Đối mặt với ánh mắt mang theo ý hỏi của đám người, Thải Vi há miệng muốn nói, nhưng dường như lại cảm thấy không thể nào nói ra, đột nhiên gắt gao che miệng của mình, cười không thể kìm được.
Từ trước đến nay Vãn Thúy luôn cẩn thận, thấy bộ dáng nàng ta như vậy, chẳng qua là nhếch miệng cười, tiếp tục xoa bóp đầu cho Lâm Tịch.
Tảo Tình trông thấy Thải Vi như vậy cũng đã gấp đến độ không được, kéo Thải Vi một cái: "Đại tỷ, ngươi mau nói nha, U Lệ cung đã xảy ra chuyện gì sao?"
Thải Vi mặt đỏ tới mang tai lại đứt quãng khom lưng ôm bụng cười một hồi mới có thể khống chế bản thân không tiếp tục cười nữa.
"Hoàng Thượng.. Hoàng Thượng tại U Lệ cung.. Ha ha~tại.. U Lệ cung.. Ha ha ha ha!" Chỉ cần nàng ta mới mở miệng, lập tức sẽ cười vang không ngừng, bất đắc dĩ đành phải dừng lại.
Tảo Tình lòng tò mò nặng thấy nàng ta như thế, càng sốt ruột, kéo bả vai Thải Vi một cái: "Ngươi lại tiếp tục như vậy, ta sẽ lập tức đem miếng lót giày bỏ vào trong miệng của ngươi. Nói nhanh một chút, rốt cuộc làm sao vậy?"
Có lẽ vui vẻ thật sự sẽ truyền nhiễm, Lâm Tịch đều cảm thấy đầu đau đến mức làm cho người ta sụp đổ bây giờ cũng dễ chịu hơn một chút rồi.
Sau đó Thải Vi kể cho mọi người nghe một câu chuyện cười trước nay chưa từng có, trên trời dưới đất chỉ có một nhà ấy.
Dựa theo lệ cũ bất thành văn của bản triều, mỗi lần vị phi tần nào thăng vị từ ngũ phẩm trở lên thì Hoàng đế đều sẽ ngủ lại vào đêm đó, cũng coi như là một hạng phúc lợi sau khi thăng vị đi.
Song hỉ lâm môn, đã thăng quan lại thị tẩm, đây tuyệt đối là một chuyện tốt khiến mỗi vị phi tần nằm mộng đều có thể cười tỉnh.
Như vậy đương nhiên vị Ngưng Tần nương nương này cũng không ngoại lệ.
Mỹ nhân một bộ quần áo lót xanh tươi làm nổi bật da thịt như ngọc ở trên giường, mái tóc đen suôn dài như thác nước, xõa tung ra mang theo vẻ dụ hoặc cuồng dã đến cực điểm, Sở Dịch nhẹ nhàng kéo áo lót hơi mỏng xuống dưới, bên trong là cái yếm thêu hoa mẫu đơn đỏ hồng, màu sắc đối lập mãnh liệt, xinh đẹp mỹ lệ đến mức không có ngôn ngữ nào có thể hình dung.
Dù Sở Dịch có được hậu cung với vô số người đẹp, giờ phút này cổ họng cũng không khỏi căng lên, nhiệt huyết xông về phía trước, dục vọng đi xuống dưới, trong nháy mắt đơn vị nào đó đã chuẩn bị xong, ý chí chiến đấu sục sôi.
Nhìn qua cặp đùi ngọc thon dài, An Ngưng Tuyết mắt sáng khép hờ, lông mi dài hơi rung động, giống như trực tiếp cọ vào trong lòng Sở Dịch, ngứa ngáy đến tận xương cốt.
Vuốt ve hai lần rồi kéo áo lót trên người mình, ngay lúc sắp tiến quân thần tốc, chỉ nghe một tiếng quỷ dị cực kỳ ẩn nhẫn, run run rẩy rẩy, du dương uyển chuyển truyền đến.
Vào thời khắc mấu chốt như vậy..
Khu vực nào đó của Hoàng đế bị tiếng kêu này làm giật mình, lập tức trở nên ủ rũ.
Mà mỹ nhân đang nằm dưới thân vô cùng xấu hổ mở to mắt, cắn chặt môi anh đào dáng vẻ lập tức muốn khóc lên.
Sở Dịch lại không coi là ngỗ nghịch, ngón tay thon dài chạm một cái vào bờ môi đang cắn chặt của An Ngưng Tuyết, yêu thương trêu tức nói: "Ăn thứ tốt gì? Hả?"
"Hoàng Thượng!"
"Gọi ta là Dịch."
Giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên ở bên tai, An Ngưng Tuyết kinh ngạc nhìn chằm chằm vào đôi mắt thâm tình của Sở Dịch, bỗng nhiên nước mắt tràn mi: "Dịch! Dịch! Dịch!"
Cánh tay trắng nõn choàng lên cổ Sở Dịch.
Tiếng gọi duyên dáng tiêu hồn thực cốt như vậy, trong lòng Sở Dịch lập tức lại ngứa ngáy, sau đó..
Tiếng vang vô cùng xấu hổ liên tiếp truyền đến.
Lần này phát ra tiếng chính là Sở Dịch.
Kế tiếp hai người phát ra tiếng súng mà không thể vãn hồi, hoặc dài hoặc ngắn, hoặc cao vút hoặc than nhẹ, giống như là đốt một chuỗi pháo không có khói lửa, lốp bốp, không dứt.
Thật sự là quá xấu hổ, An Ngưng Tuyết hận không thể lấy thứ gì ngăn chặn nơi không ngừng tràn ra khí thể nào đó.
Người hầu gác đêm ở bên ngoài cũng bị tiếng vang kỳ quái này khiến cho không hiểu ra sao, đây là Hoàng Thượng và Ngưng Tần nương nương đang chơi trò chơi mới gì đó sao?
Nếu như dưới tình huống như vậy còn có thể hoàn thành hạng mục thể dục thể thao phong trào kia, đoán chừng toàn bộ dâm dân trên thế giới đều phải cho ngài điểm khen thưởng, thần kinh đã thô đến mức có thể xây dựng đường cao tốc rồi.
Coi như An Ngưng Tuyết được hệ thống cho << Mị cốt thiên thành >>, giờ phút này cũng không phát huy được tác dụng.
"Trẫm có thời gian sẽ trở lại thăm ngươi." Sở Dịch miễn cưỡng nói xong lời này, liều mạng khống chế lại cơ mông của mình, từng bước một đi ra ngoài.
Bên ngoài, các thái giám và cung nữ đều ngẩn người.
Nếu Hoàng Thượng rời đi vào thời khắc thế này, ý vị như thế nào, không cần nói cũng biết.
Hơn nữa sắc mặt Hoàng Thượng khó xử như thế, dáng vẻ bước đi vừa vội vàng vừa quái dị, hận không thể lập tức sải bước ra khỏi U Lệ cung.
Trong lòng An Ngưng Tuyết vô cùng ảo não, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nàng ta mới vừa bắt được bàn tay vàng, hiển nhiên mê hoặc Sở Dịch không có cách nào tự kiềm chế, kết quả, thế mà cả hai không hẹn mà cùng.. Phóng cái rắm?
Thật sự là mẹ nó.
Vội vàng cầm y phục mặc vào, nàng ta gắng sức đuổi theo, cũng không thể để người khác cho rằng nàng ta và Hoàng Thượng có mâu thuẫn gì, trong hậu cung này bám cao giẫm thấp, gần đây nàng ta thật sự đã thấm sâu trong người.
Sở Dịch nghe thấy An Ngưng Tuyết ra tới, xoay người còn chưa kịp nói chuyện, một bộ môn khác đã giành phát biểu trước: "Bụp, tút tút!"
Đậu má, đoán chừng thái giám cung nữ đầy sân đều nghe thấy âm thanh leng keng hữu lực từ long rắm rồi.
An Ngưng Tuyết cũng đinh đinh đang đang phát ra tiếng trả lời.
An Ngưng Tuyết che mặt, giống như nổi điên xông về nội thất.
Đối mặt hai người liên tiếp không ngừng phát ra tiếng đánh rắm ù ù, nội tâm thái giám Cát Tường theo hầu cũng sụp đổ.
Vạn tuế gia thật lợi hại, đã phát minh một loại ngôn ngữ mới để giao lưu với Ngưng Tần, vì tránh bị người khác nghe trộm, Hoàng Thượng đúng là nhọc lòng!
Sau khi đi được một khoảng cách, Sở Dịch rốt cuộc bình tĩnh trở lại, trong giọng nói mang theo âm lãnh: "Chuyện ngày hôm nay.."
Cát Tường khom người, hoang mang vô cùng mà hỏi: "Vạn tuế gia, hôm nay có chuyện gì sao?"
Sở Dịch hài lòng gật đầu: "Ồ, không có việc gì."
Vốn dĩ cho rằng cứ như vậy trở về Dưỡng Tâm điện trực tiếp đi ngủ, kết quả hỏa khí bị An Ngưng Tuyết dụ dỗ lên lại vẫn luôn ngưng tụ ở dưới bụng không tan.
Bây giờ Sở Dịch không có dũng khí trở về tìm Ngưng Tần, đành phải tùy tiện đi tới chỗ tần phi ở gần đó, giải quyết hết tiểu yêu tinh đang dây dưa trong thân thể của mình.
Thải Vi cười đến mức gần như sắp ngạt thở mới nói xong chuyện xưa liên quan tới "Âm thanh tốt trong hoàng cung" này.
Tất cả mọi người bao gồm Lâm Tịch ở bên trong đều cười đến ngã trái ngã phải.
<< Âm dương lôi >>, cũng không biết là vị đại sư nghịch ngợm nào trong Y cốc nghiên cứu ra nó, hiệu quả này so với mua hàng online << Đệm đánh rắm >>, không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần.
Hơn nữa chỉ nhằm vào nam nữ có dục vọng tăng vọt, không độc không vị không màu, quả thật là phương pháp tránh thai cực tốt.
Lâm Tịch ngẫm lại cái tên đó, đều cảm thấy thật sự là quá buồn cười.
Đoán chừng giờ phút này diện tích bóng ma tâm lý của Sở Dịch đã có thể bao trùm toàn bộ hậu cung, trong thời gian ngắn tuyệt đối sẽ không tiếp tục triệu hạnh An Ngưng Tuyết, còn muốn thông qua bạch bạch bạch lấy được long khí?
Lão tử lại không cho ngươi toại nguyện.
Nghe nói tính tình vị Ngưng Tần mới này rất lớn, vô duyên vô cớ liền đổi một nhóm cung nữ.
Nghe nói Ngưng Tần hầu hạ vạn tuế gia không thoải mái, thị tẩm vẫn chưa tới nửa canh giờ Hoàng Thượng liền nổi giận đùng đùng rời đi.
Nghe nói buổi tối hôm đó Hoàng Thượng sủng hạnh một vị Tài tử bên trong Trữ Tú cung, liên tiếp lấy nước ba lần.
* * *..
Đều nói ba nữ nhân thành cái chợ, đám phi tần trong hậu cung một tháng rảnh rỗi hết ba mươi ngày này, vốn là nhàn đến mức nhức cả trứng lỗ đít thít chặt, đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa còn ở trên người Ngưng Tần bị tất cả mọi người không quá chào đón, đương nhiên là ngươi thêm một mảnh lá ta thêm một nhánh, rất nhanh, chuyện trong buổi tối hôm đó liền chạy xa đến mức kéo cũng kéo không trở lại.
Đã có người nói chắc như đinh đóng cột, qua không được hai ngày An Ngưng Tuyết chắc chắn phải chuyển ổ đến bên trong lãnh cung.
Đừng nói những phi tần bên ngoài kia, ngay cả các cung nữ bị phân đến U Lệ cung đều thầm kêu không may, theo một vị chủ tử như vậy, các nàng còn có ngày nổi danh sao?