Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 557: Nhiệm vụ thế giới Mang ngươi đi hô hấp 2

Ông chú trung niên Morrison nhìn mọi người xung quanh một chút: "Có thể có người đã làm nhiệm vụ thế giới, cũng có chưa làm, đều không cần khẩn trương, thả lỏng tâm thái mới có thể hoàn thành nhiệm vụ trôi chảy hơn. Kế tiếp tôi sẽ nói một chút về nội dung nhiệm vụ lần này."

Morrison nhìn sáu người ngồi nghiêm chỉnh một chút, mỉm cười nói: "Hệ số độ khó của nhiệm vụ lần này chắc hẳn cũng không tính lớn, người giám sát vị diện phát hiện gần đây có linh lực dao động dị thường trên trấn, bởi vì là vị diện hiện đại, cho nên linh lực dao động như vậy liền vô cùng khác thường, mục đích chủ yếu của chúng ta là điều tra nguồn linh lực dao động này rốt cuộc từ đâu mà tới. Thuận tiện hỗ trợ xử lý một chút vụ án hơn mười mấy thiếu nữ mất tích gần đây trên thị trấn."

Đám người nghe xong, đều thở phào nhẹ nhõm, nghe có vẻ là một nhiệm cụ không có độ khó quá cao.

"Không có chút kích thích nào, tôi còn tưởng rằng muốn cứu vớt toàn nhân loại đấy." A Lê thở dài.

"Phụt!" Cô con gái nhà giàu Lysa che miệng cười khẽ, trong tiếng cười tràn ngập đùa cợt.

Morrison lặng im trong chốc lát, còn nói thêm: "Lúc vừa tiến vào nhiệm vụ tôi đã đi điều tra một chút, ngoại trừ một cô gái tên là Anna mười tám tuổi, tất cả đều mất tích sau khi đi tới các quán bar khác nhau. Bởi vậy tôi hoài nghi có thể là tập đoàn bán dâm hoặc là nhóm tội phạm buôn bán người, nội tạng.. Bởi vậy chúng ta có thể làm theo điều mình cho là đúng vào ban ngày, buổi tối để các thành viên nữ chia ra đến các quán bar câu cá. Hai người một tổ, nam nữ phối hợp một người ở ngoài sáng hấp dẫn sự chú ý của phần tử phạm tội, một người ở trong tối bảo vệ đồng đội của mình, đề nghị thêm bạn tốt một chút."

Lâm Tịch lặng lẽ nhìn A Lê, A Lê khẽ lắc đầu không dễ nhận ra.

"Vậy mỗi người mua một chiếc điện thoại, ngày mai trao đổi số điện thoại với nhau." Morrison nói.

Mấy người cũng không có ý tứ phải thêm bạn tốt, mà xem như là người lãnh đạo nhiệm vụ lần này, Morrison cũng không tính là ngang ngược, để bọn họ tự mình lựa chọn đồng đội.

Kết quả vô cùng khéo, người mẫu Rosalyn lựa chọn Elmo, Lysa lựa chọn Hắc Thiết.

Morrison phụ trách điều hành và liên lạc, tạm thời tổng bộ liền thiết lập trong nhà hàng này, bởi vậy cũng không tham gia hoạt động câu cá.

Như vậy A Lê cũng chỉ đành lựa chọn Lâm Tịch.

Rosalyn mỉm cười: "Kỳ thật với thể tích của Linda, hoàn toàn có thể sử dụng như một người đàn ông."

Đậu má!

Lão tử đào mộ tổ nhà mi rồi hả?

Lysa thì nhỏ giọng nói thầm: "Ngẫu nhiên thành như vậy, thật sự là.. Quá ngẫu nhiên."

Morrison hiển nhiên cũng đồng ý loại phân chia này: "Linda, lấy hình tượng của cô quả thật rất khó câu được cá, cho nên cô phải tận lực bảo vệ tốt Mary."

Con tim bé nhỏ của Lâm Tịch đã trúng ba mũi tên liên tiếp, bảo bảo không muốn nói chuyện với các ngươi.

"Tạm thời tôi sẽ luôn ở lại đây, có phát hiện gì kịp thời báo cáo."

Phân chia người đi quán bar xong, mấy người liền về nhà của mình.

Đợi đến khi những người kia biến mất trong dòng người, Lâm Tịch mới cùng A Lê trở về nhà của mình, bởi vì nhân vật heo này của A Lê, thế mà vẫn luôn lưu lạc trong khách sạn nhỏ.

Không đợi Lâm Tịch mở miệng hỏi, A Lê đã bắt đầu giải thích: "Nguyên nhân tôi không cho cô thêm bạn tốt với bọn họ là, một khi người chấp hành thêm bạn tốt lẫn nhau, thông tin cá nhân của cô sẽ lập tức công khai với đối phương, tương lai rất dễ dàng bị người hữu tâm áp chế. Cho nên không phải người đặc biệt tin tưởng, không cần thêm bạn tốt. Làm được người chấp hành siêu cấp mới có thể che giấu thông tin đối với người khác."

Chẳng trách, chú đội trưởng cũng không có miễn cưỡng mọi người.

"Thật ra loại nhiệm vụ này tốt nhất là một đoàn đội bắt lấy, mọi người tin tưởng lẫn nhau, như vậy sau khi tách ra cũng dễ liên hệ, muốn làm cái gì cũng thuận tiện hơn điện thoại."

Lâm Tịch còn tưởng rằng một chuyến đến nhà hàng, tốt xấu có thể kiếm bữa cơm rồi trở về, kết quả chẳng những không được ăn cơm, còn mang về một con Thao Thiết.

Nhìn dáng người nhỏ nhắn xinh xắn của A Lê, Lâm Tịch tỏ vẻ nghi ngờ.

A Lê đang liếm mì ống trên đĩa tiện thể cắn ngón tay của mình, hỏi: "Cô nhìn tôi như vậy làm gì?"

"Tôi là muốn biết, cô ăn nhiều đồ như vậy đều để ở đâu? Hẳn là cô cũng có một cái không gian?"

A Lê nói: "Đồ vật bên trong xã khu ăn đủ rồi, những thứ này đều là thật, tôi chưa bao giờ được ăn."

Bởi vì là đưa linh hồn của mình vào vị diện, Lâm Tịch phát hiện lần này cũng có thể sử dụng kỹ năng, ngay cả không gian cũng có thể.

Cứ như vậy, trong lòng cô yên tâm rồi, có không gian ở đây, ít nhất cô và A Lê sẽ không chết.

Lúc mỗi người bọn họ đi tắm rửa, Lâm Tịch mới hiểu được vì sao người ta nói "Với thể tích của Linda, hoàn toàn có thể sử dụng như một người đàn ông."

Nhìn ra cô thân cao một mét bảy mươi trở lên, thể trọng hơn một trăm sáu mươi cân.

Khiến cho người ta không thể chịu đựng nhất chính là, người khác đều là mập mạp trắng nõn, cô lại bị hệ thống làm cho đen béo đen béo một cách ngẫu nhiên, tất nhiên cũng không phải là chủng loại người da đen, chỉ là màu da đen hơn người bình thường một chút, tướng mạo cũng không tính là khó coi, vấn đề là có dáng người to lớn như vậy, khó coi hay không đã không quan trọng.

Bây giờ cô tùy tiện liền có thể cười giống như người mập mạp hai trăm cân.

A Lê ngủ trên ghế sofa trong phòng khách, bởi vì ghế sa lon chứa không nổi hình thể Lâm Tịch.

Lâm Tịch bắt đầu tu luyện hai mươi Đoạn Cẩm.

Tiến cảnh rất nhanh, hai mươi Đoạn Cẩm của bản thân cô đã đạt đến cấp 3, với tốc độ tu luyện như vậy, cho dù là tại vị diện hiện đại, trong vòng một tuần lễ chắc hẳn cô có thể có được một đầu thông mạch.

Đến khoảng chín giờ, Lâm Tịch đánh thức A Lê, hai người ngồi xe đi tới quán bar nhóm người phân cho bọn họ.

Diễn trò phải làm nguyên bộ, hai người Lâm Tịch xuống xe từ xa, sau đó từng người chuẩn bị tiến vào quán bar.

A Lê đột nhiên vươn tay ra với Lâm Tịch: "Cho ít tiền đi, tôi không có tiền."

Cúng ăn cúng ở, trong quán bar làm bảo tiêu cho A Lê, hiện tại còn phải làm máy rút tiền, Lâm Tịch cảm thấy trong nhiệm vụ thế giới này thật ra cô là mẹ A Lê mới đúng.

Hai người được dẫn đến những chỗ khác nhau, cũng may, khoảng cách không phải đặc biệt xa.

Lâm Tịch chỉ gọi một ly nước trái cây, muốn một bộ bài Tarot, bày ra bộ dáng buồn bực ngán ngẩm suy sút.

Thật ra cô không lo lắng, với hình tượng như đàn ông của cô hiện giờ, nếu không có một ngàn tám trăm vạn, đoán chừng không có ai sẽ chú ý tới cô.

A Lê có dáng vẻ loli xinh xắn, ngược lại thật sự hấp dẫn một ông chú bụng phệ.

Lâm Tịch triển khai tinh thần lực, tên ngốc này thế mà gọi một ly << Bloody Mary >>, muốn một đĩa trái cây thêm một phần bắp rang.

Nhìn nước đỏ tươi trên khóe miệng A Lê, sau đó còn hung hăng nhét bắp rang vào trong miệng, trong khi ông chú đối diện nhìn với bộ dạng say sưa hèn mọn, vẻ mặt Lâm Tịch có chút rạn nứt.

Cô thực sự hoài nghi, có phải con hàng này thật sự chính là Thao Thiết hay không? Buổi tối cô ấy ăn ba phần mì ống cộng thêm một đĩa cơm chiên, gần như sắp ăn sạch tủ lạnh của Lâm Tịch.

Ông chú hèn mọn kiên nhẫn chờ A Lê xử lý toàn bộ đồ ăn mình gọi tới, sau đó kéo tay A Lê muốn mang cô ấy ra ngoài.

A Lê bày ra dáng vẻ mắt say lờ đờ, thất tha thất thểu tùy ý ông chú kia đỡ cô ấy đi ra ngoài.

Lâm Tịch cảm thấy gã bỉ ổi này tuyệt đối không phải là nhân viên có liên quan đến vụ án thiếu nữ mất tích.

Đừng hỏi vì sao, trực giác của phụ nữ.

Giá trị vũ lực của A Lê rốt cuộc như thế nào, trong lòng Lâm Tịch thật đúng là không biết chuẩn, đành phải theo sát trên đường đi.

Nhìn thấy hai người tiến vào một khách sạn, Lâm Tịch đã có thể xác định, người này một trăm phần trăm không phải người bọn họ muốn tìm.

Quả nhiên, không đợi Lâm Tịch hỏi A Lê bọn họ số phòng, con hàng này đã vội vàng đi xuống từ trên lầu, kéo Lâm Tịch lại: "Đi nhanh lên."