Mẹ! Ta Yêu Ngươi

Chương 16: Sờ vào sẽ biết.

Trên hành lang dài của trường học, một bóng dáng mảnh khảnh đang bước đi. Phía sau có tiến bước chân đang từ từ tiến đến,một giọng nói non nớt phát ra.

"Vũ Hi".

Tôn Vũ Hi đứng lại khi nghe tiếng gọi, cô xoay người nhìn lại. Một cô bé cột tóc hai chùm đang chạy đến, trên tay cầm một túi giấy xinh xắn.

"Tặng cậu". Cô bé nói xong thì nhét vào tay Tôn Vũ Hi rồi bỏ chạy.

"Này ". Tôn Vũ Hi cầm túi bánh trên tay mà khó xử.

Dạo gần đây mấy bạn nữ thường tặng bánh cho cô, Tôn Vũ Hi cũng không biết vì sao như thế. Tôn Vũ Hi cầm túi bánh vào lớp, cô đặt bánh lên bàn của Nhạc Tiểu Mễ.

"A lại được ăn rồi ". Nhạc Tiểu Mễ cười híp mắt, gần đây được ăn miễn phí nha.

"Cậu đó tối ngày chỉ lo ăn ,cậu xem người toàn là mỡ". Tôn Vũ Hi đưa tay nhéo má nàng chứng minh.

"Mình không có mập nha". Nhạc Tiểu Mễ bĩu môi cãi lại.

"Cậu xem đây là mỡ này vậy mà bảo không mập, vài bữa nữa sẽ trở thành tiểu trư cho xem". Tôn Vũ Hi kéo lấy thịt bên má nàng.

"Đau a". Nhạc Tiểu Mễ bắt lấy tay cô kéo xuống, nhéo người ta đau muốn chết.

Tôn Vũ Hi cười mỉm cô đứng lên đi đến cửa lớp học, rồi đưa mắt nhìn lại cái người nằm ì trên bàn.

"Không định về sao". Tôn Vũ Hi nói xong thì đi một mạch.

"A chờ mình với ". Nhạc Tiểu Mễ với lấy cặp sách rồi chạy theo cô.

Tôn Vũ Hi không đi xe riêng mà đón xe buýt về, cô đã quen với việc ngồi xe rồi. Nhạc Tiểu Mễ chú ý đến ánh mắt của mọi người trên xe,họ là đang nhìn Tôn Vũ Hi. Cứ mỗi lần như vậy Tôn Vũ Hi luôn xem như không có chuyện gì, cô biết mình lớn lên có chút ưa nhìn.

Tự thâm tâm cô nghĩ như thế, nhưng thực tế lại không như vậy. Cô không biết rằng bản thân mình thu hút người khác ra sao, cũng không biết rằng mình lớn lên xinh đẹp thế nào. Cô vừa qua sinh nhật tám tuổi không bao lâu , cô lại lớn thêm rồi.

Xe ngừng lại cho hành khách xuống, Tôn Vũ Hi im lặng bước xuống xe. Cô bước đi thản nhiên ,mặc cho những người đằng sau nói to nói nhỏ. Cô không muốn nghe những đều vô bổ, cũng không có thời gian so đo.

Nhạc Tiểu Mễ đi song song với cô, nàng liếc mắt nhìn qua sườn mặt của cô. Tôn Vũ Hi cao hơn những đứa trẻ cùng trang lứa, có thể do cô tập chạy bộ. Từ hồi năm ngoái cô đã cùng mẹ và Mao Mao tập chạy bộ, cô muốn mình mau chóng cao lớn. Nhạc Tiểu Mễ cũng không nói gì đi theo cô, nàng có cảm giác cô thay đổi trầm lặng hơn.

Về đến nhà Tôn Vũ Hi ôm cặp vào phòng cất rồi đi tắm, Nhạc Tiểu Mễ thì ngồi trên ghế hưởng thụ. Do Lý Lan phải đi công tác xa nên đã gửi gắm con gái cho Tôn Vũ Hàn, nàng phải đi đến một tháng mới về.

Tôn Vũ Hàn đã tiếp nhận Tôn thị nên công việc rất bận rộn, nàng muốn tạo một căn cơ tốt cho con gái sau này. Khoảng đến 7h nàng mới tan tầm về, khi đi ngang cửa hàng thì thấy chú gấu bông xinh xắn. Tôn Vũ Hàn quyết định mua về cho con gái, Tôn Vũ Hi rất thích gấu nha.

Tôn Vũ Hàn vừa bước vào nhà thì đã được ôm lấy, mùi hương sữa tắm nồng đậm tỏa ra. Nàng nhìn gương mặt trắng nõn đang ngước lên nhìn mình, rồi cúi xuống hôn một cái lên trán cô. Tôn Vũ Hi dùng hai tay che trán cười tủm tỉm, cô nhanh chóng lấy dép đi trong nhà cho mẹ.

Nhạc Tiểu Mễ đang ngồi ăn bánh buding nhìn cảnh này mà trợn mắt, nàng dùng răng cắn cái muỗng trong miệng. Vài hôm trước nàng có bắt chước cô chạy lại ôm dì Tôn, ôm xong là nhận ngay một cái giậm chân đau điếng. Nên bây giờ nàng chỉ có thể ủy khuất mà ngồi nhìn, ôm một cái thôi có mất miếng thịt nào đâu.

Tôn Vũ Hàn đưa chú gấu cho con gái, rồi đi lên phòng lấy quần áo đi tắm. Trời nóng nực nên dễ ra mồ hôi, cả người đầy mồ hôi thật khó chịu. Tôn Vũ Hi ôm con gấu chạy vào phòng, trong phòng toàn là gấu bông chất đầy.

Vẫn như thường lệ ăn tối xong thì sẽ ngồi xem phim, Tôn Vũ Hi ngồi tựa vào vai mẹ cùng xem. Nhạc Tiểu Mễ trong lòng có chút buồn tủi, nàng đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Tôn Vũ Hàn nhìn ra được sự mất mát đó, nàng chọt má Tôn Vũ Hi ra hiệu. Tôn Vũ Hi hiểu ý nên đứng lên ,cô tiến đến ngồi cạnh Nhạc Tiểu Mễ.

"Cậu không thích xem cái này à". Tôn Vũ Hi mở miệng hỏi.

"Thích chứ". Nhạc Tiểu Mễ thấy Tôn Vũ Hi đến ngồi cạnh mình thì rất vui vẻ.

Tôn Vũ Hàn chống tay xuống ghế salon, đầu tựa lên mu bàn tay nhìn hai đứa nhỏ,nàng mỉm cười rồi lại nhìn lên TV xem phim. Phim kết thúc thì đã hơn 9h ,Tôn Vũ Hi cùng mẹ vào phòng ngủ. Nhạc Tiểu Mễ ngủ ở phòng dành cho khách, từ nhỏ nàng đã quen ngủ một mình nên không thấy sợ.

Sáng thức dậy, Tôn Vũ Hi liền lên phòng gọi Nhạc Tiểu Mễ tập chạy bộ. Nhạc Tiểu Mễ chỉ muốn ngủ thêm tí nữa, nàng cuộn mình trong chăn không chịu ra. Tôn Vũ Hi bất đắc dĩ lắc đầu, không tập thì thôi vậy. Như mọi khi Tôn Vũ Hi chạy bộ cùng mẹ và Mao Mao, Tôn Vũ Hàn nhìn đồng hồ đến giờ chạy về rồi.

Về đến nhà thì việc đầu tiên là đi tắm, Tôn Vũ Hi không còn tắm chung với nàng nữa, dù sao cô cũng đã lớn rồi. Tôn Vũ Hàn 7h là đến công ty, còn không quên dặn dò đủ điều.

Tiết học hôm nay có môn thể dục, thầy giáo cho bọn trẻ chạy vòng quanh sân. Chạy khoảng 10ph thì được nghĩ ngơi, bọn trẻ chia ra từng nhóm ngồi nghỉ. Tôn Vũ Hi chỉ ngồi cùng Nhạc Tiểu Mễ, không bạn nào dám ngồi gần cô cả. Không phải vì họ sợ cô, cũng không phải cô không cho phép như thế.

Nguyên nhân là do một bé gái ngồi đối diện, ánh mắt vô cùng ghét bỏ nhìn cô. Nàng ta tên Giang Nhật Lệ là con gái của một tài phiệt, tuy còn nhỏ tuổi nhưng tính tình kêu căng ngạo mạn. Giang Nhật Lệ không cho mấy bạn khác kết bạn với cô,vì cô cái gì cũng giỏi hơn nàng ta. Sự ganh tị có thể khiến một đứa trẻ làm ra nhiều chuyện không tốt, càng để bọn trẻ nhìn nhau bằng vật chất tiền bạc.

Giang Nhật Lệ đứng lên đi đến vòi nước rửa mặt, cô nhóc vô tình làm rơi chiếc nhẫn mà không biết. Đến lúc tan học về Giang Nhật Lệ mới nhận ra điều này, cô bé vội chạy đi tìm nhưng không thấy. Khi đến trước cổng trường Giang Nhật Lệ tình cờ nhìn thấy Tôn Vũ Hi, nhìn đến ngón tay áp út đang đeo chiếc nhẫn giống của mình.

"Trả nhẫn đây ". Giang Nhật Lệ bước nhanh đến chỗ Tôn Vũ Hi ,rồi chìa tay ra trước mặt cô.

"Cậu là có ý gì ". Tôn Vũ Hi nhíu mày nhìn bàn tay trước mặt mình.

"Chiếc nhẫn cậu đang đeo là của mình, cậu mau trả lại đây ". Giang Nhật Lệ nheo mắt tiến đến nắm lấy tay cô.

"Buông tay". Tôn Vũ Hi hất tay Giang Nhật Lệ ra, lùi lại sau một bước kéo ra một khoảng cách. "Đây là của mình".

"Rõ ràng là của mình, các cậu thấy mình đeo đúng không ". Giang Nhật Lệ quay đầu nói với bọn nhóc phía sau.

Bọn chúng đồng thanh đáp đúng, quả là bọn họ có thấy chiếc nhẫn này của Giang Nhật Lệ. Tôn Vũ Hi không vui ,chiếc nhẫn này là mẹ tặng cho cô nên không thể để bị lấy được.

"Đây là nhẫn của mình ". Tôn Vũ Hi vẫn lập lại câu vừa nói.

Giang Nhật Lệ không kiên nhẫn muốn tiến lên bắt lấy tay Tôn Vũ Hi, cô nhíu mày lùi lại thêm một bước. Giang Nhật Lệ rất tức giận, nàng ta xong thẳng vào người Tôn Vũ Hi. Do chiều cao thấp hơn cô ,nên khi ôm lấy Tôn Vũ Hi thì nàng ta phải ngẩng mặt lên nhìn. Tôn Vũ Hi ánh mắt trầm xuống, cô không thích người khác chạm vào mình.

"Cậu có thôi đi không ". Tôn Vũ Hi đẩy Giang Nhật Lệ ra,dùng tay chỉnh lại áo đồng phục xộc xệch.

"Có chuyện gì vậy ". Nhạc Tiểu Mễ từ phòng học đi ra sau, nên không biết chuyện gì xảy ra.

Tôn Vũ Hi kể lại chuyện cho nàng nghe,Nhạc Tiểu Mễ nghe xong thì tức giận trừng mắt nhìn Giang Nhật Lệ. Chỉ giỏi ỷ vào cái thế giàu có ức hiếp người, tiền là của cha mẹ nàng ta kiếm được mà tối ngày xem là của mình kiếm rồi hống hách.

"Cậu dựa vào đâu mà nói Tiểu Hi lấy  cắp, rõ ràng đánh mất rồi du hại người khác ". Nhạc Tiểu Mễ chăm chọc nói.

"Cậu... ". Giang Nhật Lệ khóe môi giận run.

"Tiểu Lệ ". Âm thanh của một nữ nhân vang lên, cùng với âm thanh là một dáng người hơi phát tướng, mùi nước hoa nồng đậm gay mũi.

"Mẹ ". Giang Nhật Lệ định mở miệng nói tiếp thì nghe mẹ gọi, nàng vội chạy đến mách chuyện với mẹ.

Giang mẹ nghe con nói thì cau có, chiếc nhẫn đó giá trị không nhỏ đi. Giang mẹ tiến đến trước mặt Tôn Vũ Hi ,dùng ánh mắt khinh thường mà nhìn. Một đứa trẻ ăn cắp, thật là nghèo đến mức thế sao.

"Con nên trả nhẫn lại, như thế mới là một đứa trẻ ngoan". Giang mẹ vẫn nhẹ giọng nói, dù sao cũng không muốn gặp phiền toái.

"Đây là nhẫn của con". Tôn Vũ Hi lại một lần nữa kiên định nói.

"Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, một đứa trẻ mà đi lấy cắp đồ của người khác là không tốt ". Giang mẹ đã không còn dịu dàng nữa ,thay vào đó là gương mặt có chút đáng sợ.

"Con không lấy cắp ". Tôn Vũ Hi ngữ khí đạm nhiên nói, cô không lấy thì sẽ không nhận.

"Này định làm khó nhau sao, một đứa trẻ thế này chắc do không có cha mẹ tốt dạy dỗ. Con mau trả nhẫn lại đây, rồi cúi đầu xin lỗi con gái dì, rồi dì sẽ không báo cho hiệu trưởng biết. Con cũng biết cái trường này dì cũng đã bỏ công sức, sau này con nên nghe lời Tiểu Lệ đi". Giang mẹ muốn ỷ thế dùng địa vị để chèn ép cô.

"Dì làm như vậy là không đúng, những lời dì nói hôm nay sẽ là bài học xấu cho con gái dì. Người lớn làm gì nói gì sẽ ảnh hưởng đến trẻ nhỏ, dì đang muốn dạy xấu Nhật Lệ à". Tôn Vũ Hi không hề sợ hãi, dùng lý lẽ của bản thân phản bác.

"Con...". Giang mẹ tức giận trừng mắt.

"Con nói đúng ". Một âm thanh trong trẻo vang lên, Tôn Vũ Hàn một thân váy trắng bước đến."Lời nói của người lớn sẽ khắc sâu vào tâm trí trẻ thơ, hành động của người lớn sẽ là cái gương cho trẻ con noi theo".

Tôn Vũ Hi nhìn thấy mẹ đến thì mỉm cười, cô không chạy đến ôm mẹ chỉ im lặng ngắm nhìn. Mẹ cô luôn xinh đẹp như thế, dù là ở nơi không có ánh sáng cũng không thể che lấp được sự kinh diễm này.

"Là Tôn tổng ". Giang mẹ kinh ngạc lên tiếng gọi.

"Giang phu nhân ". Tôn Vũ Hàn cười như không cười chào hỏi.

"Không biết Tôn tổng đến đây làm gì, sao lại nói đỡ cho một đứa trẻ ăn cắp". Giang mẹ hơi nhíu mày, ánh mắt thâm thúy nhìn nàng hỏi.

"A vậy thật sự quá trùng hợp, tôi có quen biết cô bé này ". Tôn Vũ Hàn đã bước đến trước mặt Tôn Vũ Hi, nàng nhẹ nở nụ cười trấn an.

Tôn Vũ Hi thật ra không sợ gì cả, cô không làm thì đánh chết cũng không nhận. Nhưng thấy mẹ lo lắng, cùng với tia tức giận ẩn chứa trong đôi mắt đen thăm thẳm, trong lòng cô như được cho ăn mật ngọt.

"Tôn tổng cũng biết chiếc nhẫn này mà, là do tự tay Tôn tổng thiết kế ra. Trên thị trường chỉ có ba đôi di nhất, một đôi là do ngài Lương Mạnh Cương ra giá, một đôi là của chồng tôi, còn đôi còn lại của Tôn tổng. Vậy thử hỏi một đứa trẻ như thế tại sao lại có, không phải lấy cắp thì là gì ". Giang mẹ đưa ra những bằng chứng cho là tốt nhất.

"Đúng là tôi có một đôi, tôi đã đem một chiếc tặng cho con gái mình. Lại có một sự trùng hợp ở đây, bé gái này lại là chủ nhân của chiếc nhẫn ấy ". Tôn Vũ Hàn nói xong thì nắm lấy tay Tôn Vũ Hi, nàng hơi dùng lực kéo Tôn Vũ Hi vào lòng mình.

Tôn Vũ Hi đã cao gần đến vai của nàng, chỉ một lực nhẹ cả khuôn mặt đã vùi vào ngực nàng. Tôn Vũ Hàn không hề hay biết, vành tai nhỏ nhắn của người trong lòng đã đỏ ửng lên, nàng chỉ lo bảo hộ con gái. Tôn Vũ Hi cảm nhận sự mềm mại trước ngực của mẹ, hương trà nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi. Cô không tự chủ mũi cạ vào lòng mẹ, ngửi mùi hương ngọt ngào .

Giang mẹ kinh hoảng bà không tin vào mắt mình, thì ra nãy giờ bà làm xằng làm bậy. Bà lại đi đòi nhẫn từ chính chủ nhân của nó, hơn nữa còn dùng Giang gia để chèn ép. Điều quan trọng hơn là lại làm việc này trước mặt Tôn Vũ Hàn, thật không may Giang thị lại nằm dưới trướng của Tôn gia.

"Tôi... tôi không biết đứa trẻ là Tôn tiểu thư, xin Tôn tổng vui lòng bỏ qua". Giang mẹ xuống giọng năn nỉ, bà không muốn vì một chuyện thế này mà bất hòa với Tôn thị.

"Người cần câu xin lỗi không phải tôi". Tôn Vũ Hàn khóe môi khẽ cong,thần sắc bình tĩnh dị thường.

Giang mẹ hơi sững người, bà hiểu ý nghĩa của câu nói này. Tôn Vũ Hàn là muốn bà xin lỗi con gái mình, nhưng bà là trưởng bối lại cúi đầu nhận lỗi như thế thì rất mất mặt. Một tia do dự hiện lên trên gương mặt có chút trắng bệch, Giang mẹ muốn mở miệng nhưng đáy lòng lại không muốn.

"Dường như Giang phu nhân không cho là đúng ". Tôn Vũ Hàn ánh mắt lóe lên, đồng tử sâu hút trở nên lạnh lẽo.

"Xin lỗi con ,dì đã đổ oan cho con". Giang mẹ cắn răng hơi cúi người nói, tay đã nắm chặt chiếc túi đeo trên vai.

Tôn Vũ Hi không trả lời chỉ gật đầu, mẹ là đang cho cô một chút địa vị. Đợi đến khi Giang Nhật Lệ cùng mẹ bỏ đi, Tôn Vũ Hi mới mím môi rời khỏi lòng ngực ấm áp. Tôn Vũ Hàn nhìn cô nở nụ cười như nắng mùa xuân ấm áp, chính ánh nắng này bao bọc trái tim cô.

"Chúng ta về thôi ". Tôn Vũ Hàn đưa tay ra phía trước.

"Dạ". Tôn Vũ Hi đặt tay lên tay nàng nhẹ trả lời.

Nhạc Tiểu Mễ nhìn bóng lưng hai người càng xa mới giật mình, nàng vội vã nhanh chân đuổi theo. Nhạc Tiểu Mễ cứ thấy Tôn Vũ Hi làm sao ấy, đôi má ửng hồng đó là vì sao.

Về đến nhà, Nhạc Tiểu Mễ vội chạy đi tắm trước. Lúc nãy trên đường xuống xe không cẩn thận bị bẩn nước, Nhạc Tiểu Mễ thầm than số mình xui xẻo. Tôn Vũ Hàn thì vào thư phòng sắp xếp một số tài liệu, Tôn Vũ Hi thì chạy lên phòng cất đồ.

Tiếng cửa nhà được mở ra một lần nữa, tiếp theo là một bóng người đi nhanh đến phòng tắm. Tay người đấy nâng lên chạm vào khóa cửa xoay tròn, "cạnh " một tiếng cánh cửa dần hé mở.

"A".

Một tiếng hét to vang lên chấn động, Tôn Vũ Hàn đang xem tài liệu giật mình đứng lên. Tôn Vũ Hi đang trên phòng cũng nghe thấy, cô đứng lên đi xuống phòng dưới. Vừa ra cửa đi được mấy bước đã thấy mẹ bước ra,cả hai nhìn nhau rồi tiếp tục đi.

"Chát".

Lại âm thanh nữa vang lên vô cùng thanh thúy, trên gượng mặt trắng nõn hiện ra vết đỏ dấu tay. Nhạc Tiểu Mễ lùi về sau tay với lấy khăn tắm, nàng dùng khăn quấn quanh người. Khi làm xong ánh mắt nhiễm đầy tức giận nhìn người trước mặt, tay giơ lên muốn tát thêm một cái nữa.

Người kia nhíu mày tay chuyển từ xoa má nắm lấy tay nàng, nâng tay cầm lấy khăn tắm kéo xuống. Thân hình xícɦ ɭõa bại lộ trong tằm mắt, ý cười nhạt trên môi hiện ra. Nhạc Tiểu Mễ tức giận đến mặt đỏ lên, nàng rút tay ra thu về kéo lại cái khăn.

"Biếи ŧɦái ".

Tôn Vũ Hi khi xuống đến nơi thì thấy một đứa con trai xa lạ, cô bước nhanh đến đem Nhạc Tiểu Mễ che sau lưng. Tôn Vũ Hi lúc nãy chỉ nhìn bóng lưng, giờ khi đồi diện nhìn kỹ lại thì kinh ngạc.

Người trước mắt gương mặt thanh tú, chân mày đậm, mũi rất cao,môi lại mỏng. Với những đường nét này sao lại là của một đứa con trai, như thế thì quá xinh đẹp rồi. Trong khi Tôn Vũ Hi đang đánh giá, thì người trước mắt cũng nhìn cô đầy kinh diễm. Đứa trẻ này đẹp quá mức cho phép rồi,  khóe môi lại cong lên quỷ dị.

"Không phải biếи ŧɦái ". Âm thanh trong trẻo vang lên của người trước mắt.

"Một đứa con trai xem lén một đứa con gái tắm, không gọi biếи ŧɦái thì là gì ". Nhạc Tiểu Mễ trốn sau lưng Tôn Vũ Hi oán giận nói.

"Con trai". Một giọng cười khẽ vang lên. "Có thật không ".

Tôn Vũ Hi nhíu mày suy nghĩ, giọng nói thế này thì không thể là con trai được. Người phía trước bỗng bước đến, đẩy nhẹ Tôn Vũ Hi ra một bên,thân thủ bắt lấy tay của Nhạc Tiểu Mễ. Nhạc Tiểu Mễ còn chưa hiểu gì thì bàn tay bị kéo đi,tiếp sau đó thì trợn mắt kinh hãi. Người này cư nhiên kéo tay nàng chạm vào nơi vô cùng nhạy cảm, tay nàng đang chạm vào hạ thân của người phía trước run lên.

"Biếи ŧɦái ".

Nhạc Tiểu Mễ hét lên một tiếng lập tức rút tay lại, nàng đẩy người đó ra đóng cửa phòng tắm lại. Người bị nhốt ngoài cửa chớp mắt một cái, giọng cười khẽ lại vang lên. Nhạc Tiểu Mễ đóng cử lại gương mặt đỏ ửng,lúc nãy là tức giận còn bây giờ là ngượng ngùng nha. Nàng đưa tay mở nước ra, hai tay chà sát vào nhau đặt trước dòng nước.

"Đáng ghét, biếи ŧɦái ".

Mà cái người bị mắng kia lại ung dung ngồi ăn bánh, thỉnh thoảng còn mỉm cười thỏa mãn. Tôn Vũ Hàn gọi điện hỏi thăm ba mẹ theo lời kể của đứa trẻ này, thì ra là con của đối tác nhờ trong hộ.

Là một bé gái chứ không phải bé trai, nhìn vào cách ăn mặc thì không nhận ra được. Cô nhóc là con lai ,cha là người Trung , mẹ là người Mỹ. Từ nhỏ đã sống bên đó nên tính cách rất cởi mở, tuy sống bên Mỹ từ bé nhưng lại nói tiếng Trung rất chuẩn. Cô nhóc đã được mười tuổi tên là "Gwen" tức là được ban phước.

Nhạc Tiểu Mễ thay đồ xong đi ra thì vô cùng hậm hực, nàng liếc mắt nhìn Gwen đang ngồi trên ghế. Gwen đang ăn bánh cũng chuyển hướng nhìn nàng, ánh mắt lóe lên một tia sáng nhàn nhạt.