Tất nhiên, một số thuộc tính như << Phệ linh >> của thanh Thiên Cơ Chiếu Ảnh này sẽ không được phép sử dụng tại vị diện bình thường. Chẳng qua điều này cũng không có gì, Lâm Tịch cần chính là thổi sợi lông trên lưỡi là đứt, chém sắt như chém bùn, mà ném dao găm ý tứ chính là sau khi ném ra ngoài, nó sẽ tự động trở lại trên tay mình.
Điều này có nghĩa ở mức độ nào đó, nó có hiệu quả như súng nhưng sẽ không khiến quá nhiều người chú ý.
Kiêng kỵ lớn nhất của một người chấp hành hoàn thành nhiệm vụ lập tức ẩn lui chính là quá rêu rao, tối thiểu Lâm Tịch cho rằng như thế, cô chẳng qua là đi làm nhiệm vụ, cũng không phải đi ghi tên sử sách, lưu danh thiên cổ.
Giả heo ăn thịt hổ mới là phương thức mở ra chính xác.
Bình thường mà nói, làm một người chấp hành, ngươi càng khiến người khác chú ý, thì càng bất lợi đối với hoàn thành nhiệm vụ.
Hiện tại tinh thần lực của cô bị hao tổn, chỉ có thể dùng hai mươi Đoạn Cẩm ôn dưỡng từng chút một, cho nên vẫn nên mua một vũ khí như vậy phòng thân an toàn hơn chút.
Nhìn ô giấy dầu tinh xảo xinh đẹp trên tay một chút, Lâm Tịch hài lòng gật đầu, ném nó vào không gian.
May mà có không gian có thể gian lận, không cần lại mở thêm một thanh trang bị, không thì hơn một vạn huyền tinh khó khăn tích lũy lại phải vẫy tay từ biệt với cô, ngẫm lại đều đau lòng.
Lâm Tịch nghĩ đến, lúc nào có thể lại tới phó bản thế giới lần nữa, xử lý một thuộc hạ của Vân Mộng La, cô còn có thể phất nhanh một chút.
Diệu Huyền làm gì đều cần tiền, cô lại vẫn luôn nghèo như vậy.
Lâm Tịch vừa cảm khái tiền khó kiếm, phân khó ăn, vừa chạy vào trong không gian.
Cảm giác Ảnh Mộc Tủy hơi cao một chút, cũng lớn hơn một ít, lần trước phát hiện mầm non nhỏ kia ẩn ẩn có xu thế sắp bị nứt ra.
Mà sáu hạt giống gieo xuống thì không có bất kỳ biến hóa nào, vẫn an tĩnh nằm ở nơi đó.
Trong phòng tiên thuật, trên bàn gỗ có năm viên Ích Cốc đan, còn có thanh dao găm << Mũi nhọn >> của cô, còn lại chính là kia ngọn<< Mê Hồn Đoạt Phách đăng >> xanh thẳm kia.
Cũng không biết ngọn đèn mang theo tà khí dày đặc này ngoại trừ chế tạo huyễn cảnh và làm cho linh hồn người ta không được rời thân thể thì còn có tác dụng gì.
Chẳng qua thứ này hả, cô không muốn bán cho cửa hàng xã khu, dù sao đây là cô đoạt được trong nhiệm vụ, có thể quang minh chính đại cầm đến chợ trao đổi của xã khu lấy vật đổi vật hoặc là dứt khoát bán đi.
Cửa hàng thật sự quá đen.
Lâm Tịch đóng gói dao găm << Mũi nhọn >> gửi cho A Lê, dù sao bán lại cho xã khu cũng không đáng tiền, nhìn xem Chu Hiểu Lan cần dùng hay không. Còn Thi Khanh trời sinh Tiểu Mộc Linh kia hẳn là không cần nó lắm, dù sao thân phận người ta cũng là tồn tại cao cao đại thượng như Hầu ca!
Quét gian phòng một vòng, cảm giác mặc dù lần này nhiệm vụ thế giới phát cho người có tích phân cao nhất phần thưởng quá hố, nhưng trên thực tế thu hoạch của cô không thể nói là ít.
Huyết tộc cống hiến một chiếc đèn, mỹ nam cho một chùm << Chớp Gamma >> chưa biết lực sát thương.
Tất nhiên, tạm thời cống hiến lớn nhất vẫn là Vân Mộng La, hai ngàn năm trăm công đức cộng thêm những đồ vật thượng vàng hạ cám của Thẩm Kiều, Lâm Tịch cảm thấy mình đi vào Diệu Huyền lâu như vậy, cuối cùng đã có chút vốn liếng.
Lâm Tịch vỗ vỗ tay, gật gật đầu, ừm, Vân Mộng La đúng là một người tốt!
Trong trang viên xa hoa nào đó tại xã khu, trái tim Vân Mộng La lại đang rỉ máu.
Lần này cô ta thật sự ăn thiệt lớn.
Vì có thể diệt trừ cái đinh trong mắt cái gai trong thịt A Lê này, cô ta đã bỏ sạch tiền vốn.
<< Ảnh Linh Kính >> giao cho Thẩm Kiều là hàng dùng một lần, bỏ ra năm ngàn điểm tích phân xã khu của cô ta, tấm << Phù Định Vị Thần Hồn >> kia thì ba ngàn điểm công đức một tấm, cộng thêm sau này bồi thường năm ngàn điểm công đức, những vật này đều có thể đổi một bộ trang bị đầy đủ.
Kết quả thì sao, tiểu tiện nhân A Lê kia lại không bị thương chút nào trở về!
Vân Mộng La thầm cắn răng ngà, cô ta chẳng những bình an trở về, còn hung hăng lường gạt năm ngàn công đức của mình, tiêu xài như vậy, coi như mình có được một chiến đội ba mươi người, trong tay còn có khoảng hai mươi người chấp hành đang không ngừng xuyên qua từng vị diện làm nhiệm vụ, cũng có chút không chịu đựng nổi!
Cực kỳ khiến cô ta phiền muộn, vẫn là Thẩm Kiều mất tích.
Mất tích gì chứ, sau khi xem hết thủy tinh ghi lại, Ngũ thúc và cô ta đã từng phân tích, khả năng Thẩm Kiều bị A Lê bọn họ ám toán chết rất lớn.
Dù sao ngọn đèn đáng chết kia cứ như vậy bị bọn họ lấy đi, không chừng cũng tiện thể bắt đi thần hồn của Thẩm Kiều.
Nhưng vấn đề là cô ta đối với chuyện này không chiếm lý, A Lê bị tiết lộ hành tung bên trong nhiệm vụ thế giới, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nếu như thật bị chọc lên phía trên, Ngũ thúc cũng phải bị liên lụy theo.
Cuối cùng Ngũ thúc nói, nhiệm vụ lần này vị lãnh đạo tên là Khúc Cửu Tiêu kia là người thông minh.
Anh ta lựa chọn trầm mặc ở thời điểm này, cũng không phải người ta không biết bọn họ đang giở trò quỷ, chẳng qua chỉ là tất cả mọi người đều lui một bước, trên mặt lẫn nhau đều hồ đồ trong lòng hiểu rõ là được.
Hiểu rõ nhưng không nói toạc, đây mới là cách làm của người thông minh.
Cũng mặc kệ như thế nào, Vân Mộng La chẳng những mất tiền uổng phí tổn thất nhiều tích phân và công đức như vậy, hai thầy thuốc trong chiến đội của mình cũng chỉ còn lại một người.
Ngũ thúc cuối cùng an ủi cô ta nói, đừng nóng vội, qua một thời gian ngắn nữa sẽ có một nhóm người thí luyện không tệ đến đây, đến lúc đó để cô ta đi chọn mấy người có tư chất tốt tiếp tục bồi dưỡng.
Xã khu cái gì đều thiếu, chỉ không thiếu người chấp hành như tre già măng mọc này.
Vân Mộng La cuối cùng làm nũng lấy được năm ngàn công đức bồi thường từ chỗ Ngũ thúc, tất nhiên, Ngũ thúc cũng đã như nguyện nhận được thứ mình muốn.
Những giao dịch bẩn thỉu này, Lâm Tịch và A Lê sẽ không biết, cũng khinh thường biết.
Lần này nhiệm vụ là vị diện hiện đại, nhiệm vụ tương đối đơn giản, là cứu vớt một ảnh đế sắp bị trở thành vật hi sinh.
Lâm Tịch đang tiếp đãi người ủy thác trông vô cùng áy náy ở trong nhà mình.
Đây là một chuyện xưa vốn định báo ân kết quả lại thành lấy oán trả ơn.
Người ủy thác tên là Tô Tỉnh Tỉnh, là một đứa trẻ bị vứt bỏ lớn lên tại viện phúc lợi.
Bởi vì bộ dáng còn không tính khó coi, thân thể lại vô cùng khỏe mạnh, cho nên mọi người suy đoán đại khái bởi vì giới tính mới có thể bị vứt tại cửa ra vào viện phúc lợi nhi đồng thành phố.
Cô ấy không có máu chó đến mức mang theo huyết thư gì đó, cũng không có bất kỳ đồ vật phân biệt thân phận dùng để trở lại hào môn trong tương lai, chẳng qua là được bọc trong một bộ quần áo hòa thượng đơn giản coi như không tệ, bên ngoài còn đắp một cái chăn nhỏ.
Tô Tỉnh Tỉnh cứ như vậy lớn lên tại viện phúc lợi, bình bình đạm đạm sinh hoạt, không có bị ngược đãi, cũng không có nhận được ưu đãi quá đặc biệt.
Tại viện phúc lợi bọn nhỏ muốn sống tốt, hoặc là ngoan ngoãn nghe lời, hoặc là nhìn thân thế thê thảm đáng thương, cái trước có thể gia tăng khả năng mình được nhận nuôi trên phạm vi lớn, cái sau thì sẽ mang đến các loại tình thế quyên tiền với số lượng lớn cho viện phúc lợi.
Tài trợ của cơ quan ZF (Chính phủ) còn lâu mới đủ chi tiêu cho những đứa trẻ này, cho nên nếu như có ít người đến quyên tiền, bọn nhỏ liền đói một bữa no một bữa.
Bộ dáng Tô Tỉnh Tỉnh cũng không khó coi, chẳng qua thật sự là quá trầm mặc kiệm lời, chất phác đến mức rất nhiều người đều cho rằng cô ấy là người tự bế, nhóm nhân viên chăm sóc cũng không thích cô ấy cho lắm, thẳng đến cô ấy bình an sống đến năm mười sáu tuổi.
Bình thường mà nói, đứa trẻ càng lớn tuổi, khả năng được nhận nuôi ngược lại càng nhỏ, qua mười sáu tuổi vẫn không có người nào nhận nuôi, bọn họ sẽ được đưa đến viện phúc lợi xã hội.
Nơi đó sinh hoạt tương đối gian nan chút, mà vận mệnh Tô Tỉnh Tỉnh chuyển hướng cũng chính là vào năm mười sáu tuổi này.
Ngày đó có mấy người phụ trách trường trung học thành phố và một số người có lòng tốt trong xã hội cùng đi đến viện phúc lợi nhi đồng, chọn lựa một số đứa trẻ ngày thường biểu hiện tương đối tốt trong viện phúc lợi, do những người có lòng tốt kia quyên tiền sau đó trường học phụ trách tiếp thu.
Ngày hôm nay quả là một ngày tốt lành, bởi vì thành tích học tập cũng không tệ lắm, vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, Tô Tỉnh Tỉnh được một người hảo tâm tên là Tây Lăng Mặc quyên tiền, được trực tiếp đưa đến trường nhất trung trong thành phố trở thành một học sinh nội trú, tránh khỏi vận mệnh bị đưa đến viện phúc lợi xã hội.
Tây Lăng Mặc thậm chí cũng không biết tên đối tượng được anh ta tiện tay quyên tiền là gì, nhưng Tô Tỉnh Tỉnh lại đem ân nhân đã thay đổi vận mệnh cả đời mình vững vàng ghi tạc trong lòng.