Một Đời Một Kiếp Quá Xa Xôi

Chương 14: Chương 14

Dưới mũi Song Mâu Xoa của Tô Vũ Phong, chẳng bao lâu sau con rắn đã bắt đầu kiệt sức vùng vẫy yếu ớt, sau đó thì ngừng hẳn, đổ rầm xuống đất rồi thở phì phò những hơi cuối cùng.

A Mẫn thấy vậy thì ngay lập tức chạy lại phía Tô Vũ Phong, nổ thêm vài phát súng để kết liễu con rắn: "Đại ca, anh có sao không?"

Tô Vũ Phong thấy con rắn cổ đại đã hoàn toàn tắt thở mới rút Song Mâu Xoa ra, một dòng máu từ đầu rắn theo mũi thương vọt lên, bắn cả vào gương mặt ướt đẫm mồ hôi của anh: "Không sao".

Nói xong, Tô Vũ Phong mới nhảy xuống khỏi đầu con rắn, anh định đi lại chỗ Hà Vân để xem vết bỏng trên tay cô thế nào, thế nhưng lúc ngang qua A Mẫn, cô ta bỗng dưng lại túm lấy tay anh: "Cổ tay anh bị thương rồi, để em băng lại cho anh".

"Vết thương nhỏ này không vấn đề gì đâu".

Tô Vũ Phong không thích sự đụng chạm của bất kỳ ai, anh nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay A Mẫn: "Kiểm tra xem có ai bị thương không, nếu không vấn đề gì thì nhanh chóng rời khỏi đây".

A Mẫn nhìn bàn tay trống rỗng của mình, cảm thấy có chút mất mát và không cam lòng, tuy nhiên vẫn nghiêm túc cúi đầu vâng to một tiếng: "Em biết rồi, anh Phong".

Hai người nói vừa nói đến đây thì những người xung quanh cũng đã tập hợp lại đầy đủ, ngay cả Hà Vân lúc này cũng đã tháo chiếc ba lô bị nọc rắn làm tan chảy thay bằng một túi đồ nghề mới, lững thững đi theo sau Minh Trạch lại phía anh.

Tô Vũ Phong nhìn cô từ đầu đến chân một lượt, thấy vẻ mặt Hà Vân không hề có biểu hiện gì, thậm chí bắt gặp ánh mắt anh nhìn đến, cô còn khẽ mỉm cười một cái.

Chỉ là ống tay áo của Hà Vân lúc này đã kéo xuống, khiến Tô Vũ Phong bất giác hơi nhíu mày!

Mấy người đàn ông ban nãy chứng kiến Hà Vân dùng thân mình chắn nọc độc cho đại ca mình thì bắt đầu có nhiều thiện cảm hơn với cô.

Long thấy Hà Vân bước đến liền cười tươi rói: “Bác sĩ, ban nãy không trúng nọc độc rắn đấy chứ?”

“Không có, ba lô của tôi to nên chắn hết nọc độc rồi”.

Hà Vân tỉnh bơ lắc đầu: “Mọi người thì sao? Có ai bị thương không?”

“Bọn tôi không sao, gặp mười con rắn nữa vẫn chiến được tốt”.

Long vuốt mồ hôi nhễ nhại trên mặt, lúc này áo sơ mi của anh ta đã rách bươm, trông chẳng có vẻ gì là có thể đánh thêm được mười con rắn Titanoboa: “Vận động chân tay tý cho nóng người thôi”.

“À… trông anh có vẻ nóng người rồi đấy.

Nhưng mà bả vai bị mấy vết thương rồi, lát nữa tìm một chỗ sạch sẽ, tôi băng lại cho anh”.

Long có chút xấu hổ, ấp úng gãi đầu hồi lâu mới ngượng ngùng đáp: “Cảm ơn bác sĩ”.

Sau khi thấy mọi người đã an toàn, Tô Vũ Phong đành hạ lệnh tiếp tục xuất phát.

Ở khu rừng này tiềm ẩn rất nhiều mối nguy hiểm, anh không muốn ở lại quá lâu, hơn nữa xác con rắn cổ đại kia có thể thu hút các loài vật khác đến, cho nên không thể để mọi người nghỉ ngơi lâu mà đành phải ngay lập tức lên đường.

Mọi người vẫn dùng gậy dò đường đi trong khu rừng âm u, di chuyển thêm khoảng 2 kilomet nữa thì trời cuối cùng cũng tối hẳn.

May sao lúc này bọn họ lại đến được một chỗ quang đãng, lớp lá mục dưới chân cũng mỏng hơn, thậm chí còn nghe được cả tiếng nước chảy róc rách từ trên cao xuống.

Minh Trạch nhận lệnh đi thăm dò tình hình dòng nước kia, đến khi trở về thì vẻ mặt không giấu được vui mừng: "Đại ca, phía trước khoảng 500 mét có một thác nước, nhưng không phải là nước ngọt mà là nước lợ, chúng ta vẫn có thể dùng nước đó tắm được"

"Địa hình thế nào?"

"Cây cối không rậm rạp lắm, quang đãng hơn bên này, có thể dựng lều ngủ qua đêm".

Tô Vũ Phong gật đầu: "Được, tối nay nghỉ chân ở đó".

Khi mọi người đến được thác nước kia, Hà Vân mới biết đó là một dòng chảy từ trên núi xuống, ngay dưới chân là một hồ nước trong vắt, xung quanh miệng hồ còn có rất nhiều hoa dại đủ màu sắc, cảnh vật hoang sơ và trong lành giống như một bức tranh.

A Mẫn nhìn quanh một vòng rồi cẩn thận lấy bản đồ tầm nhiệt ra kiểm tra, thấy trong vòng bán kính 1 kilomet không có người mà chỉ có vài động vật nhỏ như khỉ và sóc, cô ta mới nói:

"Đại ca, nơi này không có người, nhưng chỉ có vài động vật nhỏ phát ra thân nhiệt, máy tầm nhiệt dò được.

Còn những động vật như rắn rết hay các loài bò sát khác, nếu thân nhiệt quá thấp thì không thể phát hiện ra".

"Tạm thời cứ đốt lửa xua động vật trước".

Tô Vũ Phong nói: "Xong xuôi thay phiên nhau canh gác và tắm rửa".

"Vâng".

Sau đó, mọi người chia nhau ra dọn một nơi quang đãng, phát bớt các cây dại xung quanh rồi dựng lều.

Hà Vân cũng tranh thủ lúc này xử lý mấy vết thương cho mấy người đàn ông.

Bọn họ chiến đấu cả ngày nên ướt đẫm mồ hôi, may sao lúc đánh nhau với con rắn cổ đại kia cũng không có ai bị thương tích quá nặng, hầu hết đều là vết rách nhỏ ngoài da nên chỉ cần khử trùng và băng lại là được.

Lúc Hà Vân xử lý xong một vòng thì những người không bị thương còn lại cũng đã dựng lều xong, sau đó mọi người liền chia ra thành hai nhóm, một nhóm thay phiên canh gác, nhóm còn lại ra hồ nước tắm rửa.

Cũng may hồ nước này rất rộng, ở bên trái hồ còn có mấy phiến đá rất to nhô lên, giống như một bức màn chắn tầm nhìn từ bên này đến bên kia, cho nên lúc tắm rửa cũng không cảm thấy quá xấu hổ.

Minh Trạch tắm xong còn lười mặc áo, cởi trần đi từ bên dưới lên, thấy Hà Vân vẫn ngồi co ro cạnh đống lửa mới cười bảo: "Bác sĩ, sâu dưới lòng hồ là suối nước nóng.

Mấy ngày hôm nay chắc mệt rồi, ngâm nước nóng lâu sẽ dễ chịu đấy"

"Thế hả? Tôi chưa tắm suối nước nóng bao giờ, phải thử mới được".

Hà Vân mỉm cười, bắc ấm nước to từ trên đống lửa xuống rồi nhìn Minh Trạch: "Nước sôi rồi, mọi người lại đây uống trà đi”

“Trà gì mà thơm thế?”

“Trà từ cỏ thơm tôi hái ở Đông Xưởng đấy".

Cô phủi phủi bàn tay dính muội than, mùi hoa cỏ lẫn với mùi mát lạnh của nước trong hồ làm tinh thần Hà Vân cảm thấy rất thư thái: “Ở sau nhà có cỏ mật, hôm trước tôi giặt đồ nhìn thấy nên hái về phơi khô”

"Ồ, chẳng trách thơm vậy".

Minh Trạch lập tức lao lại, háo hức nhìn vào ấm nước Hà Vân vừa bắc xuống, sau đó hào hứng gọi tất cả mọi người lại cùng thưởng thức trà.

Hà Vân nhìn đám đàn ông ngồi quây quần quanh đống lửa, điểm danh sơ sơ thấy đã đủ gần hết, chỉ thiếu mỗi Tô Vũ Phong: "Anh Trạch, đại ca của anh đâu rồi?"

"Chắc đang đi kiểm tra xung quanh rồi, đại ca có thói quen cẩn thận mà.

Đừng lo, đại ca không nhìn trộm bác sĩ đâu".

Long cũng gật gù, cầm cả tách trà lên uống một hơi hết sạch rồi nhìn Hà Vân: "Đại ca tôi trông vậy thôi chứ kén đàn bà lắm, ngày trước chú Ba mang về bao nhiêu là gái đẹp, em nào em nấy ngực bự thế này này".

Long đặt cốc trà xuống rồi chỉ vào vùng ngực đầy cơ bắp của mình, còn cố vẽ ra ngoài một đường: "Chú Ba cho đại ca 2 em đẹp nhất, nhưng đại ca chẳng để mắt đến cô nào".

Minh Trạch ngao ngán lắc đầu: "Đã thế hai cô ấy còn quấn lấy đại ca như sam, đêm đến lột sạch đồ nhảy vào phòng đại ca.

Làm bọn tôi được bổ mắt một trận".

"Hả?".

Hà Vân trợn mắt, không nghĩ được Tô Vũ Phong lại bài xích đàn bà như vậy nên kinh ngạc hỏi lại: "Mỹ nhân cũng không làm anh ấy động lòng à?"

"Không, đại ca còn bảo bọn tôi gói 2 em gái đó vào chăn rồi quăng đi đâu thì quăng.

Cuối cùng anh Long mang bọn họ ra thị trấn, để họ tự sinh tự diệt".

Minh Trạch nói đến đây, lại quay đầu nhìn Hà Vân: "Ban đầu thấy đại ca mang bác sĩ về, bọn tôi cứ tưởng là anh ấy bắt đầu có hứng với đàn bà rồi cơ đấy.

Nhưng mà sự thật chứng minh là đại ca vẫn chả có hứng thú gì với phụ nữ cả.

Chắc là tôi phải tìm cho anh ấy một người đàn ông trông ngon nghẻ một chút mới được".

Đám đàn em bên cạnh cũng ngay lập tức gật đầu như bổ củi: "Đúng, đúng.

Nên tìm cho anh ấy một người đàn ông.

Đại ca của chúng ta oai phong như vậy chắc chắn phải là công, chúng ta phải tìm một kẻ làm thụ".

"Hahaa".

Vừa nói dứt lời thì một viên đạn từ phía xa bắn đến, xuyên thẳng vào đống lửa mà mọi người đang ngồi khiến tất cả mọi người đều im bặt ngay lập tức.

Đạn không bắn trúng người, mà xuyên chính xác qua kẽ hở giữa mấy người đàn em như vậy, không cần đoán cũng biết ai là người vừa bắn ra viên đạn đó.

Vẻ mặt Minh Trạch và Long ngay lập tức tái mét, vội vàng xua Hà Vân: "Tôi chỉ nói đùa thôi, tôi chỉ nói đùa thôi.

Bác sĩ đi tắm đi".

Hà Vân nhìn thái độ cun cút giống như vịt bị chặt đuôi của mấy người đàn em, trong bụng buồn cười nhưng không dám cười, đành gật đầu rồi xoay người cầm quần áo đi tắm.

Khi cô đi đến bờ hồ thì gặp A Mẫn từ dưới nước đi lên, ánh trăng sáng chiếu lên thân hình lấp lánh ánh nước của cô ta, không một chút che đậy, khiến Hà Vân dù cùng là phụ nữ cũng có chút xấu hổ.

A Mẫn là người luyện võ lâu ngày nên cơ thể rất đẹp, chân dài eo thon, vòng một săn chắc, da thịt cũng có vài vết sẹo nhưng không làm suy giảm được vẻ quyến rũ của cô ta.

Một người như A Mẫn, nếu như ở một thế giới bình thường chắc chắn cũng lọt top mỹ nhân, còn ở một nơi chỉ toàn đàn ông này, cô ta chẳng khác gì một bông hoa rực rỡ giữa đám cỏ dại cả.

"Suối nước nóng này sâu lắm đấy".

A Mẫn bình thản mặc đồ ngay trước mặt Hà Vân, khinh miệt nói: "Nếu không biết bơi tốt nhất đừng nên xuống, mất công người khác phải đến cứu cô".

"Cô yên tâm, tôi biết bơi".

"Vậy à?".

A Mẫn nhếch môi cười nhạt một tiếng: "Thế thì đừng nên diễn trò để người khác phải bẩn mắt.

Cô có không mặc gì thì anh Phong không có hứng với phụ nữ như cô đâu".

"Cảm ơn, tôi cũng không có ý định để người khác nhìn thấy mình tắm đâu.

Nếu muốn riêng anh Phong thấy thì tôi có nhiều cơ hội tốt hơn là tắm ở chỗ này"

Ý nói bình thường cô và Tô Vũ Phong thường ngủ chung, nếu muốn dụ dỗ anh, cô đã sớm làm lâu rồi, không cần phải sử dụng thủ đoạn hèn mọn như vậy.

A Mẫn hiểu được hàm ý trong lời nói của Hà Vân, nghe xong liền sầm mặt.

Cô ta hừ lạnh một tiếng: "Có cơ hội hay đã từng thử nhưng không thành công, chỉ người trong cuộc mới biết".

Nói xong, cô ta cũng chẳng thèm đợi Hà Vân đáp lời là xoay người bỏ đi.

Hà Vân cũng không buồn chấp cô ta, cả ngày hôm nay trải qua quá nhiều chuyện nguy hiểm, bản thân cô đã thực sự mệt mỏi, giờ phút này chỉ muốn nhảy xuống hồ ngâm nước nóng cho dễ chịu thôi.

Hà Vân nhìn xung quanh một lượt không thấy ai mới chậm rãi kéo tay áo lên, mấy vết phỏng to tướng đã bắt đầu loét trên cánh tay cô lập tức hiện ra.

Hôm nay lúc chắn nọc độc của rắn cho Tô Vũ Phong, mặc dù có ba lô to đằng sau lưng nhưng cô vẫn bị một ít nước dãi bắn vào người.

Nước dãi của Titanoboa không độc như nọc nhưng sức sát thương đối với da thịt con người vẫn vô cùng lớn, khi bắn vào người Hà Vân vẫn khiến cô bị phỏng rất nặng.

Cô không muốn bản thân mình làm vướng chân vướng tay mọi người nên từ chiều đến giờ đều kéo tay áo xuống, tỏ vẻ như không có chuyện gì, nhưng bây giờ khi ngâm vào nước mới thực sự cảm thấy đau thấu tâm can, rát và xót hơn cả bị bỏng cấp độ 3, cảm giác kinh khủng đến mức nước mắt Hà Vân suýt trào ra.

Nước dãi của rắn cổ đại đã thế này, dính phải nọc độc chắc hẳn da thịt con người không thể chống đỡ nổi.

Nhưng dù sao chỉ bị phỏng một chút như này vẫn còn may, bởi vì Tô Vũ Phong vẫn còn sống, và cô cũng vẫn còn sống, bước qua 9 cửa tử mà vẫn đi đúng một cửa sinh thì đã quá tốt rồi…

Hà Vân tự động viên mình như vậy, sau đó cắn răng bơi ra giữa lòng hồ, ngâm mình dưới đúng mạch nước khoáng nóng ngầm của hồ để vết thương có thể dễ chịu hơn.

Tắm rửa xong xuôi, cô mặc lại quần áo định quay trở lại chỗ mọi người đốt lửa ban nãy, tuy nhiên mới bước khỏi bờ hồ thì bỗng dưng lại nhìn thấy một người.

Giữa cánh rừng nguyên sinh âm u rộng lớn, lại đầy rẫy những thứ hiểm nguy như Sentinel, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở đây khiến cô sợ đến mức tim gần như bắn lên tận cổ họng, may sao còn chưa kịp hét lên thì lại nhận ra đó chính là Tô Vũ Phong.

“Anh… anh….

anh làm gì thế?”.

“Chờ cô”

“Hả?”.

Hà Vân trợn tròn mắt nhìn anh rồi lại nhìn hồ nước phía sau.

Ở vị trí này có thể trông thấy rất rõ ràng cảnh tượng ở bên đó, nếu như anh đứng đây chờ cô, nghĩa là đã thấy… hết tất cả rồi à?

Tô Vũ Phong thấy vẻ mặt ngẩn tò te của Hà Vân, biết tỏng trong bụng cô nghĩ gì nên nói: “Khỏi cần lo, tôi không nhìn”

“À…”.

Hà Vân xấu hổ đến mức mặt đỏ tới tận mang tai, ấp úng đáp: “Anh… tìm tôi có việc gì vậy?"

Tô Vũ Phong lẳng lặng chìa tay về phía Hà Vân, nhờ ánh trăng sáng, cô có thể thấy trong lòng bàn tay của Tô Vũ Phong là một nhúm rễ gì đó hình thù rất kỳ dị.

Anh nói: "Đắp cái này lên vết bỏng trên tay cô".

"Đó là thứ gì vậy?"

"Thất diệp nhất chi hoa"

Thất diệp nhất chi hoa là một loài cây rất hiếm, thường có mặt ở vùng núi phía Bắc của Việt Nam.

Trước đây ở khu vườn sau nhà của cha mẹ Hà Vân cũng có vài cây thất diệp nhất chi hoa mọc dại, mẹ thường gọi là cây bảy lá một hoa, còn giải thích với Hà Vân công dụng của loại cây này dùng để chữa trị các vết côn trùng cắn, đặc biệt là nọc rắn.

Lâu ngày, cô cũng quên đi mất, bây giờ thấy nó trên tay của anh, bỗng dưng cô lại cảm thấy rất xúc động.

Xúc động vì nhớ mẹ… phần còn lại, là vì Tô Vũ Phong…

Hà Vân nhìn chằm chằm nhúm rễ của thất diệp nhất chi hoa một lúc mới ngẩng đầu hỏi anh: "Tôi cứ tưởng loại này chỉ sống ở Việt Nam.

Không ngờ ở đây cũng có.

Anh tìm thấy thất diệp nhất chi hoa ở đâu vậy?"

"Lúc đi dạo quanh bờ hồ tình cờ tìm thấy".

Tô Vũ Phong không muốn nói việc mình đã quay lại nơi ban nãy đã giết con rắn Titanoboa kia để tìm cây thất diệp nhất chi hoa này, chỉ thờ ơ đáp: "Dùng nó đắp vào vết thương sẽ dễ chịu hơn".

“À… cảm ơn anh…”.

“Lấy đi”.

Hà Vân khẽ gật đầu, sau đó cầm lấy thất diệp nhất chi hoa đã được Tô Vũ Phong bóp nát sẵn từ trước, nhẹ nhàng đắp lên vết thương.

Quả nhiên thất diệp nhất chi hoa trong truyền thuyết khi đắp lên có tác dụng ngay tức thì, ban nãy da thịt Hà Vân khi gặp nước nóng thì xót giống như bị đổ axit vào, bây giờ vừa đắp vào cánh tay thì dễ chịu đi trông thấy, thậm chí còn có cảm giác miệng vết thương mát lạnh, tựa như vừa được tiêm một liều thuốc giảm đau.

"Ngày trước ở sau vườn nhà tôi cũng có mấy cây này".

Hà Vân nói: "Mẹ tôi nói là cây bảy lá một hoa.

Tôi mới chỉ nhìn thấy hoa của nó chứ chưa thấy rễ của thất diệp nhất chi hoa bao giờ".

"Thường sẽ dùng lá, thân và rễ của thất diệp nhất chi hoa để chữa bệnh.

Nhưng đối với nước dãi và nọc độc của rắn Titanoboa thì phải dùng phần rễ để kháng độc".

Anh chậm rãi giải thích: "Khoáng chất ở suối nước nóng làm giãn nở mạch máu, đẩy chất độc ra ngoài da.

Đắp thất diệp nhất chi hoa vào lúc này là tốt nhất”

Hà Vân há hốc miệng nghe Tô Vũ Phong giải thích, lúc này cô có cảm giác như mình không phải là bác sĩ mà anh mới là người đang giảng về phương pháp kháng độc rắn cho cô nghe mới đúng:

"Sao anh biết những chuyện này thế? Anh từng bị rắn độc cắn rồi à?"

"Ừ".

Tô Vũ Phong mặt mày không biểu cảm đáp.

"Cảm giác thế nào?"

"Chẳng có cảm giác gì cả".

Bị rắn độc cắn chắc chắn sẽ đau đến mức sống không được, c.hế.t không xong, vậy mà anh lại nói chẳng có cảm giác gì.

Hà Vân biết Tô Vũ Phong không muốn nhắc đến chuyện của bản thân nên cũng không đào sâu thêm nữa, chỉ mỉm cười nhìn anh: "Tôi cứ nghĩ rắn Titanoboa bị tuyệt chủng rồi, ai ngờ nó vẫn tồn tại ở đây.

Lần đầu nhìn thấy đúng là sợ c.hế.t khiếp”

Tô Vũ Phong trầm mặc không trả lời, sắc mặt cũng không có biểu hiện gì, dưới ánh trăng sáng, sườn mặt góc cạnh của anh giống như được phác họa thành những mảng sáng tối tuyệt mỹ, đẹp xuất thần đến mức khiến Hà Vân ngây người.

Cô chưa bao giờ nhìn kỹ anh, bởi vì ám ảnh của lần đầu tiên gặp mặt nên cô không dám, lúc gặp lại ở Đông Xưởng thì có quá nhiều thứ ngổn ngang nên cô lại càng không để tâm đến ngoại hình của Tô Vũ Phong.

Nhưng bây giờ, sau trận chiến với Titanoboa, sau khi chỉ có một mình anh biết cô bị thương và mang thất diệp nhất chi hoa đến, cảm giác trong lòng Hà Vân đã rất khác.

Đột nhiên cô thấy khoảng cách giữa hai người gần hơn, cũng có nhiều sự ngưỡng mộ đối với anh hơn, lúc này, Hà Vân mới có đủ can đảm để quan sát kỹ gương mặt dễ làm người ta phải kinh tâm động phách của anh, cuối cùng chỉ có thể kết luận: Tô Vũ Phong đúng là có gương mặt khiến rất nhiều phụ nữ phải điên đảo, lại có khí thế của một người đàn ông gánh được cả trời đất, chẳng trách những mỹ nữ do đại ca Đông Xưởng đem về lại say mê anh đến vậy.

Hà Vân bị cái sắc đẹp này khiến cho ngẩn ra, đúng lúc này, Tô Vũ Phong đột nhiên xoay người lại: "Sau này xảy ra chuyện, không cần cô xông ra giúp tôi".

"Nọc độc của rắn dù ít hay nhiều, khi ngấm vào trong máu cũng đủ khiến cô không thể sống nổi qua ngày mai”.

Anh liếc vẻ mặt lúng túng của Hà Vân, bình thản chìa tay ra: “Đưa thất diệp nhất chi hoa cho tôi”

"Ơ….".

Hà Vân đang suýt phun máu mũi vì Tô Vũ Phong, giờ nghe thấy mấy từ ‘không thể sống nổi qua ngày mai’ thì tâm trạng ngắm trai ngay lập tức tắt ngấm.

Cô răm rắp đưa thất diệp nhất chi hoa cho anh, giọng nói có phần run rẩy: “Anh nói… tôi không thể sống nổi qua ngày mai?”

“Còn tùy xem thất diệp nhất chi hoa có tác dụng đến đâu”.

Tô Vũ Phong cầm lấy nhúm rễ trong tay cô, lạnh nhạt đáp: “Xoay lưng lại đây”.

Hà Vân tròn mắt nhìn anh, lại thấy ánh mắt kiên định không suy chuyển của Tô Vũ Phong, cuối cùng, vì mạng sống đang như ngọn đèn treo trước gió của mình, cô đành lúng túng xoay người lại rồi cởi từng cúc áo trước mặt người đàn ông đó.

Hôm nay, lúc đỡ nọc độc rắn cho anh thì phần cô bị dính nước dãi của Titanoboa là ở lưng, bị thương nhiều nhất cũng ở vùng da thịt đó.

Tô Vũ Phong rõ ràng chưa từng hỏi cô chuyện này, thế nhưng anh vẫn biết những điều mà cô che giấu, khiến Hà Vân vừa cảm thấy biết ơn, lại vừa có chút xấu hổ.

Dưới ánh trăng sáng, từng cúc áo của cô được cởi ra, ở phía sau, có người nào đó nhìn thấy tấm lưng trần trắng như tuyết của Hà Vân, không nhịn được, hít vào một ngụm khí lạnh.

Lưng của cô có một vết phỏng sâu hoắm, miệng vết thương đã bắt đầu phồng rộp và lan rộng, thậm chí những vùng da thịt lân cận cũng đã đỏ ửng lên, khi tiếp xúc với nước khoáng nóng thế này chắc chắn sẽ rất đau.

Thế mà cô gái nhỏ này đã chịu đựng từ chiều đến giờ mà vẫn không kêu tiếng nào.

Tô Vũ Phong khẽ thở dài một tiếng, không nói gì mà chỉ cầm chỗ thất diệp nhất chi hoa còn lại đắp vào vết thương.

Khi tay anh động đến, dường như Hà Vân bị đau nên khẽ giật mình, tuy nhiên cô không hề kêu đau một tiếng, suốt cả quá trình chỉ cắn răng lặng thinh.

“Miệng vết thương rộng, sâu chút nữa là chạm đến xương”.

Tô Vũ Phong đột nhiên cảm thấy thương xót người con gái bé nhỏ trước mặt, đành lên tiếng để phân tán sự chú ý của Hà Vân: “Chịu đau một chút”.

“Không sao, chỉ cần sống là được”.

Cô xấu hổ mỉm cười: “Cảm ơn anh.

Vì g.iế.t được Titanoboa, vì cả thất diệp nhất chi hoa nữa”

“Khỏi cần cảm ơn tôi.

Cứ sống sót đến khi trở về là được”

“Mẹ tôi từng nói có thất diệp nhất chi hoa thì không sợ c.hế.t do rắn độc đâu.

Anh yên tâm, tôi còn phải về Việt Nam để kiếm một anh người yêu nữa, chưa chết được đâu”.

Tô Vũ Phong không trả lời nữa, chỉ im lặng đắp nhất diệp thất chi hoa cho cô.

Thực ra ban đầu anh không hề có ý định tự tay mang thuốc đến cho Hà Vân, anh nghĩ chuyện này nên để một người phụ nữ như A Mẫn làm sẽ phù hợp hơn.

Tuy nhiên, khi thấy sắc mặt không tốt của A Mẫn lúc từ bờ hồ đi ra, trong khi đó người mới đi vào là Hà Vân, rút cuộc anh đành phải từ bỏ ý định đó.

Dù sao phụ nữ không ưa nhau cũng là chuyện mà đàn ông như anh không hiểu được, vả lại vết thương của Hà Vân cũng do anh mà ra, cho nên Tô Vũ Phong đành phải tự mình chịu trách nhiệm với việc này…

Chỉ là tiếp xúc cơ thể thân mật với một người phụ nữ thế này vẫn khiến trong lòng anh có cảm giác rất kỳ lạ.

Nhưng ngoài kỳ lạ ra thì lại không hề bài xích sự đụng chạm với Hà Vân.

Tô Vũ Phong nghĩ mãi vẫn không hiểu, rút cuộc cảm xúc lạ lẫm ấy trong lòng mình đích xác là thứ gì? Tại sao khi cô nói về Việt Nam kiếm một anh người yêu, anh lại mơ hồ cảm thấy không hài lòng?

Lúc bôi gần xong, Tô Vũ Phong mới hỏi: "Cảm thấy thế nào?"

Hà Vân lúc này đã đau đến mức mặt mày tái xanh tái mét, tuy nhiên cô không muốn không khí giữa hai người càng thêm xấu hổ nên đành học theo anh, bày ra bộ dạng bình thản như không thể bình thản hơn được nữa:

"Chẳng có cảm giác gì cả".

Khóe miệng của vị đại ca nào đó bất giác cong lên, để lộ một nụ cười đẹp đẽ.

Anh nói: “Thế nghĩa là nọc độc rắn ngấm vào sâu, làm mất cảm giác rồi đấy”..