Meo, Trẫm Còn Chưa Ăn No

Chương 29: 29 Quả Nhiên Trẫm Bị Ghi Thù Rồi

Vì vậy, Lôi Khải Hoành bảo Bạch Hào ghi địa điểm này lại, đồng thời thông báo cho lão quản gia chăm nom vị trí này.

Sau đó, dưới ánh mặt trời buổi sáng sớm một người một mèo chậm rãi quay bước trở về.

Lúc này, Bạch Hào nói, "Nguyên soái, hiện tại Ngài cùng lúc nhận được rất nhiều yêu cầu cuộc gọi từ khắp nơi, có muốn lựa chọn theo mức độ ưu tiên không?"

Lôi Khải Hoành gật đầu, "Ưu tiên việc quân sự."

Vì thế, Thư ký Trưởng của hội ủy viên Liên minh quân sự của Đế quốc lại lần nữa xuất hiện trên màn hình cửa sổ chiếu trước mặt Lôi Khải Hoành.

Tối hôm qua, Vu Hiểu Thao và Lôi soái ngủ rất ngon nhưng lại không biết cả Đế quốc biết bao nhiêu người thức trắng cả đêm.

Đặc biệt là một vài thế lực các phương đã từng sử dụng thủ đoạn lợi dụng trùng tướng để mưu sát Lôi soái, dẫn đến việc Lôi soái bị trọng thương.

Vốn dĩ cho rằng sau khi Lôi soái trọng thương, quân đoàn 7 tất nhiên sẽ mất đi uy thế.

Lôi Khải Hoành - một anh hùng chiến đấu được cả đế quốc hâm mộ nịnh hót, lúc nào cũng có thể bị áp chế.

Không ngờ, chỉ trong nháy mắt, người ta sẽ trở thành Hoàng đế Đế quốc và có quyền kiểm soát toàn bộ Đế quốc.

Bây giờ, ruột gan của đám người này đang loạn cả lên, ước gì có thể quay ngược thời gian làm lại từ đầu.

Nửa đêm hôm qua sau khi xác định thân phận của Lôi soái là Hoàng đế kế nhiệm của Đế quốc, không biết rằng có bao nhiêu người muốn xông thẳng đến phủ Nguyên soái.

Tuy nhiên, vừa nãy họ còn không tôn trọng người ta, vậy mà bây giờ giữa đêm khuya như vậy lại đến ra vẻ nịnh bợ, nghĩ như thế nào thì cùng không phù hợp.

Vì thế, tất cả mọi người đều chờ đợi đến ngày tiếp theo, nóng lòng sốt ruột mà chờ đến bảy giờ sáng, mới tất bật mà thử kết nối liên lạc với Lôi soái.

Mà cuộc điện thoại đầu tiên được nhận chính là cuộc gọi với lý do có liên quan đến việc quân sự của Thư ký Trưởng ủy viên Liên minh quân sự đế quốc.

Đột nhiên được kết nối, Thư ký Trưởng hơi giật mình, suýt nữa ném luôn món đồ trong tay.

Sau khi dùng hai giây để ổn định lại tinh thần, ngồi nghiêm túc lại, kính cẩn cúi đầu hành lễ, "Hoàng đế bệ hạ, chúc Ngài buổi sáng tốt lành!"

Cùng lúc đó Vu Hiểu Thao nghe được câu này, đôi tai mèo có hơi giật giật.

Đây không phải là chào hỏi với trẫm phải không?

Vì vậy, Vu Hiểu Thao ngẩng đầu nhìn..

cằm và hầu kết của Lôi Khải Hoành.

Do vấn đề góc nhìn, trẫm không thể thấy vẻ mặt của Lôi ái khanh.

Nhưng mà trẫm thật sự rất muốn biết khi Lôi ái khanh bị người khác gọi là Hoàng đế bệ hạ sẽ có biểu cảm thế nào.

Do đó, Vu Hiểu Thao giẫm lên cánh tay của Lôi Khải Hoành rồi bám vào bả vai hắn, định thò đầu mình đến bên cạnh gương mặt của Lôi Khải Hoành.

Lôi Khải Hoành thò tay xách mèo nhỏ đang kề sát qua đây xuống, sau khi bàn tay to vuốt ve một trận, hắn nói, "Đợi lát nữa nếu như không còn việc, dẫn mày đi câu cá."

Vì thế, rất nhanh, Vu Hiểu Thao không còn hứng thú với biểu cảm trên gương mặt khi bị gọi là Hoàng đế bệ hạ nữa, trong đầu chỉ toàn nghĩ về cá!

Lúc này, Lôi Khải Hoành mặt không biểu cảm nhìn tổng bí thư xuất hiện xuất hiện trên màn hình cửa sổ, "Ngài Thư ký Trưởng, ngài đang nói gì vậy?"

Thư ký Trưởng bị hỏi ngược lại, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Ý của Hoàng đế bệ hạ là gì? Trách móc? Chất vấn?

Thư ký Trưởng muốn khóc.

Ông biết, tất cả đều là lỗi của mình!

Chính bởi vì do ông mà dẫn đến việc khiến tất cả những người ở trạm phi thuyền chờ đợi Hoàng đế bệ hạ đều gạt bỏ Lôi soái ra.

Rõ ràng ông đã làm khung cảnh xuất hiện hoành tráng với tư cách là Hoàng đế bệ hạ của Lôi Khải Hoành biến thành cảnh tượng ảm đạm không người hỏi thăm.

Bị vặn hỏi một chút cũng là chuyện bình thường.

Gương mặt của Thư ký Trưởng tái xanh, âm thanh run rẩy, "Bệ hạ, là lỗi của tôi, tôi.."

Lôi Khải Hoành bình tĩnh ngắt lời ông, "Ngài Thư ký Trưởng, xin hãy cẩn thận lời nói, tôi không phải là Hoàng đế bệ hạ."

Trên đầu của Thư ký Trưởng đang toát mồ hôi, trong lòng hoảng sợ, "Bệ hạ.."

Lôi Khải Hoành không muốn giằng co về việc này nữa, hỏi, "Ngài Thư ký Trưởng còn có việc quân sự khác không?"

Thư ký Trưởng lắc đầu, "..

Không có."

Vì thế, Lôi Khải Hoành ngắt kết nối.

Thư ký trưởng nhìn màn hình cửa sổ biến mất, nhất thời lòng rối như tơ vò.

Tất cả những chuyện này là sao chứ..

Ngay cả thân phận Hoàng đế bệ hạ cũng không thừa nhận, đây là muốn làm gì?

Trước khi kết nối với với yêu cầu cuộc gọi tiếp theo, Lôi Khải Hoành bảo Bạch Hào dò hỏi tình hình của Hoàng đế bệ hạ hôm qua.

Bạch Hào trả lời: "Nguyên soái, hôm qua phi thuyền đáp xuống Đế Tinh cũng chỉ có phi thuyền chuyên dụng của Ngài."

Lôi Khải Hoành: .

Cho nên, đây là nguyên nhân sáng sớm hắn vừa ngủ dậy đột nhiên xuất hiện nhiều yêu cầu cuộc gọi như thế?

Lôi soái biết rõ bản thân chắc chắn không phải là Hoàng đế bệ hạ, tất nhiên sẽ không cần tốn thời gian để ý đến những người mà ngay cả Hoàng đế bệ hạ cũng nhận sai.

Có thời gian như vậy, chi bằng hắn dẫn mèo nhỏ đi câu cá.

Vì thế, hắn dặn dò Bạch Hào chặn hết tất cả cuộc gọi, chỉ trừ việc quân sự, nếu không chặn hết tất cả.

Lúc quay về nhà ăn, lão quản gia đã dựa theo lượng thức ăn hôm qua của mèo nhỏ, đã chuẩn bị sẵn thức ăn

Một cái bàn đầy ắp, toàn là lương thực mà sáng hôm nay mới giao đến.

Lần này, cuối cùng Vu Hiểu Thao đã chú ý đến, trong đĩa thức ăn trước mặt Lôi Khải Hoành, chỉ có một ống chế phẩm bổ sung dinh dưỡng?

Mà người nào đó khi đối diện với một bàn đầy ắp thức ăn ngon, lại vô cùng tự nhiên nhấc tay bẻ chế phẩm bổ sung dinh dưỡng.

Vu Hiểu Thao cúi đầu nhìn các món ăn ngon khác nhau trên bàn, lại quay đầu nhìn chế phẩm bổ sung dinh dưỡng sơ sài trước mặt Lôi Khải Hoành.

Không lẽ là do hôm qua trẫm ăn quá nhiều, khiến cho bây giờ Lôi ái khanh muốn tiết kiệm đồ ăn cho trẫm rồi?

Mặt Vu Hiểu Thao trong phút chốc nóng lên, vô ý thức mà nhấc chân sờ sờ mặt.

Thật sự trẫm là..

không đành lòng!

Vì thế, Vu Hiểu Thao đi bước nhỏ đến trước mặt Lôi Khải Hoành, đẩy đĩa thức ăn gần đó qua chỗ Lôi Khải Hoành, "Meo~"

Lôi ái khanh yên tâm mà ăn, không cần tiết kiệm.

Anh ăn có chút ít đó, còn không đủ cho trẫm nhét kẽ răng.

Lão quản gia đứng ở một bên nhìn theo hành vi cái chân trắng mượt của mèo nhỏ, trong lòng ngay lập tức có một trận cảm động tuôn trào.

Mèo nhỏ này đơn giản mà nói chính là thiên sứ!

Không chỉ nó có bề ngoài rất ấm áp mà cách cư xử cũng rất ấm áp rung động lòng người.

Đáng tiếc, từ rất lâu về trước Nguyên soái của họ đã chán ghét những món ăn đối với hắn mà nói hoàn toàn không hề có bất kỳ mùi vị gì.

Bắt đầu từ mấy năm trước, đã chỉ ăn chế phẩm bổ sung dinh dưỡng.

Lúc mà lão quản gia đang cảm thán, Lôi soái trước mặt đã bỏ chế phẩm bổ sung dinh dưỡng xuống.

Còn cầm lên bộ đồ ăn ở bên cạnh trước giờ chỉ đặt ở đó cho có, gắp món ăn trong đĩa thức ăn mà chân mèo nhỏvừa đẩy qua.

Lão quản gia: .

Nếu đế quốc cho phép liên hôn giữa các chủng tộc, ông nhất định sẽ đồng ý hai tay việc Nguyên soái và mèo nhỏ trước mặt ở bên nhau!

Khụ khụ khụ, nói giỡn thôi, con người khi lớn tuổi rồi thì dễ suy nghĩ nhiều.

Lão quản gia dùng ánh mắt trìu mến nhìn mèo nhỏ không rời.

Có điều, suy đoán lúc trước của ông quả nhiên không sai, mèo nhỏ trắng cam này quả thật có bản lĩnh làm phủ Nguyên soái ấm lên!

Trong phòng hai người một mèo, ánh mắt của lão quản gia nhìn qua đây, đơn giản mà nói không thể rõ ràng hơn nữa, Vu Hiểu Thao muốn ngó lơ cũng khó.

Cậu ngẩng đầu lên dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn qua đó, sau đó cậu đã thấy ánh mắt lấp lánh của lão quản gia thấp thoáng chứa đầy xúc động.

Vu Hiểu Thao: .

Hành động Lôi ái khanh tiết kiệm đồ ăn sáng cho trẫm, quả nhiên là quản gia của ái khanh cũng không nhìn tiếp được.

Hành vi lúc nãy của trẫm quả nhiên là đúng.

Sau bữa ăn, theo như kế hoạch, sẽ đi câu cá.

Đế Tinh cũng có khu săn bắn riêng biệt, ở trung tâm khu săn bắn có một nơi tên là hồ Thiên Thành, có thể đi câu cá.

Trước khi đi, mèo nhỏ Thao Thiết nào đó vẫn còn mấy phần nhớ mong cây tiêu nhỏ, cuối cùng cũng chạy đến sân sau, lại chuẩn bị đi thăm một chút.

Lúc này, lão quản gia đang cầm bình tưới cây, chuẩn bị đi ra sân sau tưới nước cho thực vật mà Nguyên soái đã căn dặn.

Ban đầu phủ Nguyên soái có người máy chuyên biệt chăm sóc vườn hoa, nhưng bây giờ vườn hoa đã không còn, người máy đương nhiên rảnh rỗi rồi.

Huống chi, lão quản gia cảm thấy tưới một cọng cỏ nhỏ chỉ cần một mình ông cầm bình tưới cây đi là đủ rồi.

Vì thế, Vu Hiểu Thao và lão quản gia tình cờ gặp nhau, một trước một sau chạy về hướng sân sau.

Khi đến sân sau, lão quản gia giật mình, mở mắt to nhìn cục bông nhỏ tròn xông về phía chính giữa sân sau, vồ tới phía trước bụi cây nhỏ, ngoan ngoãn ngồi ở đó, ngẩng đầu, hơi cong đuôi, có phần say sưa nhìn bụi cây nhỏ.

Lão quản gia sờ sống mũi, nghi ngờ bản thân xuất hiện ảo giác.

Hôm qua rõ ràng là một cọng cỏ nhỏ đáng thương, sao chỉ trong thời gian một đêm mà biến thành một bụi cây nhỏ tươi tốt như thế?

Lão quản gia xách theo bình tưới cây đi thẳng qua đó, đứng bên cạnh bụi cây nhỏ, nhìn một lát.

Sau đó ông đưa tay ra.

Nếu như đây là ảo giác, ông sẽ không chạm được bất cứ thứ gì.

Vu Hiểu Thao thấy tình huống này liền hoảng sợ, lập tức lên tiếng ngăn cản, "Meo! Meo meo!"

Thế à, Vu Hiểu Thao phát hiện, cây tiêu nhỏ vốn không hề hung bạo mà thay đổi hình dạng thành một thân toàn gai nhọn.

Phân biệt đối xử như thế, khiến Vu Hiểu Thao tỉnh ngộ.

Cây tiêu nhỏ, quả nhiên mày ghi thù trẫm rồi!

Nhưng, lão quản gia vẫn bị đâm vào tay.

Không phải là do cây tiêu nhỏ đang phản kích mà bởi vì tay của lão quản gia tự đụng vào gai của cây hoa tiêu..

Vu Hiểu Thao nhìn lão quản gia đang ngây người, không hiểu gì hết.

Đây là bị làm sao thế?

Sau khi lão quản gia lau sạch giọt máu trên ngón tay, ôm tim công nhận sự tồn tại của cây nhỏ này, sau đó nghiêm túc nhìn chằm chằm bụi cây nhỏ trước mắt.

Xét cho cùng, hình như giống cây này nhìn có chút quen mắt, không lẽ là loài cây cảnh quý hiếm nào đó ông từng thấy qua?

Lão quản gia bỏ bình tưới xuống, mở máy tính năng lượng ánh sáng đeo ở cổ tay lên.

Vu Hiểu Thao nhìn trong màn hình cửa sổ của lão quản gia xuất hiện một loạt hình ảnh các loài thực vật, rất tò mò "Meo meo" hai tiếng.

Lão quản gia cúi đầu nhìn mèo nhỏ dưới đất đang ngẩng đầu, ma xui quỷ khiến mà ngồi xổm xuống để mèo nhỏ cũng có thể thấy máy tính năng lượng ánh sáng của mình.

Vì thế, một người già một con mèo ngồi lại với nhau, mở bộ sách "Bách khoa thực vật vũ trụ" lên.

Trong bộ sách có lắp đặt hệ thống tự động đối chiếu, rất nhanh đã khóa được một loài thực vật, đồng thời cung cấp hình ảnh và bản thuyết minh bằng chữ.

Bụi cây nhỏ trước mặt, nó là loại cây dùng để làm gia vị, tên thường gọi là Tiêu.

Được trồng rộng rãi trên các vùng sản xuất cây nông nghiệp khác nhau.

Lão quản gia:.

Hình như có chỗ nào đó không đúng!

Đương nhiên Vu Hiểu Thao biết đây là cây tiêu, dù sao thì cậu đã ăn qua cũng nhận ra loại gia vị này.

Điều mà cậu khá tò mò là hôm nay thứ cậu vừa trồng thêm là gì.

Vì thế, Vu Hiểu Thao kêu meo chạy về nơi cậu đã giẫm lên vô số dấu chân mèo.

Lão quản gia hơi giật mình, nhìn theo tiếng kêu của mèo nhỏ về nơi mà Bạch Hào đã giải thích qua cho ông, bên đó vừa mọc lên một vài mầm cây.

Lão quản gia đi qua đó.

Sau đó, lại lần nữa thông qua đối chiếu thông minh do "Bách khoa thực vật vũ" xác định, những thứ vừa nảy mầm là..

hành lá!

Giống như tiêu vậy, đều là một loại cây trồng được trồng phổ biến ở khu trồng cây nông nghiệp của đế quốc.

Khi thấy đáp án này, Vu Hiểu Thao vui đến không thể tả.

Cây tiêu nhỏ có rồi, mầm của hành lá nhỏ có rồi, món ăn ngon có thể để trẫm ăn no đã ở trong tầm tay!

Còn vị lão quản gia bên cạnh như mất hồn giơ bình tưới cây tưới nước cho hành lá nhỏ vừa nảy mầm.

Vừa tưới nước vừa rơi vào trầm tư.

Đây là thứ mà Nguyên soái bảo ông đào hết tất cả những cây cảnh quý hiếm ở sân sau để trồng.

Một cây tiêu còn có một mầm hành lá lớn...