Mèo Trắng Omega Cùng Hắc Báo Alpha

Chương 2

Hạ Mạch đột nhiên nói: “Sắp khai giảng rồi, ông còn mấy bài tập chưa làm thế?”

Hạ Mạch nói xong không nghe được Giang Sơ Tinh trả lời, phát hiện tầm mắt anh đang nhìn về phía sau mình, Hạ Mạch cũng quay đầu nhìn theo.

Phát hiện cách đó không xa, một thiếu niên đang đi về phía họ với một cây guitar trên lưng.

Hình dáng dần dần rõ ràng.

Hạ Mạch lúc này mới phát hiện hóa ra là thằng em trai nhà mình.

Khi Hạ Hoài đi đến trước mặt, Hạ Mạch rất có bộ dáng anh trai hỏi: “Tối rồi mày còn đi đâu thế?”

Hạ Hoài nâng đôi mắt tĩnh lặng như biển sâu kia lên, liếc nhìn hai người bọn họ một cái, hờ hững nói: “Không cần anh quản.”

Khóe miệng Hạ Mạch giật giật: “Mày cho rằng anh đây muốn quản lắm chắc.”

Hạ Hoài tránh sang bên sườn, Hạ Mạch chú ý tới động tác của cậu: “Mày làm gì đấy?”

“Một thân đầy mùi khói.” Dù Hạ Hoài đang hạ giọng nhưng vẫn có thể nghe thấy sự chán ghét của cậu, đoạn nói tiếp:”Là sợ không ai biết anh vừa đi tiệm net à.”

“Có sao?” Hạ Mạch giơ tay ngửi ngửi: “Sao anh không ngửi thấy nhỉ?”

Bởi vì trong nhà bọn họ có hai giáo sư tin tức tố đều là thuần huyết, cho nên người trong nhà đều rất nhạy cảm với mùi vị. Ngoại trừ Hạ Mạch là một Beta.

Hạ Hoài nhắc nhở đến đây, vừa định cõng ghi-ta xẹt qua hai người rời đi.

“Đúng rồi.” Hạ Mạch gọi lại cậu: “Họp phụ huynh của trường sắp tới, tự mày nói với ba ba đi, đừng hy vọng nhờ anh mày nói hộ cho họ biết.”

Hạ Hoài: “Biết rồi.”

“Không phải anh nói mày đó.” Hạ Mạch thấy bộ dáng thờ ơ của cậu, bĩu mỗi: “Điểm của mày lần này thật sự rớt xuống mức thảm không thể chịu nổi luôn. Cư nhiên còn bị phân đến lớp 13. Anh xem mày giải thích với ba mẹ thế nào. “

Hạ Hoài vẻ mặt hờ hững, không chút nào để ý.

“Quên đi, anh cũng lười nói với mày.” Hạ Mạch vốn cũng đã nhìn quen dáng vẻ này của thằng em.

Hai năm trở lại đây, Hạ Hoài thay đổi hoàn toàn từ trong ra ngoài, trước đây nó luôn dính lấy anh và Giang Sơ Tinh, nhưng không hiểu sao lại đột nhiên đổi tính.

Có thể là đột nhiên cai sữa chăng?

Hạ Hoài biến thành như vậy, Hạ Mạch đến nay cũng có chút không biết làm sao, nói chung là giờ bắt nạt cũng không còn thấy vui nữa.

“Nói xong chưa?” Hạ hoài nhàn nhạt hỏi: “Xong rồi thì em đi đây.”

Hạ Mạch đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó gật đầu.

Nhìn bóng lưng Hạ Hoài rời đi, Hạ Mạch thở dài một tiếng: “Tên nhóc thúi này thật là càng ngày càng lạnh nhạt, hiện tại khó nghe được nó nói nhiều hơn hai chữ, quả nhiên thiếu niên mười tám đều sẽ có thay đổi lớn.”

Giang Sơ Tinh cũng nhìn theo bóng dáng Hạ Hoài.

Ừ, là đã trưởng thành rồi.

Gió thổi ở Ninh Thành vào ban đêm có chút ngột ngạt.

Mất nửa giờ để Hạ Hoài đi bộ từ ban nhạc về nhà, băng qua một con hẻm, cậu thấy một nam sinh đang đứng đầu hẻm, khẽ nheo mắt lại.

Có chút ngoài ý muốn.

Giang Sơ Tinh thấy cậu đi tới, đứng thẳng người, nhàn nhạt nói: “Chúng ta nói chuyện đi.”

Nói xong anh đi thẳng vào ngõ.

Hạ Hoài ngắm nhìn bóng lưng anh, cũng theo vào.

Hai người cách nhau hơn 1 mét, đứng yên.

Giang Sơ Tinh ngước mắt, đột nhiên hỏi: “Vì sao lại cố ý thi kém?”

Không khí đột nhiên lặng im.

Một lúc sau, Hạ Hoài mới lười nhác nhấc mí mắt lên, không chút để ý lãnh đạm nói: “Anh lo lắng nhiều rồi, ai lại cố ý thi kém chứ.”

Vẻ mặt Giang Sơ Tinh không thay đổi, vẫn chắc chắn như cũ nhìn cậu, chờ Hạ Hoài chính miệng thừa nhận.

Bầu không khí tiếp tục căng thẳng.

Cuối cùng, Giang Sơ Tinh thỏa hiệp trước, phá vỡ sự trầm lặng: “Đây là đại sự ảnh hưởng đến tương lai em, em đừng có nháo sự như trẻ con nữa.”

Hạ Hoài liếm liếm môi: “Đừng tự cho là mình hiểu được em, em nói không có.”

Hiện trường giương cung bạt kiếm, Giang Sơ Tinh cùng Hạ Hoài ánh mắt giằng co.

“Không có?” Giang Sơ Tinh nhướng mày lặp lại hai chữ này.

“Câu hỏi thứ ba ở mặt đầu tiên trong cuốn ôn tập phân lớp, em làm không dưới năm lần.” Giang Sơ Tinh đếm kỹ từng dấu vết của cậu: “Mặt thứ hai, bốn trong số đó là đề hình lớp 9 trung học cơ sở. Ở mặt thứ ba, câu thứ nhất là một bài toán tính góc tam giác, em đã làm ở lớp 8. Loại đề hình này em vẫn luôn luôn đúng. “

Biểu tình của Giang Sơ Tinh không dao động quá lớn, nhưng từ ngữ điệu có thể nghe ra cảm xúc của anh: “Em còn cần anh nói sao? Sau tất cả những thứ đó, em vẫn nói với anh là em không có ư?”

Hạ Hoài nhíu mày, ánh mắt vi diệu mà liếc mắt nhìn anh một cái: “Anh xem bài thi của em?”

“Cho nên em thừa nhận đi.” Giang Sơ Tinh khó tránh khỏi không nhìn thẳng cậu: “Em cố ý.”

Thấy Giang Sơ Tinh thực sự tức giận, không hiểu sao trên khuôn mặt vô cảm của Hạ Hoài lại hiện lên một tia cảm xúc khác lạ, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ: “Đều đã qua lâu như vậy rồi, ai còn nhớ rõ đã làm như thế nào, chính là em sẽ không.”

Giang Sơ Tinh biết cậu đây là đang cùng mình giận dỗi nên mới trả lời qua loa lấy lệ như vậy, anh cũng không tức giận, thậm chí có chút bất đắc dĩ.

Ngữ điệu anh chậm lại: “Nếu em là vì anh, kỳ thật cũng không cần như vậy, anh có thể chuyển lớp.”

Lời này vừa nói ra, bầu không khí lập tức trở nên cực kỳ không xong.

Cảm giác áp bách từ Alpha đột nhiên từ trên người Hạ Hoài tràn ra.

Hạ Hoài nhìn anh, từ kẽ răng phun ra một câu nhỏ: “Anh cho rằng anh là ai, đừng tự mình đa tình.”

Hạ Hoài không muốn nói thêm, xoay người muốn rời đi.

“Hạ Hoài,” Giang Sơ Tinh gọi cậu lại, không biết chính mình thế nào đột nhiên lại chọc tới cậu, cảm thấy không thể hiểu được, nhưng anh vẫn nói ra suy nghĩ của mình, “Sau kỳ thi trở về có được không?”

Giọng Hạ Hoài còn lạnh hơn trước: “Chuyện của em không cần anh quản.”

Giang Sơ Tinh nhìn bóng dáng Hạ Hoài biến mất ở chỗ rẽ vào ngõ nhỏ.

Anh đứng tại chỗ một lúc lâu, bất lực mà nhìn về phía không trung, một giọt mưa phùn rơi trúng lông mi anh.

Giang Sơ Tinh chỉ cảm thấy hụt hẫng, quan hệ của bọn họ giằng co bế tắc đến nước này cũng là do chính anh tạo thành.

Có đáng không?

Dưới cơn mưa phùn, mái tóc đen của Hạ Hoài ướt đẫm. Sắc mặt cậu cực kỳ âm trầm, bước nhanh đi một đoạn đủ xa liền đi chậm lại, tựa hồ như đang đợi người, nhưng lại không đợi được người mà mình muốn đợi suốt một đoạn đường tới cửa nhà.

Mở cửa, lập tức đi vào.

Lên lầu trở về phòng, Hạ Hoài kéo thân mình mệt mỏi nằm ngồi ở bàn học, trống rỗng mà nhìn chằm chằm đèn bàn.

Hạ Hoài thở dài một hơi tức cả lồng ngực, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng đến ngạt thở vì cơn hờn dỗi này, tim đập rộn ràng.

Cậu nắm chặt tay nhưng không có chỗ phát tiết, tâm trạng liên tục đi xuống.

Cuối cùng, đành lấy từ trong ngăn kéo ra một xấp giấy vuông cùng một cái bình đựng sao, thuần thục gấp một ngôi sao.

Bình đựng sao rất mau được lấp đầy cả đáy, tâm tình của cậu cũng dần bình tĩnh trở lại.

Một tuần trước khi khai giảng, Hoàn Xuân đã triệu tập các học sinh từ năm hai trung học trở lại trường trước.

Bởi vì năm ba sớm đã khai giảng, nên hôm nay phố Hoàn Xuân vô cùng náo nhiệt.

Vừa đến lớp Hạ Hoài đã nằm vật ra bàn bất động, có lẽ là do tối hôm qua ngủ quá muộn.

Toàn bộ chuyện Hạ Hoài bị hạ xuống lớp 13 đều đã được cả khối biết, bọn họ đã chấn kinh cả kỳ nghỉ hè rồi, nên lúc này mọi người thật ra đều khá bình tĩnh.

Cố An từ ngoài phòng học vọt vào, kéo theo giọng nói của hắn: “Mẹ kiếp, thật khủng khiếp! Một học sinh khác từ lớp thực nghiệm sẽ được chuyển đến lớp của chúng ta!”

Tiếng gầm rú của hắn xen lẫn với tiếng ồn ào trong lớp, tất cả học sinh đều nhìn về phía hắn ta.

“Cậu lại từ đâu nghe được cái tin nhảm nhí này thế?” Bạn thân từ nhỏ của hắn Tiếu Khi nhướng mi, bất đắc dĩ nói: “Lúc này thì ai mà đổi lớp nữa, trừ phi là học sinh chuyển trường.”

Có người phụ họa: “An An, cậu không thể ngừng hóng hớt một ngày được à, làm như lớp 13 của chúng ta dễ vào lắm ấy?”

“Đúng đó.” Một nam sinh ngồi ở hàng thứ nhất cũng phụ họa theo: “Không có một chút thực lực, chỉ sợ hắn vừa đạp chân vào, đã ra không được á ha ha ha ha.”

“Xùy xùy xùy.” Cố An khẽ vỗ trán nam sinh kia: “Tớ chính là nghe được từ lão Hứa và lão Trần đang bàn bạc. Nói là chính học sinh kia chủ động muốn chuyển tới lớp chúng ta.”

“Không phải chứ? Lớp do lão Trần chủ nhiệm là lớp đỉnh nhất. Đầu người đó bị cửa kẹp à?”

Phòng học đang kịch liệt thảo luận, học sinh trong lớp của Trần chủ nhiệm đều luôn được sàng lọc chọn lựa qua một lần, nhưng họ cũng không đoán ra được đó là ai.

Rốt cuộc là ai đầu óc bã đậu thế?

Nói chung là đã học ở lớp thực nghiệm của Hoàn Xuân thì chắc chắn 90% bạn sẽ được nhận vào một trường danh tiếng. Nay lại chuyển vào lớp của bọn họ thì có khác gì tự ném mình vào bóng tối, từ bỏ việc điều trị không?

Trước khi bọn họ có thể thảo luận ra một kết quả, chuông vào lớp đã vang lên.

Tiếng bước chân từ bên ngoài hành lang truyền đến, bước chân rất là có lực mang theo âm thanh keng keng, trừ bỏ lão Hứa giáo viên chủ nhiệm của lớp 13 thì không ai có cái uy lực này nữa.

Hứa Hằng ở Hoàn Xuân có tiếng là nghiêm khắc, rất cao minh trong việc xử lí đám học sinh lắm trò nhiều tật, cho nên mới được phái đến lớp 13.

Hứa Hằng đứng trên bục giảng, tầm mắt sắc bén liếc đến Hạ Hoài đang nằm bò nghiêng đầu trên bàn: “Học kỳ này có một học sinh mũi nhọn từ lớp 1 chuyển xuống lớp ta.”

“Tôi nói trước, nếu đã tới lớp 13 rồi thì tự mà chịu trách nhiệm lấy, đừng tưởng rằng tới lớp 13 rồi liền không cần học hành gì. Đi vào nơi này cũng giống như các lớp học khác thôi, các em là học sinh, việc học tập luôn luôn phải đặt lên hàng đầu.”

Hắn còn đang muốn tiếp tục thao thao bất tuyệt, Trần chủ nhiệm đã gõ gõ cửa phòng học: “Mọi việc đã xong, em đem em ấy tới đây rồi.”

Nghe thấy tiếng nói kia,Hứa Hằng lập tức thay đổi sắc mặt, cười đến xán lạn: “Được, giao cho anh đi.”

Các bạn cùng lớp ngay lập tức la ó khi thấy thầy chủ nhiệm nhà mình trên bục giảng bỗng nhiên mềm xuống như bông.

Hứa Hằng cùng Trần Thiến là vợ chồng, việc này toàn trường đều biết.

Hạ Hoài vẫn nằm trên bàn không thèm nhìn lên.

Trước khi rời đi, Trần chủ nhiệm nhéo nhéo vai Giang Sơ Tinh: “Nếu có bất kỳ vấn đề gì đều có thể tùy thời tới tìm cô.”

Giang Sơ Tinh gật gật đầu: “Cảm ơn cô Trần.”

Hứa Hằng đối với nam sinh đang đứng bên ngoài vẫy vẫy tay: “Vào đi.”

Hứa Hằng nhìn nam sinh đi vào, nghĩ đến thành tích của mình, liền sửa sắc mặt từ nghiêm khắc thành tươi cười thân thiết: “Tuy rằng các em đều là học sinh năm hai, cũng không còn xa lạ gì, nhưng trước vẫn nên tự giới thiệu về bản thân mình một chút đi.”

Cố An nhìn thấy nam sinh đứng trên bục giảng, thiếu chút nữa từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, đây là cái tình huống gì thế này?

Không chỉ có hắn như vậy, toàn bộ phòng học đều im lặng, ánh mắt đồng thời rơi vào trên người Giang Sơ Tinh.

Không ai không biết đến đại ca trong khối, không riêng gì học tập, phương diện uy tín cũng rất hù người, là Beta duy nhất trâu bò đến Alpha thuần huyết cũng đánh bại được, hơn thế lớn lên còn đẹp như vậy.

Không thể tin được.

Nói là giới thiệu đơn giản, Giang Sơ Tinh liền thực sự đơn giản đến không thể đơn giản hơn: “Chào mọi người, tôi là Giang Sơ Tinh.”

Hứa Hằng qua vài giây cũng chưa chờ được đến đoạn tiếp theo, quay đầu hỏi: “Xong rồi sao?”

“Dạ.” Tầm mắt Giang Sơ Tinh dừng ở nơi nào đó.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, nam sinh nằm trên bàn rốt cuộc cũng động đậy, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên.

Ánh mắt của cả hai giao nhau trên không trung.

Hạ Hoài thấy rõ nam sinh đang đứng trên bục giảng, lông mày cau lại, đôi mắt đào hoa xẹt qua một tia cảm xúc không giải thích được.

Giang Sơ Tinh thu hồi tầm mắt, biểu tình không có quá nhiều gợn sóng.

“Được rồi.” Ánh mắt Hứa Hằng đảo qua trong phòng học, chỉ vào hàng cuối cùng: “Em ngồi ở chỗ đó, đợi hai ngày nữa sẽ sắp xếp lại vị trí sau.”

Giang Sơ Tinh dạ một tiếng, đón lấy ánh nhìn chăm chú của Hạ Hoài, xách túi đi về phía hàng cuối cùng dựa vào tường.

Cố An nhìn lướt qua lại hai người, hắn ngửi được mùi đại chiến chạm vào phát là sẽ nổ ngay.

Tiếu Khi chọc chọc cánh tay hắn, đồng dạng nghi hoặc lại khiếp sợ, dùng ánh mắt dò hỏi, “Đây là chuyện gì thế?”

Cố An dang hai tay, bày tỏ chính mình cũng đang rất mơ hồ.

Cả lớp đều là bàn đơn, chỉ có Hạ Hoài và Giang Sơ Tinh là bàn đôi.

Hạ Hoài một mình chiếm gần hết bàn, ôm đầu vẫn không nhúc nhích.

Giang Sơ Tinh đứng yên ở trước bàn cậu, cũng không nhúc nhích.

Một người đứng bất động, một người ngồi bất động.

Không khí trong lớp nháy mắt căng thẳng, hình thành một cây lúc lắc lắc qua lắc lại, xem ai có thể đánh vỡ cục diện bế tắc trước.

Thấy bọn họ không nhúc nhích, lão Hứa phía trước nhịn không được mở miệng:”Hạ Hoài còn ngồi đấy à. Nếu không muốn ngồi nữa thì đi ra ngoài đi.”

“…”

Hạ Hoài dịch sang vị trí trống bên cạnh rồi một lần nữa nằm bò ra bàn.

Sau khi Giang Sơ Tinh ngồi xuống, anh thấy Hạ Hoài giơ tay nặng nề mà đè lên trên cổ của chính mình.

Tuy rằng từ đầu đến cuối không nói gì, nhưng có thể thấy cậu đang rất khó chịu.

Thậm chí có thể nói là chán ghét.

Lão Hứa ở phía trước bắt đầu nói về những việc cần chú ý trong trường học.

Giang Sơ Tinh lấy ra một cây bút, chọc chọc cánh tay cậu.

Hạ Hoài rúc qua một bên, hiển nhiên là không muốn nói chuyện với anh.

Cậu vừa gục đầu bò ra bàn chính là nằm luôn cả một tiết.

Chuông tan học vang lên, Lão Hứa chân trước mới vừa đi ra khỏi phòng học.

“Phanh ——”

Một thanh âm ghế dựa ngã trên mặt đất đã vang lên.

Cả lớp sửng sốt trước tiếng động lớn này, cùng nhau kinh ngạc quay đầu lại.

Hạ Hoài đứng dậy, nhìn cũng không thèm nhìn Giang Sơ Tinh, bỏ lại một câu rồi đi thẳng ra khỏi phòng học.

Câu kia thanh âm ép tới cực thấp, mang theo một chút tàn nhẫn nghiến răng nghiến lợi, làm nam sinh bàn phía sau nghe thấy không khỏi rùng mình một cái.

Cậu nói, “Đi với em.”

Cái khí thế kia tự như đang nói: “Hôm nay anh đừng nghĩ đến việc rời khỏi trường học.”