Mê Cung Đỏ

Chương 4

Sáng hôm sau, khi Fujiki tỉnh giấc thì tiếng mưa đơn điệu đã bao trùm cả thế giới. Nhìn lên chỉ thấy bầu trời âm u cùng những đám mây xám xịt sà xuống thấp đến mức anh có cảm giác chúng đang chạm vào đỉnh của các ngọn núi đá. Mưa to xối xả đập xuống mặt đất tạo nên âm thanh như pháo hoa. Chín người bọn họ đang nép mình trong một hốc đá nằm dưới chân núi, im lặng nhìn ra không trung.

Theo đồng hồ của Fujiki thì bây giờ vừa đúng 7 giờ sáng. Tất cả ăn sáng trong sự yên ắng, ảm đạm.

Fujiki và Ai ăn nốt những thanh thực phẩm dinh dưỡng cuối cùng và làm dịu cổ họng bằng nước mưa. Sau đêm qua, dù nhóm nào cũng nhận được khá nhiều thức ăn nhưng ai cũng cẩn thận để không bị người khác dòm ngó.

Ăn sáng xong, trời vẫn chẳng có vẻ gì là sẽ tạnh mưa.

- Mưa thế này chẳng ra ngoài được nhỉ - Ai gần như dựa sát vào người Fujiki - Trong khi tất cả đều có vẻ muốn xuất phát càng sớm càng tốt.

- Sao cô biết?

- Thì anh nhìn đi, trông ai cũng bồn chồn thế kia.

Quả thật, dường như bảy người còn lại đều đang rất sốt ruột. Đập vào mắt Fujiki là những hành động như khoanh tay nhìn lên trời, thở dài hay rung chân liên tục. Anh thầm thì:

- Có gì mà phải nôn nóng đến vậy nhỉ.

- Anh ngốc quá! - Ai bật cười - Họ đang lo lắng về những vật dụng đã giấu ở đâu đó đấy.

- Ừ nhỉ... - Fujiki lập tức cảm thấy chán nản.

- Không sao đâu. Khoảng một tiếng nữa sẽ tạnh mưa thôi.

Thấy Ai ngẩng mặt nhìn không trung và nói như thật, Fujiki hướng ánh mắt nghi ngờ lên bầu trời.

- Này, anh kể chuyện gì hay hay đi - Cô lại nói.

- Tôi chẳng biết chuyện gì hay để kể cả.

- Chuyện của anh cũng được.

- Cuộc đời tôi chẳng có gì thú vị để mua vui cho cô hết - Fujiki lạnh nhạt nói.

- Anh Fujiki chắc phải trải qua trăm cuộc bể dâu rồi ấy nhỉ.

- Làm gì có.

- Nói dối. Đàn ông qua ngưỡng bốn mươi đều cực kì từng trải.

- Hiện thực không giống với thế giới truyện tranh mà cô vẽ đâu.

- Anh chưa từng làm những chuyện như tham gia vào các cuộc mạo hiểm lớn mà có bao nhiêu tính mạng cũng không đủ dùng, hay cháy hết mình vì một tình yêu à?

- Cô đã làm mấy chuyện đó rồi sao?

Ai chống cằm như thể đang suy nghĩ:

- Rất có thể.

- Vậy quả là kì tích khi cô vẫn bình an vô sự.

- Không đâu. Dễ thường tôi đã chết một lần rồi cũng nên... - Ai cười bí hiểm - Nhưng bây giờ ta đang nói về anh cơ mà. Chẳng lẽ sống đến chừng này tuổi rồi mà anh còn chưa gặp phải tình huống ngàn cân treo sợi tóc nào?

- Tình huống một cân treo sợi tóc thì nhiều vô số kể. Ví dụ như sắp ra khỏi cửa soát vé mà không thấy vé đâu cả ấy.

- Nhưng, tôi thấy anh vẫn rất bình tĩnh trong tình huống hiện tại. Chắc chắn trước đây anh từng trải qua cảnh ngộ tương tự rồi...

Trong đầu Fujiki hiện ra quang cảnh của một công viên tọa lạc đâu đó trên đất Nhật Bản. Hàng cây khô héo. Băng ghế lạnh cóng. Đàn bồ câu ngu ngốc màu xám. Và cả những ánh mắt ghẻ lạnh.

-... Ừm. Đây không phải lần đầu tiên tôi sống bờ sống bụi. Tuy chỉ trong một thời gian ngắn nhưng quả thật tôi đã từng gặp chuyện gần giống thế này. Ngoài việc tìm cái ăn và chỗ ngủ ra thì chẳng còn nghĩ được gì khác nữa.

- Ồ. Lúc ấy anh gặp thiên tai à?

- Không. Tôi chỉ bị thất nghiệp thôi.

- Hả? Ý anh là sao? Tôi không hiểu.

Dù không có ai xung quanh nghe lỏm nhưng Fujiki vẫn hạ thấp giọng, nói nhỏ xíu:

- Lúc công ty chứng khoán mà tôi đang là nhân viên bị phá sản thì tôi cũng bị đuổi ra khỏi kí túc xá của công ty. Tất cả xảy ra quá đột ngột khiến đầu óc tôi trống rỗng, chẳng biết phải làm thế nào. Tuy cũng đã thử đến văn phòng môi giới nhà đất, song vì thất nghiệp, lại chẳng có ai bảo lãnh nên tôi hầu như không thuê được căn hộ nào. Hơn nữa, lúc ấy tâm trạng cũng rất tồi tệ, do đó, tôi đã mặc kệ tất cả, để mọi việc tới đâu thì tới... - Fujiki cười chua chát khi nhớ lại tâm trạng của mình khi ấy - Dù đã thực sự rơi xuống vực sâu tuyệt vọng, tôi vẫn không chịu tin vào sự thật nghiệt ngã. Tôi cho rằng mình đã luôn học hành chăm chỉ và đi trên con đường công danh rạng rỡ nên xã hội không thể vứt bỏ một người như tôi. Dẫu có gặp khó khăn đi chăng nữa, nhất định sẽ có ngày tôi được cứu vớt ra khỏi hố sâu ấy.

- Nghe như anh đã sống trong thế giới cổ tích nhỉ.

- Vậy mà tôi còn cho rằng mình là người theo chủ nghĩa hiện thực, thế có buồn cười không cơ chứ.

- Ừ, buồn cười lắm - Ánh mắt đau thương của cô xóa tan sự độc địa ẩn trong câu nói.

- Vì nghĩ đằng nào cũng phải trả lại cho công ty tất cả đồ đạc trong nhà nên ngay từ đầu tôi đã chẳng sắm sửa gì nhiều. Thế nên khi rời khỏi kí túc xá của công ty, tôi gần như hai bàn tay trắng. Đến lúc nhận ra thì đã phải ngủ vạ vật ở nhà ga hoặc công viên.

- Anh không có một đồng nào trong người à?

Fujiki cảm thấy có vị đắng nghét trào lên nơi cuống họng:

- Trước khi bị đuổi khỏi kí túc xá vài ngày, vợ tôi đã bỏ nhà ra đi, đem theo toàn bộ thẻ tín dụng và sổ tiết kiệm ngân hàng. Tất cả chỉ xảy ra vỏn vẹn trong ba mươi phút tôi ra ngoài mua thuốc lá.

- Cô ta quá đáng thế?

- Vốn dĩ Kyoko cũng không định lấy hết. Cô ấy có gửi lại sổ tiết kiệm và con dấu bằng dịch vụ gửi thư đảm bảo cho tôi sau khi rút một số tiền mà bản thân cho là thích đáng. Chẳng qua, lúc đó tôi đã không còn ở trong kí túc xá nữa. Phải gần mười ngày sau, tôi mới nhận lại được chúng.

Anh nhìn thế giới đỏ quạch xung quanh, cảm thấy vô cùng kì quái khi kể chuyện này trong khung cảnh phi hiện thực trước mắt.

- ... Không thể tưởng tượng nổi một người trưởng thành, thậm chí đứng tuổi, chỉ gặp một việc cỏn con như thế mà đã mất hết nghị lực sống, đúng không? Có điều, đó là sự thật. Tôi đã hoảng loạn khi nhận ra, giữa một nhân viên công ty giỏi giang, loại người mà tôi vẫn cho rằng đấy là mình, với một kẻ thất nghiệp mà bản thân luôn khinh thường, chỉ cách nhau có một sợi tóc. Tôi những tưởng mình đang đứng trên nền đất vững vàng, song thực tế cuộc sống của tôi giống hệt ngư dân ngày xưa, chỉ cách địa ngục mỗi một tấm gỗ.

Ai nhỏ nhẹ nói như muốn an ủi Fujiki:

- Nhưng nếu thực sự muốn, tôi nghĩ anh vẫn có thể tránh để không lâm vào cảnh như thế.

- Có lẽ vậy. Bần cùng bất đắc dĩ tôi vẫn có thể về khóc lóc với bố mẹ nơi quê nhà, hay nếu đem sự tình ra kể với bạn bè và người quen thì chắc chắn vẫn có thể vay được tiền để duy trì cuộc sống.

Những kí ức về cuộc sống không nhà cửa dâng lên trong tâm trí Fujiki. Giờ nghĩ lại thì nó chẳng khác gì một cuộc dạo chơi của đàn ông trung niên.

- May mà khi ấy vẫn chưa vào đông. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã ngủ trên ghế băng ở công viên, rửa mặt ở vòi nước công cộng và tới siêu thị tiện ích cách công viên 500 mét lấy những hộp cơm bị vứt đi theo giờ cố định để ăn. Sau hai ngày, tôi bắt đầu nghĩ sống thế này cũng không đến nỗi tệ. Vì trước đây lúc nào cũng phải gồng mình để học hành hoặc làm việc nên tôi đã cảm thấy một cuộc sống tự do như vậy cũng chẳng có gì không tốt. Thậm chí, tôi còn thấy vui sướng và thỏa mãn khi tự dùng dao đâm vào vết thương trong tim bằng cách tự hỏi, nếu bạn bè hay người thân mà biết mình đang sống thê thảm giống bây giờ thì sẽ nghĩ gì. Tuy nhiên, đến ngày thứ ba thì tôi bị cảnh sát và nhân viên ủy ban nhân dân quận đuổi đi, nói rằng người dân sống gần công viên đã than phiền về tôi. Vì không muốn khiến bất kì ai phải khó xử nên dù nghĩ chuyện đó thật vô lý, tôi cũng không cãi cọ gì thêm. Vấn đề là, dẫu có muốn rời khỏi công viên đi chăng nữa, tôi cũng chẳng có tiền mua vé tàu. Có lẽ muốn giải quyết nhanh gọn nên nhân viên ủy ban, với vẻ mặt cau có, đã mua vé cho tôi tới Shinjuku. Thế nhưng, thời Shinjuku là thánh địa của người vô gia cư đã chìm vào quá khứ xa xôi. Với lại, giờ đây, xã hội chỉ toàn thảo luận về chuyện tạo ra môi trường sống lý tưởng cho cá voi, chẳng còn nghe được gì về vấn đề cải thiện cuộc sống cho những người vô gia cư nữa. Nơi duy nhất tôi tìm được để ngủ là những góc chết của ga Shinjuku tuyến JR. Tuy đã bị người khác chiếm gần hết, tôi vẫn xoay xở tìm được một vị trí rồi dựng "nhà" bằng thùng carton. Cũng từ hôm ấy, tôi bắt đầu những cuộc ẩu đả tranh giành thức ăn. Đó là một trò chơi sinh tồn đơn độc, không nhận được sự giúp đỡ từ bất kì ai. Nhưng rồi, tôi đã phải chấp nhận thua cuộc sau năm ngày. Nhờ những đồng 100 yên nhận được từ những người qua đường tốt bụng, tôi gọi điện về kí túc xá của công ty. Bấy giờ tôi chỉ nghĩ có thể nhận được tiền khi bán đồ đạc trong nhà, nào ngờ lại được quản lý khu nhà thông báo việc có thư bảo đảm của Kyoko gửi. Rốt cuộc, thứ khiến tôi không thể chịu đựng được lại chẳng phải dơ bẩn hay đói rét.

Viết tắt của Japan Railway, đường sắt Nhật Bản.

- Vậy là gì? - Ai hỏi.

- Chân.

- Chân?

- Vô số đôi chân lạnh lùng đi qua trước mắt. Những đôi chân có điểm đến. Tiếng gót giày cứng nện xuống mặt đất cồm cộp như nóí "Không ai cần mày hết". Bản thân tôi đang phải vật lộn để sống, ấy thế mà chúng cứ liên tục bảo rằng, "Mày là kẻ thất bại. Tất cả những việc mày làm đều vô nghĩa."

Ai im lặng hồi lâu rồi cất tiếng nói:

- Người có suy nghĩ giống anh thì không phù hợp để làm người vô gia cư nhỉ.

- Làm gì có ai vì thích mà sống bờ sống bụi đâu.

Fujiki không muốn gặp lại cảm giác ấy lần thứ hai. So ra, hiện tại vẫn còn tốt chán. Chí ít thì ở đây không có ai cười nhạo những nỗ lực của anh. Nhưng, có thật thế không? Chẳng phải anh đang ước ao được quay lại khoảng thời gian đó sao? Dù cùng quẫn đến thế nào thì xung quanh vẫn có người. Cùng lắm thì chỉ việc vứt bỏ lòng tự trọng và cầu cứu, chắc chắn sẽ được ai đó tốt bụng đưa tới bệnh viện hay được các trung tâm phúc lợi xã hội thu nhận... Hoàn cảnh lúc ấy, quá lắm cũng chỉ bằng địa ngục trần gian thôi...

Fujiki nhìn lên trời. Đúng như dự đoán của Ai, mưa gần như đã tạnh hẳn.

... Mà địa ngục thật sự, rất có thể bây giờ mới bắt đầu. Chỉ cần phán đoán sai một lần thôi cũng đã phải chết rồi.

Có hai nguyên nhân khiến anh nghĩ vậy. Một là những người bị tập hợp ở đây, kể cả anh, đều là những kẻ không thích nghi được và bị xã hội ruồng rẫy. Hai là, khoản tiền bỏ ra để tiến hành một kế hoạch quái ác thế này ắt hẳn rất lớn.

Bất luận ý đồ của bên tổ chức trò chơi là gì, thứ duy nhất có giá trị tương đương với khoản tiền ấy mà chúng nhận được từ chín người họ chỉ có tính mạng.

•••

Trước khi xuất phát, tất cả mở một cuộc họp ngắn cuối cùng để lựa chọn con đường mình muốn đi. Chẳng qua, dù có cơ hội chọn lại lần nữa, cả chín người, vẫn không một ai muốn thay đổi lộ trình ban đầu.

- Đương nhiên rồi - Ai thì thầm - Tất cả đều giấu vật dụng dọc tuyến đường đã chọn nên làm gì có chuyện muốn đi đường khác.

Quả thật ba nhóm kia không có ai đổi ý. Hơn nữa, dường như người của các nhóm đó rất cảnh giác với Fujiki và Ai, có lẽ đang sợ hai người nói muốn đi chung để rồi phải chia những vật dụng đã giấu sẵn cho nhóm Fujiki.

Khi cả Fujiki và Ai đều xác nhận sẽ đi về phía Bắc như trước thì không khí căng thẳng dịu hẳn đi, chỉ trừ Funaoka lộ vẻ bất mãn. Thấy hình như Funaoka nuôi ý đồ gì đó với Ai, Fujiki không khỏi nghĩ, trong tình huống này mà vẫn còn tơ tưởng đến mấy chuyện kia được thì kể cũng giỏi thật.

Fujiki bước lại gần nhóm đang chuẩn bị xuất phát về phía Đông và đưa tay ra:

- Anh Norota, cảm ơn anh nhiều. Và anh Kato nữa.

Norota, Kato, Fujiki, cả Ai nữa là bốn người, lần lượt siết tay nhau thật chặt.

- Có lẽ sẽ không còn được gặp lại anh chị nữa. Nhưng nếu có dịp giáp mặt ở đâu thì hãy giúp đỡ lẫn nhau nhé - Norota mỉm cười. Đây là nụ cười thân thiện nhất tính từ lúc Fujiki gặp Norota tới giờ.

Dù biết rõ lời hứa miệng tại đây chẳng có hiệu lực gì, song Fujiki vẫn thấy những lời ấy có sức mạnh tiếp thêm dũng khí cho người khác.

Theo bé Prati thì chỉ có nhóm chọn phía Đông là có khả năng hợp tác trong tương lai. Tuy anh không biết thông tin đó đáng tin đến đâu, nhưng thà có còn hơn không.

•••

Cát sũng nước mưa hút hết tiếng bước chân. Fujiki và Ai chỉ mới đi về phía Bắc khoảng mười phút mà đã không còn nghe thấy âm thanh từ ba nhóm kia nữa.

Fujiki chợt cảm thấy cực kì cô đơn. Tuy vẫn là con đường ngày hôm qua, nhưng lúc đó anh vẫn còn cơ hội quay lại gặp những người khác, còn bây giờ thì đã mỗi nhóm một nơi, chỉ còn cách dựa vào sức mạnh của bản thân để thay đổi vận mệnh.

Anh bất ngờ khi nhận ra việc này ảnh hưởng đến tâm trạng của anh nhiều đến vậy. Xem ra, khi ở cạnh bảy người kia, bất kể họ là loại người như thế nào, chỉ cần cùng chung cảnh ngộ là anh đã cảm thấy được động viên nhiều hơn anh tưởng rồi.

Có điều, anh không thể cứ đắm chìm trong cảm xúc ấy mãi. Ở nơi này, sẽ không có ai chìa tay cứu giúp anh nữa. Chưa kể, biết đâu lần tới gặp lại thì những người cùng cảnh ngộ kia đã trở thành kẻ địch của anh.

- Sao trông anh căng thẳng thế? - Ai cất tiếng hỏi.

Từ giờ trở đi, chắc chỉ có cô gái này là anh có thể tin tưởng được.

Fujiki ngoái lại:

- Cô không căng thẳng à?

- Mới đầu tôi cũng sợ lắm, nhưng từ từ rồi cũng quen... Anh không thấy vậy sao?

Đương nhiên không, Fujiki thầm nhủ. Quả thật, ban đầu anh cũng nghĩ dù tình huống bất thường đến mức nào thì cảm giác sợ hãi và hoang mang cũng sẽ phai dần theo thời gian. Thế nhưng, thực tế lại hoàn toàn trái ngược. Sau hai đêm ở trong khung cảnh phi hiện thực này, càng lúc anh càng có cảm nhận rõ rệt về sự quái dị của nơi đây.

Mặt đất lại chuyển từ cát mịn sang sỏi nhỏ. Chỉ tính mỗi tiếng đám sỏi cạ vào nhau đang dội vào màng nhĩ theo từng bước chân thôi cũng đã khiến anh cảm thấy có gì đó rất viển vông rồi. Kể từ lúc mở mắt và nhận thấy bản thân đang ở một chỗ vô cùng kì lạ, những nghi vấn không có lời giải như tại sao anh lại ở đây hay rốt cuộc anh ở đây để làm gì cứ quanh quẩn mãi trong đầu Fujiki.

Có lẽ vì đã đi qua một lần nên Fujiki và Ai đến trạm kiểm soát số 2 nhanh hơn ngày hôm qua. Từ đó, họ kiểm tra lại lộ trình trên máy chơi điện tử rồi cứ thế tiến về trạm kiếm soát số 3. Quãng đường lần này dài tổng cộng 5 kilomet.

Đường đến trạm kiếm soát số 3 có nhiều đoạn tương đối thoáng rộng. Nhờ bài giảng của bé Prati mà họ biết cây thân cao ở đây là cây bạch đàn. Lúc đi ngang qua một cây, Fujiki đã bứt lá, vò nát rồi ngửi thử. Có mùi tươi mát thoang thoảng gần giống với các loài thuộc chi Citrus. Hình như cây này là bạch đàn chanh, còn cây màu trắng bóc đằng xa kia là bạch đàn ma thì phải.

Là một chi thực vật có hoa trong họ Rutaceae, thường sống ở các khư vực nhiệt đới và cận nhiệt đới thực vật tiêu biểu trong chi này là cam, chanh, bưởi...

Còn có cả loại cây mọc đầy gai thuộc chi Acacia, ở Úc được gọi là Wattle (keo Úc), thường phân bổ ở các vùng nhiệt đới và cận nhiệt đới trên thế giới, khác hẳn với giống cây giả keo được gọi là "cây keo" ở Nhật.

Là một chi của một số loài cây thân bụi và thân gỗ có nguồn gốc tụi đại lục cổ Gondwana.

Đột nhiên, Fujiki cảm thấy nhột nhạt sau gáy.

- Cô có cảm thấy gì không? - Anh làm ra vẻ tự nhiên hỏi.

- Gì là gì?

- Có thể chỉ là tưởng tượng thôi, song, tôi cứ có cảm giác chúng ta đang bị theo dõi.

Ai hốt hoảng:

- Đừng có nói mấy chuyện ghê rợn thế. Tôi nhát gan lắm đấy nhé.

- Tôi nói thật mà.

- Hay do anh căng thẳng quá nên mới có ảo giác đó?

- Trong tình huống hiện tại thì việc chúng ta bị giám sát cũng có gì lạ đâu đúng không?

- Biết là thế...

Cảm giác bị theo dõi không hề biến mất cho đến tận trạm kiểm soát số 3, thậm chí càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn.

Khi Fujiki hứng điểm sáng màu đỏ bằng máy chơi điện tử đang chứa băng cũ, thông điệp hiện lên vô cùng ngắn gọn.

"Hãy đổi băng trò chơi."

Xem chừng từ đây trở đi chỉ cần băng trò chơi của bé Prati, anh nghĩ.

Anh chợt thấy bất an. Nếu các nhóm khác tình cờ phát hiện ra trạm kiểm soát này thì thể nào cũng sẽ đoán được chuyện anh và Ai đã giấu giếm thông tin.

Fujiki thay băng mới vào rồi lại đưa máy ra nhận tia laze. Lần này vẫn là giai điệu rock rộn ràng.

"Xin chào! Chào mừng các bạn đến TKS số 3. Lần này cũng toàn những thông tin đáng giá ngàn vàng đấy. Rồi, chúng ta nhanh chóng bắt đầu thôi. Đã để các bạn đợi lâu, sau đây là 'Lớp nhập môn săn bắt của bé Prati'! Với những người không có súng và dụng cụ săn bắn như các bạn thì làm thế nào để săn thú? Câu trả lời chỉ có một: đặt bẫy. Lớp này sẽ dạy cho các bạn cách đặt nhiều kiểu bẫy có ích cho việc bắt những động vật chậm chạp ở Úc. Trước đó thì cần phải có dây thép hoặc dây nylon, các bạn đã lấy được chúng theo lời khuyên của tôi rồi chứ?"

Fujiki lấy cuộn dây câu trong túi ra. Bên trên có số 5, nghĩa là sợi dây khá to; màu trong mờ; dài tổng cộng 300 mét. Đây vốn là vật dụng nhóm phía Đông lấy được. Đêm qua, lúc nói muốn lấy cái này, anh đã giải thích là mình định câu cá ở đâu đó rồi bị các nhóm khác cười vào mũi.

"Bẫy được chia thành ba loại lớn: bẫy thòng lọng, bẫy đè và bẫy giáo. Nói chung, chỉ cần không nhắm đến những động vật to quá khổ thì chỉ cần bẫy thòng lọng thôi là đủ. Nhưng vì hai loại còn lại sẽ hữu ích cho sau này nên các bạn hãy nhớ kĩ cách làm. Dùng cho cái gì thì từ từ rồi sẽ biết."

Sau đó, bé Prati hướng dẫn chi tiết cách làm từ những loại bẫy đơn giản nhất như bẫy thòng lọng với nút kép, bẫy tự động giật lên cao, bẫy lò xo cho tới các loại có cấu tạo phức tạp như bẫy nhử dạng nút thắt hay bẫy lò xo đôi. Loại bẫy nào cũng dùng dây câu hoặc dây thép để siết chặt lấy chân và cổ động vật, có vẻ khá hữu dụng để bắt động vật nhỏ cỡ chồn hoặc cáo trở xuống.

Tiếp theo là phần thuyết minh về bẫy đè. Khi động vật lấy mồi nhử trong bẫy thì sẽ bị vật nặng như đá hoặc khúc cây rơi xuống đè lên, tùy vào kích cỡ của bẫy mà có thể hạ gục được từ cáo, lợn rừng cho tới gấu.

Fujiki cảm thấy ngạc nhiên vì chẳng hiểu tại sao lại cần cả loại bẫy cho những loài động vật to đến thế. Động vật cỡ lớn ở Úc hình như chỉ có chuột túi, song anh không nghĩ chúng lại nhiều tới mức có thể chạy thành từng đàn trong Bungle Bungle. Hơn nữa, nếu đặt bẫy loại ấy ở nơi này, rất có thể sẽ gây nguy hiểm cho những người khác khi đi ngang qua đó.

Lúc này, bé Prati đã giảng đến loại cuối là bẫy giáo. Fujiki đọc những dòng hướng dẫn vùn vụt xuất hiện trên màn hình mà thấy lạnh cả sống lưng.

Bẫy giáo có cấu tạo cơ bản đơn giản và dễ hiểu hơn hẳn bẫy thòng lọng và bẫy sập. Chỉ cần làm một ngọn giáo bằng cách vót nhọn một đầu cành cây rồi cố định nó sau khi bẻ cong. Khi con mồi vướng vào bẫy thì sẽ lập tức bị ngọn giáo xuyên thủng.

"Tiếp theo là loại bẫy mạnh nhất, bẫy cung. Đầu tiên phải tạo một cây cung bằng gỗ dẻo có độ đàn hồi tốt, đặt một ngọn giáo dài vào dây cung rồi kéo thật căng. Mũi giáo đặt sao cho chếch lên trên một chút, đuôi giáo đặt vào khía của lẫy đòn bẩy. Cuối cùng, từ nút thắt đang cố định lẫy, chăng dây ra ba hướng xung quanh là xong. Ngọn giáo sẽ chọc thủng bụng con mồi ngay khi nó lơ đễnh chạm vào dây. Dù có hung hãn đến đâu đi chăng nữa, bị giáo đâm từ dưới lên như thế thì cũng chỉ còn nước nằm chờ chết."

Hình như anh từng nhìn thấy bản vẽ mô tả loại bẫy này ở đâu đó. Hình như trong cuộc kháng chiến chống Mỹ của Việt Nam?

Nói cách khác, tình huống khiến loại bẫy này trở nên cần thiết là...

Fujiki quay sang nhìn Ai. Cô đang chăm chú vẽ phác hình dáng các loại bẫy, có vẻ vẫn chưa nhận ra điều đáng sợ ấy.

Kết thúc phần hướng dẫn các loại bẫy, bé Prati chuyển sang "Lớp học nấu ăn", giải thích về cách chế biến động vật hoang dã của thổ dân Úc. Cuối cùng, nó biến mất sau khi thông báo vật dụng của trạm kiểm soát số 3 được giấu trong tổ kiến ở núi đá đối diện.

Fujiki quan sát tổ kiến trắng khổng lồ cao gần 5 mét. Lớp vỏ ngoài màu xám đẫm nước mưa sờ vào chẳng khác gì giấy vụn, vừa mềm vừa nhẹ. Anh tìm thấy một khe nứt hình tứ giác ở phía dưới, đường nét sắc cạnh rõ ràng nên khó mà tin được rằng nó là do thiên nhiên tạo ra.

Anh chọc ngón tay vào trong tìm, rồi moi ra một quyển sách được bọc trong túi nhựa.

- Gì thế này? Sách?

Fujiki lấy cuốn sách ra xem. Là sách cũ. Tuy có vẻ đã được sử dụng nhiều năm nhưng vẫn còn bìa. Tranh minh họa ở bìa sách là bối cảnh ảm đạm giống hệt Bungle Bungle với những con quái vật đang bước đi. Nhan đề được in bốn chữ đỏ: Mê cung Sao Hỏa.

Dù đây có là thể loại khoa học viễn tưởng đi nữa thì trông cũng có vẻ nhạt nhẽo quá, anh nghĩ thế. Nhưng rồi anh chợt nhận ra, có lẽ đây không phải tiểu thuyết.

Fujiki lật xem sơ qua một lượt.

Quả nhiên.

189

Bạn đang chạy trốn trên một con đường tối đen và dường như dài vô tận. Từ phía sau vang lên tiếng chân dồn dập cùng tiếng thở hổn hển của bọn quỷ đói hung tàn. Khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng ngắn. Thể lực giảm còn 7 điểm.

Bạn ngoảnh lại thì thấy một bóng đen đã đứng ngay đầu đường bên kia.

Trước mặt bạn là một ngã tư. Nếu rẽ phải thì đến trang 230, rẽ trái đến trang 605, đi thẳng đến trang 884.

- Cái này là cái gì? - Ai đứng bên cạnh ghé mắt nhìn rồi hỏi với giọng ngờ vực.

- Là sách trò chơi - E rằng chỉ nói thế cô sẽ không hiểu nên Fujiki giải thích thêm - Loại này rất thịnh hành khoảng hơn mười năm về trước. Cứ vừa giở sách vừa chơi, là một dạng trò chơi nhập vai.

- Có hay không?

- Nếu chơi nghiêm túc thì sẽ thấy hay. Giờ thì các trò nhập vai đều chuyển sang chơi trên máy đỉện tử hay máy tính nên sách kiểu này đã tuyệt chủng. Tuy chỉ là thứ để gϊếŧ thời gian nhưng cũng có vài tác phẩm đáng coi là kiệt tác.

- Khoan đã. Hơn mười năm trước, chẳng phải lúc ấy anh Fujiki đã ra đi làm rồi sao?

- Ừ.

- Vậy mà vẫn thích những trò thế này?

- Có gì không được?

- Không có... Chỉ là, sách trò chơi thì tác dụng gì ở chỗ này?

Fujiki giở trang đầu tiên. Nhân vật chính tỉnh dậy và thấy mình đang ở mê cung Sao Hỏa. Hầu như chẳng có lời giải thích nào về những việc đã xảy ra.

Có thể thấy rõ điểm tương đồng về bối cảnh so với thực tế hiện tại. Fujiki không lật theo thứ tự nữa mà chỉ lướt qua từng trang. Đột nhiên, trang này đập vào mắt anh.

319

Bạn leo xuống hầm ngục. Ngay lúc đó, thang dây liền biến mất. Bạn nhìn xung quanh. Ánh sáng le lối rọi sáng bốn con đường vươn dài theo bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc. Trên tảng đá ở trung tâm có những dòng chữ của nền văn minh đã tàn lụi từ thuở xa xưa với nội dung như sau:

Muốn có vật dụng ma pháp đi về phía Đông, muốn có vũ khí đi về phía Tây, muốn có lương thực đi về phía Nam, muốn có tri thức của hiền triết đi về phía Bắc.

Chọn phía Đông thì đến trang 129, phía Tây đến trang 525, phía Nam đến trang 394, phía Bắc đến trang 661.

Fujiki đưa cho Ai xem.

- Cái này...! Không khác lắm so với tình hình ở trạm kiếm soát số 1, đúng không?

Ai kích động, lẩm bẩm:

- Đợi đã. Nếu thế, nếu thế thì... trong này có viết cả những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo?

- Ít nhất thì bây giờ chỉ chắc chắn được rằng bên tổ chức đã tham khảo ý tưởng trong cuốn sách này thôi. Tôi không cho rằng nội dung sách sẽ giống hệt với thực tế đâu. Điển hình là việc bối cảnh trong sách nằm ở Sao Hỏa thật.

- Thế à...

- Song, chúng ta có thể dựa vào sách này để suy đoán những sự kiện có khả năng xảy ra trong tương lai. Tính ra thì nó cũng là một vật quan trọng mang lại lợi thế cho chúng ta mà.

Dù Fujiki nói vậy nhưng trông Ai vẫn buồn thiu.

- Anh đọc sách này bao giờ chưa?

- Chưa. Tôi đã từng chơi những sách trò chơi tương tự, có điều chưa đọc quyển này bao giờ.

- Lúc nãy có xuất hiện một từ gì lạ lắm ấy.

- "Quỷ đói" á?

- Ừ. Cái đó là gì?

- Ờ thì, tùy vào bối cảnh của từng tác phẩm mà hơi khác nhau một chút, nhưng thông thường, chúng là quái vật từ lòng đất chui lên ăn thịt người và thường hoạt động về đêm - Fujiki cười toe toét - Mà chúng chẳng có thật đâu nên cô cứ yên tâm.

- ... Có điều, nếu diễn biến trò chơi này mô phỏng theo sách thì chẳng phải cũng sẽ xuất hiện thứ gì đó tương tự sao?

- Cô trông thế mà nhát nhỉ.

Miệng thì nói thế, nhưng Fujiki bắt đầu có dự cảm chẳng lành.

- Này, trong quyển sách đó, kết cục của người chơi ra sao?

Fujiki lại lướt qua các trang thêm lần nữa. Chắc chắn có nhiều cái kết khác nhau và bị dàn trải một cách ngẫu nhiên nên khó mà tìm ra hết được nếu chỉ đọc qua loa.

- Đợi rảnh tôi sẽ đọc kĩ. Biết đâu lại tìm thấy manh mối nào đó để sống sót.

- Nếu là sách thì tốt quá rồi.

- Hả?

- Ở trong sách thì sai bao nhiêu lần cũng được, chứ thực tế thì chỉ cần nhầm lẫn một lần thôi là đã chẳng còn cơ hội nào để sửa chữa nữa.

Nói đến việc chẳng còn cơ hội sửa sai thì bản thân anh cũng đã trải qua quá nhiều lần. Fujiki thở dài. Nếu có thể, anh muốn quay về năm thứ tư đại học, chọn một công ty khác, hoặc quay về thời điểm trước khi anh kết hôn. Có điều bát nước đã hắt đi thì làm sao lấy lại được. Thế nên, giờ anh chỉ có thể dựa vào các kinh nghiệm mà bản thân đã đúc rút từ những thất bại trong quá khứ để tránh mắc thêm sai lầm mà thôi.

Đặc biệt là lần này, anh tuyệt đối không được phép sai, bởi hễ sai thì kết cục chờ anh phía trước chính là cái chết.

•••

- Tuyệt quá! Con này là con gì? - Ai nói như hét.

Fujiki vui vẻ kêu lên:

- Hết sảy! Chúng ta vớ được món hời rồi!

Bẫy lò xo họ đặt ở gần nơi có nước đã bắt được một con thằn lằn dài đến 70 centimet. Phần đuôi của nó bị vòng dây câu siết chặt, treo lơ lửng trên cây bạch đàn ma non. Nó nằm im lìm như thể đã chấp nhận số phận bi thảm, chỉ có chi sau thỉnh thoảng còn ngọ nguậy.

- Đây là thằn lằn à?

- Bé Prati đã nói rồi mà? Là một loại kì đà ở Úc, còn gọi là Monitor.

Monitor là thiết bị giám sát.

- Monitor?

- Bé Prati giải thích là cái tên đó được đặt theo đặc tính của loài thằn lằn này: đứng trên chân sau ở mép nước để canh chừng xem có kẻ địch nào đang đến gần không.

- Chúng ta ăn nó thật à? - Ai có vẻ không hào hứng lắm với viễn cảnh ấy.

- Đương nhiên. Đây là cao lương mỹ vị đối với thổ dân Úc đấy.

Đúng lúc họ định hạ con mồi xuống thì con thằn làn khổng lồ bỗng giãy giụa như điên. Nó há to miệng đầy đe dọa. Tuy không có răng nanh nhưng cái miệng đỏ lòm và ánh mắt hung ác cũng đủ làm Ai sợ. Cô liền giật lui, kêu toáng lên. Fujiki nện sống dao vào đầu con thằn lằn. Đầu nó cứng hơn tưởng tượng nên anh phải đập vài lần nó mới tắt thở.

- Ặc, tôi chịu thôi - Ai cúi gằm mặt không dám nhìn.

- Cô nói gì thế? Muốn sống thì phải ăn con này để lấy dinh dưỡng. Từ đầu tới giờ ta đã được ăn món gì tử tế đâu.

Theo thông tin của bé Prati thì họ có thể tìm thấy thức ăn ở khắp mọi nơi trong Bungle Bungle. Ấy thế mà đến tận lúc này, Fujiki và Ai mới chỉ tìm thấy vài quả bao báp. Cây bao báp có thân to và cành mọc ra từ ngọn, trông y hệt một củ cải trắng khổng lồ. Quả bao báp có thể ăn sống, vị đặc biệt giống nước ngọt nhưng không phải thứ có thể cung cấp nhiều năng lượng cho cơ thể.

Fujiki xếp củi theo hình tăm xe cho dễ bắt lửa. Vì bật lửa đã hết gas nên lần này anh châm bằng diêm. Ngọn lửa lớn dần lên từ đống cỏ khô và bén vào gỗ.

Cách chế biến thức ăn của thổ dân Úc thường là đặt trực tiếp mấy loài bò sát như kì đà hay rắn lên mặt đá được nung nóng. Fujiki cũng làm theo và cố gắng nướng thật kĩ theo đúng lời khuyên của bé Prati. Một lượng lớn mỡ chảy ra tạo nên những tiếng xèo xèo trên đá. Khi thấy thịt chín tới, anh lại vùi vào đống tro nóng để làm chín đến tận lõi bên trong.

Trong khi chờ đợi, Fujiki lục túi lấy vài con sâu bướm, lăn qua lăn lại trên đống tro. Bề ngoài gớm ghiếc của chúng gợi cho người ta liên tưởng tới ấu trùng Mothra.

Một con quái vật điển hình cho hình tượng côn trùng, xuất hiện lần đầu tiên trên màn ảnh của Nhật Bản năm 1961.

- Cái gì thế? - Ai hỏi với vẻ ghê sợ.

- Đây là món ngon mà bé Prati đã nhắc đến đấy. Witchetty Grub.

Con này chỉ cần lăn sơ trên tro nóng, đợi cho lớp vỏ ngoài cứng lại rồi nứt ra là ăn được.

- Xong món khai vị của hôm nay.

Ai run run bốc một con sâu bướm còn nóng hôi hổi trên đĩa. Nếu là bình thường, chắc chắn cô sẽ không dám đụng tới thứ này, song bây giờ, cơn đói đã chiến thắng tất cả.

Fujiki cũng cắn một miếng trong phần của mình. Lớp vỏ ngoài giòn rụm như gà nướng. Bên trong cứng lại, có màu vàng ruộm như trứng rán. Vị đậm, hơi giống hạnh nhân, ngon đáo để.

Lúc đầu Ai còn ngần ngừ, ấy vậy mà sau đó cũng nhanh chóng bốc đến con thứ hai, rồi con thứ ba. Cứ thế, đám sâu bướm Fujiki tìm thấy dưới gốc cây Blackboy đã hết nhẵn trong nháy mắt.

Tiếp theo là món chính, thịt kì đà. Fujiki bới nó ra khỏi đống tro rồi dùng dao khía cắt bỏ lớp da ngoài đã cứng. Anh cảm thấy thịt nó mọng nước và chắc hơn thịt gà, khuyết điểm duy nhất là lớp mỡ quá dày nên thịt vẫn chưa chín kĩ dù đã nướng khá lâu.

Ăn xong thì trời cũng sập tối, họ quyết định ngủ lại đây đêm nay, sáng mai mới đi đến trạm kiểm soát số 4. Lâu rồi mớí được ăn uống no đủ nên cả hai đều thấy rất thỏa mãn.

Vừa thêm củi vào đống lửa, Fujiki vừa ngồi đờ ra trong tư thế khoanh chân, tay chống cằm. Anh đang đắm chìm vào những suy tư của riêng mình. Sau một ngày bận rộn đủ thứ vì sinh tồn, lúc này anh như được nghỉ xả hơi. Ấy vậy mà anh cứ nghĩ ngợi lung tung, hơn nữa còn chẳng phải tư tưởng lạc quan gì. Càng nghĩ, tâm trạng anh càng thêm nặng nề.

- Này, anh lại kể chuyện gì đó đi - Như thể nhìn thấu suy nghĩ của anh, Ai giục.

Fujiki thầm thở phào nhẹ nhõm rồi ngẩng mặt lên:

- Đáng tiếc là chuyện vui cháy hàng rồi, chưa biết lúc nào mới có đợt hàng mới.

- Chẳng sao, anh cứ kể những chuyện như sáng nay là được. Chuyện của anh cứ nghèo nàn thế nào ấy, có điều, trong tình huống hiện giờ mà nghe chúng thì lại thấy rất yên tâm.

Cái cô này ăn nói chẳng ý tứ gì cả, Fujiki nghĩ. Sau đó anh nói:

- Cả mấy chuyện nghèo nàn kiểu đấy cũng hết rồi. Lần này tôi muốn nghe chuyện của cô hơn.

- Chẳng có gì thú vị cả. Toàn những chuyện kiểu như biên tập viên hét lên rõ to ngay trong quán cà phê rằng phải vẽ gợi cảm hơn, nhiều cảnh nóng hơn...

Fujiki chợt nhớ đến lời Ai nói hồi sáng:

- Cô bảo cô từng suýt chết một lần rồi phải không?

- Đâu có...

- Đúng hơn là cô dùng từ "đã chết" chứ không phài "suýt chết" nhỉ.

Fujiki nhìn Ai. Ánh mắt cô phản chiếu ánh lửa bập bùng trông như đang phát sáng.

- Được rồi, tôi kể chuyện đó vậy. Có điều, nó chẳng thú vị chút nào đâu.

- Cô cứ kể đi.

Ai ngồi bó gối, bắt đầu kể:

- Chuyện xảy ra khi tôi theo học cấp ba tại một trường nữ sinh nổi tiếng trong thành phố. Chắc là ứng với quãng thời gian anh Fujiki đang mê đắm mấy cuốn sách trò chơi.

- Vậy là cách đây khoảng mười lăm năm đúng không?

Nếu thế thì hiện tại cô phải trên dưới ba mươi tuổi.

Fujiki có hơi bất ngờ vì đã nghĩ Ai phải trẻ hơn.

- Á, anh đang đoán tuổi của tôi đấy à! - Ai lườm Fujiki

- Thôi nói luôn cũng được, tôi sinh năm có Triển lãm Quốc tế ở Osaka.

- Ra thế. Dễ nhớ nhỉ.

- Tóm lại, ở trường, tôi là một học sinh có thành tích ưu tú, lễ phép, ngoan ngoãn.

- Cô có tham gia câu lạc bộ bóng chuyền không?

- Chỉ vì tôi hơi cao một chút mà đoán tôi tham gia câu lạc bộ bóng chuyền thì trí tưởng tượng của anh có vẻ nghèo nàn quá đấy.

- Thế thì câu lạc bộ bóng rổ?

Ai thì thầm, quá đáng, rồi nói:

- Hội nghiên cứu truyện tranh.

- Gì chứ, vẫn sở thích ấy à?

Ai quyết tâm lờ đi những câu trêu chọc của Fujiki.

- Khi đó, mỗi ngày tôi đều thấy rất vui. Dù không hòa đồng với lớp lắm, tôi cũng chưa từng bị bắt nạt, hơn nữa còn tìm thấy bạn bè cùng chung sở thích ở hội truyện tranh. Ngoài ra, tôi còn được thầy cô quý mến vì chăm chỉ học hành - Đến đây, cô chợt thở dài - Song, trong chuỗi ngày hạnh phúc ấy, có một hố sâu không thể tưởng tượng được đang đợi tôi bước vào. Tuy bây giờ thì có lẽ đã chẳng còn là chuyện gì hiếm lắm, nhưng vào thời đó thì... có thể nói là một chuyện rất nghiêm trọng.

- Ý cô là "hẹn hò có thù lao" à?

- Không phải. Tôi bị nghiện thuốc - Ai nói tỉnh bơ.

Fujiki ngạc nhiên tới nỗi không nói nên lời trước câu trả lời ngoài dự đoán của cô.

- Nghiện thuốc... những loại như thuốc ngủ ấy hả?

- Ngược lại. Là Methamphetamine, một loại chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Còn được gọi là Meth, một loại chất gây nghiện tổng hợp được nhà khoa học Nagai Nagayoshi tổng hợp lần đầu tiên vào năm 1893 tại Nhật Bản.

Ai ném một que củi vào đống lửa khiến các tia lửa văng tung tóe.

- Tại sao cô lại... ?

- Tôi được bạn bè giới thiệu. Họ nói nó là thuốc chống buồn ngủ kèm theo tác dụng giảm cân. Tôi cũng biết đó là thuốc cấm, thế nhưng lúc ấy, đêm nào tôi cũng thấy buồn ngủ rũ cả mắt dù vẫn muốn thức để học và vẽ truyện tranh, cho nên tôi đã có suy nghĩ rằng mình sẽ chỉ dùng thử một chút thôi...

- Làm thế nào mà bạn cô có được Methamphetamine?

- Tôi cũng không rõ lắm. Chẳng qua, hình như ban đầu bạn tôi cũng chỉ muốn thử một chút cho vui thôi, nào ngờ lại nghiện ngập rồi không thể cai được. Nghe nói, người cung cấp thuốc cho cô ấy đã dụ dỗ rằng nếu mời chào được người khác dùng thuốc thì cô sẽ được tặng thuốc miễn phí.

Không biết phải nói gì mới đúng nên Fujiki chỉ im lặng.

- Lúc đầu tôi chỉ cho rằng thuốc ấy có hiệu quả thật tốt. Dẫu có buồn ngủ thế nào đi chăng nữa, chỉ cần uống vào là lập tức tỉnh như sáo.

- Uống? Tôi tưởng nó là thứ để tiêm chứ?

- Anh ngốc à. Nếu thế làm sao bán cho nữ sinh cấp ba được. Chúng tôi hay hòa tan vào Coca-Cola rồi uống.

- Ồ...

- Nhưng thuốc đó chỉ có tác dụng trong thời gian ngắn. Nó không cung cấp năng lượng khiến con người ta trở nên tỉnh táo, mà chỉ tạm thời rút lấy năng lượng từ chính cơ thể của người uống ra cho họ dùng trước thôi. Thế nên, sớm muộn gì thì cảm giác mệt mỏi cũng sẽ quay trở lại.

- Nghe giống việc cắt giảm thuế được bù đắp bằng nợ chính phủ nhỉ.

- Đến khi nhận ra điều đó, tôi cũng đã nghĩ rằng mình phải cai nghiện, song, khi cơ thể đã trót quen với thuốc rồi thì khó mà bỏ được. Lúc cai thử, tôi cảm thấy vô cùng bút rứt, khổ sở, rồi đắm chìm trong ý nghĩ "chỉ cần có thuốc thì sao cũng được". Ngày không còn tiền mua thuốc, tôi bắt đâu rơi vào trạng thái không biết nên làm gì mới tốt, chỉ toàn nghĩ tới việc cứ thế này chết quách đi cho xong.

Kể tới đây, Ai đột ngột ngừng lại.

Đợi một lúc vẫn không thấy cô kể tiếp, Fujiki bèn hỏi:

- Rồi sao nữa?

- Hết rồi.

- Hết rồi á?

- Thì kể chuyện tôi đã chết một lần còn gì. Lúc bị nghiện, tôi coi như đã vứt bỏ hết tất cả và chết đi một lần.

- Thế làm sao cô sống lại được?

Ai nở nụ cười bí hiếm:

- Bí mật. Nhưng vì chuyện đó mà tôi phải thôi học, cuối cùng còn mất đi một phần cơ thể, một cơ quan cảm giác.

Bấy giờ Fujiki mới vỡ lẽ, nhìn máy trợ thính của Ai. Trông thái độ của cô lúc này thì chắc câu chuyện vừa rồi là thật. Tuy nhiên, dường như cô không muốn kể thêm gì nữa nên đoạn sau chỉ có thể phó mặc cho trí tưởng tượng.

Việc mất thính giác là do tác dụng phụ của chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ chăng? Không đúng. Theo như cách nói vòng vo của Ai thì mãi đến sau này cô mới phải chịu mất mát về mặt thể xác đó, Vậy...

Fujiki chăm chú nhìn Ai.

Nếu một cô nữ sinh cấp ba muốn cai nghiện ở mức độ nặng thì chắc chắn chỉ có thể tìm kiếm sự giúp đờ từ người lớn. Kết quả của việc đó đương nhiên là sẽ phải trình báo về người bán và tố chức đang phát tán chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ kia...

Là trả thù chăng? Nhưng mà, dù có là một băng đảng xã hội đen đi chăng nữa, sao lại đang tâm làm những chuyện tàn ác như thế với một cô bé mới có mười mấy tuổi đầu nhỉ?

Đột nhiên, Ai hoảng hốt kêu lên:

- Kia, kia là...

Quay lại nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, Fujiki nín cả thở vì sợ.

Sau lưng anh, cách khoảng 40-50 mét, có một thứ gì đó với hai con mắt tròn vo sáng lấp lánh trong đêm. Chắc là mắt động vật. Lại xuất hiện thêm hai con phía sau con đầu tiên. Ngoài sáu con mắt ở vị trí tương đối thấp ra, Fujiki chẳng còn thấy gì nữa cả. Chúng đang nhìn đăm đăm về phía anh và Ai.

Lúc này, Ai đã bò đến cạnh anh, còn anh thì nhẹ nhàng cúi người, chống cả hai tay hai chân xuống mặt đất, rồi vươn tay phải ra nắm lấy con dao.

Thời gian trôi qua trong bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở.

Thế rồi một đôi mắt bỗng nhiên biến mất. Có vẻ không phải con vật đó nhắm mắt lại mà là đã chuyển sang hướng khác. Tiếp đó, anh nghe được tiếng nó rời khỏi đồng cỏ. Chẳng mấy chốc, hai đôi mắt còn lại cũng biến mất theo.

Dù nghe tiếng và biết chắc bọn chúng đã đi xa nhưng tới hơn một phút sau, cả người Fujiki vẫn cứng ngắc vì sợ. Đợi đến khi anh hoàn hồn, thở hắt ra và buông được chuôi dao xuống thì lòng bàn tay cũng đã thấm đẫm mồ hôi, các đầu ngón tay run lẩy bẩy. Từ "quỷ đói" cứ lởn vởn trong đầu anh. Giờ, anh đã chẳng còn sức để gượng cười, bảo rằng đó là chuyện nhảm nhí nữa.