Mỗi Ngày Đều Dỗ Dành Bạn Trai

Chương 1: 1 Cùng Bàn

Hứa Cảnh Niệm có chứng ngủ rũ nhẹ, cho nên thỉnh thoảng ngủ gật trong giờ học, tuy cậu đã cố gắng, nhưng cuối cùng vẫn bị cơn buồn ngủ đánh bại.

Tiết ngữ văn hay tiếng anh các thứ thì không sao, nhưng một tiết vật lý mà không nghe giảng sẽ bị hổng kiến thức.

Cậu rất khổ não, không muốn làm học tra.

Giáo viên cũng lo lắng, "Thế này đi, đổi chỗ cho em ngồi cùng với Tạ Viễn.

Xem có thể kèm được em không."

Tạ Viễn luôn đứng hạng nhất, năm nay lớp 11.

Hứa Cảnh Niệm khi lên lớp 11 mới được xếp lớp chung với hắn.

Lớp 10 cậu học ban khoa học xã học, hắn ban tự nhiên, về sau chuyển chung một lớp.

Tạ Viễn trông đẹp trai, thành tích tốt, ngày nào cũng có không ít nữ sinh chạy tới nhìn trộm bên ngoài cửa sổ, có cả nam sinh.

Nhưng Tạ Viễn vẫn dửng dưng lạnh nhạt như thể xưa nay chưa từng để bọn họ vào trong mắt.

Bạn học trong lớp hỏi bài cũng không trả lời.

Thế nhưng nam thần cũng có khuyết điểm, nghèo.

Trường cấp ba của bọn họ có cảnh quan khá đẹp nhưng tỉ lệ thi vào đại học khoa chính quy thấp.

Cho nên trường học sẽ đào người khắp nơi.

Tạ Viễn trung đứng đầu trong kỳ tuyển sinh, nhà trường bỏ ra 200 ngàn để đào về đây.

200 ngàn, đối với Hứa Cảnh Niệm mà nói không tính là quá nhiều.

Nhưng đối với Tạ Viễn mà nói thì lại là một khoản tiền rất lớn.

Hơn nữa nghe nói mẹ Tạ Viễn còn bị tai nạn giao thông.

Hứa Cảnh Niệm cúi đầu đứng trước mặt giáo viên chủ nhiệm, lông mi chớp chớp, một lúc lâu sau lắc đầu nói: "Em không muốn làm phiền người khác."

Bạn Tạ Viễn chắc chắn cũng sẽ không kèm cặp người suốt ngày ngủ trong lớp như cậu.

Thời gian của bạn Tạ Viễn rất quý giá.

Giáo viên chủ nhiệm chỉ hỏi qua Hứa Cảnh Niệm, không cho cậu cơ hội lựa chọn, quay đầu lại nói với bạn cùng bàn của Tạ Viễn.

Hứa Cảnh Niệm đổi chỗ.

Hứa Cảnh Niệm quay đầu lại liếc mắt nhìn sau lưng, Tạ Viễn mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, nghiêng người để bạn cùng bàn của hắn đi ra ngoài, trước sau không hề cảm xúc.

Hứa Cảnh Niệm thở dài, đến lúc đó bớt nói lại, làm một người tàng hình.

Đổi chỗ đối với Hứa Cảnh Niệm mà nói chính là thay đổi chỗ ngủ.

Quan hệ giữa Hứa Cảnh Niệm và mọi người xung quanh cũng không tệ lắm, lúc chuyển chỗ còn được bạn học cho đồ ăn vặt.

Tạ Viễn thờ ơ liếc nhìn Hứa Cảnh Niệm, ánh mắt lạnh lùng không hề có độ ấm.

Hứa Cảnh Niệm ngượng ngùng nở nụ cười, "Làm phiền cậu."

Tạ Viễn thu hồi tầm mắt.

Lạnh lùng quá.

Hứa Cảnh Niệm nghĩ thầm.

Nhưng trong thâm tâm Hứa Cảnh Niệm muốn học tập thật giỏi, nhất là khi ngủ trong tiết vật lý, còn những kiến thức trong sách giáo khoa làm sao cũng không hiểu nổi, thế mà bạn cùng bàn của cậu đã bắt đầu làm bài tập.

Một câu trắc nghiệm chỉ cần khoảng chừng ba giây là xong.

Có một học thần sừng sững ngay bên cạnh mình, học tra bắt đầu căng thẳng, giương mắt chăm chú nhìn sách giáo khoa, nhìn nửa buổi vẫn chẳng hiểu cái gì.

Học tra không hiểu, lại bắt đầu nằm nhoài trên bàn nghĩ bậy nghĩ bạ.

Lúc tan học, rất nhiều nữ sinh vây quanh Tạ Viễn, hắn từ chối tất cả, hay là giảng bài cho một trong số đó?

Những nữ sinh kia líu ra líu ríu nói không ngừng, tan học 10 phút rồi vẫn chưa im lặng.

Cho nên hẳn là nói vài câu nhỉ?

Vậy Tạ Viễn cũng sẽ giảng bài cho cậu chứ?

Cậu im lặng thế này, trước nay cũng chưa từng chọc Tạ Viễn, mà cậu còn là bạn cùng bàn, Tạ Viễn sẽ giảng cậu chứ?

Hứa Cảnh Niệm vừa nghĩ, đổi hướng nằm, đồng thời cẩn thận từng li từng tí chọc chọc cánh tay bạn cùng bàn.

Hứa Cảnh Niệm nín thở.

Tạ Viễn chếch mắt nhìn Hứa Cảnh Niệm, "Chuyện gì?"

Để ý đến cậu rồi.

Hứa Cảnh Niệm gật gật đầu, từ từ đẩy sách giáo khoa của mình tới, có chút ngượng ngùng, "Ngủ gật trong giờ học, không nghe giảng được, không hiểu lắm.

Cậu có thể giảng bài cho tớ một chút không?"

Hứa Cảnh nói rất nhỏ, nghe như là có một đàn kiến bò tới bò lui trong đầu Tạ Viên, cảm giác ngứa ngáy khiến Tạ Viễn vô thức siết chặt bài tập trong tay.

"Ừm."

Hứa Cảnh Niệm nở nụ cười, nói một câu cảm ơn, nghiêng người qua.

Hứa Cảnh Niệm như mèo con lười biếng, áp má nằm nhoài trên cánh tay, nếu không thỉnh thoảng đáp một tiếng, Tạ Viễn cũng cho rằng cậu đang ngủ.

Sau khi giảng xong, Hứa Cảnh Niệm dùng vốn từ khô khan của mình để khen ngợi Tạ Viễn, cầm sách giáo khoa của mình rồi cảm ơn một lần nữa: "Cảm ơn cậu nha.

Cậu là người tốt.

Sau này tớ nhất định sẽ cố gắng hết sức không ngủ gật trong tiết lý nữa."

"Không thể làm phiền việc học của bạn Tạ Viễn."

Hứa Cảnh Niệm nói rất chân thành, đọc từng chữ rõ ràng.

Tạ Viễn hơi ngẩn ra, rũ mắt tiếp tục làm bài.

Nhưng hắn có thể cảm nhận được mèo con lười biếng bên cạnh lúc này đang nằm nhoài trên bàn, nhìn trộm hắn.

Nói chính xác là Hứa Cảnh Niệm đang ngưỡng mộ tốc độ làm bài của học thần Tạ Viễn, hy vọng có thể ké chút hào quang của học thần, cố gắng không ngủ gật.

Không ngủ gật trong giờ học, đây chính là nguyện vọng lớn nhất của cậu.

"Sẽ không phiền, có thể hỏi."

Một hồi lâu sau, Hứa Cảnh Niệm đang gật gà gật gù bỗng dưng nghe được giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh, cậu nhướn mí mắt, phát hiện Tạ Viễn đang nhìn cậu.

Tạ Viễn thật đẹp trai.

Đây là suy nghĩ cuối cùng của Hứa Cảnh Niệm trước khi ngủ.

Tạ Viễn nói có thể hỏi là thật sự có thể hỏi, Hứa Cảnh Niệm hỏi mấy lần sợ làm phiền Tạ Viễn, không dám nữa hỏi, định tối về dùng di động để tra bài.

Nhưng Tạ Viễn chủ động hỏi cậu.

Hứa Cảnh Niệm có chút thụ sủng nhược kinh, "Cảm....!Cảm ơn."

"Ừm."

Tạ Viễn không giảng bài cho người khác, trước nay đều luôn lịch sự từ chối.

Bạn học trong lớp đi hỏi cũng bị từ chối, cho nên không có gì bất mãn.

Dù sao hắn vốn là người đơn độc lạnh lùng, không giảng cũng bình thường.

Nhưng gần đây bọn họ phát hiện, Tạ Viễn rất hay giảng bài cho bạn cùng bàn.

Có bạn học đi ngang qua Tạ Viễn, lén nhìn lướt qua, nhận ra là những câu hỏi cơ bản đơn giản nhất.

Nữ sinh khá thân thiết với Hứa Cảnh Niệm trong lớp đang nhắc lại chuyện này trước mặt Hứa Cảnh Niệm với vẻ mặt ước ao.

Hứa Cảnh Niệm ngoại giao cũng rất tốt, thậm chí còn có nữ sinh gọi Hứa Cảnh Niệm là bé con.

Ban đầu Hứa Cảnh Niệm cũng phản kháng, nhưng phản kháng không có hiệu lực.

Bởi vì ngoại hình Hứa Cảnh Niệm thanh tú, tính cách mềm mại, còn ham ngủ, đặc biệt là cảnh tưởng lúc vừa tỉnh giấc vừa ngáp vừa dụi mắt, một câu bé con cũng không quá đáng.

Hứa Cảnh Niệm nằm nhoài trên bàn, mặt mày ửng hồng, định mở miệng khen ngợi học bá cùng bàn, thế nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng, chỉ khẽ ưm một tiếng.

Nếu có nữ sinh nghe thấy, sẽ nghe ra cậu vô thức phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt..