Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 577: Nhiệm vụ thế giới Mang ngươi đi hô hấp 22

Lâm Tịch không khỏi giật mình!

Nếu đối phương đã tự xưng là Công tước, như vậy sẽ là Eugene chủ nhân << Trang viên Hoàng Hôn >>, hay là Hogue đã được phục sinh.

Chẳng qua trông bộ dạng ung dung đắc ý của đối phương, khả năng là Eugene lớn hơn một ít.

Hơn nữa..

Khi Lâm Tịch trông thấy cô gái gần như sắp dán trên người Eugene, liền có thể khẳng định một trăm phần trăm, đây tuyệt đối là Công tước Eugene.

Lần này A Lê ngược lại đã đoán sai, bọn họ cũng không có chín tầng dưới mặt đất.

Tại tầng thứ tám, đã tìm được Rosalyn bị "Bắt cóc."

Thấy ánh mắt hoặc xem thường hoặc kinh ngạc của đồng đội mình, Rosalyn kiêu căng cười một tiếng: "Cảm tạ mọi người tới tham gia party sinh nhật của tôi, đồng thời cũng chúc mừng cuộc sống mới của các người!"

Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, toàn bộ ngơ ngác.

Are you kidding me?

Tất cả từ xa chạy đến sào huyệt ma cà rồng để chúc mừng sinh nhật cô?

Hắc Thiết cảm thấy người khác là đầu chứa nước, mà Rosalyn là đầu chứa phân.

"Em yêu, anh nhớ rõ em đã nói sinh nhật của mình là ngày mùng tám tháng ba, đã qua rồi mà!" Elmo tội nghiệp nói.

Lâm Tịch:. Ngươi hoàn toàn không bắt được trọng điểm được không?

Đằng sau Rosalyn và Eugene, một một ngôi sao sáu cánh bằng máu thật lớn chậm rãi xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Vị trí trung tâm sao sáu cánh, xuất hiện một thi thể nằm bên trong quan tài màu đỏ tươi.

Đó là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, chính là không một chỗ nào không hoàn mỹ, chỉ ngoại trừ sắc mặt vô cùng tái nhợt, quả thực không khác gì người sống.

Nhưng bởi vì một phần tái nhợt này, ngược lại tự dưng tăng thêm cho anh ta một tia cấm dục và vẻ tuấn mỹ yếu đuối, khiến người nhìn thoáng qua, lại không nỡ dời ánh mắt. Một thân lễ phục dạ hội tinh xảo của quý ông thời Trung cổ điểm xuyết đầy bảo thạch, trên áo sơmi tuyết trắng phẳng phiu, tại lồng ngực lại có một lỗ rách khiến người nhìn thấy mà giật mình.

Bây giờ bên trong lỗ rách kia dường như thấm đầy máu tươi.

Lysa lầm bầm: "Anh ta nhất định chính là Công tước Hogue sắp được phục sinh, máu tươi của những thiếu nữ kia đều chảy đến đây."

Giờ phút này Lâm Tịch cũng chú ý tới dòng máu đỏ sẫm tại lồng ngực Hogue, dường như mang theo một loại vận luật nào đó, đang dập dờn.. Dập dờn..

Tinh thần Lâm Tịch hoảng hốt một hồi.

Một gậy sắt đen nhánh đập xuống mi tâm cô, cô bỗng nhiên cảm giác được một hồi đau đớn, tiếp theo lại là hai tiếng giòn vang liên tục, hai mắt Lâm Tịch là một mảnh màu đỏ..

Cô làm sao vậy?

Cô đang ở đâu?

Cô đột nhiên nhớ tới, đúng rồi, cô đang trên đường đi hẹn hò với Thiệu Viễn, kết quả gặp phải mấy tên côn đồ, vừa lên liền hạ sát thủ với cô, như vậy..

Cô phải chết sao?

Một màn như vậy, tại sao lại quen thuộc như thế, giống như..

Cô đã từng chết một lần như vậy.

Sau đó không hiểu vì sao cô bị hút vào một không gian kỳ quái, ừ.. Là khối ngọc gia truyền xuyên thành vòng tay bình an.

Cô tự mình tham gia tang lễ của mình, cha và mẹ mấy lần ngất đi vì bi thương quá độ.

Vu Hiểu Hiểu xuất hiện đúng lúc, hỏi han ân cần, chiếc vòng tay cô gửi thân bị đưa cho Vu Hiểu Hiểu bởi người mẹ bi thương mà tuyệt vọng của cô.

Đừng tin cô ta, đừng tin cô ta!

Lâm Tịch điên cuồng kêu ré bên trong khối ngọc, bọn họ là kẻ lừa đảo, bọn họ lừa hai người bán đi núi hoang sau đó đuổi hai người ra ngoài, để hai người nghèo khó đan xen, tuổi già không nơi nương tựa.

Nhưng tất cả đều phí công, ngoại trừ điên cuồng la lên bên trong khối ngọc, cô hoàn toàn không thể ngăn cản sự phát triển của mọi chuyện.

Núi hoang bị bán đi, bệnh hen suyễn của cha phát tác, cái răng vàng to tướng của nhà đầu tư vô lương Nhậm Nhất Thông lóe lên tia sáng rét lạnh dưới ánh mặt trời, cha và mẹ bị những người bảo vệ kia ra sức đánh.

Nhậm Nhất Thông dường như có thể trông thấy cô, nở nụ cười ác độc với cô, đây đều là do cô hại, cô nên ký tên vào hiệp nghị từ sớm, vừa có phòng ở lại có mấy chục vạn doanh thu, nhưng cô lại bởi vì lòng tham của mình, hại chết cha mẹ cô.

Bọn họ đều do cô hại chết..

Cha phun từng ngụm máu, mẹ cũng bị đánh vỡ đầu, máu tươi thấm ướt mái tóc hoa râm..

Là cô hại chết bọn họ..

Là cô..

Trái tim Lâm Tịch đột nhiên đau xót, là cô sao? Cô hại chết cha mẹ?

Vu Hiểu Hiểu dịu dàng nở nụ cười, đưa qua một cây đao: "Cắm xuống đi, một đao cắm xuống, cô sẽ lập tức ở cùng một chỗ với cha mẹ mình, không có đau khổ, không có bi thương, vĩnh viễn ở cùng một chỗ."

Lâm Tịch chậm rãi cầm lên đao, cảm giác buồng tim của mình rất đau, bên tai luân phiên vang lên tiếng khuyên giải an ủi của Vu Hiểu Hiểu và Nhậm Nhất Thông.

Là cô hại chết bọn họ..

Một đao cắm xuống liền không còn đau xót, làm đi..

Một đao cắm xuống, trái tim sẽ không còn đau đớn sao?

Lâm Tịch giơ đao trong tay lên cao, đột nhiên dùng hết khí lực toàn thân đâm xuống trái tim!

"Phụt" một tiếng, máu tươi văng khắp nơi, tiếp theo lại là một tiếng "Đinh" vang giòn, Lâm Tịch giật nảy mình rùng mình, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng dọc theo cái trán, trên lưng từng đợt lạnh lẽo, chẳng biết lúc nào quần áo cô đã ướt đẫm, gắt gao đính vào trên lưng.

Mà bàn tay vốn nên dính đầy máu tươi lại là một mảnh dầu mỡ.

Cho rằng dùng chút huyễn thuật rắm chó không kêu kia liền có thể khiến lão tử chết một lần nữa?

Cô đã hoàn thành quay lại, đã sớm cởi bỏ khúc mắc, mưu toan dùng chuyện cũ chính mình đau xót nhất kích thích cảm xúc bi quan chán đời của cô, khiến cô tự kết thúc sinh mệnh của mình?

Nói đùa!

Lão tử có thể sẽ có các loại kiểu chết cổ quái kỳ lạ, chỉ duy không bao gồm tự sát!

Một đao kia trực tiếp cắm vào vị trí trái tim Công tước Hogue kia, hơn nữa phát ra tiếng vang thanh thúy, chẳng những Lâm Tịch triệt để tỉnh táo lại, mấy người bên cạnh cũng đều mở mắt, sắc mặt đại biến.

Tương tự như biểu hiện của Lâm Tịch, đám người gần như đều là đầu đầy mồ hôi, mà dáng vẻ vậy mà đều cầm vũ khí của mình chuẩn bị tự sát.

Khúc Cửu Tiêu như mới tỉnh từ trong mộng, đột nhiên vươn người đứng dậy, cung bạc không dây xuất hiện trong tay, liên tục kéo động dây cung bắn vào bốn góc phòng, theo bốn tiếng chấn động "Ong ong" của dây cung, tấm gương ở bốn phía ứng thanh mà rơi.

"Không đúng, đây tuyệt đối không phải nghi thức phục sinh Công tước Hogue gì đó." Sắc mặt Khúc Cửu Tiêu rất khó coi: "Nếu như cỗ thi thể này chính là Hogue."

Khúc Cửu Tiêu dùng đao bổ củi đào ra một chiếc đèn lớn chừng hột đào màu xanh thẳm từ bên trong rãnh "Máu tươi" kia, hiện tại ngọn đèn kia đã bị Lâm Tịch tiện tay đâm một đao dập tắt trước đó.

Lúc này đám người mới trông thấy, rãnh "Máu tươi" kia đâu phải là máu tươi, rõ ràng là một loại dầu gần như đặc sệt!

"Đây là lấy trái tim ma cà rồng cấp bậc Công tước trở lên luyện chế mà thành, chuyên dùng để đốt cháy thánh khí << Mê Hồn Đoạt Phách đăng >> của Huyết tộc, lại phối hợp Ngân Linh Huyễn Kính ở tứ phía tôi vừa đánh nát, ngụy tạo ra chuyện cũ thương tâm ở chỗ sâu nhất trong lòng mỗi người chúng ta, dụ dỗ chúng ta đi tự sát."

Mấy người nghe xong đều hoảng sợ một trận, Khúc Cửu Tiêu còn nói thêm: "Dưới tình huống như vậy, một khi chúng ta tử vong, linh hồn sẽ bị hút vào trong << Mê Hồn Đoạt Phách đăng >> này, vĩnh viễn không được siêu sinh!"

"Không ngờ, ngươi ngược lại thật sự có mấy phần bản lĩnh, thảo nào Rosalyn bảo ta nhất định phải giết chết ngươi trước!" Giọng nói Eugene chậm rãi vang lên: "Nếu các ngươi đã không chịu ngoan ngoãn chết bên trong huyễn cảnh, bản Công tước đành phải tự mình động thủ, biến các ngươi thành quỷ bộc sau đó lại rút linh hồn của các ngươi ra, như vậy mặc dù hiệu quả sẽ bị ảnh hưởng một chút, nhưng dù sao cũng tốt hơn nhiều so với những cô gái bị chộp tới kia."