Một Nửa Anh Em

Chương 1: Chương 1 Chương 1​

Vốn là cậu trai quý tử được yêu thương cưng chiều từ nhỏ, bỗng một ngày, ba từ đâu không biết đem về một thằng nhóc vóc người nhỏ nhắn, nước da trắng như nàng Bạch Tuyết trong truyện cổ tích mà mẹ hay kể, đôi mắt to long lanh lúc nào cũng ngân ngấn nước như chựt khóc, hai má bụ bẫm như có độn hai viên chè mà mỗi lần nhìn là cứ muốn nhéo cho chảy nước ra.

Ba ba nói “Đây là Xuyên – em trai của con, từ nay sẽ ở chung nhà với chúng ta!”

Cậu nhóc Hiệp lờ mờ không hiểu – bộ óc của một thằng bé 8 tuổi chưa biết hết sự đời lúc ấy chỉ nảy ra một thắc mắc: tại sao là anh em mà tới giờ mới ở chung nhà? Thằng bé này chỉ mới 4 tuổi, vậy 4 năm trước nó ở đâu? Được sinh ra như thế nào?

Hiệp kéo kéo tay áo mẹ cậu ra chiều muốn được giải thích, cậu hi vọng mẹ cậu cũng là đồng minh, bức xúc về thằng nhóc từ trên trời rơi xuống mà ba nhặt về này. Nhưng mẹ chỉ xoa xoa đầu cậu, cười dịu dàng thể hiện sự chấp nhận.

“Bé Xuyên là em trai cùng cha khác mẹ với con!” – Ba đã giải thích rõ vấn đề khi Hiệp thu can đảm hỏi rõ. Cùng một nửa huyết thống, nhưng Hiệp chẳng thấy bất kì điểm tương đồng nào giữa cậu với thằng bé này cả. Hiệp là cậu nhóc hiếu động, thích thể thao, hay nghịch phá lắm trò nên thường bị ba ba trách phạt. Trong khi Xuyên ngược lại hoàn toàn, nó khá ít nói, ít cười, nhưng ngoan ngoãn và lễ phép, suốt ngày chỉ ru rú trong nhà không dám đi ra ngoài chơi, nó thích vẽ tranh và chơi trò ghép hình giấy mà theo Hiệp phán xét là nhạt nhẽo và chán ngắt.

Trong nhận thức của Hiệp, cậu không cảm nhận được sự thân thích vốn tự nhiên có từ người thân chung máu mủ, dù rằng chỉ một nửa nhưng cũng đủ gần rồi. Như Phong – anh họ trạc tuổi cậu thi thoảng vẫn được bác hai anh của ba chở đến chơi, vốn thân thiết và hợp cạ nên gặp mặt là chơi đùa rất vui vẻ, cứ rũ nhau ra sân bóng chơi suốt ngày đến khi bị réo về mới thôi. Mẹ cậu thì khác, cậu cứ nghĩ mẹ phải là người khó xử nhất, vì không phải là người sinh ra Xuyên, nên chắc chắn không thể thương yêu cưng chiều nó như cậu được. Nhưng Hiệp đã lầm, mẹ yêu thương và chăm sóc cho Xuyên y như cậu, không khác gì con ruột của mình, hoàn toàn không có thái độ thờ ơ, ghét bỏ hay thiên vị. Ba thì khỏi phải nói, ông nghiêm khắc với cậu bao nhiêu thì dịu dàng với nó bấy nhiêu, mà nó là con trai chứ có phải con gái đâu chứ?! Cớ sao lại đối xử khác biệt như vậy?

Chính những sự khác biệt lớn lao đó chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, từ cậu nhóc công tử độc nhất trong nhà, giờ đây phải san sẻ tình cảm cha mẹ với thêm một thằng bé xa lạ khó lòng tiếp nhận, Hiệp lại càng thêm ức chế tức tối, vốn đã chẳng có tình cảm gì giờ lại thêm căm ghét Xuyên hơn.

Sống chung nhà được hơn 1 tháng, Xuyên dần bớt rụt rè, cười nói nhiều hơn với ba mẹ thay vì chỉ vâng dạ như robot lúc trước, nó cũng chịu theo mẹ dẫn ra ngoài chơi, và đặc biệt là chủ động lại gần Hiệp. Lúc đó Hiệp đang loay hoay lắp ráp mô hình nhà thu nhỏ mới tậu được nhờ tiền tiêu vặt tiết kiệm. Những linh kiện đa màu sắc với nhiều công cụ đa dạng phong phú như vậy, bất kì đứa nhóc nào nhìn vào cũng thích mê, vì thế mà Xuyên thu hết can đảm, mở miệng ngập ngừng nói từng chữ chậm chạp: “Cho em… em… chơi chung được không?

Thoáng bất ngờ một chút, Hiệp đáp lại cụt ngủn ra vẻ địa chủ: “Biết ráp không mà đòi chơi?”

Xuyên hơi lúng túng “Dạ… không, anh chỉ em nha!”

Hiệp vốn ngại phiền phức, chỉ muốn tự mình thực hiện, nhưng nhìn ánh mắt long lanh cầu xin của Xuyên, chẳng hiểu sao cậu lại gật đầu. Như chỉ đợi có thế, cậu bé nở nụ cười sáng chói hơn cả ánh bình minh. Giờ Hiệp mới phát hiện Xuyên có nụ cười rất đẹp, hồn nhiên trong trẻo, làm người đối diện cảm thấy vui vẻ theo.

Hiệp vừa thao tác vừa chỉ cho Xuyên phải làm theo thế nào cho khớp, cậu bé cũng rất cẩn thận làm theo. Nhưng tính Hiệp vốn nhanh nhảu, cộc tính, không bao giờ chịu chờ đợi người khác khi mình đang muốn hoàn thành nhanh tiến độ. Cứ thế cậu liên tục quát tháo, hối thúc làm cậu bé cũng luống cuống theo. Căng thẳng xen lẫn áp lực, Xuyên rối rít tay chân cả lên, trong lúc vô ý đã quơ trúng mô hình Hiệp đang hoàn tất gần xong, gẫy sụp hết. Khỏi miêu tả cũng biết cái mặt của Hiệp đen xì lại như thế nào, dùng trí tưởng tượng hoạt hình để miêu tả thì có cả khói phừng lên ở phía sau đỉnh đầu nữa. Xuyên sợ hãi lắp bắp: “Em… em xin lỗi… Em không…”

“Xin lỗi xin lỗi cái gì? Biết tao để dành bao lâu mới mua được bộ mô hình này không hả? Đã không biết làm thì đừng có nhào nhào vào đòi chơi. Đúng là cái thứ vụng về ngu ngốc mà!~” Hiệp không để Xuyên nói đủ câu đã mắng xối xả vào mặt cậu bé không thương tiếc.

Xuyên nhìn cậu đầy kinh ngạc và sợ hãi, nhưng biết là lỗi của mình nên cậu loay hoay chồm tới nhặt những vật lụn vụn lại. Hiệp liền hỏi: “Lại tính quậy gì nữa?!”

“Em… em… làm lại cho anh.”

Nhưng vì nỗi lo lắng cuống mất tri thức, cộng với bộ óc của đứa bé 4 tuổi chưa mấy linh hoạt khi đang trong trạng thái hoảng loạn, Xuyên chẳng làm được gì mà còn khiến những thứ có thể cứu vãn được thêm phần tanh bành tét bẹ. Cái cũ chưa xong lại thêm cái mới, thù mới hận cũ chất chồng, vốn đã chẳng có thiện cảm giờ lại còn khiến người khác thêm tức giận. Hiệp cúi người gạt phắt tay Xuyên ra khỏi mớ linh kiện, rồi thô bạo xô cậu ngã ra sau.

“Mày là đồ hậu đậu vô dụng, nhìn mày tao chướng mắt lắm. Biến đi cho khuất mắt tao!!!”

Có lẽ đây là lần đầu tiên cậu bé bị mắng chửi thậm tệ đến vậy, nên đôi mắt tựa dòng suối chựt trào thay nhau tuông xuống, Xuyên khóc nức nở như vừa bị ức hiếp – mà thực tế là đúng như vậy. Đã bực mình lại còn thấy cảnh mè nheo, tâm trạng Hiệp lại càng thêm bực bội.

“Đúng là đồ mít ướt, y như con gái vậy! Người thì nhỏ thó trắng bóc như cục bột, khóc thì giải quyết được gì chứ. Có làm mô hình này của tao toàn vẹn như cũ không?!”