Minh Thiên Hạ

Chương 48: 48 Khảo Cổ Tới Tận Mộ Tổ Rồi

(Bị nhảy chương các bạn thông cảm)“ Không thể nào.

“ Vân Dương nhảy dựng lên, cuống cuồng chạy tới tấm bia mộ to nhất, mắt mở hết cỡ, đọc từng chữ một: “ Vân...!Thị nam...!Toan khắc do...!Thế là ý gì?”“ Ý là nơi này chôn một người tên Vân Thuận, là tổ tiên nhà chúng ta.

“ Vân Chiêu thở hắt ra, chẳng trách hắn đọc chữ không ra hồn:“ Thực sự là mộ tổ à? “ Vân Dương bần thần mất một lúc, chợt nhớ tới cái gì, cuống quít chạy ra ngoài, nhanh chóng mặc quần áo ướt sũng lên người, sau đó chạy trở lại trước đống bia đá liên tục bái lạy:Những đứa còn lại cũng sững sờ, rối rít quỳ xuống đất dập đầu thỉnh tội với tổ tiên.Vân Chiêu chăm chú xem từng cái bia mộ, tới khi nhớ hết tên khắc trên đó, lúc này mới cùng đám huynh đệ còn chưa dám đứng lên khấu đầu tạ tội với tổ tiên.Có lẽ là tổ tiên rộng lượng, không thèm chấp đám trẻ con, sơn động âm u không có chuyện gì xảy ra cả, chỉ có gió liên tục thổi như thúc giục bọn chúng mau chóng rời đi.Rời khỏi sơn động, Vân Dương đợi đám trẻ con ra hết, sau đó cực kỳ cẩn thận đem từng mảnh đá nam châm nhỏ dính trên vách đá vào chỗ khuyết, lấp kín chỗ lọt gió cuối cùng lại, dùng sức nạy đao, chùy thủ, cuốc xẻng mọi người ra, sau đó thuận theo dây mây trượt xuống, hắn còn cẩn thận dùng đao chặt hết dây mây trừ hậu họa.Vân Chiêu vẫn đăm đăm nhìn vách núi bóng loáng, thất vọng vô cùng.Đám trẻ con thu hoạch được một đống hoàng tinh cũng không vui lên nổi, hôm nay mạo phạm mộ tổ đã thành tâm ma trong lòng chúng.Mặc dù khi đứng trước cửa hang, cả đám đã thề độc không nói chuyện hôm nay ra ngoài, song rốt cuộc tâm tính trẻ con không nhịn được.“ Hôm nay ta thiếu chút nữa đào mộ tổ, cha sẽ đánh chết ta, hu hu...!“ Chẳng biết là đứa nào bật khóc nói đầu tiên, thế là cả đám trẻ con khóc theo:“ Không được nói, im ngay, đã hứa rồi, ai dám nói bí mật ra sẽ không ai chơi với tên đó nữa.

“ Vân Dương hung dữ dọa dẫm, quả nhiên tiếng khóc nhỏ đi nhiều:Vân Chiêu thấy thế này không ổn, bọn trẻ con khác thường quá, về nhà người lớn nhận ra, e chẳng cần mấy câu đã lộ tẩy: “ Không sao đâu, hôm nay chúng ta đi thăm tổ tiên, tổ tiên chỉ phù hộ chúng ta, không trách tội đâu.”Lập tức có đứa bé như người chết đuối vớ được cọc hỏi vội: “ Thật à?”“ Chứ sao, nếu hôm nay không phải chúng ta vào mộ tổ thì bị đá rơi chết rồi, rõ ràng tổ tiên muốn chúng ta đi vào, thấy có nhiều con cháu tới thăm như thế, tổ tiên vui lắm.”Lời của Vân Chiêu có tính an ủi rất cao, còn kể vài câu chuyện tổ tiên hiển linh phù hộ con cháu tìm ra mộ bỏ hoang lâu năm, thế là bọn trẻ dần bình tĩnh lại, coi đây là may mắn.

Đương nhiên, đều học vỡ lòng rồi, có chút kiến thức rồi, loại chuyện này không kể với ai.Xuống núi, về thôn trang, dọc đường chẳng có chuyện gì xảy ra làm đám trẻ con vững tâm hơn, vài người lớn thấy con mình thu hoạch phong phú còn khen ngợi một phen, Vân Chiêu về nhà, mẹ vẫn thuê hoa, hai nha đầu ngốc Vân Xuân Vân Hoa vẫn ngủ gật, đôi lúc thấy chúng mới là heo, ăn khỏe, ngủ khỏe lại còn ngốc...Vân Chiêu lặng lẽ tới từ đường.Sau bàn cúng ở từ đường có một cái rương rất lớn, bên trong cất tộc phổ của Vân thị.Vừa mở rương ra, Vân Chiêu đã đau đầu, vạn vạn lần không ngờ có hơn trăm cuốn.Đời sau Vân Chiêu thấy nhiều tộc phổ rồi, nhà nào nhà nấy làm thành bản điện tử, phát tán khắp thế giới khoe dòng tộc lâu đời nhà mình, nhìn đống tộc phổ viết tay, Vân Chiêu cực kỳ hoài niệm công cụ thời hiện đại.Bia mộ trong sơn động rất chắc chắn, chữ nghĩa rõ ràng, chắc chưa quá xa xôi, Vân Chiêu quyết định tra từ năm Hồng Vũ thời Minh xem sao, dựa theo ngày tháng ghi trên bia thì khoảng thời gian này.Khi trời tối, Vân Chiêu nghi hoặc đặt tộc phổ xuống, từ năm Hồng Vũ tới nay, tên người ghi trong sơn động không có trong tộc phổ, dù là cùng tên nhưng mà năm tháng không khớp.Vân Chiêu khấu đầu với bài vị với gia gia, phụ thân, rồi thắp hương, thấy hai vị tổ tiên không giúp mình giải câu đó, thở dài rời từ đường.Vân thị nhất định là có cực kỳ nhiều bí mật để đào xới, mới có vài ngày thôi mà đã gặp bao nhiêu chuyện kỳ quái khó dùng lý lẽ thường mà giải thích rồi.Mười mấy tên người mà Vân Chiêu ghi nhớ được ở trong sơn động, nhưng không thể tìm thấy bất kỳ ghi chép nào liên quan tới họ trong tộc phổ.Mộ tổ của Vân thị ở dưới chân ngọn núi trọc nơi mà con cháu Vân thị đời đời tàn phá, ai nấy đều biết rất rõ.Phụ thân, gia gia rồi vô số tiên tổ của Vân thị đều yên nghỉ nơi đó, mộ có người chăm sóc hàng ngày, tên tuổi ghi rõ trong tộc phổ.Ngôi mộ cổ nhất là ở thời Mông Nguyên, vì xa hơn nữa thì bị phá hủy khi Thành Cát Tư Hãn xua quân vào Quan Trung cướp phá rồi.Bia mộ trong sơn động có ngày có tháng, đều là tổ tiên Vân thị đã chết ở thời Minh, mà tộc phổ thời Minh thì ghi chép rõ ràng, Vân Chiêu cũng xem nát ra rồi, không thấy họ.Chỗ có mâu thuẫn nhất định có điều khác thường.Mẹ thân là gia chủ, chắc chắn là phải biết rồi, mà Phúc bá giống như vị thần bảo hộ của Vân thị, hẳn là càng rõ hơn.

Vân Chiêu là chủ nhân tương lai của Vân thị đáng lẽ phải biết, nhưng chẳng ai chịu nói cho y.Phúc bá có thể thảo luận vấn đề đi hay ở của Lưu Tông Mẫn ngay trước mặt y đã là tôn trọng vị đại thiếu gia y rồi.Thời gian trôi đi, kỳ nghỉ đã hết, trời lại đổ thêm trận mưa xuân ngắn, ai nấy vui mừng tràn trề hi vọng vào vụ mùa bội thu, đám trẻ con cũng quay lại học đường, tiếng trẻ con ê a học chữ vang lên trong đại viện Vân thị, khiến đại viện nhận thêm ánh mắt sùng bái.“ Tìm được mộ chưa?” Hôm đó giảng bài xong, Từ tiên sinh đứng bên cạnh Vân Chiêu lơ đễnh hỏi:“ Mộ gì ạ? Tìm mộ làm gì?” Cái trò trẻ con này không làm khó được Vân Chiêu, nghiêng nghiêng đầu làm bộ ngây thơ đáp, cơ mà vừa nói xong thì người cứng đờ...!Trò này không lừa được y, nhưng còn bọn ngốc Vân Dương thì sao?Với kỹ xảo ngôn ngữ của tiên sinh, đám lừa ngu ngốc ấy mà giữ được bí mật mới là quái.Vân Chiêu quay đầu nhìn về phía đám huynh đệ, đồng môn, đồng tộc kiêm đồng phạm, quả nhiên là chẳng tên nào đồng lòng, lần lượt cúi đầu xuống.Thế là Vân Chiêu bị tiên sinh xách cổ áo kéo ra khỏi học đường, hai sư đồ tới một góc yên tĩnh đứng lại.“ Thế nào, có định đào một tổ không? Vân thị ngươi là đại tộc nhiều đời của Lam Điền, trong mộ nói không chừng có nhiều vàng bạc châu báu lắm đấy.” Từ tiên sinh mỉa mai:Vân Chiêu cười ngây thơ rực rỡ như nắng mai, dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng:” Học sinh tất nhiên không đại nghịch bất đạo quấy nhiễu tổ tiên.

Chỉ là con tìm được ít manh mối trong tộc phổ, tổ phổ Vân thị có một phần thiếu hụt, vài ghi chép không còn, học sinh muốn chép tiếp tộc phổ, đem danh húy của tổ tiên Vân thị bị thất lạc bù đắp vào, cho nên mới đi tìm mộ.

Tìm được rồi, cũng ghi chép lại tên rồi, nhưng trên tộc phổ lại không có ghi chép liên quan tới họ.”Mắt Từ tiên sinh mở mỗi lúc một lớn, cuối cùng tóm tóc gáy chính mình mình mà than: “ Lời nói dối này làm ta cũng không có chỗ nào để bắt bẻ...!Được, chúng ta xem xét lại lời nói của ngươi nhé, ta thấy những lời này ngươi nên nói ngược lại thi đúng hơn.

Tiểu tử, ngươi đã phát hiện ra âm tộc của Vân thị rồi đấy.”“ Âm tộc gì ạ? “ Vân Chiêu ngớ ra, hoàn toàn không hay biết gì về hai chữ này:.