Mèo Trắng Omega Cùng Hắc Báo Alpha

Chương 7

Sáng sớm, Hạ Hoài khựng lại khi nhìn thấy một nam sinh đang ngồi ở bàn ăn dưới lầu, ngón tay cậu vò vò đầu mình.

Nắng sớm hừng đông, Giang Sơ Tinh mặc một chiếc áo phông thoải mái, ngồi ở bàn ăn xem bài thi, mặt mày chuyên chú lại mang theo cỗ tản mạn.

( Tản mạn: Rời rạc, không chặt chẽ, thiếu tập trung. Chắc kiểu mắt nhìn một nơi nhưng tâm để một hướng.)

Thoạt nhìn như đã không có việc gì nữa.

Hạ Hoài nhìn vài giây, sau đó cầm khăn tắm chậm rãi đi xuống lầu, kéo ghế ăn đối diện Giang Sơ Tinh ra.

Hai người nhìn nhau rồi cùng dời mắt đi.

Một trận trầm mặc.

Giang Sơ Tinh nhìn thoáng qua ly sữa nóng trong tay, vươn tay đẩy sang phía đối diện: “Ăn bữa sáng đi, đợi lát nữa sẽ lạnh mất.”

“Ừm.” Hạ Hoài nhìn thấy bàn ăn của anh trống không: “Còn anh thì sao?

“Anh ăn rồi.” Giang Sơ Tinh trả lời.

Hai người một hỏi một đáp có vẻ có chút không biết tìm lời nào để nói.

Hạ Hoài chú ý thấy điện thoại di động của Giang Sơ Tinh trên mặt bàn, màn hình là giao diện hệ thống điểm của trường, mặt trên rõ ràng là tên của cậu.

Bài thi trên tay anh cũng là bài thi lần này của trường họ.

Trường trung học số 1 Hoàn Xuân năm 2021. Kỳ thi xếp lớp năm hai.

Thí sinh: Hạ Hoài

Ngữ văn: 86.

Toán học: 41.

Tiếng Anh: 36.

Vật lý: 67.

…………

Giang Sơ Tinh nhìn kết quả trên màn hình điện thoại với vẻ mặt phức tạp.

Anh hồ nghi mà nhìn về phía Hạ Hoài, sau đó lại nhìn xuống kết quả trên màn hình.

Trong lòng cảm thán, diễn trò cũng có tâm lắm, không chỉ rớt một môn mà là tất cả các môn đều đi xuống.

Em ấy muốn giả vờ như vậy, thì cứ để em ấy giả vờ, nhưng dù sao thì anh cũng đã hứa với dì Lâm nên cũng nhất định phải làm.

Diễn trò cũng đủ rồi, cũng đã đến lúc em ấy nên dừng lại.

Nhìn thấy Hạ Hoài đã ăn gần hết, Giang Sơ Tinh không quanh co lòng vòng, nói thẳng: ” Hôm nay em có muốn phụ đạo không?”

Hạ Hoài nhướn mắt, ngước nhìn về phía Giang Sơ Tinh.

Đói diện với ánh mắt của cậu, Giang Sơ Tinh nhếch lên khóe môi, giữa hai lông mày nở một nụ cười tinh nghịch: “Dì Lâm không phải bảo anh phụ đạo cho em sao? Lỡ như dì ấy có hỏi, anh cũng phải có cái để giải thích chứ.”

Hạ Hoài không trả lời.

Xem cái  phản ứng này, hơn phân nửa là sẽ không đồng ý đây mà.

” Được.”

Ngay khi anh nghĩ Hạ Hoài sẽ từ chối, cư nhiên lại nghe thấy Hạ Hoài đồng ý.

Ăn sáng xong, cả hai vào phòng.

Bởi vì không có sự chuẩn bị trước, tờ đề cũng chỉ có một, nên thời điểm giảng đề khoảng cách giữa hai người rất chi là khó xử.

Hạ Hoài nhìn người kia cách mình một mét, ngữ khí hơi trầm: “Anh cách xa như vậy thì sao mà thấy đề?”

Giang Sơ Tinh phát hiện khoảng cách này quả thực có chút khoa trương, nhưng anh có chút lo sợ, không dám dựa gần quá.

Những gì anh đã làm với Hạ Hoài vào năm hai trung học cơ sở hãy còn ở trước mắt.

Anh không muốn làm tổn thương Hạ Hoài lần thứ hai.

Sớm biết thế đã không đề cập đến việc phụ đạo.

“Nếu không, em làm trước đi.” Giang Sơ Tinh chần chờ nói: “Đợi lát nữa anh giúp em sửa?”

Hạ Hoài mí mắt rũ xuống: “Tùy anh.”

Bầu không khí trong phòng lại giảm xuống đến mức đóng băng.

Bốn mươi phút sau, Hạ Hoài làm tất cả những câu cậu có thể, đặt bút xuống, một tay chống đầu: “Được rồi, anh có thể kiểm tra.”

Không ai đáp lại.

“Em nói……”

Hạ Hoài quay đầu lại, nhìn thấy Giang Sơ Tinh đã ghé vào mép giường mình ngủ từ lúc nào.

Mái tóc màu nâu nhạt của Giang Sơ Tinh nhẹ nhàng rũ xuống, che đi vầng trán và đuôi lông mày. So với trước kia ngũ quan bây giờ của Giang Sơ Tinh  càng thêm tinh xảo, có một vẻ đẹp không gì tả xiết.

Có lẽ là vừa mới phân hoá vẫn chưa thích ứng, lúc ngủ lông mày còn nhíu lại.

Hạ Hoài ngồi ở ghế trong chốc lát mới đứng dậy đi qua, ngồi xổm ở bên cạnh anh.

Cũng chỉ có lúc ngủ, anh ấy mới không chút phòng bị nào với cậu như thế này.

Hạ Hoài nhìn chằm chằm Giang Sơ Tinh hồi lâu.

Không hiểu sao lại nhớ đến xúc cảm tối qua khi mình chạm vào tóc của Giang Sơ Tinh, mềm mại ngưa ngứa, liền cầm lòng không đậu mà giơ tay lên xoa xoa những sợi tóc anh.

Đó là một xúc cảm quen thuộc.

Hạ Hoài cũng nghiêng người xuống mép giường, ngắm sườn mặt nhìn nghiêng của anh.

Nhìn thấy đôi lông mày cau lại, Hạ Hoài không khỏi vươn tay ra giúp anh vuốt phẳng, thấp giọng lẩm bẩm: “Tuổi còn trẻ sao lại cứ cau mày như một ông già thế này.”

Chất lượng giấc ngủ của Giang Sơ Tinh luôn luôn rất thấp, cảm giác được xúc cảm lạnh lẽo chạm vào, anh từ từ mở mắt, đồng tử bỗng chốc co chặt.

Khoảng cách quá gần, hơi thở mát lạnh của thiếu niên chui vào khoang mũi, Giang Sơ Tinh vô thức nín thở.

Anh không còn là Beta nữa, bây giờ anh cực kỳ nhạy cảm với mùi vị, đặc biệt là tin tức tố của Alpha.

Phản ứng thể chất của anh rất nhanh đã ập đến, dạ dày một trận cuồn cuộn, bụng ẩn ẩn đau, anh che miệng xông thẳng ra buồng vệ sinh bên ngoài.

Từ buồng vệ sinh truyền ra tiếng nôn mửa, còn có tiếng thở dốc dồn dập, Hạ Hoài ngơ ngác ngồi xổm tại chỗ.

Sau khi lấy lại phản ứng, cậu vội vàng chạy theo, còn chưa kịp đưa tay chạm vào Giang Sơ Tinh thì đã bị anh né tránh.

Giang Sơ Tinh sắc mặt tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi, lui về phía sau trốn tránh giống như cậu là hồng thủy mãnh thú, thở hổn hển, cảnh giác mà nhìn cậu: “Em đừng tới đây!”

“………”

Lời này vừa nói ra, Giang Sơ Tinh liền hối hận.

Cảnh tượng giống như hồi năm hai trung học cơ sở.

Giang Sơ Tinh nhìn cảm xúc trong mắt Hạ Hoài, rất nhanh đã trở nên ảm đạm.

Sau một lúc lâu, Hạ Hoài nắm chặt tay, xoay người đi xuống lầu.

Nghe thấy tiếng mở cửa rồi đóng lại từ dưới lầu truền lên, Giang Sơ Tinh ngã quỵ xuống đất, ngực như bị vật gì đó đập mạnh vào, tê liệt nằm trên mặt đất.

Cái lạnh lẽo quen thuộc đột nhiên nổi lên từ lòng bàn chân, lan xuống tứ chi, leo lên lồng ngực.

Tin tức tố do Alpha sau khi kích động để lại trong không khí, lại dẫn ra cảm giác buồn nôn của anh.

Như để tự trừng phạt bản thân, Giang Sơ Tinh dùng tay bịt chặt miệng, cố gắng nuốt hết cơn buồn nôn vào bụng.

Giang Sơ Tinh lảo đảo trở lại phòng, từ dưới gối lấy ra một lọ thuốc, đếm đủ ba viên rồi trực tiếp nuốt xuống.

Anh ngồi phịch xuống đất, mở ngăn tủ thứ hai trên bàn cạnh giường lấy ra một cây kẹo mút, hình như đã được mấy năm, giấy gói kẹo sớm đã phai màu, đường bên trong chảy ra làm giấy gói kẹp và đường dính lại với nhau.

Kẹo mút được đóng gói trong một túi giữ mát trong suốt, có thể có tác dụng bảo vệ nhất định.

Giang Sơ Tinh cầm nó trong tay, một lần nữa lấy lại hơi thở.

Anh ngửa đầu ngả người xuống giường, thong thả bình phục hô hấp.

Nhất định là mình lại làm em ấy tổn thương nữa rồi …

Giang Sơ Tinh cúi đầu cười khổ.

Người vốn dĩ không muốn tổn thương nhất, giờ lại bị anh làm tổn thương nhiều nhất.

Giang Sơ Tinh đợi ở nhà gần như cả ngày, nhưng anh không đợi được Hạ Hoài quay lại.

Anh không chắc liệu Hạ Hoài có trở về hay không.

Lúc bảy giờ, Giang Sơ Tinh nhận cuộc gọi từ Giang Uyển Thi.

Anh uống một ngụm nước làm ẩm cổ họng trước khi trả lời điện thoại.

“Dạ, mẹ.” Giọng của Giang Sơ Tinh vẫn còn có chút đờ đẫn.

“Sơ Tinh, con đang ở đâu?” Giang Uyển Thi nói: “Mau tới cửa hàng ăn cơm đi, tiểu Hoài ở bên này đợi con cả nửa ngày rồi.”

Giang Sơ Tinh ngẩn người: “Em ấy ở trong cửa hàng sao?”

“Cả buổi trưa đều ở đây.” Giang Uyển Thi nhẹ giọng nói: “Còn giúp mẹ mấy công việc bận rộn trong ngoài cửa hàng nữa, con nhanh lại đây đi, đợi lát nữa đồ ăn sẽ lạnh mất.”

“Dạ.” Giang Sơ Tinh vội vàng lên tiếng: “Con qua ngay.”

Căn hộ nhỏ cách “Tinh Quang” không xa, chỉ tầm 10 phút đi bộ, có khi nhanh hơn vài phút.

Vừa bước vào cửa hàng, Giang Sơ Tinh đã nhìn thấy nam sinh đang ngồi bên cửa sổ, nghịch điện thoại di động, không chú ý đến anh bên này.

Giang Uyển Thi bưng canh từ trên lầu xuống, thấy anh liền kêu: “Đứng ở cửa làm gì thế, mau qua ngồi đi, ăn cơm nào.”

“Dạ.” Giang Sơ tinh đi tới tủ lạnh lấy ba chai sữa đậu nành, ngồi đối diện với Hạ Hoài, đặt sữa đậu nành lên bàn Hạ Hoài.

“Sữa đậu nành em thích này.”

Nghe vậy, ngón tay đang gõ gõ trên bàn của Hạ Hoài chợt khựng lại, ngước mắt lên nhìn người đang ngồi đối diện mình.

Ngay sau đó cậu lại thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: “Cảm ơn.”

Trên bàn cơm trừ bỏ thanh âm của Giang Uyển Thi, hai người còn lại cũng chỉ thỉnh thoảng phụ họa thêm một hai câu.

Sau khi ăn xong, Hạ Hoài vừa nghe điện thoại vừa giúp đỡ dọn dẹp bát đĩa.

Cậu đeo hộp đàn Ghi-ta trên lưng, lễ phép nói cảm ơn Giang Uyển Thi: “Hôm nay làm phiền dì Giang rồi.”

“Là dì nên cảm ơn cháu mới đúng. Trì hoãn thời gian của cháu cả một buổi trưa.” Giang Uyển Thi thấy thằng bé cõng một hộp lớn trên lưng, cười nói: “Giờ cháu đi đâu vậy? Cũng trễ thế này rồi, có cần Sơ Tinh đi cùng không? “

“Không cần.” Hạ Hoài nói: “Ban nhạc luyện tập, cháu đi một chút sẽ về ạ.”

Giang Uyển Thi nhắc nhở “Vậy cháu đừng chơi quá khuya, về nhà sớm một chút nhé.”

Giang Sơ Tinh từ trong bếp liếc nhìn ra ngoài.

Chờ Hạ Hoài đi rồi, anh mới từ bên trong đi ra, mở  Wechat của Hạ Mạch.

Bên kia hẳn là vừa vặn đang chơi di động, trả lời rất mau.

[Thỏ manh manh]: Ôi, khách quý nha, đêm hôm khuya khoắt tìm tôi có vụ gì đấy?

Giang Sơ Tinh cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi.

[Mộng giả]: Hạ Hoài gia nhập ban nhạc từ khi nào? Tại sao tớ không biết chuyện này?

[Thỏ manh manh]: Tôi cũng mới biết chuyện này gần đây thôi ông ơi, hình như là nó đã tham gia được hơn một năm rồi hay sao ấy.

[Thỏ manh manh]: Hôm nay còn trở về lấy cây đàn guitar đi, tôi nghe nó gọi điện thoại hỏi cái gì mà hôm nay có biểu diễn gì không. Ông không biết đâu, hình như thằng nhóc này còn là ca sĩ chính nữa đấy.

[Thỏ manh manh]: Ơ, quên mất, mà ông hỏi cái này làm gì?

Giang Sơ Tinh chỉ bắt lấy từ ngữ mấu chốt.

[Mộng giả]: Vậy cậu có biết hôm nay em ấy sẽ biểu diễn ở đâu không?

[Thỏ manh manh]: Hình như ở gần cuối phố Hoàn Xuân, trong một quán bar tên là Thanh Phong.

[ Thỏ manh manh]: Mà ông vẫn chưa trả lời tôi, rổt cuộc là xảy ra chuyện gì, nó lại gây họa gì à?

[Mộng giả]: Không, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.

Giang Sơ Tinh biết quán bar này. Dãy cuối cùng của phố Hoàn Xuân có rất nhiều quán bar, nhưng chỉ có một quán tên “Thanh phong” này nhìn qua tương đối xa hoa, là một quán bar chính quy.

Giang Sơ Tinh một bên cởi tạp dề, một bên nói: “Mẹ, vậy con cũng về đây. Nếu không có khách nữa thì mẹ cứ đóng cửa hàng nghỉ ngơi sớm đi nhé.”

Không gian quán sáng mờ, phong cách trang trí đen trắng đơn giản, ghế đẩu cao phía trước chật ních người, đây là lúc cao điểm của quán.

Dạ dày Giang Sơ Tinh lại lần nữa cuộn lên, anh che mũi lại.

Phần tệ nhất của việc phân hóa thành Omega chính là quá nhạy cảm với mùi hương.

Cũng may là quán bar này được trang bị đầy đủ lỗ thoát hơi tin tức tố, nếu không một bước anh cũng không dám bước vào.

Giang Sơ Tinh cố gắng tránh chỗ đông người, hướng vào trong.

Đột nhiên một âm thanh guitar nhẹ nhàng trữ tình phát ra từ dàn loa, Giang Sơ Tinh ngước mắt nhìn lên sân khấu.

Ánh đèn sân khấu đều đổ dồn vào chàng trai đang ngồi trên chiếc ghế đẩu cao với đôi chân dài thẳng tắp trên quầy bar.

Trong ánh sáng lờ mờ, đôi mi hờ hững rũ xuống của cậu ta lộ ra vẻ mỏng manh lạnh lùng, ngữ quan ngây ngô qua hai năm đã trở nên ngày càng sắc nét, cảm giác vừa trẻ trung vừa trầm ổn vừa vặn tỏa ra từ cơ thể cậu.

Khí chất của Hạ Hoài ngồi kia hoàn toàn không hòa hợp với bầu không khí ở đây, giống như một dòng nước trong vắt lạc vào bùn nhơ nước bẩn.

( Miêu tả ghê thật, nghe như sắp thành tiên rồi ấy)

Âm thanh khàn khàn lại có chút trong trẻo, cùng với âm thanh của guitar từ dàn loa truyền tới.

“Em đứng dưới ánh nắng phương Nam, hoa tuyết tung bay.”

“Tôi đứng trong đêm lạnh phương Bắc, bốn mùa như xuân.”

( Đây là bài Nam sơn nam của Mã Địch nha! Trời bài này mấy năm trước tôi nghe lần đầu đã mê rồi, bây giờ vẫn mê luôn!)

https://www.youtube-nocookie.com/embed/oVY81pnhfnY?rel=0&showinfo=0&enablejsapi=1

………

Đây là một bài hát mang đầy ý cảnh.

Giang Sơ Tinh tìm một chỗ ngồi bên cửa, lặng lẽ nhìn chăm chú vào mọi người trên sân khấu.

Hai năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.

Anh chỉ không ngờ rằng trong hai năm qua, Hạ Hoài lại thay đổi nhiều đến vậy, giọng nói trở nên từ tính không nói, tính tình càng thêm ổn định hơn, không còn là đứa nhỏ mặt mũi lèm nhèm hay khóc lóc như trước nữa.

Tâm trạng của anh thực sự rất phiền muộn và phức tạp.

Giang Sơ Tinh ẩn mình trong bóng tối, chống cằm, đắm chìm trong tiếng hát vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Hạ Hoài không phát hiện ra anh.

Anh cũng không biết mình tới nơi này để làm gì.

Đại khái là muốn xin lỗi những gì đã xảy ra vào buổi sáng hôm nay … Nhưng dường như điều đó là không cần thiết.

Có lẽ cứ giữ khoảng cách như ngày xưa thì tốt hơn.

Giang Sơ Tinh lặng lẽ đến, lại lặng lẽ rời đi.

Khi vừa bước ra khỏi quán bar, ở đầu hẻm nhỏ anh liền gặp được một người đáng lẽ ra không nên xuất hiện ở chỗ này.

Giang Sơ Tinh không thể tin nổi nhìn về phía cửa quán bar, sau đó liếc mắt nhìn thiếu niên trước mặt, nhướng mày khó hiểu: “Làm sao có thể…”

Hạ Hoài nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, khóe môi hơi nhếch lên.

Lúc này tâm trạng phiền muộn trong ngày dường như dịu đi, cậu thản nhiên đưa tay ra.

Giang Sơ Tinh nhìn bàn tay kia, bối rối ngước mắt lên.

Bảng hiệu neon của quán bar phác họa đường nét lười biếng của Hạ Hoài trong bóng đêm.

Ngữ khí cậu không chút để ý: “Nghe hát không trả tiền sao?

Giang Sơ Tinh sửng sốt: “Không phải chỉ cần trả tiền rượu thôi à? Nghe hát còn đòi tiền nữa?”

Hạ Hoài lười biếng nhìn anh, đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng.

Giang Sơ Tinh đối diện với con ngươi đen như mực kia của Hạ Hoài, hiểu rõ ý của cậu.

Anh duỗi tay vào trong túi quần lục lọi, đến gần hai bước, đem toàn bộ gia sản trong túi nhét vào trong tay Hạ Hoài.

Nhét xong liền xoay người đi về phía trước, bóng dáng thong dong bình tĩnh.

Giang Sơ Tinh như khách làng chơi bước đi chỉ lưu lại lời nói: “Đã trả a~.”

Hạ Hoài nhìn xuống một đồng tiền xu trong tay, nhướn mi bật cười.

Cậu nắm chặt đồng xu nhét vào trong túi, nhấc chân đuổi bước theo sau.

Như cái đuôi nhỏ thầm nói.

“Keo kiệt.”