Một Người Cá Thật Trà Trộn

Chương 3: Được rồi, em nhận

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

- Cảnh sát vẫn chưa công bố tiến triển là do chưa bắt được hung thủ à.

- Tôi là người ở thị trấn Vân Phong, giờ tôi không dám ra ngoài mỗi ngày nữa, ai biết có phải là kẻ gϊếŧ người rải rác không có mục đích và không có mục tiêu hay không.

- Điều tra các mối quan hệ cá nhân của nạn nhân này, thẩm vấn từng người một này, hung thủ chắc chắn ở trong đó thôi.

- Ông nghĩ đơn giản quá vậy. Ông chỉ cần thẩm vấn hai câu là hung thủ sẽ tự mình lộ ra sơ hở ư. Hãy chú ý an toàn chút đi, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, ở trên mặt của hung thủ không có khắc chữ đâu.

           ……

 

Vụ án đang rất nổi trên mạng, cứ mỗi giây làm mới thì đều có thêm những bình luận mới. Đoàn Dung đang ngồi trên ghế nhựa bên ngoài một quán ven đường, mì hoành thánh trên bàn vẫn còn bốc hơi nóng, anh rót một cốc bia, người trong điện thoại vẫn đang thúc giục, " Nhị ca ? Trả lời đi."

 

Đoàn Dung châm điếu thuốc, bát mì còn chưa động đến một miếng mà anh đã uống bia và hút thuốc trước rồi. Bắp tay cuồn cuộn vắt ngang trên tay vịn, hai bên cánh tay đều có hình xăm. Một trong số đó là hình hoa văn ở cánh tay, còn lại là xăm hình con rắn độc trên cổ tay, quấn thành một vòng, đầu rắn giống y như thật che phủ trên mu bàn tay với các mạch máu lộ rõ đang căng ra, như thể nó còn sống và đang qua đây, đúng là dữ như rắn độc.

 

*hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa*

" Nạn nhân là một người cá ?."

 

Liêu Thanh giật lấy điện thoại nói: " Là diễn viên người cá."

 

Đoàn Dung là người tinh ranh, hồi còn trẻ vào Nam ra Bắc, lỗ tai thính vô cùng, dĩ nhiên là nghe thấy giọng nói của Liêu Thanh, người mà anh từng gặp một lần vào mấy năm trước, " Này, Liêu... bây giờ là Chi đội trưởng phải không ?."

 

Mấy năm trước gặp, vẫn còn là tiểu đội phó.

 

Liêu Thanh cũng cười, " Trí nhớ và đôi tai này của cậu thật là, đúng vậy, tôi thăng chức. Cậu đã hiểu sơ sơ về vụ án, còn rõ ràng hơn thì phải đợi cậu thực sự nhận rồi mới có thể nói cho cậu biết."

 

Đoàn Dung rít một hơi thuốc, " Không vội."

 

Anh nhớ đến tấm ảnh của Trần Minh Hảo mà mình vừa nhìn thấy trên điện thoại, híp mắt lại, không phải người đứng đắn, " Em gái này nhìn cũng xinh đấy."

 

Đoàn Dung là người nghiện thuốc, hút thuốc rất dữ dội, một hơi hút hết mấy điếu thuốc, toàn bộ nuốt vào trong phổi. Anh dập tắt khói trên mặt đất, rồi ném vào thùng rác cách đó không xa, " Được rồi, em nhận. Buổi chiều đi điều tra."

 

Liêu Thanh nói: " Giấy ủy thác điều tra còn chưa cấp xuống dưới đâu, cậu không định vào đồn trước à ?."

 

Đoàn Dung rất ung dung, " Hiện trường gây án không có ở trong đồn, em có vào đồn thì cũng vô dụng. Cúp nha, em còn chưa ăn mì."

 

Cúp điện thoại, cậu thanh niên ngồi ở phía đối diện của cái bàn đang bưng cái bát lên và há to miệng húp hết sạch. Đoàn Dung kêu lên một tiếng này rồi bảo, " Ai không biết còn tưởng rằng anh mày đang bóc lột lao động trẻ em đấy."

 

Hứa Phó và Đoàn Dung đã ở cùng nhau mấy năm, chắc cũng đến ba năm, nên y đã sớm quen với giọng điệu của Đoàn Dung. Ăn xong mì thì lau miệng, rồi nhìn Đoàn Dung đầy mong đợi, " Nhị ca, bây giờ chúng ta có thể xuất phát đến thủy cung được chưa."

 

Đoàn Dung cười mắng, " Anh mày còn chưa có ăn đâu."

 

Hứa Phó thúc giục, " Vậy anh ăn nhanh lên."

 

Hồi Hứa Phó mới gặp Đoàn Dung là khi y vẫn là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch vừa tốt nghiệp trường cảnh sát, đang làm chân chạy việc vặt ở Cục cảnh sát khu vực thành phố Lạc Lâm. Lúc đó thiếu nhân lực trầm trọng, tiền bối không có thời gian rảnh, vừa đúng lúc Đoàn Dung cũng có mặt ở đó, tiền bối đã dứt khoát giao tiểu Hứa cho Đoàn Dung và để anh dẫn dắt. Ban đầu Hứa Phó còn có chút không vui, y nghĩ rằng mình tốt xấu gì cũng xuất thân từ gia đình đảng viên và tốt nghiệp trường cảnh sát, vậy mà giờ đây lại đi làm trợ lý cho một thám tử không có chức không có quyền, trong lòng y vẫn rất ấm ức. Nhưng y cũng dễ tính, có tủi thân cũng không nói ra, làm việc rất chăm chỉ. Về sau cứ lẽo đẽo theo sau, thì trong lòng bắt đầu tràn ngập sự khâm phục và sùng bái. Vào một khoảng thời gian cùng với năm được " gửi gắm ", không ngờ " đứa trẻ được gửi " lại đi theo người phụ huynh Đoàn Dung này một đi không về.

 

Bây giờ Hứa Phó đã không còn là cảnh sát nữa, mà là trợ lý của Đoàn Dung.

 

Đúng lúc ở quán ăn, cửa hàng lớn nên rất đông khách, gần đó có một công trường xây dựng, công nhân đều ra đây ăn cơm. Một người đàn ông hét lên và chỉ vào đĩa thịt vịt, " Thịt này trông nguội thế ! Mấy người để đây bao lâu rồi ?."

 

Cô chủ quán ôm con nói: " Còn nóng mà, mới mua ở ngoài chợ về. Nếu cậu không tin thì sờ vào cái đĩa này thử đi, vừa mới mổ xong đấy."

 

Người công nhân lại lấy một cái đùi gà thì mới chịu ngưng. Anh ta ngưng rồi, người khác lại làm ầm lên: " Chủ quán, trong nồi canh của cô có cái gì đen đen kìa. Nồi canh này chưa nấu xong đúng không."

 

Nước canh đã được nấu xong từ tối hôm qua, cô chủ quán vội vàng cãi lại, " Cái đó là rau, nước canh ngon lắm, không có vấn đề gì. Các cậu đừng có xoi mói nữa được không ?."

 

Trong quán hết bột mì, chồng của cô đã lái xe đi lấy bột. Đám công nhân này thấy trong quán chỉ có một phụ nữ và một trẻ em, vắng bóng người đàn ông, cho nên mới ngang ngược như vậy.

 

Đám công nhân có giọng nói to, dăm ba câu lại thành ra ầm ĩ, cứ như thể là muốn hất tung bàn để gây sự. Đoàn Dung đứng dậy thanh toán tiền, sau đó anh nhéo cổ của một tên lùn rồi ấn tên đó vào ghế và ngồi xuống một cách thành thật.

 

" Thích ăn thì ăn, không thích thì trả tiền rồi cút đi. Đều là người cực khổ ra ngoài làm công thì đừng có đit.con.me giở cái mặt vô lại đó ra." Đoàn Dung - tên vô lại thực sự đang giận tím mặt, lúc đè nén âm thanh nói chuyện tỏa ra năng lượng (*) dồi dào, trên hai tay đều có hình xăm màu xanh, sức dài vai rộng, so với những người trong quán thì cao lớn hơn. Tính ra thì anh trừng mắt ở chỗ này giống y như một tên xã hội đen, còn những công nhân khác vừa mới gây sự thì được coi là dân lành.

 

(*) 气场 : Khí tràng - Aura : có thể hiểu như “quầng sáng/ năng lượng vô hình “ toả ra từ người đó.

 

Hứa Phó đứng phía sau cười tít cả mắt: " Nhị ca."

 

Y chính là tay sai đắc lực của đại ca xã hội đen, đàn em của tên vô lại.

 

Đám công nhân yên lặng ăn cơm, rồi từng người nối đuôi nhau mà chim cút. Bọn họ thích gây sự, nhưng không thích gây ra tai họa. Lần đầu thì chỉ la mắng hù dọa, lần sau có thể phải vận động gân cốt. Bọn họ đều là người trưởng thành, có vợ có con, nếu thực sự đánh nhau bị bắt vào đồn thì sau này biết làm gì bây giờ.

 

Hơn nữa, cái tên cao to này thấy hắn mẹ nó cũng biết đánh đấm lắm, nói không chừng là cao thủ cũng nên, vì vậy liền an phận thỉnh Thần đi cho.

 

Đoàn Dung kéo lê đôi tông lào và xách theo Hứa Phó đi. Hứa Phó vui vẻ đi theo sau: " Nhị ca, đường đến ga tàu điện ngầm ở bên kia."

 

Đoàn Dung xoa xoa cổ, anh mới tới nơi này nên tạm thời không quen thuộc chỗ nào, không tìm thấy phòng tập đấm bốc khiến khắp người anh đều thấy khó chịu, " Anh mày mới mua hai túi kẹo, còn mày thì lại nghĩ đến vụ án."

 

Hứa Phó cười tít mắt nhưng không nói gì.

 

Đoàn Dung tiện tay bốc lấy một nắm kẹo, một tên to xác vô văn hóa như anh cũng không quan tâm đến mùi vị, anh bỏ chỗ kẹo kia vào trong túi, rồi giữ lại một viên trong lòng bàn tay, bóc ra và ném vào trong miệng.

 

Kẹo trái cây.

 

Hứa Phó có chút gà mẹ, y nhìn chằm chằm vào túi quần của anh, " Nhị ca, anh bỏ bật lửa và thuốc lá vào một túi khác đi. Chứ để chung lẫn lộn với kẹo, em nghĩ mà khó chịu giùm luôn á."

 

Đoàn Dung coi như không nghe thấy, sao tính tình của cậu ta cứ như đàn bà thế, đã ở cùng anh nhiều năm rồi mà vẫn kỹ tính như vậy. Anh xoa đầu Hứa Phó một cái, vẻ mặt âm trầm, " Đi thôi, đến thủy cung."

 

Hứa Phó hết khó chịu ngay tức khắc.

 

Đoàn Dung cười đùa, " Mày được lắm."

 

Vào tháng mười, thời tiết ở Vân Thành vẫn rất nóng, Đoàn Dung mặc quần đùi áo cộc, vóc dáng cao lớn vạm vỡ, nước da ngăm đen, tuy rằng đường nét khuôn mặt rất anh tuấn, nhưng khí chất thật sự quá tệ, làm cho người ta thấy sợ. Bây giờ các em gái không còn thích kiểu này nữa, mà thích loại trắng trẻo thuần khiết kia.

 

Lại một em gái sợ quá chạy đi mất, Đoàn Dung cười ngoác miệng ngồi lên ghế và kêu Hứa Phó cũng ngồi xuống. Anh xoa xoa gốc râu nhú ra dưới cằm của mình, " Gần đây bị rám nắng."

 

Phản chiếu trên tấm kính đối diện là khuôn mặt giống như tên cướp của anh.

 

Hứa Phó thật lòng thật dạ nói: " Nhị ca, anh vẫn luôn đen như vậy mà."

 

Đoàn Dung thu lại tư thế ngồi của mình một chút, anh than thở, lại chạm vào một viên kẹo khác ở trong túi.

 

Anh muốn hút thuốc, nhưng người dân ở thành phố này vô cùng sạch sẽ, đi trên đường cũng không gặp được mấy người hút thuốc, con-bà-nó, làm anh nhịn muốn chết.

 

" Mày câm miệng lại cho anh."

 

Đến nơi, Đoàn Dung quan sát bên ngoài thủy cung một lúc. Bây giờ đã là ngày thứ ba sau khi vụ án xảy ra, có thể đếm được số ít du khách đến thủy cung trên đầu ngón tay, xác thực bị ảnh hưởng rất lớn.

 

Anh hỏi nhân viên bảo vệ đứng canh cửa, " Các anh vẫn còn biểu diễn người cá ở đây chứ ?."

 

Nhân viên bảo vệ bị hỏi suốt mấy ngày nay nên thành ra thần kinh không ổn định, nhìn ai cũng đều cảnh giác, anh ta nghi ngờ nhìn hai người bọn họ, " Diễn, thì làm sao ?."

 

Thiếu chút nữa hỏi thẳng ra mặt, " Cậu là hung thủ sao ?! Có phải cậu quay lại là để tiếp tục gϊếŧ người không !."

 

" Mấy giờ ?."

 

Bàn tay của nhân viên bảo vệ sờ vào máy bộ đàm, " Các cậu định làm gì ?."

 

Hứa Phó vội vàng sáp đến, khóe mắt y cong lên và mỉm cười ngọt ngào, " Ông anh, bọn em đến để xem biểu diễn mà."

 

Sự cảnh giác của bảo vệ vẫn không giảm bớt, " Diễn thì diễn, nhưng không được phép chụp ảnh."

 

Hứa Phó gật đầu, " Không chụp không chụp, bọn em chỉ đến xem biểu diễn."

 

Nhân viên bảo vệ nhìn Đoàn Dung, anh ta từ từ buông máy bộ đàm trên tay xuống, " Vào buổi tối lúc tám giờ, diễn trong vòng nửa tiếng."

 

Sớm hơn một tiếng, thời gian biểu diễn cũng rút ngắn còn nửa tiếng, phỏng đoán rằng một số diễn viên đã rời đi, bây giờ còn lại không được mấy người.

 

Đoàn Dung và Hứa Phó xem xét xung quanh bể cá trong thủy cung. Từ khi có người chết, hiện tại nơi này đã lắp đặt rất nhiều máy giám sát. Đoàn Dung liếc nhìn lối đi an toàn, nhưng không đi lên.

 

" Được rồi, về thôi. Buổi tối quay lại."

 

Anh gõ vào tấm kính một cái, " Bây giờ chưa có nàng tiên cá nào ở trong bể nước này."

 

Hứa Phó đã thêm tài khoản WeChat của đội phó của Liêu Thanh, y đang hỏi đơn ủy thác điều tra làm đến bước nào rồi. Nếu không có lệnh ủy thác điều tra thì bọn họ khó có thể triển khai công việc và những người có liên quan cũng không chịu hợp tác.

 

Đội phó nói rằng nhanh thôi, sắp có rồi, còn thiếu chương cuối.

 

" Nhị ca, không phải nàng tiên cá, mà là diễn viên người cá."

 

Bản tính đàn ông vốn thích gái đẹp, Đoàn Dung càng là loại người không để đôi mắt của mình chịu thiệt, ngắm gái đẹp một tí cũng không phạm pháp.

 

Thị trấn Vân Phong không còn náo nhiệt như mấy ngày trước nữa, dù sao cũng đã xảy ra chuyện lớn như vậy, mấy ngày nay chỉ nhìn thấy cảnh sát. Đoàn Dung vừa đi vừa ăn, dạ dày của anh dường như vĩnh viễn không được lấp đầy, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu. Có cắn một miếng thức ăn đầy dầu mỡ và chứa hàm lượng calo cao, thì các cơ trên người cũng không giảm bớt.

 

Hứa Phó nhìn bờ vai rộng của Nhị ca của y, cũng ăn xiên thịt nướng.

 

" Mày cảm thấy hung thủ sẽ đi ra từ lối nào của thủy cung ?."

 

Thủy cung có hai lối ra, một là ở cửa trước, có bảo vệ và du khách, nơi có nhiều người nhất, một lối khác là cửa sau, cũng có thể gọi là lối đi của nhân viên. Trong nơi này cũng không thiếu đường cống thoát nước, tất cả đều có thể thông ra ngoài và trong máy giám sát không thể tìm thấy hung thủ. Tên hung thủ kia đi vào bằng cách nào và làm sao ra ngoài đây.

 

Hứa Phó suy nghĩ một lúc, " Nhưng cảnh sát đã từng điều tra đường cống và không tìm thấy dấu vân tay, hay dấu vết của kẻ tình nghi là hung thủ."

 

Đoàn Dung buộc túi rác lại, anh đứng trước thùng rác, cân nhắc rồi phân loại để ném vào. Mấy năm vứt rác văn minh, cho tới bây giờ Đoàn Dung vẫn chưa mất đi thói quen, thật là khó cho một người vô văn hóa và còn chưa tốt nghiệp cấp hai như anh.

 

Anh vươn vai nói, " Tìm dấu vân tay nào ở trong cống, nước xả một cái là mất hết. Người chết ở trong nước đều bê bết máu, ngày hôm sau vớt xác lên thì ông chủ của thủy cung đã thay toàn bộ nước một lượt rồi. Tìm thế đ-é-o nào ra được manh mối."

 

" Nếu anh là hung thủ." Đoàn Dung chỉ vào chính mình, " Anh nghênh ngang gϊếŧ người ở tầng 2, lại còn dám ném vào trong nước để cho nhiều du khách ở bên dưới tận mắt chứng kiến như vậy. Mày cảm thấy là anh sẽ bỏ chạy trối chết vào lúc này, hay là chậm rãi đi xuống dưới với một tố chất tâm lý cực kỳ vững vàng ?."

 

" Hoặc là, ở lại và tận hưởng tác phẩm của mình ?."

 

Hứa Phó cũng từng trải qua không ít vụ án, y nhíu mày, " Nhị ca, ý anh đang nói là hung thủ vô cùng ngông cuồng đúng không ?."

 

Đoàn Dung cười nhếch mép hừ một tiếng, rồi híp mắt lại, " Đâu chỉ có ngông cuồng, tên đó đã thực sự coi tất cả mọi người thành kẻ ngốc mà đùa giỡn."

 

Bởi vì vận may của hắn khá tốt.

 

Lần đầu tiên gây án đã gần như trót lọt không kẽ hở.

 

Hứa Phó vội vàng truy hỏi, " Nhị ca, làm sao anh biết đây là lần đầu tên đó gây án ?."

 

Đoàn Dung châm điếu thuốc, lúc này mới từ từ thổi ra, khói thuốc bay thành đoàn lên không trung, khiến cho Hứa Phó bị sặc đầy miệng, " Mày nói xem ?."

 

Hứa Phó không để ý nên bị sặc, y vận động trí óc, nghĩ tới Đoàn Dung vừa nhắc đến tác phẩm thì ánh mắt sáng lên, " Nghệ thuật !."

 

Sau khi gϊếŧ Trần Minh Hảo đang mặc bộ đồ diễn xuất thì ném vào trong nước, ở bên ngoài có nhiều khán giả như vậy, dù cho hung thủ không lưu lại vết tích nghệ thuật ở trên người nạn nhân, thì hành vi này vẫn có yếu tố nghệ thuật.

 

Khán giả, người được thưởng thức tác phẩm, tất cả đều có mặt. Nhưng Hứa Phó đã điều tra trước khi tới đây, thị trấn Vân Phong đã không xảy ra vụ án gϊếŧ người nào giống như vậy trong gần hai mươi năm qua.

 

Vậy nên chắc chắn là lần đầu hung thủ gây án, có thể công việc hay sở thích của hắn liên quan đến nghệ thuật, điều này không thể xác định 100%, bởi vì ngay cả một người ăn xin rách nát cũng có thể có một tâm hồn nghệ thuật và thể hiện nó trong quá trình gϊếŧ người.

 

Xuất hiện thêm một manh mối, có vẻ như xem xong nơi này, thì bọn họ phải đến trường học của Trần Minh Hảo một chuyến.

 

Đoàn Dung hút thuốc xong thì đã 7 giờ rưỡi, còn nửa tiếng nữa là chuẩn bị tới thủy cung Vân Phong. Anh có chút tật gù lưng, nhưng không nghiêm trọng, vóc dáng người miền Nam quả thực quá chói mắt, anh kéo lê đôi dép một cách thô kệch và nhướng mày: " Xem ra nửa cuối năm nay mình sẽ gặp vận may."

 

Không biết chừng còn đánh trực diện với hung thủ.

 

---------------------------------------------------------

Công vô sỉ bao nhiêu thì thụ ngoan hiền bấy nhiêu 🤭.