Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Chương 15: Ác giả ác báo

Ánh trăng chiếu ngói xanh, bóng đêm sâu thăm thẳm.

Vì ban đêm không có gì làm, sáng còn phải dậy từ tinh mơ nên tạp dịch đều ngủ sớm.

Đảo mắt lại đến giờ đi ngủ.

Lận Khinh Chu lấy thẻ ngọc trong ngực ra giấu vào gối gỗ rồi trải chăn đệm lên giường, y vừa quay đầu thì nhìn thấy giường trống của Liễu Nguyệt.

Ánh mắt Lận Khinh Chu dừng lại giây lát rồi nhìn ra cửa với vẻ lo âu.

Triệu Giáp nằm kế bên giường Liễu Nguyệt cũng phát hiện hắn chưa về nên mở miệng hỏi: "Khinh Chu, ngươi biết Liễu Nguyệt đi đâu không? Chẳng phải bình thường hai người các ngươi toàn đi chung với nhau à?"

Lận Khinh Chu đã hứa sẽ giữ kín miệng nên cười gượng nói: "Ta cũng không biết hắn đi đâu nữa."

Tiền Bính nói: "Có khi nào xuống thị trấn dưới núi không."

Triệu Giáp: "Vậy chắc ngày mai hắn không kịp về quét dọn đâu, hắn muốn xin nghỉ à?"

Tiền Bính: "Ngươi hỏi ta ta hỏi ai chứ?"

Triệu Giáp tung chăn nằm xuống giường lẩm bẩm: "Dạo này không yên ổn đâu, tốt nhất đêm hôm khuya khoắt đừng có chạy lung tung."

"Không yên ổn?" Lận Khinh Chu hỏi, "Sao thế?"

Triệu Giáp quay sang đưa tay che miệng thì thào: "Khinh Chu ngươi chưa biết gì à, lúc chiều có người phát hiện ra xác Tiểu Niên đấy."

Lận Khinh Chu thảng thốt: "Cái gì!?"

Người trong phòng đều hiếu kỳ quay lại nhìn y.

"Ai nha, ngươi đừng nói lớn vậy chứ." Triệu Giáp trách móc, "Bọn họ nói Tiểu Niên bị trượt chân ngã xuống vách núi chết."

"Không phải đâu." Tiền Bính lại gần thì thầm, "Ta có thấy xác mà, há miệng le lưỡi chết không nhắm mắt, quần áo còn rách tả tơi, nhất định là gặp phải tà ma rồi."

Triệu Giáp phản bác: "Ngươi đừng nói bậy, Tương Ngự Tông nằm trên núi thiêng thì lấy đâu ra tà ma."

Tiền Bính bĩu môi: "Chẳng phải có tên ma đầu bị giam ở Tương Ngự Tông sao? Ai biết có phải hắn dẫn thứ gì ô uế tới đây không."

Lận Khinh Chu thu lại ánh mắt từ giường Liễu Nguyệt rồi hỏi: "Các ngươi biết đệ tử Tương Ngự Tông đo ưu khuyết của linh căn ở đâu không?"

Tiền Bính: "Linh căn đâu cần phân biệt ưu khuyết chứ?"

Lận Khinh Chu nhíu mày: "Cái gì? Không phân biệt ưu khuyết?"

Tiền Bính quả quyết: "Đúng vậy, huynh đệ ta làm việc vặt ở Tương Ngự Tông từ năm mười hai tuổi nên tốt xấu gì cũng quen mấy người tu đạo, rành hơn các ngươi nhiều."

Một ý nghĩ tệ hại thoáng qua đầu Lận Khinh Chu.

Y đứng phắt dậy cầm đèn lồng ở góc tường gắn nến vào, vừa làm vừa hỏi Triệu Giáp: "Xác Tiểu Niên được tìm thấy ở đâu?"

Triệu Giáp: "Vách núi dưới Vấn Đạo Đài ấy. Khinh Chu, đêm hôm khuya khoắt ngươi còn đi đâu thế? Không ngủ à?"

Lận Khinh Chu không trả lời mà chạy ra khỏi nhà gỗ trước ánh mắt nghi hoặc của đám người.

-

Ban đêm đi đường núi thật không dễ, ánh trăng và ánh nến phản chiếu lẫn nhau, Lận Khinh Chu lò dò men theo con đường nhỏ trong khu rừng gần Vấn Đạo Đài.

Biết rõ đây chỉ là suy đoán của mình nhưng Lận Khinh Chu vẫn không kìm được ý muốn đi tìm người.

Không sợ nhất vạn mà chỉ sợ vạn nhất.

Chỉ mong là y suy nghĩ lung tung, lo lắng vô cớ thôi.

Vấn Đạo Đài là nơi ngày thường đệ tử Tương Ngự Tông tĩnh tâm tu tiên cách xa ồn ào náo nhiệt, không có lầu các mà chỉ có đường núi lát đá nên Lận Khinh Chu chẳng cần e ngại mà gọi to: "Liễu Nguyệt, ngươi ở đâu? Liễu Nguyệt?"

Y cứ thế đảo quanh một vòng, chỉ thấy bóng cây lắc lư chứ tuyệt nhiên không thấy ai.

Nỗi bất an ban đầu dần lắng xuống, sau khi Lận Khinh Chu bình tĩnh lại thì cảm thấy nhất định là mình suy nghĩ lung tung, y không tìm kiếm nữa mà trở về nhà gỗ của tạp dịch ở chân núi.

Nhưng thế gian này từ nơi sâu xa đã định sẵn số mệnh.

Lúc tìm thì không thấy, khi đã bỏ ý định thì lại hiện ra trước mặt.

Gió đêm lạnh giá, lá cây xào xạc, một tiếng cầu cứu nghẹn ngào vọng vào tai Lận Khinh Chu.

Đột nhiên nghe thấy tiếng khóc trong rừng núi tĩnh mịch, phản ứng đầu tiên của Lận Khinh Chu là rùng mình, sau lúc kinh hãi y lập tức lần theo âm thanh kia đi tìm.

Sau đó y phát hiện ra một người dưới gốc đại thụ cành lá um tùm.

Người kia quần áo lộn xộn co rúm người lại, đến gần nhìn kỹ mới thấy tóc tai hắn dính đầy bùn sình, tay chân bầm tím, cả người chật vật không chịu nổi.

Chính là Liễu Nguyệt.

"Liễu Nguyệt!" Lận Khinh Chu thả đèn lồng xuống rồi vội vã nhào tới quỳ rạp trước mặt hắn.

Lận Khinh Chu không ngốc nên mơ hồ đoán được Liễu Nguyệt đã trải qua chuyện gì.

Nhưng y chẳng biết làm thế nào cho phải.

"Huhuhu." Liễu Nguyệt ôm mặt khóc đứt ruột xé gan, cổ họng khàn đặc không phát ra được thanh âm nào.

"Liễu Nguyệt, ta là Lận Khinh Chu đây, không sao, không sao, đừng sợ." Lận Khinh Chu thở dài trong lòng, không ngừng nhẹ giọng trấn an.

"Huhu, Khinh Chu? Huhu." Liễu Nguyệt nghẹn ngào.

"Ừ, ta đây, không sao, ta đưa ngươi về nhà gỗ." Lận Khinh Chu cởϊ áσ ngoài khoác lên người Liễu Nguyệt rồi tức giận nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi đừng sợ, nhất định ta sẽ giúp ngươi đòi lại công bằng, bắt tên súc sinh kia đền tội."

"Khinh Chu, không đi, ngươi mau...... đi mau......" Liễu Nguyệt khóc nấc.

"Ừ, giờ chúng ta đi." Lận Khinh Chu định cõng Liễu Nguyệt lên.

"Không, không." Liễu Nguyệt lắc đầu, thanh âm run rẩy, "Ở gần lắm, ngươi mau đi đi."

Lận Khinh Chu lập tức sởn gai ốc.

Một giây sau eo Lận Khinh Chu bị đá mạnh làm y văng xa cả thước, chưa kịp định thần thì lại bị giẫm lên bụng.

Phần bụng yếu ớt không có xương bảo vệ hoàn toàn chịu không nổi cú đạp này, Lận Khinh Chu chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong người mình xoắn chặt vào nhau, đau đến nỗi toàn thân run rẩy, y co rúm lại, cổ họng phát ra một tiếng hét thống khổ.

"Ngươi nghĩ mình là cái thá gì chứ? Còn muốn bắt ta đền tội nữa à?" Giọng người kia đầy mỉa mai, "Ngươi thử nói xem trừng trị ta thế nào?"

Lận Khinh Chu muốn giãy dụa thoát ra nhưng rõ ràng cùng là nam tử trưởng thành mà sức lực đối phương lại mạnh hơn người thường rất nhiều.

Giờ Lận Khinh Chu mới nhận ra sự chênh lệch giữa người bình thường và người tu tiên.

Người kia cũng không định tha cho Lận Khinh Chu, ánh mắt hung hãn của hắn lộ ra sát ý, rút trường kiếm bên hông muốn gϊếŧ người diệt khẩu.

Mũi kiếm lóe lên ánh sáng lạnh như băng, nỗi hoảng sợ vì sắp bị gϊếŧ át đi cơn đau ở bụng, đầu óc Lận Khinh Chu chợt trở nên nhanh nhạy, y vội hỏi: "Tiểu Niên bị ngươi gϊếŧ đúng không?"

Tay cầm kiếm của thanh niên kia khựng lại chứng minh suy đoán của Lận Khinh Chu.

Lận Khinh Chu nhịn đau thốt ra từng chữ: "Nếu hai ngày liền có ba người chết thì dù là tạp dịch Tương Ngự Tông cũng không bỏ mặc không tra xét đâu!"

Thanh niên nhíu mày, sát ý trong mắt không hề vơi bớt nhưng bắt đầu do dự.

Đúng lúc này Liễu Nguyệt đã lấy lại chút sức lực lảo đảo nhào tới quỳ cạnh thanh niên, ôm chân hắn dập đầu thút thít: "Đừng gϊếŧ Khinh Chu mà, xin ngươi đó, chúng ta sẽ không nói đâu, cái gì cũng không nói hết, tha cho chúng ta đi, tha cho chúng ta đi."

Lời cầu xin quỵ lụy này khiến thanh niên lộ ra vẻ mặt giễu cợt, hắn nhìn Liễu Nguyệt run rẩy, nhớ lại chuyện lúc nãy, tâm niệm ăn tủy biết vị, sau đó thu lại bàn chân đang đạp lên Lận Khinh Chu.

Lận Khinh Chu ôm bụng ho khan mấy tiếng, còn chưa tỉnh lại từ cơn đau thì đã bị thanh niên bóp cổ nhấc bổng lên.