Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 47: Búp bê thế thân

Edit: Teade

Beta: Hạ Y

_________

Yến Lâu ôm một con búp bê cao hơn 60 cm trong tay đi ra khỏi phòng làm việc, tay còn lại cầm một chiếc giỏ đựng những quả cầu lông màu vàng. Búp bê ở bên ngoài vừa thấy cậu là ào ào bu lại.

“Em gái đâu? Em gái sao rồi?”

“Ở đây này.” Yến Lâu cho bọn họ xem búp bê, vì chưa tiến hóa xong, Dorothy vẫn còn ngủ ngáy khò khò như trước.

“A, em gái thật là đáng yêu!”

“Nó còn đang ngủ, mấy đứa chăm sóc cho nó đi.” Yến Lâu giao Dorothy cho đám búp bê, sau đó đi ra vườn hoa nhỏ.

Glan và Vivian đang ở đây, bọn họ đến đây mỗi ngày, chẳng qua là vì Yến Lâu cứ bận nên không gặp được.

“Chủ tiệm đại nhân!”

“Sao rồi?” Yến Lâu cười hỏi: “Hai người có manh mối chưa?”

Glan ôm một con thỏ bông nói: “Có rồi! Bọn tôi phát hiện trong cửa hàng búp bê có rất nhiều thỏ nhỏ đáng yêu, bọn tôi định xây dựng một ngôi làng thỏ cho chúng nó!”

Yến Lâu gật đầu nói: “Được, mọi người cứ thử đi, trước đó tôi đó đồng ý sẽ dạy hai người vài thứ, hai người biết làm thân thể búp bê, vậy tôi sẽ dạy linh văn chủ chốt nhất cho hai người trước, là linh văn đề cao linh trí của búp bê.”

Mắt hai người sáng lên, mặt đầy vẻ mong chờ.

Bọn họ vẫn luôn học tập trong nhà ấm trồng hoa, Yến Lâu dạy hai người về linh văn mà mình sử dụng trước, cũng là thứ cậu hay dùng nhất, bây giờ cậu đã vẽ rất nhẹ nhàng lưu loát rồi.

Cậu vẽ hình dạng của nó ra trước, tìm từng nút một sau đó mô tả ngắn gọn cho bọn họ về tỷ lệ sức lực đổ vào mỗi nút, nhưng phải chú ý đến cảm giác của bàn tay, không tự tay làm thì nghe cũng vô dụng.

Giảng giải đơn giản xong, Yến Lâu bèn để bọn họ học vẽ hình dạng trước, chờ bọn họ khống chế được sức lực xong mới thử vẽ linh văn thật sự.

“Bây giờ hai người còn nhỏ, khó mà khống chế được sức lực, đừng bao giờ thử làm.” Yến Lâu dặn dò: “Nếu bây giờ thử làm, thất bại thì thôi, cùng lắm là bị năng lượng đánh vào gây chấn thương. Nhưng nếu thành công, có thể hai người sẽ bị linh văn rút cạn, tổn thương đến thiên phú, thậm chí là nguy hiểm tới tính mạng.”

Vốn là Glan định thử, nghe xong câu này, mặt đầy vẻ thất vọng.

Yến Lâu cười xoa hai cái đầu: “Con bé này đừng sốt ruột quá, hai đứa phải quen với kết cấu điểm bùa trước đã, học xây dựng phó bản xong, chờ sau này sức lực ổn định rồi thì con đường của hai người sẽ thuận lợi hơn nhiều, nhớ chưa?”

Vivian im lặng gật đầu: “Nhớ rồi, bọn tôi sẽ không thử bừa bãi đâu.”

Cô bé đã lên tiếng, crazy fan Glan cũng ngoan: “Tôi biết rồi chủ tiệm!”

Yến Lâu hơi bất đắc dĩ, dạy con nít khó thế.

“Nói đến thiên phú, thiên phú của Vivian còn chưa thức tỉnh à?” Yến Lâu hỏi, mặc dù cậu biết nhiều người không có thức tỉnh thiên phú trong cả đời, nhưng cậu cảm thấy Vivian không nằm trong số đó.

Quả thế, Vivian hơi mỉm cười: “Hẳn là sắp rồi, gần đây tôi luôn có cảm giác kỳ diệu, có thể là sẽ thức tỉnh trong vài ngày nữa. Bà nội tôi rất vui, cả người cũng phấn chấn hơn, bây giờ đang vội vàng chuẩn bị đồ cho tôi.”

Thảo nào cô bé luôn lầm lì không vui lại vui vẻ, Yến Lâu cười nói: “Có lẽ đây là dấu hiệu tốt.”

Glan nói to: “Chắc chắn là thế, sau này Vivian sẽ suôn sẻ mà! Chờ đến lúc cuối năm sao đổi ngôi, tôi sẽ đến thành Lawrence cầu phúc với Vivian!”

“Thành Lawrence? Tôi tưởng Lawrence đại nhân chỉ chúc phúc cho tình nhân?” Yến Lâu nhướng mày nói.

“Không phải nha!” Glan giải thích với cậu: “Bình thường Lawrence đại nhân sẽ chúc phúc cho tình nhân chân thành, chia rẽ tình yêu giả dối, nhưng cuối năm, đầu năm hoặc là một ngày lễ nào đó, nếu đến nơi đó và cầu phúc với đại nhân, có thể ước nguyện bình an, khỏe mạnh gì đều được!”

“Thì ra là thế.”

Gran hỏi: “Đại nhân muốn đi không?”

Yến Lâu ngẫm nghĩ, nói: “Tôi chưa xác định, đợi đến đó xem có nên đi hay không.”

“Ồ.”

Khi hai người luyện tập vẽ linh văn, Yến Lâu lấy một cục đất sét ra, sau khi làm búp bê vải thì loại thứ hai cậu phải làm là búp bê đất sét, bây giờ đang luyện tập để quen dần với kỹ năng. Trong thời gian này, cậu đã có thể hòa đất sét và nước một cách hợp lý, sau đó nắn bóp đất sét cho mềm, phù hợp nặn hình. 

Búp bê đất sét đơn giản có thể tạo hình bằng đất sét, còn đối với những hình dạng lớn và phức tạp hơn, nhất là hình người thì tốt nhất làm phải khung xương trước. Đa phần khung xương được làm bằng dây sắt hoặc các vật liệu cứng, nếu muốn búp bê đất sét di chuyển linh hoạt hơn sau khi có linh hồn, có thể làm khớp chuyển động khi chế tạo khung xương.

Trừ cái này ra, búp bê đất sét còn được phân chia thành loại rỗng ruột và đặc ruột. Khung xương của búp bê đặc ruột đơn giản, còn khung xương của búp bê rỗng ruột thường được cấu tạo bằng vật liệu mỏng và cứng như dây sắt để tạo hình thô, sau đó phủ đất sét phủ lên bên ngoài.

Dĩ nhiên cũng có thể chế tạo bằng khuôn đúc, nhưng búp bê được chế tạo ra từ đó thiếu linh tính, xác suất điểm linh thành công cũng rất thấp, cho nên không được các thợ làm búp bê khởi xướng, bọn họ càng muốn sáng tạo kỳ tích bằng hai tay mình hơn.

Trong phòng làm việc có công cụ đầy đủ, Yến Lâu dành chút thời gian để tìm hiểu công dụng của chúng, chẳng hạn như bút vẽ đường móc, que tạo nếp, dao khoét mắt, dao khắc, kìm mũi kim, cọ vẽ, bút tạo ngấn… không chỉ có thể sử dụng với búp bê đất sét mà còn có thể dùng cho những vật liệu như gốm sứ, fondant, đất nặn, nhựa thông…

Với Yến Lâu mà nói, chỉ cần phân chia nguyên liệu thành các loại chính để cậu có thể thành thạo kỹ năng liên quan là được. Ví dụ như các vật liệu như bông, vải đòi hỏi kỹ năng may, gỗ và đá yêu cầu kỹ năng chạm khắc, đất sét thì cần thay đổi độ mềm và cứng, gần giống với điêu khắc tác phẩm nhưng không đòi hỏi nhiều sức lực bằng, chỉ cần kiểm tra độ linh hoạt của bàn tay.

Còn về sự khác biệt trong sản xuất từ các vật liệu khác nhau, Yến Lâu làm chủ một cửa hàng búp bê, có rất nhiều cách bù lại.

Tạm thời cậu mặc kệ những thứ khác, bây giờ chỉ tập trung vào chế tạo búp bê đất sét, vì còn có một Dương Dương đáng thương đang chờ cậu đổi thân thể.

Tay của Yến Lâu linh hoạt hơn lúc trước rất nhiều, ít nhất những con búp bê mà cậu nặn ra đã có hình dạng. Cậu phải cảm ơn bà Lan khéo tay, trí nhớ và kinh nghiệm của bà giúp đỡ Yến Lâu nhiều hơn cậu nghĩ.

Yến Lâu cố gắng một lát, nặn ra được một con thỏ nhỏ bằng bàn tay, hình dáng bên ngoài khá ổn, chỉ là hai lỗ tai không đều, không thể đứng thẳng.

Glan ở một bên ném bút, nắm lấy cục đất sét mà vò, chỉ trong chốc lát sau, một con thỏ nhỏ rất sống động xuất hiện trên tay cô bé.

Yến Lâu nhướng mày hỏi: “Cô biết làm?”

“Hì hì, tôi hay lấy mì trong tiệm chơi, vẫn biết nặn mà, còn giỏi hơn ngài!” Glan ngẩng đầu đầy vẻ kiêu ngạo.

Yến Lâu cười gật đầu, không hề giận: “Biết nhiều là tốt, sau này cô cũng nên tập luyện nhiều, nói không chừng có tác dụng đấy.”

Cho dù bây giờ chưa có, nhưng Glan là nhân viên dự bị của cửa hàng mà cậu để ý, sau này cũng phải học nhiều. Sau khi vẽ linh văn với hai cô bé và tập nặn búp bê đất sét hai ngày, Yến Lâu mới bước vào phó bản.

Phó bản lần này có cấp C, tên là “Búp bê thế thân”.

Ở một nơi nào đó, nếu trong nhà sinh con non hoặc là trẻ em có cơ thể yếu ớt, ba mẹ lo rằng đứa bé không sống nổi, sẽ mời một búp bê về, dán ngày sinh tháng đẻ của đứa bé lên để làm thế thân ngăn cản tai ương cho đứa bé, phù hộ cho đứa bé lớn lên khỏe mạnh suôn sẻ.

Búp bê thế thân là trung tâm của phó bản này. 

Không may là đứa trẻ sinh non kia vẫn chết khi chưa đầy một tuổi, người mẹ trẻ không chấp nhận được chuyện này nên hơi điên khùng. Con của cô ta được chôn cất, cô ta bèn coi búp bê thế thân thành con mình, ôm nó, dỗ nó mỗi ngày, còn thường xuyên tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, đút sữa cho nó. Cứ thế qua một khoảng thời gian, có lẽ là ý niệm của cô ta quá mạnh mẽ, hoặc cũng có thể là vốn con búp bê kia có linh tính, vậy mà nó sống lại.

Người mẹ không hề có cảm giác khác thường, trong mắt cô ta, đứa bé vẫn luôn sống, chưa từng rời khỏi cô ta. Nhưng người ba tỉnh táo thì lại rất kinh hoàng, anh ta sợ đến mức vứt bỏ con búp bê thế thân, nhưng nó luôn xuất hiện trong nhà lần nữa, nằm trong ngực vợ anh ta.

Đứa bé kia còn cười nhìn anh ta, có khi ánh mắt ngây thơ khờ dại, có khi lại âm u đáng sợ. Thậm chí không qua bao lâu, búp bê thế thân học được cách gọi ba mẹ hệt như đứa con còn sống của bọn họ.

Sau khi thất bại vài lần, người ba tìm cơ hội rời khỏi nhà, tìm đại sư hàng yêu diệt ma ở khắp nơi, anh ta muốn đuổi con quỷ nhỏ đáng sợ kia đi.

Người ba rất may mắn, anh ta tìm được một người như vậy rất nhanh, bèn dẫn bọn họ về nhà. Hành vi của anh ta như kích thích đến con búp bê kia, con búp bê vốn vô hại trở nên mạnh vô cùng, động tác cũng nhanh nhẹn hơn, có thể điều khiển những vật xung quanh.

Nó nhốt bọn họ vào nhà, người đến bắt nó đánh nhau với nó rất kịch liệt, cuối cùng nó giết chết những người đó một cách tàn nhẫn, chỉ để lại hai vợ chồng, tiếp tục sắm vai một nhà ba người hạnh phúc.

Yến Lâu xem nội dung trên sổ tay khá lâu, sau đó lạnh nhạt mở cửa ánh sáng ra bằng nhẫn quyền lực, Kill-3 và Đường Cát đi theo cậu.

Sau khi bước vào phó bản, Yến Lâu trông thấy một cái sân có cỏ dại mọc um tùm, không ai chăm sóc cây mai trong viện nên nó đã không còn sum xuê xinh đẹp như xưa. Cậu nhìn ngôi nhà cổ này, tường nhà bong tróc, bụi bặm đầy rẫy, mái ngói rêu phong, con thú mái hiên cũng không còn trên mái nhà nữa, càng không thể trấn áp được ma quỷ trong nhà. 

Cậu đánh giá tình hình bốn phía, sau đó mới bước vào cánh cửa tối om.

Trong phòng im ắng ẩm ướt, động vật bò sát trở thành kẻ cư trú trong nhà, ngược lại, chủ nhân ban đầu không còn nữa. Yến Lâu đi lên lầu hai, cầu thang bằng gỗ vang lên những tiếng cọt kẹt khiến người ta vô thức lo lắng lỡ giẫm hụt một bước thì sẽ ngã xuống.

Đến phòng khách lầu hai, một cái nôi nhỏ nằm bên cửa sổ, đối diện ngoài cửa sổ là đỉnh của cây mai. Khi cậu nhìn chằm chằm vào, cái nôi nhỏ kia cũng bắt đầu đung đưa, tiếng kẽo kẹt kéo dài ảm đạm và lạnh lẽo.

Yến Lâu: “Mi tìm ta vì muốn làm cái gì?”

Nôi hơi dừng lại, một cái đầu trọc nhô lên.

Búp bê thế thân cho trẻ con, dĩ nhiên bề ngoài cũng là trẻ con, chẳng những tay ngắn chân ngắn, mập mạp béo tròn mà đầu còn trơn nhẵn không có tóc. Nhìn có vẻ ngây thơ đáng yêu nhưng không hề vô hại.

Xét về mặt sức mạnh, một con búp bê như nó lại có thể khởi động phó bản cấp C, mạnh hơn những con búp bê mà Yến Lâu gặp được lúc trước nhiều. 

Búp bê thế thân bất mãn mà nói: “Mi đến chậm quá, ta đợi lâu lắm rồi!”

Thời gian bất thường mà phó bản này xuất hiện tương đối ngắn, vừa mới có hai ngày trước khi cậu đến, khiến cậu nghi ngờ có phải nó có năng lực biết trước hay không, biết trước là sẽ có chủ tiệm mới đến.

“Nếu ít vài đứa gây rắc rối như mi đi, có lẽ ta sẽ đến sớm hơn một chút.” Yến Lâu nói: “Vậy rốt cuộc mi muốn làm gì?”

Búp bê thế thân mím môi, vẻ mặt trở nên hung tàn: “Ta muốn báo thù!”