Mẹ! Ta Yêu Ngươi

Chương 12: Tiểu Hi quan trọng hơn tất cả

Tôn mẹ nhìn đồng hồ đã khá trễ nên định lên phòng xem tiểu Hi, chưa đi được mấy bước thì đã nghe tiếng nhân viên thông báo.

"Xin mời ngài Tôn Chấn Nguyên, phòng 1639 đến trước sảnh lớn, có một vị khách nhặt được thẻ từ mở cửa". Nhân viên nói tiếng phổ thông nên ai cũng nghe được.

Tôn ba đang uống trà nghe gọi tên mình thì đứng lên, ông đưa tay vào túi áo kiểm tra. Cái thẻ vẫn còn nằm trong túi của ông ,vậy ông làm rơi cái gì. Tôn ba vội đến sảnh lớn nơi bàn làm việc của nhân viên, Tôn mẹ cũng đến cùng lúc với ông.

"Xin hỏi cô thẻ của tôi ở đây sao lại thông báo mất ". Tôn ba lại đi hỏi ngu ngơ rồi.

"Ông hỏi cái gì vậy ". Tôn mẹ vỗ vai ông một cái, bà mỉm cười nhìn cô nhân viên hỏi."Xin hỏi ai đã trả lại thẻ ạ".

"Có hai vị khách mới trả phòng nhặt được, vị khách nữ nói là của một bé gái đánh rơi ". Nhân viên lễ phép trả lời.

"À vậy chúng tôi nhận lại thẻ ". Tôn mẹ đưa tay cầm lấy thẻ.

Tôn ba còn mãi suy nghĩ thì bà đã vội vã lên phòng, bà cảm thấy cô dường như có điều gì đó không ổn. Quả nhiên khi mở cửa ra đã không thấy cô đâu, Tôn mẹ tìm khắp nơi cũng không thấy. Tôn ba liền quay lại khách sảnh để thông báo với nhân viên, nói rằng cháu gái bị lạc.

"Mọi người xin chú ý, hiện tại có một bé gái bị lạc mất, nếu mọi người nhìn thấy hãy đưa đến khách sảnh. Cô bé mặc chiếc áo sơ mi hồng ,quần đùi màu đen, độ khoảng 6 tuổi ".

Loa thông báo vang khắp nơi, nhưng không thể tìm được. Tôn ba quyết định ra ngoài tìm, nếu không được thì báo cảnh sát. Tôn mẹ lo lắng không thôi, nếu con bé có điều gì xảy ra chắc tiểu Hàn chết mất.

Tôn Vũ Hi khóc một hồi thì cũng nín, cô đưa tay lau nước mắt trên má. Nhìn xung quanh người cũng ít đi, cô phải tìm đường về khách sạn. Chỉ cần cô đến được nơi mình đã từng đi qua là sẽ nhớ, Tôn Vũ Hi lấy lại dũng khí đi tiếp.

Nhưng thứ dũng khí chưa dâng lên được bao lâu đã chìm xuống, Tôn Vũ Hi không biết mình đã đi đâu, chỉ biết loay hoay tìm không ra. Chiếc bụng nhỏ lại đang tỏ ra kháng nghị, cô xoa xoa cái bụng đang kêu ca của mình. Đi được một hồi cô thật sự không còn sức nữa, Tôn Vũ Hi ngồi dựa vào lang can cạnh mấy cây cao.

Tôn Vũ Hi ngước lên nhìn lên bầu trời đầy sao, thật giống lúc trước cô ngủ dưới chân cầu. Tôn Vũ Hi hai tay ôm lấy chân ,cằm tựa lên đầu gối. Cô chỉ có một mình , vừa đói vừa lạnh. Cô nhớ mẹ quá phải chi đừng đến đây thì tốt biết mấy, nếu không đến giờ đã nằm trong lòng mẹ mà say giấc.

Càng về đêm dòng người càng thưa thớt, không ai để ý đến một đứa bé ngồi bên vệ đường. Đứa bé co ro một góc, tay ôm chặt cơ thể đang run rẩy. Tôn Vũ Hi rất sợ, cô sợ không ai tìm thấy mình, sợ sẽ không gặp được mẹ. Giữa nơi rộng lớn này chỉ có mình cô, dòng người vẫn đi lại nhưng cũng chỉ có mình cô thôi. Đôi mắt đã phủ đầy màn sương cảnh vật trước mắt cũng nhòe đi, cô biết đi đâu bây giờ, biết hỏi ai giờ đây.

Tôn Vũ Hi chỉ biết khóc, nhưng càng khóc thì lại càng sợ hãi. Cô không thể kìm lại sự run rẩy của cơ thể, tim cô dường như rất đau rất khó thở. Cô úp mặt vào đầu gối như muốn chôn mình vào trong ấy,cô muốn đây chỉ là một giấc mơ khi tỉnh lại thì sẽ được nhìn thấy mẹ.

Tôn Vũ Hi còn đang suy nghĩ thì một bóng đen che đi ánh sáng dưới chân mình, cô ngẩng đầu lên nhìn thì càng sợ hãi. Tôn Vũ Hi muốn đứng lên bỏ chạy nhưng không còn sức, trước mặt cô là một nam nhân to lớn. Nam nhân rất đáng sợ trên mặt còn có một vết sẹo trên má, ánh mắt nhìn cô chăm chăm.

Một nữ nhân từ phía sau người đó đi ra , trên mặt có vẻ lo lắng gì đó. Tôn Vũ Hi nhìn hai người họ nói nói chỉ chỉ rồi lại nhìn đến mình, cô mong rằng họ sẽ nhanh chóng bỏ đi. Dường như không như cô trong đợi ,nam nhân tiến gần đến đưa tay bế cô lên. Tôn Vũ Hi ra sức giẫy giụa muốn trốn thoát, nhưng với sức của một đứa trẻ thì làm được gì.

Nam nhân thấy cô cứ giẫy giụa nên chuyển qua vác cô lên vai, gương mặt nhỏ nhắn đập vào lưng hắn ta. Tôn Vũ Hi không chịu thua lại quẫy đạp chân , tay thì đánh vào lưng hắn. Nữ nhân lại nói vài câu với hắn , nam nhân gật đầu rồi vác cô bước đi. Tôn Vũ Hi nghĩ chắc mình bị bắt cóc rồi, mình sẽ bị họ bán đi, họ sẽ không cho cô gặp mẹ nữa.

"Buông con ra ". Tôn Vũ Hi la lên

"...."?. Hai người nhìn nhau không hiểu gì cả, rồi lại tiếp tục đi.

"Mẹ ơi cứu con.... mẹ ơi". Tôn Vũ Hi khóc to không ngừng gọi mẹ.

Mẹ ơi!!!!!!!

Tôn Vũ Hàn đang ngủ thì giật mình tỉnh giấc, nàng dường như nghe được tiếng con gái gọi mình. Tôn Vũ Hàn ngồi dậy với lấy điện thoại mở màn hình xem , đã gần 2h sáng rồi. Tôn Vũ Hàn đưa tay xoa huyệt thái dương, nàng lắc nhẹ đầu để được tỉnh táo hơn. Giờ này bên kia khoảng 8h tối đi, chắc giờ tiểu Hi đang chơi vui vẻ.

Nàng bước xuống giường mở cửa xuống phòng bếp, rót một ly nước uống một hơi. Trong lòng nàng sao lại lo lắng không thôi thế này, không lẽ con gái nàng xảy ra chuyện gì sao. Nghĩ đến đây tim nàng như run lên, Tôn Vũ Hàn vội trở vào phòng gọi điện thoại cho con gái.

Tiếng nhạc chờ cứ vang nhưng không ai bắt máy, điều này càng khiến nàng lo hơn. Làm sao có thể không bắt máy chứ, giờ này nhất định tiểu Hi đang sử dụng điện thoại để chụp ảnh. Tôn Vũ Hàn lại tiếp tục gọi nhưng không có ai nhận cả, tay nàng khẽ run lên trong đầu nghĩ những chuyện có thể xảy ra.

Tôn Vũ Hàn lại gọi vào điện thoại của Tôn mẹ, nàng chờ một lúc mới có âm thanh trả lời.

"Sao con lại gọi cho mẹ giờ này ". Tôn mẹ ổn định hơi thở hỏi nàng.

"Con muốn nói chuyện với tiểu Hi ,điện thoại con bé không nhận được ". Tôn Vũ Hàn trong giọng nói đầy lo lắng.

"À con bé đi ngủ rồi ". Tôn mẹ tìm một cái cớ nói dối con gái, bà không muốn nàng lo lắng. Điện thoại con bé vẫn ở trên phòng nên không ai bắt máy.

"Sao giờ lại ngủ ,mẹ có chuyện gì phải không ". Tôn Vũ Hàn nhận ra trong lời nói của mẹ có vẻ khác lạ.

"Thật ra thì... tiểu Hi không thấy đâu nữa ". Tôn mẹ thở dài nói.

"Mẹ nói gì ". Âm thanh nàng hơi lớn, tay cầm điện thoại đã run lên." Sao lại không thấy đâu ".

"Mẹ cùng ba nói chuyện với Cậu họ của con, tiểu Hi ở trên phòng không chịu xuống. Đến lúc mẹ muốn lên xem con bé thì có người báo nhặt được thẻ phòng, mẹ đã lên phòng tìm nhưng không thấy tiểu Hi". Tôn mẹ đem chuyện kể hết cho nàng nghe.

"Con muốn sang đó ". Tôn Vũ Hàn trong lời nói đã có chút nghẹn ngào.

"Không được con phải dự kỳ thi". Tôn mẹ lớn tiếng nói, kỳ thi này quan trọng với con gái bà biết bao.

"Không sao không có gì quan trọng ". Tôn Vũ Hàn nói xong thì cúp máy, nàng không muốn lãng phí thời gian.

"Tiểu Hàn ". Tôn mẹ chỉ gọi được tên nàng thì đã nghe âm thanh cúp máy.

Tôn mẹ một bên lo cho cháu gái đã không chịu nổi, giờ lại thêm lo cho con gái. Con gái nói sẽ đến đây thì sẽ làm, nhưng con bé biết đến đây bằng cách nào. Tôn mẹ cũng không biết làm thế nào, giờ quan trọng là đi tìm cháu gái.

Tôn Vũ Hàn nói thì nói thế chứ nàng cũng không biết bắt đầu từ đâu, bây giờ là 2h không biết máy bay còn hoạt động không nữa. Tôn Vũ Hàn đột ngột cảm thấy mình thật vô dụng, mình cái gì cũng không biết. Giờ mà ra sân bay cũng không thể đi liền được, còn thủ tục này nọ rất nhiều. Nếu dùng trực thăng chuyên dụng thì còn có thể, nhưng vấn đề nàng không biết số điện thoại công ty.

Giờ mà gọi cho mẹ chắc bà sẽ không đồng ý, trong công ty nàng không quen biết người nào. Tôn Vũ Hàn tự trách bản thân quá vô tâm, thì ra nàng chẳng biết gì ngoài bản thân mình. Tôn Vũ Hàn đi qua đi lại trong phòng, chẳng lẽ giờ đầu óc cũng không dùng được sao.

Phải rồi!!!!.

Tiếng chuông điện thoại reo lên không ngừng, nhưng người nằm trên giường không hề nhúc nhích. Một bàn tay nhẹ nhàng lay vai của người bên cạnh, người kia hơi cựa mình miệng lảm nhảm gì đấy.

"Ai thế ". Âm thanh bực bội vang lên, Trình Vân Phi từ lòng ngực ấm áp của Quách Chính Minh ngồi dậy.

"Là em". Âm thanh vang lên mang theo tiếng nức nở.

"Hàn em sao lại khóc ". Trình Vân Phi định đợi người kia lên tiếng thì mắng cho một trận, nhưng lại nghe tiếng Tôn Vũ Hàn đang khóc trả lời.

"Tiểu Hi không thấy đâu nữa, con bé không biết đi đâu rồi ". Tôn Vũ Hàn giọng khàn đi, nàng khóc nấc lên.

"Đừng khóc không sao đâu, chắc con bé đi đâu chơi đấy thôi ". Trình Vân Phi như tỉnh hẳn ,cô làm một cái thủ thế với Quách Chính Minh khi hắn định mở miệng.

"Em muốn qua đấy, chị giúp em gọi trực thăng chuyên dụng đi". Tôn Vũ Hàn một tay cầm điện thoại, còn một tay đã lôi cái vali ra.

"Không được ngày mai em thi rồi, em không được nghĩ bậy bạ nữa, sẽ mau chóng tìm được con bé mà ". Trình Vân Phi cuốn lên, cô không thể để nàng từ bỏ ước mơ được.

"Chị không giúp tự mình em đi". Tôn Vũ Hàn rất bực không ai muốn giúp nàng cả.

"Được, được em đến nhà chị đi, không được đi đâu một mình đấy ". Trình Vân Phi nói xong thì nghe một tràn dài tiếng "tút tút ".

Trình Vân Phi ném điện thoại lên giường, bật người dậy như cái lò xo. Không đợi Quách Chính Minh nói gì đã phóng vào phòng tắm, trước khi đóng cửa đã bỏ lại một câu.

"Anh dọn đồ vào vali chúng ta chuẩn bị đi Tây Ban Nha ".

Quách Chính Minh đơ người nhìn cánh cửa đóng lại, rồi khi hoàn hồn vội ngồi dậy làm theo lời vợ yêu. Tôn Vũ Hàn không đến nữa giờ đã đứng trước cửa nhà họ Trình, nàng đưa tay nhấn chuông cửa. Trình Vân Phi là người mở cửa, cô nắm lấy vali của nàng kéo vào.

"Em chờ một tí thời gian gấp quá ". Trình Vân Phi thấy nàng cứ đứng ngoài cửa nên kéo vào.

Tôn Vũ Hàn nào còn tâm trạng để nhận ra mình bị kéo, nàng còn không biết mình vào nhà bằng cách nào. Trình Vân Phi nhíu mày tiến đến ấn nàng ngồi xuống ghế, rồi khụy một gối ngồi xuống trước mặt nàng.

"Nhìn chị đi sẽ không sao đâu". Trình Vân Phi hai tay ôm lấy má nàng nâng lên.

Tôn Vũ Hàn không đáp chỉ gật đầu, mắt nàng đỏ hoe có vẻ khóc trên đường đến đây. Chờ khoảng 10ph thì trực thăng cũng đến, sân nhà Trình gia rất lớn đủ để đáp xuống. Bay về đêm thế này thì không được ổn cho lắm, nên phi công phải gọi điện xin đủ điều.

Trình Vân Phi ngồi cạnh Tôn Vũ Hàn, Quách Chính Minh đành ôm hai cái vali. Trình Vân Phi ôm lấy Tôn Vũ Hàn, để nàng tựa vào vai mình. Cô nhắm mắt lại thở dài một hơi, vậy là nàng đã bỏ cả ước mơ để chọn cô nhóc đó. Một lần nữa cô khẳng định rằng, trong lòng nàng cô nhóc đã chiếm vị trí vô cùng quan trọng.

Nếu đi máy bay cũng mất gần một ngày , tuy dùng trực thăng sẽ nhanh hơn nhưng đến nơi cũng đã đến trưa hôm sau. Trực thăng vừa đáp xuống thì Trình Vân Phi không có hình tượng chạy ra ngoài, cô ôm bụng muốn nôn nhưng không nôn được. Quách Chính Minh lấy chai nước đưa cho cô, rồi dùng tay vuốt nhẹ lưng cô.

Tôn Vũ Hàn vẫn rất tỉnh táo, suốt chuyến bay nàng khóc mệt nên thiếp đi không hay. Nàng kéo vali xuống đến bên cạnh Trình Vân Phi, đưa tay đẩy hai cái vali cho Quách Chính Minh. Quách Chính Minh lại bị hai nữ nhân kia bỏ rơi, rồi lủi thủi kéo vali đi phía sau.

Tôn Vũ Hàn đến khách sạn thì không gặp ba mẹ đâu cả, nàng gọi điện hỏi mẹ đang ở đâu. Tôn mẹ đang ở sở cảnh sát, dường như bên kia có manh mối về Tôn Vũ Hi. Tôn Vũ Hàn vừa nghe không kịp nghĩ gì mà chạy ra ngoài, nàng gọi một chiếc taxi đến sở cảnh sát. Trình Vân Phi không có đi theo, cô cùng chồng thuê một phòng rồi mang đồ vào.

Nhắc đến tin tức thì là do nam nhân to lớn kia báo lại, thật ra hắn là người của cô nhi viện. Nữ nhân đi cùng hắn là người chăm sóc cho những đứa trẻ đó, họ thấy Tôn Vũ Hi đi lạc nên đưa về. Cô bé thật kỳ lạ, nữ nhân đã nghĩ thế khi nhìn cô chui vào gầm giường. Cô bé đó đã ở bên trong từ đêm qua cho tới bây giờ, đáng nói hơn là còn mang theo hộp sữa cùng ổ bánh mì nữa. Đó là để dự trữ đồ ăn sao, cô bé tính ở mãi trong đó sao.

Ý định của Tôn Vũ Hi đúng là như thế, chỉ cần mình ở đây họ sẽ không bán được. Suy nghĩ non nớt cho rằng một người to lớn như thế thì không thể chui vào, Tôn Vũ Hi vừa cắn bánh mì vừa nhìn chân người đi qua lại. Cô bỗng nhìn thấy chân của nam nhân đáng sợ kia, định làm gì thế không lẽ nâng cái giường lên bắt cô.

Tôn Vũ Hi vội nhích vào trong thêm nữa, mắt nhìn xung quanh xem có chỗ nào để bò qua. Tôn Vũ Hi nghe tiếng giường bị nhấc lên, đúng rồi họ định bắt mình ra. Nhưng chỉ ít phút giường lại được thả xuống, tiến bước chân lại tiến đến. Tôn Vũ Hi không dám nhìn nữa ,cô nhắm chặt mắt hình như sắp khóc.

"Tiểu Hi".

Tôn Vũ Hi nghe thấy âm thanh quen thuộc gọi mình, cô bé mở mắt ra nhìn theo hướng ánh sáng. Tôn Vũ Hàn đang cúi người nhìn vào gầm giường, nàng rơm rớm nước mắt nhìn con gái mình bên trong. Khi nhìn rõ người bên ngoài Tôn Vũ Hi lập tức bò ra ,cô ngẩng đầu lên nên đập vào cạnh giường.

Tôn Vũ Hi ôm cái trán rất đau nhưng vẫn cố bò ra ,trên tay bên kia còn cầm ổ bánh mì. Đợi đến khi ra khỏi giường thì cô đã được nhấc bổng lên, sau đó vô số cái hôn rơi trên gương mặt. Tôn Vũ Hi bật khóc ôm lấy nàng, tay chân theo bản năng ôm chặt nàng.

"Mẹ... mẹ.... mẹ ".

Cô cứ gọi mẹ mãi sợ khi dừng lại sẽ là giấc mơ, mẹ đến cứu cô rồi, cô sẽ không phải xa mẹ nữa. Tôn Vũ Hàn ôm chặt con gái nhỏ trong lòng mình, nàng hứa với lòng sẽ không để cô rời xa mình nữa. Tôn Vũ Hi cảm giác vai áo ướt đẫm ,là mẹ khóc cô lại làm mẹ khóc nữa rồi.

"Mẹ đừng khóc tiểu Hi ở đây ". Tôn Vũ Hi vuốt nhẹ lưng mẹ.

"Mẹ không khóc ". Tôn Vũ Hàn vừa hít hít cái mũi, vừa cười vừa nói, người đáng lẽ phải được an ủi là cô mới đúng.

Tôn Vũ Hi từ trong lòng mẹ ngẩng đầu lên, cô đưa bàn tay nhỏ lau nước mắt cho mẹ. Tay kia còn cầm ổ bánh mì giơ lên, Tôn Vũ Hàn bật cười khi thấy cô biết giữ đồ như vậy. Đáng lý ra còn sữa nữa, nhưng cô uống hết nên vứt trong đấy.

Tôn ba nói cám ơn với họ rồi chạy ra theo vợ mình, con gái đã bế cháu ngoại ngồi trên xe rồi. Tôn ba vào xe ngồi vào ghế phó lái, ông xoay đầu nhìn cháu gái đang ôm chặt con gái mình. Thật may mắn làm sao,nhưng ông lại buông một tiếng thở dài, con gái mình lại từ bỏ thứ mà nó bỏ ra cả tâm quyết để theo đuổi.

Về đến khách sạn thì Tôn Vũ Hi đã ngủ, có lẽ vì đêm qua không ngủ nên mệt mỏi. Tôn Vũ Hàn nhẹ đặt cô lên giường, kéo chăn lên đắp lên người cô. Nàng nâng tay vén sợi tóc dính bên má cô xuống, cô ngủ thật yên tĩnh thỉnh thoảng còn chép miệng nữa. Tôn Vũ Hàn tâm như có dòng nước ấm chảy qua, chỉ cần cô bình an thì có ra sao nàng cũng chấp nhận.

Tôn Vũ Hi ngủ đủ nên tỉnh lại, cô nhìn xung quanh không thấy mẹ đâu. Cô vội trèo xuống giường đi tìm mẹ, khi chạy đến phòng khách thì nghe tiếng nhiều người. Tôn Vũ Hi định chạy ra nhưng chợt nghe câu nói khiến cô khựng lại.

"Con thật cam tâm từ bỏ ước mơ cả đời thế sao". Giọng nói Tôn ba rất nghiêm túc.

"Con đã nghĩ rất nhiều, trong lúc tiểu Hi mất tích con cảm thấy mình bất lực. Con không hề biết một thứ gì về công ty ,không biết làm gì vào lúc đó, con thấy mình đã bỏ lỡ rất nhiều điều". Tôn Vũ Hàn là vô cùng nghiêm túc suy nghĩ, từ trước đến giờ toàn là ba mẹ trải đường giúp nàng.

"Tiểu Hàn ". Tôn mẹ nhỏ giọng gọi con gái ." Ba năm nữa lại có kỳ thi...con ".

"Mẹ ". Tôn Vũ Hàn cắt ngang lời Tôn mẹ, nàng đan hai tay vào nhau nói."Con không muốn thi nữa, con muốn học qua kinh doanh, con muốn tiếp quản Tôn thị".

"Hàn Hàn con đã nghĩ kỹ chưa, con thật sự muốn như thế sao". Trương Trí nãy giờ im lặng cũng lên tiếng.

"Cậu họ con biết người lo cho con ,nhưng con đã quyết định rồi. Nếu con làm Giám định thì sẽ phải đi rất nhiều nơi, con sẽ lại bỏ tiểu Hi một mình. Con muốn cho con bé hưởng tất cả tình thương,đối với con tiểu Hi quan trọng hơn tất cả ". Tôn Vũ Hàn mỉm cười nói, nụ cười hạnh phúc của một người làm mẹ.

Không khí lại chìm vào im lặng sau khi nàng trả lời, không ai nói gì hết cả. Không phải mọi người không muốn nói mà nói cũng vô dụng, một khi nàng đã quyết không gì lung lay được. Tôn Vũ Hàn giờ đã làm mẹ cũng suy nghĩ chính chắn hơn, điều nàng muốn là con gái được vui vẻ.

Tôn Vũ Hi chạy ngay vào phòng, cô ôm mặt trốn vào phòng tắm. Tất cả là do cô làm hại mẹ, chỉ vì cô mẹ mới từ bỏ ước mơ cả đời. Từ khi cô xuất hiện mẹ đã vất vả rất nhiều, cô không giúp được còn làm hại mẹ nữa. Thật sự cô là một tai họa mà, con chỉ toàn khiến người khác đau khổ. Tôn Vũ Hi đưa tay che miệng lại mà khóc, cô sợ mẹ đi vào sẽ nghe thấy.

Tôn Vũ Hàn nói chuyện xong thì vào phòng với con gái, nhìn thấy cô trùm chăn kín mít thì mỉm cười. Nàng đi đến bên giường nằm xuống cạnh cô, đưa tay kéo cô ôm vào lòng. Tôn Vũ Hi vẫn thức nhưng cô sợ đối mặt với mẹ, cô cũng không dám đưa tay ôm lấy mẹ, chỉ nằm im trong chăn.

"Có con là đủ rồi tiểu Hi của mẹ ".

Tôn Vũ Hàn thì thầm một câu rồi nhắm mắt lại muốn đi ngủ, được một lúc khi hơi thở của nàng đều đều thì cô mới dám nhìn nàng. Tôn Vũ Hi mở hé một góc chăn nhìn mẹ, trong lòng đã thầm quyết tâm một điều gì đó.

___________________________________

Chương sau Trình tiểu thư sẽ lên xe hoa về nhà chồng.

Tôn Vũ Hi cũng sẽ bị dì phi xấu xa mở ra một  tư tưởng.