Mùa Đông Lãng Mạn

Chương 7

Bởi vì sau khi kết hôn vẫn tự do như trước khi kết hôn, dần dà, Kỷ Đông Thiên sẽ đột nhiên quên đi thân phận đã kết hôn của mình, ngây thơ nghĩ rằng thể chất và tinh thần của mình không khác gì thời con gái, vẫn khỏe mạnh, tràn đầy sức sống. Nhưng thời gian “lệch trí nhớ” này rất ngắn ngủi, bởi vì lần nào cũng bị một giọng nói kéo về thực tại, miễn cưỡng nhận ra sự thật rằng vài năm nữa mình sẽ chạy vội.

“Con gái cưng, dạo này ăn uống thế nào? Đừng để cậu ấy nấu ăn, con cũng phải làm. Con ở nhà cũng biết nấu ăn phải không? Tại sao sau khi kết hôn lại rảnh tay? Cho dù thế nào, phụ nữ đã kết hôn nên học cách làm việc nhà.”

“Con gái cưng, kiểu quần áo này khá đẹp, nhưng hình như màu hồng quá phải không? Dù gì cũng là phụ nữ đã kết hôn, mặc chững chạc sẽ trông đẹp hơn.”

“Con gái cưng, ngày hôm qua lại đi ăn thịt xiên nữa à? Mẹ thấy trong vòng bạn bè. Nhịn cả buổi tối nhưng phải dong dài một câu, thỉnh thoảng ăn cũng được, ăn nhiều sẽ không tốt cho cơ thể. Dù sao cũng là phụ nữ đã kết hôn, nên chú ý sức khỏe nhiều hơn.”

……

……

……

Kỷ Đông Thiên chán nản mở những giọng nói dài dòng, nghe “phụ nữ đã kết hôn” hơn năm lần. Đương nhiên cô biết mẹ muốn hỏi điều gì, nhưng rào trước đón sau quá lâu, cô vừa mệt vừa xấu hổ cho mẹ.

Cuối cùng, vấn đề thực sự sắp bị ném ra.

“Con gái cưng, câu hỏi tiếp theo của mẹ không có ý nghĩa thực tế, không có yêu cầu hay ám chỉ, tùy tiện hỏi thôi, con đừng bị áp lực. Cái đó, hai đứa con……”

“Mẹ, chúng con không định có con trong năm nay. Đây là quyết định của anh ấy, con đã bỏ phiếu đồng ý.”

“……”

Một câu của Kỷ Đông Thiên đã đặt dấu chấm hết cho cuộc đối thoại của hai mẹ con.

Vứt di động, Kỷ Đông Thiên mệt mỏi quay đầu lại, thấy Trương Vô Tật đã ngồi trên ghế sô pha đối diện không biết từ khi nào, trên đùi đặt một cuốn album cũ, chậm rãi thưởng thức, dường như đang đắm chìm trong một thế giới khác.

Kỷ Đông Thiên chậm rãi nhích tới sau lưng anh, dựa sát đầu để cùng nhau xem —— hóa ra đều là hình của cô khi còn nhỏ.

Một tấm là lúc cô năm tuổi, mặc váy liền áo màu tím, cột tóc hai sừng dê, đứng dưới cây liễu và cười híp mắt đón ánh mặt trời.

Một tấm là khi cô sáu tuổi, ngồi ở nhà hàng ăn hamburger, làm mặt xấu như thể ăn trúng ớt cay hay là mù tạc.

Một tấm là lúc cô bảy tuổi, đang tập nhảy trên chiếc ghế thấp trong công viên, trên tay cầm một quả bóng bay hình Mickey.

Một tấm là khi cô tám tuổi, chụp chung với các bạn cùng lớp trong chuyến du lịch mùa thu. Cô mặc áo len chấm bi màu vàng nhạt, váy len màu nâu nhạt và giày da đen, tay cầm một cái túi vỏ sò hình tròn. Năm đó, hai bím tóc của cô vừa chấm vai, cười ngọt ngào, vẻ mặt như thể vừa được đút một muỗng si rô hoa quế thơm ngọt.

Còn tấm thứ chín, thứ mười, thứ mười một…… Kỷ Đông Thiên cười rất tự nhiên.

“Em cười cái gì?” Trương Vô Tật hỏi.

“Khi còn nhỏ em rất ngốc.”

“Không ngốc, rất đáng yêu.” Trương Vô Tật lại lật trang khác, tiếp tục thưởng thức.

Kỷ Đông Thiên nhớ tới một chuyện, đây là thứ mà anh đã hỏi mẹ cô khi về quê trước khi họ kết hôn. Lúc đó, ba mẹ cô hỏi anh cần quà gì, quần áo, đồng hồ, đồ gia dụng v.v…, ai ngờ anh xin cuốn album hình kỷ niệm trưởng thành của cô. Từ khi có cuốn album này, anh sẽ lật xem mỗi lúc rãnh rỗi. Vốn tưởng rằng anh sẽ vừa lật từng trang vừa giễu cợt cô, dù sao trong album cũng có rất nhiều hình đáng xấu hổ của cô —— ngã xuống cát, rụng răng cửa, ăn tương cà dính vào trong lỗ mũi…… rất nhiều.

Ai ngờ anh luôn nói là rất đáng yêu.

“Vừa rồi em nói chuyện gì với mẹ?” Trương Vô Tật vừa thưởng thức vừa hỏi cô.

“Anh không nghe thấy ư? Cũng đúng, anh đang tập trung xem hình của em. Mẹ lại hỏi khi nào sinh con, em đã nói câu trả lời cho mẹ rồi.”

“Ồ, câu trả lời thế nào?”

“Đương nhiên là sự thật, chúng ta không định sinh con trong vòng hai ba năm sau khi kết hôn, đây không phải là điều mà chúng ta đã quyết định sau vài lần thảo luận hay sao?” Kỷ Đông Thiên tự hỏi, anh ấy có chuyện gì? Không thể không nhớ điều này.

“Chúng ta đã thảo luận à?”

“……”

Kỷ Đông Thiên vội vàng chộp lấy album để anh nhanh chóng tỉnh táo lại, “Anh không quên đó chứ? Chúng ta thảo luận ba lần, đã có kết quả.”

“Đương nhiên không quên. Chẳng qua gần đây cảm thấy các cuộc thảo luận lúc đó hơi qua loa.”

“Anh có ý gì?”

“Anh đề nghị lên mạng tìm tuổi sinh con trung bình của phụ nữ đã kết hôn ở thành phố, thời điểm sinh con tốt nhất, nguy cơ sinh nở của các bà mẹ lớn tuổi, mối liên hệ chặt chẽ giữa việc sinh con để cải thiện tình cảm vợ chồng, nâng cao giá trị hạnh phúc của gia đình, tìm một thời điểm thích hợp để thương lượng lại, sau đó nghiêm túc thực hiện.” Trương Vô Tật bình tĩnh nói.

“……”

Đêm đó, Kỷ Đông Thiên trằn trọc khó ngủ, không biết Trương Vô Tật bắt đầu thay đổi từ khi nào, không biết tại sao anh đột nhiên nảy sinh ý định muốn làm cha.

Chẳng lẽ anh bắt đầu để ý đến ánh mắt của người khác? Phải biết rằng sau khi kết hôn, không ít người đã khéo léo thúc giục họ.

Chẳng lẽ anh cạnh tranh với giáo sư Trình? Giáo sư Trình là một trong số ít những người bạn tốt của anh, họ quen nhau từ khi học mẫu giáo, luôn tồn tại sự cạnh tranh về việc lập gia đình và khởi nghiệp. Theo sự hiểu biết của cô, giáo sư Trình và vợ đã chuẩn bị mang thai.

Chẳng lẽ anh tới tuổi tiết androgen dồi dào? Cư nhiên muốn nối dõi tông đường?

Nhưng mà, trước đây anh không quan tâm những điều này, anh chỉ để ý là có bao nhiêu thời gian để ở bên cô trong thế giới hai người.

“Chẳng lẽ chán ghét rồi?” Kỷ Đông Thiên nhẹ nhàng xoay người, chống khuỷu tay lên gối, lặng lẽ ngắm gương mặt đang ngủ say của anh.

Nhìn nghiêm túc trong ba phút, cô dứt khoát cúi đầu hôn anh hai cái, sau đó xoay người chìm vào giấc ngủ.

Không thèm nghĩ, biết đâu ngày mai thức dậy, suy nghĩ của anh sẽ trở lại như xưa.

Ai ngờ, ngày hôm sau, ngày thứ ba, thậm chí là nửa tháng sau, ước muốn làm cha của Trương Vô Tật càng ngày càng rõ ràng.

Vào thứ bảy, họ đi mua sắm như thường lệ, đến khu sản phẩm bà mẹ và trẻ em ở tầng năm. Trương Vô Tật, người chưa bao giờ xem nhiều, cụp mắt đứng trước một dãy quần áo và giày dép nhỏ quan sát một hồi lâu. Nhân viên bán hàng đương nhiên sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào, tích cực bước tới bán hàng.

Kỷ Đông Thiên vốn định xua tay nói rằng họ chỉ nhìn ngẫu nhiên, ai ngờ Trương Vô Tật đi trước cô một bước, hỏi nhân viên bán hàng từng vấn đề một, còn rất chuyên nghiệp tư vấn kích thước, loại vải, nơi sản xuất, hiệu quả. Anh thậm chí còn sinh ra hứng thú mãnh liệt đối với cấu trúc của một chiếc xe đẩy trẻ sơ sinh nhập khẩu, vừa xem vừa so sánh hướng dẫn sử dụng…… Kỷ Đông Thiên thấy anh đắm chìm không nhẹ, sợ anh sẽ mua ngay tại chỗ, thực sự đổ mồ hôi.

“Nói lâu như vậy, không biết con của anh chị bao lớn rồi?” Nhân viên bán hàng cười dịu dàng.

“Chúng tôi chưa có con.” Trương Vô Tật nói.

“Ồ, anh đang chuẩn bị đúng không? Chuẩn bị sớm cũng tốt, sau này sẽ không luống cuống tay chân.” Nhân viên bán hàng sửa miệng ngay lập tức.

“Cũng không có chuẩn bị.” Trương Vô Tật liếc nhìn Kỷ Đông Thiên, “Chuyện này một mình tôi làm không được, phải có sự đồng ý của vợ tôi.”

“……”

Kỷ Đông Thiên cảm thấy áp lực gấp bội trước ánh mắt của Trương Vô Tật và nhân viên bán hàng.

Nhân viên bán hàng liên tục mỉm cười, nói rất có EQ: “Nhìn anh chị yêu thương nhau như vậy, đoán chừng không bao lâu nữa. Hôm nay có thể xem trước, sau này tới mua cũng được, hoặc đặt trước cũng không sao. Sản phẩm của chúng tôi đẹp về hình thức, chất lượng rất cao, rất nhiều cặp vợ chồng trẻ sành điệu ghé thăm.”

Kỷ Đông Thiên đang định nói “Không cần gấp như vậy”, Trương Vô Tật nói tiếng cảm ơn, lập tức đặt một chiếc xe đẩy đôi, có thể gấp lại và chống va đập với nhân viên bán hàng. Điều này khiến cô hoàn toàn hóa đá……

Bước ra khỏi quầy, Kỷ Đông Thiên trách anh: “Anh bốc đồng quá phải không? Còn nữa, làm sao chúng ta sinh đôi được?”

“Vì sao không được? Lo trước cho chắc.”

“……”

Đi chưa được vài bước, một giọng nói trẻ con vang lên dưới mí mắt họ, “Ba ba, ba ba.”

Kỷ Đông Thiên nhìn thấy một cậu bé đột nhiên chạy tới, vô cùng khó hiểu, cậu bé đang gọi ai?

Trương Vô Tật buông tay Kỷ Đông Thiên, ngồi xổm xuống, cố gắng để ngang tầm mắt với cậu bé, hỏi từng chữ một, “Vừa rồi cháu gọi chú là gì?”

Cậu bé không dám lên tiếng, xoay đầu tìm người. Chẳng mấy chốc, mẹ cậu bé chạy tới, kéo cậu lại, cười xin lỗi, “Thằng bé mới tập nói, phát âm chưa rõ, thật ra cháu nó muốn đi ị.” Nói xong, mẹ cậu bé bế cậu lên, nói một cách cưng chiều, “Không được nói bậy với người lạ, ba con ở bên kia.”

Sau khi họ rời đi, Kỷ Đông Thiên kéo tay áo Trương Vô Tật, thấy anh không định bước đi, cô nhìn kỹ, phát hiện ánh mắt anh còn đuổi theo đứa bé kia, đột nhiên sinh ra một sự khao khát…… Cô cũng nhìn theo, không khỏi nói: “Thật là một đứa trẻ xinh đẹp, cậu bé trông giống mẹ.”

Trương Vô Tật nghe vậy thì tiếp lời liền: “Nếu vậy, con của chúng ta nhất định xinh đẹp hơn.”

Mí mắt Kỷ Đông Thiên lại giật giật, nghĩ thầm liệu anh có nghiêm túc không? Triệu chứng “ảo tưởng được làm cha hôm nay” đã tồn tại trên người anh hơn một tuần, tình huống như vậy rất hiếm thấy. Nếu anh nghiêm túc, cô phải làm sao? Cô còn muốn ở bên anh trong thế giới hai người nhiều một chút, dù sao cũng mới cưới, luôn hy vọng sự ngọt ngào, không bị quấy rầy càng nhiều càng tốt.

Kỷ Đông Thiên tự nhiên nghĩ đến đứa cháu họ của mình, Lôi Lôi bướng bỉnh và nghịch ngợm, không phải là một nhân vật dễ đối phó. Cô nhớ hôm đầu năm đến thăm nhà anh họ, vừa vào cửa đã choáng váng, làm cách nào phân biệt được đâu là nhà bếp, đâu là phòng khách hay phòng tắm? Hoàn toàn được kết nối thành một, dùng để lưu trữ kho hàng tạp hoá. Rồi nhìn chị dâu họ hiền lương thục đức, thân hình to gấp ba lúc kết hôn, vừa ngáp vừa nói: “Nếu biết em tới, chị sẽ dậy trước 6 giờ để thu dọn.”

Cái gì? Đang dọn dẹp à? Kỷ Đông Thiên sững sờ, vừa loay hoay tìm một góc để ngồi xuống, sàn nhà đã bị chấn động bởi tiếng hét chói tai của Lôi Lôi, mà tiếng gầm gừ của chị dâu họ càng vang dội hơn, cả tòa nhà đều nghe rõ ràng.

……

Nếu cuộc sống trở thành như vậy, cô nên làm thế nào? Suy nghĩ một chút đã sầu.

Trước khi ngủ, Trương Vô Tật lật xem một quyển sách nuôi dạy con cái mua trên mạng, Kỷ Đông Thiên vắt óc nghĩ biện pháp đối phó. Trong chớp mắt, cô nghĩ ra một cách, quay đầu nói: “Ông xã, ngày mai mời Lôi Lôi tới nhà chơi được không? Để anh chị họ được thoải mái một ngày.”

“Con của anh họ em?” Trương Vô Tật nhướng mắt, một lúc sau mới đồng ý, “Đương nhiên là được.”

Kỷ Đông Thiên mời Lôi Lôi đến nhà chơi đương nhiên là có mục đích. Trước đây Lôi Lôi đã gặp Trương Vô Tật hai lần, bị Trương Vô Tật “bắt nạt” thảm thương. Luôn tự nhận mình là đứa trẻ thông minh nhất trường, cậu khóc hết nước mắt khi chơi cờ thua Trương Vô Tật, lấy đề toán hỏi Trương Vô Tật, xuýt nữa bị câu “Cháu ăn cái gì mà ảnh hưởng đến sự phát triển của não bộ” đả kích sắp sụp đổ, xin Trương Vô Tật tiền tiêu vặt, cố gắng gọi “dượng” nhưng ngại nói không đủ thành thạo nên nói suốt 37 lần.

Tóm lại, Lôi Lôi và Trương Vô Tật ghét nhau như chó với mèo.

Kỷ Đông Thiên cảm thấy đã đến lúc để Trương Vô Tật biết rằng, thế giới này không phải chỉ có những đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu như mình lúc sáu bảy tuổi, còn có những sinh vật đáng sợ như Lôi Lôi.

“Hy vọng ngày mai có thể loại bỏ suy nghĩ của anh ấy.” Kỷ Đông Thiên thì thầm trước khi nhắm mắt, “Mình thật sự chưa chuẩn bị xong, cần cho mình thêm một ít thời gian.”

Giây tiếp theo, một cánh tay đè nặng lên eo cô khiến hô hấp của cô ngưng trệ, xuýt nữa hét lên: “Em chưa sẵn sàng.” Không ngờ sau đó không có động tĩnh gì. Cô căng thẳng mở mắt, quay đầu nhìn, dưới ánh đèn, gương mặt của Trương Vô Tật có thể nói là hoàn mỹ. Anh yên lặng và bình tĩnh đọc sách hướng dẫn nuôi dạy con, mơ hồ lộ ra ánh sáng tình yêu của người sắp trở thành cha, tay kia đặt trên eo cô, vỗ nhẹ theo tiết tấu.

……

Không ngờ tình hình ngày hôm sau khác hẳn với những gì Kỷ Đông Thiên mong đợi.

Không biết có phải vì rời xa địa bàn quen thuộc hay không, Lôi Lôi tỏ ra lễ phép và ngoan ngoãn, gọi dượng, khen dượng nấu đồ ăn ngon.

Trương Vô Tật tỏ ra dịu dàng và kiên nhẫn một cách hiếm thấy với Lôi Lôi, thậm chí còn chuẩn bị trước một bàn các món ăn dinh dưỡng phù hợp với trẻ nhỏ.

Sau bữa ăn, hai người chơi cờ.

Nghe Trương Vô Tật nói “Cháu nói vừa rồi không cẩn thận nên đi sai à? Quên đi, trả con cờ này cho cháu, không có lần sau đâu nhé.” Kỷ Đông Thiên vô cùng sửng sốt. Càng kỳ lạ hơn chính là, khi Lôi Lôi nói muốn ăn cam, Trương Vô Tật tự tay lột một trái đưa cho cậu.

“Dượng tốt ghê, làm đồ ăn ngon hơn mẹ cháu, lột cam cũng mau nữa.” Lôi Lôi không ngừng nịnh nọt.

“Dượng tưởng xung quanh cháu còn có người nấu ngon hơn dượng.” Trương Vô Tật bình tĩnh nói, “Về phần lột cam, thường làm nên quen tay, bởi vì cô của cháu thích ăn, đều do dượng lột cho cô.”

“Hóa ra mẹ nói đúng rồi.” Lôi Lôi cố ý úp úp mở mở.

“Mẹ cháu đã nói gì?”

“Dượng không biết à? Mẹ nói rất hâm mộ cô, tìm được một người chồng tốt, đối xử với cô rất tốt, còn ở trong nhà to.” Lôi Lôi nói rất tự nhiên, “Không chỉ mẹ, mấy người phụ nữ ở quê cũng hâm mộ cô.”

Trương Vô Tật kiêu ngạo một cách khiêm tốn, “Bình thường thôi.”

“……”

Hôm nay Lôi Lôi bị gì vậy? Kỷ Đông Thiên nóng nảy, sao lại che giấu bộ mặt bướng bỉnh gây sự ngày thường? Còn học được đạo đức giả.

Cô thật sự không chịu đựng được nữa, lập tức tham gia cuộc trò chuyện của họ để vạch trần Lôi Lôi, “Lôi lôi, mẹ con nói gần đây con có biểu hiện không tốt ở trường, tranh bóng rổ với bạn nam, đấu võ mồm với bạn nữ, khiến mẹ con nhận được điện thoại phàn nàn của cô giáo chủ nhiệm. Con ở nhà cũng vậy, nhảy nhót vào ban đêm, hàng xóm dưới lầu chạy tới khiếu nại với Tổ Dân Phố.”

“Con trai nghịch chút cũng bình thường.” Trương Vô Tật phát biểu sau khi nghe xong.

“Dạ đúng rồi.” Lôi Lôi cười nịnh nọt.

Kỷ Đông Thiên hoàn toàn không nói nên lời.

“Gần đây con rất thích học, hay mua sách về khoa học tự nhiên, nhưng sách không hề rẻ, tiền tiêu vặt của con có hạn.” Lôi Lôi nói một cách tiếc nuối.

Trương Vô Tật nói với cậu: “Sau này cần tiền tiêu vặt thì gọi trực tiếp cho dượng.”

“Như thế xấu hổ lắm”

“Có gì mà ngại? Đều là người một nhà.”

“Dượng thật hào phóng.”

“Cũng bình thường thôi.”

……

Đến khi Lôi Lôi ngủ trưa, Kỷ Đông Thiên mới cảm thấy tai mình yên tĩnh, đi ra ngoài dọn dẹp phòng. Vừa nhặt cái gối dưới đất lên, có hai tay ôm eo cô, sau đó một giọng nói trầm thấp dịu dàng vang lên bên tai: “Hay là chúng ta đổi kế hoạch, năm nay có con nhé?”

Kỷ Đông Thiên đột nhiên do dự, mọi lời ngụy biện vốn định từ chối anh đều biến mất vào lúc này.

Cô quả thật chưa sẵn sàng, rất muốn tiếp tục thế giới hai người cùng anh thêm một thời gian nữa, nhưng cô lại càng không muốn từ chối anh. Cô thấy anh rất muốn làm một người cha tốt, anh đã đến tuổi thích hợp nhất, anh cũng có năng lực và tinh thần trách nhiệm, cô không nỡ từ chối anh.

Vì vậy, cô chậm rãi gật đầu.

Anh hôn lên đỉnh đầu cô, “Anh muốn có một đứa con gái giống hệt em khi còn nhỏ. Chúng ta coi con bé như một cô công chúa nhỏ, từ từ lớn lên cùng con, chúng ta cũng cùng nhau già đi.”

“Dạ được.” Cô dịu dàng đáp lại.

Giờ phút này, cô dường như có được sự tự tin chưa từng có, những chuyện đã và sẽ xảy ra đều không thành vấn đề. Cô có thể xử lý mọi thứ, chỉ cần có anh ở bên cạnh sẽ không sợ bất kỳ khó khăn nào.

Một tiếng sau Lôi Lôi tỉnh dậy, dụi mắt và ngáp mấy cái. Kỷ Đông Thiên lấy khăn ấm lau mặt cho cậu, nhẹ nhàng hỏi: “Con chưa tỉnh ngủ phải không?”

Lôi Lôi gật đầu.

“Lạ giường hay sao?”

“Dạ không, con thiếu hơi người.” Lôi Lôi mơ màng nói, “Con bắt đầu ngủ giữa ba mẹ từ khi mới lọt lòng. Con phải một tay nắm tay mẹ, tay kia gác lên bụng to của ba, như vậy mới ngủ ngon.”

Kỷ Đông Thiên chế giễu cậu lớn như vậy còn bám người, nhân dịp cậu không chú ý đã duỗi tay chọc nách cậu.

Lôi Lôi cười không ngừng.

Bầu không khí hoà thuận vui vẻ, nhưng Trương Vô Tật đang đứng một bên xem họ lại có ý tưởng khác khi nghe Lôi Lôi nói, anh xoay người đi vào phòng làm việc, yên lặng suy nghĩ.

Vào buổi tối sau khi tiễn Lôi Lôi về, Kỷ Đông Thiên tắm rửa xong sớm, sau đó tới làm nũng.

Trương Vô Tật hôn ngón tay cô, vuốt tóc cô, sau đó nói: “Em ngủ trước đi, anh còn chút việc phải làm.”

Kỷ Đông Thiên tưởng mình nghe lầm, nghiêm túc hỏi: “Chẳng phải anh nói rằng chúng ta bắt đầu chuẩn bị……”

“Hôm nay không phải là thời điểm tốt.”

“Thật à? Vậy đổi thành ngày mai nhé?” Kỷ Đông Thiên không biết thời điểm như lời anh nói được tính thế nào.

“Ngày mai cũng không được.” Trương Vô Tật duỗi tay lấy cuốn lịch được đặt cách đó không xa để xem ngày, “Ngày 1 tháng 12 năm sau hẳn là thời điểm tốt cho chúng ta.”

“…… Phải đợi một năm à?” Kỷ Đông Thiên chớp mắt nhìn anh, muốn hỏi anh có ý gì, sao lại thay đổi?

“Đứa bé của chúng ta nhất định rất xinh đẹp và đáng yêu.” Trương Vô Tật ngước mắt nhìn vợ, “Tuy nhiên, dù có đáng yêu đến đâu cũng không bằng em.”

Kỷ Đông Thiên không hiểu, đành phải hỏi thêm, “Cho nên suy nghĩ bây giờ của anh là?”

“Chấp hành kết quả của cuộc đàm phán lần thứ ba, tiếp tục thế giới hai người của chúng ta.”

“……”

Tuy rằng Kỷ Đông Thiên hoàn toàn không hiểu điều gì đã khiến Trương Vô Tật đổi ý, nhưng sắp xếp như vậy cũng ổn, cô sẽ có đủ thời gian để chuẩn bị làm một người mẹ tốt.

Sau khi Kỷ Đông Thiên trở về phòng ngủ, Trương Vô Tật tiếp tục làm việc đến khuya. Nhìn gương mặt say ngủ của Kỷ Đông Thiên, anh đột nhiên nhớ tới lời của Lôi Lôi: “Con bắt đầu ngủ giữa ba mẹ từ khi mới lọt lòng.”

Anh nằm xuống, vòng một tay qua eo cô, tay kia chậm rãi vuốt mái tóc dài của cô, nghĩ thầm: Làm sao anh có thể chịu được việc ai đó sẽ ngủ giữa anh và Kỷ Đông Thiên mỗi ngày, còn ngủ suốt chín năm?

Không khỏi cười lạnh.

Cho dù đó là đứa con cưng của họ cũng không có khả năng.

……

Tác giả có lời muốn nói:

Lôi Lôi có biết không, một câu của cháu đã gây ra sự thăng trầm và xoay vần như vậy……

****************************************