Mọi Việc Đều Hợp Chẳng Kiêng Kị Gì!

Chương 15

Tác giả: Mộc Mộc Tử

Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện

Biên tập: Tĩnh Nhiên | Thần Niên

Thu Hân Nhiên đang đứng kéo cung ở trong sân nhỏ. Nàng đã duy trì tư thế đó gần một nén nhang [1], cánh tay đã bắt đầu khẽ run rẩy, vai hơi chùng xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cây hương đang cắm ở trong lư hương trước mặt.

Thiếu niên đang ngồi dưới tán cây gần đó nhàn nhã cúi đầu ngấp một ngụm trà, đỉnh đầu tựa như có mắt, lên tiếng nhắc nhở: “Kéo thẳng tay! Nếu hạ tay xuống thì làm lại từ đầu.”

Cô gái đang kéo dây cung trong giữa sân căng thẳng, nghiến răng nghiến lợi cố gắng giữ thẳng cánh tay của mình.

Cả khoảng sân nhỏ yên lặng như tờ, thỉnh thoảng vang lên âm thanh giòn tan của nắp chén va vào miệng chén khi thiếu niên uống trà. Nắng thu vàng ươm, tiết trời ấm áp, là thời điểm tốt nhất để đánh một giấc ngủ trưa. Thu Hân Nhiên chẳng hiểu tại sao nàng phải ở nơi này khổ sở luyện tập kéo cung như vậy chứ?

Nguyên do phải nói đến việc xảy ra vài ngày trước…

Không biết bằng cách nào, Thái hậu đã nghe được chuyện cưỡi ngựa Thất công chúa ngày hôm trước. Bà đã rất khiếp sợ và lo lắng khi nghe kể rằng Thất công chúa suýt chút nữa bị ngã ngựa vì đụng phải người nào đó trên võ trường. Hôm sau, khi Trần Quý phi đến cung Phúc Khang hầu chuyện, Thái hậu lập tức nhắc đến chuyện này.

Năm sau Thất công chúa sẽ đến tuổi cập kê [2], Trần Quý phi đang chọn đối tượng thích hợp để kết hôn cho nàng. Bà lo lắng cô con gái này của mình quá ương bướng và tuỳ hứng, không hề có dáng vẻ của một tiểu thư khuê tú [3]. Sau khi trở về cung điện của mình, Trần Quý phi gọi hai anh em Lý Hàm Ý và Lý Hàm Như đến dạy bảo một phen. Nhất là Lý Hàm Ý, bà mắng cậu là một người anh không gương mẫu, cả ngày không học hành đã đành, còn dụ dỗ em gái đi cưỡi ngựa bắn cung, thật là quá lắm rồi!

Hai anh em Lý Hàm Ý ngoan cố biện giải vài câu, nhưng nhìn tính tình của hai người đủ biết mẹ của bọn họ là không phải người dễ nhượng bộ. Trần Quý phi lập tức sai cung nhân mang roi đến để trừng phạt hai người khiến cung điện rối loạn cả lên. Cuối cùng mỗi bên nhường một bước thì mọi chuyện mới kết thúc êm đẹp. Trần Quý phi tuyên bố rằng bà không quản được Lý Hàm Ý cũng đành thôi nhưng Lý Hàm Như thì phải ngoan ngoãn ở trong phòng đóng cửa suy ngẫm lỗi lầm, chớ mơ tưởng chuyện mỗi ngày chạy ra ngoài chơi. Vậy là hôm sau Lý Hàm Ý vác gương mặt đen như đáy nồi đến tìm Thu Hân Nhiên.

Thu Hân Nhiên mừng khấp khởi ở trong long, cho rằng Lý Hàm Ý hẳn là đến để huỷ bỏ trận thi đấu, ai ngờ nàng lại nghe cậu nói: “Trận thi đấu lần này không thể tiếp tục theo cách cũ được nữa, phải thay đổi cách thi đấu khác.” Lý Hàm Ý ngang ngược nói tiếp: “Bây giờ không thể tìm được cô gái nào xấp xỉ tuổi của cô lại giỏi cưỡi ngựa bắn cung, vì vậy cô cũng không được chọn Nguyên Vũ làm đồng đội nữa.”

Thu Hân Nhiên cảnh giác hỏi lại: “Vậy Nhị hoàng tử muốn như thế nào?”

“Cô và ta có kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung tương đương, vậy tìm hai người cũng có kỹ thuật không kém nhau bao nhiêu là được.” Lý Hàm Ý dừng lại một chút, ra vẻ rộng lượng nói: “Giữa Tu Ngôn và Hiển Dĩ, ta cho cô chọn trước một người.”

Thu Hân Nhiên: “…”

Mặc dù việc cạnh tranh giành vị trí đứng đầu khoá cưỡi ngựa bắn cung giữa đám học trò trong Học cung rất quyết liệt nhưng vị trí đứng cuối lại cực kỳ bình lặng. Trừ phi người luôn cáo ốm vắng mặt là Hạ Tu Ngôn đi học, vị trí đứng cuối luôn luôn là Chu Hiển Dĩ.

Thu Hân Nhiên hỏi lại: “Vậy Nhị hoàng tử đã hỏi ý kiến của Hạ thế tử và Chu thế tử chưa?”

“Việc đó không cần cô lo!” Lý Hàm Ý xua tay nói: “Cô chọn một người là được.”

Thu Hân Nhiên cân nhắc một hồi mới cất tiếng: “Vậy… tôi chọn Chu thế tử.”

Vừa dứt lời, nàng thấy vẻ mặt của người đối diện hằm hằm, tựa như một ngọn núi lửa sắp phun trào. Vì vậy nàng thoáng do dự rồi vội vàng sửa lời: “Hay là …tôi chọn Hạ thế tử đi.”

Lúc này sắc mặt của Lý Hàm Ý mới tốt lên một chút, hài lòng nói: “Được. Vậy cứ quyết định như vậy đi. Cô và Tu Ngôn một đội, còn ta và Hiển Dĩ một đội, đến cuộc đi săn mùa thu sẽ phân rõ thắng bại.” Dứt lời Lý Hàm Ý quay người bỏ đi.

Lúc đó, Trong lòng của thu Hân Nhiên ôm một tia hi vọng. Dựa vào hiểu biết của nàng đối với Hạ Tu Ngôn, nếu cậu ta đã nói không muốn tham gia vào chuyện này thì cậu ta sẽ có cách để an toàn tránh đi, do đó có lẽ trận thi đấu này cuối cùng sẽ bị huỷ bỏ thôi. Và sự thật đã chứng minh, nàng rõ ràng chẳng hiểu Hạ Tu Ngôn tí nào. Hạ Tu Ngôn vậy mà lại đồng ý tham gia, và dĩ nhiên Chu Hiển Dĩ cũng không dám từ chối.

Sau đó không lâu, khi Thu Hân Nhiên cùng Chu Hiển Dĩ cùng nhau đi về sau buổi học, cậu bé mập Chu Hiển Dĩ oán trách nàng suốt dọc đường: “Hân Nhiên, sao cô không chọn tôi thế?”

“Từ đầu tôi đã muốn chọn cậu rồi….” Thu Hân Nhiên thở dài: “Nhưng tôi nào có gan cướp người mà Nhị hoàng tử định chọn đâu.”

Nghe thấy Thu Hân Nhiên vốn ngay từ đầu muốn chọn mình, Chu Hiển Dĩ vẻ mặt rạng rỡ nhưng lại lập tức ủ rũ nói: “Chắc vì Nhị hoàng tử có yêu cầu đối với tôi quá cao nên ngài ấy rất nghiêm khắc, còn hơn cả sư phụ dạy bắn cung nữa.”

Thu Hân Nhiên hình dung ra bộ dạng cáu kỉnh của Lý Hàm Ý khi dạy cho Chu Hiển Dĩ như thế nào, giọng điệu an ủi: “Ôi, tôi cũng thế…”

Nàng vốn muốn nói mình cũng trải qua tình cảnh khổ như cậu vậy đó, nhưng Chu Hiển Dĩ lại nghe ra ý hoàn toàn khác, hai mắt của cậu trợn tròn, kinh ngạc nói: “Lúc dạy Hạ thế tử, cô cũng nghiêm khắc vậy hả?”

Thu Hân Nhiên nghẹn lời, qua một lúc lâu mới nhận ra rằng trong mắt người khác nàng là người dạy Hạ Tu Ngôn chứ không phải Hạ Tu Ngôn dạy nàng. Nàng vừa hồi tưởng lại thời gian mà Hạ Tu Ngôn huấn luyện cho mình, vừa đáp: “Ừm, cũng không nghiêm khắc lắm. Nếu luyện tập không tốt thì không cho ăn cơm, đang luyện tập mà bỏ giữa chừng thì phải làm lại từ đầu, nếu giả vờ qua loa đối phó thì sẽ phải luyện tập gấp đôi, còn nếu rề rà kéo dài thời gian thì sẽ ngồi cùng cậu chậm rãi luyện tập đến tận nửa đêm…”

Chu Hiển Dĩ mắt chữ o mồm chữ a, mãi lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Cô dám đối xử như thế với Hạ thế tử hả? Cô to gan thật đấy!” Chu Hiển Dĩ chợt thấy mình luyện tập với Lý Hàm Ý cũng không tệ lắm, ít nhất dù cậu luyện tập kém cũng không bị bỏ đói. Quan trọng là Nhị hoàng tử khá nóng nảy và thiếu kiên nhẫn nên chắc chắn sẽ không cùng cậu luyện tập đến tận nửa đêm.

Chu Hiển Dĩ với vẻ mặt như vừa thoát được một kiếp nạn lẩm bẩm: “Thật may là cô đã không chọn tôi.” Sau đó cậu nhỏ giọng chỉ trích: “Mà cô làm như thế cũng hơi quá đáng đấy!”

Thu Hân Nhiên vẻ mặt sầu não gật đầu nói: “Ừ, cậu nói đúng.”

Một cỗ xe ngựa dừng ở bên ngoài cửa cung cách đó không xa, người ngồi trong xe vén rèm lên, nhìn hai người đang chậm rãi đi từ đằng xa tới, người đó vươn tay ra ngoài cửa sổ, sốt ruột gõ cộc cộc lên thành xe. Thu Hân Nhiên thở dài, chào tạm biệt với Chu Hiển Dĩ rồi chậm rì rì chạy đến trước xe ngựa và leo lên xe.

Hạ Tu Ngôn ngồi trong xe ngựa, trên mặt lộ ra vẻ mất kiên nhẫn. Thu Hân Nhiên ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh, giọng điệu nịnh nọt nói: “Thế tử đã dùng cơm chưa?”

“Chưa.” Cậu thiếu niên lạnh lùng đáp.

Thu Hân Nhiên giả vờ không thấy thái độ của cậu, vui vẻ nói: “Trùng hợp quá, tôi cũng vậy.”

Hạ Tu Ngôn liếc nhìn Thu Hân Nhiên thấy nàng đang chống tay trên thành ghế, nhìn con đường phía trước sau tấm rèm xe. Cỗ xe ngựa nhanh chóng rời khỏi con đường giữa hai bức tường của cung, đi ngang qua phố xá sầm uất nhộn nhịp. Lúc này vừa đúng giờ ăn trưa, mùi thức ăn thơm phức toả ra từ các cửa tiệm dọc hai bên đường tràn ngập khoang mũi của hai người họ. Thu Hân Nhiên nheo mắt lim dim, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không biết hôm nay thím Trương sẽ nấu ngón gì nhỉ?”

Hạ Tu Ngôn khẽ mỉm cười, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Đệ trạch cũ của Công chúa toạ lạc trên phường Dực Thiện, là một toà nhà khá cổ xưa, có diện tích không quá lớn, so sánh với các phủ đệ khác của các thành viên trong hoàng thất trong kinh thành thì nơi này có vẻ khá đơn sơ, sa sút. Trong đệ trạch chỉ có một mình Hạ Tu Ngôn là chủ, còn lại là hai gia bộc lớn tuổi, thím Trương và bác Lưu, một hộ vệ thân cận là Cao Dương cùng thêm vài người hầu phụ trách dọn dẹp và phục vụ cuộc sống hàng ngày.

Thu Hân Nhiên nghĩ bụng, sống trong một toà nhà như vậy ở phường Dực Thiện, trong nhà lại không có người lớn quản lý, còn có người hậu hạ chăm sóc hằng ngày là cuộc sống thoải mái đến mức nào chứ! Nếu nàng là Hạ Tu Ngôn thì nàng cũng chẳng muốn sống ở trong cung tí nào.

Nàng nhảy xuống xe ngựa, quen cửa quen nẻo đi vào đệ trạch của công chúa nhanh hơn cả Hạ Tu Ngôn. Nàng vừa đến sân sau thì ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng, bác Lưu đang quét lá trong sân thấy nàng, mỉm cười chào: “Thu Tư thần đến rồi đấy à.”

“Chào bác Lưu!” Thu Hân Nhiên giòn giã chào lại: “Hôm nay trong nhà nấu món gì mà thơm vậy ạ?”

Thím Trương đang bưng đồ ăn ra nghe thấy tiếng của Thu Hân Nhiên thì vừa cười vừa đáp: “Thu Tư thần lần nào đến cũng khen thức ăn thơm, chẳng lẽ mỗi ngày ăn đồ tôi nấu nên cô mới suốt ngày khen tôi hả.” [4]

“Đâu có, cháu khen thật mà!” Thu Hân Nhiên híp mắt cười nói: “Thím Trương nghĩ oan cho cháu rồi, hôm nào cháu cũng ăn sạch thức ăn của thím nấu đó chứ.”

Hạ Tu Ngôn thong dong đi vào nhà, tựa như cậu mới là người đến đây làm khách vậy. Thím Trương và bác Lưu tuy thân phận là người ở nhưng lại là người ở bên cạnh Hạ Tu Ngôn từ nhỏ đến bây giờ, có thể coi là gia bộc trung thành. Và cũng vì có hai người bọn họ bên cạnh chăm sóc nên Hạ Hoằng Anh mới yên tâm để con trai một thân một mình về Trường An. Vì vậy quan hệ chủ tớ giữa hai người và Hạ Tu Ngôn không nghiêm ngặt như ở các phủ đệ khác.

Thu Hân Nhiên tuổi nhỏ, ăn nói khéo léo ngọt ngào, mới đến chơi mấy lần đã gọi thân mật “thím Trương” và “bác Lưu” khiến hai người cũng dần coi nàng là bạn của Hạ Tu Ngôn.

Trưa nay thím Trương nấu món vịt xào gừng. Hạ Tu Ngôn từ tốn dùng cơm như mọi ngày, còn Thu Hân Nhiên đúng như lời nàng vừa nói, ăn sạch cả bàn thức ăn khiến bụng no căng đến mức không đứng lên nổi.

Hạ Tu Ngôn nhìn tay của nàng gắp thức ăn liên tục không dừng thì lên tiếng hỏi: “Người xuất gia như cô không kiêng ăn mặn hả?”

Thu Hân Nhiên suy nghĩ một lúc đáp: “Cũng tuỳ, có một số môn phái không kiêng ăn mặn. Nhưng môn phái của sư phụ tôi thì kiêng ăn mặn.”

“Sư phụ cô kiêng ăn mặn, tại sao cô không kiêng?”

“Vì tôi không xuất gia chứ sao.”

Hạ Tu Ngôn hơi dừng lại: “Thế thì cô không phải là đạo sĩ hả?”

“Thật ra trong Bói toán tông của tôi tuy có rất nhiều vị sư phụ xuất gia làm đạo sĩ, nhưng đệ tử trong tông muốn xuất gia làm đạo sĩ hay không thì hoàn toàn phụ thuộc vào tâm ý và nguyện vọng của người đó. Nhưng khi xuống núi hành nghề bói toán lại khác, thế tử biết đấy, không phải ai cũng biết Cửu tông có quy định như vậy. Tóm lại có danh là đạo sĩ vẫn có vẻ đáng tin hơn một chút.” Nàng lóng ngóng sờ sờ chóp mũi của mình một cái, ho khan một tiếng nói tiếp: “Thế tử coi như tôi là đệ tử Đạo gia chưa xuất gia nhập đạo đi.” 

Hạ Tu Ngôn lần đầu tiên nghe người ta nguỵ biện bằng lời lẽ “chính đáng và tự tin” như thế, chế nhạo nói: “Đệ tử của quý tông thật là “linh động“ quá.”

Thu Hân Nhiên mặt dạn mày dày, giả vờ không hiểu thì nghe Hạ Tu Ngôn tiếp tục châm chọc: “Tiếc thay, trình độ ăn nói này của cô không lừa được mọi người trong trận thi đấu vào dịp đi săn mùa thu.” Thiếu niên thấy nàng ăn đã gần xong, đứng lên nói: “Ăn no rồi thì ra sân sau luyện tập tiếp thôi.”

Hạ Tu Ngôn dợm chân định bước ra khỏi phòng thì thím Trương dẫn người hầu vào thu dọn bát đũa, thấy thức ăn trên bàn đã được ăn sạch sẽ, kinh ngạc thốt lên: “Trời ạ, Thu Tư thần thật sự ăn hết luôn sao?”

“Đương nhiên rồi, làm sao giả được ạ.” Thu Hân Nhiên cười ngọt ngào đáp: “Tài nấu ăn của thím Trương có thể so với đầu bếp trong cung luôn ấy chứ.”

Thím Trương nghe lời nịnh nọt của nàng, trên mặt tràn đầy vui vẻ, hơi tự mãn nói: “Ngày trước, khi thím còn hầu hạ công chúa hồi ở trong cung đã từng theo đầu bếp trong đó học nấu mấy món. Nếu cháu thích món nào thì nói cho thím, hôm sau thím sẽ nấu cho cháu nếm thử nhé.”

Thu Hân Nhiên nghe xong thì vui vẻ không thôi, nhưng nàng cố ra vẻ khiêm tốn nói: “Ôi chao, cái này không ổn lắm, cháu không kén ăn đâu ạ. Hạ thế tử ăn món gì cháu ăn món đó là được rồi ạ.”

“Từ nhỏ công tử đã được công chúa dạy lễ nghi nghiêm khắc nên giờ món gì cũng chỉ nếm vài miếng là cùng.” Thím Trương nhìn nàng với ánh mắt yêu thương: “Nhưng có lẽ nhìn cháu ăn cơm ngon lành nên từ khi cháu đến, công tử nhà chúng ta mỗi ngày đều ăn nhiều hơn bình thường vài miếng đấy. Vì vậy thím rất vui khi thấy cháu đến mỗi ngày.”

– Hết chương 15 –