Mỗi Ngày Đều Dỗ Dành Bạn Trai

Chương 17: 17 Ghen Tuông

Lúc Tạ Viễn rửa cho cậu, Hứa Cảnh Niệm thử nghiệm sử dụng lý trí kiểm xoát cơ thể bản thân, nhưng cũng không có tác dụng gì.

Hứa Cảnh Niệm bỏ qua, dù sao thì Tạ Viễn hẳn đã quen thuộc với cơ thể ướt át này của cậu.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng khi Tạ Viễn rửa cho cậu xong, còn giúp cậu mặc quần áo vào, Hứa Cảnh Niệm ngượng ngùng muốn chết.

Cậu run run nói, "Về.....!Về thôi."

Hứa Cảnh Niệm vừa muốn đi, vẫn chưa vén rèm lên, ngón tay bị kéo lại.

Nóng rực đến mức làm tim Hứa Cảnh Niệm run theo, Hứa Cảnh Niệm theo bản năng siết chặt tay, không dám quay đầu lại.

Nắm nửa ngày, người phía sau cũng không có động tĩnh gì.

Hứa Cảnh Niệm đành quay đầu lại nói: "Không đi hả?"

Ngón tay bị lắc lư, đôi mắt Tạ Viễn ngập ý cười, hắn ừ một tiếng nói: "Bị tê chân rồi."

Tê chân?

Mặt Hứa Cảnh Niệm thoáng đỏ chót.

Vì ngồi xổm rửa cho cậu á???

Tạ Viễn, Tạ Viễn mắc gì nói thẳng ra vậy chứ!!!!

Phía dưới...!phía dưới cậu cũng còn đang tê rần đây, đâu có nói ra!!!

Hứa Cảnh Niệm không thể làm gì khác hơn là chậm rì rì quay người định kéo Tạ Viễn lên, còn chưa lấy sức thì Tạ Viễn đã đứng lên, một giây sau lại bị Tạ Viễn kéo vào trong lồng ngực.

"Cậu cố ý." Hứa Cảnh Niệm ngã vào trong vòng tay Tạ Viễn, lẩm bẩm trách móc.

Tạ Viễn thấp giọng thừa nhận: "Tôi cố ý." Nói xong lại cọ tới cọ lui vào cổ Hứa Cảnh Niệm, sau đó nhấm nháp vành tai cậu.

Hứa Cảnh Niệm khẽ run lên.

"Tiểu Niệm, hôn tôi nữa đi."

Tạ Viễn nỉ non trên chóp mũi cậu, Tạ Viễn gục vào trán cậu nhẹ nhàng yêu cầu, đồng tử đen nhánh đổ đầy dịu dàng.

Đầu độc lòng người.

Tim Hứa Cảnh Niệm rung động.

Hứa Cảnh Niệm bị đầu độc hôn lên má, mũi, mắt Tạ Viễn, cuối cùng dời xuống đôi môi mỏng.

Mới vừa chạm môi đã bị Tạ Viễn giữ đầu, hôn thật sâu.

**

Tạ Viễn sẽ đưa cậu về nhà mỗi tối, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Nhưng mỗi lần đến cửa Tạ Viễn lại đi, không có việc gì, một cái hôn lướt cũng không.

Hứa Cảnh Niệm muốn được hôn, nhất là hôm nay cậu mới bị Tạ Viễn bắt nạt, khắp toàn thân đều cực kỳ mong muốn dính sát vào Tạ Viễn.

Thế nhưng, Hứa Cảnh Niệm dè dặt không nói ra.

Về đến nhà còn vào khung chat với Tạ Viễn, lại không biết nói gì với Tạ Viễn.

Muốn hôn.

Tạ Viễn gọi video tới.

Hứa Cảnh Niệm ném điện thoại di động ra thật xa, rồi lại nhặt về.

Tạ Viễn ở bên ngoài, cảnh vật xung quanh rất quen thuộc.

Là bên ngoài tiểu khu nhà cậu.

"Cậu còn chưa đi hả?"

"Chưa." Tạ Viễn rũ mắt nhìn cậu trong video, không biểu cảm gì.

"Ồ." Cuộc trò chuyện đi vào ngõ cụt, Hứa Cảnh Niệm và Tạ Viễn mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

Ánh mắt Tạ Viễn xen chút ý cười, thấp giọng nói: "Xuống đây đi, quên hôn cưng."

Hứa Cảnh Niệm cong mắt, sau khi nói một tiếng với mẹ Hứa, lập tức chạy xuống.

Vì chạy quá nhanh, va phải một đứa bé trai đứng trước cửa.

Trong tay đứa nhỏ còn cầm trà sữa, ui da một tiếng bị Hứa Cảnh Niệm va ngã trên đất.

Hứa Cảnh Niệm không ngã, vội vàng đi tới kéo bé trai lên, "Không sao chứ?"

Cậu nhóc cau mày, đang muốn nổi giận, thấy là Hứa Cảnh Niệm rồi, lập tức cười hì hì kéo cổ tay Hứa Cảnh Niệm, "Anh ơi, hôm nay em có thể đến nhà anh làm bài tập không ạ?"

Cậu nhóc là hàng xóm của Hứa Cảnh Niệm.

Lúc rảnh rỗi thường thích đến nhà Hứa Cảnh Niệm rồi làm bài tập cùng Hứa Cảnh Niệm.

Thế nhưng Hứa Cảnh Niệm không muốn làm bài tập với cậu nhóc cho lắm.

Cậu nhóc nói nhiều, nói là làm bài tập, mà cứ líu ra líu ríu.

Cậu vốn là học tra, làm bài tập chậm, lại bị ảnh hưởng, ngâm đến gần hai giờ mới xong.

Trạng thái ban sáng không được tốt, còn bị Tạ Viễn hiểu lầm cậu lại mua đồ chơi.

Hứa Cảnh Niệm còn đang suy nghĩ lý do từ chối, chợt phát hiện cậu nhóc bỗng co chân bỏ chạy, cũng không quay đầu lại.

Đang tò mò, cả người cậu liền bị người từ phía sau ôm lại.

Hứa Cảnh Niệm cứng đờ, sau khi nghe mùi hương quen thuộc, nhếch miệng lên, "Tạ Viễn?"

"Ừm."

Tạ Viễn cụp mắt nắm cổ tay Hứa Cảnh Niệm, kéo Hứa Cảnh Niệm đến lối rẽ bên cạnh, "Ai đó?"

Tạ Viễn vẫn luôn siết cổ tay Hứa Cảnh Niệm không tha, đôi mắt thâm trầm không rõ.

Hứa Cảnh Niệm cong mắt: "Là cậu nhóc hàng xóm nhà em, thích làm bài tập cùng em, phiền lắm, em cũng lười làm bài tập với nó.

Học tra rất dễ bị ảnh hưởng."

Tạ Viễn cũng không biết có nghe được không, cau mày nói: "Có phải nó hay táy máy tay chân vậy với cậu lắm đúng không?"

???

Hứa Cảnh Niệm hoang mang.

Tâm trạng Tạ Viễn vốn rất tốt bỗng dưng bắt đầu nóng ruột.

Hắn thật sự không thể nào chịu được khi những người khác chạm vào Hứa Cảnh Niệm, trẻ con cũng không được.

Thế nhưng hắn biết, hắn không thể đi ràng buộc kìm hãm những mối quan hệ của Hứa Cảnh Niệm, thậm chí là tiếp xúc xã giao với bạn bè.

Cho nên hắn chỉ có thể hôn lên Hứa Cảnh Niệm thật mạnh, biểu hiện sự bất mãn của mình.

Hứa Cảnh Niệm bị hôn không thở nổi, nhìn cổ tay mình bị siết đỏ chót, bình tĩnh lại dường như nhận ra được điều gì.

"Tạ Viễn cậu đang ghen phải không?"

Tạ Viễn không nói gì.

Hứa Cảnh Niệm cười cười, nén e thẹn khẽ nói: "Tớ về nhà đi tắm, tắm sạch sẽ thơm tho, sáng mai hôn chào buổi sáng để tớ chủ động được không?"

Tạ Viễn ừ một tiếng.

Hứa Cảnh Niệm âm thầm vui vẻ, Tạ Viễn thật sự đang ghen.

Hơn nữa bây giờ cậu đã được Tạ Viễn hôn! Chuyến xuống lầu này thật đáng giá!.