Mơ Ước Đã Lâu

Chương 19: Giày vò

Chương 19: Giày vò

Sau khi tiễn người nhà họ Lương về, Lương Ngọc Chỉ quay lại sơn trang trước, Phó Bắc chưa đi vào

Không lâu sau, Trang Khải Dương ngậm điếu thuốc chậm rãi xuất hiện, trên núi gió lớn, thổi từng cơn, lửa cháy nhanh đến nỗi khi đến bên này đã cháy hết một nửa. Anh ta nhìn nhìn khắp nơi, vừa đi theo Phó Bắc vừa nói, vào trong xe ngồi, hai người nói chuyện khoảng mười phút

Trang Khải Dương đưa phần tài liệu qua, khó hiểu hỏi: "Chị tra chuyện này làm gì?"

Mở tài liệu ra xem, Phó Bắc cũng không trả lời ngay, xem lướt qua xong, mới nói: "Tìm hiểu một chút."

Trang Khải Dương rít một hơi thuốc, cười cười không tin, "Lôi lại chuyện cũ vài năm trước ra, còn tra đến trên người nhà của mình, chị đây là đại nghịch bất đạo đó."

Phó Bắc ngước mắt lên, không quan tâm đến

Trang Khải Dương chờ cô xem xong, chỉ vào tờ cuối cùng, trầm tư một lúc lâu mới nói: "Đây, năm trước chuyển đến tay cậu của chị, hẳn là chị biết rồi, ba năm trước đã từng qua tay nhà họ Chu, trước đó nữa, là do nhà họ Kiều làm."

Là một dự án bất động sản, là khu thuộc trọng tâm phát triển ở giang thành mới được khai phóng, bởi vì có liên quan đến chính phủ, thêm lúc đó là khu mới giải tỏa đang là nơi thu hút mạnh vốn đầu tư, nó gần như là một cuộc làm ăn không sợ lỗ, ở năm sáu năm trước là dự án người người muốn đoạt. Nhà họ Kiều là nhà giàu mới nổi, nhưng nhiều năm rồi cũng chưa làm ra thành tích nổi bật nào, làm đủ mọi ngành, nửa vời, năm đó Kiều Kiến Lương muốn dựa vào hạng mục bất động sản ở khu mới này mà xoay mình, vung tay vung chân muốn làm một vụ lớn, nào ngờ tiền còn chưa kiếm được đã đẩy hơn phân nửa tài sản của mình vào hố sâu, bị bóc một lớp da mới may mắn thoát ra, nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi

Chỉ một số ít người biết được chuyện này, cả Kiều Tây cũng không biết, hiện tại Kiều Kiến Lương cũng xem như an phận, đàng hoàng mà kinh doanh làm ăn, không còn đầu tư mạo hiểm loạn xạ nữa

Có vài chuyện muốn tra cũng không dễ, nhìn bên ngoài càng tươi sáng, thì nội bộ bên trong lại càng nhiều bí mật. Trang Khải Dương không nói quá rõ ràng, lại nói thêm: "Mấy năm này cậu của chị lăn lộn cũng không tệ, không dựa vào nhà của chị nâng đỡ cũng có thể tạo nên chút sự nghiệp, ông ta ăn thịt phía dưới canh, không chừng tương lai có thể trợ giúp bác trai một tay nữa đó. Dù sao cũng là thân thích, sau này cường cường liên thủ, là chuyện tốt."

Hai mươi sáu tuổi đã không còn là cậu nhóc, bốc đồng trong mọi chuyện nữa, mỗi một câu Trang Khải Dương nói đều có hàm nghĩa sâu xa trong đó, nói trắng ra là, đang khuyên Phó Bắc khép lại mọi chuyện, đừng tiếp tục tra nữa, dù sao cũng không quá liên quan đến nhà họ Phó. Tuy rằng không rõ đến cuối cùng là Phó Bắc muốn làm gì, nhưng Trang Khải Dương biết mấy nhà này quan hệ không bình thường, nếu còn tiếp tục đào sâu xuống, đụng đến lợi ích trong đó thì không còn tình cảm, thể diện gì nữa, nếu lại đào thêm hai tầng nữa thì sẽ thấy được không ai trong sạch, không ai là người tốt cả

Khép tài liệu lại, mở cửa kính xe xuống cho thông khí, nhất thời Phó Bắc không nói gì

Trang Khải Dương hút thuốc không hé răng, để cô cân nhắc

Một lát sau, Phó Bắc mới nhẹ nói: "Đừng để người khác biết."

Trang Khải Dương cười cười: "Em là loại người này sao?"

Trong sơn trang lại có người đi ra, di động của Phó Bắc vang lên, là Lương Ngọc Chỉ gọi đến, giục cô mau đi vào, trong sơn trang còn có khách quan trọng

Bên kia, bởi vì trời tối tầm nhìn hạn chế, tài xế lái xe tương đối chậm, Kiều Tây và Triệu Thập Hoan ngồi ghế sau, thỉnh thoảng trò chuyện

Vài năm không gặp, trong lúc đó cũng không liên lạc, bây giờ gặp lại cũng không còn sự thân thiết như trước kia đã từng có nữa, ngược lại có chút xa lạ, Kiều Tây tận lực tìm chuyện để nói, không đến mức tẻ nhạt, dù sao cũng chỉ tùy tiện hỏi

Dù cho hỏi cái gì, Triệu Thập Hoan đều sẽ thành thật trả lời, còn có thể hỏi chuyện lại cô, có đến có đi

"Không biết em đổi số lúc nào, chỉ có thể gọi chú Kiều hỏi, ông nói em đã sớm chuyển ra ngoài rồi, mở một cửa hàng ở phố Thất Tỉnh."

Nói chuyện một lúc cũng làm bầu không khí hòa hoãn một chút, lại giải thích chuyện gửi chuyển phát lúc trước, cũng không nói gì, tránh cho đôi bên đều xấu hổ

"Tìm chút chuyện để làm thôi." Kiều Tây vẫn nói như vậy, hơi mím môi, hỏi: "Chị thì sao, đang làm bên mảng nào."

Triệu Thập Hoan nói: "Nhiều lắm, cái gì cũng làm, nửa năm trước thì làm bên mảng game."

Kiều Tây cũng không hỏi nhiều, có một số việc quá mức riêng tư, thương trường như chiến trường, cô cũng không biết về ngành này, hỏi lắm cũng vô dụng, vì thế lại tán gẫu chuyện khác

Xe chạy vào phố Thất Tỉnh trước, rồi mới về đại viện, trên đường hai người vui vẻ thoải mái nói chuyện, Triệu Thập Hoan rất biết cách cư xử, cho đến khi Kiều Tây xuống xe, mới nói một câu: "Hôm nào có thời gian thì cùng nhau đi ăn bữa cơm, trở về vội vàng, chưa kịp tìm mọi người."

Mọi người, không phải một người là cô, không nói quá nhiều, Kiều Tây cũng không thể từ chối, cô đồng ý, nhìn xe chạy đi

Người trưởng thành chính là cư xử như vậy, luôn lưu lại đường lui, nói ba phần làm bảy phần, nhìn bóng đêm đen như mực, cô bỗng cảm khái, lại không biết đang cảm khái điều gì

Về nhà, tắm rửa tẩy trang, lại làm tổ trên sofa xem TV như trước

Đến khoảng rạng sáng, có một vị khách không mời mà đến

Không ngờ sẽ là Phó Bắc, trong nháy mắt khi cô mở cửa thấy người này hận không thể đóng cửa lại ngay lập tức, không ngờ người này lấy tay chặn lại, dễ dàng tiến vào

Mùi rượu đầy người, có vẻ uống cũng không ít

Kiều Tây không muốn quan tâm đối phương, nhưng vẫn tức giận hỏi: "Lái xe tới đây?"

"Uống rượu không lái, ngồi xe Trang Khải Dương." Giọng nói như thường, một chút dáng vẻ của người say cũng không có

"Có chuyện gì?" Kiều Tây cứng ngắt hỏi

Đóng cửa khóa trái lại, Phó Bắc không trả lời, hồi lâu, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Đến thăm em."

Mỗi một lần đều là câu này, giống như không còn cái cớ nào khác vậy. Có lẽ là uống rượu lại đã tắm rửa, đầu hơi mơ màng không tỉnh táo, Kiều Tây cũng không còn cố chấp như mấy ngày trước, tắt TV, lại nhìn qua người này, rối rắm có nên để cô rời đi hay không

Tính cách Kiều Tây có chút cực đoan, về mặt tình cảm, bản thân không dễ chịu, cũng sẽ không để cho đối phương dễ chịu, thường thường gϊếŧ địch 1000 thì cũng tự thương tổn 800, cô cũng không để ý nhiều như vậy, cho nên lúc trước mới có thể làm với người này, vui sướng, như không kiêng nể gì, nhưng trong lòng vẫn có khúc mắc, bây giờ lại bế tắc, tính tình bất định

Đêm nay cô không có hơi sức đối phó người này, ngày hôm nay thật sự rất mệt mỏi, nhưng khó có khi dịu dàng được đôi lúc, hỏi: "Ngày quan trọng như vậy, sao không ở nhà đi, mấy người ông nội Phó không tìm sao?"

"Sẽ không." Phó Bắc nói

Tất nhiên Kiều Tây không tin, nghĩ bây giờ Lương Ngọc Chỉ chắc chắn rất tức giận, nếu biết cô ấy tự đi đến đây, không chừng có thể tức đến nội thương

Thời tiết đã chuyển vào thu, trong không khí như có chút hanh khô, người luôn bình tĩnh tự chủ như Phó Bắc đêm nay có chút bồn chồn, tự rót cho mình ly nước, bình tĩnh hỏi: "Mấy năm nay có liên hệ với Thập Hoan không?"

Còn tưởng muốn hỏi điều gì, Kiều Tây không hỏi nhiều, trả lời: "Ừm."

Thật sự liên hệ rất ít, từng có vài lần, sau này thì cũng không còn, bằng không đêm nay ở trên xe đã không xa lạ như vậy

Phó Bắc không hỏi nữa, cô cũng không giải thích

Lại sau đó, cơn buồn ngủ như thủy triều quét đến, cô về phòng ngủ trước, không còn sức mà quan tâm Phó Bắc. Phó Bắc ngồi trong phòng khách rất lâu, lâu đến mức xung quanh đều đã tắt đèn, cô ngậm thút hút hai hơi, trong lòng không còn hờ hững nữa, thẳng lưng dựa vào sofa, thuốc được lấy xuống kẹp giữa ngón tay, như có đăm chiêu mà nhìn về phía phòng ngủ

Đoạn tình cảm này, thật sự khó có thể nắm bắt

Mơ hồ ngủ đến sau nửa đêm, Kiều Tây nửa tỉnh nửa mê, trong lúc mơ màng nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm, biết là ai bên trong, thế nên ngủ lại không quan tâm nữa

Đối phương uống rượu, tối khuya trên đường không an toàn, không đuổi người đi đã là tốt lắm rồi

Không bao lâu, tiếng nước ngưng lại, cửa mở ra, sau đó đèn tắt, một bên giường lún xuống, một cỗ mát lạnh truyền đến

Dần dần, phía sau truyền đến cảm xúc mềm mại, phía sau cổ có cảm giác ướŧ áŧ, hơi lạnh chạm vào chậm rãi kéo đến đầu vai, một bàn tay ôm lấy vòng eo gầy rắn chắc của cô, động tác vừa càn rỡ lại dịu dàng

Mùi thuốc nhàn nhạt đầy tính xâm lược, từ cổ di chuyển đến dưới cằm. Kiều Tây hơi khó chịu né tránh, cả người uể oải dựa và giường, kéo bàn tay bên hông ra, có chút không kiên nhẫn

"Đừng được một tấc lại muốn tiến một bước." Cô mệt mỏi nói, giọng rất nhẹ rất thấp: "Nếu không thì ra sofa bên ngoài ngủ..."

Phó Bắc biết cô không ngủ, như thế lại càng thêm xác định

Đã qua hai lần, che đậy kiêng dè có vẻ kỳ quái, Kiều Tây không có tâm tư chơi trò lạt mềm buộc chặt, kéo chăn lên bên hông, thậm chí không muốn đáp lại

Bây giờ thời tiết khô nóng, nhất là đêm nay, mở điều hòa còn có thể miễn cưỡng mát mẻ một chút, gió lạnh thổi lên trên đùi thon dài, cô theo bản năng rụt lại

"Đêm nay cậu ấy tìm em có chuyện gì." Bỗng nhiên Phó Bắc hỏi, không thể hiểu được

Kiều Tây nhắm mắt bất động, một hồi lâu, co chân lại, rút người vào trong chăn, không muốn trả lời

Người phía sau lại tiến đến gần, hơi thở nhẹ nhàng mang theo mùi rượu, không chịu từ bỏ