Phía dưới có cái gì?
Nơi này đã là tầng thứ tám, lại đi xuống, vậy coi như là tầng thứ chín.
Chẳng lẽ A Lê nói đúng, dưới mặt đất tòa nhà này, thật sự có tầng thứ chín sao?
Hiện tại Lâm Tịch đã triệt để mơ hồ.
Nếu người bên trong quan tài là Hogue, vì sao còn muốn dùng trái tim của anh ta làm chất dẫn thiêu đốt ngọn << Mê Hồn Đoạt Phách đăng >> kia để mưu đoạt linh hồn bọn họ?
Eugene không phải đang gióng trống khua chiêng muốn phục sinh người bạn tốt hơn ngàn năm của mình sao?
Phải biết nếu một Huyết tộc không có trái tim, coi như triệt để ngỏm củ tỏi.
Người không tim mà còn có thể sống, đó là Hoàng thúc Tỷ Can.
Nhưng nếu nói người kia không phải là Công tước Hogue..
Lâm Tịch lại cảm thấy khả năng không lớn.
Dù sao, Công tước cũng không phải rau cải trắng, có thể thấy khắp nơi.
Trong Huyết tộc, Công tước đã là tồn tại vô cùng hiếm thấy, làm sao có thể vô duyên vô cớ đột nhiên có thêm một vị Huyết tộc Công tước?
Vừa rồi, lúc bọn họ đi vào tầng thứ tám suýt chút nữa trúng chiêu tự sát, Eugene đã từng mịt mờ nhắc tới, anh ta giống như rất cần linh hồn cường đại của bọn họ, những người chấp hành này.
Hẳn là có huyền cơ khác ở phía dưới này? Eugene thật ra còn có mục đích khác?
Cô nhớ rõ lúc trước Eugene đã từng nhìn bên ngoài một chút, còn nói một câu "Thời gian sắp đến."
Thật ra Lâm Tịch vẫn luôn cảm thấy, cặp đôi Eugene và Rosalyn này có chút quái dị.
Không biết có phải là bởi vì cô không đủ hiểu Huyết tộc hay không, luôn cảm thấy lúc Eugene nhìn Rosalyn, ánh mắt quả thật mang theo một cổ cuồng nhiệt, nhưng thấy thế nào đều không giống như cái được gọi là tình yêu.
Ánh mắt kia càng giống dáng vẻ A Lê nhìn thấy bánh cuốn thịt muối.
Đánh mãi không xong, Khúc Cửu Tiêu nhắm lại mắt, bỗng nhiên giống như có ánh sáng bạc lóe sáng, tóc, quần áo của anh ta không gió mà bay, Lâm Tịch phát hiện cung bạc Khúc Cửu Tiêu cầm trong tay có biến hóa.
Toàn bộ cung bạc không dây dường như cũng trở nên càng thêm dày nặng hơn một ít, ánh sáng bạc lưu chuyển, hào quang mờ ảo, trên cánh cung hình như có hoa văn phức tạp cổ xưa lúc ẩn lúc hiện theo ánh sáng bạc kia. Mà trên dây cung vốn dĩ rỗng tuếch, giờ phút này có một mũi tên ngân quang lập lòe!
Mũi tên kia giống như dệt thành từ ánh trăng, mang theo ánh sáng yếu ớt, trực tiếp hướng về trái tim Eugene mà đi.
Công tước Eugene vẫn luôn ung dung, từ khi phát hiện cung bạc không dây biến hóa, sau đó cả người đều trở nên hết sức thận trọng. Vào lúc Khúc Cửu Tiêu bắn ra một tiễn này, thân thể anh ta lóe lên ánh sáng trắng, đúng là bỗng nhiên xuất hiện một bộ giáp cốt hoàn chỉnh, tính cả trái tim và cổ đều bảo vệ anh ta chặt chẽ.
Mũi tên mang theo ánh sáng bạc bắn vào ngực áo giáp, phát ra tiếng "Két két" cực kỳ khó nghe, dường như một tiễn này, toàn bộ xương cốt đều phải tan rã.
Lâm Tịch cười thầm cốt giáp này không khỏi có phần quá không bền chắc, nếu sư phụ lại thêm một tiễn, chẳng phải là muốn chia năm xẻ bảy rồi?
Không ngờ tới chính là, theo tiếng "Két két" kia vang lên, tất cả mọi người bao gồm Lâm Tịch ở bên trong đều có cảm giác như có người đang lôi một cái trống lớn đặt lên trái tim mình, đập đến huyết mạch người sôi sục, hơn nữa lại khiến toàn thân vô lực.
Sắc mặt Khúc Cửu Tiêu biến đổi lớn: "Thánh khí -- Cốt Cầm?"
Những lời này của anh ta ngược lại nhắc nhở Lâm Tịch, cỗ xương ngực này thật sự giống Cốt Cầm trong mười ba thánh khí của Huyết tộc.
Cốt Cầm chính là Thánh khí duy nhất có thuộc tính phòng ngự trong mười ba Thánh khí, trong truyền thuyết nó có thể đem công kích của người khác chuyển hóa thành tiếng xương cốt ma sát vô cùng khó nghe, khiến đối thủ mất đi năng lực công kích, bó tay chịu trói.
Xem ra truyền thuyết nói không ngoa.
"Ngươi ngược lại là biết hàng, quả thật là Cốt Cầm." Eugene nói xong câu đó, móng tay mười ngón bỗng nhiên dài ra, anh ta dùng một móng tay đâm vào trái tim, sau đó đem tinh huyết của mình bôi lên Cốt Cầm từng chút một.
Móng tay dài khoảng ba tấc không ngừng gảy bên trên Cốt Cầm, phát ra tiếng ma sát xương cốt rợn người.
Trái tim Lâm Tịch lại nhảy lên kịch liệt một hồi, máu đánh trống reo hò bên màng nhĩ, nghe quả thật giống như núi hô biển động, khó chịu không nói ra được.
Mấy người khác cũng đều mặt đỏ tới mang tai, toàn thân vô lực.
Hai tên Huyết tộc còn lại thừa cơ phát động công kích đối với Hắc Thiết và Lysa.
Lâm Tịch liều mạng niệm tụng << Linh Đài tịnh chú >>, không ngừng kiềm nén cổ xao động muốn xé nát tất cả thậm chí xé nát chính mình, tâm niệm vừa động thanh trường thương bằng gỗ xuất hiện trong tay, "Vút" một phát phóng về phía Huyết tộc đang đánh úp Lysa.
Ưu thế thêm toàn bộ điểm vào vũ lực và hai đầu thông mạch hiển thị rõ vào lúc này, Huyết tộc nọ thậm chí không thể tránh né khi đối mặt một kích nhanh như điện kia, vẻ mặt vô cùng kinh hoàng trở thành biểu cảm cuối cùng của anh ta tại thế giới này.
Đừng nói là anh ta, ngay cả Eugene cũng không nghĩ tới, dưới tiền đề anh ta lấy tinh huyết gảy vang Cốt Cầm, năng lực tất cả mọi người đều giảm phân nửa, nhân loại nhỏ bé này thế mà còn có thể có được công kích mạnh mẽ hung hãn như thế. Eugene híp mắt lại, anh ta vẫn cảm thấy người phụ nữ cao gầy này là một người không đáng chú ý nhất trong tất cả mọi người.
Chẳng qua là một người bình thường khí lực hơi lớn mà thôi.
Bây giờ xem ra đúng là mình nhìn lầm rồi.
Eugene co hai ngón tay lại, đem Cốt Cầm nhắm ngay Lâm Tịch, kết quả chưa kịp ra tay công kích, mũi tên như ánh trăng của Khúc Cửu Tiêu đã gào thét mà tới.
Cốt Cầm chỉ có thể che phủ từ đầu đến toàn bộ ngực bụng anh ta, cũng không thể bảo vệ cả người anh ta chu toàn, Eugene biết, Cốt Cầm của anh ta đương nhiên không phải phàm phẩm, vũ khí trong tay nhân loại này cũng không phải thứ bình thường!
Anh ta thật đúng là không dám trực tiếp chống đỡ mũi tên ánh trăng kia, đành phải vừa lui lại vừa dùng Cốt Cầm ngăn cản.
Tới đi, dù sao công kích càng hung ác phản kích càng lớn.
"Phanh" một tiếng, Khúc Cửu Tiêu gần như quỳ rạp dưới đất, nội tâm khí huyết cuồn cuộn, một ngụm máu tươi ngai ngái đã vọt tới cổ họng, gần như muốn dâng lên mà ra!
Bởi vì công kích Cốt Cầm phát ra từ anh ta, cho nên lọt vào phản phệ cũng là đứng mũi chịu sào.
Tên Huyết tộc còn lại lần nữa đối với Hắc Thiết đuổi đánh tới cùng, Lâm Tịch lung la lung lay đứng lên đi xem thương thế Khúc Cửu Tiêu như thế nào.
Tiếng xương cốt ghê răng vang lên lần nữa, giọng nói Eugene dường như quanh quẩn bên tai mỗi người: "Lợi hại hơn nữa, chẳng qua cũng là mấy con huyết thực mà thôi."
Anh ta vẫn ung dung đàn tấu không có bất kỳ âm điệu gì, chỉ có Cốt Cầm khiến người vô cùng bực bội, vừa nhấc tay đốt cháy << Mê Hồn Đoạt Phách đăng >>lần nữa, vừa bày ra thái độ thanh tao lịch sự ngồi bên cạnh quan tài màu đỏ: "Các ngươi thua, Cốt Cầm khó giải. Có nó bảo vệ ta sẽ không nhận bất cứ thương tổn gì từ các ngươi, mà ta chỉ cần đàn tấu xong khúc << Lời mời từ Địa Ngục >> này, biến toàn bộ các ngươi thành Huyết bộc của ta, mà linh hồn của các ngươi, sẽ bị Thánh đăng thu thập, hiến tế cho Hoàng vĩ đại nhất thế gian này."
Trong mắt Eugene lóe lên tia sáng điên cuồng mà thành kính, hoàn toàn không thèm để ý mấy người Lâm Tịch đang dùng hết khí lực sau cùng đi tru sát Huyết tộc thuộc hạ còn lại của mình.
"Phanh, phanh phanh!"
<< Mê Hồn Đoạt Phách đăng >> lóe lên ánh sáng yếu ớt, giống như nương theo Cốt Cầm mà nhảy múa, dường như đang vui sướng nhảy nhót khi vị Hoàng vĩ đại nhất trong miệng Eugene trở lại mặt đất.
Lâm Tịch liên tục tụng niệm << Linh Đài tịnh chú >> mới có thể hơi đè nén máu của mình trào lên, mà bên môi Khúc Cửu Tiêu đã tràn ra một vệt máu đỏ tươi.
Khúc Cửu Tiêu dùng hai tay run rẩy kéo thanh cung bạc kia ra, ánh sáng bạc lập tức tràn ngập trong căn phòng, lần này mũi tên ánh trăng nhắm tới cũng không phải là Eugene, mà là ngọn << Mê Hồn Đoạt Phách đăng >> trong quan tài kia!
Eugene thật sự không nghĩ tới, người này thế mà còn có thể vừa chống đỡ ma âm từ Cốt Cầm, vừa có thể phát động công kích!
Thời gian không còn kịp rồi, anh ta nhất định phải đảm bảo Thánh đăng bất diệt!
Eugene dùng toàn bộ thân hình để bảo vệ ngọn đèn dùng trái tim một vị Công tước Huyết tộc làm dầu thắp mới có thể đốt cháy, trong phòng đột nhiên tràn ngập ánh sáng đỏ, một cánh hoa sen đỏ tươi đánh vào sau lưng Eugene!