Một Người Cá Thật Trà Trộn

Chương 5: Vừa ăn bánh mì vừa vỗ về cái đuôi của mình

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

" Nhị ca, anh thấy thế nào ?" Hứa Phó và Đoàn Dung đứng cùng nhau trước quầy bán đồ ăn vặt trên đường cái đối diện với thủy cung, với một lá phổi tươi trẻ, họ đang tận tâm tận lực hút hai điếu thuốc.

Không một câu oán thán.

Lúc này Đoàn Dung đang kẹp lấy điếu thuốc chậm rãi hút, không biết đang nghĩ gì, " Mày thử suy luận cho anh một lần xem nào."

Quả nhiên Hứa Phó sắp xếp lại ý nghĩ của mình một chút, rồi nói cho Đoàn Dung nghe, " Thanh danh không tốt, duyên của cô bé cũng không tốt. Tính tình sắc sảo, ương ngạnh. Tiếp xúc thân mật với nhiều người đàn ông, trong đó có cả quản lý Trương đã kết hôn và có vợ. Em thấy là như vậy." Hứa Phó nhíu mày lại, " Hung thủ không nhất định phải là nam."

Bàn tay to của Đoàn Dung xoa đầu của Hứa Phó, giọng nói có chút khàn, " Có tiến bộ."

" Quả thật có loại khả năng này, có đôi lúc điều khó xảy ra nhất lại là chân tướng. Hung thủ rất có thể là một người phụ nữ có vóc dáng thấp bé, hoặc là một người đàn ông cao lớn. Trước mắt chúng ta hãy kiểm tra các mối quan hệ xã hội của Trần Minh Hảo trước, cả những nhân tình kia và thành viên trong gia đình đều phải kiểm hết."

      

" Ngày mai đi một chuyến đến trường của cô ta."

Hứa Phó gật đầu, " Vậy Nhị ca, bây giờ chúng ta đang chờ cái gì thế ?"

Một bóng người nhỏ bé từ trong thủy cung đi ra, đúng lúc Đoàn Dung cũng vừa hút xong điếu thuốc trong tay, anh liền gọi một tiếng: " Lại đây."

Hứa Phó thấy rõ đó là Du Quyển, lập tức hạ thấp giọng, " Nhị ca nghi ngờ..."

Đoàn Dung đút tay vào túi quần, xem Du Quyển hết nhìn đông tới nhìn tây mà thật cẩn thận băng qua đường, " Mấy cô gái vừa rồi đều ngồi xe về nhà, chỉ còn lại cậu nhóc. Hãy hỏi xem nhóc ấy sống ở đâu rồi chúng ta sẽ đưa về."

Hứa Phó đột nhiên tỉnh ngộ, tâm phục khẩu phục, " Vẫn là Nhị ca tinh tế."

Đoàn Dung xì một tiếng, " Anh mày thô kệch thế nào, mày còn chưa từng thấy qua à ? "

Giữa những người đàn ông với nhau giúp nhau chà lưng là chuyện hết sức bình thường, nhưng nói thật thì, một thanh niên tốt giống như Hứa Phó, nếu vẫn muốn ở cùng với nữ thần thì nên cách xa Đoàn Dung mấy bước. Y cười tít mắt chờ Du Quyển chạy lon ton sang đây.

" Em sống ở đâu thế, để bọn anh đưa em về."

Dư Quyển sửng sốt một chút, còn chưa kịp nói gì thì bàn tay to nóng bỏng của Đoàn Dung đã đè lên đầu cậu, lau nước trên trán và mũi của cậu, " Chạy cái gì mà chạy, không biết là qua đường thì không được chạy hả ?"

Trên ngón tay của Đoàn Dung có không ít sẹo, vết trai cũng dày, sượt qua gương mặt trắng như trứng gà bóc của Du Quyển liền cọ ra một vệt hồng hồng, đó là do anh vừa dùng lực hơi mạnh.

Anh ra tay không có nặng nhẹ, ai mà biết được làn da của bé cá này lại non như vậy.

Du Quyển cúi đầu thành thật xin lỗi, " Cháu biết rồi ạ, lần sau cháu không chạy nữa."

Vóc dáng, nét mặt và khí chất của Đoàn Dung kết hợp với nhau, ngoại trừ sự hung dữ bên ngoài thì chính là cảm giác an toàn. Quá mạnh mẽ, ấm áp và cường tráng đến mức có thể giữ một người, những tiếp xúc tự nhiên này cũng làm cho trái tim của Du Quyển dường như dâng trào.

            

Đó là một cảm giác rất lạ, trong lòng của cậu muốn được gần gũi hơn.

Một bé cá mới bước vào đời, không có người lớn bao bọc và thương yêu nên rất dễ bị lừa gạt.

Lừa phát vào tròng luôn.

Đoàn Dung hỏi ra được địa chỉ, nhưng cách đó khá xa, " Khu dân cư cũ ?"

Du Quyển nói phải, mặt của Đoàn Dung vẫn không biến sắc, anh chặn một chiếc taxi rồi ba người ngồi xuống. Hứa Phó ngồi ở phía trước như mọi khi, không phải cố ý để Đoàn Dung và Du Quyển ngồi cùng nhau, chỉ là y đã ngồi quen rồi. Vóc dáng của Đoàn Dung thì to lớn mà không gian chỗ ngồi phía trước lại nhỏ, cho nên mỗi lần đi ba người thì Hứa Phó luôn ngồi ở phía trước.

Y liếc nhìn Du Quyển trong gương chiếu hậu rồi oán thầm, khu dân cư cũ mà Du Quyển nói, y và Đoàn Dung cũng biết. Khi bọn họ mới đến Vân Thành để tìm nhà thì có đến xem qua, nhưng vị trí quá xa xôi, cũng quá cũ, mà còn ẩm thấp vô cùng, hai người đàn ông cũng không thể ở nổi, không ngờ Du Quyển lại ở đấy.

Thật sự nhìn không ra, Du Quyển trông như thế mà... một cậu nhóc vừa trắng trẻo vừa nhỏ nhắn, gia đình phải rất khá giả mới đúng.

Quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Khu dân cư cũ ở khu vực khác, Hứa Phó lấy điện thoại di động ra tìm bản đồ, nhìn tuyến xe buýt ở phía trên phải chuyển sang ba trạm, mất hơn một tiếng đồng hồ, Du Quyển có chạy thì vẫn hơi xa chút.

Xa như thế mà vẫn chạy đi làm thêm à ? Vẻn vẹn chỉ vì làm diễn viên người cá kiếm được nhiều tiền thôi sao ?. Nhưng không có lời, Hứa Phó nhanh chóng tính nợ, tiền cả đi cả về bằng xe buýt, tiền làm thêm trong một ngày, y lắc đầu, thật là lỗ lớn, khoản lỗ này rất lớn. Nếu như Du Quyển thực sự thiếu tiền, vậy thì cậu nhóc nên tìm một căn nhà ở gần đây, chứ không phải chạy xa như thế để đến thủy cung làm thêm.

Hứa Phó nhìn vào gương chiếu hậu, Du Quyển ngồi bên cạnh Đoàn Dung giống như học sinh tiểu học, tư thế ngồi ngay ngắn và ngoan ngoãn, chỉ chiếm chỗ một chút xíu, mái tóc đen mềm mại dán trên khuôn mặt, trong xe tối om, còn có thể nhìn ra làn da của cậu rất trắng. Ngược lại, Đoàn Dung thì... sắp hòa nhập vào bóng tối đến nơi rồi.

Hứa Phó ho khan một tiếng, cực kỳ nghiêm túc, quay mặt đi không nhìn nữa.

Du Quyển có chút lo lắng, ôm lấy balo có chứa bộ đồ đuôi cá của mình. Người bên cạnh chuyển động, một bàn tay lớn duỗi ra, nằm trong lòng bàn tay là một chiếc kẹo sữa hình con thỏ trắng lớn dễ thương. Du Quyển có khứu giác nhạy bén, cậu vẫn luôn có thể ngửi thấy được mùi kẹo sữa trên người Đoàn Dung, đây cũng là một nguyên nhân khác khiến cậu không nhịn được mà buông lỏng cảnh giác.

" Cảm ơn..." Du Quyển liếm môi, do dự nhìn về phía Đoàn Dung, không biết nên xưng hô thế nào.

Đôi mày đen rậm của Đoàn Dung nhướng lên, Du Quyển giật nảy mình, vội vàng nói: " Cảm ơn chú."

Gọi như vậy, cũng không sai. Quả thực là Đoàn Dung lớn hơn Du Quyển rất nhiều, nhưng nghe xong lại cảm thấy khó chịu không thể giải thích được, Đoàn Dung xé giấy gói kẹo ra, rồi đút viên kẹo vào trong miệng của bé cá, " Gọi Nhị ca."

Du Quyển rụt rè nói: " Đoàn Nhị ca."

Bỏ thêm cái họ, có chút xa cách, bé người cá đã cố gắng hết sức để bảo vệ bản thân.

Nhưng kẹo sữa ăn ngon ơi là ngon.

Nhất là kẹo sữa hình thỏ trắng lớn thì càng ngon hơn.

Đoàn Dung vo tròn giấy gói kẹo, tầm mắt rơi vào cái cổ trắng nõn của Du Quyển, dường như có một mùi hương từ đâu đó bay ra, không phải mùi kẹo sữa, mà là một loại khác. Du Quyển vừa bước ra khỏi mặt nước, ngay từ lúc hai người gặp nhau thì anh đã ngửi thấy mùi hương ấy.

Mũi của Đoàn Dung cũng nhạy vô cùng.

Đó là một mùi thơm mà anh chưa từng ngửi thấy bao giờ, không nồng, chỉ là vài sợi mà thôi. Nhưng một khi ngửi thấy được, thì trong lỗ mũi dường như đều là thứ mùi này.

Dính, Đoàn Dung không biết tại sao lại dùng từ này.

Rất có thể là nước hoa, hoặc là nước giặt.

Ngồi xe ô tô nhanh hơn so với xe buýt, nửa tiếng là đến nơi. Bác tài dừng không đúng chỗ, Du Quyển ở bên kia không mở được cửa xe, Đoàn Dung mở cửa xuống xe, anh khom lưng nhìn cậu nhóc ở bên trong và bảo, " Xuống dưới."

Du Quyển liền cọ cái mông cọ đến chỗ ngồi của Đoàn Dung để xuống xe, Đoàn Dung vờ như tiện tay xoa nhẹ tóc của Du Quyển, rồi ngồi trở lại trong xe, " Về nhà đi."

Du Quyển đã lâu không ăn kẹo sữa hình thỏ trắng lớn rồi, nên rất quý trọng, đến bây giờ mà vẫn chưa ăn xong, chỉ còn lại một chút xíu, mở miệng ra toàn là mùi sữa. Giống như một bé cún con nằm nhoài trên cửa sổ xe, mấy cọng ngốc mao (*) trên đỉnh đầu bị Đoàn Dung vò lên, " Cảm ơn Nhị ca đã đưa em về, tạm biệt ạ."

(*) 呆毛 : ngốc mao: chỏm tóc dựng ngược trên đầu một cách dễ thương. (minh họa)

Đoàn Dung ngoắc ngoắc ngón tay, lại gọi cún con quay về, " Ghi lại số điện thoại chưa ?"

Hứa Phó đưa cho Du Quyển một tấm danh thiếp.

Du Quyển gật đầu.

Đoàn Dung bảo cậu đi về đi.

Du Quyển không hiểu dụng ý của Đoàn Dung, nhưng cậu rất nghe lời, ôm balo bước lên cầu thang tối đen thùi lùi. Dự báo thời tiết mấy ngày nay đều có mưa, không khí lạnh, cuốn lấy mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể của Du Quyển, bay về phía cửa sổ xe, chui vào trong mũi của Đoàn Dung, Đoàn Dung kéo kính lên trên.

Trong bóng tối, ánh mắt của Đoàn Dung thâm trầm. Hứa Phó cũng ngồi yên lặng.

Khi bọn họ phá án, rất nhiều lúc cần phải dùng đến tâm lý, chủ yếu là biểu cảm ở chuyển động cơ thể và trên nét mặt. Điều đầu tiên Đoàn Dung dạy y chính là dựa vào hoàn cảnh khác nhau mà thay đổi khí chất của mình.

Thậm chí Đoàn Dung còn tự thu dọn khi xử lý một vụ án mảnh vụn thi thể vào mấy năm trước. Lời nói bóng gió giữa bọn hung thủ rất khả nghi, đây là một loại mánh khóe hết sức phổ biến, nhưng rất nhiều vị thám tử lão luyện đều không có cách nào làm được một cách hoàn toàn không có sơ hở. Bởi vì hiện trường luôn có nhiều thay đổi, chỉ một sai sót nhỏ có thể dẫn đến thua cả ván cờ, nhưng Đoàn Dung thì có thể.

Anh ấy là một người khéo léo, thông qua quan sát chi tiết đối thủ mà thay đổi bản thân đối với anh ấy mà nói là một chuyện quá đơn giản.

Hứa Phó rất kính nể Nhị ca của y, cảm thấy Đoàn Dung đã gặp qua quá nhiều người và quá nhiều chuyện, trong đầu như tấm gương sáng, cho nên mới có thể giống như có thuật đọc tâm mà tài giỏi như vậy.

Về phần Du Quyển, hiển nhiên là Đoàn Dung cũng đang tiến hành ngụy trang. Cậu ta cũng sẽ gọi giống như Hứa Phó, nhưng cách thức và cảm giác căn bản không giống nhau.

Hai người xuống xe ở quán ăn nhỏ phía trước, đêm nay không trở về phòng cho thuê, xa quá, ăn xong tùy tiện tìm một cái nhà nghỉ ngủ một đêm là được, hôm sau đến trường của Trần Minh Hảo một chuyến, sau đó Liêu Thanh sẽ cử người đến đón bọn họ vào trong đồn.

" Nhị ca, ở trên người Du Quyển có rất nhiều điểm đáng ngờ."

Đoàn Dung châm điếu thuốc lá, " Trước khi vụ án khép lại, tất cả mọi người đều bị tình nghi."

Đây là thói quen của anh khi phá án, đối xử bình đẳng, giữ nguyên thái độ với bất kỳ ai cho đến khi phá án tìm được hung thủ thực sự.

Hứa Phó gọi một bát mì nầm bò, đặc biệt dặn dò phải là phở, " Nhị ca, anh ăn gì ?"

Đoàn Dung hút thuốc, nghiêng người rót một cốc bia, " Anh không ăn."

Hứa Phó liền ăn một mình, y yêu phở, mãi mãi.

Đoàn Dung đã hút hết hai điếu thuốc mà Hứa Phó vẫn chưa ăn xong, ăn bát phở bé tí còn nhai kỹ nuốt chậm, cặp tình nhân bên cạnh đều ăn xong rồi. Anh mắng Hứa Phó vài câu, sờ thấy kẹo trong túi quần của mình, vẫn còn một chiếc kẹo hình con thỏ trắng lớn, những chiếc còn lại đều là kẹo trái cây. Bỗng nhiên Đoàn Dung nổi lên hình ảnh đôi môi đỏ hồng của Du Quyển vào mấy phút trước, ngón tay cái gảy gảy thỏ trắng lớn.

Khi mình ăn cũng có thấy ngon như vậy đâu ?

Cuối cùng thì Hứa Phó cũng ăn xong, nhẹ nhàng lau miệng, " Nhị ca, em ăn xong rồi."

Đoàn Dung lấy kẹo về, không kiên nhẫn nói, " Ăn xong thì tự mình trả tiền đi."

Hứa Phó ý thức được mình và Du Quyển có đãi ngộ khác nhau, nên thành thật đi thanh toán.

Đoàn Dung chưa bao giờ đưa tiền lương cho Hứa Phó, đó cũng là điều đương nhiên, nói đến đây vẫn là Hứa Phó đuối lý. Vốn dĩ đi theo học tập mấy tháng là thành tài, ai mà ngờ y đuổi cũng không đi, Đoàn Dung bỗng dưng có thêm một người "học nghề". Còn trả tiền lương, nghĩ cũng hay đấy, đi theo Nhị ca học này học nọ, chưa thu học phí là tốt lắm rồi.

Hứa Phó sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, sau khi thanh toán, y đứng tại chỗ đăng nhập vào ngân hàng trên điện thoại, nhìn những dãy số trong số dư của mình liền cảm thấy an tâm trong lòng.

Y vẫn còn tiền.

Ở bên này bọn họ tìm được một cái nhà nghỉ nhỏ và mở hai gian phòng chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ, thì Du Quyển cũng đang dọn dẹp sạch sẽ phòng thuê nhỏ của mình. Sau khi tắm xong, cậu nằm trên giường, vừa gặm bánh mì vừa ôm lấy đuôi của mình.

Mùi hương trong phòng rất nồng nặc, bé cá nhỏ với cái má phúng phính, vừa ăn bánh mì vừa vỗ về đuôi của mình.

Đuôi cá của cậu có màu xanh nước biển, Du Quyển chưa từng đo, nhưng cũng phải hơn 1m2. Vây đuôi ở trên ga giường khó chịu mà vẫy tới vẫy lui, Du Quyển đỏ mặt, giọng mềm nhũn, " Mình xoa xoa cho bạn đây..."

Đúng vậy, cậu đang trong kỳ động dục, bắt đầu từ cái ngày cậu trưởng thành. Nhưng bé cá vẫn chỉ là một bé cá nhỏ, làm sao biết được nên làm gì.

Cậu không còn phụ huynh nữa, thân phận người cá nhất định phải che giấu cho thật kỹ, bằng không, chờ đợi cậu là điều gì, cậu cũng không dám nghĩ quá sâu.

Rất đáng sợ, đáng sợ giống như xuống địa ngục vậy.

Ngày hôm sau cậu đến học viện mỹ thuật và vào lớp như bình thường. Đoàn Dung và Hứa Phó lại không đến như kế hoạch, vào ngày thứ tư của vụ án người cá, lại chết thêm một người. Nói một cách chính xác là phát hiện một người đã chết.

Là một cảnh sát.

Tình thế thăng cấp thêm một bước.