Mơ Ước Đã Lâu

Chương 47: Hôn

Chương 47: Hôn

Không nên để đối phương tiếp tục, cũng không biết xảy ra chuyện gì, Kiều Tây hơi chần chờ, tay chắn ở bên trong, nhưng vẫn không dùng lực, mà là chuyển thành vỗ về ngực Phó Bắc, bám vào hướng bên trên.

Khoát tay, phút chốc khăn tắm rơi xuống, dưới ngọn đèn da thịt bạch ngọc như nhiễm một tầng ánh sáng như có như không, hiển lộ ra từng tấc, Kiều Tây không bận tâm đến khăn tắm, tùy ý buông lơi, hai tay phủ trên vai Phó Bắc, thong thả dời lên cổ.

Cái hôn này không giống với những cái hôn lúc trước, có lẽ là bầu không khi quá đỗi yên tĩnh bình thản, nhưng lại hiện ra đôi phần thâm tình quấn quít, hai người đều tạm thời bỏ xuống ngăn cách và khoảng cách trước kia, giờ phút này cái gì cũng không quan tâm.

Biết được cô sẽ không kháng cự, bàn tay Phó Bắc chuyển từ vòng eo của cô lên trên xương bả vai, như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, cảm giác được cô mẫn cảm rụt lại một cái, kịp thời ngừng lại, lưu lại chỗ cũ.

Cách đó không xa là những ngọn đèn đường leo lắt, trong tiểu khu cũng yên tĩnh quạnh quẽ, trong gian phòng đơn ái tình nóng bỏng tràn ngập, trong không khí cũng mang theo cả hơi nóng, lôi cuốn hai người vào trong đó.

Vừa mới nằm sấp, tóc Kiều Tây đều phủ đến trước ngực, hoàn toàn che lấp đi phong cảnh đồi núi cao thấp.

Phó Bắc hơi dùng sức, ôm chặt lấy thắt lưng cô, ôm người ngồi lên đùi mình, Kiều Tây khó có được một lần phối hợp, vào lúc này lập tức ôm vai cô ấy, vòng tay ra sau gáy, cứ thể dán chặt vào nhau không một kẽ hở, đều cùng cảm nhận được hô hấp phập phồng của đối phương, cùng với đó là nhiệt độ cơ thể nhau.

Kiều Tây miễn cưỡng thu lại gai nhọn quanh thân, cuối cùng bằng lòng để Phó Bắc chạm vào nơi mềm mại trong đáy lòng của mình, dù cho ngắn ngủi, nhưng cũng là dỡ xuống phòng bị. Cô nhận lấy Phó Bắc âu yếm thân mật, nhận lấy hơi thở ấm áp truyền vào thân thể, lan tràn ra khắp tứ chi bách hài, cả người đều được lấp đầy, trong lòng căng lên, có một cảm giác chua xót không thể diễn tả bằng lời, thỏa mãn, lại như chưa thỏa mãn.

Môi đỏ nhẹ nhàng khép kín, cô dời một bàn tay xuống, bắt được cánh tay Phó Bắc, sờ soạng, tìm được ngón tay thon dài trắng tế, bắt được ngón trỏ và ngón giữa, nắm chặt trong lòng bàn tay mà nhéo nhéo.

Cổ họng Phó Bắc phút chốc chuyển động, đôi mắt sâu thêm, dọc theo thắt lưng đi xuống, sờ sờ trên hoa dâm bụt, dùng lòng ngón tay ma sát bên trên.

Sự ngứa ngáy giống như mặt hồ tĩnh lặng nổi lên cơn sóng nước, từ hoa dâm bụt tràn vào trong lòng, làm miệng Kiều Tây cũng có chút khô khốc, cô không quá quen, ngồi thẳng lưng, tay càng thêm dùng lực nắm chặt lấy đối phương, nhưng động tác không quá lớn, để cho Phó Bắc ôm lấy, thập phần dịu ngoan.

Một lát sau, lúc này Phó Bắc rời khỏi, đôi mắt hẹp dài nâng lên nhìn, lại vén những sợi tóc tán loạn trước ngực Kiều Tây ra sau vai. Kiều Tây thoáng chốc có chút thẹn thùng, không hé môi, cũng không ngăn cản, chỉ cúi thấp đầu, rất không tình nguyện đối diện với đối phương.

!

Nụ hôn kết thúc, lý trí cũng chậm rãi quay về, phảng phất như sự động tình vừa rồi đều là giả, chưa từng tồn tại.

Phó Bắc nắm một bàn tay của cô, nâng lên đặt trên môi.

Ý thức được người này có thể sẽ làm gì, Kiều Tây liên tục lấy ra, đáng tiếc chưa kịp rút lại, ngược lại bị nắm càng nhanh, Phó Bắc rũ mắt xuống, ở trên mu bàn tay cô hạ xuống một nụ hôn mềm nhẹ.

Xúc cảm như có như không, rất nhẹ, chỉ là sự ấm áp nhất thời, vừa rời khỏi, cảm giác gì cũng không còn nữa.

Nhưng Kiều Tây vẫn cứng đờ, kinh ngạc, môi đỏ mấp máy, không hiểu đêm nay là thế nào, cô vốn đưa quan hệ hiện tại của hai người về trạng thái có cũng được không có cũng chẳng sao, làm bạn giường cũng chỉ là nhất thời, chỉ hưởng thụ mà không bận lòng, cho nên thời gian này mới dễ dàng cho Phó Bắc qua lại như vậy, thậm chí còn thật chủ động, có cảm giác say mê, ngay cả vừa rồi ở trong phòng tắm, cô cũng là như thế, thuận theo mà ham muốn, mệt mỏi mà hài lòng, thậm chí còn không đặt nặng mối quan hệ này.

Cô và Phó Bắc, đến tình nhân vẫn còn chưa phải.

Nhưng thời điểm hôn môi cho rằng đối phương muốn làm cái gì, nhưng cuối cùng không có, hiện tại nhìn lại bản thân, còn làm ra hành động nhu tình thế này.

Trên mu bàn tay thoáng chốc có cảm giác ấm nóng, rõ ràng đã không còn, lại giống như vẫn ở đó chưa từng biến mất. kiều tây không hề động, vẫn không nhúc nhích, trên mặt là vẻ mờ mịt, không còn là dáng vẻ vừa rồi, ngay cả chút ngụy trang trên mặt cũng không có.

Phó Bắc còn nắm lấy tay cô, nhẹ giọng nói: "Chị đi tìm chú Kiều, tìm rất nhiều lần."

Lúc trước Kiều Tây vẫn luôn trốn tránh, khi còn đi học còn có thể về nhà họ Kiều, đến kỳ nghỉ phép lập tức biến mất không thấy đâu. Phó Bắc tìm không thấy người, lại kiêng kị trong nhà nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, cứ thế mà bỏ lỡ, bây giờ về nước, tra được chuyện năm đó có thể có liên quan đến nhà họ Phó nhà họ Lương, lại trở thành cục diện bế tắc.

Nếu lúc trước chuyện của Kiều Kiến Lương, nếu nhà họ Phó không thoát khỏi liên can, còn không biết nên giải quyết thế nào, không cách nào ăn nói. Khi đó Kiều Kiến Lương gặp bao nhiêu gian nan, bị người xung quanh tính kế, gần như là thua sạch, còn thiếu chút là nhảy lầu, đứng ở vực sâu vạn trượng sắp sửa ngã vào đáy vực cũng không có bao nhiêu người có thể chịu được, chuyện cho đến bây giờ còn chưa rõ ràng mọi chuyện trước sau, nhưng cũng không phải một chút cũng không biết gì, chẳng qua là tỉnh táo thức thời, một mực vờ như không biết mà thôi.

Chờ đến ngày chân tướng bị vạch trần, lại nên xử lý thế nào đây.

"Tôi biết." Kiều Tây nói, vẫn không chuyển động, nếu lúc đó cảm động vì đối phương vẫn luôn tìm mình mà quay đầu, thì cần gì chờ đến bây giờ, lại càng không sẽ không để đến tình trạng như hiện tại.

Cô từ trên cao nhìn xuống Phó Bắc, ngồi quỳ đã lâu chân cũng đã mỏi, giật giật, môi khẽ động, sau một lúc lâu trầm tư, ngươc lại trả lời vấn đề lúc trước: "Chuyện mấy năm nay đều vậy, cô cũng biết rồi, học hành, mở tiệm, ba tôi và Chu Mỹ Hà tái hôn, tôi chuyển ra ngoài, không có cái gì mới cả."

Thời gian năm năm, không dài không ngắn, thời gian ban đầu cảm thấy thời gian trôi qua thật gian nan, chậm rãi rồi chết lặng, mỗi ngày đến trường, cùng Đường Nghệ đi học tan học, có thời gian lại đến chỗ Tần Tứ, thời gian thoáng một cái cũng vượt qua được, thoáng chốc, lại chỉ như cái chớp mắt, người vốn đau khổ tìm kiếm thế nhưng đã trở lại.

Cuộc đời có mấy lần năm năm, những ngày đó bình thản không có gì thay đổi, cho rằng sẽ có một khoảng trống rất lớn, nhưng lại chẳng có gì, kỳ thực thời gian vẫn cứ trôi. Thời gian sẽ không vì bất kỳ ai mà dừng lại, cuộc sống cũng sẽ không vì vậy mà sụp đổ, trên đời này không có ai không thể rời bỏ được ai khác, tất cả đều giống nhau, chúng ta đều là kẻ phàm, sẽ không có ngoại lệ.

Nhận ra được thái độ của cô bỗng chốc chuyển biến, ánh mắt Phó Bắc thâm sâu, một lát sau, vẫn ôm cô, nghiêng qua hôn lên khóe môi cô, nói chút chuyện của bản thân vài năm qua.

Kiều Tây thất thần, không biết là có đang nghe hay không.

"Được không?" Đột nhiên Phó Bắc hỏi.

Cô hồi thần, lập tức nghi hoặc: "Hả?"

Phó Bắc rất nhẫn nại, "Tuần sau chị có thời gian, đến tìm em."

Xem ra từ đầu đã không lắng nghe, nghe cho có lệ. Phó Bắc hạ mắt, cũng không miễn cưỡng, Kiều Tây không muốn nói cũng không ép, nghiêng người chạm vào môi cô.

Kiều Tây không cự tuyệt, lông mi run run, chờ động tác tiếp theo.

Nhưng đối phương cũng không tiếp tục, không có hành động dư thừa nào, hồi lâu, cài lại khăn tắm cho cô.

Đầu ngón tay và da thịt phúc chốc chạm vào nhau, hơi thở của Kiều Tây bị kiềm lại, hạ mắt liếc nhìn người này, giây lát, bắt lấy cổ tay Phó Bắc.

Phó Bắc dừng lại, ngẩng đầu đối diện cô.

Thật lâu Kiều Tây không nói gì, môi khẽ động, khẽ yên lặng nhíu mày, lấy thanh âm không thể nào nhỏ hơn mà hỏi: "Tại sao còn muốn trở về."

Là câu hỏi, cũng là khẳng định.

Hiện tại đa số chúng ta đều là ai đi đường nấy, nào có nhiều chuyện lòng vòng như vậy, không có người này thì không được, sau khi lắng động nên đều tự bắt đầu cuộc sống mới của mình, nhưng tại sao lại còn muốn quay về?

Rõ ràng đều đã buông xuôi, lại một lần nữa nhặt lên lại, sao có thể dễ dàng như vậy.

Phó Bắc im lặng, nhưng khi Kiều Tây buông tay trong nháy mắt cô ấy lại nắm lại, Kiều Tây vẫn không đẩy ra như cũ.

Đêm dài, trời đất chìm trong sự tĩnh lặng, con phố trở nên quạnh quẽ, trong tiểu khu một mảnh vắng lặng, trong phòng cũng tối đen.

Kiều Tây nằm nghiêng, nhắm mắt nhưng không ngủ được, Phó Bắc ở phía sau ôm lấy eo cô, để đó, không biết đã ngủ hay chưa. Đến nửa đêm, cô mê man ngủ sâu, nằm nghiêng bốn năm tiếng thắt lưng đều đau nhức, mới xoay người nằm ngửa, Phó Bắc vẫn giữ tư thế ban đầu, hai mắt nhắm lại, một bàn tay vẫn đặt trên người cô.

Rụt vào trong chăn một chút, chỉ chốc lát sau nâng nâng tay, còn chưa ra khỏi chăn đã dừng lại, cuối cùng cũng từ bỏ.

Chờ đến khi đường chân trời hiện lên vài vệt sáng, sắp đến hừng đông, cô đã mơ màng ngủ, đến khi cảm nhận được có sức nặng áp lên, cả người không nhúc nhích được, lấy lại ý thức mà thanh tỉnh, chậm rãi mở mắt ra, tầm mắt bị ngăn trở, phản ứng kịp đang làm chuyện gì, cũng không cự tuyệt, chỉ thuận theo cong lên đôi chân trắng mịn khêu gợi.

Sau đó cô lại chìm trong giấc ngủ, khi thực sự tỉnh lại, người bên cạnh đã sớm rời khỏi.

Đêm qua Phó Bắc nói rất nhiều, nhưng Kiều Tây không nghiêm túc lắng nghe, cơ hồ là cũng không để bụng, cho đến hai ba ngày sau cũng không thấy bóng dáng đối phương, mới phản ứng kịp.

Kẻ đáng ghét Chu Giai Kỳ, anh trai cô ta, Chu Quần, cũng là kẻ tám lạng người nửa cân. Chu Quần đã 34 tuổi, Kiều Tây ít tiếp xúc với người này, chỉ biết người này đang làm công ty trò chơi, xem như cũng ra hình ra dạng, nhưng công ty trò chơi này rất thiếu đạo đức, hai năm qua vừa mới khởi bước, dưới vỏ bọc của sự ngụy trang, kỳ thực chính là sao chép và vay mượn ý tưởng người khác, đánh bóng mỗi ngày, kiếm được cũng không ít. Mà lần này lại bị lật xe, không phải là thua trong việc tranh chấp bản quyền, mà là bị ban ngành liên quan gọi lên uống trà, ra lệnh cưỡng chế chỉnh đốn và cải cách.

Kiều Tây hỏi thăm một phen, mới biết được công ty Chu Quần bị báo cáo, nguyên nhân là trò chơi online mà bọn họ vừa dốc hết sức đầu tư mới được ra mắt, có liên quan đến định hướng giá trị không chính xác và lôi kéo thanh thiếu niên, tạo ra một số ảnh hưởng, theo thông báo chính thức từ phía Chính phủ, chính là không tuân thủ theo quy định.

Trước đó nhà họ Chu vừa mới bị thương, còn chưa kịp khôi phục, bây giờ lại xảy ra việc này, qủa thực là xui xẻo đến tận cùng. Chu Quần hạ mình chạy đến nhà họ Kiều đôi lần, bất kể có quen thuộc Kiều Kiến Lương hay không, cơm no rượu say, trong lời nói ám chỉ đều là cho vay tiền để cứu cấp.

Vốn lưu động chính là huyết mạch của công ty, huyết mạch cạn kiệt, thì xem như đã xong, vốn của Chu Quần không đủ, muốn mượn một chút để xoay vòng.

Kiều Kiến Lương lúc này khó được khôn khéo, mặc cho hắn ta nói thế nào, đề giả ngốc "Nghe không hiểu", còn khuyên giải chu quần phải làm đến nơi đến chốn, lúc này Chu Quần liền không nể mặt, may mà tính tình còn tốt, bằng không ném đũa bỏ đi ngay tại chỗ rồi.

Nhà họ Chu vì thế mà ầm ĩ túi bụi, ông cụ Chu không chịu đưa tiền ra, nắm chặt tay không buông, để tự bản thân Chu Quần giải quyết, mà Chu Quần không có viện trợ, khi Chu Mỹ Hà dẫn theo Chu Lâm về, hai anh em đang tranh cãi ầm ĩ một trận, lúc này quả thực như gà bay chó sủa.

Chu Mỹ Hà ở nhà mẹ bị chọc cho tức tối, đúng lúc ngày này Kiều Tây về nhà.

Nói những lời này đơn giản chính là Kiều Kiến Lương đối xử với Kiều Tây và Chu Lâm khác biệt quá lớn, rất nhiều thứ đều không chia cho Chu Lâm. Trong lòng chu mỹ hà sớm đã có oán, bà ta và Kiều Kiến Lương nhận giấy kết hôn, là vợ chồng được pháp luật bảo vệ, nhưng nào có vợ chồng nhà nào lại như thế này? Kiều Kiến Lương như đề phòng người ngoài, tài sản gì đó trước khi cưới đều đã xử lý xong, toàn bộ đều cho kiều tây, bây giờ sống chung dưới một mái nhà, tuy rằng chưa từng bạc đãi hai mẹ con bà ta, nhưng khi so sánh, thật sự khó có thể chấp nhận.

Tái hôn cũng là hôn, con riêng cũng là con, vậy thì dựa vào cái gì chứ?

Trong lòng Chu Mỹ Hà chất chứa nhiều oán hận, càng nghĩ càng thấy bất công, ban đầu oán Kiều Kiến Lương, dần dần liền oán lên Kiều Tây, chung quy không phải là ruột thịt, là người ngoài, đổ oán trách lên người cũng là chính đáng, nhưng chính bà ta đã quên, ban đầu trước khi kết hôn, Kiều Kiến Lương đã từng nói rõ ràng mọi chuyện, tất cả đều đã phân chia rành mạch, nên cho mẹ con bọn họ đều đã cho, chính bà ta cũng đã đồng ý, hơn nữa tâm tư bà ta cũng chưa từng đơn giản, bây giờ oán trách nhiều như thế, chẳng qua là tự chuốc phiền, lòng người nhỏ nhen mà thôi.

Sắc mặt Kiều Tây âm trầm, nheo mắt lại, nhướng mày lên hỏi: "Có cái gì thì nói thẳng ra, sao, có ý kiến gì với tôi?"

Lời nói quá mức thẳng thừng làm sắc mặt Chu Mỹ Hà cứng đờ, bình phục một lát, ngoài cười nhưng trong không cười mà trả lời: "Con nói gì vậy chứ, có hiểu lầm gì sao, dì chỉ thuận miệng nói một câu vậy thôi."

Nửa điểm tình cảm Kiều Tây cũng không cho bà ta, tự bọn họ không nể mặt, mình cần gì cho họ mặt mũi. Cô nhìn nhìn Chu Lâm vẫn không nói câu nào, lại liếc nhìn Chu Mỹ Hà, lãnh ngạnh nói: "Vậy nói ra ý của bà đi, vì sao tôi lại hiểu lầm?"