Mùa Thu Năm Ấy Trời Xanh Mãi

Chương 3

Chương 3: Trở về rồi, đem mùa thu đẹp đẽ đến đi.

---

Đồng hồ sân bay vừa điểm bảy giờ sáng, Nhật Hàn đáp máy bay xuống sân bay Bắc Kinh.

Vừa mang theo va li ra cỗng chờ, trên mặt cô mang đầy vẻ mệt mỏi, nhìn thực sự chẳng còn sức sống. Nhật Hàn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời ngoài kia hít thở, sau đó lại cảm thấy có chút không tốt, bầu không khí Bắc Kinh mấy năm nay so với nhiều năm trước đã trở nên ô nhiễm rất nhiều, cô vội thở dài, đến thời tiết cũng thay đổi rồi. Nhật Hàn cuối người lấy điện thoại trong túi ra, bật nguồn lên, ngón tay lướt lướt tìm một dãy số, sau đó bắt đầu gọi điện.

"Alo... em đến nơi rồi. Dạ được.., em đợi anh ở trước cỗng chờ"

Sau khi nhận được câu trả lời ở đầu đây bên kia cô mệt mỏi cúp máy, đem bỏ điện thoại bỏ lại vào trong túi. Nhật Hàn một lần nữa ngước nhìn lên bầu trời Bắc Kinh. Lại thầm cảm thán hôm nay thời tiết mùa thu cũng thực đẹp. 

Dù là mới sáng sớm nhưng ánh mặt trời cũng đã có chút gay gắt làm người ta bắt đầu cảm thấy khó chịu. Nhật Hàn đứng một lúc đã muốn chịu không nổi, mắt bắt đầu hoa lên, cô thầm nghĩ một lát trở về nhà nên hảo ngủ một giấc mới có thể khôi phục thân thể cùng tâm hồn.

Cô uể oải vận động lại khớp cổ cứng ngắt của mình, càng cảm thấy toàn thân cơ hồ cũng đau nhức. Cái bụng trống rỗng của cô kêu lên vài tiếng than oán, thức ăn trên máy bay khiến cô thực sự không ăn nổi, chỉ đành ăn một phần bánh mì kẹp. Dạo này bao tử của cô không được tốt nên mỗi lần ăn cũng chỉ ăn một ít, sắc người cũng trở nên tiều tụy hẳn.

Thực không để Nhật Hàn chờ lâu, năm phúc sau, một chiếc BMW Very 750li xuất hiện trước mặt Giang Nhật Hàn. Tiếp theo một người đàn ông cao to ước chừng hơn cô khoảng năm sáu tuổi mở cửa bước xuống xe, người đó nhìn thấy cô liền nở nụ cười ấm áp, nhanh chóng đi vòng qua đến bên cạnh Nhật Hàn, dang tay ôm lấy cô.

"Tiểu Hàn của chúng ta đây rồi a, anh rất nhớ em, em lại gầy hơn rồi này". Người đàn ông luyến tiếc dứt ra khỏi cái ôm, liền hơi nhíu mày, lấy tay sờ sờ mặt Nhật Hàn, lo lắng nói ra.

Nhật Hàn cười khổ. "Gia Minh, không sao đâu mà. Lần này em về cũng muốn nhờ anh và chị bồi bổ thêm cho em đây"

"Cũng được a, anh chở em về nhà. Chị dâu và Tiểu Văn đang chờ em a. Nào... đưa hành lí cho anh, anh bỏ ra sau xe cho"

"Dạ được, Tiểu Văn lâu ngày không gặp chắc đã lớn lắm rồi anh nhỉ?..."

Nhật Hàn vừa nói vừa mở cửa phó lái ngồi vào trong, chuẩn bị trở về căn biệt thự năm xưa của gia tộc nhà cô. Hai người anh em lâu ngày không gặp, kỉ niệm ùa về như thác đổ, hàn thuyên suốt cả chặng đường. Sau đó Nhật Hàn vì mệt mỏi mà xin phép ngủ một lát, anh họ vui vẻ đáp ứng.

Người tên Gia Minh này chính là anh họ của Nhật Hàn, anh ta cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Giang Thị nổi tiếng ở thành phố A. Một người đàn ông hết sức chu đáo và tốt bụng. Anh ấy là con trai duy nhất của bác hai nhà cô, còn cô lại là con gái độc nhất của ba mình, cũng là em trai của bác hai. Giang gia rộng lớn nhưng đơn chiết con cháu, vì vậy hai anh em từ nhỏ đã gắn bó với nhau, tình cảm thắm thiết.

Suốt những năm tháng thơ ấu, Gia Minh luôn đặc biệt yêu thương Nhật Hàn như em ruột của mình. Tình anh em của hai người khi lớn lên cũng không thuyên giảm mà ngày càng gắn bó và thân thiết hơn, sau này Nhật Hàn cùng gia đình định cư ở nước ngoài, Gia Minh thực sự rất buồn. Nhưng lúc nào rảnh rỗi, anh ấy lại cùng gia đình nhỏ của mình bay sang Mỹ thăm gia đình Nhật Hàn vài ngày, vì thế cô đối với anh của mình đều hoàn toàn là cảm kích cùng yêu thương.

Sân bay cách Giang gia một đoạn khá xa, thuận lợi cho Nhật Hàn ngủ một giấc. Sau khi tỉnh dậy cũng đến được thành phố A. Cô vươn vai tỏ vẻ vô cùng sảng khoái, sau đó thích thú nhìn ra cảnh vật bên ngoài.

Thành phố A mấy năm nay phát triển vượt bậc, tuy ban đầu gặp khá nhiều khó khăn nhưng sau khi mở rộng đường xá cũng thu hút rất nhiều nhà đầu tư nước ngoài. Những trung tâm mua sắm, nhà hàng, khách sạn đều lần lượt mọc lên như nấm sau mưa, kinh tế của vùng nhờ vậy cũng phát triển rất nhanh. Đúng là thời đại công nghiệp hóa hiện đại hóa, cái gì cũng phát triển rất tốt. Nhưng mặt trái của nó lại khiến người ta đau đầu, thời tiết khí hậu đều bị thay đổi đến chóng mặt, môi trường cũng ô nhiễm rất nhiều. Bây giờ đi trên đường cảnh quang tự nhiên ở xung quanh cũng không còn như mấy năm về trước, thay đổi rất nhiều, công viên năm xưa bây giờ cũng bị đổi thành một nhà hàng châu Âu. Nhật Hàn trong lòng chờ mong, vẫn muốn tìm lại một chút kí ức nào đó.

"A, ngủ một giấc đúng là tuyệt, không còn thấy mệt mỏi nữa"

"Hảo nghỉ ngơi là tốt rồi, một lát về nhà cứ thoải mái. Anh cũng đến công ty, cơm trưa sẽ về" 

"Được a, quang cảnh mấy năm nay thay đổi rất nhiều". Cô tiếp tục nhìn ra cửa kính xe, vu vơ nói.

"Kì thực trong thành phố chỗ nào dường như cũng thay đổi, nhưng chỗ chúng ta ở cũng không có thay đổi nhiều lắm đâu"

"Ơ, thật sao anh?". Nhật Hàn trong một lúc liền vui vẻ, nếu những thứ đó mất đi, thực sự sẽ làm cô rất tiếc nuối.

Gia Minh vừa gật đầu nhận định nghi vấn của Nhật Hàn thì xe cũng vừa rẻ vào con đường đi đến căn biệt thự Giang gia. Trong lòng Nhật Hàn vẫn tò mò, vẫn muốn tự mình xác thực. Cô vội hạ cửa kính xuống, một luồng gió mát lạnh liền tiếp xúc với da thịt của cô, thật mát mẻ. Nơi này so với trung tâm Bắc Kinh thực sự khác xa, không khí cũng tốt hơn nhiều, thời tiết cũng động lòng người. Hít thở một chút không khí trong lành thỏa mãn, cô lời dời tầm mắt đến một chỗ khác bên vệ đường. Nhật Hàn chợt ngẩn người khi nhìn thấy đoạn đường năm xưa cô cùng người kia hằng ngày đi đi về về. Trước mắt cũng xuất hiện hai nữ sinh mặc đồng phục đang vui vẻ mang cặp sách đi đến trường, hình ảnh này như phản chiếu cô và nàng của nhiều năm về trước.

Trong lòng cô lại xuất hiện một tia chờ mong, không biết cây phong gần nhà có còn phát triển tốt nữa hay không, lần này trở về cô cũng muốn một lần đến đó. Nhật Hàn quan tâm như vậy cũng bởi vì tại nơi ấy, chín năm trước, diễn ra cuộc gặp gỡ giữa nàng và cô. Nhật Hàn vô thức nhớ lại đoạn kí ức năm đó, tâm trạng đột nhiên lại tăng thêm mấy phần. Nhưng hiện thực cuối cùng cũng phá vỡ nó, lòng cô lại cảm thấy chua xót. Nụ cười trên môi cũng thêm mấy phần gượng gạo.

"Không nghĩ em vẫn còn rất hoài niệm về nơi này". Gia Minh quan sát cảm xúc trên mặt cô, giảm tốc độ. 

"Cũng đã lâu không trở về rồi". Càng nhắc đến cô lại càng nhớ đến hình ảnh của nàng.

Nói chuyện thêm một lúc, xe liền rẻ vào khu biệt thự. Chiếc cỗng mở ra chào đón cô cùng khuôn mặt cung kính của nữ giúp việc, thoạt nhìn còn nhỏ tuổi lắm. Nhật Hàn đợi xe ngừng hẳn liền đưa tay mở cửa bước xuống xe. Gia Minh bên kia cũng vội chạy ra sau đem hành lí đặt xuống đất sau đó bàn giao lại cho quản gia của mình.

Nhật Hàn vừa đặt chân xuống liền cảm nhận được từng làn gió chạm vào làn da nơi khuôn mặt mình, nó mang lại mát mẻ giống như muốn đem tất cả mệt mỏi của chuyến bay vừa rồi cuốn đi nơi khác.

Biệt thự này kiểu kiến trúc vẫn giống năm xưa, chỉ là nó cũng trở thành nạn nhân của thời gian rồi, tuy được bàn tay con người chăm sóc nhưng vẫn bị bào mòn cũng không ít. Khuôn viên chung quanh cũng đã thay đổi ít nhiều, cây xanh được trồng nhiều hơn, ngoài ra thấp thoáng cũng sẽ thấy được hồ sen mới xây ở phía xa, giữa hồ còn được đặt một cái đình nhỏ. Đây đều là sở thích của bác hai nhà cô, tuy mấy năm nay ông cùng vợ ra nước ngoài du lịch, rất ít khi trở về. 

Tiếng trẻ con cách đó vang lên làm thu hút sự chú ý của Nhật Hàn. Tiểu Văn nước da hồng hào được Tô Mộc Đình bế đứng phía trước cửa nhà, hí hửng kêu to vài tiếng. Mộc Đình thấy hai người trở về liền nhanh chóng đi đến, mỉm cười hiền hòa.

"Chị dâu". Nhật Hàn thấy Mộc Đình tiến lại liền mỉm cười đáp lại cô ấy, sau đó chuyển hướng xuống cậu nhóc còn đang ngơ ngác ở phía dưới.

"Con là Tiểu Văn a? Cô bồng, nha?". Nhật Hàn vốn rất thích con nít, liền không ngại mệt mỏi mà muốn bế em bé.

"Nhật Hàn, em cũng mệt rồi. Hảo nghỉ ngơi đi, nhóc con này rất quậy". Mộc Đình vừa nói vừa đưa tay nhéo lấy lỗ mũi của cậu bé khiến nó nhanh chóng nhăn mặt, lỗ mũi cũng đỏ ửng lên. 

"Cô...". Nhật Hàn vẫn còn muốn chọc ghẹo nó, nhưng mắt thằng nhóc thấy Gia Minh từ từ đi đến liền chuyển hướng mục tiêu, miệng gọi cô nhưng hành động lại khác một trời một vực.

"Phòng cũ của em được sắp xếp lại rồi, có thể vào ở ngay. Có gì thì cứ gọi người giúp việc hoặc chị dâu, đừng ngại". Gia Minh vừa nói vừa lấy tay nựng nựng má con trai.

"Dạ, được rồi". Nhật Hàn nhìn một nhà ba người ở trước mặt lòng không khỏi ấm áp.

"Vậy, anh đến công ty. Chị em ở nhà vui vẻ nhé". Gia Minh sau đó cũng nhanh chóng rời đi, Nhật Hàn và Tô Mộc Đình đợi anh ta rời khỏi mới trở vào nhà.

Nhật Hàn cùng chị dâu chậm rãi bước vào căn biệt thự. Vài người giúp việc đã đứng ở trước cửa chào đón cô, thái độ vô cùng cung kính. Tô Mộc Đình bước vào nhà liền đưa tiểu Văn cho một bà lão, chắc hẳn là vú nuôi. Mộc Đình sau đó xoay sang Nhật Hàn vẫn còn ngắm nhìn lại ngôi nhà.

"Có phải rất khác không?"

"Không, kì thực nhiều năm qua rồi em vẫn không thấy thay đổi". Nhật Hàn xoay người đối diện Mộc Đình, cười cười.

"Để chị giới thiệu với em vài người, nếu có gì cần giúp đỡ cứ gọi họ. Nếu không được, có thể gọi chị". Tô Mộc Đình lại chuyển hướng đến vài người giúp việc đang đứng ở đó.

Nhật Hàn bắt đầu chăm chú nghe chị dâu giới thiệu từng người, vừa nghe vừa gật đầu, giống như thái độ nghiêm túc nghe giảng bài của cô năm xưa. Nhật Hàn lại càng bội phục chị dâu mình, trên dưới đều do cô ấy quản lí.

Kì thực Tô Mộc Đình năm xưa chính là nữ phát thanh viên có tiếng ở thành phố này. Cô cũng không biết lí do vì sau chị dâu lại có thể bỏ đi công việc bên chiếc micro mà chị ấy thích để đến đây làm con dâu Giang gia nữa. 

Nhật Hàn nghe nói hai người yêu nhau từ những đầu năm đại học, Gia Minh kiên trì ở bên cạnh Tô Mộc Đình qua mấy năm đại học, sau đó lại tiếp tục thêm hai năm khi Mộc Đình công tác ở phát thanh thành phố. Tình cảm hai người nồng đậm khiến Nhật Hàn thực sự ngưỡng mộ, sau này cưới được Mộc Đình về nhà, mẹ của Gia Minh cũng không ngần ngại giao toàn bộ quyền lực của bà cho cô. Tô Mộc Đình nhiều năm nay vẫn ở trong nhà quán xuyến gia đình, cũng không có một lời oán trách. Nhật Hàn trong lòng nghi vấn nhưng không phải cô cũng từ bỏ sự nghiệp ở nước ngoài để trở về tìm nàng hay sao a?

Đây là sức mạnh tình yêu hay sao?

"Xong rồi, em lên lầu nghỉ ngơi đi. Một lát sẽ gọi em xuống ăn cơm". Nhật Hàn đang mê man thì bị giọng nói nhẹ nhàng của chị dâu làm cho hoàn hồn.

"Em phụ chị nhé?"

"Có người giúp việc làm rồi, em chỉ cần nghỉ ngơi thôi". Chị dâu lập tức từ chối, dù gì cũng không nỡ để Nhật Hàn chịu mệt mỏi thêm.

"Dạ, vậy phiền chị rồi". Thấy chị dâu đối với mình như vậy, cô liền nở nụ cười.

"Không sao đâu mà đứa nhóc này". Chị dâu đánh nhẹ lên vai cô sau đó đẩy cô lên cầu thang.

"Haha dạ được"

Nhật Hàn từng bước từng bước chậm rãi đi theo cầu thang lên lầu ba, phòng của cô cùng phòng của Gia Minh đều nằm trên tầng này. Cô bước vào phòng liền đem cửa khóa lại, mắt nhìn thấy hành lí của mình đã được đặt ở góc phòng thì vui vẻ mỉm cười. Nhật Hàn nhanh chóng đi lại cửa sổ, kéo chiếc rèm màu xanh nhạt ra. Ánh sáng từ bên ngoài len lõi vào vàng óng như dải lụa, làm cô chói mắt chút ít. Nhật Hàn cảm thấy còn chưa thỏa mãn liền đưa tay mở chốt cửa sổ, gió mùa thu lập tức thổi vào.

Sau khi hấp thụ được chút ánh sáng mặt thời cùng gió thu mát mẻ, cô thỏa mãn đi đến bên kệ sách, lại phát hiện ra một cặp ly rượu vang được đặt ngay ở phía trên. Vươn tay cẩn thận đem chúng xuống ngắm nghía một chút, cô thắc mắc không biết ai lại đặt nó ở đây, người biết cô thích uống rượu vang cũng không nhiều. Vội đặt chúng qua một bên, Nhật Hàn tiếp tục xem phòng của mình như một nơi đặc biệt mới mà khám phá nó.

Sau khi đi một vòng cô phát hiện không ít món đồ mới được đặt ở đây a. Lại còn là những món mình thích, hai vợ chồng anh họ cũng quả thực chu đáo cùng quan tâm cô rồi, nụ cười trên môi nãy giờ cũng chưa biết mất.

Cảm thấy mình đi lại cũng nhiều rồi, từng trận mệt mỏi bắt đầu công kích. Nhật Hàn ngả lưng xuống chiếc giường mềm mại, drap giường cũng đã được thay một màu trắng tinh, thơm tho, nhắm mắt lại liền có thể ngửi thấy mùi thảo mộc mình yêu thích thoang thoảng bay khắp phòng, cô sau đó ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

---

Tại bệnh viện A.

Mới sáng sớm, Giai Tuệ đã được gọi vào bệnh viện để giải quyết một ca phẫu thuật. Nàng hết sức khẩn trương, mái tóc đen dài buộc hờ vẫn còn tán loạn vài sợi. Giai Tuệ vội cầm lấy túi xách, áo khoác và khăn choàng, nàng nhanh chóng lái xe chạy đến bệnh viện.

Bệnh nhân lần này bị tai nạn giao thông, chấn thương vùng ngực mất rất nhiều máu, tình trạng hết sức nghiêm trọng. Không cần do dự nàng vội thay đồ phẫu thuật, nhanh chóng chuẩn bị dụng cụ, một bên nữ y tá đang lưu loát báo cáo tình hình của bệnh nhân. Nàng gật đầu tỏ ra đã hiểu, sau đó nhanh chóng bước vào cuộc phẫu thuật hết sức căng thẳng.

Sau hai tiếng miệt mài, tình hình của bệnh nhân cũng dần khả quan hơn, nàng nhanh chóng thực hiện bước cuối cùng, đem bệnh nhân cứu sống trở lại. Cuộc phẫu thuật thành công đem bệnh nhân kia trở về thế giới này.

Uể oải bước ra khỏi phòng phẫu thuật, nàng báo cáo một chút tình hình cho người nhà bệnh nhân để họ có thể yên tâm rồi rời khỏi.

Đến phòng nghỉ ngơi, nàng thở phào nhẹ nhõm, lấy khăn giấy lau vài giọt mồ hôi trên trán, sau đó không nhịn được liền uống một ngụm nước. Những cuộc phẫu thuật loại này, mấy năm nay nàng đều trải qua, nhưng dù sao cũng vẫn có chút căng thẳng.

"Cô thật giỏi a, tôi thực khâm phục". Một cô gái cũng mặc đồ blouse mở cửa bước vào. Giai Tuệ nhìn thấy cô ấy thì mỉm cười.

"A Châu à, đó là nhiệm vụ của tôi thôi mà, đừng suốt ngày chọc ghẹo tôi nữa". Nàng mỉm cười khoác khoác tay.

"Vẫn khâm phục a, đi ăn không? Tôi mời cô, mới sáng sớm chắc cô cũng chưa ăn gì nhỉ?". A Châu tiến tới hai tay chống lên bàn làm việc nhìn nàng cười vui vẻ.

"Được, như vậy tôi sẽ không khách sáo đâu". Giai Tuệ ánh mắt thích thú. Nàng đứng lên chuẩn bị một chút, sau đó hai người cùng nhau rời khỏi phòng.

A Châu là đồng nghiệp cùng khoa của nàng, cũng là người hay trò chuyện cùng nàng, ngoài Tiểu Hân thì A Châu chính là người bạn thân thiết thứ hai của cô. Cô ấy cũng thực sự thấu hiểu người khác, luôn ra sức quan tâm đến những người xung quanh mình.

Hai nữ nhân xinh đẹp ra khỏi cỗng bệnh viện, hí hửng tươi cười, lại chuẩn bị di chuyển đến một quán ăn sáng kiểu truyền thống gần đó. Dọc đường đi bắt gặp không biết bao nhiêu là ánh nhìn của mọi người, hai nàng cũng e ngại lướt qua.

"Trời hôm nay thực lạnh a, cóng chết tôi". A Châu ai oán vì quên mang áo khoác ra ngoài.

"Lấy khăn choàng của tôi đi". Nàng mở khăn choàng đưa về phía A Châu.

"Được, cảm ơn cậu". A Châu cười cảm ơn, tiếp nhận.

"Đi lẹ a, tôi đói sắp chết rồi, còn trở về giải quyết một chút công việc". Nàng vừa nói cũng thấy biển hiệu quán ăn xuất hiện trước mặt.

"Được được, vào thôi, tôi cũng đói". Hai người sau đó mang tâm trạng thoải mái liền nhanh chóng bước vào quán ăn.

Vũ: Ủng hộ mình nhé! Love u