Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính

Chương 98

Thật lâu sau, bàn tay thon dài kia mới chuyển từ cằm ra sau gáy, đầu ngón tay xuyên qua mái tóc mềm mại mượt mà của cô.

Thời Thích cúi đầu, mãnh liệt hôn.

Ninh Mông còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần thì đã bị kéo đi theo tiết tấu của anh, đôi môi anh lượn quanh môi cô khiến toàn thân cô như nhũn ra.

Người Thời Thích hơi lạnh, đứng dưới ánh mặt trời mà dựa vào người anh vô cùng thoải mái.

Nhưng Ninh Mông hoàn toàn không nghĩ tới việc đôi tay kia đột nhiên giam cầm cô lại, động tác mãnh liệt đến mức muốn xé nát cô, xém thì cắn đứt đầu lưỡi.

Mũi chân đứng không vững, đưa đẩy.

Thời Thích bất động, ngay cả tiếng rên rỉ ngẫu nhiên tràn ra khỏi khóe môi cô đều bị nuốt chửng, không lọt ra một tẹo nào, gió thổi vi vu bên cạnh.

Đây là nụ hôn đầu sau bao nhiêu ngày từ lần ở khách sạn đó, nhiều ngày trôi qua như vậy, hai người vẫn thân mật tiếp xúc với nhau mà không hề có khoảng cách.

Thời Thích xoa nhẹ vành tai cô, lỗ tai nhỏ nhắn, mềm mại tinh tế nằm trong bàn tay, khiến người ta ngứa ngáy muốn cắn một cái.

Nghĩ là làm luôn.

Một tay anh giữ chặt Ninh Mông, bờ môi rời khỏi môi cô rồi di chuyển đến chỗ tai, há miệng ngậm chặt vành tai, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên.

Ninh Mông run rẩy, không biết chính mình đang nghĩ cái gì, thân thể mềm nhũn bị Thời Thích ôm lấy dựa trên vai anh, không thể phát ra chút âm thanh nào mà thở hổn hển.

Cô hơi hé miệng giống như con cá bị vứt lên bờ, rời khỏi mặt nước liền thở không ra hơi, sắp chết khô rồi, trong ánh mắt đều là mơ màng tan rã.

Cuối cùng Thời Thích không nhịn nữa, vùi đầu vào hõm vai cô, mùi hương đặc biệt từ cổ cô truyền vào trong mũi làm anh ngửi thế nào cũng thấy không đủ.

“Thưa ông, chỗ này hình như không có gì cả.”

Vài người kia sau khi kiểm tra lần nữa, vẻ mặt rất xấu đứng trước mặt Trình Tiên Vi xấu hổ trả lời.

“Vẫn là không phát hiện ra cái gì?” Trình Tiên Vi tức muốn hộc máu, “Đã được đưa tới tận chỗ này rồi mà mấy anh vẫn không tìm ra được, tôi mời mấy người về mà ăn cơm nhé?”

Ông ta giận muốn chết chết, “Bỏ đi, để tôi hỏi cậu Thích…”

Trình Tiên Vi định quay lại để hỏi ý kiến ​​của Thời Thích, nhưng mới xoay qua đã ngừng lại luôn, ngậm chặt miệng không lên tiếng nữa.

Cách đó không xa, trước nền cỏ xanh biếc, Thời Thích đứng ở đó, cô gái nhỏ luôn đi bên cạnh anh bị anh ôm chặt lấy, hai người dựa vào nhau rất gần, giống như là vành tai và tóc mai vậy.

Trình Tiên Vi đúng là không nghĩ tới sẽ gặp một màn như vậy, thiếu chút nữa thì rớt tròng mắt, thở dài trong lòng.

Ông ta sắp bị việc ở chỗ này làm cho rầu sắp chết rồi, Thời Thích vẫn bình tĩnh tình chàng ý thiếp với bà xã mình.

Nhưng nghĩ lại, điều này cho thấy vấn đề này độ khó không nhiều.

Đang suy nghĩ, Ninh Mông gác đầu trên vai Thời Thích đột nhiên giương mắt nhìn qua hướng ông ta.

Trình Tiên Vi kinh hoảng nuốt nước miếng, vội xoay đầu đi.

Thấy người bên cạnh đang nghi hoặc trước biểu tình của mình, mặt ông ta không chút thay đổi, che giấu nói: “Làm việc của mấy người đi, nhìn tôi làm gì.”

Ninh Mông từ từ lấy lại tinh thần, đẩy anh thật mạnh.

Thời Thích cũng không dây dưa mà buông cô ra luôn.

Hai người ở bên kia nửa ngày không nói chuyện, bầu không khí quỷ dị, yên tĩnh đến đáng sợ, ngoại trừ tiếng gió thổi cỏ lay xung quanh.

Thật lâu sau, Thời Thích mới dán bên tai cô, hạ giọng thấp đến mức không tưởng tượng nổi, “Thích không?”

Giống như tiếng gọi từ nơi xa xưa, mê hoặc lòng người, khiến cho tâm trí Ninh Mông rối loạn hết lên, tim đập dồn dập.

Cô gần như là bị quỷ ám vào, “… Thích.”

Ninh Mông gần như bị mê hoặc. không khống chế được tư duy nữa, nói cái gì cũng không thèm nghĩ, hoàn toàn dựa vào cái miệng hết.

Khi hai chữ (*) vừa thốt ra, cô liền nghe được tiếng cười của Thời Thích, làm đầu óc cô tỉnh táo trở lại, nhiệt độ bên tai tràn ra mặt, bao trùm cả khuôn mặt cô.

(*) 喜欢: Từ “thích” trong tiếng trung có hai chữ.

Cô lắc đầu phủ nhận: "Tôi không thích chút nào!"

Lời vừa thốt ra, tay Thời Thích đã đặt trên môi cô, vuốt ve liên tục, trên lòng bàn tay có vết chai mỏng, khá thô ráp, lúc cọ vào mang theo một loại khoái cảm bị ẩn dấu.

Ninh Mông vỗ rơi tay anh, “Anh sờ đi đâu đấy? Biến thái!”

Thời Thích ngạc nhiên nhìn cô, khẽ nói: “Vừa nãy không biết là ai xông đên hôn tôi, chẳng lẽ không phải là em sao?”

Ninh Mông vô cùng hối hận về hành vi khi rồi của mình.

Nhưng nước đổ khó hốt (*), cô đã nhớ kỹ được việc ngu ngốc vừa rồi… Lại còn ngốc đến mức biến hôn trộm thành nụ hôn quang minh chính đại…

(*) Tương tự câu gương vỡ khó lành. Trong quan hệ nếu có xích mích nghiêm trọng thì sau đó khó lấy lại được tình cảm đậm đà như cũ.

Vừa dứt lời, anh liền siết chặt ngón tay, làm Ninh Mông nhịn không được hét lên một tiếng, theo bản năng há miệng cắn lấy.

Mặt Thời Thích không hề thay đổi, rút tay về dùng khăn tay lau lau.

Cảm giác đầu lưỡi non mềm chạm vào ngón tay vẫn còn, đúng là làm cho người ta mê muội mà.

“Thoải mái lắm đấy.” Thời Thích nói.

Ninh Mông sửng sốt, mất một lúc mới nhận ra anh đang nói gì, không thèm nghĩ ngợi mà đẩy anh ra rồi chạy ngược ra bên ngoài.

Thời Thích không ngăn lại, ngẩng đầu nhìn bóng lưng cô vội vàng rời đi, ánh mắt thâm trầm.

Sau đó làm như không có việc gì mà đuổi theo.

Ninh Mông chạy thẳng đến chỗ Trình Tiên Vi mới dừng lại, cô có thể nghe được tiếng tim mình đập thình thịch.

Không nhịn được nghĩ tới tin nhắn của blogger kia, cắn môi.

Dựa theo mấy điểm miêu tả trong tin nhắn, tất cả những biểu hiện vừa rồi, nhịp tim rối loạn của cô càng đập nhanh hơn, khẩn trương sắp chết rồi… Điều này cho thấy cô thật sự thích Thời Thích đúng không?

Còn một điều nữa… Cô thế này hình như không phải là hôn trộm…

Hệ thống yên lặng ói một cái: “Cô còn biết à, cô rõ ràng là bỉ ổi hôn quang minh chính đại đấy.”

Lúc cô đang thất thần, Trình Tiên Vi đã chủ động tiến lên bắt chuyện, mỉm cười: “Tình cảm của Thời phu nhân và cậu Thích tốt quá.”

“Thời… Phu nhân?” Ninh Mông trừng lớn mắt.

Trình Tiên Vi nghi hoặc gật đầu, giải thích: “Cô Ninh và cậu Thích đã kết hôn rồi, sao không phải là Thời phu nhân chứ.”

Ninh Mông dứt khoát không nói nữa, bây giờ chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào.

Bước chân Thời Thích rất lớn, đi bộ so với cô chạy còn nhanh hơn, dừng lại ngay phía sau cô.

Trình Tiên Vi không trò chuyện linh tinh với Ninh Mông nữa, chạy nhanh tới hỏi: “Cậu Thích, người của tôi không phát hiện ra cái gì ở chỗ này…”

Nói ra liền thấy xấu hổ.

Mọi người đã được đưa đến nơi cần đến, kết quả nửa điểm còn không phát hiện ra, đúng là cái thùng cơm, mất hết mặt mũi.

Thời Thích không nói gì, đưa tay rút ra một lá bùa.

Mắt Trình Tiên Vi nhìn chằm chằm theo, trong lòng kinh nghi (kinh ngạc và nghi ngờ), cái bùa màu vàng này

ông ta chỉ từng thấy trên phim, còn lại là của bọn lừa đảo.

Lúc trước từng nghe qua Thời Thích có chiêu này rồi, chẳng qua là ông ta không tin thôi.

Thời Thích mặc kệ ông ta, tùy tiện bóp một cái, lá bùa liền lắc lư chuyển động, rời khỏi tay anh bay về phía trước.

Mây người Trình Tiên Vi giống như đang xem phim viễn tưởng, trơ mắt nhìn lá bùa tự bay lên, phi thẳng một mạch về trước.

“Thần kỳ thật đấy.”

“Trên thế giới thế mà thật sự có chuyện như vậy, tôi vẫn luôn nghĩ là giả.”

“So với cậu Thích, mấy tên gọi là đại sư lúc trước tôi từng gặp toàn là bọn to đầu giả vờ đi lừa tiền.”

Vài người tuy bình tĩnh nhưng không không nhịn được mở miệng thảo luận, mắt không chớp mắt mà nhìn chằm chằm hướng lá bùa bay đi, sợ bỏ lỡ gì đó.

Bên ngày không quá khúc khuỷu, lá bùa vẫn luôn nằm trong tầm mắt mọi người, rất nhanh đã dừng ở một chỗ, lơ lửng trong không trung.

Ngay sát là một bia đá từ từ hiện ra trong hư không.

Thời Thích nói: “Được rồi.”

Trình Tiên Vi như tỉnh lại từ giấc mộng, lập tức quay đầu hỏi: “Đây là đầu sỏ gây nên sự việc kia sao? Một tấm bia đá có thể giết người?”

Nơi này đột nhiên xuất hiện một khối bia đá cao hơn người, nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị, bọn họ căn bản không dám tới gần, đều nhìn về phía Thời Thích.

Mặt Thời Thích không có chút cảm xúc nào, ngón tay kéo lấy Ninh Mông đưa cô đi cùng.

Tuy Ninh Mông vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng không dám buông tay, sợ đến mức phải đi sát cạnh anh, từng bước từng bước bám theo, lo lắng sợ hãi thứ sắp gặp phải.

Rất nhanh đã tới chỗ bia đá kia.

Thời Thích bóc lá bùa xuống, tấm bia đá hiện lên toàn bộ trước mặt mọi người, bên trên trống không, chỉ có vài chữ viết qua loa ở giữa.

Ninh Mông nghĩ một lát, lại nghĩ đến lời lúc trước hệ thống nói với cô đây là nơi hoàn hảo để chôn cất mới mơ hồ suy đoán, “Đây có phải là bia mộ không?”

“Bia mộ?” Trình Tiên Vi không nhịn được hỏi.

Thời Thích gật đầu, “Là bia mộ.”

“Vậy bên trên có phải là tên hung thủ không? Chẳng lẽ hung thủ đã chết rồi, là một con quỷ?” Trình Tiên Vi bị suy đoán của chính mình dọa phát sợ, không dám tiến lên phía trước.

Ninh Mông cảm thấy suy nghĩ của ông ta khá có lý.

Rất nhiều con quỷ sau khi chết liền tìm người chết thay, không chừng Lục Vũ Kỳ và Lý Nguyệt Như bị chủ nhân của bia mộ này giết chết, nó đã rời khỏi được nơi này rồi.

“Đây là thủ thuật che mắt.” Thời Thích thản nhiên nói.

Anh chỉ phía bên trái bia mộ, “Phá vỡ nó.”

Tuy Trình Tiên Vi không hiểu thủ thuật che mắt là ý gì, nhưng vẫn nghe hiểu được câu sau, vội gọi người phía sau tiến lên, “Bây giờ là lúc phát huy năng lực của mấy người rồi đấy, đào chỗ kia ra nhìn xem.”

Đi qua nơi có ảo ảnh, cỏ dại nơi này khác xa với ở chỗ lúc trước, cao nhất mới tới đầu gối, có thể đào lên rất dễ dàng.

Mấy người vừa nãy chưa phát hiện được cái gì bây giờ cố gắng dùng sức, ra sức đào xuống, không đến vài phút đã đào được một cái hố nhỏ.

Trình Tiên Vi và mấy người khác đều chen tới bên cạnh, mở to mắt nhìn chằm chằm chỗ kia.

Ninh Mông cũng về hướng bên kia, vừa đi vừa nhìn Thời Thích, ngay khi hai người cách nhau khá xa liền quay trở lại luôn.

Thời Thích nhìn thấu cũng không nói hẳn ra, tùy ý đi theo cô.

Rất nhanh, hố càng đào càng lớn, không bao lâu một vài người liền cảm thấy đào phải vật cứng rắn, dùng thêm ít sức đào hai ba lần nữa, vật ẩn bên trong dần lộ ra.

Nhân viên kiểm tra kích động hô lên: “Đào được rồi!”

Trình Tiên Vi lập tức nhìn qua, “Nhanh nhanh nhanh, cẩn thận một chút, làm hỏng thứ đó, nhỡ xảy ra vấn đề gì đó là không ổn đâu!”

Tận đến khi phần đầu lộ ra, mấy người không dám xuống đào tiếp nữa.

Trong hố đen là một hòn đá màu đen vuông vức, phần còn lại vẫn chôn trong đất, chỉ có thể nhìn thấy một nửa số chữ bên trên.

Chữ viết nguệch ngoạc, hơn nữa nhìn qua cũng không thuộc phông chữ nào, rất khó nhận ra.

Trình Tiên Vi nhìn hồi lâu, không nhịn được nói: “Chữ bên trên này khó hiểu quá… Rốt cuộc là viết cái quỷ gì thế.”

Ông ta dùng thứ gì đó gẩy gẩy một lát, hất phần đất còn thừa bên cạnh ra, cuối cùng cũng thấy được bộ dáng đại khái của hòn đá đại khái, thế mà giống bia đá dựng đứng kia như đúc, chẳng qua là bản thu nhỏ thôi.

Điều duy nhất khác biệt là màu sắc tấm bia đá kia rất bình thường, mà tấm bia này đen như mực từ đầu tới cuối, bề ngoài đáng sợ tựa như thiên nhiên.

Toàn bộ chữ bên trên cũng lộ ra.

Trình Tiên Vi phân biệt nửa ngày mới do dự nói: “Cái này ghi tên của ai vậy?”

Sao ông ta nhìn mà không hiểu chữ nào hết.

Ninh Mông cũng nhìn không hiểu, nhưng luôn có cảm giác chỗ nào đó không đúng, tận đến khi hệ thống trong đầu cô kêu lên: “Bên trên là tên của cô kìa!”

Tên cô? Ninh Mông đột nhiên nhìn lại.

Sắc mặt Thời Thích âm trầm đến mức có thể nhỏ ra nước, nhìn chằm chằm cô.

***

A.

——《 Thời Thích lén giấu cuốn nhật ký nhỏ đi.》