Muốn Gặp Anh/ Someday Or One Day

Chương 3

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

  Năm 2019, Đài Bắc.

Sau khi A Thoát nhìn tấm hình trong điện thoại của Hoàng Vũ Huyên, thì ngẩng đầu nhìn cô một cái, rồi lại cúi đầu nhìn xuống tấm hình trong điện thoại cô, không nhịn được hỏi: “Sao cô lại cầm hình chụp chính mình đến nhờ tôi tìm người giúp chứ? Đùa tôi à?”

Hoàng Vũ Huyên lại nghiêm túc nói: “Cô gái trong bức ảnh này không phải là tôi.”

A Thoát sửng sốt một chút, càng nhìn kỹ tấm hình trong điện thoại của Hoàng Vũ Huyên.

“Thật sự không phải là cô? Nhưng mà cô ấy trông giống cô quá đó! Chờ một chút…” A Thoát đột nhiên phấn khích, “Điều này có phải là chứng minh App mà chúng tôi phát triển đã thành công rồi không? Nó thật sự tìm được người giống hệt cô trên thế giới này rồi?” A Thoát cảm động, “Hoàng Vũ Huyên, cô vậy mà lại lén khảo nghiệm giúp tôi, tôi thật sự là ——”

Hoàng Vũ Huyên không nhịn được ngắt lời cậu ta: “Tôi nhập vào không phải là dữ liệu của tôi, mà là của Vương Thuyên Thắng.”

“Vương Thuyên Thắng?” Lúc này A Thoát mới dời sự chú ý đến một cậu con trai trong bức ảnh, “Cô không nói thì tôi không có phát hiện ra, nam sinh bên cạnh đó thật sự là Vương Thuyên Thắng ư! Cho nên cô nhập vào dữ liệu của Vương Thuyên Thắng, thì lại ra hình chụp chung trước đây của hai người à?”

Hoàng Vũ Huyên chỉ vào cậu con trai trong bức ảnh nói, “Người con trai thì chắc đúng là Vương Thuyên Thắng, nhưng mà cô gái bên cạnh anh ấy không phải là tôi.”

A Thoát mặt đầy vẻ không tin: “Làm sao có thể chứ?”

“Bởi vì tôi chưa từng đến chỗ này trong tấm hình, một người con trai khác chụp hình cùng, tôi cũng không quen.” Hoàng Vũ Huyên trả lời.

Mặt A Thoát đầy vẻ cái hiểu cái không, suy nghĩ một chút, rồi lầm bầm: “Nói cách khác, cô vốn là muốn tìm một người khác có vẻ ngoài giống Vương Thuyên Thắng, nhưng không ngờ tới lại tìm được một phiên bản khác của chính mình, hơn nữa người này còn từng chụp hình với Vương Thuyên Thắng…” Cậu ta đột nhiên cau mày, “Không đúng, hệ thống sẽ tự loại bỏ dữ liệu của mình, người con trai trong bức ảnh này sao có thể là Vương Thuyên Thắng được?” Tinh thần nghiên cứu của trạch nam kỹ sư lập tức bùng nổ, A Thoát lập tức ngồi về trước máy tính, chuẩn bị kiểm tra nguồn gốc của tấm ảnh này.

Hoàng Vũ Huyên hiếm khi có đủ kiên nhẫn đứng bên cạnh cậu ta, chờ đợi kết quả.

Trong lúc nhất thời chỉ nghe thấy tiếng bàn phím không ngừng, đột nhiên A Thoát giống như nghĩ tới gì đó, thuận miệng hỏi: “Hoàng Vũ Huyên, cô nhập dữ liệu hình của Vương Thuyên Thắng làm gì? Không phải là muốn tìm một người có vẻ ngoài giống hệt như anh ấy, trực tiếp coi anh ta là ——” Cậu ta đột nhiên cảm nhận được sát khí, quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Hoàng Vũ Huyên đang nheo mắt nhìn cậu ta, như thể cậu ta mà còn nói thêm một chữ thì sẽ bị cô giết chết tại chỗ.

A Thoát vội vàng quay đầu lại, tiếp tục tập trung tìm kiếm trên màn hình máy tính.

Một lát sau, cậu ta đã tìm được nguồn gốc của bức ảnh.

Nguồn ban đầu là từ “Wretch” [1], đã bị ngừng hoạt động từ năm 2013. Từ nhật ký dữ liệu thì có thể thấy bức ảnh được tải lên vào tháng 7 năm 2010, nhưng bởi vì “Wretch” đã ngừng hoạt động từ sớm, nên cũng không thể tìm được những dữ liệu khác.

[1] Wretch: là một trang web dịch vụ mạng xã hội đã ngừng hoạt động ở Đài Loan. Tiền thân là một trong những hệ thống bảng thông báo điện tử trong khuôn viên trường sử dụng mạng học thuật của Đài Loan, được thành lập vào năm 1999. Vào tháng 8 năm 2013, Wretch bị thông báo ngừng hoạt động.

“Hoàng Vũ Huyên, cô gái này thật sự không phải là cô sao?” A Thoát vẫn không tin.

Hoàng Vũ Huyên tức giận đáp lại cậu ta: “Chính cậu vừa nãy đã nói rồi đó, bức ảnh được tải lên vào tháng 7 năm 2010, lúc đó tôi và Vương Thuyên Thắng hoàn toàn không biết nhau, làm sao chụp bức ảnh này với anh ấy được? Chẳng lẽ tôi xuyên không sao?”

A Thoát đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, nói, “Tôi hiểu rồi, chẳng trách cô muốn truy tìm nguồn gốc như vậy, hóa ra là muốn bắt tiểu tam! Khoan đã, không đúng, cô gái trong bức ảnh này biết Vương Thuyên Thắng sớm hơn cô, tiểu tam phải là cô…” Cả người cậu ta lạnh đi, lại cảm nhận được ánh mắt giết người vô hình của Hoàng Vũ Huyên. “Xin lỗi, tôi đã nói nhiều rồi.” A Thoát ngoan ngoãn tự vả miệng hai cái.

“Tóm lại, cậu nghĩ cách giúp tôi tiếp tục tra ra nguồn gốc của bức ảnh này đi.” Hoàng Vũ Huyên nói.

“Nhưng bây giờ đang là giờ làm việc ——”

“Coi như là hỗ trợ cải thiện cơ sở dữ liệu đi, không phải App của các cậu có nhiều vấn đề trong quá trình thử nghiệm à, đến lúc công bố chẳng phải sẽ là một trò cười sao?”

A Thoát lẩm bẩm vài câu, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, tiếp tục lần theo nguồn gốc của bức ảnh này trước màn hình máy tính.

Hoàng Vũ Huyên trở lại bàn làm việc của mình, nhưng trong lòng không cách nào bình tĩnh được, trong đầu hiện lên suy nghĩ: Cô gái trong bức ảnh đó rốt cuộc là ai?

Cô lại lướt điện thoại, tìm kiếm mỗi một tấm hình trên trang Facebook của Vương Thuyên Thắng, muốn tìm một vài manh mối, nhưng lại không tìm thấy gì cả.

Cuối cùng, ánh mắt của cô dừng lại ở bài đăng cuối cùng của Vương Thuyên Thắng, đó là một đoạn video ngắn, trong đó Vương Thuyên Thắng liên tục đưa ngón tay ra chọc má cô, cô không nhịn được mà nổi giận mắng anh nhàm chán, anh vừa nói xin lỗi, vừa vẫn tiếp tục cầm điện thoại quay, thấy Hoàng Vũ Huyên không để ý tới anh, lại len lén đi vòng ra sau lưng cô, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm lén dùng đầu gối đẩy phía sau đầu gối của cô, trọng tâm của cô không vững, ngã quỳ xuống dưới đất, trong video truyền tới tiếng cười lớn của Vương Tuyên Thắng.

Trong video Hoàng Vũ Huyên nhảy cỡn lên, xoay người hét về phía máy quay: “Vương Thuyên Thắng, anh đừng chạy, anh chết chắc rồi!”

Hình ảnh đóng băng ở đây.

Nhìn, rồi nước mắt lại lặng lẽ làm mờ tầm nhìn của cô.

Cô cố gắng rũ mắt xuống, không muốn để cho mọi người nhìn thấy cảnh mình đau buồn, nhưng lại trong lúc vô tình lướt qua cái tên của người like phía dưới video —— Vicky.

Trong đầu chợt lóe lên một hình ảnh, có lần cô và Vương Thuyên Thắng đang ăn cơm được một nửa trong phòng ăn, thì điện thoại để trên bàn của anh reo lên, cô liếc sang, người gọi đến chính là Vicky. Lúc ấy Vương Thuyên Thắng đã cầm lấy điện thoại, cười nói là công ty gọi tới, sau đó đứng dậy đi ra ngoài phòng ăn nói chuyện điện thoại, thấy Hoàng Vũ Huyên đang ở trong phòng ăn nhìn anh, còn giống như có sự đề phòng xoay người lại, cố tình quay lưng về phía cô.

Vicky này là đồng nghiệp trong công ty của anh sao?

Hay là A Thoát chết tiết đó đã nói đúng, Vương Thuyên Thắng có tiểu tam ở bên ngoài?

Mang theo một chút nghi ngờ, cô kiểm tra lần lượt tất cả các bài đăng trên trang Facebook của Vương Thuyên Thắng, phát hiện Vicky đã like hầu hết mọi bài đăng.

Cô càng nhìn càng thấy khó chịu, cho dù Vương Thuyên Thắng đã rời đi, nhưng cô vẫn không nén được lửa giận bùng cháy.

Chẳng lẽ… cô chỉ là một người thay thế? Một người thay thế có vẻ ngoài giống như cô gái trong hình?

Không, tuổi của Vương Thuyên Thắng trong bức ảnh không đúng, không thể là anh. Nhưng cô cũng không thể nào thuyết phục được bản thân rằng người trong bức ảnh không phải là Vương Thuyên Thắng.

Vì vậy cô lấy điện thoại ra, tìm tất cả những người bạn từng có liên quan với Vương Thuyên Thắng trong danh bạ, cho dù biết rõ làm như vậy rất đường đột, nhưng cô vẫn xác nhận từng người theo thứ tự trong danh bạ.

Nhưng mà sau khi gọi một vòng, bất kể cô có nói hết lời sẽ không bao giờ trách bọn họ bao che cho Vương Thuyên Thắng, thì vẫn không có một ai muốn nói cho cô biết Vicky là ai.

Cô nhìn người tên “Trần Tài Dụ” trong danh bạ, là bạn cùng lớp thời trung học, bạn thân thời đại học của Vương Thuyên Thắng. Người này và Vương Thuyên Thắng có mối quan hệ tốt như vậy, chắc chắn sẽ biết Vicky là ai, điều kiện tiên quyết là anh ta không che giấu cho Vương Thuyên Thắng.

Điện thoại vừa được kết nối, cô liền không khách khí hỏi: “Trần dễ dãi, tôi hỏi cậu, Vương Thuyên Thắng có phải từng có quan hệ mập mờ với một người phụ nữ tên Vicky hay không?”

Trần Tài Dụ ở đầu dây bên kia gần như nhảy dựng lên, ngạc nhiên hỏi: “Vicky? Làm sao cô biết Vicky?”

Quả đúng như vậy, Hoàng Vũ Huyên nghĩ trong lòng. Đồng thời lòng cũng lạnh đi một nửa.

Trong quán cà phê, Trần Tài Dụ vẫn cố gắng trấn an Hoàng Vũ Huyên: “Thật ra thì cậu ấy và Vicky thật sự không phải như cô nghĩ đâu, chuyện giữa bọn họ cũng không có gì cả ——”

“Anh không cần che giấu cho anh ấy nữa!” Hoàng Vũ Huyên lạnh lùng nói.

Trần Tài Dụ biết có giải thích nữa cũng vô ích, đành phải ngoan ngoãn im lặng.

Vương Thuyên Thắng cũng đã đi lâu như vậy rồi, mà Hoàng Vũ Huyên vẫn không thể buông được, anh ta hiểu, nhưng điều anh ta không hiểu là, tại sao cô cứ nhất quyết phải tìm được bằng chứng Vương Thuyên Thắng phản bội cô chứ? Cho dù tìm thấy thì đã sao? Vương Thuyên Thắng cũng đã mất hai năm rồi, cô có thể làm gì?

Cửa quán cà phê mở ra, một người phụ nữ trẻ tuổi nhỏ nhắn bước vào, sau khi nhìn thấy Trần Tài Dụ, thì lịch sự mỉm cười, rồi đi về phía bọn họ.

Trần Tài Dụ đứng dậy, giới thiệu: “Hoàng Vũ Huyên, đây chính là Vicky.”

Vicky sáng mắt cầm một tấm danh thiếp, đưa tới trước mặt Hoàng Vũ Huyên.

Cô nhận lấy xem qua, thấy tên công ty trên danh thiếp là “Công ty cầu hôn”.

Vicky nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt cô, quan tâm chủ động mở miệng giải thích: “Công ty chúng tôi chuyên phụ trách thiết kế kế hoạch cầu hôn và sắp xếp địa điểm cho khách hàng.” Cô ấy nhìn Trần Tài Dụ, “Ban đầu anh Vương chính là thông qua giới thiệu của anh Trần, mà đến công ty chúng tôi, do tôi phụ trách nghiệp vụ của anh ấy.”

Kế hoạch cầu hôn?

Hoàng Vũ Huyên chỉ cảm thấy trên ngực có một tảng đá lớn đang từ từ rơi xuống, mục đích của Vương Thuyên Thắng đến công ty này chẳng lẽ là… Mặc dù có hơi do dự, nhưng cô vẫn mở miệng hỏi Vicky: “Anh ấy đến công ty các cô làm gì?”

Vicky nở một nụ cười chuyên nghiệp có hơi tiếc nuối, nói: “Đương nhiên là vì cầu hôn người phụ nữ anh ấy yêu rồi, mà người đó chính là cô, cô Hoàng Vũ Huyên.”

Vương Thuyên Thắng thật sự muốn cầu hôn cô?!

Hoàng Vũ Huyên nhất thời chỉ cảm thấy sấm sét giữa trời quang, cả người ứng phó không kịp, hai tay cầm danh thiếp bắt đầu run run, mặc dù như vậy, cô vẫn kiên quyết phủ nhận: “Không, không thể nào đâu, anh ấy chưa bao giờ đề cập đến chuyện này với tôi…”

Trần Tài Dụ thở dài, nói, “Hoàng Vũ Huyên, cậu ấy không đề cập đến chuyện này với cô, đương nhiên là bởi vì muốn tạo bất ngờ cho cô.” Cho nên ban đầu anh ta quả thật không biết phải giải thích như thế nào với Hoàng Vũ Huyên, nhưng lại không nghĩ tới lại khiến cho cô hiểu lầm sâu hơn, cho rằng Vương Thuyên Thắng nuôi tiểu tam ở bên ngoài sau lưng cô, muốn bắt anh ta đi tìm Vicky.

Vicky do dự không biết có nên nói tiếp hay không, cô ấy dùng ánh mắt hỏi ý kiến ​​của Trần Tài Dụ, Trần Tài Dụ gật đầu, nói: “Dù sao cô cũng tới rồi, cứ nói đi, cũng tránh cho cô ấy lại suy nghĩ lung tung.”

Vì vậy Vicky đã nói toàn bộ kế hoạch cầu hôn của Vương Thuyên Thắng ra: “Lúc ấy cô Hoàng sắp đi Thượng Hải công tác, anh Vương nói, anh ấy quyết định cầu hôn, không phải là để giữ chân cô lại, mà là muốn cho bản thân có thể ở bên cô một cách đương nhiên hơn. Lúc đó kế hoạch của anh ấy là, trên đường đưa cô ra sân bay, giả vờ xe bị hỏng, sau đó công ty chúng tôi sẽ cử người đóng giả cảnh sát giao thông đến kiểm tra, yêu cầu cô ký giấy phạt, nhưng tờ giấy phạt ấy thật ra là một tờ giấy đăng ký kết hôn, sau đó anh Vương sẽ lấy chiếc nhẫn giấu từ trước ở trong xe ra, cầu hôn cô.”

Hoàng Vũ Huyên ngơ ngác lắng nghe, cố gắng không để cho nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống.

Hóa ra… Hóa ra Vương Thuyên Thắng từng muốn cầu hôn cô…

“Nhưng vào buổi sáng hôm anh Vương định cầu hôn cô, thì anh ấy đột nhiên gọi điện cho tôi, nói anh ấy đang vội đến sân bay tìm cô, muốn hoãn kế hoạch, đợi anh ấy trở lại hẳn nói, ai ngờ đó lại là cuộc gọi cuối cùng mà anh ấy gọi cho tôi…” Trong giọng nói của Vicky mang theo sự tiếc nuối.

Hoàng Vũ Huyên chợt ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, cố kìm những giọt nước mắt sẽ tuôn ra vào phút cuối, không nói một lời, đứng dậy rời khỏi quán cà phê.

Buổi chiều cô xin nghỉ, về tới bãi đậu xe gần nhà, liền chui vào chiếc xe cũ của Vương Thuyên Thắng, lục khắp nơi, quả thật phát hiện ra một hộp nhẫn ở kẽ hở băng ghế sau.

Cô sững sờ cầm hộp nhẫn, nghĩ về cảnh ngày hôm đó.

Ngày đó Vương Thuyên Thắng vốn muốn lái chiếc xe này đưa cô ra sân bay, nhưng trước khi lên đường, hai người xảy ra cãi vã, cô kiên quyết mặc kệ Vương Thuyên Thắng, kéo hành lý đi tới đầu hẻm, đồng thời bắt một chiếc taxi, tự mình đi đến sân bay.

Sau khi chuyến bay của cô cất cánh đến Thượng Hải, Vương Thuyên Thắng cũng vội vàng đến sân bay, mua một vé máy bay, lên máy bay, nhưng lại gặp tai nạn máy bay.

Hôm nay đã là hai năm kể từ khi xảy ra vụ tai nạn, ngay cả hài cốt của anh cũng không tìm thấy, giống như đã biến mất vào hư không trên thế giới này.

Vốn tưởng rằng chỉ là cuộc chia ly tạm thời, đợi sau khi hai người bọn họ đều bình tĩnh lại, sẽ còn có cơ hội nói chuyện, ai ngờ, ngày đó lại trở thành vĩnh biệt…

Cô mở hộp nhẫn ra, bên trong là một chiếc nhẫn hình dải Mobius, không có điểm đầu, không có điểm cuối, mọi thứ cứ tuần hoàn không ngừng.

Cô há miệng, giống như muốn cố kìm nước mắt, môi run rẩy cả buổi, quật cường lẩm bẩm mắng: “Vương Thuyên Thắng đáng ghét, cầu hôn thì có gì mà bất ngờ chứ, sao không ngỏ lời cầu hôn sớm hơn một chút?”

Rõ ràng có nhiều thời gian như vậy, rõ ràng có nhiều cơ hội như vậy, tại sao lại là ngày hôm đó?

Hoàng Vũ Huyên nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, khóc lớn trong chiếc xe yên tĩnh.

Thật sự nhớ anh… Thật sự rất nhớ, muốn gặp lại anh một lần nữa, chỉ cần một lần là được.

Cô chưa bao giờ nghĩ qua, mình vậy mà lại muốn gặp một người như vậy…

Hai ngày sau.

Buổi sáng cuối tuần, chuông cửa vừa mới vang lên, Hoàng Vũ Huyên đã chờ người chuyển phát nhanh từ sáng sớm, lập tức chạy tới trước cửa.

Người chuyển phát nhanh đưa tới một quyển kỷ yếu tốt nghiệp vừa dày vừa nặng, đó là thứ cô đã ép Trần Tài Dụ tìm.

Hoàng Vũ Huyên thô lỗ xé gói hàng ra, không thể chờ đợi lật quyển kỷ yếu tốt nghiệp cấp ba này ra.

Mặc dù Trần Tài Dụ liên tục nhấn mạnh, anh ta và Vương Thuyên Thắng chưa bao giờ nhìn thấy cô gái nào có vẻ ngoài giống hệt cô ở trường cấp ba, nhưng cô vẫn không từ bỏ ý định.

Cô muốn biết cô gái trong bức ảnh kia rốt cuộc là ai, cô vẫn đang hoài nghi Vương Thuyên Thắng rốt cuộc có phải bởi vì thích cô gái ấy, mà thích cô hay không.

Nhưng cho dù cô lục tung quyển kỷ yếu tốt nghiệp vừa dày vừa nặng này, xem kỹ từng bức ảnh của các nữ sinh, cũng không có người cô muốn tìm.

Cuối cùng, cô phiền não ném kỷ yếu tốt nghiệp sang một bên, suy nghĩ một lúc, lại cầm điện thoại gọi cho Trần Tài Dụ.

“Trần dễ dãi, cậu có kỷ yếu tốt nghiệp của hai khóa trước sau của các cậu không?”

Tiếng than khóc của Trần Tài Dụ truyền từ điện thoại tới: “Tôi làm sao mà có được? Hoàng Vũ Huyên, lúc còn học cấp ba tôi chưa từng nghe Vương Thuyên Thắng nói cậu ấy có bạn gái hoặc có cô gái mà mình thích, vậy nên cô đừng nghi thần nghi quỷ nữa có được không?”

“Trần dễ dãi, tôi mặc kệ! Anh đừng có nghĩ cố tình che giấu cho anh ấy, nếu như anh biết cô gái này, thì tốt nhất nên thành thật mà nói, nếu như bị tôi tìm được chứng cứ, thì tôi nhất định sẽ ——”

Trần Tài Dụ ngắt lời cô: “Cô cũng đã gọi tôi là Trần dễ dãi rồi, thì hẳn đã biết biệt danh này có như thế nào chứ? Khi tôi học cấp ba, chưa nói đến hai khóa trước sau, mà năm khóa trước sau, trong phạm vi bán kính 50 km quanh trường, chỉ cần có cô gái nào xinh đẹp hơn bình thường một chút, thì tôi đều sẽ không bỏ qua, huống chi kiểu con gái giống như cô, nhìn lướt qua thôi cũng đã biết là kiểu con gái đoan trang rồi, tôi mà đã đi ngang qua thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Nhưng mà khi tôi học cấp ba tôi hoàn toàn chưa từng nhìn thấy cô được không? Cô gái trong tấm hình trên điện thoại của cô rốt cuộc là ai, tôi cũng không biết! Hoàng Vũ Huyên, tha cho tôi đi, cũng tha cho bản thân cô đi! Cô rốt cuộc đang muốn chứng minh cái gì? Vương Thuyên Thắng cũng muốn cầu hôn cô rồi, mà cô vẫn còn để ý cậu ấy có từng thích cô gái nào khác hồi cấp ba à?”

Mặc dù cảm thông với Hoàng Vũ Huyên, nhưng Trần Tài Dụ cũng không thể chịu đựng được nữa, rõ ràng những năm này anh ta đã kết hôn có một đứa con gái, ngoan ngoãn hoàn lương, không còn quậy phá với phụ nữ nữa, nhưng cô lại cứ uy hiếp sẽ tiết lộ tình sử đặc sắc trước đây của anh ta, trừ khi anh ta giúp tìm cô tìm được chứng cứ Vương Thuyên Thắng có tiểu tam.

Hoàng Vũ Huyên im lặng.

“Nếu không, thì rốt cuộc tấm hình này là gì?” Cô vẫn không cam lòng hỏi.

Trần Tài Dụ mệt mỏi thở dài, nói, “Làm sao tôi biết được? Nhưng mà, nếu như trước khi Vương Thuyên Thắng quen biết cô, nhận ra cô gái này trông giống hệt cô, thì chính cô phải nhận ra điều đó chứ?”

Cô vừa nghe điện thoại, vừa bắt đầu nhớ lại cảnh Vương Thuyên Thắng tỏ tình với cô hồi đại học.

Lúc ấy, bọn họ mới quen biết chưa bao lâu, không, thậm chí ngay cả quen biết cũng không phải, cô chỉ biết anh là đàn em năm nhất, ngày đầu tiên nhập học đã lạc đường.

Anh cứ như vậy đi tới trước mặt cô, mỉm cười nói với cô: “Anh thích em.”

Lúc đó cô hoàn toàn không coi trọng, thậm chí còn có chút ngẩn người.

Anh nói: “Anh thích em, với việc chúng ta biết nhau bao lâu, không hề liên quan chút nào cả.”

Anh nói: “Từ khoảnh khắc đầu tiên anh nhìn thấy em, anh đã xác định, anh thích em.”

Anh nói: “Bởi vì, từ rất lâu trước khi em biết anh, anh đã yêu em rất sâu đậm rồi.”

Lúc đó cô đã có bạn trai ở bên, đối với lời tỏ tình bất ngờ khó hiểu của Vương Thuyên Thắng, cô chỉ nghĩ là đùa dai, hoàn toàn không để trong lòng. Nhưng bây giờ hồi tưởng lại, biểu hiện của Vương Thuyên Thắng quả thực có hơi bất thường, nào có ai lại tỏ tình ngay lần đầu gặp mặt như vậy.

Từ rất lâu trước khi em biết anh, anh đã yêu em rất sâu đậm.

Vương Thuyên Thắng có phải đã coi cô thành người thế thân của người khác hay không?

“Alo? Hoàng Vũ Huyên, cô vẫn ở đó chứ?” Trần Tài Dụ ở đầu bên kia điện thoại hỏi.

Cô định thần lại, nói vài câu qua loa lấy lệ.

“Hoàng Vũ Huyên, tại sao cô cứ luôn muốn chứng minh trong lòng Vương Thuyên Thắng có người khác chứ? Cậu ấy rõ ràng rất yêu cô ——”

Cô cúp máy, không muốn nghe nữa.

Bởi vì quá yêu, cho nên không muốn đối mặt, bởi vì không muốn đối mặt, cho nên quay đầu chọn cách trốn tránh.

Thậm chí, muốn tìm một lý do, để cho bản thân không để ý đến như vậy.

Có phải chỉ cần chứng minh người Vương Thuyên Thắng yêu nhất không phải là cô, thì cô cũng sẽ không đau khổ hối hận như vậy không?

Cô nhìn quyển kỷ yếu tốt nghiệp trước mặt, nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống.

Vương Thuyên Thắng… Đều là lỗi của anh! Ai bảo anh tốt như vậy! Ai bảo anh làm cho em thích anh như vậy! Yêu đến… em không thể buông tay anh… Mà sống trong thế giới không có anh, lại đau khổ đến như vậy…

——— o ———

Thứ hai.

Bên trong phòng làm việc, Hoàng Vũ Huyên lên tinh thần, tập trung vào dự án mới, lúc này A Thoát đi tới, đắc ý nhìn cô một cái, nói: “Hoàng Vũ Huyên, tôi đã tìm ra manh mối về cô gái trong bức ảnh rồi, cô có muốn biết hay không?”

A Thoát vốn chỉ muốn ghi công một lần, nghe Hoàng Vũ Huyên khen ngợi cậu ta mấy câu, ai biết được cô vừa nghe xong, thì lập tức mặt không đổi đứng lên, hai tay không khách khí nắm lấy áo của A Thoát, hung dữ hỏi: “Cậu tìm được rồi?”

“Ờ… Đúng, tôi đã tìm được rồi, mất toàn bộ thời gian cuối tuần của tôi đó, Hoàng Vũ Huyên cô đừng có nói cảm ơn qua loa —— a a a đừng véo tai tôi!”

Hoàng Vũ Huyên dùng sức véo tai cậu ta: “Nói mau!”

“Cô buông tay ra đã!”

Hoàng Vũ Huyên buông tay ra, A Thoát sờ vành tai nóng đỏ của mình, vừa đau vừa nói: “Bối cảnh trong bức ảnh, không phải là một cửa tiệm đĩa nhạc số 32 sao?”

Hoàng Vũ Huyên sốt ruột nói: “Tôi đã sớm kiểm tra cái này, nhưng có lẽ đã đóng cửa rồi, căn bản không thể tìm thấy cửa tiệm đĩa nhạc này được.”

A Thoát lại đắc ý lần nữa: “Đây chính là chỗ lợi hại của tôi, không thể tìm được cửa tiệm đĩa nhạc số 32, nhưng tôi đã tìm thấy một quán gọi là quán cà phê số 32 giống vậy trên Internet, sau đó lại tìm manh mối từ chủ quán cà phê, phát hiện bài phỏng vấn của ông ấy trên tạp chí Food Weekly, hóa ra trước đây ông ấy đã mở một cửa tiệm đĩa nhạc, tên là Cửa tiệm đĩa nhạc số 32!”

Sau khi tan làm, Hoàng Vũ Huyên liền nóng lòng dựa theo bản đồ định vị trên điện thoại, tìm quán cà phê số 32 trong một khu phố yên tĩnh.

Cuối cùng lúc tìm được quán cà phê, thì cô phát hiện tim mình đập nhanh đến mức muốn nhảy ra.

Tất cả nghi vấn liên quan đến bức hình bí ẩn đó, chỗ này có thể cho cô câu trả lời không?

Đẩy cửa bước vào, bên trong quán trang trí rất hoài cổ, ánh đèn mờ ảo, nền nhà đá mài rất hiếm thấy, bàn ghế gỗ đơn giản, trên một mặt tường thậm chí còn bày đầy đĩa than, treo một cây đàn guitar, nhạc nền ở đây là kiểu nhạc cổ điển nhẹ nhàng.

Ông chủ đang tập trung pha cà phê sau quầy bar là một người đàn ông trung niên, ông ấy nghe thấy tiếng mở cửa, thì ngẩng đầu lên định nói “Hoan nghênh đến chơi”, nhưng khi nhìn thấy Hoàng Vũ Huyên thì sững sốt, sau đó lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, nhìn chằm chằm vào cô.

“Xin lỗi, ông chủ, tôi muốn hỏi ——” Hoàng Vũ Huyên bước tới hỏi.

“Vận Như?” Ông chủ ngắt lời cô.

Cô hơi sửng sốt.

Vận Như là ai?

Ông chủ quả nhiên biết chút gì đó.

Hoàng Vũ Huyên hít một hơi thật sâu, nói: “Ông chủ, tôi nghĩ ông đã nhận nhầm người rồi.”

Ông chủ hoàn hồn, thu lại vẻ mặt ngạc nhiên, lắc đầu một cái, giống như đang giải thích với cô, hoặc như đang tự nhủ: “Cũng đúng, cô không thể là con bé được.”

Hoàng Vũ Huyên lấy điện thoại ra, tìm bức ảnh kia, đưa tới trước mặt ông chủ, hỏi: “Tôi nghĩ, cô gái mà ông vừa nhầm với tôi, chính là cô ấy, đúng không?”

Ông chủ nhìn tấm ảnh trong điện thoại, trên khuôn mặt hơi có nếp nhăn ở khóe mặt lộ ra vẻ hoài niệm, tựa như đang nhớ lại chuyện cũ.

Ông ấy nhìn Hoàng Vũ Huyên, rồi lại nhìn vào bức ảnh trong điện thoại, nhận ra số phận quả thực rất kỳ diệu.

Cô thật sự đã đến.

“Ông chủ, ông biết cô ấy, có phải không?” Hoàng Vũ Huyên hỏi.

Ông chủ nhìn Hoàng Vũ Huyên, tựa như nhìn thấy cô gái trẻ có khuôn mặt giống cô nhiều năm trước.

“Đúng vậy, tôi biết con bé.” Ông chủ gật đầu, “Con bé tên là Trận Vận Như, là cháu gái ngoại của tôi, trước kia từng làm việc trong cửa tiệm đĩa nhạc của tôi.”

Tìm được rồi! Hoàng Vũ Huyên hét lên trong lòng.

“Vậy… Vậy ông có biết người con trai bên phải cô ấy không?” Cô chỉ vào cậu con trai trong bức ảnh trông giống hệt Vương Thuyên Thắng.

Ông chủ cũng không trả lời ngay, dường như đang cân nhắc điều gì đó, cuối cùng mới nói: “Biết, cậu ấy là bạn học của Vận Như.”

“Chỉ là bạn học thôi sao?” Cô chưa từ bỏ ý định truy hỏi.

Ông chủ nhìn cô, giống như không hiểu tại sao cô lại muốn hỏi câu hỏi này.

“Ừm, ý tôi là…” Cô cần sắp xếp lại suy nghĩ của mình, phải bình tĩnh lại, “Hai người bọn họ, là bạn trai bạn gái sao?”

“Chuyện này thì tôi không rõ lắm, trong ấn tượng, thì tôi chỉ nhớ hai cậu con trai này thường xuyên đến cửa tiệm đĩa nhạc để tìm Vận Như, tình cảm của ba người bọn nó có vẻ không tệ.”

“Vậy thì tên của người con trai này, có phải là Vương Thuyên Thắng không?” Mặc dù biết rõ thời gian hoàn toàn không thích hợp, nhưng cô vẫn mở miệng hỏi.

Ông chủ lắc đầu: “Đã lâu quá rồi, tôi thật sự không nhớ ra được.”

Hoàng Vũ Huyên không nản lòng, tiếp tục hỏi: “Không sao. Ông chủ, nếu như ông vừa mới nói cô ấy là cháu gái ngoại của ông, vậy thì có tiện tiết lộ cách liên lạc của cô ấy không?”

Ông chủ tỏ vẻ ngượng ngùng: “Chuyện này tôi sợ rằng không có cách nào giúp được cô rồi.”

“Tôi không phải muốn làm phiền cô ấy đâu, tôi chỉ là có chút chuyện muốn gặp mặt hỏi cô ấy một chút thôi.” Hoàng Vũ Huyên giải thích.

Ông chủ thở dài: “Cô đã hiểu lầm ý tôi rồi. Tôi không có cách nào giúp được cô, là bởi vì Vận Như đã không còn ở đây nữa.”

“Không còn ở đây nữa? Cô ấy đã rời khỏi Đài Loan rồi sao?” Hoàng Vũ Huyên nhất thời chưa nghĩ đến.

“Không phải.” Ông chủ nhìn cô, trong mắt không giấu được nỗi buồn, “Vận Như con bé đã mất cách đây rất lâu rồi.”

Hoàng Vũ Huyên sững sờ một lúc, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Một lúc lâu sau, cô mới lắp bắp hỏi: “Ừm … là chuyện xảy khi nào vậy?”

“Nếu như tôi nhớ không lầm, thì năm con bé mất, là năm 1999.”

Trần Vận Như… cô gái trong bức ảnh này… từ hai mươi năm trước, đã mất rồi sao?

Nếu như Trần Vận Như thật sự đã mất vào năm 1999, thì có nghĩa là bức hình này đã được chụp trước đó, vào thời điểm đó Vương Thuyên Thắng cũng chỉ mới sáu bảy tuổi thôi, vậy người trong hình càng chắc chắn không phải là anh, mà là một người khác có vẻ ngoài giống hệt anh.

Thật là kỳ diệu, trên thế giới này, chẳng những có một cô gái giống hệt cô, mà còn có một chàng trai giống hệt Vương Thuyên Thắng, quen biết nhau trong một khoảng thời gian không gian khác…

Hoàng Vũ Huyên nhìn chằm chằm tấm hình trên điện thoại, hóa ra, người con trai trong tấm hình thật sự không phải Vương Thuyên Thắng, cô cũng không phải là người thay thế của người khác, nhưng mà, tại sao cô lại càng buồn hơn chứ?

Cô xoay người, ngay cả câu “tạm biệt” còn chưa nói, đã cô đơn rời quán cà phê.

Thậm chí câu “Cô Hoàng” của ông chủ cũng không nghe thấy.

Mà cô từ đầu đến cuối, cũng không hề nhắc đến tên của mình với ông chủ.

Bố mẹ của Vương Thuyên Thắng gọi cho cô, nói là muốn tổ chức một buổi lễ tạm biệt chính thức cho Vương Thuyên Thắng.

Mặc dù, mãi cho đến nay, Vương Thuyên Thắng cũng vẫn được coi là “mất tích”, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ, đó chỉ là một cách nói khéo léo khác cho cái chết trong vụ tai nạn máy bay.

Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, cho dù có đau lòng khổ sở, thì cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.

Muốn cho cuộc sống tiếp diễn, thì chỉ có thể cắt đứt những hy vọng không thể nào.

Buổi lễ tạm biệt, chính là để nói với mọi người, Vương Thuyên Thắng, từ đây, sẽ không còn ở trên thế giới này nữa.

Trong buổi lễ tạm biệt, Hoàng Vũ Huyên không hề khóc, thậm chí, còn nhìn di ảnh của Vương Thuyên Thắng, nở nụ cười mỉm.

Không muốn khóc, không muốn buồn, không muốn vào giờ phút này, điều nhớ tới là nỗi đau mất đi anh.

Chỉ muốn nhớ anh đã từng cưng chiều cô, yêu thương cô bao nhiêu, còn lên kế hoạch để cô trở thành vợ của anh, thấu hiểu nương tựa nhau trong suốt quãng đời còn lại.

Cô nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái của mình.

Đúng vậy, cô đồng ý.

Vương Thuyên Thắng, em đồng ý lời cầu hôn của anh.

Cô thầm nói với anh trong lòng.

Ở một góc trong hội trường tạm biệt, có ánh mắt của một người từ đầu đến cuối cũng không rời khỏi Hoàng Vũ Huyên.

Sau khi buổi lễ tạm biệt kết thúc, Hoàng Vũ Huyên trò chuyện mấy câu với bố mẹ Vương.

Mẹ Vương nói: “Vũ Huyên, cảm ơn con đã tìm cho hai bác một bức ảnh tuyệt vời như vậy, trước kia thằng bé chụp ảnh đều không thích cười, luôn trưng khuôn mặt cứng nhắc.”

Hoàng Vũ Huyên có chút kinh ngạc: “Vậy sao? Mỗi lần chụp hình, anh ấy đều nở nụ cười khoa trương nhất.”

Mẹ Vương ân cần nhìn cô, nói: “Sau khi thằng bé gặp được con, mới trở nên thích cười như vậy. Trước kia thằng bé rất ít nói chuyện với người khác, cũng không cười nhiều, nhưng mà sau khi gặp được con, thằng bé thật sự đã thay đổi rất nhiều…” Bà ấy nắm tay Hoàng Vũ Huyên, “Cô có thể cảm nhận được, khi thằng bé ở bên cạnh con, thật sự rất hạnh phúc.”

Hoàng Vũ Huyên nhất thời chua xót, không biết nên nói cái gì, lúc này bố Vương vừa mới rời đi lại đi tới, trong tay cầm một gói nhỏ, nói với cô: “Có đồ chuyển phát nhanh tới, bảo là muốn đưa cho con.”

Cô nhận gói hàng với vẻ khó hiểu, nhìn thấy vẻ mặt tò mò của bố mẹ Vương, thì mở gói hàng ngay tại chỗ.

Là ai gửi đồ cho cô trong buổi lễ tạm biệt của Vương Thuyên Thắng chứ?

Chỉ thấy bên trong gói hàng là một chiếc Walkman kiểu băng từ có kèm theo tai nghe, còn có một cuộn băng từ [2] của Ngũ Bách, tên album là 《Sự kết thúc của tình yêu》 [3].

[2] Băng từ: Kiểu băng từ định cỡ xác định và đóng vào hộp cố định thì gọi là cassette, có trục cấp băng và trục thu, loại nhỏ thì dùng trong ghi âm, loại to thì dùng cho ghi hình, và cả hai đều được dùng trong ghi dữ liệu số.

[3] Sự kết thúc của tình yêu: là album nhạc tiếng Quan Thoại do Ngũ Bách và China Blue phát hành vào ngày 26 tháng 6 năm 1996.

Lần này Hoàng Vũ Huyên càng nghi hoặc.

Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ là đùa dai à?

“Ai gửi cái này cho con vậy?” Mẹ Vương hỏi.

Hoàng Vũ Huyên lắc đầu, thành thật nói: “Con cũng không biết.”

Cô nhìn băng từ, lúc đầu còn hơi cảnh giác, sau đó nhớ ra có một lần Ngũ Bách mở concert, lúc cô muốn mua vé thì phát hiện vé đã bán hết sạch, đang buồn phiền chán nản, thì Vương Thuyên Thắng lại đổi được hai vé xem concert, làm cho cô sung sướng hét lên.

Ánh mắt cô trở nên nhu hòa hơn, bất kể là ai đưa cho cô những thứ này, thì chắc hẳn đều có dụng ý.

Hơn nữa cũng không biết tại sao, cô lại có một loại linh cảm, tất cả những thứ này, có lẽ có liên quan đến Vương Thuyên Thắng.

Trên chuyến xe buýt trở về, cô lấy máy Walkman ra.

Cái này rốt cuộc là từ đâu ra? Thứ hoài cổ như vậy, cũng sắp có thể đưa vào viện bảo tàng luôn rồi, chứ chưa nói đến rất nhiều người trẻ tuổi bây giờ còn không biết băng từ là cái gì.

Băng từ đã nghe được một nửa, cô đặt cuộn băng từ vào máy Walkman, rồi tua lại.

Lúc này điện thoại phát ra tiếng có thông báo, cô cầm lên liếc một cái, là Tiểu Đại đăng ảnh sinh nhật của cô mấy ngày trước lên Facebook.

Mấy ngày trước đám Tiểu Đại rủ cô đi hát, thuận tiện chúc mừng sinh nhật cho cô, mọi người mua một cái bánh gato lớn, thắp nến, kêu cô ước.

Cô qua loa nói hai điều ước, điều ước thứ ba, cô không có nói ra.

Nhưng buổi tối sau khi trở về nhà, cô vẫn chọn nói cho một người.

Mặc dù mọi người đều nói, lúc ước sinh nhật, điều ước thứ ba tuyệt đối không được nói ra, một khi đã nói ra, thì sẽ không thành hiện thực được, nhưng người đó đã không còn nữa, cho nên trên thế giới này ngoại trừ chính cô, thì không có ai biết được điều ước thứ ba của cô là gì.

Theo âm thanh tua lại băng từ, cô bấm điện thoại thoát ra, đọc lại tin nhắn chưa bao giờ được đọc lại.

Không lâu sau, “lách tách” một tiếng, cuộn băng đã đến đoạn cuối.

Cô đeo tai nghe lên, nhấn nút phát, sau vài giây im lặng, bài hát đầu tiên vang lên trong tai nghe, là LAST DANCE…

Suy nghĩ lập tức trôi dạt ra ngoài thực tại, cô nhắm mắt lại, lắng nghe giọng nam khàn khàn hát một bản tình ca buồn nhưng tràn đầy tình cảm.

Xe buýt tiến vào đường hầm, ánh đèn trong đường hầm thoáng qua khuôn mặt buồn bã của cô, trong tiếng động cơ xe buýt, cô nhẹ nhàng ngân nga giai điệu quen thuộc.

Màn hình điện thoại vẫn còn đang phát ra ánh sáng xanh, dừng lại ở giao diện gửi tin nhắn, vì đã nhắm mắt lại nên cô không phát hiện ra, những tin nhắn gửi cho Vương Tuyên Thắng kia, trong sự đan xen giữa ánh sáng và bóng tối, từng tin nhắn một, xuất hiện ký hiệu đã đọc.

Dường như ở nơi tối tăm đã có người nhận được sự mong mỏi và nhớ nhung của cô.

Mà tin nhắn cuối cùng cô gửi là:

Hôm nay là sinh nhật em. Điều ước thứ ba của em, có liên quan đến anh đó. Điều ước đó, chính là thật muốn gặp anh.

Đột nhiên những mảnh ký ức không thuộc về cô chợt lóe lên trong tâm trí cô như một tia lửa vậy.

“Bài hát mà cậu vừa mới ngâm nga ấy, rất hay.” Cậu con trai nói: “Chính là bài hát đang được phát bây giờ, tên là gì nhỉ?”

Cô ngẩng đầu lên, nhìn người con trai trước mặt.

Là Vương Thuyên Thắng?!

Cô lập tức mở mắt ra, phát hiện mình vẫn đang ở trên xe buýt.

Vừa nãy là gì vậy?

Nhìn qua cửa kính ô tô, xe buýt vẫn còn đang chạy trong đường hầm, cô không khỏi thắc mắc: Đường hầm này dài như vậy sao?

Giai điệu quen thuộc vẫn vang lên bên tai, cô nửa kinh ngạc nửa mong đợi nhắm mắt lại lần nữa.

Chàng trai đó là ai? Là Vương Thuyên Thắng sao?

Cô vừa mới ngủ gật sao?

Có phải chỉ cần chìm vào giấc ngủ, là có thể mơ thấy anh lần nữa không?

“Trần Vận Như?”

Là tên của cô gái trong bức ảnh!

“Tại sao cậu còn chờ xe buýt thế? Không sợ đến muộn à?”

Vương Thuyên Thắng thiếu niên đi xe máy dừng lại trước mặt cô, đưa cho cô một cái mũ bảo hiểm.

Cô đang định hỏi đây rốt cuộc là chuyện gì, thì đột nhiên có hai bàn tay che mắt cô.

“Đoán xem mình là ai?”

“Vương Thuyên Thắng, đừng quậy nữa!”

Cô vội vàng tránh khỏi đôi tay đó, bất ngờ nhận ra mình vậy mà lại đang đứng bên ngoài cửa tiệm đĩa nhạc số 32 đó!

Cậu con trai còn lại trong bức ảnh đang cầm một cái bánh sinh nhật, Vương Thuyên Thắng thiếu niên thì hát thật to bài chúc mừng sinh nhật.

“Trần Vận Như, chúc cậu sinh nhật vui vẻ!” Bọn họ nói.

Nhưng cô không phải là Trần Vận Như mà!

Vừa định lớn tiếng phủ nhận, thì cô chợt phát hiện ra mình đang đứng ở giữa đường, sau đó một luồng ánh sáng chói mắt khiến cho cô vô thức quay đầu lại, nhắm mắt, tiếp đó là một tiếng phanh chói tai.

Sau đó, thế giới chìm vào bóng tối.

Trong vài giây cuối cùng trước khi mất đi ý thức, cô vẫn nghe thấy tiếng hát, nhưng dường như là truyền tới từ nơi rất xa, hơn nữa còn bắt đầu trở nên mơ hồ, tiếng nhạc cũng thay đổi.

Nhưng giọng hát thì từ đầu đến cuối đều không hề biến mất, mà tựa như xuyên thời gian và không gian, kéo cô đến một thế giới khác…

Tiếng nhạc đột nhiên rõ ràng trở lại, tiết tấu khôi phục bình thường, vang vọng bên tai cô.

Khi cô mở mắt ra lần nữa, ánh sáng nhức mắt lại làm cho cô lập tức nhắm mắt lại.

Chuyện gì vậy, ánh đèn đường hầm mạnh như vậy sao?

Cô từ từ mở mắt ra, lại phát hiện thứ đập vào mắt cô là một trần nhà xa lạ.

Đây là trần của xe buýt sao?

Chờ đã, tại sao cô lại nằm trên giường? Mà mùi thuốc khử trùng hơi gay mũi gợi cho cô nhớ đến bệnh viện.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Vừa nãy có phải cô đã chìm vào giấc ngủ, có một giấc mơ thật dài, thật kỳ quái không?

Hơn nữa trong giấc mơ, cô đã gặp được Vương Thuyên Thắng.

Cô quay đầu, định xem rốt cuộc mình đang ở đâu, nhưng liếc mắt một cái liền nhìn thấy cậu thiếu niên đang ngồi bên cạnh giường bệnh.

Cô hít một hơi, lập tức ngồi dậy, hai tay ôm thật chặt không buông cậu con trai đó!

Cơ thể của cậu con trai cứng đờ, giống như bị sốc trước cái ôm đột ngột của cô.

Là anh! Là Vương Thuyên Thắng!

Là Vương Thuyên Thắng trong ảnh!

Là Vương Thuyên Thắng thiếu niên trong giấc mơ của cô!

Cô không kìm được nước mắt vui mừng.

Điều ước của cô đã trở thành hiện thực rồi!

Cô rốt cuộc cũng đã gặp lại anh!

Cho dù chỉ là một giấc mơ cũng được, cô hy vọng giấc mơ này sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại, hoặc ít nhất, có thể tồn tại lâu hơn một chút.

Cô thật sự rất nhớ anh!

Chàng trai bị cô ôm chặt không buông, mặt đầy vẻ kinh ngạc, qua mấy giây sau mới hỏi:

“Trần Vận Như, cậu có khỏe không?”