Mèo Trắng Omega Cùng Hắc Báo Alpha

Chương 42

Editor: Chentranho

Hạ Hoài dựa gần, tin tức tố trên người cậu đều có thể ngửi thấy rõ ràng, lực đạo nhéo cái tai không nhẹ cũng không nặng.

Âm thanh kết thúc của nam sinh còn văng vẳng bên tai, rất thấp, lỗ tai ngứa ran đến không thể giải thích được.

Giang Sơ Tinh hơi co người về phía trước, né tránh câu hỏi của cậu: “Anh đi ngủ, em cũng đi về ngủ đi, ngày mai còn có tiết học đấy. “

Hạ Hoài lắc cái đuôi mèo quấn lấy cánh tay mình, cười tủm tỉm hỏi: “Có cần em trấn an để thu về bản thể không?”

Giang Sơ Tinh như bị nhéo một cái trong lòng, lông mi run lên, vội vàng rụt đuôi: “Không cần.”

“Được.” Hạ Hoài cũng thu liễm thái độ: “Ngủ ngon, ca ca.”

Chờ đến khi cậu ra ngoài, cánh cửa sau lưng trực tiếp đóng sầm lại.

“…”

Hạ Hoài cười nhẹ. Tâm tình thực không tồi.

Sau khi đóng cửa, Giang Sơ Tinh mới ý thức được liệu mình có phản ứng thái quá hay không, đến khi không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào bên ngoài, anh mới chậm rãi mở cửa, phát hiện ở cửa đã không còn ai, nhìn đến cánh cửa đối diện đang đóng chặt, mới thở phào nhẹ nhõm.

Quay về giường ngủ, có thể ngửi thấy mùi tin tức tố Alpha thoang thoảng còn lại trên tai và lông đuôi, ấm áp lại mát lạnh.

Đó là tin tức tố mà anh ỷ vào.

Giang Sơ Tinh không khỏi gấp lại đôi tai, đuôi cũng kẹp về phía trước một khoảng duỗi tay là có thể chạm vào.

Ngửi được hương vị này, ý thức anh bắt đầu dần dần mơ hồ, chậm rãi khép mắt lại.

Đêm qua, bởi vì sự kiện ca hát mừng trường mà trên diễn đàn sôi sục, các quán bar của một vài trường học gần đó cũng rất sôi động.

Đặc biệt là ở cảnh khi Hạ Hoài lao ra khỏi sân khấu sau khi hát xong, 800 phiên bản được tung lên mạng chỉ trong một đêm.

Nào là giáo thảo đuổi theo kabedon “Thiên thần ngôi sao “, nào là ca thần giáo thảo yêu mà không được học thần Sơ Tinh đáp lại, dù sao cả đống kịch bản yêu hận đều do bọn họ tự sáng tạo ra.

Mà hai đương sự kia vẫn trước sau như một, hoàn toàn nhìn không ra đã xảy ra biến hóa gì.

Ngay khi Giang Sơ Tinh ngồi xuống, Cố An ở hàng trên đã quay đầu lại, không ngừng nhìn biểu hiện của hai người bọn họ, hắn nhăn lại cái mũi hít hà, trong không khí không có mùi tin tức tố giao hòa.

Điều này … điều này là không hợp lý.

Hoài ca của bọn họ bày tỏ thẳng thắn như vậy, lớp giấy cửa sổ này còn chưa bị đâm thủng ư?

Dù vậy, sau cơn sóng gió này Cố An cũng đã hiểu rõ.

Hắn cầm điện thoại di động, liếc nhìn Hạ Hoài nói: “Đúng rồi Hoài ca, chúc mừng nhá, lượng tải về đêm qua bài ngôi sao của anh đã vượt quá 30.000 lượt trong một đêm đó.”

Cố An còn đặc biệt nhấn mạnh từ “Ngôi sao”, sau khi nói xong còn liếc mắt xem xét biểu tình của Giang Sơ Tinh.

Hạ Hoài hiểu được ánh mắt của hắn, mỉm cười, cố ý nói: “Có thể là do tên hay.”

Cố An trong lòng âm thầm bấm một like cho cậu ta.

Giang Sơ Tinh nghe thấy điều này thì: “…”

Anh giả vờ như không nghe thấy, vẻ mặt bình thản lấy sách vật lý ra.

Cố An cũng không luyên thuyên vào luôn công việc chính: “Tưởng Nam ca nói, chúng ta nhất định phải ăn mừng lần đầu tiên phá được 10.000 lượt tải này. Tối nay chúng ta cùng đi Thanh Phong đi.”

Cố An còn tiến đến bên cạnh Giang Sơ Tinh nói thêm: “Nhân tiện, Sơ Tinh ca, nhóm trưởng của chúng em cũng rủ anh tới đó, nói không có anh thì sẽ không có nhóm mùa hè của ngày hôm nay, kết quả này là một nửa công lao của anh mà.”

Giang Sơ Tinh: “…………”

Anh cảm thấy rằng mình đang bị ám chỉ rất rõ ràng.

Anh không muốn đi, vừa định mở miệng cự tuyệt thì Cố An đã đầy mặt hưng phấn nói: “Đây là lần đầu tiên ban nhạc của chúng em biểu diễn hay như vậy. Lần này đúng là khỏi chê. Tự em còn thấy mình quá tuyệt vời, nhưng tuyệt vời nhất vẫn là Hoài ca. Có thể viết ra một ca khúc hay như vậy.”

Lời từ chối của Giang Sơ Tinh mắc kẹt trong cổ họng, anh liếc nhìn Hạ Hoài, thoáng nhìn thấy nụ cười nhẹ trên môi cậu.

Anh cũng rất mừng cho em ấy.

Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, Giang Sơ Tinh đến phòng vẽ tranh gửi bản phác thảo của mình cho chị gái trung học trước sau đó mới vội vã đến quán bar Thanh Phong.

Trên đường đi, điện thoại rung lên, là tin nhắn của Hạ Hoài.

Tên mà anh ghi chú cho Hạ Hoài là “A Hoài”, rõ ràng đã gọi cái nhũ danh này mấy năm nay nhưng đột nhiên bây giờ Giang Sơ Tinh lại cảm thấy có một sự ám muội khó tả trong đó.

[A Hoài]: Đến chỗ nào rồi? Có cần em đến đón không?

[Mộng giả]: Không cần, anh sẽ đến đó sớm thôi.

[A Hoài]: Từ từ tới, không cần vội.

Giang Sơ Tinh như trở về thành một con mèo nhỏ, gật gật đầu.

Vừa xuống taxi, anh liền nhìn thấy một nam sinh đang ngồi xổm trước cửa quầy bar.

Đèn neon của bảng hiệu chiếu sáng đường nét Hạ Hoài trong bóng tối.

Hạ Hoài ngẩng đầu nhìn thấy anh liền đứng lên.

“Sao em không đi vào?” Giang Sơ Tinh thoáng thấy hai bàn tay cậu đỏ bừng vì lạnh, hơi nhíu mày, có chút áy náy: “Em có ngốc không? Chờ ở chỗ này, không biết bây giờ là bao nhiêu độ sao? “

Hạ Hoài cười thầm khi thấy anh lo lắng cho mình, từ trong túi lấy ra thuốc trị chứng ghét A và một lọ xịt mát không khí.

“Em sợ anh đi vào sẽ không thoải mái. Mùi bên trong hỗn tạp quá.” Hạ Hoài nói rồi đưa lọ xịt mát không khí vào tay anh.

Hạ Hoài sờ soạng lọ thuốc trong tay hai lần, nghĩ nghĩ rồi lại nhét vào túi quần.

Giang Sơ Tinh nghi ngờ nhìn chằm chằm động tác của cậu: “Em cất thuốc đi làm gì? Đưa cho anh, đợi lát nữa không thoải mái anh còn uống hai viên.”

“Có vẻ không cần thiết.” Hạ Hoài rũ mắt xuống, trên môi nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Không phải có em rồi sao.”

“…” Giang Sơ Tinh hiểu được cậu đang nói gì.

Thực sự không nói nên lời, anh liền mặc kệ cậu, trực tiếp vượt qua mà đi vào.

Có lẽ ngày mai là cuối tuần nên trong quán có nhiều người hơn hai lần trước.

Mọi người đều rất cởi mở, hầu hết bọn họ đều lộ ra bản thể của mình.

“Sơ Tinh bên này!” Hạ Mạch từ một góc vẫy tay với anh, Giang Sơ Tinh nhìn sang, phát hiện một nhóm người quen thuộc đều ở đó.

Khi đến gần, anh nhận ra rằng Hạ Mạch mang theo bạn trai nhỏ của hắn đến, cậu chàng còn rất ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.

Rõ ràng là chiếc ghế sô pha lớn như vậy, thế mà hai người này vẫn cứ phải dính chặt vào nhau giống như anh em liền thân.

Trong đám người này, có khá nhiều người Giang Sơ Tinh chưa từng gặp qua, xem ra bọn họ đều là bạn bè có quan hệ tốt của Tưởng Nam, cũng là dân chơi nhạc.

Hạ Hoài đứng bên cạnh Giang Sơ Tinh, xịt dung dịch làm mát dự phòng cho anh.

Bởi vì tiếng ồn trong quán bar quá lớn, Hạ Hoài phải nghiêng người tới gần để nói: “Nếu như anh cảm thấy không thoải mái, nói cho em biết, chúng ta có thể rời đi trước.”

Giang Sơ Tinh gật gật đầu: “Được.”

Một thiếu niên tóc dài có bản thể dê vòng tay qua vai Hạ Hoài, trên dưới đánh giá Giang Sơ Tinh, cười trêu chọc: “Đây là người cậu theo đuổi sao?”

“Chẳng trách cậu không đi chơi với bọn tôi.” Thiếu niên dùng sừng dê đập vào lồng ngực của cậu một cái “Thảo nào, hóa ra là trong lòng Hoài ca có một mỹ nhân như vậy rồi.”

Hạ Hoài xoay người né cánh tay của thiếu niên, khóe môi giật giật: “Cậu có uống cũng không thể ngừng miệng được à.”

“Chậc chậc chậc chậc.” Chàng trai cười đùa nói: “Bảo vệ kìa, bảo vệ kìa”.

Hạ Mạch thấy vẻ mặt Giang Sơ Tinh không thoải mái, vội vàng gọi anh lại: “Đến, đến chơi cùng bọn tôi giết người sói đi.”

Cố An bước sang một bên, ngồi trên ghế sofa với Tiêu Thời.

Trong quán bar rất tối, không ai chú ý tới đôi tai đỏ lên của Giang Sơ Tinh.

Cố An hỏi: “Hoài ca đến rồi hả?”

Hạ Hoài nghiễm nhiên ngồi ở bên cạnh Giang Sơ Tinh “Ừ” một tiếng.

Tiêu Thời đặt tám ly cocktail đã gọi lên bàn: “Chờ đội nào thua, phải uống hết chỗ rượu trong hàng này đấy.”

Tất cả những người chơi ở đây đều là cao thủ trong lĩnh vực này, ngoại trừ Giang Sơ Tinh không am hiểu lắm, nhưng anh vẫn khá giỏi loại trò chơi này.

Kỹ năng và may mắn là hai thứ khác nhau, cộng thêm việc có đồng đội không ăn ý thì quả là đau đầu.

Sau vòng đầu tiên, Giang Sơ Tinh, Hạ hoài và Cố An, đội 3 người bọn họ đã thua đến rối tinh rối mù.

Hoàn toàn là chó cắn áo rách, thông minh bị thông minh phản lại.

Tiêu Thời đẩy ly rượu cho bọn họ, cười ranh mãnh: “Ba người mấy cậu tự mình phân chia đi.”

Một nam sinh bên cạnh cười nói: “Người mới đến này phải uống thêm hai ly không phải sao? Ly rượu làm quen đấy bạn ơi.”

Cố An đá nam sinh kia một cái: “Đừng có la ó ồn ào, tửu lượng của Sơ Tinh ca không tốt.”

“Không phải còn có Hoài ca sao? Sợ gì.” Thiếu niên nói: “Uống bốn ly đi anh.”

Giang Sơ Tinh không nói gì, đang định cầm ly rượu lên uống thì đã bị Hạ Hoài ở bên cạnh giật lấy.

“Tửu lượng của anh tôi không tốt.” Hạ Hoài dùng ly rượu gõ vào mép bàn, liếc nhìn nam sinh vừa làm ầm ĩ một cái: “Tôi giúp anh ấy uống.”

Nói xong, một ly cocktail trực tiếp nốc cạn.

Giang Sơ Tinh nhìn yết hầu của cậu lăn lộn, cái ly nhanh chóng đã thấy đáy.

“Yo yo yo yo yo yo yo yo yo.” Nam sinh với sừng dê kia cũng chạy tới xem náo nhiệt: “Nhìn không ra Hoài ca còn rất biết bảo vệ người ta nha.”

Giang Sơ Tinh cứ thế nhìn Hạ Hoài uống hết chén này đến chén khác không ngừng nghỉ. Anh khẽ cau mày khó có thể nhận ra.

Cuối cùng cũng đến ly cuối cùng, Giang Sơ Tinh cầm lấy từ tay Hạ Hoài, “Ly này tôi uống.”

Cố An không thể ngồi yên, ngơ ngác ở bên cạnh hỏi, “Hai vị đại ca, thế rượu của tui đâu?”

Không ai chú ý đến hắn ta.

Cố An: “…”

Đã nói phải chia đều cơ mà.

Sau khi chơi thêm vài ván nữa, Giang Sơ Tinh cứ nhắm vào thiếu niên gây rối vừa rồi mà ngáng chân.

Sau năm sáu ván, Hạ Hoài đã uống khá nhiều, nhưng sắc mặt cậu không thay đổi nhiều, cũng không biết có phải đã say hay không.

Uống đến không sai biệt lắm, quán bar bắt đầu để DJ chơi nhạc đến đinh tai nhức óc, trong quán lấp lánh những đốm sáng đủ màu khiến người ta lóa mắt.

Sàn nhảy mở ra.

Hạ Mạch có chút say khướt, lôi kéo cổ tay Giang Sơ Tinh bước lên sàn nhảy: “Học sinh ngoan, đi nào, cảm nhận nhiệt huyết của tuổi trẻ đi.”

Lực kéo của hắn không nhỏ, cổ tay Giang Sơ Tinh bị hắn nắm đến hơi đau.

Ngay khi Hạ Mạch bước xuống, đôi tai thỏ của hắn đã lộ ra, nhảy nhót vặn vẹo ở đó như một con sâu nhỏ, Giang Sơ Tinh mỉm cười.

“Nào, cùng nhau nhảy!” Hạ Mạch một bên nói, một bên kéo tay Giang Sơ Tinh.

Giang Sơ Tinh thật sự không thích ứng được chỗ này, né tránh cánh tay của hắn: “Thôi thôi, cậu tự mình nhảy đi.”

Anh vừa quay người liền đụng phải một đôi thiếu niên đang ôm hôn nhau cách đó không xa, khi ánh đèn màu lướt qua, có thể nhìn thấy vẻ phấn khích trên khuôn mặt họ và sự kích thích không ai bằng.

Nó quá rõ ràng.

Giang Sơ Tinh vội vàng dời tầm mắt, có chút choáng váng, đi vài bước liền bị hai con sói đen ngăn lại.

“Ồ, là một Omega, lớn lên cũng thật đẹp trai.” Một tên đeo túi nháy mắt làm mặt quỷ với anh: “Omega nhỏ có muốn cùng bọn này đi uống rượu một chút không?

Hạ Mạch thấy vậy, liền chen vào từ trong đám người, đứng ở bên cạnh Giang Sơ Tinh khinh thường cười nói: “Còn không tự xem bản thân mình thế nào, mặt mũi thì như quỷ mà cũng dám tùy tiện đi tán tỉnh người ta à. “

Giọng điệu của hắn quá mức trào phúng và khiêu khích khiến hai con sói đen Alpha bị chọc giận.

Tin tức tố Alpha từ bọn người kia truyền ra, Giang Sơ Tinh sợ bọn họ động tay động chân, vươn tay kéo Hạ Mạch ra phía sau, nắm chặt nắm đấm.

“Ồ, nhìn không ra nha, tiểu O còn rất mạnh mẽ này.” Tên sói đen đeo túi đưa tay lên muốn chạm vào Giang Sơ Tinh.

Giang Sơ Tinh không nhúc nhích, nheo mắt lại, cảm xúc trong mắt trở nên nguy hiểm, chỉ cần tên kia đụng vào anh một chút, nhất định anh sẽ cho hắn một đấm không thương tiếc.

Ngay khi tên kia sắp chạm đến Giang Sơ Tinh, cả người Giang Sơ Tinh đã bị kéo về phía sau, cổ tay của anh bị giữ lại, trực tiếp rơi vào trong lồng ngực của chàng trai.

Người ôm anh có vẻ không thích tin tức tố của sói đen, lúc ôm anh còn xoay đi một chút, để anh hoàn toàn cách biệt với tên đó.

Chàng trai ôm lấy anh có một lồng ngực cường tráng, tin tức tố thông biển sâu thẳm dày đặc bao bọc lấy anh, mang theo ý thức bảo vệ mạnh liệt.

Giang Sơ Tinh muốn cử động theo bản năng, Hạ Hoài đưa năm ngón tay vào trong tóc anh xoa dịu: “Đừng nhúc nhích.”

Giang Sơ Tinh có thể cảm giác được nhiệt độ trong lòng bàn tay kia rất cao, ngón tay rất dài, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve da đầu anh, tư thế hung hăng trong chốc lát liền được trấn an dịu xuống.

Bị cậu ôm như vậy, cảm giác khó chịu trong bụng liền giảm đi rất nhiều, anh cầm lòng không đậu mà bị tin tức tố của Hạ Hoài hấp dẫn, không chỉ không giãy giụa mà còn dán vào.

Vòng tay Hạ Hoài ôm eo anh dần dần siết chặt, bên tai anh nhẹ giọng hỏi: “Không sao chứ.”

Giang Sơ Tinh lắc lắc đầu: “Không sao.”

Alpha sói đen còn muốn tiến lên, Hạ Hoài  lộ ra đôi tai báo, tin tức tố Alpha thuần huyết trong cơ thể đột nhiên bộc phát, cậu liếc mắt nhìn sói đen nói: “Còn dám động vào anh ấy thử xem.”

Người còn lại kéo đồng bọn của mình, áp lực khiến họ không dám bước tiếp.

Hạ Hoài ôm lấy Giang Sơ Tinh đi ngang qua hai người bọn họ ra khỏi đám người, đầu ngón tay dán vào tuyến thể của anh, không nhẹ không nặng mà nhéo nhéo, tự lẩm bẩm một mình: “Sao anh lại được nhiều người thích như vậy, có phải em nên nhanh chóng nắm chặt lấy anh hơn không? “

Giang Sơ Tinh lúc này đang thất thần, chỉ muốn ỷ lại tin tức tố đang lượn lờ quanh người mình.

Hơn nữa xung quanh ồn ào quá, em ấy nói cái gì cũng không nghe rõ, chỉ loáng thoáng nghe thấy cái gì mà phải nhanh lên.

“Cái gì nhanh lên cơ?” Giang Sơ Tinh theo bản năng hỏi lại.

Thấy anh ngước lên nhìn mình, ánh mắt lơ đãng, vừa ngây thơ vừa mờ mịt.

Đôi mắt Hạ Hoài nhuốm nụ cười, cậu ghé sát vào tai anh, giọng nói trầm thấp còn mang theo ý cười tà mị: “Phải ôm chặt lấy anh kẻo anh chạy mất.”