Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh

Chương 19

Thẩm Vọng Tân và Thích Chử bên này vẫn đang quay phim cùng bạn diễn, là một bối cảnh vô cùng quan trọng, cũng được coi là một cảnh kinh điển. Hai vai Lục Dự Lễ và Lý Tri Hàng trong kịch bản là người giỏi văn người giỏi võ, từng xếp đầu bảng trong cùng một đợt kỳ thi văn võ hoàng gia, phân thành trạng nguyên văn võ, sau đó vì sự kiện trọng đại này mà tiếng tăm lừng lẫy ở kinh thành. Mọi người thường gọi là Lục Dự Lễ phiêu diêu tự tại, Lý Tri Hàng tiên y nộ mã, hai vị thiếu gia chưa thành niên của hai nhà Lục - Lý từng cài hoa hồng trên nguc, cưỡi ngựa du ngoạn phố lớn, là một khung cảnh tuyệt đẹp, khí phách hăng hái.

*tiên y nộ mã: ý chỉ quần áo mĩ lệ, cưỡi ngựa cường tráng.

Lúc này, Lục Dự Lễ và Lý Tri Hàng áp sát vào nhau nói chuyện, Thẩm Vọng Tân thấy chung trà trước mặt, bóng trà lơ lửng, sau đó anh hỏi: "A Hàng, huynh thật sự suy nghĩ kỹ chưa?"

Lý Tri Hàng gật đầu, "Đương nhiên là suy nghĩ kỹ rồi, nam tử hán đại trượng phu đương nhiên phải bảo vệ quốc gia, ra chiến trường lập công."

Lục Dự Lễ không nói gì, hai người họ cùng nhau lớn lên, anh đương nhiên biết hoài bão trong lòng bạn chí cốt, chỉ là chiến trường lại an toàn như vậy sao?

Lý Tri Hàng cầm ly trà xanh trong tay uống một hơi cạn sạch, sau đó vừa cười vừa đặt chung trà xuống và nói: "A Lễ, bộ dạng huynh như vậy, chắc không phải là không nỡ xa ta chứ?"

Lục Dự Lễ liếc nhìn anh một cát, không đáp lại.

Lý Tri Hàng tiếp tục cười hì hì nói: "A Lễ, chúng ta sau này người vào triều đình, người ra chiến trường, huynh yên tâm, ta chắc chắn ở ngoài chiến trường bảo vệ chu toàn triều đình của huynh."

Lục Dự Lễ nhìn Lý Tri Hàng, "Lại nói xằng bậy, huynh ở chiến trường là bảo vệ bách tính, bảo vệ Thánh Thượng, liên quan gì đến ta?"

"Đương nhiên có liên quan rồi, chúng ta huynh đệ một đời."

"Cắt!"

Thích Chử đứng dậy trước, tiện tay kéo theo Thẩm Vọng Tân, hỏi: "Đạo diễn, đoạn này OK không? Tôi đã uống hết nửa bình trà rồi."

Vì trước đó hai người chưa đạt rất nhiều lần, chưa đạt một lần lại uống một lần, anh ta cảm thấy bụng bây giờ đều là nước, còn tiếp tục uống nữa chắc sẽ phải móc họng ra hết.

Khương Nghị từ phía sau màn hình ngẩng đầu lên, nhìn anh ta một cái, "Sáng nay lúc cậu quay phim, chiếc bàn đạo cụ kia đều bị cậu ăn hết rồi, sao không thấy cậu hé răng nhỉ?"

Thích Chử nghe xong lập tức á khẩu, hồi sáng anh ta cùng với thầy Quách, thầy Trần và Tinh Dã quay đoạn ăn bữa sáng, phân cảnh đó chủ yếu là phần diễn của hai thầy, anh ta với Tinh Dã phụ trách việc ăn, lúc cần thiết gật đầu là được, vì hai thầy quay chưa đạt, lại thêm vì quay cảnh này, anh ta cố ý không ăn bữa sáng, vì thế sau khi họ quay cảnh đó xong, anh ta là người ăn no nhất trong bốn người.

Thẩm Vọng Tân nhìn bộ dạng Thích Chử xấu hổ vì ăn, không nhịn được khóe miệng bật cười, Thích Chửi thấy anh cười mình, dùng bả vai huých anh một cái, "Anh còn cười nữa."

"Ừm, không cười nữa." Thẩm Vọng Tân nghiêng đầu nhìn Khương Nghị, "Đạo diễn, cảnh này của chúng tôi được chưa?"

Khương Nghị gật đầu, "Được rồi, tốt lắm, đoạn sau cứ tiếp tục duy trì như vậy, giờ cũng đến giờ ăn rồi, chúng ta mau qua bên kia ăn thôi."

"Vâng, cảm ơn đạo diễn."

Sau khi hai người chào hai thầy bên này cùng với các nhân viên trong đoàn mới đi ra ngoài, Thích Chử nhìn điện thoại, sau đó nói với Thẩm Vọng Tân: "Bên nhóm Phó Tuân quay xong trước chúng ta và đã đi lấy cơm hộp rồi, chúng ta qua thẳng nhà ăn nhỏ là được, nhưng tôi cảm thấy lúc nãy tôi uống trà nhiều quá, sợ bữa trưa ăn không nổi."

Cái gọi là nhà ăn nhỏ chính là căn phòng nhỏ mà mấy người bọn họ thường xuyên tụ tập ăn cùng nhau mà thôi.

Sau khi bước vào cửa họ quả nhiên đều ở đây, Phó Tuân vẫy tay về hướng các anh, "Qua đây, qua đây ngồi đi."

Thích Chử nhìn hộp cơm hôm nay, thở dài một tiếng, "Tôi cảm thấy cơm hộp của chúng ta không ngon bằng đạo cụ."

Phó Tuân cười một tiếng, "Ừm, chẳng trách nào câu ăn đạo cụ dữ như vậy."

Thích Chử: "..."

***

Thẩm Vọng Tân nhìn một vòng, hỏi: "Họ vẫn chưa quay xong sao?"

"Quay xong rồi, nhưng họ đi lấy đồ order rồi." Phó Tuân nói.

Thích Chử nghe thấy 2 chữ "đồ order" mắt sáng lên, "Đồ order gì thế?"

"Hình như là có bếp riêng, chúng ta còn quay cảnh đánh nhau, cơm hộp của đoàn làm phim thật sự không đủ ăn." Vai diễn của anh là Cửu hoàng tử, còn vai diễn của Chu Thưởng là Ngũ hoàng tử, bối cảnh của hai vị hoàng tử rất nhiều, căn bản đều cùng trong một tổ đợi quay, hơn nữa Ngũ Cửu hoàng tử trong kịch bản rất thân thiết, luôn so tài võ nghệ, do đó hai người họ có rất nhiều cảnh đánh nhau, thật sự tiêu hao quá nhiểu thể lực.

Đang nói chuyện thì Tô Tinh Dã xách 2 túi đồ order trong tay trở về, Thẩm Vọng Tân bước qua đó cầm lấy túi đồ trên tay, Tô Tinh Dã nhìn anh nói lời "cảm ơn".

Phó Tuân thấy vậy, hỏi: "Tinh Dã, sao em luôn khách sáo với Thẩm Vọng Tân vậy?"

Tô Tinh Dã "a" một tiếng, "Có sao?"

"Có."

Tô Tinh Dã nhất thời không biết nên nói gì.

Thẩm Vọng Tân nhìn Phó Tuân một cái, đưa túi đồ ăn order cho anh ta, "Cậu nói nhiều quá, cởi túi ra đi."

Phó Tuân "ồ" một tiếng.

Thẩm Vọng Tân quay đầu lại nhìn Tô Tinh Dã, "Ăn cơm thôi, qua đây ngồi."

Tô Tinh Dã quỷ thần xui khiến đi về phía anh, sau đó ngồi bên cạnh anh.

"Này, hội Du Thư Yên đâu? Không phải đi cùng em sao?" Phó Tuân hỏi.

"Họ qua đó lấy Starbucks rồi."

"Lại là Americano sao?" Thích Chử hỏi.

Tô Tinh Dã vừa cười vừa gật đầu.

Sau khi vào đoàn làm phim cô mới phát hiện, moi người thật sự thích uống Americano, cô từng uống một lần, hơi đắng, cô không thích lắm, nhưng sau này cô mới biết vốn dĩ mọi người uống Americano thật sự không phải vì nó ngon, mọi người thích uống vì tuy đắng nhưng đủ để tinh thần tỉnh táo, còn có thể thư giãn.

Không lâu sau, hội Du Thư Yên xách đồ ăn ở ngoài cùng với Americano trở về, còn Triệu Tư Vu với mấy người cùng tổ Trì Hủ cũng quay xong trở về, họ gọi một nồi lớn cá ngâm chua, canh thịt cay, thăn bò luộc, gà quay đậu tương, còn có một bát canh trứng mướp, mọi người ngồi quây vào một cái bàn rồi lấy cơm hộp của đoàn làm phim ra ăn, vừa ăn vừa nói chuyện, Du Thư Yên hỏi Phó Tuân, "Này, lão Tuân, bối cảnh trong hoàng cung của các anh quay đến đâu rồi?"

“Sắp quay đến cảnh khuôn viên phía Tây trong cung bị cháy rồi” Phó Tuân trả lời cô ấy.

"Cảnh khuôn viên phía Tây trong cung bị cháy diễn không dễ đâu, lúc tôi đọc nguyên tác cũng không thở nổi, rất kiềm chế đó."

Cảnh khuôn viên phía Tây trong cung bị cháy này dù đối với Cửu hoàng tử Tô Mân mà nói cũng là sự chuyển biến hoàn toàn, cũng là một tình tiết lớn của cả bộ phim, có thể nói đây là nguyên nhân chính khiến Cửu hoàng tử trở nên hắc hóa, cơ bản được tận mắt chứng kiến mẫu phi của mình bị thiêu trước mắt mình, có quỷ mới không hắc hóa.  

"Đúng rồi, Ngũ ca, hơn hai ngày này anh diễn tập cùng tôi nhé?" Phó Tuân trực tiếp gọi Chu Thưởng là Ngũ ca.

Dẫu sao từ lúc bắt đầu quay đến bây giờ đã hơn một tháng rồi, cả ngày không biết gọi Chu Thưởng bao nhiêu câu Ngũ ca nữa, gọi đến trở thành thói quen luôn rồi, không chỉ anh ta, thực ra mọi người đều như vậy, đặc biệt là rất nhiều diễn viên diễn chung, ở đoàn làm phim ngây ngô bao lâu cũng không biết, sống chung cũng mấy tháng rồi, bọn họ có lúc thật sự quên mất tên thật sự của đối phương, buột miệng nói ra những cái tên của vai diễn trong phim.

Chu Thưởng uống một hớp Starbucks, gật đầu, "Được chứ."

***

Ăn trưa xong, mọi người nghỉ ngơi một lúc rồi ai nấy vội đi quay phần của mình, buổi chiều Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã cùng một tổ, bọn họ chiều này cần quay cảnh hẹn ước, bối cảnh thân mật tình cảm trong phim giữa Lục Dự Lễ và Lý Uyển Yểu theo như kịch bản miêu tả không quá nhiều, vừa mới trao nhau tâm ý chưa được bao lâu, ngay sau đó là tình tiết Lý Thị bị diệt môn và sự nghiệp, vì ân oán ngăn cách giữa bọn họ quá nhiều, cho dù thích nhau cũng sẽ không có quá nhiều cử chỉ thân mật, phân cảnh lớn nhất là Lục Dự Lễ hôn lên trán Lý Uyển Yểu, đến cảnh nụ hôn thật sự cũng không có.

Điều này không thể không nói một chút đến điểm lợi hại của tác giả nguyên tác "Quyền mưu", chính là một phần tình cảm nhẹ nhàng, thậm chí trong vị ngọt của tình yêu còn mang cả những mảnh vụn thủy tinh khiến cho độc giả quỳ gối dập đầu, vì sao một tình yêu tầm thường như vậy lại có thể thu hút nhiều độc giả như vậy?

Lục Dự Lễ từ nhỏ đã đứng đắn hiểu chuyện, điềm đạm lễ độ, trở thành vị phụ thần đầu tiên trong nội các khi chỉ mới gần 20 tuổi, vào triều đình hơn 30 năm phụ tá Thánh Thượng, vì dân vì nước, nhưng chính vì thời niên thiếu động lòng một người mà cả đời làm một vị quan hiền đức, suốt đời không lấy vợ, một thân một mình đến lúc hai tay buông xuôi, trong tay nắm chắc cây trâm bạch ngọc lan mà người con gái kia yêu quý nhất, dường như cái gọi là thiếu niên không động t1nh thì thôi chứ hễ động lòng rồi sẽ khắc cốt ghi tâm.

Cái gọi là hẹn ước bằng một cái ôm chính là lần đầu tiên ôm nhau của Lục Dự Lễ và Lý Uyển Yểu sau khi trao nhau tâm ý theo như nguyên tác.

Tô Tinh Dã nhìn thân hình gầy gò cao ngút của Thẩm Vọng Tân, trong đầu không tự chủ được lơ đãng liếc nhìn một cái nghĩ đến đoàn làm phim "Triều Dương" năm đó, cho đến bây giờ cô vẫn nhớ rất rõ, hôm đó anh mặc một chiếc áo dài nam màu đen với một chiếc thắt lưng cùng màu thắt quanh eo, vai rộng eo hẹp....

Thẩm Vọng Tân nhìn ánh mắt của Tô Tinh Dã đột nhiên có chút lơ đãng bất ổn, bước về phía cô, giọng ôn tồn hỏi: "Căng thẳng sao?"

Trong vô thức Tô Tinh Dã chớp mắt liền mấy cái, nhưng miệng lại nói, "Không căng thẳng."

Thẩm Vọng Tân nhớ đến lần đầu tiên đạo diễn Khương mời mấy người bọn họ cùng nhau ăn cơm, anh nghe Triệu Tư Vu từng nói, trong lúc cô đang căng thẳng sẽ không khống chế được đôi mắt mà nháy liên tục, mà vừa rồi rõ ràng cô trong vô thức đã chớp mắt liền mấy cái, anh cúi đầu cười một chút.

Vì cảnh ôm này vốn dĩ cực kỳ căng thẳng, Tô Tinh Dã lại nhìn thấy Thẩm Vọng Tân cúi đầu cười một tiếng, trong đầu thoáng chốc trở nên trống rỗng, cho dù khoảng thời gian này sớm chiều bên nhau, nhưng cô thật sự vẫn không có sức miễn dịch với nụ cười của Thẩm Vọng Tân.

Thẩm Vọng Tân không nhận ra được sự thất thần ngắn ngủi của cô, cho dù cô phủ nhận thì vẫn biết rõ cô đang căng thẳng, thế là suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Có cần tập dượt trước một chút không?"

Tô Tinh Dã lấy lại tinh thần, quay phim lâu như vậy cô đương nhiên biết cái gì gọi là tập dượt trước, chính là không có ống kính, không có quay phim, là hai người họ sẽ làm phân đoạn này một lần, nói đúng ra chính là ôm trước một lần.

"Cần không?" Thẩm Vọng Tân hỏi lại.

Tô Tinh Dã nắm chặt bề mặt váy, gật đầu, "Cần...cần chứ."

"Vậy chúng ta tập trước một lần, bắt đầu từ học thoại, được chứ?"

"Được ạ."

Vậy là trong lúc thầy tác nghiệp đang chuẩn bị công việc quay phim một chút, Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã cũng lặng lẽ ở một bên tập dượt.

Sau khi nói thoại xong, hai người nhìn nhau, Thẩm Vọng Tân tiến lên một bước, đưa tay nắm lấy bả vai yếu ớt của Tô Tinh Dã, lòng bàn tay của anh vừa mới đặt lên, anh cảm nhận được rõ ràng cơ thể của Tô Tinh Dã hơi cứng lại.

***

Từ nhỏ đến lớn Tô Tinh Dã chưa từng gần gũi với người đàn ông nào như vậy, theo trí nhớ của cô, Đổng Lai quản cô cực kỳ nghiêm khắc về cả cuộc sống lẫn học nhảy, mỗi ngày đi học hay tan học đều cho lái xe riêng trong nhà đưa đón, cả ngày lên lớp, buổi tối luyện nhảy, cuối tuần luyện nhảy, đến cả kết bạn các thứ cũng dường như hoàn toàn không hòa nhập được vào cuộc sống của cô, có lúc cô cảm thấy mình giống như chiếc máy nhảy múa.

Lúc Tô Tinh Dã đang suy nghĩ lung tung, một giây tiếp theo liền rơi vào cái ôm ấm áp, trong chớp mắt mùi hương nhè nhẹ trên cơ thể người đó tràn ngập vào hơi thở, má áp sát vào chất liệu áo m3m mại trên nguc anh, cô nhất thời lấy lại tinh thần, cơ thể càng cứng đơ lại, Thẩm Vọng Tân ôm Tô Tinh Dã vào lòng cũng cảm nhận được rất rõ ràng, giọng anh ôn tồn kêu một tiếng: "A Uyển."

Thẩm Vọng Tân dùng giọng điệu đặc biệt của Lục Dự Lễ giúp Tô Tinh Dã mau chóng nhập vai, hiển nhiên anh đã thành công, cơ thể của Tô Tinh Dã dần dần thả lỏng, lúc này mới dựa theo nguyên tác dần dần đưa tay ra đặt lên chiếc eo gầy của anh.

Phim trường thật sự còn có có nhiều tiếng ồn ầm ĩ nhưng hai người giống như thật sự nhập vào vai diễn, yên lặng lại ấm áp ôm nhau.

Phó đạo diễn Ngô bên này nhìn thấy hai người bên kia đang diễn cảnh ôm nhau, ông thò tay chọc chọc Khương Nghị, Khương Nghị từ trên màn hình ngẩng đầu lên nhìn, phó đạo diễn Ngô ra hiệu hướng về phía nhóm người Thẩm Vọng Tân, sau khi Khương Nghị nhìn thấy, trên miệng lập tức lộ ra ý cười.

Phó đạo diễn Ngô nói với ông: "Lão Khương ơi là lão Khương, tôi thật sự không thể không phục ông, quả nhiên là gừng càng già càng cay."

Khương Nghị bật cười liếc nhìn ông ta một cái, nhưng ông thật sự cực kỳ hài lòng với lựa chọn dàn diễn viên này, đặc biệt là Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã.

Hai người ôm nhau một lúc, lúc này mới buông ra, Thẩm Vọng Tân cúi đầu nhìn cô, hỏi: "Ổn hơn chưa?"

Tô Tinh Dã nắm vào miếng vải trong ống tay áo, "Ừm, ổn hơn nhiều rồi." Cô nghĩ một lúc, nhất thời không nhịn được, hỏi: "Em có thể hỏi một chuyện được không?"

"Đương nhiên có thể rồi, chuyện gì thế, em hỏi đi?"

"Có phải là anh..." Có phải anh đối với ai cũng ấm áp như vậy... nhưng câu này Tô Tinh Dã cuối cùng lại không nói ra.

Thẩm Vọng Tân cau mày trên gương mặt tuấn tú, "Có phải gì cơ?"

Cô mím môi dưới, lắc đầu, "Không sao, không có gì."

"Em lừa anh, vừa nãy rõ ràng là muốn hỏi gì đó."

"Vậy... bây giờ lại không muốn hỏi nữa rồi." Có thể ngay chính bản thân Tô Tinh Dã cũng không chú ý đến lúc cô nói câu này, chữ "rồi" ở cuối cùng kéo hơi dài, nghe có vẻ hơi có ý nũng nịu.

Thẩm Vọng Tân khẽ run, nói thật, anh biết Tô Tinh Dã là người thật sự không nhạy bén, kiểu không nhạy bén như cô sống với một cô gái sẽ tốt hơn, nhưng lúc ở cảnh nam diễn viên sẽ càng rõ ràng, biểu hiện sẽ không quá nhiệt tình, cũng không quá lạnh nhạt, hoàn toàn cho người ta cảm giác chính là dịu dàng ấm áp, có lúc lại vô tình lộ ra sự lạnh lùng không nói ra được.

Cũng có thể nguyên nhân là do tuổi còn quá nhỏ, dẫu sao cô mới 22 tuổi, tuy cũng chưa hiểu nhiều về cô nhưng anh có thể cảm nhận được, giống như những cô gái như cô vậy, cuộc sống trước đó chưa từng tiếp xúc với làng giải trí, chắc chắn sạch sẽ giống như một trang giấy trắng, mà người sạch sẽ như vậy, thực ra là không hợp nhất ở nơi làng giải trí này.

Thẩm Vọng Tân suy nghĩ một chút lại suy nghĩ hơi xa, nhưng bản thân anh cũng rất nhanh lấy lại tinh thần, anh vừa cười vừa gật đầu và nói: "Cũng được."

"Vọng Tân, Tinh Dã, chuẩn bị một chút rồi lập tức quay tiếp." Giọng của Khương Nghị từ xa vọng tới.

"Vâng." Thẩm Vọng Tân đáp lại Khương Nghị một tiếng, lại nói với Tô Tinh Dã: "Chuẩn bị chính thức quay rồi, đừng quá căng thẳng nhé."

Tô Tinh Dã nghiêm túc gật đầu, "Dạ, không căng thẳng nữa."

Quả nhiên vì hai người vừa rồi đã tập trước một lượt, hơn nữa Thẩm Vọng Tân luôn dồn hết tâm trí đưa cô nhập vai, vì thế lúc quay chính thức không còn căng thẳng quá rõ ràng nữa, nhưng Khương Nghị hi vọng hình ảnh có thể đẹp hơn thế thêm chút nữa, vì thế cảnh quay này của hai người vẫn quay đi quay lại đến 3 lần.

Sau cảnh quay bên này của họ kết thúc, hai người lại tiếp tục nhanh chóng tách ra quay cùng các tổ khác.

Du Thư Yên sau khi quay xong qua lều nghỉ ngơi, cô ấy vừa qua đó liền nhìn thấy Tô Tinh Dã ngồi ở đó đang xòe tay ra, ánh mắt nhìn vào lòng bàn tay của mình giống như chăm chú nhìn gì đó, cô ấy cảm thấy kỳ lạ nên hỏi: "Cậu nhìn chằm chằm vào tay mình là đang xem gì vậy?"

Tô Tinh Dã nghe thấy giọng Du Thư Yên, đột nhiên lấy lại tinh thần, cô không được tự nhiên lắm rút lại tay vào trong ống tay áo rộng thùng thình, "Không có gì."

"Không phải cậu thấy tay của mình quá đẹp đấy chứ?" Mạch nghĩ của Du Thư Yên luôn vô cùng kỳ lạ.

Tô Tinh Dã: "..."

***

"Nghĩa sĩ" là bộ phim hot trong mùa hè này, đương nhiên nhận được nhiều sự quan tâm, vừa hay mấy vai chính như Thẩm Vọng Tân cũng nhận được lời mời từ các tổ chức chương trình tống nghệ của đài truyền hình Mango, vì thế sau khi bối cảnh buổi chiều của Thẩm Vọng Tân kết thúc liền nói một tiếng với Khương Nghị, sau đó dẫn theo trợ lý Đường Viên từ Hàng Châu mau chóng đến Trường Sa.

*Chương trình tống nghệ: các chương trình truyền hình Trung Quốc.

*Mango: là đài truyền hình Hồ Nam, một trong những đài nổi tiếng của Trung Quốc. Do biểu tượng đài Hồ Nam giống quả xoài nên hay gọi là mango.

Vì mùa này không chỉ mời duy nhất đoàn làm phim bọn họ, vì thế chỉ mời nam nữ chính của "Nghĩa sĩ" cùng với cặp nam nữ phụ, vì Trì Hủ chỉ là nam phụ thứ 3 nên không được mời, bản thân Trì Hủ cũng không suy nghĩ gì nhiều, hơn nữa bối cảnh dạo gần đây của cậu ta cũng dần tăng nhiều, sau khi quay xong mệt đến không muốn nói gì nữa, chứ đừng nói là mau chóng lên máy bay đi Trường Sa, chương trình ghi hình vài tiếng, quay xong lại trong đêm từ Trường Sa trở về, nghĩ thôi cũng thấy mệt chết rồi.

Đối với Trì Hủ thì không vấn đề gì, trợ lý tiểu Lâm của cậu lại cũng hơi cẩn thận, thực sự thì Trì Hủ với Thẩm Vọng Tân giống nhau, đều xuất thân từ idol, nhưng khởi điểm của cậu so với Thẩm Vọng Tân cao hơn nhiều, lưu lượng và độ hot cũng cao hơn nhiều, đừng nói là bộ "Quyền mưu" đang quay này, xét cho cùng cũng vẫn chưa chính thức phát sóng, sau này sau khi phát sóng kết quả sẽ thế nào cũng chưa nói trước được, nhưng từ sau "Nghĩa sĩ" phát sóng, Thẩm Vọng Tân dần dần nổi hơn, gần đây vì độ hot của "Nghĩa sĩ" mà fans cũng nhiều hơn, tuy nói không nên có ý như vậy nhưng cuối cùng vẫn không thể khống chế.

Tiểu Lâm ở bên Trì Hủ cũng lâu rồi, vì thế coi như tiểu Lâm không nói gì cả, Trì Hủ vẫn nên nhận ra được, cậu nhìn tiểu Lâm, hiếm khi nào thấy cậu nghiêm túc nói: "Anh Tiểu Lâm, tôi biết anh đang nghĩ gì, nhưng tôi chỉ muốn nói chuyện của anh, có một số chuyện để trong lòng suy nghĩ một chút là tốt, cũng có những chuyện ở quá khứ, tôi không mong lại xảy ra lần hai, anh đừng quên mình là trợ lý của ai, nên đứng về phía ai."

Ý Trì Hủ nói là tiệc đóng máy năm ngoái phim "Nghĩa sĩ", nếu không phải nhìn thấy anh ta ở bên mình một khoảng thời gian dài, ngày thường thật sự cũng quan tâm đến mình, đã nói với người đại diện của mình đổi trợ lý lâu rồi.

Tiểu Lâm theo bản năng nhìn sang Trì Hủ, ngày thường luôn thấy trên mặt cười hi hi ha ha, nay lại mang nét mặt nghiêm túc, lòng anh takhông khỏi kinh hãi, nhớ đến năm ngoái, sau khi vì chuyện đó mà cậu hời hợt với anh ta một thời gian dài, nhiều chuyến đi thà rằng đi một mình chứ không đi cùng anh ta.

Tiểu Lâm mím môi dưới, nói: "Tôi biết rồi, không có lần sau nữa."

Nghe xong, sự nghiêm túc trên mặt Trì Hủ mới dần dần mất đi, cậu dựa lưng vào ghế sau, điều chỉnh vị trí thoải mái nhất cho mình, nhắm mắt lại, "Ừm, vậy thì tốt, hôm nay tôi mệt quá rồi, khi nào đến khách sạn thì gọi tôi."

Tiểu Lâm nhìn thiếu niên đang nhắm mắt phía trước mắt, năm nay cậu cũng mới 24-25 tuổi mà thôi, bình thường tùy tiện cười toe toét, nhưng rõ ràng thực sự rất quật cường, trước giờ cũng không phải kiểu người mặc cho người khác định đoạt. Về điểm này thì cậu và Thẩm Vọng Tân cực kỳ giống nhau, nếu không trong giới nhiều năm như vậy, Thẩm Vọng Tân cũng sẽ không liêc lạc với cậu nhiều nhất, nói đến nhiều nhất, luôn luôn treo chữ "anh trai" trên miệng.

Lại nói đến Thẩm Vọng Tân ở Trường Sa, thuận lợi đến được trường quay đã 6 rưỡi tối rồi, không còn cảnh quay nào trước đó nên mọi người đều tập trung ở hậu trường, Thẩm Vọng Tân cùng với mấy người dẫn chương trình và dàn diễn viên chính của đoàn làm phim khác chào hỏi nhau, sau đó mới ngồi vào vị trí của đoàn làm "Nghĩa sĩ" của họ.

Thời gian cách lúc chính thức quay còn một tiếng nữa, trong một tiếng này mọi người tiến hành diễn tập đơn giản.

Bảy rưỡi chính thức quay, quay xong cũng đã hơn 11 rưỡi tối rồi, sau khi mọi người thu hình xong lễ phép chào hỏi nhau rồi ra phía sau hậu trường ai về nhà nấy.

Sau khi rời khỏi trường quay, Thẩm Vọng Tân và Đường Viên đi thẳng ra sân bay Trường Sa, họ đặt vé máy vào rạng sáng để trở về Hàng Châu, nhưng Thẩm Vọng Tân thời gian này luôn ở trong đoàn làm phim, không biết sức hút của mình đang tăng lên, cứ thế bị fans chặn ở sân bay, vì quá nhiều người nên nhất thời không khống chế được, ngay tại lúc này, có một fan cách Thẩm Vọng Tân khá gần bị văng xuống đất sau khi ôm vì anh không chú ý.

Vì chuyện fan bị ngã xuống đất, diễn biến càng trở nên khó khống chế hơn, fan bị ngã này ôm lấy mắt cá chân, xem ra bị thương không nhẹ, Thẩm Vọng Tân theo bản năng liền chạy qua đó đỡ cô, anh vừa có động tác thì fans tại đó phát ra một tiếng thét chói tai, lúc cô gái fan này còn chưa kịp phản ứng đã bị một đôi tay khỏe nâng từ dưới đất lên, sau đó hai chân bay lên không trung, trực tiếp được bế kiểu công chúa lên

Ở hiện trường mất khống chế, nhưng...

Người bế công chúa fan nữ kia lên không phải Thẩm Vọng Tân, mà là Đường Viên - trợ lý của Thẩm Vọng Tân, sau khi cô ấy nhìn thấy động tác theo bản năng của Thẩm Vọng Tân, nhanh tay lẹ mắt lập tức đến trước mắt anh đỡ fan nữ dậy, sau đó phát hiện ra chân đã bị trật khớp, lúc này mới bế lên.

Thân hình Đường Viên nhỏ gầy nhìn có vẻ không đến 45kg, nhưng cô ấy lại bế cô gái này nhìn ít nhất cũng phải 60kg, ấy vậy mà lại bế một cách dễ dàng, mặt không biến sắc, sau khi fans ở đó thét chói tai nhất thời lặng người thốt không ra lời.

Fan được bế kiểu công chúa cũng chết đứng người, sao đôi tay mảnh khảnh này lại có thể mạnh mẽ như vậy??!!

Cuối cùng vẫn là bảo vệ sân bay đến giải tán, cảnh tượng ùn tắc đã được khống chế, fan nữ đúng là bị trật khớp, sau đó Đường Viên đưa đến bệnh viện gần đó, sau khi không còn gì đáng ngại lúc này họ mới quay về Hàng Châu.

- -----oOo------