Mùa Thu Năm Ấy Trời Xanh Mãi

Chương 37

Chương 37: Chỉ là... xa cách một chút thôi.

---

Sau bữa tiệc chia tay ở nhà của Cao Hân, mọi người lại quay về quỹ đạo vốn có của chính mình, tiếp tục công việc còn tồn đọng. Thời gian cũng nhanh chóng trôi qua, chỉ còn hơn một tuần nữa liền đến Tết Nguyên Đán, nhà nhà người người tấp nập chuẩn bị khiến thành phố một lần nữa sôi nhộn nhịp.

Giang Nhật Hàn cùng Lưu Việt Mẫn phải di chuyển đến thành phố Z công tác một tuần. Giai Tuệ cùng A Châu vì đã bước vào mùa xuân nên các nàng đều như thường lệ cùng bệnh viện đi đến trại mồ côi ở vùng quê xa xôi phía nam, thực hiện kiểm tra sức khỏe cho những em bé và những người dân ở đó. Cao Hân ở lại chuẩn bị thủ tục xuất cảnh, bận rộn đến sứt đầu mẻ trán nên cuối cùng dù mong muốn nhưng vẫn phải lựa chọn ở lại.

Bách Linh tâm trạng dạo này có thể nói đều do Việt Mẫn định đoạt, hai người lại chưa từng có không gian riêng để nói chuyện đàng hoàng với nhau. Đến ngày Việt Mẫn đi công tác, cũng rất đột ngột, nàng chỉ biết yên lặng đáp ứng theo, dặn dò chăm sóc cô ấy một chút. Khoảng thời gian này, Tiêu Lạc Nhan kia vẫn thường hay lui tới quan tâm trò chuyện với nàng.

Có thể nói Tiêu Lạc Nhan từ một người nàng không hiểu rõ lại lần lượt lần lượt bước vào cuộc sống hỗn loạn của nàng, mang theo phần ấm áp cùng thấu hiểu đặt bên cạnh nàng. Nàng thừa nhận cô ấy dường như mang đến cho nàng cảm giác rất khác, khác xa với tất cả mọi người. Nụ cười của Lạc Nhan, mang đến cho nàng ấm áp cùng tươi trẻ như Mặt Trời buổi sớm, gột rửa tâm hồn nặng trĩu của nàng.

Nhiều lần như vậy, khiến Bách Linh sinh ra loại cảm giác rất thân thuộc, khiến nàng muốn mình mãi mãi chìm đắm trong đó. Nhưng một lần nữa cũng mang đến cho nàng một nỗi hoảng sợ vô hình, nó dường như muốn đánh chiếm nàng, muốn khiến nàng hoàn toàn gục ngã. Tiêu Lạc Nhan nhẹ như gió xuân bước vào cuộc sống nàng, cư nhiên lại tồn tại khắc sâu như vậy, khiến nàng không thể nào dứt ra. Trong lòng, Bách Linh đã thầm có đáp án cho mình. Lý trí nàng lại càng không muốn thừa nhận nó, nhưng trái tim nàng cũng không thể bày xích mối quan hệ này.

"Đang nghĩ gì vậy?". Tiêu Lạc Nhan vẫn như cũ, xuất hiện đột ngột sau lưng nàng.

"À không". Bách Linh nhận ra giọng nói quen thuộc, cũng không còn giật mình nữa.

"Lại uống rượu?". Tiêu Lạc Nhan theo thói quen kéo ghế bên cạnh nàng ra, chậm rãi ngồi xuống, giọng nói nghe làm sao cũng có chút trách móc.

"Ừ, uống một chút"

Từ lúc ở chỗ Việt Mẫn đau lòng quay trở về, nàng mỗi ngày đều uống rượu, xem nó như một hình thức giày vò bản thân mình. Bách Linh uống đến đầu óc quay cuồng, uống đến khi bao tử đau rát cũng không muốn ngừng lại, chỉ bởi vì khi say nàng mới có thể an tâm ngủ, không cần suy nghĩ gì nữa.

"Hôm nay em uống với chị". Bách Linh ngạc nhiên nhìn qua Lạc Nhan, thấy cô ấy rạng rỡ nở nụ cười. Cũng đã qua thời gian tiếp xúc khá lâu, nàng biết cô ấy thực sự không thích uống rượu, cũng không thích ồn ào, nhưng mỗi lần đều đến đây tìm nàng, hôm nay đột nhiên lại muốn uống cùng nàng.

"Uống đi, đừng nhìn em như vậy". Cô ấy nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của nàng, một lần nữa nở nụ cười. Tay cầm lấy chai rượu va vào ly rượu đang cầm trên tay nàng, tiếng thủy tinh va vào nhau kéo nàng từ mê man trở về hiện thực. Nàng cảm thấy có lỗi với người trước mặt mình, chỉ vì nàng thực sự không còn lựa chọn nào khác.

Hai người không biết đã ngồi bao lâu, Bách Linh say mèm nằm ngục xuống bàn, nhân viên thấy vậy lo lắng. Tiêu Lạc Nhan ra hiệu họ yên tâm, cô đưa nàng ấy về nhà.

Ánh mắt Lạc Nhan gợn sóng, đưa Bách Linh lên xe liền lái trở về nhà của nàng. Về đến nơi đó cũng chính là đối mặt với màn đêm tối om, cô nhìn thấy liền đau lòng nàng. Mỗi ngày nàng đều như vậy trở về nhà, trầm mình trong bóng tối cô đơn đó sao?

Lấy chìa khóa trong túi xách của nàng mở cửa nhà, Bách Linh giờ phút này hoàn toàn phụ thuộc vào cô, Lạc Nhan từng bước từng bước dìu nàng vào phòng. Nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, đem giày cao gót cởi ra. Lạc Nhan tiến lại gần nàng, đem vài sợi tóc tán loạn trước mặt nàng vén qua một bên, khuôn mặt gầy gò nhanh chóng hiện ra làm cô đau lòng. Bách Linh không phải thực sự say, chỉ là hôm nay nàng muốn biết Lạc Nhan đối với nàng là thế nào, có giống suy nghĩ của nàng hay không mà thôi.

"Đừng giày vò bản thân nữa, sẽ không tốt, em sẽ không nỡ..."

Nàng nằm trên giường, yên lặng lắng nghe cô ấy nói, chỉ nghe thấy cô ấy thở dài một tiếng sau đó cũng không còn bất kì động tĩnh nào khác thì biết Lạc Nhan đã rời khỏi rồi. Hơi ấm nơi bàn tay cô ấy chạm vào vẫn còn vương trên tóc nàng, khiến nàng tham luyến nó. 

Bách Linh mở to mắt nhìn lên trần nhà tối đen như mực, đau lòng với suy nghĩ của chính mình. Tại sao hết lần này đến lần khác nàng lại không thể có được tình yêu trọn vẹn, có phải do nàng cố chấp, ích kỷ quá rồi hay không? 

Lạc Nhan, xin lỗi em...

---

Giang Nhật Hàn cùng Việt Mẫn đang trên đường từ tiệc xã giao trở về khách sạn. Đường xá bị mưa làm cho trơn trượt hơn rất nhiều, Nhật Hàn tỉnh táo nên nhận nhiệm vụ lái xe chở Việt Mẫn trở về. 

"Kết hôn chuẩn bị sao rồi?". Nhật Hàn dừng chờ đèn đỏ xoay sang hỏi con người hơi say bên cạnh.

"Đã có người chuẩn bị, mình không cần quan tâm". Việt Mẫn giọng khàn đặc trả lời, thở ra một hơi nặng nhọc.

"Kết hôn cũng là cậu a, đừng như vậy". Đèn xanh chuyển, Nhật Hàn lại đạp ga tiến về phía trước. Sau đó cũng không nghe cô ấy trả lời, Nhật Hàn cũng tập trung lái xe.

"Cậu nói, mình bây giờ hối hận có phải quá muộn không?". Lưu Việt Mẫn ngồi đó vẫn nhắm mắt, từ từ nói ra.

"Sao lại hối hận, em ấy làm gì sai với cậu sao?". Nhật Hàn khó hiểu, xoay qua nhìn cô.

"Không có"

"Vậy tại sao lại hối hận chứ?"

"Thôi không có gì. Lái xe về khách sạn cho mình ngủ một giấc đi, mình mệt rồi". Lưu Việt Mẫn cũng không nói tiếp, yên lặng nhắm mắt muốn ngủ, Nhật Hàn thấy cô không có ý nói tiếp thì cũng không còn hỏi nữa, tiếp tục tập trung lái xe.

Nhật Hàn thừa nhận mình trong đoạn thời gian này không thường hay quan tâm đến cảm xúc của người bên cạnh kia, đến chuyện giúp cậu ấy chuẩn bị đính hôn cũng không giúp được, cậu ấy buồn chuyện gì cũng không thể ở cạnh giải quyết cùng như lúc trước nữa. Lòng thầm dâng lên chút cảm giác tội lỗi, cô nghĩ sau này phải tự mình quan tâm Việt Mẫn nhiều hơn một chút.

Nhật Hàn lái xe vào đoạn đường một chiều để đi ra đường lớn, đột nhiên ở phía trước xuất hiện một con chó chạy đến đâm thẳng vào đầu xe của hai người. Nhật Hàn bị dọa, nhanh chóng bẻ lái sang trái, hốt hoảng thành một đoàn. Việt Mẫn đang mơ màng cũng tỉnh giấc, định hỏi cô có chuyện gì thì đã không còn kịp.

Đường mưa trơn trượt, sau khi Nhật Hàn bẻ lái qua bên trái, chiếc xe chao đảo, cô vội đạp thắng lại nhưng nó không có ngừng, một mực tiến về phía trước, cô đạp thêm vài lần cũng không có kết quả. Đến lúc kịp thời nhìn lên, chiếc xe đã đâm vào gốc cây to ở phía trước, đem cô và Việt Mẫn làm cho bất tỉnh.

Hiện trường xảy ra nhanh chóng thu hút rất nhiều người đến trợ giúp. Đầu Nhật Hàn bị đập mạnh vào vô lăng, đầu vì thế bị rách một chút, máu chảy ra thấm vào trong áo một màu đỏ tươi. Kính xe bị va đập mạnh cũng vỡ tan nát, nó rơi ra vô tình làm người cô trầy xước, trông rất khó coi. Việt Mẫn ngồi bên cạnh chịu va đập không nhẹ, bất tỉnh nhân sự.

Mọi người xung quanh đó nhanh chóng đem hai người đưa đến bệnh viện gần nhất, chuyển vào phòng cấp cứu. Chẩn đoán sơ bộ, người ngồi ở ghế phụ chỉ bị trầy xước một chút, không có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.

Còn người ngồi ở ghế lái thì nghiêm trọng hơn một chú, đầu đã một lần bị tổn thương, tuy nói lúc này vết thương trên đầu không quá nặng, nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng một chút đến thần kinh của cô, tạm thời tất cả đều đã vượt qua nguy hiểm.

Nhật Hàn một lần nữa trải qua giấc mộng kinh hoàng, vẫn như cũ, cô thấy mình bị đuổi gϊếŧ, toàn thân bị thương đến đau nhức. Một khắc nhất thời bị trượt chân, liền ngã xuống vách núi sâu thẳm. Cô khó khăn nắm lấy tia mạng sống cuối cùng của mình. Đâu đó lại vang lên âm thanh quen thuộc.

"Nhật Hàn!"

Cô vội ngẩng đầu liền nhìn thấy Giai Tuệ ở phía trên nắm lấy tay mình, không ngừng kêu tên mình. Cô thấy long lanh trong đôi mắt nàng, dường như có nước mắt đọng lại ở đó. Tim bất chợt thắt lại, làm cô khó chịu muốn buông tay.

"Chị không được bỏ cuộc! Nhất định!"

Nhật Hàn đột nhiên bật người tỉnh dậy, trong đầu vẫn còn vang lên tiếng kêu khẩn thiết của nàng. Trên tay bây giờ còn có mấy ống truyền nước rất vướng víu, chạm trúng liền ăn đau. Đầu cũng trở nên đau nhức kịch liệt, cô ôm lấy đầu của mình khó chịu lắc mạnh, từng hình ảnh của nàng dần trở về bên cạnh cô, đoạn thời gian cô mất trí nhớ cũng nhớ lại toàn bộ, đem cô một lần nữa trở về hiện thực, cô lại đau lòng nàng.

Việt Mẫn lúc này ngồi ở sofa đặt ở góc tường đang đợi cô tỉnh dậy. Mắt thấy Nhật Hàn liền đứng lên tiến lại bên cạnh, sau đó nhanh chóng gọi bác sĩ đến kiểm tra.

"Nhật Hàn, đợi một chút bác sĩ sẽ đến". Lưu Việt Mẫn lo lắng cô, bối rối không biết làm sao.

Bác sĩ cùng y tá nhanh chóng di chuyển đến, đem Nhật Hàn kiểm tra một lần. Một lúc lại chau mày khó hiểu, một lúc sau lại mỉm cười, Việt Mẫn đúng là không theo kịp tâm trạng của ông ta. Nhật Hàn vẫn ngồi đó ánh mắt mơ mơ hồ hồ không nói thêm một tiếng nào. Việt Mẫn đứng bên cạnh nhìn thấy liền lo lắng, cô chỉ sợ lần này tổn thương đến não của cô ấy, đem toàn bộ trí nhớ quên sạch thì thực sự nguy hiểm rồi a, thần kinh cũng có thể xảy ra vấn đề.

"Cô yên tâm, cô ấy không sao. Lúc trước không biết cô gái này có phải từng gặp tai nạn?". Bác sĩ nâng gọng kính, xoay người nhìn Việt Mẫn cười cười.

"Phải, cô ấy bị tai nạn, chấn thương vùng đầu, mất trí nhớ"

"Không biết rằng ông Trời thương cô ấy có phải không, thương thế sẽ rất nhanh khỏi thôi". Ông cũng không nói nhiều, Việt Mẫn vui mừng nhanh chóng bắt lấy tay ông cảm ơn vài tiếng, sau đó ông lại cùng y tá tiến ra ngoài.

Việt Mẫn sau khi hoảng loạn tiếp nhận thông tin, một giây đột nhiên đứng hình, đại não của cô không thể tin vào nguồn thông tin mình nhận được, giây thứ hai cô chính thức chạy lại ôm Nhật Hàn vẫn còn đang ngây ngốc kia.

"Việt Mẫn, mình nhớ lại rồi, cậu cũng... đừng nói cho Giai Tuệ biết"

Việt Mẫn vui vẻ không lâu, lại nghe Nhật Hàn nói cô ấy nhớ lại rồi, Việt Mẫn vui vẻ ôm chặt cô, nhưng một lúc sau lại khó hiểu về quyết định của Nhật Hàn. Cô ấy ghé sát lỗ tai cô nói vài câu, cô sau đó liền thoải mái đồng ý.

---

Giai Tuệ cùng bệnh viện đi đến hỗ trợ trẻ em mồ côi và người dân ở vùng quê khó khăn, bận bận rộn rộn tối mặt tối mài nhưng nàng lại nghĩ đây chính là một công việc ý nghĩa, liền không cảm thấy mệt mỏi. Vài lần trò chuyện điện thoại cùng Việt Mẫn, nàng chỉ hỏi thăm tình hình của Nhật Hàn, cuối cùng lại yên lặng đem di động tắt đi.

"Uống nước không?". A Châu từ phía sau tiến lại, ngồi ở cạnh nàng.

Hoàng hôn cũng đã xuống núi, mang đến cho nơi này một mảng tối đen yên tĩnh, xung quanh mọi người bắt đầu đốt lửa sáng rực. Mùa xuân ở nơi đây chung quy cũng vẫn còn rất se lạnh, nhưng không khí lại vô cùng tốt đẹp. Ngày mai nàng phải trở về rồi, người dân ở đây vì muốn cảm ơn bệnh viện nên liền muốn tổ chức một bữa tiệc ấm cúng nho nhỏ.

"Sao biết mình ở đây?". Giai Tuệ tiếp nhận ly nước nóng từ tay A Châu, hai tay ôm trọn mong nhận lại chút ấm áp.

"Là Mạch Mạch nói cho mình, con bé ngồi ở đằng kia quan sát cậu cũng không dám tiến lại". Cả hai người đều nhìn về bé gái đang ngồi ở chiếc ghế đằng sau, A Châu ngoắt tay kêu nó, nó liền nhanh chóng tiến lại.

Mạch Mạch là bé gái mà Giai Tuệ chữa trị đầu tiên, năm nay nó vừa tròn bốn tuổi. Điều kiện sống ở đây vô cùng khó khăn khiến con bé rất gầy, xương sườn đều có thể đếm đủ mấy cái, kì lạ da dẻ lại vô cùng trắng lại mịn màng.

Nhưng thứ đầu tiên thu hút nàng chính là đôi mắt của con bé, trông rất giống đôi mắt của Nhật Hàn, cười lên liền rất rạng rỡ. Con bé đôi khi rất hoạt bát, nhưng cũng có lúc sẽ trầm mặc. Từ nhỏ nó đã bị chuyển đến đây, ba mẹ đều không có, nàng trong lòng thực sự thương cảm nó.

"Mạch Mạch đã ăn no chưa nhỉ?". A Châu vui vẻ ôm nó trong lòng, vỗ vỗ vào cái bụng nhỏ của nó. Tiểu Mạch ngượng ngùng bắt đầu đỏ mặt, nó lấy tay che cái bụng mình lại, sau đó ngẩng đầu cười cười với A Châu.

"Dì Châu!". Con bé gọi A Châu một tiếng dì, khiến mặt cô ấy đầy hắc tuyến, lập tức ghét bỏ ném nó qua cho Giai Tuệ đang cười cười nhìn nó.

"Cậu đối xử với con nít như vậy a?". Giai Tuệ bất ngờ tiếp nhận, nhẹ nhàng ôm lấy nó vào lòng, dùng tình thương như mẹ ruột mà đối với Tiểu Mạch. Trong mỗi người phụ nữ, đâu đó sẽ tồn tại tình yêu thương của người mẹ, mà Giai Tuệ lại không ngoại lệ, nàng sau này cũng mong muốn vì Nhật Hàn, sinh cho cô ấy một đứa con.

"Tiểu Mạch ngoan"

Tiểu Mạch đột nhiên được nàng ôm, lại thêm ngượng ngùng, cuối đầu không lên tiếng.

"Sao vậy, có gì muốn nói, hửm?". Giai Tuệ thấy nó như vậy, quan tâm hỏi.

"Lương bác sĩ có trở lại không?". Giai Tuệ một chút bật cười ra, thì ra con bé vẫn chưa biết tên nàng, nghe mọi người gọi thì bắt chước gọi nàng là "Lương bác sĩ", Nhật Hàn cũng hay lấy cái tên này ra đùa giỡn cùng nàng.

"Ta tên là Lương Giai Tuệ a, sau này có dịp sẽ trở về thăm con. Được không?". Giai Tuệ cười cười xoa đầu nó, Tiểu Mạch đôi mắt sáng rực cười nhìn nàng, làm nàng có chút ngẩn người. Kì thực, nàng cũng yêu quý con bé, cũng muốn trở lại đây, cùng Nhật Hàn.

"Dì, sao lúc nãy lại buồn?". Trẻ em tuy nói ngây ngây ngô ngô nhưng thực ra lại dễ dàng nhận ra sự thay đổi tâm trạng của người khác nhất, tiểu Mạch này lại so với những đứa trẻ khác trưởng thành hơn rất nhiều. Giai Tuệ nhìn nó ôn nhu, cuối xuống nói nhỏ với nó.

"Không sao, con đừng lo lắng"

"Chỉ là... ta cảm thấy nhớ một người". Câu này nàng cũng không nói ra, chỉ đặt ở trong lòng mình.

Buổi tối đó diễn ra vô cùng êm đềm, sáng sớm mọi người đã chuẩn bị hành lí quay về thành phố. Tiểu Mạch cũng thức dậy từ sớm, lúc Giai Tuệ rời khỏi nó chạy đến nhét vào tay nàng một khối rubik, sau đó cười cười vẫy đôi tay nhỏ nhắn tạm biệt nàng.

Ngồi trên xe lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật lần lượt lướt qua, tay nàng mân mê khối rubik, sau đó lại phát hiện ở trong đó có một tờ giấy. Nàng tò mò đem nó ra nhìn một chút, bất giác mỉm cười. Trong giấy là một bức vẽ, nét vẽ trẻ thơ tuy chưa tốt lắm nhưng lại mang đến cảm giác vô cùng ấm áp, nàng nhẹ nhàng gấp lại bỏ vào trong túi xách, đem mình ngủ một giấc.

Kì thực, lần này trở về thành phố cũng chính là muốn nhanh chóng đón giao thừa cùng mọi người, thời gian năm trước trở về có lẽ sớm hơn mấy ngày so với năm nay, lần này đi đến đây có chút lâu rồi, nên trở về liền đúng vào ngày giao thừa. Lần này nàng cũng không trở về nhà của mình được, một năm nữa lại ăn tết xa nhà.

Dạo này không chỉ bị mất ngủ mà còn ngủ nghiến răng =))) không biết làm sao nữa luôn ớ... 

Hay thì vote thôi nà, chương sau sẽ up nhanh thôi, cùng hóng...