Mùa Đông Lãng Mạn

Chương 12

Vào ngày nghỉ, Kỷ Đông Thiên và Trương Vô Tật đi dạo, thấy một con mèo lười dang tay dang chân ngủ trên đường dưới ánh mặt trời, Trương Vô Tật nói: “Giống em.”

Kỷ Đông Thiên hỏi: “Giống chỗ nào?”

“Tư thế ngủ.”

Kỷ Đông Thiên cứng họng.

Một lúc sau, hai người thấy một cô bé ôm chó cưng đi tới, Trương Vô Tật nói: “Giống em.”

Kỷ Đông Thiên hỏi tiếp: “Giống chỗ nào?”

“Kiểu tóc em giống vậy sau khi thức dậy.”

Kỷ Đông Thiên nhìn cái đầu bù xù của chú chó con vừa tắm xong còn chưa khô hẳn, lại cứng họng.

Khi họ đi ngang qua một cửa hàng bán hoa, thấy một cái bình thủy tinh trên kệ cửa, bên trong có một con rùa đen mũm mĩm đang chậm rãi bám vào vách thủy tinh, ngẩng đầu nhìn.

“Giống em.” Trương Vô Tật nói sau khi quan sát.

“Chỗ nào?”

“Dáng vẻ em giống vậy khi đang chờ cơm.”

Kỷ Đông Thiên: “……”

Hai người tay trong tay đi đến giao lộ, một nam sinh trắng trẻo gầy gò đang đi tới trước mặt, ôm một chú mèo con trên tay, mèo con lại gần gò má cậu để ngửi, cố hết sức làm nũng.

Trương Vô Tật nhìn một lúc, ánh mắt chậm rãi chuyển qua Kỷ Đông Thiên.

“Em không mè nheo như nó đâu.” Kỷ Đông Thiên vội nói.

“Là do em không nhớ rõ.” Trương Vô Tật chầm chậm nhắc nhở cô, “Em không khác gì nó lúc em say rượu.”

“Ý anh là, em cứ dí vào mặt anh để ngửi giống nó?”

“Không chỉ khuôn mặt, mà tất cả các bộ phận trên người anh.”

“……”

Tiếp tục đi dạo, Trương Vô Tật cảm thấy phong cảnh dọc đường khá tốt, tâm trạng thoải mái, Kỷ Đông Thiên bắt đầu yên lặng suy nghĩ về một việc. Về đến nhà, cô lập tức nói với anh: “Mấy con vật nhỏ thật dễ thương, chúng ta nuôi một con nhé.”

“Em muốn nuôi con gì?” Anh hỏi cô.

“Dễ thương là được, có thể đặt trên đùi hoặc ôm vào lòng.” Cô bắt đầu tưởng tượng lúc đang xem TV, một sinh vật mềm mại dễ thương giống đám mây đang quẩn quanh bên chân cô.

So với tính cách nghĩ gì muốn nấy của Kỷ Đông Thiên, Trương Vô Tật suy xét cẩn thận hơn nhiều. Anh nghĩ về thời gian, năng lực và trách nhiệm cần có để nuôi thú cưng, cùng với hình ảnh một “kẻ thứ ba” tham gia vào thế giới hai người thoải mái và thân mật của anh và cô. Sau khi nghiêm túc cân nhắc, anh nói với cô: “Nếu chúng ta nuôi thì phải có trách nhiệm đến cùng, hết lòng chăm sóc, không thể bỏ mặc, cũng không thể bao che. Nó sẽ giống như người nhà của chúng ta, sống chung với chúng ta. Em đã thật sự sẵn sàng chưa?”

Kỷ Đông Thiên do dự, không phải là cô không có tinh thần trách nhiệm, mà lời của Trương Vô Tật nhắc nhở cô, nuôi thú cưng không phải trò đùa, phải đối xử với nó giống người nhà. Vậy bây giờ cô làm được không? Cô xuýt quên, trước khi kết hôn cô đã thỏa thuận với anh, họ sẽ sống trong thế giới hai người trong vòng hai năm tới.

“Anh nói đúng, em nên suy nghĩ về nó một cách nghiêm túc.” Kỷ Đông Thiên bình tĩnh lại.

“Sao đột nhiên muốn nuôi thú cưng?” Trương Vô Tật hỏi cô.

“Bởi vì nó dễ thương đó, em nghĩ cảnh có thể ôm nó ngủ, đút nó ăn, tắm cho nó, mát xa chải lông và dẫn nó đi dạo thật hạnh phúc biết bao.” Kỷ Đông Thiên lại khao khát.

“Ôm nó ngủ, đút nó ăn, tắm cho nó?” Trương Vô Tật nói theo trực giác, “Nghe giống như chuyện anh làm mỗi ngày.”

Kỷ Đông Thiên chưa kịp phản ứng, Trương Vô Tật đã đi vào bếp chuẩn bị nước hoa quả bổ dưỡng mà cô uống mỗi chiều.

Ủa? Chờ đã, anh ấy đang nói về ai? Kỷ Đông Thiên chợt tỉnh táo: Ở một mức độ nhất định, chẳng phải mình đang được Trương Vô Tật “nuôi” hay sao? Bao gồm anh nấu ăn cho cô, đút cô ăn, giúp cô tắm, sấy tóc, mát xa cánh tay, nhẹ nhàng bế cô về phòng ngủ khi cô ngủ quên trên sô pha, cô quả thật đã được anh chăm sóc rất chu đáo. Qua một thời gian, cô coi như chuyện đương nhiên, thậm chí không thèm nghĩ, tại sao một chuyện đơn giản như gọt vỏ táo cũng cần anh làm cho cô? Rõ ràng trước khi kết hôn, cô không phải như thế, đã từng trải qua giai đoạn vừa đi làm vừa thuê nhà, đừng nói đến việc thay bóng đèn hay bơm lốp xe đạp, ngay cả đóng đinh, cưa gỗ, đóng các loại kệ, cô đều tự mình hoàn thành xuất sắc. Chuyện gì đã xảy ra với cô? Sau khi kết hôn, khả năng tự chăm sóc bản thân trực tiếp giảm xuống bằng không?

Nghĩ như vậy, Kỷ Đông Thiên không khỏi sợ hãi.

Đến lúc ăn tối, Kỷ Đông Thiên còn suy nghĩ điều gì đã gây ra sự khác biệt quá lớn trước và sau khi kết hôn, thình lình nhìn thấy Trương Vô Tật đặt một tô bibimbap mà cô thích ở trước mặt. Cô nhìn chằm chằm thật lâu, có ảo giác, tô bibimbap cá ngừ này hình như là một chén thức ăn theo tiêu chuẩn cho mèo……

“Khoan đã, em muốn nói với anh một chuyện.” Kỷ Đông Thiên ngồi nghiêm chỉnh, “Bây giờ anh có thời gian không?”

Trương Vô Tật mới vừa rưới dấm lên salad rau dưa, chuẩn bị trộn cho cô, nghe cô nói nên đặt cái chai xuống, “Có chuyện gì thế?”

“Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta thay phiên nhau nấu cơm. Anh không cần phụ trách rửa chén mỗi ngày sau khi ăn xong, không cần pha nước tắm cho em, không cần mát xa da đầu và cánh tay cho em. Đừng đút em ăn. Nếu em lỡ ngủ gục ở chỗ không phải phòng ngủ, anh gọi em dậy, không được bế em về phòng.” Kỷ Đông Thiên ngẫm nghĩ, “Tạm thời chỉ có những chuyện này.”

Trương Vô Tật trầm mặc một lúc,“Tại sao? Cho anh biết nguyên nhân.”

“Bởi vì anh chăm sóc em mọi nơi, có vẻ chỉ số thông minh và năng lực của em đều rất thấp. Hiện giờ em mới kết hôn với anh có một năm mà đã trở thành thế này, nếu đến 3 năm, 5 năm…… 10 năm sau, chẳng phải em sẽ hoàn toàn trở thành kẻ vô dụng hay sao?”

Trương Vô Tật cân nhắc một chút, nhưng không phản đối.

“Anh yên tâm, em làm được.” Nói ra lời trong lòng, Kỷ Đông Thiên thở phào nhẹ nhõm, sẵn tay cầm lấy chai gia vị, kỳ lạ là cô không mở được nắp.

“Cần anh giúp không?” Trương Vô Tật ân cần hỏi khi nhìn cô dùng sức mở nắp chai.

“Đương nhiên không cần.” Kỷ Đông Thiên cúi đầu cố hết sức vặn nắp chai, “Chặt vậy?”

“Bởi vì em vặn sai hướng.”

“……”

Nhận ra rằng mình không vặn nổi một cái nắp chai, Kỷ Đông Thiên uể oải đến tận cùng. Sau khi vội vàng cơm nước xong, cô nhanh chóng lấy giấy bút ra viết danh sách “Những việc mình cần phải tự làm bắt đầu từ ngày mai”, ghim lên tủ lạnh, nhắc nhở bản thân không thể coi mình như một con thú cưng.

Đáng tiếc, cô nhanh chóng phát hiện bị bó buộc ở mọi nơi……

Cô nấu ba bữa đều bị Trương Vô Tật phát hiện dầu, muối, đường và ca lo vượt quá tiêu chuẩn; cô trượt tay hai lần khi rửa chén, mở nước trong bồn tắm bị đầy quá, bị Trương Vô Tật bắt gặp; cô tự gọt vỏ trái cây thì ngón tay bị chảy máu, Trương Vô Tật giúp cô băng bó vết thương; túi rác của cô quy nạp không chính xác, Trương Vô Tật phát hiện ra phải sửa lại; Trương Vô Tật tình cờ xem hướng dẫn du lịch ngắn ngày của cô và chỉ ra ba sai lầm.

……

Chưa đầy nửa tháng, Kỷ Đông Thiên đã kiệt sức, bắt đầu nghi ngờ bản thân. Cô gọi điện thoại cho mẹ, hỏi nhỏ: “Mẹ nói thật đi, con có phải là người chậm phát triển trí tuệ không?”

“Con gái cưng, con đang nói cái gì?” Mẹ Kỷ khó hiểu.

“Năng lực sinh hoạt của con bây giờ cực kỳ thấp, rửa chén thì bị trượt tay, không gãi được vết muỗi cắn trên lưng.”

“Không phải có Vô Tật à, con kêu cậu ấy gãi cho con.”

“Ý con không phải vậy, con…… Rốt cuộc con có bị thiểu năng mãn tính không? Các triệu chứng sẽ xuất hiện rõ ràng ở một độ tuổi nhất định phải không?”

“Mẹ vẫn không hiểu. Bé cưng bị sao vậy? Giọng con thảm quá?”

“Mẹ, con phải làm sao đây? Từ lúc kết hôn, con cảm thấy con không làm được gì một mình, cần có anh ấy hỗ trợ. Con coi thường bản thân mình như vậy.” Kỷ Đông Thiên khóc không ra nước mắt.

“Ồ, hóa ra con đang nói chuyện này.” Mẹ Kỷ cười nói, “Điều này không bình thường sao? Phụ nữ đã kết hôn chắc chắn muốn dựa vào người đàn ông của mình, không có gì mất mặt khi yêu cầu chồng mình giúp đỡ trong phạm vi thích hợp. Con giống hệt mẹ lúc mới vừa kết hôn. Lúc ba con vừa đi công tác là mẹ xong đời, tự nấu ăn trong bếp xuýt bị bốc cháy. Bây giờ nghĩ lại thấy buồn cười, may mắn là sau đó mọi chuyện ổn hơn.”

“Làm thế nào ổn hơn?”

“Đương nhiên là sau khi có con, làm mẹ sẽ trở nên mạnh mẽ. Yên tâm đi, sau này con sẽ tốt thôi.”

“……”

Nhân lúc mẹ chưa bước vào giai đoạn “hối sinh con” như thường lệ, Kỷ Đông Thiên tìm cớ cúp điện thoại.

Buổi tối, Kỷ Đông Thiên ngắm sao ngoài ban công, Trương Vô Tật đi tới, đưa cô một ly trà nóng.

“Em uể oải quá.” Kỷ Đông Thiên trầm giọng, “Nấu ăn không ngon bằng anh, quét dọn phòng không nhanh bằng anh, phân loại rác cũng không nhanh bằng anh, ngay cả gấp chăn, làm cách nào anh gấp được có góc cạnh? Em sụp đổ như một miếng đậu hủ.”

“Mấy ngày nay em không vui bởi vì những suy nghĩ này à?” Trương Vô Tật cuối cùng hiểu ra, nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, “Rất bình thường, anh làm những việc này từ nhỏ đến lớn, em thì khác.”

Kỷ Đông Thiên quay qua nhìn anh, lục tục nhớ lại. Thuở nhỏ, anh không sống cùng ba mẹ một thời gian rất dài, mà ở nhờ trong nhà một người bà con xa, bởi vậy đã tự học dọn dẹp phòng từ rất sớm. Khi lớn hơn một chút, anh ở nội trú trong trường, sau đó học đại học ở nước ngoài, tự lực cánh sinh nơi đất khách quê người mấy năm, gần như luyện thành biết mọi kỹ năng.

“Anh từng kể cho em nghe, lúc còn đi học anh có ít bạn thân, ba mẹ cũng không ở bên cạnh, thường cảm thấy cô đơn.” Trương Vô Tật nói.

Kỷ Đông Thiên nhìn chăm chú vào mắt anh, nghĩ tới một chuyện. Rất lâu trước đây, cô hỏi đùa anh vì sao không có nhiều bạn, có phải vì tính anh quá kiêu ngạo và khó hòa đồng không? Anh nói là thành tích của anh quá tốt nên bị ghen ghét. Lúc đó cô nghe xong còn bật cười vì sự tự cho là đúng của anh, nhưng năm ngoái trước lúc kết hôn, cô đi cùng anh đến gặp giáo viên dạy trung học, nhờ thầy mới biết được anh không nói giỡn. Bởi vì anh bắt đầu nhảy lớp từ lúc trung học cơ sở, xung quanh toàn là bạn học lớn hơn anh, anh vốn dĩ đã quái gở nên bị một số người ác ý giải thích là “coi thường người khác”, kết quả bị xa lánh cũng nằm trong dự liệu. May mắn thay, thay vì khinh thường những lời nói và hành động của những người đó, anh vẫn tập trung hướng tới mục tiêu của mình, một mình tiến vào giai đoạn mới trước mắt.

Nhưng vẫn luôn cô đơn. Cô xuýt nữa quên mất rằng, lúc đó anh chỉ là một đứa trẻ vị thành niên, nhất định cảm thấy rất cô đơn.

“Chỉ có người may mắn mới có cơ hội được quan tâm và chăm sóc.” Anh chầm chậm ôm cô vào lòng, trầm giọng hỏi cô, “Chẳng lẽ em không thích được đối xử như vậy hay sao?”

“Đương nhiên không phải thế,” tim cô có chút tan chảy trong vòng tay anh, “Nhưng cứ như vậy thì em sẽ càng ngày càng ỷ lại anh.”

“Đây vốn là một trong những mục đích của anh.” Giọng điệu một cách đương nhiên.

“……”

Cô mỉm cười, duỗi tay ôm eo anh, vùi đầu vào ngực anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của anh. Lặng lẽ ôm một lúc, cô nói: “Em cũng muốn chăm sóc anh thật tốt.”

“Được.”

Cô đột nhiên cảm thấy, phiền muộn nhỏ nhặt của mình thật sự không đáng kể so với hạnh phúc lớn lao được dựa vào vòng tay anh lúc này, cô thả lỏng, nói ra lời trong lòng: “Em hơi mệt.”

“Muốn tắm nước ấm không?”

“Dạ”

“Anh sẽ pha nước cho em.”

“Tốt quá”

Không có gì sai khi được anh chăm sóc miễn phí, không cần suy nghĩ nhiều, cứ tận hưởng là được. Cuối cùng cô đã nghĩ thông suốt.

Thời gian sau đó, Kỷ Đông Thiên được hầu hạ thoải mái dễ chịu, không những có nước ấm để tắm, cô còn để anh sấy khô tóc, mát xa da đầu, uống một ly nước hoa quả do chính tay anh ép. Sau khi hoàn thành mọi việc, cô được anh ôm về phòng, đặt lên giường, đắp chăn đàng hoàng. Cô rơi vào trong chăn mềm mại như mây, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, có một giấc mơ ngọt ngào —— trong mơ, cô biến thành một con mèo lười béo ú, ăn no ngủ ngon, được hai tay ai đó liên tục xoa bụng thật thoải mái.

……

Ngày hôm sau, Kỷ Đông Thiên sảng khoái dọn dẹp lại phòng tiện ích. Vô tình lật cuốn album, cô rất ngạc nhiên khi phát hiện một tấm ảnh cũ, chụp vài chú mèo mũm mĩm nằm cạnh nhau trên đống lá rụng ở một góc công viên ở nước ngoài, vô cùng dễ thương.

“Sao càng nhìn càng thấy giống mình nhỉ?” Kỷ Đông Thiên lẩm bẩm thật nhỏ.

“Em đang xem cái gì?” Trương Vô Tật đi tới.

“Tấm ảnh này chụp khi nào vậy anh?”

Trương Vô Tật cầm cuốn album xem, nói rằng chụp lúc mấy năm học ở nước ngoài. Khi đó anh có một mình, khó tránh khỏi cô đơn, cách để anh giải tỏa là đến công viên ngắm mèo hoang, nhân tiện đưa một ít thức ăn cho mèo do chính anh chế biến tỉ mỉ.

“Dần dần, chúng nó càng ngày càng béo, gần như trở thành quả bóng tròn, khiến anh có cảm giác thành tựu.” Trương Vô Tật chậm rãi kể rõ với tâm trạng vui vẻ, “Hơn nữa, chúng nó càng ngày càng không thể rời xa anh, vừa thấy anh xuất hiện là vội vã chạy tới lấy lòng anh.”

“……”

Kỷ Đông Thiên sửng sốt, tại sao đột nhiên có thứ gì kỳ quái bay vào từ cửa sổ, có cảm giác sởn tóc gáy ở sau lưng vậy?

Hay là anh đối xử với cô giống như cách anh dùng với những con mèo hoang?

Nghĩ đến sáng nay soi gương, thấy mặt mình quả thật tròn trịa hơn một chút.

Nhớ lúc mới tỉnh dậy, kịp thời gửi một nụ hôn chào buổi sáng, ôm cổ anh làm nũng nửa phút giống chú mèo hoang, cũng thuộc phạm trù “lấy lòng anh”.

Nghĩ vậy, Kỷ Đông Thiên sững sờ, một lúc sau mới mở miệng, hỏi thật cẩn thận, “Lấy lòng anh? Thiệt hay giả? Chúng nó thật sự chủ động lấy lòng anh?”

Trương Vô Tật đặt quyển album xuống, duỗi tay xoa tóc cô, giọng điệu có chút kiêu ngạo, “Chẳng lẽ không nên à? Anh luôn chăm sóc chúng, chúng không nên tỏ vẻ trung thành hay sao?”

“……”

Kỷ Đông Thiên rốt cuộc cũng hiểu, hầu như không tồn tại sự chăm sóc miễn phí nào ở nơi anh.

……

Tác giả có lời muốn nói:

Vô Tật chăm sóc thì làm sao miễn phí được ╮(╯▽╰)╭

****************************************