Mưu Đoạt Hạnh Phúc 2

Chương 7: 7 Quyển 1 -

Sở Nhi cùng bố của mình trò chuyện trong hạnh phúc bởi vì rất lâu rồi họ đã không gặp nhau, cái cảm giác này khiến cho họ khó lòng mà diễn tả được thành lời.

Nhưng rồi sắc mặt của cha cô không còn vui vẻ nữa ông im lặng một lát...

Dường như đang suy nghĩ một điều gì đó mà không biết nên nói hay không, bởi vì làm vậy cô sẽ biết được tất cả sự thật lúc đó cô sẽ đau.

Nhưng nếu ngược lại ông muốn cho cô được hạnh phúc thì, ông phải dối lừa cô.

Bởi vì sự lựa chọn này không phải do ông sắp đặt nên, mà do Nhược Hy đã đứng phía sau anh ta đã nguy hiếp ông.

Bởi vì hắn muốn Sở Nhi sẽ phải đau đớn khi biết được sự thật.

Tất cả những gì đang ở xung quanh cô điều là dối trá.

truyen bac chien

Còn nếu không được thì, cô sẽ phải là của hắn.

Lúc đó cô sẽ cảm nhận được cuộc sống của địa ngục như thế nào! Bởi vì hắn là ác quỷ thế nên con ác quỷ sẽ không bao giờ bỏ qua cho con mồi của mình.

Sự im lặng của ông đã làm Sở Nhi rất bối rối, cô đưa tay lên chạm vào tay.

Khiến ông run rẩy sợ xệch.

Sợ cô sẽ đọc được suy nghĩ của mình nên mới làm như vậy! Cảm thấy ông có gì đó rất lạ Sở Nhi hỏi:

"Bố làm sao vậy? Bộ có chuyện gì à?"

Sở Nhi nhìn chằm chằm vào ông, ông không thể nào nói ra được, thấy ông im lặng cô tiếp tục đưa tay lên dặn hỏi: "Bố cứ nói đi, đừng lo lắng.

Để xem con có thể giải quyết được gì không?"

Bố của cô mỉm cười ông nhắm chặt lấy tay con gái, đưa mắt nhìn cô một lúc lâu mà cắn chặt răng đành nói dối: "Thật ra thì bố đang bị bệnh ung thư giai đoạn một nên...Bố muốn thấy con kết hôn trước khi nhắm mắt ra đi..."

Sở Nhi nghe bố mình nói câu này mà bị sốc, cô mắt chữ A mồm chữ Ô nhìn chăm chăm ông một lúc lâu, sắc mặt cô có vẻ rất lo lắng cô ôm chặt ông lại mà nói: "Bố bị bệnh ung thư, sao lại không nói cho ông biết chứ? Bố yên tâm con sẽ không để bố bị làm sao đâu? Con sẽ tìm cách chữa trị cho bố!"

Bố của cô im lặng một lát lâu ông cảm.

rất bối rối, ông không biết phải làm gì tiếp theo sau lời nói dối này.

Ông cảm thấy rất có lỗi với cô nhưng vẫn cố gắng trả lời bằng những lời nói dối của mình: "Con không cần phải tốn kém như vậy đâu! Dù gì bố cũng đã già, không còn sống được bao lâu nên.

Bây giờ chỉ cần nhìn thấy con có một gia đình hạnh phúc là đủ rồi!"

Sở Nhi im lặng lúc này cô mới phát hiện ra thì ra là cha cô đang nói dối thật ra ông không có bệnh gì hết.

Mà đang lừa cô qua những lời nói dối kia bởi vì mục tiêu của ông là muốn cô lấy chồng.

Chứ sao lúc nào cũng nói là muốn cô có một gia đình hạnh phúc trước khi ra đi chứ?

Cô thở dài nhìn ông một lúc lâu sắc mặt lúc này của cô đã dần thay đổi, cô tỏ ra vẻ bình thản đưa tay lên đặc trên vai cha của mình rồi nói

"Bố không cần phải lo.

Bởi vì công nghệ này này đã phát triển tiên tiến rồi! Nên bệnh của ba chắc chắn cũng sẽ có thuốc chữa.

Nên Bố hãy theo con đến bệnh viện được chứ?"

Ông cảm thấy bối rối mà toát cả mồ hôi hột z ông không biết phải làm gì để tiếp tục diễn tù với con gái của mình.

Bởi vì ông không giỏi những việc này với lại ông cảm thấy rất sợ hãi và lo lắng nếu như cô biết được thì cô sẽ giận ông mấy ngày chắc cũng không chịu bỏ qua.

Bởi ông biết tính tình của cô nó cứ như thời tiết vậy, luôn kiêu ngạo và hống hách.

Nếu lỡ không may đụng nhầm cô thì có sẽ không bao giờ thoát khỏi sự đánh dấu của quỷ dữ.

Cho đến khi họ được cô tha thứ.

Lúc này ông trả lời:

"Thật ra thì bố hiện tại không sao cả! Nên cứ mặc kệ để như vậy đi.

Với lại mai mốt bố sẽ tự vào bệnh viện để chữa trị cũng được.

Không sao đâu con đừng lo lắng con gái..."

Ông mỉm cười ngượng ngùng khiến cô càng đa nghi hơn, cô lúc này thật sự rất giận không biết tại sao cha mình lại đi lừa mình như vậy.

Nhưng cô cũng đành im lặng mà kìm chế cho qua.

"Thôi được rồi! Nếu bố không muốn thì con cũng sẽ không ép vậy.

Nhưng bố phải hứa với con từ nay về sau bố phải luôn lo lắng cho sức khỏe của mình nghe chưa?"

Bố cô mỉm cười trả lời cô: "Được mai bố sẽ đi khám sớm, và sẽ chăm lo cho sức khỏe của mình nhiều hơn."

Ông thở dài bởi vì đã thoát khỏi được một kiếp nạn, nhưng yên bình chưa được bao lâu.

Bỗng chuông điện thoại của ông vang lên, ông đưa ánh mắt nhìn chiếc điện thoại.

Mà cảm thấy rất hoan man bởi vì người gọi ông không ai khác mà là Nhược Hy, ông không biết phải làm gì khi đối mặt với cậu ta bởi vì ông đã làm thất bại kế hoạch của hắn.

Chắc chắn hắn sẽ không tha cho ông và sẽ tìm mọi cách hại Sở Nhi một lần nữa.

Ông đứng dậy nhìn vào cô với vẻ mặt lo lắng ở ông nói: "Xin lỗi con nha hiện tại bố có cuộc gọi đến từ bệnh viện, nên con ở trong đây uống trà để ta đi ra ngoài nghe mấy!"

Sở Nhi nhìn cha mình rời đi mà cảm thấy có gì đó không ổn, bởi vì lúc nãy cô đã thấy được sự áp sợ hãi lo lắng của ông nên cô quyết định bám theo ông xem thử rốt cuộc bố của mình đang dấu cô chuyện gì!

Cô bước ra bên ngoài mà đứng từ khe cửa nhìn ra bên ngoài.

Lúc này cô nghe thấy bố cô nói:

"Tôi xin lỗi cậu thật ra thì tất cả mọi kế hoạch mà cậu sắp xếp đã thất bại bởi vì con gái của tôi nó không đồng ý lấy cậu..."

Nghe đến đây sắc mặt cô đã thay đổi cô không biết ông đang nói chuyện với ai, tại sao lại bói muốn ép gả cô cho hắn chứ.

Rốt cuộc chuyện này là sao? Tất cả những thắc mắc cứ luôn ùa về trong đầu của cô.

Lúc này cô lại nghe bố của mình nói tiếp:

"Nếu lần này không được vậy thì lần sau tôi sẽ làm tất cả để khiến con bé phải cưới cậu, thế nên cậu đừng giận!"

Sở Nhi im lặng nhìn chằm chằm vào ông cô cảm thấy rất buồn rất tức giận vì ông đã lừa dối giấu diếm, không muốn cho cô biết chuyện này.

Cô đùng đùng quay lại trong nhà nhìn giỏi sách của mình muốn lấy nó bỏ đi.

Nhưng lại suy nghĩ một lát.

Bây giờ cô muốn ở lại để coi thử bố của cô sẽ giải thích như thế nào.

Còn không cô sẽ giận ông không bao giờ nguôi ngoai.

Cô cũng sẽ không bao giờ muốn gặp mặt của ông nữa, cô sẽ ngay lập tức rời khỏi căn nhà này.

Bố của cô im lặng sau cuộc nói chuyện với người đàn ông kia, ông cảm thấy rất lo lắng không biết hắn ta có gây ra chuyện gì làm hại ông không.

Bởi vì trong hắn rất là tức giận giống hệt một con ác quỷ.

Ông bước vào nhà đưa mắt nhìn vào con gái của mình, cô đang ngồi trên ghế mà sắc mặt đã thay đổi.

Ông không biết tại sao cô lại trở nên như vậy.

Ông cảm thấy rất lo lắng mà rời đi ra phía sau.

Nhưng không ngờ Sở Nhi lại quay đầu sang phía ông.

Cô bất chợt quát lớn: "Bố tính đi đâu vậy hãy mau dừng lại!"

Bố của cô đứng im mà sắc mặt lộ rõ vẻ lo lắng, ông biết rằng cô đang giận thật sự rất tức giận.

Ông lúc này cắn môi quay lại nhìn Sở Nhi..