Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ) - 无尽债务

Quyển 1 - Chương 6:Trở về từ cõi chết

Như cơn sóng rít gào, dao gấp đón lấy tiếng ong ong chói tai, bổ về phía ác lang. Hàng ngàn lưỡi dao sắc bén cuộn lại như những đóa hoa nở rộ, trầy xước da, xuyên thấu cơ thể, cố gắng cản trở bước tiến của Bologo, nhưng chúng vẫn không cách nào ngăn nổi đòn liều mạng này. Ánh dao sắc bén giáng xuống đỉnh đầu ác lang, nó toàn diện chống cự, nhưng trong cơ thể truyền đến từng tiếng nổ vang, phảng phất như có xiềng xích vô hình khóa chặt nó lại trong nháy mắt, khóa cứng tứ chi, khiến nó chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi dao đi xuống. Một tiếng nổ vang trời vang lên giữa không trung, khí tức cuồn cuộn tràn ra khắp nơi, sương máu tăng vọt, trong nháy mắt bao phủ cả hai, nhưng sương máu nhanh chóng bị gió rít thổi bay đi, từng giọt máu tinh xảo bắn văng ra tứ phía. Áo giáp, lưỡi dao, cơ thể, mặt đất, tường, trần nhà, ánh đèn... Mọi thứ trong tầm mắt đều được bao phủ bởi một lớp màu đỏ tươi, trong thoáng chốc, chúng đang ngọ ngoạy, như thể có sự sống, và cả thế giới như bị kéo vào trong dạ dày của một người khổng lồ nào đó. Bologo ngã xuống, sắc mặt tái nhợt, chân tay rướm máu, toàn thân như muốn đứt lìa, tựa như vừa được lôi ra khỏi cối xay thịt. Máu tươi trào ra, hắn cố gượng dậy nhưng cơ thể không có phản ứng, thương thế của Bologo thực sự quá nghiêm trọng. Vết thương trí mạng nằm ở phần cổ, một vết thương nhỏ, dài chạy dọc cổ họng Bologo, đi kèm với hơi thở đau đớn là tiếng kêu như cú đêm phát ra từ vết thương đen ngòm. Tiếng ong ong chói tai nhỏ dần, ác lang đứng thẳng người, chậm rãi quay đầu lại. Chẳng biết vì sao mà cử động của nó lại có chút cứng ngắc, giống như một chiếc đồng hồ có bánh răng bị rỉ sét, dưới thân phát ra tiếng kim loại ma sát vào nhau khô khốc. Ánh sáng mờ ảo giữa các khe hở trên áo giáp mờ đi rất nhiều, cứ như thể vài giây sau sẽ tắt mất. "Đã lên kế hoạch từ sớm sao?" Ác lang hỏi. Nó nhìn về phía hai tay của mình. Trước đòn liều mạng của Bologo, đáng lẽ ra nó đã chém Bologo thành vạn mảnh trước khi hắn kịp vung con dao gấp lên, nhưng ngay lúc đó, vào khoảnh khắc mà cánh tay của nó giơ lên trước ngực nó, nó bỗng cảm thấy có một sự trì trệ, và chính sự trì trệ này đã khiến ác lang chậm lại mất vài giây và không đỡ được đòn này. "Bằng cách này... thể hiện ra giá trị của mình." Ác lang lẩm bẩm, những con dao gấp bị gãy vẫn còn nằm trong áo giáp của nó, giống như những chiếc đinh dài đóng xuyên qua cơ thể, ảnh hưởng đến chuyển động của bộ giáp vào thời khắc mấu chốt, ngạnh sinh sinh kẹp lại cánh tay khớp nối huy động, cho dù cơ thể có nhanh nhẹn đến đâu thì cũng sẽ chậm lại. Đây là lần đầu tiên ác lang gặp phải chuyện như vậy, người thợ săn lại bị con mồi cắn bị thương ngược. Ác lang cất tiếng cười khàn khàn, trầm thấp. "Ta đã nghe Jeffrey nói về ngươi. Hắn nói rằng ngươi đã ở trong ngục tối trong một thời gian dài, và dường như có vấn đề về mặt tinh thần. Ngươi tự luyến và cố chấp, ám ảnh bởi cái gọi là quả báo cho thiện và ác... Ngươi coi mình như một vị chúa cứu thế sao? Vì cái gì?” Ác lang nhớ lại thông tin về Bologo, tò mò hỏi. "Vì cái gì?" Giọng Bologo nghẹn ngào, tựa như đang nghe thấy một trò cười thú vị nào đó, và nụ cười trên khuôn mặt tái nhợt của hắn dần trở nên càn rỡ. "Giống như bình minh và hoàng hôn, tựa như sinh, lão, bệnh, tử, tựa như chính nghĩa và tà ác... Chẳng phải quả báo của thiện ác chính là công lý thiết luật của nhân thế này hay sao?" Hắn lớn tiếng cười nhạo. "Loại chuyện này, còn cần 'Vì cái gì' sao?" Ác lang không đáp lại, nó chỉ là một cái vỏ trống rỗng lạnh lẽo, không có bất kỳ dao động cảm xúc nào. Nó có vẻ như đang suy nghĩ, nhưng cũng dường như đang nhìn chằm chằm vào Bologo. Về phần Bologo, sau khi cười nhạo ác lang, hắn liền không thở nữa. Hắn chết, thi thể nằm trong vũng máu, không có phản ứng, đầu nhìn lên trời, đồng tử tan rã. Có người từng nói, khi một người chết đi, hắn sẽ nhìn lại quang cảnh cả cuộc đời mình, cũng như làm ra tổng kết cho nó. Bologo không thể nhìn thấy quang cảnh cả đời, tất cả những gì hắn thấy chỉ là một khoảng hư vô đáng sợ và ngột ngạt. Đó là một sự trống rỗng khó mà chịu đựng nổi, cùng với những ánh sáng xanh mượt lang thang trên đường chân trời. Đằng sau cái nền xám đen và trống rỗng là sự lạnh lẽo vô biên vô tận, giọng nói trầm ấm xa xăm vang lên, những vật thể khổng lồ như sông băng, núi đá va vào nhau và vỡ tan thành từng mảnh, những góc nhọn vô tận như răng nanh sắc bén gặm nhấm nhau và lan ra đến tận cùng. Đây là những gì Bologo sẽ nhìn thấy "sau khi chết", và hắn sẽ đến cái "thế giới sau khi chết" này trong thời gian ngắn sau mỗi lần "sau khi chết". Và sau đó bị trục xuất trở lại thế giới một lần nữa. Ác lang nhìn chăm chú vào xác của Bologo. Đôi mắt xanh biếc phản chiếu lấy cảnh tượng màu máu, vầng sáng màu lam dần dần mờ đi, giống như những vì sao tán loạn, biến mất trong con ngươi sâu thẳm. Lẽ ra, các vì sao vốn nên rơi vào yên lặng, nhưng vòng cung mờ nhạt lóe lên, chúng lại dần sáng ngời, ánh sáng càng lúc càng chói lọi, chúng hội tụ lại cùng nhau và hóa thành một vầng mặt trời chói lòa. Đồng tử đã tan rã lại ngưng tụ lại một lần nữa. Tiếng nước chảy tí tách vang lên, máu chảy ngược về cơ thể, những vết thương đã vỡ bắt đầu lành lại, xương bị gãy mọc ra, quay về vị trí cũ, những phần da thịt bầy nhầy cũng mọc ra những mầm thịt mới, chúng dính chặt vào nhau, và phần máu thịt bị gọt sạch sẽ lại được bổ khuyết một lần nữa. Khung sườn lại được chống lên, máu trong huyết quản lại dâng trào, kích thích trái tim đang im ắng đập trở lại, thình thịch như tiếng trống trận. Bologo ho khan vài tiếng trong đau đớn, khạc ra cục máu đông mắc kẹt trong cổ họng, rồi từ từ đứng dậy khỏi vũng máu. "Hô, 'Ban ân' này thật hữu dụng, phải không?" Bologo sờ vào cổ họng của mình, làn da đã liền lại như mới, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút gì đó lạnh lẽo trong mơ hồ. Sự đau đớn khi bị cắt cổ là có thật, và cái chết của mình cũng có thật, nhưng Bologo cuối cùng vẫn sống lại và đứng dậy một lần nữa. "Trở về từ cõi chết... Lazarus." Một giọng nói hiểm độc và quỷ quyệt vang lên từ dưới lớp áo giáp. Dù trên tư liệu đã ghi lại đầy đủ thông tin về Bologo, nhưng khi tận mắt chứng kiến quá trình “trở về từ cõi chết” này, ác lang vẫn cảm thấy có chút kinh hãi và hoảng sợ. Đây chính là "Ban ân" của Bologo, là lời chúc phúc và nguyền rủa đến từ ma quỷ.  "Ta vượt qua bài đánh giá sao? Nếu như vượt qua thì ta sẽ không lên lầu gặp ngươi." Rõ ràng vừa mới chết một lần, nhưng Bologo tỏ ra chẳng thèm để tâm như thể không có chuyện gì xảy ra. Ác lang không trả lời, nhưng Bologo đã đưa tay ra và chụp về phía nó. Một thanh nắm chặt, chuôi này cơ hồ đem đầu sói hoàn toàn bổ ra dao gấp. Một đòn liều mạng đã thành công, dao gấp đã vượt qua sự cản trở của hàng ngàn lưỡi dao sắc bén, tựa như tia sét chẻ đôi thân cây, chém chính xác vào sắt thép đen như mực, xẻ đôi đầu sói gớm ghiếc. Ánh sáng mờ tràn lan, chúng chảy ra giống như máu tươi, phun ra ngoài từ trong kẽ nứt, thậm chí ánh sáng mờ dưới thân bộ giáp cũng không ngừng ảm đạm. Dùng sức rút con dao gấp ra, ánh sáng mờ chợt hiện, sau đó hoàn toàn dập tắt, bóng ma dưới bộ giáp sắt biến mất, đầu sói vỡ thành hai nửa, cả bộ giáp lung lay vài giây, rồi hoàn toàn sụp đổ, như thể đã chết. "A, nhân tiện, nhớ đóng cửa lúc rời đi." Bologo nhìn cái xác bằng sắt thép, hy vọng rằng đối phương vẫn có thể nghe thấy mình. Âm thanh ầm ầm vang lên, như trời long đất lở, cả tòa nhà đều rung nhè nhẹ. Bologo đứng vững, nhìn xung quanh, chỉ thấy trên tường cũng nổi lên hoa văn giống như hoa văn trên giáp ác lang, mà những hoa văn này đang tiêu biến nhanh chóng. Các bức tường xi măng bịt kín các cửa ra vào và cửa sổ dần lùi lại, và cấu trúc không gian vật lý đã được sửa đổi và thiết lập như cũ. ‘Phòng Khai Hoang’ thoát ly tòa nhà cao tầng này, khiến nó hồi phục lại trạng thái bình thường. Bologo không hiểu cảnh tượng kỳ lạ này, nhưng hắn nghĩ chẳng mấy chốc mình sẽ minh bạch tất cả. Nhặt chiếc mũ giáp đầu sói bị chẻ làm đôi lên như chiến lợi phẩm của riêng mình, hắn bước về phía cửa lớn. Không hề có chút cảm giác tắc nghẽn nào, cánh cửa dễ dàng được đẩy ra, cơn gió lạnh của đêm lướt qua, làm dịu đi hơi nóng trên người Bologo. Hắn đứng trên bậc thềm, vô số máu tươi tràn ra từ dưới chân, giống như tấm thảm đỏ nơi nhân vật chính xuất hiện, tụ lại thành dòng suối nhỏ, chảy qua cầu thang, chảy xuống phía những người đã đứng đợi trước tòa nhà từ nãy tới giờ. Bologo nhìn thấy Jeffrey, vẫy tay, mỉm cười, rồi ném chiếc mũ giáp đầu sói vào dưới chân hắn. Mũ giáp lăn qua, phát ra tiếng leng keng dọc theo đường đi. Sau khi nhìn thấy chiếc mũ giáp đầu sói xuất hiện, mọi người lùi lại một bước, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác. Bọn họ nhận ra chiếc mũ giáp này. Nuốt một ngụm nước bọt, áp lực vô hình bao trùm khắp trái tim của tất cả mọi người đứng đây, bầu không khí rơi vào im lặng đến lạ thường. Họ nhìn Bologo bước ra khỏi cửa lớn như đang tắm trong máu, và từng làn, từng làn sương trắng đang bốc lên từ người hắn như sắt nung đỏ gặp nước lạnh. Trong nhất thời, họ có chút khó mà phân biệt Bologo là tồn tại như thế nào, loài người? Hay là ác ma? Họ vẫn không rõ ràng cho đến khi một giọng nói nhẹ nhõm phá vỡ sự im lặng chết chóc này. "Hô... đây là tiệc chào mừng người mới à?" Bologo vuốt tóc rủ xuống mặt ra sau đầu, lau vết máu trên mặt và nhìn Jeffrey. "Ta có thể lấy huy hiệu của mình ở đâu?"