Miêu Chủ Tử

Chương 19: Tắm Rửa

Edit: Tiệm Bánh Sò

Trước khi Neville xuất hiện, Lục Thu đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Cảm giác bị rơi tự do khác hoàn toàn so với lúc cùng mèo lớn thả người xuống cầu trượt, khi đó dù cô cũng sợ, nhưng cô biết rõ mình không gặp nguy hiểm gì.

Nhưng lần này cô sợ đến cực điểm, trơ mắt nhìn mình đến bờ vực tử vong, dù khi đó cô có thể cười được cũng chỉ là tự an ủi bản thân mà thôi.

Rồi mèo lớn lại lại xuất hiện, cô lại một lần nữa được cứu.

Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu cô được mèo lớn cứu rồi.

cái ôm này thật ấm áp, có sức mạnh khiến người ta an tâm hơn.

Neville không dám làm bé sủng vật tỉnh, cứ ôm cô như vậy từ từ bay về đỉnh tháp.

Trong phòng vẫn còn một ít vết tích nhện độc bò qua, trên vách tường và mặt đất cũng có vết rách nứt, khắp nơi đều là hơi thở lạ lẫm khiến người ta chán ghét.

Hắn há miệng ngậm ổ mèo, đóng nóc phòng lại, sau đó mang ổ dời lên nóc, bấy giờ hắn mới nằm nghiêng xuống trong ổ.

Trên mình và móng vuốt còn dính máu, mùi rất nồng, ngay cả bản thân Neville còn không chịu nổi.

Hắn cố gắng dời móng vuốt ra xa, chỉ đặt Lục Thu nằm trên phần bụng mềm mại sạch sẽ nhất.

Trước khi nuôi con sủng vật này, chính hắn cũng không nghĩ đến sẽ có ngày hắn sẽ sốt ruột đến như vậy vì một con sủng vật.

Mặt trời dần ngã về Tây, mây từ đỉnh đầu đi qua mấy lần, Neville vẫn không nhúc nhích, cứ như một pho tượng dùng đôi mắt tròn trịa nhìn chằm chằm bé sủng vật trong ngực.

Gió thổi hơi lạnh, hắn cong chân sau lên vây Lục Thu lại.

Giấc ngủ này không lâu nhưng rất an ổn, khi tỉnh lại Lục Thu còn hơi mờ mịt.

Cơn kinh hãi lúc trước chợt lóe lên, nhưng lại nhanh chóng bị thân thể ấm áp của mèo lớn thay thế.

Cô đã an toàn, đã không còn gì nguy hiểm nữa rồi.

Ánh mắt đảo quanh bốn phía, trước mắt chỉ thấy một mảng lông đỏ sậm, mùi máu tươi còn chưa tản đi tràn ngập chóp mũi, thần kinh Lục Thu căng lên.

Mèo lớn bị thương rồi? Sao lại bị thương chứ?

Lúc này cô cũng không để ý đến việc mình đang ở trên nóc nhà, chỉ đưa tay chăm chú sờ mảnh lông đỏ, đầu ngón tay xuyên qua lớp lông sờ đến làn da bên dưới, vẫn nguyên vẹn.

Đây không phải là máu của hắn.

Nhưng nhìn quanh nhìn quất, cô lại phát hiện càng nhiều vết máu, thậm chí hai chân trước đã hoàn toàn bị nhuộm đỏ rồi.

Chỉ là mèo lớn lại nâng hai chân trước lên quá đỉnh đầu, tư thế như muốn đầu hàng, muốn sờ đến hơi khó khăn.

Lúc Lục Thu muốn đứng dậy mới phát hiện chỗ mình đang ở bây giờ.

Nóc nhà.

Ổ mèo bị dời lên đây rồi.

Vì nóc nhà thiết kế theo góc nghiêng mà không phải mặt phẳng, toàn bộ cái ổ được một cây gậy nhỏ chống đỡ, cô tin chắc rằng chỉ cần mình đứng dậy thì cây gậy kia sẽ gãy mất.

Neville căn bản không ngủ, thấy bé sủng vật tỉnh, nhịn không được xích lại gần liếm liếm tóc và mặt cô.

Lục Thu ôm lấy đầu mèo lớn cọ xát: "Cảm ơn anh lại cứu tôi."

Neville nghiêng đầu nhìn cô: "Thu."

Hắn đã hiểu rồi, đây không phải tiếng kêu của bé sủng vật, mặc dù không biết nó có ý gì nhưng âm tiết này sẽ làm cho bé sủng vật vui vẻ.

Quả nhiên, sau khi hắn nói xong, trên mặt Lục Thu lại hiện lên ý cười: "Ừm, đây là tên của tôi.

Anh phát âm rất chuẩn."

"Thu."

"Thu Thu."

Neville kêu hai tiếng này, Lục Thu trong thoáng chốc còn tưởng rằng bạn trai cũ đang gọi cô, không khỏi khựng lại.

Từ nhỏ cô đã không có nhũ danh như những người khác, dù người nhà cũng gọi cả tên họ của cô, sau này bạn bè cũng chỉ gọi một chữ "Thu" hoặc là biệt danh "Chim cánh cụt", vì "Thu Thu" có nghĩa là chim cánh cụt.

Cũng chỉ có mỗi bạn trai cũ đường hoàng gọi cô là "Thu Thu" mà không mang hàm ý trêu ghẹo gì cả.

Vừa nghĩ đến bạn trai cũ, cô lại nghĩ đến chuyện vì việc chia tay mà cô đi leo núi giải sầu, rồi lại rơi xuống vách núi xuyên đến đây.

Chỉ ngắn ngủi mấy ngày, cô đã trải qua bao lần kinh sợ, chết đi rồi sống lại.

Không thể gặp lại người thân, mọi thứ đều không quen thuộc, một loại cảm giác uất ức tột cùng nháy mắt dâng lên đỉnh đầu.

Hằng năm đều có rất nhiều người rơi xuống vách núi, vì sao cô lại xuyên đến đây chứ, xuyên qua thì thôi đi, tại sao phải xuyên đến một thế giới nguy hiểm như vậy chứ! Người khác xuyên qua đều được trai đẹp vây quanh, sao cô chỉ có một con mèo chứ.

Cô không nói mèo không tốt, có mèo ở bên cô rất hạnh phúc, nhưng cô chỉ cảm thấy tủi thân.

Lúc trước khi đối mặt với nhện khổng lồ, có sợ hãi đến mức nào cô cũng có thể nhịn xuống tiếng khóc nức nở, nhưng lúc này cô lại không thể kìm được.

Nước mắt rơi xuống, tiếng khóc cũng lớn dần, vang vọng xung quanh tòa tháp, kinh động một đàn chim đang bay ngang.

Lục Thu càng khóc càng thấy tủi thân, càng khóc càng đau lòng, nước mắt cứ rơi không sao ngăn được.

Mà Neville ở cạnh đối mặt với tình huống bất ngờ này, hoàn toàn ngây ngẩn.

Lần thứ nhất hắn kêu "Thu", bé sủng vật còn cười rất vui vẻ, vì sao lần thứ hai lại đột nhiên khóc, còn khóc đến xé lòng như vậy.

Neville luống cuống, lúc trước khi những con sủng vật kia khóc thét thì hắn sẽ lựa chọn cách mặc kệ chúng, cứ để chúng khóc đủ thì yên thôi.

Nhưng đối mặt với con sủng vật này, hắn chỉ muốn tìm mọi cách để cô ngừng khóc mà vui vẻ trở lại thôi.

"Thu."

Nhưng lần này không có tác dụng.

Neville dùng đầu cọ xát nửa người Lục Thu, liếm liếm nước mắt rơi xuống, mặn chát, còn có chút đắng nữa.

"Đừng khóc, đừng khóc."

Hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm dỗ dành người khác, giờ hắn lại buồn rầu vô cùng, chỉ có thể lặp đi lặp lại âm tiết kia, liếm sạch nước mắt trên mặt và rơi trên cánh tay cô.

Hai cái chân trước bị giấu đi cũng bất giác hạ xuống, vây chặt bé sủng vậy bên mình, nhẹ nhàng vuốt ve như đang dỗ dành con non vậy.

Khóc lớn một hồi lâu, đem hết tất cả nỗi sợ hãi bị đè nén phát tiết ra ngoài, tâm trạng Lục Thu cũng dần tốt hơn.

Bị lông mèo cọ hơi ngứa, cô nhịn không được đưa tay gãi gãi.

Vừa cúi đầu đã thấy hai cái móng vuốt thô to màu đỏ sậm.

Lục Thu đau lòng nâng móng vuốt lên, cả móng vuốt trắng muốt đều bị nhuộm đỏ, tỉ mỉ sờ soạng một lần không thấy có vết thương gì, xem ra không phải máu của hắn.

Lại lật đệm thịt lên nhìn liền thấy trong kẽ vuốt sắc nhọn còn lưu lại một miếng thịt.

Hẳn là trước đó mèo lớn đã đi đánh nhau, xem ra tình hình chiến đấu rất thảm liệt.

Neville cũng rất để ý đến vết máu trên người, lúc trước không kịp rửa, giờ cũng đã khô rồi, muốn rửa sạch cũng phải ngâm thật lâu mới được.

Đảo mắt quanh, hắn ôm bé sủng vật về phòng ngủ, sau đó tự vào phòng bếp mở tủ bát lấy một cái bình trong suốt ra.

Cái bình kia cao chừng một mét, bên trong đựng đầy chất lỏng màu hồng phấn, không để ý còn tưởng là đồ uống.

Nhét bình vào lòng bé sủng vật, Neville dưới ánh mắt nghi ngờ của cô, lại lần nữa cõng cô trên lưng bay ra ngoài.

Lục Thu ôm bình theo mèo lớn bay ra khỏi tòa thành.

Lần này không bay về hướng rừng rậm nữa mà bay về phía Tây Nam, vượt qua thảo nguyên rộng lớn vô ngần.

Nắng chiều rải đều cả đất trời, phủ lên cả thế giới một vầng sáng đặc biệt như trong bức họa.

Hai mắt Lục Thu híp lại, không chớp mắt nhìn bốn phía.

Đợi đến khi mèo lớn dừng lại, cô chỉ còn thấy một con sông rộng lớn thấp thoáng cỏ cây bên bờ.

Con sông này uốn lượn khúc chiết nhưng vẫn tĩnh lặng, mặt nước màu xanh thẳm thanh tịnh, dưới bóng in hình trời xanh mây trắng.

Sau khi đến gần con sông hơn, mèo lớn đâm thẳng xuống dòng nước.

Đối với mèo lớn thì con sông này không tính là sâu, chỉ miễn cưỡng nhấn chìm thân hình hắn thôi.

Lục Thu nằm trên lưng hắn cũng bị chìm xuống nước theo, có lẽ là bị mặt trời sưởi cả ngày rồi, nước sông không lạnh như trong tưởng tượng mà ngược lại âm ấm dễ chịu.

Mèo lớn ló đầu ra khỏi mặt nước, toàn bộ thân thể tứ chi ngâm cả dưới nước, cứ như vậy bất động.

Lục Thu ngồi thẳng trên lưng mèo, nước vừa khéo ngập đến ngực cô.

Đột nhiên lao xuống nước, quần áo trên người cô còn chưa cởi, giờ cả bộ quần áo duy nhất này bị ướt rồi, ban đêm không có quần áo thì đông lạnh mất.

Cô khó nhọc cởi quần áo xuống, sau đó thảy lên đầu mèo, che khuất lỗ tai và cái ót của hắn, coi như thành cái sào phơi đồ.

Chủ yếu là mèo lớn đang lơ lửng giữa dòng sông, con sông này đối với đám thú khổng lồ này thì không rộng, nhưng đối với cô thì đó là một con sông lớn, không thể vứt quần áo lên bờ được.

Neville phát hiện, hắn nhấc móng vuốt lên ném quần áo lên bãi cỏ bên cạnh.

Lúc này tứ chi của mèo lớn đã hoàn toàn bung xõa thành một miếng bánh mèo lớn, từng lớp từng lớp lông dày xõa theo nước, cái bánh này lại càng bành trướng hơn.

Cái đuôi của hắn hất hất nước lên, xoay xoay như cánh quạt, Lục Thu phát hiện hắn đang từ từ lướt theo dòng nước.

Quào, một con thuyền hình mèo khổng lồ!

Lục Thu cẩn thận từng li từng tí đứng trên lưng mèo, lưng mèo ngâm dưới nước đạp lên còn dễ chịu hơn bông mây, đám lông mềm mại cọ cọ mắt cá chân, cứ như rong rêu vậy.

Lục Thu ra thế xông lên phía trước: "Tiến lên!"

Trong bụi cỏ bên bờ có con vật gì bị cô làm giật mình, vừa ló đầu ra đã thụt về lòng đất.

Đạp trên lưng một hồi, Lục Thu cũng cúi xuống, cô biết bơi, chỉ là tư thế không đẹp, chỉ biết bơi ếch thôi.

Rào, mặt nước tĩnh lặng bị cô khuấy động.

Neville nghiêng đầu nhìn thấy bé sủng vật dùng một tư thế khôi hài xoay quanh mình, dáng vẻ ngập tràn sức sống, khóe miệng hắn bất giác vểnh lên, vẻ mặt rất thanh thản sảng khoái.

Lục Thu bơi theo mèo lớn rất lâu, lúc đầu cô còn cho là thể lực của mình sẽ không theo kịp, không nghĩ đến cô lại có thể kiên trì theo lâu như vậy.

Neville bơi mãi đến một khúc quanh mới dừng lại.

Nước ở đây rất cạn, chỉ sâu chừng hai mét, dù không muốn cũng không thể không đứng dậy.

Lục Thu cũng dừng lại theo, cô vốn cho rằng phải về rồi, ai ngờ mèo lớn lại không lên bờ mà cứ nằm trong nước như vậy, nửa người lộ ra khỏi mặt nước, đám lông ướt nhẹp dán sát vào người.

Tuy hình thể Neville lớn, nhưng dựa theo chiều cao của hắn thì kỳ thật cũng không béo, cơ thể ngày thường trông như béo lắm thật ra chỉ là một đám lông phồng lên mà thôi.

Vì vậy sau khi đám lông bị ướt xẹp xuống, thân hình chân chính của hắn đã lộ hết ra.

Một con mèo lớn như vậy mà giờ lại có thể dùng từ mảnh mai để hình dung.

Lục Thu đưa tay sờ trên lưng hắn, phát hiện có thể sờ thấy cả xương dưới da.

Thường ngày có lớp lông dày bao bọc, không nhìn ra hắn lại gầy như vậy.

Không hiểu sao cô lại hơi đau lòng.

Neville lại không cảm thấy mình đáng thương chút nào, hắn nâng móng lên nhìn, phát hiện trên móng còn một mảng máu đỏ chưa rửa sạch, trên người cũng vậy.

Máu rất khó rửa sạch, chùm lông dính máu bị ngâm trong nước tản ra, vì vậy ngay cả những chỗ không bị dính máu ban đầu cũng bị nhuộm màu hồng phấn.

Giờ khắc này, hắn không còn là một con mèo xám trắng khổng lồ nữa mà là một con mèo lớn màu hồng phấn.

Neville nhịn không được chậc một tiếng, bởi vậy mới nói hắn ghét nhất bị máu dính vào người mà.

Uốn éo cái lưng, hắn thảy cái bình màu hồng xuống, mở nắp bình ra, một mùi hương ngọt ngào bay ra.

Lục Thu ngửi thấy mùi này nhanh chóng bơi lại gần, hít hít cái mũi, mùi như ô mai vậy.

Neville đổ chút chất lỏng trên móng, hai móng vuốt bắt đầu chắp lại xoa xoa, bọt bong bóng màu hồng bắt đầu xuất hiện, máu đỏ cũng dần trôi đi lộ ra hai móng trắng muốt.

Lục Thu sửng sốt hai giây mới phản ứng lại, đây là, đây là sữa tắm cho mèo.

Con mèo này đang tự dùng sữa tắm! Cô hưng phấn hẳn lên, hầu như có thể nhìn thấy hơi thở phấn khích trong mũi cô.

Tắm cho mèo chứ gì, cô cũng làm được!

"Tôi giúp anh!"

Cô quả quyết lại gần mèo lớn, một tay nâng móng vuốt hắn lên, rồi bắt đầu xoa xoa bóp bóp đệm thịt hồng phấn kia.

Neville rất tự nhiên nâng móng, mặc cho cô giày xéo móng vuốt mình.

Lục Thu rửa rất chăm chú, ngay cả kẽ hở giữa các vuốt cũng cẩn thận chà bọt và rửa sạch.

Bọt được nước cuốn đi cũng không trôi xa và chỉ một lát đã hòa tan trong nước.

Lục Thu vốn đang lo lắng về việc nguồn nước có bị ô nhiễm hay không giờ cũng đã yên tâm hơn, tiếp tục tắm cho mèo lớn.

Đầu tiên là móng vuốt, sau đó là cẳng chân, phần lưng, cả người mèo lớn đều được bao phủ trong bọt xà phòng.

Neville thuận theo nằm bò trong nước, mặc cho bé sủng vật leo lên leo xuống trên người mình, hắn híp híp mắt, thoải mái đến mức không ngừng phát ra tiếng ngáy rầm rì.

Lúc này Lục Thu đang đứng trên lưng mèo lớn kỳ lưng cho hắn, cô cứ như đang lau nhà vậy, trên tay ôm một lượng bọt lớn, bắt đầu từ cổ, hai tay cô kéo dọc một đường chạy thẳng đến mông.

Chòm lông vốn xù lên cũng phải phục tùng nằm xuống trong tay cô.

Vuốt một lần từ đầu đến đuôi, Lục Thu mệt đến không chịu được, trán đầy mồ hôi.

Mặc dù mệt nhưng cả người cô đều được niềm hạnh phúc to lớn vây quanh, chút mệt mỏi ấy chẳng là gì cả.

Chà lưng xong, cô lại hất nước lên rửa sạch bọt bong bóng, rồi cô lại leo lên gáy bắt đầu chà rửa phần đầu cho hắn.

Phần cổ mèo lớn được xoa bóp thoải mái, hai lỗ tai nhọn biến thành cánh máy bay, sập cả về phía sau, cái cổ cũng bất giác ngửa về sau để cô thuận tay hơn.

Tiếng gãi sột soạt không ngừng.

Lục Thu nhịn không được vò vò cái tai mèo lớn, cô quay mặt mèo lớn lại, sau đó vẩy nước lên nhẹ nhàng xoa nắn gương mặt hắn, cảm giác như đang nhào bột vậy, còn mềm mại hơn tưởng tượng nữa.

Cả gương mặt dính đầy bọt, gương mặt vốn hung hãn của mèo lớn giờ lại có cảm giác ngốc ngốc đáng yêu lạ kỳ.

Neville khẽ híp mắt hưởng thụ sự chăm sóc của bé sủng vật, chòm râu cũng theo khóe miệng nhếch lên.

Xích lại gần một chút, Lục Thu nhẹ nhàng xoa xoa cái mũi và khóe mắt của hắn.

Mắt mèo rất dễ tích gỉ, bởi vì thể chất của mèo rất dễ nổi nóng, dù Neville rất chú trọng việc vệ sinh rửa mặt rửa móng thường xuyên nhưng cũng không thể triệt để rửa sạch nơi này.

Híp mắt lại, Neville cảm giác tay của bé sủng vật đang xoa đến khóe mắt, thân thể theo phản xạ căng cứng lên.

Mắt là nơi yếu ớt vô cùng, hầu như là nhược điểm của tất cả loài động vật, hắn chưa bao giờ để người khác chạm vào nơi này, kể cả Ruth.

Dù có thể kiềm chế bản thân không được làm bé sủng vật bị thương, hắn cũng không nhịn được muốn ngọ nguậy.

Nghiến răng, Neville há mồm dùng răng nhẹ nhàng cọ cọ cánh tay bé sủng vật.

Lần này không dùng lực, Lục Thu chỉ cảm thấy hơi ngứa, cô đưa tay nhẹ nhàng sờ lên khóe miệng mèo lớn, lại mò vào răng nanh của hắn.

"Đừng nghịch, sẽ xong nhanh thôi."

Gỉ mắt của mèo lớn không nhiều, cũng rất sạch sẽ đó.

Cuối cùng cũng rửa sạch, Neville nhảy lên lặn xuống chỗ nước sâu, cọ rửa từ đầu đến chân một lần nữa, đột nhiên bay lên không trung.

Sau đó hắn theo quán tính bắt đầu vung vẩy nước trên không trung.

Bộ lông thật dài dính đầy nước, vẩy một cái thật mạnh như vậy làm Lục Thu cảm tưởng như trời giáng xuống một trận mưa to, từng giọt nước tí tách rơi trên người cô.

Vẩy nước xong, mèo lớn đứng trên không bắt đầu chải gọn bộ lông rối xù, liếm liếm vuốt, lại dùng móng vuốt chải vuốt mặt.

Lúc này trời đã ngã xuống đường chân trời, mặt trời biến thành một cái lòng đỏ trứng gà khổng lồ, ngay cả không khí cũng biến thành màu vàng kim.

Lục Thu ngửa đầu nhìn mèo lớn trên không trung, nhìn thấy ánh sáng phản chiếu hào quang quanh người hắn, vô cùng chói lọi, có cảm giác không chân thật.

"Mèo lớn."

Lục Thu vươn tay về phía hắn, muốn chứng minh sự tồn tại chân thật của hắn.

Nhưng tay vươn ra chưa đến mười giây, cô đã khựng lại.

Lục Thu hạ tay xuống, cảm thấy có gì đó là lạ.

Cô đột nhiên thấy trên cánh tay vốn trắng trẻo mịn màng của mình chẳng biết lúc nào lại mọc ra một mảng lông dài.

Cô vốn không phải thể chất nhiều lông, từ trước đến nay tay chân đều bóng loáng, chỉ có dưới nách có một chút, về sau vì làm đẹp cô cũng đã đi triệt lông rồi.

Nhưng bây giờ, cánh tay trần hơn hai mươi năm lại mọc một mảng lông thật dài, cô đưa tay xoa xoa, một sợi dài chừng hai centimet, mảng lông này còn đang tung bay theo gió.

Mọc lúc nào vậy? Sao lại mọc chứ? Vì sao?!

Lục Thu kinh sợ, cả người run rẩy sắp hỏng mất rồi.

Cô cúi đầu nhìn lại mình, còn may ngoại trừ chỗ cánh tay kia thì toàn thân cô đều bình thường.

Có muốn mọc dài cũng đâu thể chỉ mọc một chỗ này chứ, không khoa học tí nào.

Vò ngắt một sợi, đau quá, là lông thật đó.

Lông trên tay không thể cạo được, nếu cạo sẽ mọc dài thô càng dài.

Cứ tưởng tượng sau này sẽ phải mang theo chùm lông này, toàn thân Lục Thu đều uể oải không thôi.

Bi phẫn một hồi, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Lúc trước mèo lớn đột nhiên lấy nước gì đó bôi lên đầu cô lành lạnh, sau đó lại vuốt trên cánh tay cô một cái, khi đó cô còn không để ý đó là gì.

Giờ lại đột nhiên nhớ tới chuyện này, cô lập tức đưa tay sờ lên đầu, theo lý thuyết thì chỉ mới có mấy ngày thôi, chỗ bị trọc hẳn sẽ không thay đổi gì mấy, nhưng cô lần theo ký ức sờ soạng, tìm thấy chỗ bị nhổ trọc, ngạc nhiên là chỗ này cứ như chưa từng bị trọc vậy.

Vậy nên, nếu không nhầm thì thứ nước bị xoa lên đầu cô có lẽ là thuốc mọc tóc.

Còn là thuốc mọc tóc có hiệu suất cao nữa! Trong thời gian ngắn đã có thể mọc ra một chùm tóc như cũ rồi.

Quả đúng là thuốc thần được hàng ngàn kẻ đầu trọc tha thiết ước mơ!

Nhưng mà, cô không cần!

Đợi Neville giũ khô lông, lại biến trở về thành một con mèo to mềm mại lông xõa tung, cúi đầu đã thấy bé sủng vật đang...!đang nhổ lông? Hắn khiếp sợ trừng mắt nhìn, bay xuống cạnh cô.

Vừa nhìn đã thấy con sủng vật ngoan ngoãn nghe lời vừa nhổ lông vừa dùng ánh mắt u oán vô cùng trừng hắn.

Neville hơi hoảng.

Trong ký ức của hắn có nhớ hình như có một chuyên gia tâm lý học sủng vật từng nói, giống loài khỉ và Tinh Tinh nếu làm sủng vật thì khi hậm hực sẽ tự nhổ lông mình, nghiêm trọng hơn sẽ tự làm hại mình.

Bé sủng vật không phải là bị kinh sợ đến giờ còn chưa khôi phục chứ?!

Neville lại bắt đầu tự trách, đều là lỗi của hắn.

Đưa chân trước ngăn bé sủng vật lại, hắn bế cô lên sau đó nhẹ nhàng vuốt vuốt đám lông trên cánh tay kia.

Chòm lông rối tung thưa thớt không đủ mềm mại, đặt trên cánh tay này ảnh hưởng đến mỹ cảm vô cùng.

Hình như lúc trước mấy sợi lông này chưa từng mọc thì phải.

Cái đuôi hắn quăng mạnh một cái, Neville đột nhiên cứng người, rốt cuộc cũng nhớ đến nguyên căn mọi chuyện.

Hình như đây là chuyện tốt hắn làm thì phải.

Mặc dù đã từ bỏ ý nghĩ để bé sủng vật toàn thân đầy lông, nhưng hắn chỉ hơi hiếu kỳ, muốn xem thử dáng vẻ bé sủng vật lông dài sẽ thế nào.

Thế là hắn thuận tay xoa lên cánh tay cô một cái.

Hiện tại xem ra, hắn từ bỏ ý nghĩ này quả là vô cùng chính xác.

Lục Thu nhổ một chốc rồi dừng tay, cánh tay cô đỏ cả lên, muốn nhổ hết là không thể nào, chỉ thuần túy tội cho mình thôi.

Cô thở dài một cái, quyết định sau khi về sẽ lấy dao cạo, cùng lắm thì sau này cách mấy ngày lại cạo một lần, coi như càng ngày càng dày thì cũng đẹp hơn giờ.

Lại u oán nhìn Neville một cái đã thấy hắn vội vàng che vuốt lại, cứ như đang che giấu chứng cứ.

Giờ Neville đã rõ mình phải làm gì tiếp theo rồi, hắn cần phải mua gấp một bình thuốc rụng lông mới được.

____________________

Mặt trời xuống chỉ còn một nửa, bầu trời phương Đông đã ngập màu xanh đen.

Lục Thu bò lại lên lưng mèo, cả hai men về bờ nhặt lại quần áo.

Được phơi một hồi lâu, quần áo cũng đã khô.

Lục Thu mặc lại quần áo, cả hai cùng nhau trở về nhà.

Ruth đã về từ sớm, ông không rõ trong khoảng thời gian rời đi tòa thành đã xảy ra việc gì, nhưng hắn đã thấy được từng mảnh thi thể của nhện độc và mùi máu còn sót lại, còn cả vết rách vỡ trong phòng Neville nữa.

Giờ nhìn tháy Lục Thu không sao, ông cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Đại nhân, hoan nghênh ngài trở về." Ruth cung kính nói.

"Mọi chuyện giải quyết xong rồi?"

"Vâng, xin đại nhân yên tâm."

Neville ừm một tiếng rồi mang Lục Thu bay về phòng.

Trở lại căn phòng này, trong lòng Lục Thu còn hơi sợ hãi.

Nhưng rõ ràng căn phòng đã được dọn dẹp qua, vách tường và sàn nhà bị con nhện phá vỡ cũng đã được sửa lại, mùi của con nhện lưu lại cũng được dọn dẹp sạch sẽ.

Neville hình như còn hơi bất mãn dò xét một vòng, lông mày khẽ nhíu.

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lục Thu, hắn đột nhiên vươn móng cào mạnh thường đá một cái.

Tiếng xoẹt xoẹt chói tai vang lên.

Mèo lớn lạnh mặt bắt đầu điên cuồng mài móng bằng tường đá, đào một vết thật sâu trên tường, bụi đá rào rào rơi xuống.

Lục Thu vẫy vẫy bột đá tung bay, đầu đầy dấu chấm hỏi.

Mèolớn điên rồi?!

(Chương này sao dài đột xuất vậy trời, gấp đôi bình thường luôn TT_TT).