Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp

Chương 2: Chương 2

Hạ Dương không hề hiểu biết nhiều như Tuấn Vỹ nghĩ, chỉ là cái tên Nogo Taichi này là ngoại lệ, người này đã khắc sâu vào trí nhớ của cô từ ba năm về trước rồi.

Ba năm trước cô vừa thi đậu đại học liền được ba mẹ đồng ý cho đi du lịch, bạn bè của Hạ Dương không nhiều, cô cũng không biết đi đâu, vừa hay Tuấn Vỹ có một chuyến công tác tại Nhật Bản, vậy nên cô liền đi theo anh.

Lần đó ở đây cũng diễn ra một cuộc hội thảo chuẩn bị cho vòng loại Word Cup, Hạ Dương đóng giả làm trợ lý của Tuấn Vỹ được anh dắt theo vào phòng hội thảo.

Thời điểm đó cô không có hứng thú với bóng đá cho lắm, vì vậy chỉ mới ngồi được một chút đã thấy chán, cô nhìn người đại diện đang luyên huyên nói mà cảm thấy buồn ngủ.

Lúc này người đại diện nói xong liền giới thiệu vị khách mời tiếp theo sẽ trả lời phỏng vấn.

Vị khách mời đó không ai khác chính là Nogo Taichi, một vị trọng tài bóng đá còn khá trẻ.

Hạ Dương nhớ thời điểm đó anh mặc một bộ vest màu xanh đen, mái tóc ngắn gọn, mũi cao, dáng người cao ráo, khuôn miệng lúc nào cũng mỉm cười hòa ái, ai nhìn thấy nụ cười đó của anh cũng vui vẻ theo.

Taichi bước lên bục cao, anh gật đầu chào hỏi người đại diện sau đó xoay người lại chào hỏi mọi người phía dưới.

Lúc đó anh nói "Xin chào mọi người, tôi tên là Nogo Taichi..." Giọng nói của anh rất trầm ấm, Hạ Dương chỉ nghe một lần đã có thể có ấn tượng đến bây giờ.

Taichi rất đẹp trai, anh so với những người cùng tuổi trẻ hơn rất nhiều, tính cách lại rất tốt, lần nào gặp anh cũng đều thấy anh mỉm cười.

Tuy chỉ là trọng tài bóng đá nhưng anh lại có lượng fan hâm mộ còn cao hơn những cầu thủ khác, các cầu thủ bị anh giơ thẻ phạt cũng chưa bao giờ tỏ ra tức giận với anh.

Nếu là người hay xem những trận đấu cho anh làm trọng tài chính đều sẽ biết tính cách của anh rất tốt, anh có thể nghiêm nghị mỗi khi cầu thủ nào đó phạm lỗi, cũng có thể cúi thấp người để nâng một cầu thủ bị ngã đứng dậy, tóm lại Nogo Taichi chính là một người ai gặp cũng sẽ thích.

Từ lúc Taichi bước lên bục phát biểu Hạ Dương như thể tìm ra được một thế giới mới, cơn buồn ngủ và buồn chán của cô phút chốc tan thành mây khối, cô thẳng lưng chăm chú nghe anh phát biểu, tiếng Nhật của cô thời điểm đó còn rất yếu, vì vậy câu nào không hiểu cô liền quay sang hỏi Tuấn Vỹ.

Tuấn Vỹ còn bị cô làm cho kinh ngạc một hồi, anh còn tưởng là thần đồng ham học nào vừa nhập vào em họ mình nữa.

Sau lần đó Hạ Dương trở về nước liền điên cuồng điều tra tư liệu về Taichi, không điều tra thì thôi, vừa điều tra liền nhìn thấy số lượng fan hâm mộ của anh cực kỳ cao, trên mạng xã hội còn có rất nhiều hình ảnh và video ngắn về anh, lúc đó cô mới nhận ra mình chỉ là một hạt cát ở sa mạc mà thôi.

Từ đó Hạ Dương rất tích cực học hỏi và tra thêm tư liệu về bóng đá, cô còn đặt biệt phổ cập lại thêm tiếng Nhật của mình, cô rất hi vọng sẽ có một ngày có thể tự tin đứng trước mặt người cô hâm mộ, nói với anh cô rất thích anh.

Ba của Hạ Dương rất khó tính vì vậy chuyện cô muốn làm những việc mình thích đều rất khó, ông lại không có đam mê với bóng đá, nhìn con gái mình tối ngày cứ tranh ti vi với ông để xem những trận bóng mà ông tức suýt hộc máu.

Con gái tại sao không xem mấy chương trình múa hát, cũng không xem mấy chương trình may vá, tối ngày cứ xem đá bóng với đánh đấm gì đó, càng nghĩ ba của Hạ Dương càng đau đầu vì cô.

Cuối cùng ông không còn cách nào khác chính là thỏa hiệp, chỉ cần cô tốt nghiệp đại học Y Dược hoặc thi đậu công chức viên, ông sẽ chiều theo ý của cô.

Vì lời hứa đó của ba mình mà Hạ Dương đã mất hết ba năm từ bỏ việc ăn chơi mà vùi đầu học tập, cô còn phải thi đậu đại học thể thao và đại học công nghệ trước đó mình lén lút đăng ký, vì vậy sức nặng của ba năm này đối với Hạ Dương là rất lớn.

Dù vậy cô vẫn không hề ngừng việc theo dõi và tìm hiểu về các trận bóng mà Taichi tham gia, dù cho anh làm trọng tài chính hay chỉ là trọng tài hỗ trợ cô đều sẽ theo dõi hết.

Sau ba năm cố gắng Hạ Dương cuối cùng cũng có thể gặp lại người mình thích ngoài đời thật, lần này thật sự cô không cần phải nhìn ngắm anh qua màn ảnh nữa, anh đứng trước mặt cô lúc này chính là người thật, hàng thật, sang, xịn và mịn.

"Lau nước bọt của em đi."

Hạ Dương vẫn còn chìm đắm trong hồi ức thì đã bị tiếng của Tuấn Vỹ làm thức tỉnh, cô theo quán tính đưa tay lên lau miệng mình, không có thứ chất lỏng nào đó chảy ra kèm theo tiếng cười phía sau Hạ Dương liền biết cô bị anh họ mình trêu rồi.

Đang lúc Hạ Dương định xoắn tay áo liều mình với Tuấn Vỹ thì có một người bước đến, giọng nói trầm ấm của anh vang lên khiến tim cô kêu lộp bộp như rơi ra khỏi lồng ngực.

Người đến là Taichi, anh cùng nhóm người đi vào vừa nhìn thấy Tuấn Vỹ anh liền bước đến chào hỏi "Xin chào, đã lâu không gặp rồi."

Tuấn Vỹ cũng mỉm cười bắt tay Taichi nói "Xin chào"

Hạ Dương đứng bên cạnh, cô nhìn bàn tay hai người đang bắt mà tim đập thình thịch.

Chào hỏi xong với Tuấn Vỹ, Taichi cũng gật đầu với mấy trợ lý của anh phía sau, trong đó bao gồm cả cô.

Cái gật đầu của Taichi với mọi người là mang ý nghĩa chào hỏi, còn đối với Hạ Dương chính là một liều thuốc kích thích trái tim của cô.

Sau màn chào hỏi, mọi người liền mang hành lý của mình đi vào trong, bên phía đại diện đã sắp xếp phòng ở cho mọi người đầy đủ, mấy người có chức vị cao hoặc đặc biệt đều được ở phòng riêng, mấy trợ lý thì ở cùng với nhau, Hạ Dương là nữ nên cũng được đặc cách ở phòng riêng một mình.

Buổi chiều còn có buổi tiệc mở màn nên hiện tại sau khi nhận phòng mọi người đều đóng cửa tự mình sắp xếp đồ đạc.

Hạ Dương sau khi đóng cửa phòng liền quăng vali bay thẳng lên giường lăn qua lộn lại trong vui sướng, trong đầu cô lúc này chỉ toàn hình ảnh lúc Taichi gật đầu với cô.

Hạ Dương ôm mặt mình, cô biết chắc mặt của mình bây giờ rất đỏ, cũng may hiện tại cô được ở riêng một phòng, nếu không sẽ không biết khiến người khác nghĩ gì nữa,

Đang lúc Hạ Dương còn mơ màng nhớ về cảnh tượng lúc nãy thì bên ngoài có tiếng gõ cửa phòng, cô liền giật mình sau đó vuốt vuốt ngực bình tĩnh bước ra mở cửa.

Người đến là trợ lý của Tuấn Vỹ, anh ta đến chuyển lời "Sếp nói là buổi chiều còn có tiệc nên em nghĩ ngơi một chút rồi chuẩn bị tham gia cùng anh ấy."

Hạ Dương gật đầu với người trợ lý, anh ta cũng gật đầu lại rồi rời đi.

Hạ Dương sau khi đóng cửa liền quay người vào mở vali của mình ra, trong miệng còn lầm bầm "Chiều nay nên mặc gì đây, anh ấy thích con gái ăn mặc như thế nào nhỉ?".