Mùa Thu Năm Ấy Trời Xanh Mãi

Chương 9

Chương 9: Chúng ta sống chung một thành phố.

---

Sáu giờ rưỡi sáng hôm sau, báo thức vang lên đánh thức con người lười nhác đang nằm cuộn trong chiếc chăn kia. Nhật Hàn mang thân thể có chút mệt mỏi cùng đau nhức thức dậy, tay tựa như không có lực, chậm rãi vươn lên xoa xoa hai thái dương.

Tối hôm qua cô trở về nhà thì trời đã rất khuya. Mọi người trong nhà cũng đã say giấc hết. Với trạng thái mệt mỏi và buồn bã lúc đó, cô đi một mạch lên phòng rồi ngủ đến sáng. Và có lẽ hôm qua do ngồi ở ngoài trời lạnh khá lâu nên bây giờ đâm ra cô bị cảm mạo, khiến cơ thể rất khó chịu. Đầu thì lại đau kịch liệt do bia rượu. Nhật Hàn ngồi trên giường thở dài, cảm thấy bản thân mình hôm qua đã quá tùy hứng rồi!

Mặc dù cảm thấy cơ thể bị cảm mạo nhưng bản tính ưa thích sạch sẽ của Nhật Hàn khiến cô nhanh chóng bước vào phòng tắm để tắm gội bản thân, đồng thời cũng muốn rửa trôi đi những chuyện không vui vào ngày hôm qua nhằm lấy lại tinh thần. Cô bật nước nóng, điều chỉnh nhiệt độ vừa phải rồi ngâm mình vào dòng nước ấm áp đó. Quả nhiên hiệu quả đem lại tốt hơn rất nhiều.

Một lúc sau cô bước ra ngoài với trạng thái tỉnh táo, tươi trẻ hơn nhiều. Nhẹ nhàng cầm khăn tắm lau đi phần tóc bị ướt, cô bắt đầu sắp xếp đồ đạc bỏ vào vali của mình. Cảm thấy đã chuẩn bị đầy đủ, Nhật Hàn đem vali đặt ở một góc phòng chuẩn bị cho trưa này rời đi. Hoàn tất lại cảm thấy bụng mình kêu lên vài tiếng xấu hổ, cô nhanh chóng đóng cửa phòng rồi đi xuống lầu tìm cứu viện.

Vừa bước đến cầu thang, cái mũi thính của Nhật Hàn cũng đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngon từ nhà bếp đi đến. Nhanh chóng tăng cước bộ, cô liền đi một mạch đến bàn ăn.

"Em dậy rồi à? Có thấy mệt trong người không? Hôm qua thấy em về trễ như vậy". Chị dâu thấy Nhật Hàn thì mỉm cười, đồng thời đem những món cuối cùng đặt lên bàn. 

"Dạ. Lúc nãy đã ngâm qua nước ấm một chút, bây giờ cũng đã thoải mái hơn rất nhiều. Hôm qua... khiến anh chị lo lắng rồi". Nhật Hàn nhanh chóng tiến đến nhà bếp giúp đỡ chị dâu, vừa đi vừa gảy đầu cười. Cô tưởng ngày hôm qua hành tung của mình trở về sẽ không bị phát giác, ai ngờ lại bị hai vợ chồng anh họ phát hiện.

"Ừm, vậy tốt rồi. Lâu rồi mới trở về, đi chơi một chút cũng không sao. Gia Minh, vào ăn cơm thôi anh". Chị dâu mỉm cười vỗ vai Nhật Hàn chuẩn bị ngồi xuống ghế, sẵn tiện nói vọng ra phòng khách.

"Được, anh vào ngay. Đi thôi Tiểu Văn, vào ăn cơm nào". Gia Minh đặt Tiểu Văn từ trên sofa xuống đất, cậu bé lon ton chạy vào nhà bếp đi thẳng đến chỗ của Nhật Hàn. Nhật Hàn mỉm cười xoa đầu cậu bé, cô ngồi trên ghế dùng sức đem Tiểu Văn đặt lên đùi mình.

"Nào Tiểu Văn, ngồi đây nhé". Hai tay nhóc tỳ đập đập lên bàn, biểu cảm thích thú.

"Em phải chú ý sức khỏe của mình. Đừng quá mệt mỏi". Gia Minh vừa vặn ngồi vào bàn tiếp nhận cái khăn từ vợ mình lau đi đôi tay, chậm rãi hướng Nhật Hàn nói.

"Dạ, em sẽ chú ý hơn". Nhật Hàn cảm kích hai người, mỉm cười véo hai cái má của Tiểu Văn.

"Ừm. Nghe nói em chuẩn bị đi à?". Gia Minh vừa tiếp nhận chén cơm từ vợ mình, vừa xoay sang Nhật Hàn.

"Dạ. Thực ra trưa nay em định lái xe đến đó, nhanh chóng thu xếp công việc". Nhật Hàn cùng Tiểu Văn vui đùa một chút, anh họ ngồi bên cạnh vừa nghe cô nói vừa mỉm cười.

"Công ty thu xếp rồi à"

"Lần này họ điều em đến làm phó tổng của chi nhánh thành phố B". Cô ngẩng đầu lên nhìn anh mình.

"Vậy cũng tốt. Một lát chị dâu chuẩn bị cho em một ít đồ mang đi, thôi ăn đi rồi còn chuẩn bị". Gia Minh ôn nhu ra hiệu mọi người ăn cơm, anh gắp một miếng thịt đưa đến cho vợ mình rồi lại thêm một miếng cho Nhật Hàn.

"Dạ được. Mời anh chị ăn cơm". Nhật Hàn mỉm cười nhìn anh mình.

"Mấy chuyện này, có đáng là bao". Gia Minh mỉm cười ấm áp.

Buổi sáng tại Giang Gia cứ thế diễn ra vô cùng ấm áp.

-----

Giai Tuệ đã tạm biệt ba mẹ để khởi hành từ lúc sáng sớm vì nàng còn có rất nhiều công việc cần giải quyết ở bệnh viện. Tối hôm qua, nàng không ngủ được, trong đầu nổi lên nhiều suy nghĩ. Một mực lại nhớ đến cảnh tượng tối hôm qua dưới ánh trăng, lòng nàng âm ỉ khó chịu.

A Châu ngồi ở ghế phó lái đã ngủ từ lúc mới lên xe, cô nàng này hôm qua đến giờ luôn thích thú với những cảnh vật ở quê nhà nàng, thiệt là như con nít mà. Mỉm cười lắc đầu, nàng quyết tâm tập trung lái xe dẹp bỏ đi tất cả suy nghĩ, nhanh chóng trở về thành phố B.

Mấy tiếng mệt mỏi lái xe, rốt cuộc cũng đã đến nơi. Giai Tuệ chạy sang nhà A Châu rồi thả cô ấy xuống đó, một mình chạy vào bệnh viện giải quyết công việc. Công việc mấy hôm nay tồn động không ít, lại cảm thấy nặng nhọc hơn rồi, nàng thầm thở dài.

Giai Tuệ vừa đến phòng làm việc, cô y tá của nàng cũng theo vào ngay, trên tay còn mang tập hồ sơ to tướng.

"Đây là tài liệu mà trưởng khoa gửi cho bác sĩ, còn đây là hồ sơ bệnh án của những bệnh nhân mà bác sĩ theo dõi". Y tá thái độ chuyên nghiệp nói một mạch vào trọng tâm sau đó đặt hồ sơ lên bàn.

"Cảm ơn cô, tôi sẽ xem. Cô ra ngoài trước, có gì tôi sẽ gọi sau". Giai Tuệ vừa bước vào phòng liền khoác lên mình chiếc áo blouse trắng tinh, đeo thêm kính cận vào, tay vén vài làn tóc mất trật tự lại, nàng lật từng tập hồ sơ ra xem xét.

Tài liệu mà trưởng khoa gửi cho Giai Tuệ chính là lịch trình sang Úc để học tập và công tác, thời gian ít nhất là khoảng hai năm mà lâu nhất là ba năm tùy theo nhu cầu học tập của từng người. Đảo mắt qua một lượt lại thấy tên nàng dẫn đầu trong danh sách các bác sĩ được đi, thời điểm bắt đầu là tháng hai năm sau, cũng chính vào thời điểm sau tết nguyên đán vài ngày.

Thực sự thì nàng rất mong muốn có thể học hỏi được thêm nhiều thứ từ đó cứu giúp thêm nhiều người bệnh, nhưng thực sự nàng cũng cần phải suy nghĩ thật kĩ. Đặt tài liệu qua một bên nàng lại tiếp tục xem qua bệnh án. Tình hình bệnh nhân của nàng cũng tiến triển khá tốt, không có dấu hiệu xấu.

"Lần này nhất định phải đền đáp Tiểu Hân thật tốt rồi!"

Đang mê man suy nghĩ xem nên đền đáp bạn thân Cao Hân kia như thế nào thì tiếng chuông điện thoại vang lên đánh vỡ mạch suy nghĩ của nàng. Giai Tuệ nhanh chóng nhấc điện thoại, là trưởng khoa.

"Dạ cháu nghe đây trưởng khoa". Bên kia đầu dây cũng lập tức vang lên một giọng trầm khàn.

"Vâng, cháu sẽ suy nghĩ... cháu cảm ơn ngài đã đề bạc. Nếu có thay đổi cháu sẽ trực tiếp tìm ngài. Vâng ạ, tạm biệt"

Trưởng khoa cũng tiếp nhận thông tin thật nhanh, biết nàng đã trở về thì đã nhanh chóng hỏi thăm nàng. Đối với vấn đề sang Úc lần này, nàng thật sự phải suy nghĩ kĩ. Đây là một cơ hội tốt để nàng có thể trau dồi kinh nghiệm thêm. Vị trưởng khoa này rất tín nhiệm nàng, ông cũng là một người rất tài, tuổi tác thì cũng khoảng chừng hơn bốn mươi một chút. Nàng thực sự cũng không mong muốn phụ lại sự kì vọng của trưởng khoa.

Ngả đầu ra sau ghế, Giai Tuệ hít hơi thật sâu. Sau đó đứng dậy, nhanh chóng đến thăm bệnh nhân của mình.

Giai Tuệ sáng sớm chỉ ăn một chút ở nhà liền phải lái xe trở lại thành phố B, đến giờ cũng chưa ăn thêm một chút gì vào trong bao tử, thực sự công việc khá nhiều nên thời gian cũng hạn hẹp. Sau khi hoàn thành công việc thì mong muốn cho mình chút thời gian thư giản, nàng rủ Tiểu Hân cùng nhau ra ngoài ăn trưa. Hai người gặp nhau như cá gặp nước, hàn thuyên nói chuyện vui vẻ.

"Chị ta trở về rồi à". Tiểu Hân vừa đặt đũa xuống liền hỏi. Nàng lúc trước cũng có quen biết với Nhật Hàn vì từng cùng nhau tham gia vài cuộc thi ở thời cao trung, cũng từng giao lưu với cô ấy rất thân thiết mà sau này gặp được Giai Tuệ, nàng cũng hay kể về cô ấy. 

"Sao cậu biết? Mà chị ấy về rồi thì cũng làm sao đâu". Giai Tuệ biết cô đang nói đến Nhật Hàn, thái độ bình tĩnh mà trả lời.

"Chị ta không tìm cậu nói chuyện à, không phải chừng ấy năm cậu vẫn đợi chị ta hay sao?". Cao Hân không vòng vo trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Người trước mặt nàng chính là một người cố chấp, rõ ràng là đợi người kia từng ấy năm, bây giờ thấy họ trở về lại một mực lơ đi. Nàng khinh!

"Mình có vô tình gặp chị ấy. Nhưng có nhiều chuyện cậu không hiểu được đâu. Chị ấy bây giờ cũng sống rất tốt mà. Thôi ăn mau đi rồi về". Nàng rủ mi nặng nhọc nói, vội đánh trống lãng.

"Làm sao cậu biết chị ấy đang sống tốt, đừng để lý trí lấn át con tim, người trong lòng cậu, cậu ắt sẽ hiểu rõ, đừng để mình hối hận". Tiểu Hân nhìn nàng nói ra từng chữ.

Giai Tuệ vẻ mặt hơi suy tư nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, đem cà phê uống một ngụm.

Mình sẽ hối hận sao? Mình cũng không biết.

"Thôi được rồi, mình hiểu, cảm ơn cậu. Mau ăn đi rồi về làm việc". Nàng xoay người đối diện Cao Hân chậm rãi mỉm cười.

----

Khoảng hơn giữa trưa, Nhật Hàn chuẩn bị xuất phát. Vấn đề là thằng nhóc cứ níulấy không buông cô, mặc cho ba mẹ nó có dỗ dành cỡ nào cũng không chịu.

"Nào Văn Văn ngoan, cô đi rồi khi cô về cô sẽ mua thật nhiều đồ chơi cho con. Còn có bánh kẹo nữa, chịu không?". Đến lượt cuối cùng cô cũng xuất chiêu dụ dỗ con nít.

"Có thật không?". Nghe đến đồ chơi, bánh kẹo, mắt nhóc con sáng long lanh.

Chính thức sập bẫy!

"Tất nhiên rồi, cô có khi nào lừa con a? Nhưng Tiểu Văn phải ngoan mới được". Thái độ ngọt ngào, giọng nói nhẹ nhàng, đúng là dụ hoặc.

"Dạ được". Tiểu Văn lúc này nín khóc hẳn, thằng bé choàng tay qua cổ cô ôm một cái rồi tách ra về bên mẹ, nhưng thái độ vẫn có chút luyến tiếc.

"Thôi, em đi nhé, tạm biệt anh chị, khi nào rảnh em sẽ trở về thăm hai người". Cô mỉm cười hướng vợ chồng Gia Minh vẫy tay trước khi bước lên xe.

"Được, nhớ chú ý sức khỏe, chị dâu đã cực khổ nuôi em rồi đấy. Đừng để bị sụt cân". Gia Minh ẵm Tiểu Văn cười nói.

"Dạ, anh chị cũng vậy, em sẽ chú ý hơn". Nói xong cô nhanh chóng ngồi vào xe, khởi động động cơ. Chuẩn bị lên đường đi đến thành phố B. Tâm trạng đột nhiên có cảm giác chờ mong.

Thành phố B được coi là một trung tâm kinh tế hiện đại bậc nhất, là mảnh đất vàng để phát triển. Đa số những doanh nhân lớn và công ty nước ngoài đều đầu tư vào đây. Không gian sống ở đây cũng rất tốt, rất thích hợp để sinh sống. 

Tuy nói rằng, Nhật Hàn định về đây nghỉ ngơi một thời gian rồi mới bắt đầu làm việc nhưng mà công ty ở nước ngoài điều cô về thành phố B làm việc ngay, cũng tại vì có một số công trình cần nhanh chóng thực hiện, hiện tại đang trong giai đoạn nước rút. Cô cũng không phàn nàn vì vốn dĩ công việc này cũng là đam mê của cô. Về đây thì Nhật Hàn tạm thời giữ chức Phó tổng công ty, chuyên về các mảng thiết kế nhà cửa cũng như các công trình kiến trúc lớn khác.

Đối với Nhật Hàn thì tất cả đã không quá xa lạ, đều là chuyên môn, chỉ cần một ít thời gian để làm quen với môi trường mới, đồng nghiệp mới.

Thực ra thì bao nhiêu năm làm việc, cô cũng tạo được không ít mối quan hệ, cũng dễ dàng trong công việc hơn, đặc biệt là môi trường mới như thế này.Nhưngmọi thứ này gộp lại cũng quan trọng bằng chuyện, nàng, Lương Giai Tuệ cũng ở đây.

Đến thành phố B cũng đã gần chiều, cảnh vật hiện ra trước mắt khiến Nhật Hàn thích thú không ít. Đem xe đỗ vào gara rồi nhanh chóng lấy chìa khóa mở cửa nhà. Ngôi nhà này là do cô tự thiết kế rồi lên kế hoạch từ lúc ở nước ngoài, sau đó gửi về cho anh họ, Gia Minh trực tiếp giúp đỡ cô từ trong ra ngoài. Mọi thứ đều chuẩn bị cho cô, nên khi nào đến là có thể vào ở ngay. Lòng cô nhìn ngôi nhà, thầm cảm kích.

Căn nhà được thiết kế với diện tích nhỏ nhưng không quá chật hẹp vì cô vốn thích không khí ấm áp trong nhà. Thiết kế kiểu đơn giản hiện đại, gồm hai phòng ngủ ở cạnh nhau, một phòng làm việc riêng cách với khu vườn nhỏ một tấm thủy tinh trong suốt, ngoài ra còn có nhà bếp và phòng khách được nối liền với nhau.

Phía trước nhà được bao bọc bằng hàng rào gỗ màu trắng, sau nhà cũng được trồng nhiều loại rau xanh. Trong một dãy phố, nhà cô như tách biệt, mang cho người ta cảm giác tươi mới cùng năng động.

Nhật Hàn đi xung quanh nhà xem xét, lại suy nghĩ, vẫn là có thêm một người nữa thì tốt hơn, cô gảy đầu chán nản. Cô mang theo balo vào phòng ngủ, sau đó chậm rãi lấy từ trong túi một bức ảnh đặt lên đầu giường. Ánh mắt ngắm nghía một chút rồi mỉm cười, đặt lưng nằm xuống giường nghỉ chóc lát.

Một lúc sau thì bước đầu sắp xếp đồ đạc gọn gàng vào phòng rồi chuẩn bị làm bữa tối. Đồ đạc đem đến đây cũng không nhiều lắm, nhưng tốn không ít sức lực. Bữa tối được Nhật Hàn làm đơn giản, sau đó đem nó giải quyết nhanh chóng.

Ăn tối cũng đã xong, cô trở về phòng lướt web một chút, đầu lại cơ hồ đau nhức. Nhật Hàn quyết định đi ngủ.

Về phía Giai Tuệ, công việc tồn động quá nhiều, đến gần nửa đêm nàng mới về đến nhà. Cô đơn về nhà như thế này chính là điều quen thuộc đối với nàng. Giai Tuệ mệt mỏi xoa xoa cái thắt lưng đau nhức, đem túi xách bỏ lên kệ rồi nhanh chóng lấy đồ đi vào phòng tắm. Đem mình thoải mái từ phòng tắm đến giường, nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tại thành phố phồn hoa náo nhiệt, lại tồn tại hai con người cùng với một tâm hồn cô đơn buồn bã. Đêm tịch mịch đó cứ thế trôi qua lặng lẽ.