Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp

Chương 5: Chương 5

Sáng ngày hôm sau, Hạ Dương dưới sự thúc giục của Tuấn Vỹ mà chậm rì rì bước xuống giường đi đánh răng rửa mặt, hôm nay cô cũng chẳng thèm chọn đồ hay phối đồ gì cho mệt, chỉ tùy tiện mặc một chiếc áo thun tay lỡ màu trắng, quần tây đen, áo bỏ vào quần, bộ dạng còn giống như học sinh chuẩn bị đi học.

Tuấn Vỹ vừa nhìn thấy Hạ Dương liền cười cười hỏi “Sao hôm nay ăn mặc đơn giản vậy, không định mặc đồ mát mẻ gì nữa hả?” Mấy người trợ lý phía sau anh cũng cười cười theo.

Hạ Dương xấu hổ, cô đá vào chân Tuấn Vỹ một cái nói “Anh né xa em ra đi.” Sau đó giận dỗi bỏ đi về phía trước.

Trong phòng hội thảo lúc này mọi người đến cũng tương đối đông đủ, Tuấn Vỹ được người phụ trách hướng dẫn đi vào chỗ ngồi của mình, đi cùng với anh còn có một trợ lý và Hạ Dương, mấy người trợ lý còn lại đều ở bên ngoài chờ đợi.

Phòng hội nghị tổng cộng có tám dãy ghế ngồi, ở giữa còn có một lối đi ngăn cách, hai bên là bốn hàng ghế với bốn dãy vô cùng dài.

Vị trí của Tuấn Vỹ là hàng thứ hai của dãy ghế thứ tư kế bên lối đi ngăn cách, Hạ Dương ngồi phía trong anh, cô ngồi giữa anh và trợ lý, bởi vì anh ngồi gần lối đi nên mọi người khi bước vào ai nấy đều chào hỏi qua anh một tiếng.

Tâm trạng của Hạ Dương không tốt, cô chỉ im lặng gật đầu lại với những người đến chào hỏi Tuấn Vỹ theo phép lịch sự, mãi đến khi có một hình bóng quen thuộc đập vào mắt mới khiến cô trở nên bối rối.

Vị Trí của Taishi ngồi ở dãy bên kia chung hàng với Tuấn Vỹ, anh ngồi cách Tuấn Vỹ một lối đi, vì vậy anh cũng bước đến chào hỏi Tuấn Vỹ vài câu.

Không biết có phải do Hạ Dương tự tưởng tượng ra không, cô nhìn thấy sau khi Taishi chào hỏi Tuấn Vỹ ánh mắt lại nhìn qua cô, anh còn mỉm cười gật đầu với cô một cái nữa.

Hạ Dương dùng hai tay ôm ngực, tim của cô bây giờ đang đập rất nhanh, nếu không giữ lại cô sợ nó sẽ rớt ra ngoài mất.

Tuấn Vỹ và trợ lý bên kia liếc mắt nhìn nhau khó hiểu, Tuấn Vỹ huýnh vào tay Hạ Dương một cái “Này, em lại bị làm sao nữa vậy?” cô nhóc này dạo này cứ như bị ai đó nhập, toàn có những hành động khó hiểu.

Hạ Dương mếu máo “Anh có thể mặc kệ em không?”

Tuấn Vỹ dứt khoát “Không thể, ở đây nhiều người như vậy em đừng có làm mất mặt anh.”

Hạ Dương suy sụp, cô nghiêng người tựa đầu vào vai của trợ lý Tuấn Vỹ bên cạnh rên rỉ “Anh Bảo em bị ức hiếp.”

Thế Bảo là trợ lý lâu năm của Tuấn Vỹ cũng rất thân thiết với Hạ Dương, anh cười xoa xoa đầu cô “Ngoan, ngồi thẳng lên, ở đây nhiều người lắm.”

Hạ Dương tỏ vẻ bất mãn, cô phụng phịu ngồi thẳng người lên, trong vô tình lại đưa mắt mình qua Taichi một lần nữa.

Bất ngờ là lần này cô bắt gặp Taichi cũng đang nhìn cô, con tim vừa mới bình tĩnh trở lại mà giờ lại như muốn rơi ra ngoài lần nữa.

Taichi ngồi bên kia cũng cảm thấy khó hiểu, anh không khó nhận ra cô nhóc em họ của Tuấn Vỹ cứ liên tục nhìn về phía mình.

Mấy lần anh đã nhìn lại trang phục hôm nay mình mặc, lại đưa tay vuốt tóc, mặt mũi cũng đã được anh kiểm tra qua một lượt, xác nhận là bản thân mình không có chỗ nào là không ổn, nhưng không hiểu sao cô nhóc kia cứ đưa mắt qua nhìn anh mãi.

Hội thảo thể thao năm nay cũng giống với mọi năm trước, sau màn phát biểu khai mạc của chủ tịch liên đoàn thì người đại diện sẽ tiến lên giới thiệu những khách mời tham gia, sau đó sẽ nói về những dự định sắp tới, trình chiếu cho mọi người xem kế hoạch và những điều cần trao đổi.

Sau cùng sẽ là buổi phát biểu và giao lưu giữa mọi người với nhau.

Bầu không khí không gọi là nhộn nhịp nhưng cũng khá thoải mái, người đại diện phía trên rất biết cách lấy lòng mọi người, ông ta nói câu nào cũng khiến người bên dưới cười vui vẻ.

Người bước lên trả lời phỏng vấn đầu tiên là trọng tài Mashaki, là một trọng tài có kinh nghiệm lâu năm, cũng rất được mọi người kính trọng.

Sau khi chào hỏi và giới thiệu mình thêm một lần nữa với những người bên dưới xong, Mashaki liền bắt đầu trả lời phỏng vấn, những câu hỏi được anh sắp xếp và chuẩn bị trả lời bằng bài diễn thuyết.

Mashaki ra hiệu với người trợ lý, sau đó cầm lấy đồ điểu khiển bắt đầu trình chiếu bài diễn thuyết của mình lên màn hình.

Mọi người bên dưới rất tập trung theo dõi, ai nấy đều im lặng quan sát và nghe Mashaki nói.

Bài diễn thuyết đang đi đến phần quan trọng đột nhiên màn hình chiếu chớp nháy hai cái rồi tắt, tất cả đèn và điện trong phòng hội thảo đều tắt hết, hình như là nguồn điện tổng đang gặp vấn đề gì đó.

Mọi người xung quanh đều là những người trưởng thành vì vậy rất nhanh mọi người đã lấy lại bình tĩnh và ngồi im chờ bên ban tổ chức kiểm tra.

Mất điện nên micro không sử dụng được, người đại diện chỉ có thể cao giọng nói “Nguồn điện tổng đang bị sự cố, chúng tôi sẽ cố gắng khắc phục trong thời gian nhanh nhất, mọi người cứ ngồi im tại chỗ đừng lo lắng nhé.”

Hạ Dương ngồi bên cạnh Tuấn Vỹ, cô không lo lắng lắm nhưng lại lợi dụng bóng tối mà nhìn về hướng Taichi thêm vài lần.

Tuấn Vỹ cảm thấy cô cứ nhích người về phía mình suốt, tưởng cô sợ nên lên tiếng an ủi “Đừng sợ, ở đây nhiều người như vậy sẽ không có thứ gì xuất hiện đâu.”

Hạ Dương đang chăm chú nhìn Taichi, nghe Tuấn Vỹ nói cô giật mình không hiểu gì “Hả, thứ gì?”

Tuấn Vỹ trầm giọng nói “Không phải em đang sợ ma sao?” anh còn nhớ rất rõ từ nhỏ cô nhóc này đã yếu bóng vía, còn hay sợ mấy thứ linh tinh khi trời tối nữa.

Lúc này Hạ Dương mới nhận ra là Tuấn Vỹ đang nói cái gì, cô nhìn xung quanh một vòng phát hiện hội trường trước đó rất đông người bây giờ lại tối thui, thi thoảng chỉ có vài người bật đèn điện thoại lên rọi lung tung, số còn lại vẫn ngồi im hoặc trao đổi với người bên cạnh điều gì đó.

“Má ơi à.” Hạ Dương lúc này mới sực tỉnh, cô rùng mình rút người ngồi sát vào Tuấn Vỹ.

Không đợi cho Tuấn Vỹ an ủi, đèn xung quanh đã sáng lên trở lại, mọi người xung quanh đều đưa tay lên che bớt đi ánh sáng vì chưa thích ứng được.

Tuấn Vỹ xách cổ áo Hạ Dương lên “Ngồi thẳng dậy, có đèn rồi.”

Sau khi đã khôi phục lại nguồn điện, mọi người lại tiếp tục với bài diễn thuyết của Mashaki, chỉ có điều hệ thống lại liên tục báo lỗi, màn hình chiếu lúc này lại chập chờn, khi đã điều chỉnh được nó thì lại phát hiện không thấy bài diễn thuyết trước đó của Mashaki đâu.

Ban tổ chức lúc này bận sứt đầu mẻ trán, nhân viên kỹ thuật cố gắng khôi phục lại máy tính nhưng dữ liệu lại bị lỗi liên tục.

Mọi người bên dưới vẫn bình tĩnh chờ đợi, Taichi và mấy người trọng tài khác cũng an ủi Mashaki đang lo lắng.

Tuấn Vỹ nhận lấy máy tính bảng từ trợ lý, sau đó cúi đầu xử lý công việc của mình, trợ lý của anh cũng đang lật xem lại một số tài liệu, hiện tại chỉ có Hạ Dương là ngồi im rảnh rỗi.

Lần này Hạ Dương không nhìn Taichi nữa mà cô chăm chú nhìn lên màn hình bên trên, do máy chiếu vẫn còn được kết nối nên những thao tác trên máy tính của các kỹ thuật viên Hạ Dương đều có thể nhìn thấy được.

Cô nhìn một dãy dữ liệu bên trên rồi chau mày, huýnh nhẹ vào tay Tuấn Vỹ ngồi bên cạnh “Anh, cái đó..hình như em khôi phục được đó.” Cô rất yêu thích mấy loại thiết bị công nghệ, trong đó thứ cô rành nhất là máy tính.

Tuấn Vỹ đang tập trung xem email nghe cô nói anh liền ngẩng đầu lên “Hả” Sau khi nhìn theo hướng Hạ Dương đang nhìn anh mới biết thứ cô nói là dữ liệu đang bị mất trên màn hình kia.

Tuấn Vỹ hỏi lại “Em chắc chưa.”

Hạ Dương nhỏ giọng “Em không biết nữa, nhưng mà chắc là được.”

Tuấn Vỹ nhìn thoáng qua cô một cái, anh biết em họ của mình rất giỏi về máy tính, nhưng dù sao cũng chỉ là một cô nhóc mới tốt nghiệp, mấy kỹ thuật viên phía trên còn không làm được thì cô có thể làm được không..