Mùa Đông Greenland

Quyển 1 - Chương 18

Nụ cười trên mặt Dan hết sức kín kẽ: “Có lẽ trước đây ngài từng ở khách sạn của chúng tôi?”

Đối phương chậm rãi giơ ngón tay lên lắc lắc: “Trí nhớ của tôi không tệ tới mức đó. Không không không, cậu rất giống một người bạn cũ.”

Nói xong, hắn quay người bước ra ban công, đứng ở cửa hét lên một tiếng, cô gái bước tới với vẻ ngạc nhiên: “Sao vậy?”

Hắn đặt tay lên vai cô: “Tôi có chuyện muốn nói với vị này, em đi trước đi.”

Cô gái nhìn thoáng qua hai người trong phòng, lộ ra một nụ cười xinh đẹp: “Thì ra anh thích kiểu này, em thật sự không ngờ đó.”

Khóe miệng C hơi nhếch lên, nhưng ánh mắt ngày càng lạnh lùng: “Đừng để tôi nói lần thứ hai.”

Cô gái rụt người lại, bĩu môi như thể nỗ lực cuối cùng: “Nhưng khách sạn vẫn chưa đưa quần áo tới cho em.”

“Tôi đếm đến ba, tự cô cút ra ngoài, hoặc, tôi không ngại trong phòng có thêm một xác chết.”

Ngón tay Dan đặt trên xe đẩy âm thầm siết chặt. Gương mặt cô gái tái mét, nhưng không dám nói gì, chưa kịp đi giày đã bỏ chạy khỏi phòng.

“Bây giờ, tôi nghĩ chúng ta có nhiều thời gian để ngồi xuống từ từ suy ngẫm, xem rốt cuộc đã gặp nhau ở đâu.”

Khoảnh khắc rèm cửa sổ được kéo ra, ngón tay August đang đặt trên cò súng bắn tỉa, mắt anh khóa chặt theo từng cử động của người trong phòng.

“Tất cả đặc vụ chú ý, tất cả đặc vụ chú ý, mục tiêu xuất hiện. Mệnh lệnh phía trên là nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì cần bắt sống, không được rút dây động rừng. Nhắc lại, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì tay súng bắn bỉa không được nổ súng.”

Lần đầu tiên, August nảy sinh ý chống đối mệnh lệnh lạnh lùng trong tai nghe.

Hít một hơi thật sâu, anh cố đè nén sự bất an không rõ trong lòng, ép mình tập trung vào mục tiêu trước mặt.

Trong phòng, Dan không đẩy xe thức ăn ra ngoài, cậu đặt ly rượu và đồ ăn lên chiếc bàn trà nhỏ trong phòng khách theo yêu cầu của C.

C lại ngồi trên chiếc ghế sô pha lúc nãy, hắn hơi nghiêng người về phía trước, hai tay đặt trên đầu gối, những ngón tay đan vào nhau, dây đồng hồ bỏ túi đung đưa trước ngực theo động tác của hắn, ánh mắt mang theo sự dò xét dõi theo từng cử chỉ của Dan.

Cuối cùng Dan mới lấy chai rượu đỏ trong xô đá. Khi cậu cầm dụng cụ rót rượu ở bên cạnh, rót rượu rồi để lên bàn, ánh mắt cậu vô tình nhìn về phía tay phải của C.

Một phần cổ tay trắng bệch lộ ra từ ống tay áo, có một vết sẹo hình tròn xấu xí ở đó, chỉ cách tĩnh mạch vài inch.

Đó là vết thương do đạn.

Dường như vết sẹo này khiến cậu nhớ đến điều gì, ánh mắt chợt sa sầm.

C là kẻ khôn ngoan tới nhường nào. Hắn lập tức nhận ra sự khác thường của cậu, ánh mắt rơi xuống cổ tay mình. Một nụ cười bất chợt xuất hiện, ánh mắt hắn băn khoăn trên người Dan hai vòng: “Thì ra là cậu… Tôi vẫn luôn tò mò trong tình huống hỗn loạn như thế, không biết là ai có thể ngay lập tức tìm ra vị trí của tay súng bắn tỉa, đồng thời bắn trúng chỉ bằng một phát đạn. Giờ thì tôi đã hiểu. Hai lần quyết đấu sinh tử, xem ra chúng ta thật sự có duyên.”

Dan không nói gì, cậu đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn hắn.

Nụ cười trên mặt C nở rộ: “Tôi vốn cũng tò mò không biết ngoại trừ August, đám rác rưởi kia sẽ mang tới cho tôi đối thủ như thế nào. Giờ thì tôi đã hiểu. Thú vị, thực sự thú vị. Sau ngần ấy năm, cậu là người thứ hai có thể khiến tôi thảm hại như vậy trong khi làm nhiệm vụ.”

Dan vẫn không lên tiếng.

“Sao lần này không để August tới? À… Tôi biết rồi, chắc hẳn họ cho rằng chúng ta chưa từng gặp, phái cậu tới làm mồi nhử thì tôi sẽ không nhận ra. Thừa dịp tôi lơi lỏng cảnh giác, cậu sẽ phối hợp với tay súng bắn tỉa, là có thể đưa tôi trở lại nhà tù khốn kiếp đó, đúng không? Nhưng họ không ngờ chúng ta đã gặp nhau từ trước, theo một cách nào đó, chúng ta cũng coi như quen thuộc? Chỉ là tôi tò mò, August có biết sự cố đó không? Chậc, không đúng, từ góc nhìn của tôi thì là một sự cố, nhưng đối với các cậu thì, đó hẳn là một tai nạn?”

Dan biết lúc này còn giấu giếm thân phận thì cũng chẳng có ích gì, cậu cũng biết phía bên kia có thể nghe rõ cuộc nói chuyện của họ. Cậu không muốn để C nói tiếp, nên lạnh lùng ngắt lời hắn: “Anh nghĩ lần này còn có thể trốn thoát?”

C ngả người về sau, dựa vào ghế sô pha, nụ cười trên mặt hắn không hề dao động: “Quanh đây cũng chỉ có vài nơi cho tay súng bắn tỉa mai phục, để tôi đoán xem họ đang ở đâu? August? Tôi đoán cậu ta đang ở… Nếu tôi là cậu ta, tôi sẽ hận không thể tự giết mình.”

Tai nghe của Dan vẫn đang kết nối với một đầu khác, sau khi C nói câu này, trong tai nghe chìm vào sự im lặng kỳ dị. Thậm chí Dan còn cảm giác có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình.

Suy tư một giây, cậu khẽ cười. Ngay khi nghe thấy tiếng cười của cậu, trong lòng August đột nhiên dâng lên dự cảm xấu, anh chỉ kịp hét lên một tiếng cảnh cáo: “Dan!”

Nhưng anh vừa dứt lời, trong tai nghe đã vang lên tạp âm “rè rè”, không còn động tĩnh nào khác.

Tất cả mọi người đều không ngờ tới tình huống này, trong chốc lát David không kịp phản ứng, anh ta ngập ngừng gọi một tiếng: “Thiếu tá August?”

Hiếm khi August chửi thề, anh đột ngột xoay người dựa vào bức tường bên cạnh. Sau vài giây tỉnh táo, anh thu hồi súng bắn tỉa, giọng nặng nề: “Những người khác tiếp tục theo dõi. David, anh đang ở đâu?”

Cùng lúc đó, trong phòng khách sạn.

Dan ném hoa tai xuống đất, không ngừng giẫm đạp lên nó. Sau khi đơn phương cắt đứt liên lạc, vẻ mặt cậu hoàn toàn lạnh lùng: “Anh đã nhắc đến tai nạn đó, vậy thì hôm nay chúng ta phải có một kết cục.”

“Tôi nghe nói, sau khi người đó chết, đội trưởng của các cậu bị hạ hai bậc. Sếp các cậu vốn định điều chuyển anh ta trở về tổng bộ, nhưng anh ta từ chối? Cô gái kia thì sao?” Ý cười trên mặt C không giảm, thậm chí còn có chút tò mò.

Dan nghiến răng, tay vừa đè lên hông, C đã giơ ngón trỏ lên lắc lắc: “Tôi khuyên cậu tốt nhất không nên làm thế. Chẳng lẽ cậu chưa bao giờ tự hỏi vì sao tôi dám ở dưới cửa sổ lâu như vậy, mà không lo lắng tay súng bắn tỉa của các cậu… bằng?” (bằng: ở đây C mô tả tiếng súng)

Dan vẫn lấy súng ra, lẳng lặng chĩa về phía hắn, khóe môi nhếch lên một nụ cười chế giễu: “Tôi biết, nhưng tôi không quan tâm. Anh tưởng trên đời này chỉ có mình anh là kẻ điên?”

Vẻ mặt C trở nên hứng thú: “Ồ? Cậu vừa nói vậy, tôi bỗng thấy chúng ta có điểm chung. Nhưng tôi rất tò mò, lúc đó nhiệm vụ của các cậu coi như kết thúc đúng không? Tại sao cậu lại xin tới Greenland gia nhập Sao Thiên Lang? Chỉ là trùng hợp? Hay cậu muốn bù đắp chuyện gì? Từ phản ứng vừa nãy của cậu, August không chỉ không biết tai nạn năm đó, càng không biết nhiệm vụ bí mật mà cậu từng thi hành là bảo vệ em gái của cậu ta, đúng không?”

“Anh ấy không cần biết.” Giọng Dan lạnh nhạt.

“Ha, thực sự là ngày càng thú vị.”

“Trong mắt anh, tính mạng của tất cả mọi người chỉ là một trò chơi thú vị? Kể cả người thân, người yêu và bạn bè của họ? Chỉ cần anh muốn, anh có thể tước đi quyền tồn tại của họ?”

C thở dài: “Tôi chưa bao giờ tự xưng là đấng cứu thế, chỉ là tôi có góc nhìn khác với các cậu mà thôi. Tôi vẫn luôn muốn biết thứ gì gắn kết và ràng buộc mối quan hệ giữa người với người. Các nhà thần học phương Đông nói cho tôi biết đó là một kiểu ‘trói buộc’. Nó tồn tại giữa cha mẹ và con cái, giữa vợ và chồng, nhưng rất tiếc, tôi chưa bao giờ trải qua cảm xúc này. Thế nên tôi đành phải tìm cách khác để khám phá bản chất con người. Bây giờ, trung úy, cậu hãy nói cho tôi biết, cậu có tin bản chất con người là lương thiện hay không?”

Trên mặt Dan lộ ra một nụ cười mỉa mai: “Rất xin lỗi, tôi cũng không thể hiểu được cảm xúc của anh.” Vừa dứt lời, cậu đột ngột bóp cò. Viên đạn găm thẳng vào vai C, tạo thành một lỗ thủng trên âu phục màu đen của hắn, máu lập tức chảy ra.

Chuông báo động của khách sạn lập tức vang lên. Trong lúc hỗn loạn, trên mặt C lộ vẻ kinh ngạc, tựa như không ngờ Dan thật sự sẽ bắn. Hắn bình thản nhìn vết thương trên vai mình, lấy một tờ khăn giấy trắng lóa để lau tạm: “Phát súng này của cậu, bắn vì người chết, hay vì August? Hay vì chính cậu?”

Vẻ mặt Dan không thay đổi: “Anh nói thử xem?” Vừa nói, cậu lại bắn một phát súng, lần này trúng bắp chân C.

Căn hộ đối diện khách sạn, trong phòng khách ở tầng một.

Một nhóm người đứng trước màn hình camera giám sát, màn hình được chia thành nhiều khu vực, được kết nối với camera ở các vị trí khác nhau trong khách sạn. August và David đứng ở giữa, hai người không nhìn camera. August cau mày, sắc mặt David cũng rất khó coi.

“Báo cáo, trong khách sạn xảy ra tình huống bất ngờ!” Một giọng nói hốt hoảng vang lên bên cạnh.

August lập tức quay đầu nhìn vào camera, chỉ thấy đại sảnh hỗn loạn, quản lý và các nhân viên phục vụ đang cố duy trì trật tự, vali nghiêng ngả dưới sàn, mọi người chạy quanh tìm chỗ trốn, thậm chí có một quý bà mập mạp còn cố giấu mình dưới bàn uống trà chiều.

August chống hai tay lên bàn điều khiển, nheo mắt nhìn kỹ vài giây, giọng anh đanh lại: “Là chuông báo động, chuyện gì vậy?”

Điệp viên vừa báo cáo có vẻ lo lắng: “Không, không rõ ạ. Người của chúng ta vẫn đang theo dõi tình hình bên trong, không thấy có điều gì khả nghi.”

David nhấn cuộc gọi, ra hiệu cho mọi người yên lặng. Sau khi nghe đầu bên kia nói vài câu, anh ta nhìn về phía August, vẻ mặt nghiêm trọng: “Khách sạn này được trang bị hệ thống báo động chống khủng bố. Chuông báo động trong phòng có thể tự động kiểm tra phát hiện thuốc nổ và khói thuốc súng, là ở phòng 3012.”

August đẩy anh ta ra, lao hai ba bước lên tầng hai. Rèm phòng khách sạn đã được kéo xuống, từ vị trí ban đầu, anh thực sự không thể nhìn thấy rõ tình hình bên trong, tầm mắt của anh khó khăn lắm mới chạm được tới chiếc bàn trà thấp trong phòng. Anh ép mình phải bình tĩnh, cầm lấy súng bắn tỉa ở một bên, nhìn kỹ qua thị kính.

Có máu. Vết máu tối màu chảy xuống từ ghế sô pha, tạo thành một vết sậm nhỏ trên tấm thảm màu xám.

Đồng tử của August đột nhiên co lại, anh xoay người định đi ra ngoài, David ở phía sau đè vai anh xuống: “August! Cậu bình tĩnh lại đi!”

August quay đầu, hất ngược tay David đang giữ anh ra, ánh mắt tăm tối một cách đáng sợ: “Tôi biết anh định nói gì. Tất cả kế hoạch dự phòng trước đó đều dựa trên một điều kiện tiên quyết: người của tôi được an toàn. Hiện tại tôi có lý do rõ ràng để nghi ngờ cậu ấy đang gặp nguy hiểm trong khách sạn. Anh cũng biết cấp bậc nguy hiểm của C trên mạng nội bộ. Hiện tại tôi không muốn nghe bất kỳ kế hoạch chó má nào!”

Ánh mắt David lóe lên vài giây, há miệng như định nói điều gì, cuối cùng đành buông August ra. Anh ra hiệu cho các đặc vụ đi theo phía sau: “Xuất hiện tình huống khẩn cấp. Hiện tại ưu tiên hành động hàng đầu là đảm bảo người của chúng ta an toàn, đồng thời bắt giữ C, không quan tâm sống hay chết.”