Mỹ Nhân Sư Đệ Không Bình Thường

Chương 6: 6 Một Hồi Mộng Đẹp

Chỉ là khi thiếu niên vừa vươn tay, một thanh lợi kiếm phá không bay tới, từ phía sau lưng đâm xuyên qua ngực.

Thiếu niên không thể tin mà nhìn người trước mặt, yết hầu phát ra tiếng gầm nhẹ mơ hồ.

Tống Xuân Đường từ nơi cao nhảy xuống, triệu về Ngọc Tiêu kiếm, ôm Trần Ám Hương cách xa một chút.

Trần Ám Hương vừa định mắng hắn, hắn liền buông lỏng tay, Trần Ám Hương cũng không biết nói gì nữa.

Trái lại tên thiếu niên kia, ngực bị đâm thủng một lỗ, cũng đã đứng không vững, vẫn còn vươn tay về Trần Ám Hương, biểu cảm trên mặt thiếu niên rất phức tạp, chốc lát thì dữ tợn, chốc lát lại đáng thương.

Khi trong mắt thiếu niên dần dần đỏ thẫm, thì Lăng Tiêm Vân đã khởi động trận pháp hoàn chỉnh, trong sơn động tối đen tức khắc sáng như ban ngày.

Mạc Hà đang canh giữ cửa động, nghe thấy động tĩnh bên trong lập tức nắm chặt kiếm.

Thiếu niên gào rống trong ánh sáng do xiềng xích tạo thành, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trần Ám Hương.

Cũng không biết vì sao, Trần Ám Hương có chút không đành lòng, kỳ thật từ lúc nãy đến bây giờ, thiếu niên này cũng không ra tay tổn thương y.

Y đi về phía trước vài bước, lập tức bị Tống Xuân Đường giữ lại: "Sư huynh, đừng đi qua."

Nhân động tác này, Trần Ám Hương quay đầu nhìn thoáng qua Tống Xuân Đường, khi quay đầu lại, ký hiệu trên má thiếu niên đã biến mất, ma khí cả người cũng dần dần tan đi, lộ ra khuôn mặt thần thánh ngây thơ.

Nó nhìn Trần Ám Hương, hai mắt tựa như nai con hai mắt chớp chớp, cuối cùng như mây khói tiêu tán.

"Cuối cùng cũng xong." Lăng Tiêm Vân thở phào nhẹ nhõm, chuyển mắt nhìn thấy Trần Ám Hương đang đi xuống, "Này....!Trần Ám Hương, ngươi làm cái gì vậy?"

Trần Ám Hương đi đến trước cột đá, y nhìn tự phù trên cột đá, đã trải qua năm tháng bào mòn, phần lớn đều thấy không rõ lắm, y vươn tay vuốt ve một chút, cột đá đột nhiên mở ra một hố đen, hút Trần Ám Hương vào.

"Sư huynh!" Tống Xuân Đường lập tức bắt lấy Trần Ám Hương, lại chỉ sờ được hòn đá lạnh lẽo, hắn hung hăng mà nện xuống cột đá, trong mắt hiện ra mấy phần hoang mang.

"Chuyện gì vậy?" Lăng Tiêm Vân phi thân lại, "Sao Trần Ám Hương lại đi vào đó."

Tống Xuân Đường không để ý tới gã, trán đặt lên cột đá, tay nắm thành quyền bên sườn mặt.

Lăng Tiêm Vân thấy kẽ ngón tay hắn chảy máu, thì nhướng mi, nói: "Ngươi làm sao vậy? Cũng không cần quá lo lắng, thứ này lúc trước là linh vật, chắc sẽ không đả thương tánh mạng người đâu."

"Có cách nào có thể để sư huynh ra ngoài không?" Sau một lúc lâu, giọng nói rầu rĩ của Tống Xuân Đường truyền đến.

Lăng Tiêm Vân bấm tay bắt đầu bặc tính, mấy giây sau gã mở mắt ra, trong mắt nghi hoặc, lại tính lần nữa, cuối cùng nói: "Có lẽ là do ta học nghệ không tinh, ta tính không ra Trần Ám Hương có thể ra ngoài hay không." Gã nhìn cột đá, trên mặt cũng hiện ngưng trọng, "Khả năng là phải xem chính hắn rồi."

Trước mắt Trần Ám Hương là một trận trời đất quay cuồng, đợi khi đứng vững, y nhìn đám đông mãnh liệt trước mắt, cảm giác giống như bản thân đã quên đi cái gì.

"Sư huynh."

Có người ở sau lưng gọi y.

Trần Ám Hương xoay người, liền nhìn thấy Tống Xuân Đường tươi đẹp mà chạy về phía y, ở sau còn có Chiết Liễu và Mạc Hà, ngay cả Mạc Hà cũng đang cười nhạt nhìn y.

Tống Xuân Đường dùng sức nhào vào người mình, lúc này, y mới phát hiện Tống Xuân Đường đã cao hơn y nữa cái đầu.

Rõ ràng năm trước y còn cao hơn Tống Xuân Đường mà.

"Sư huynh, ta rất nhớ huynh." Tống Xuân Đường kéo Trần Ám Hương về Sương Diệp Phong, "Thật vất vả lắm ta mới làm xong nhiệm vụ trở về, sư huynh có nhớ ta không?"

Trước mắt chợt xuất hiện một Tống Xuân Đường trương phóng đại, đối mặt với Tống Xuân Đường nhiệt tình dào dạt như vậy, Trần Ám Hương đáy lòng không khỏi rung động một hồi, y chưa bao giờ gặp qua tình cảnh này, trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao.

Trong đầu đột nhiên hiện lên một vùng biển, cùng với đáy biển màu đen vô biên vô hạn, làm đầu y tức khắc đau như búa bổ.

"Ta....không phải đang ở Vọng Niệm Hải sao?"

Tống Xuân Đường ngẩn người, ngay sau đó cười nói: "Không phải sư huynh sinh bệnh vẫn luôn ở Sương Diệp Phong tu dưỡng sao? Chẳng lẽ là sốt đến mơ hồ rồi?" Nói, hắn vươn tay sờ trán Trần Ám Hương.

Trần Ám Hương bị tay hắn chạm vào, đầu tim liền run lên, vì thế vội vàng tránh đi: "Có lẽ....là ta nhớ lầm."

"Sư huynh."

"Sao vậy?"

"Không có gì, tự nhiên muốn gọi sư huynh thôi."

Bọn họ một đường trở về Sương Diệp Phong.

Trần Ám Hương đột nhiên nhớ ra, hôm nay là ngày Tống Xuân Đường bọn họ từ Vọng Niệm Hải trở về, y tới tông môn đón bọn họ.

Có lẽ bản thân thật sự là bệnh đến hồ đồ rồi.

Y nghĩ

Nhưng về đến Mai Hương Uyển, y gặp được một người mà không thể tin.

Thôn Trần đang ngồi trong viện của y, thấy y tới, liền vẫy tay với y.

Đợi Trần Ám Hương đi qua, Thôn Trần lấy từ trong hư không ra một cái hộp ngọc tinh xảo, nói: "Sinh nhật vui vẻ."

"Đa tạ sư tôn." Trần Ám Hương vừa kinh vừa hỉ đan xen mà tiếp nhận, y nhận thấy, mặt trên đề chữ mà do sư tôn viết.

"Đại sư huynh, sinh nhật vui vẻ." Bọn họ đều nhao nhao nói.

Trần Ám Hương chớp chớp mắt, trong mắt ướt át, nhưng lại cực lực làm ra một bộ dáng phong khinh vân đạm: "Cảm ơn mọi người."

(*Phong Khinh Vân Đạm: là Nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay)

Chiết Liễu và Mạc Hà cũng tặng y lễ vật, y rất vui vẻ, tiếc nuối duy nhất đó là không nhận được từ Tống Xuân Đường, tuy rằng Tống Xuân Đường cũng có chúc mừng y.

Lúc này, Tống Xuân Đường lại lôi kéo y ngồi bên cạnh bàn, trên bàn bày các kiểu thức ăn phong phú, hình như đều là thứ mà Trần Ám Hương thích ăn.

"Sư huynh, thừa lúc còn nóng mau ăn đi." Tống Xuân Đường đem đôi đũa nhét vào trong tay Trần Ám Hương.

"Phải đó." Chiết Liễu nói, "Tiểu sư đệ đặc biệt xuống chân núi tìm đầu bếp học rất lâu đấy, đại sư huynh mau nếm thử đi."

Trần Ám Hương giơ đôi đũa gắp một miếng đồ ăn, vừa cho vào trong miệng, nước mắt đột nhiên rơi xuống chén.

"....Là đồ ăn không hợp sao?" Tống Xuân Đường nhìn y nói.

Trần Ám Hương lắc đầu, ngẩng đầu thì chóp mũi lại đỏ hoe: "Ta chỉ là cảm thấy, hết thảy đều giống như một giấc mộng vậy."

Tống Xuân Đường dừng một chút, ngay sau đó nói: "Sao có thể, sư huynh, huynh xem chúng ta không phải đều đang ngồi ở đây rất tốt sao?"

Chiết Liễu lấy tay Trần Ám Hương nhéo mình một cái: "Ui....!Đại sư huynh, huynh xem, ta là thật."

Trần Ám Hương bị hắn chọc cười, mấy người lại vừa nói vừa cười, mà bắt đầu ăn cơm.

"Sư huynh, huynh nhìn lên trên không kia."

Tất cả mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy vô số sao băng xẹt qua bầu trời đêm, kéo theo đường dài màu trắng, bay về hướng phía chân trời.

"Sư huynh, mau ước nguyện đi." Tống Xuân Đường lén lút nói với Trần Ám Hương, "Trước đây ta từng nghe nói, ước nguyện với sao băng thì nguyện vọng sẽ trở thành hiện thực đó."

"Thật sao?" Chiết Liễu nói.

"Đương nhiên."

Đó là phàm nhân gửi gắm, nhưng bọn họ là tu sĩ, biết cầu nguyện với trời đều là ảo tưởng không thực tế.

Thiên Đạo trước nay đều vô tình, muốn có được cái gì, sẽ phải trả giá cái đó.

Nhưng dưới đáy lòng Trần Ám Hương vẫn ước một nguyện vọng, y nhìn bầu trời đêm lộng lẫy, giờ phút này gió nam ấm áp thổi vào mặt, bên người còn có họ và sư tôn.

Mọi thứ đều đã tốt lắm rồi.

Cho nên, y chỉ ước mỗi năm như hôm nay, mỗi tuổi như sáng nay.

Thôn Trần hôm nay cũng nhiều lời hơn chút, không giống ngày thường đều xụ mặt, lúc gần đi y xoa xoa đầu Trần Ám Hương, nói: "Hôm nay hình như ngươi không được vui vẻ lắm."

"Có sao?" Trần Ám Hương lần đầu tiên thân cận cùng sư tôn như vậy, y có chút khẩn trương, không biết nên làm biểu cảm gì, "Con rất vui vẻ."

Thôn Trần cười cười: "Được rồi, nhưng không vui thì không cần miễn cưỡng cười, ngươi muốn làm gì thì làm cái đó, không cần có quá nhiều băn khoăn, sư tôn sẽ luôn ủng hộ ngươi."

Bóng đêm dần sâu, những người khác đều dần dần rời đi, chỉ có Tống Xuân Đường còn ăn vạ bên cạnh y.

Tống Xuân Đường vừa rồi uống một ít rượu, hiện giờ hai má ửng đỏ, Trần Ám Hương đẩy đẩy hắn, Tống Xuân Đường lại thừa cơ dán sát vào người y.

"Tiểu sư đệ, thời gian không còn sớm nữa, ngươi nên trở về rồi."

"Không muốn, quá xa, ta sợ bóng tối." Tống Xuân Đường đầu gác lên vai y, hơi thở nóng hổi đều phả vào cổ y, y có chút không được tự nhiên, nhưng lại đẩy không nổi Tống Xuân Đường ra.

"Ta đây đưa ngươi trở về, trước ngươi đứng lên đã."

"Không muốn, không muốn." Tống Xuân Đường đột nhiên giả ngây giả dại, một phen ôm eo Trần Ám Hương, "Ta muốn ở chỗ này của sư huynh." Trong chốc lát lại oa oa khóc thút thít, "Sư huynh, huynh không cần ta, tại sao huynh lại không cần ta."

"Ta không có không cần ngươi." Trần Ám Hương rất bất đắc dĩ, đành phải để nước mắt của Tống Xuân Đường dính lên quần áo mình, "Vậy thì ngươi ở lại nơi này đi."

Y vừa nói xong câu này, thân thể liền lập tức treo trên không.

Xuất phát từ phản xạ theo tự nhiên mà y ôm lấy cổ Tống Xuân Đường, kinh ngạc: "Ngươi làm gì vậy?"

"Ngủ."

Ngủ, ngủ? Trần Ám Hương mặt đỏ lên, vội vàng nói: "Ngươi bỏ ta xuống, ta tự mình đi được."

Tống Xuân Đường đi như bay, không cho Trần Ám Hương giãy giụa, liền đi vào trong phòng, đem Trần Ám Hương đặt trên giường, cởi giày tất và áo ngoài của y.

Trần Ám Hương giãy giụa vài cái, không có thể tránh thoát khỏi ma trảo Tống Xuân Đường.

Gia hỏa này từ khi nào mà sức lực lại lớn như vậy? Trần Ám Hương chỉ co rút trong góc tường nhìn Tống Xuân Đường, tóc của y trong lúc giãy giụa cũng rối tung.

Mà lúc này, Tống Xuân Đường bắt đầu cởi áo ngoài của mình.

"Tiểu, tiểu sư đệ, ngươi bình tĩnh." Trần Ám Hương nuốt một ngụm nước miếng.

Tống Xuân Đường nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Trần Ám Hương chốc lát, sau đó nằm xuống, hắn vỗ vỗ gối đầu bên cạnh, nói: "Sư huynh, ngủ thôi."

Hóa ra là thật sự buồn ngủ, Trần Ám Hương thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Y nằm xuống, Tống Xuân Đường liền từ sau lưng ôm lấy y, nhiệt độ cơ thể ấm áp từ phía sau lưng truyền tới.

Y nhắm hờ mắt, buồn ngủ như gió lướt qua, rồi lại có chút ngủ không được.

Hình như có một âm thanh không ngừng gào to bên tai y, nhưng dường như lại cách một tầng mây mù, thế nào cũng nghe không rõ.

Khi tỉnh lại, Trần Ám Hương chỉ cảm thấy trên người nóng nóng, y vừa mở mắt, liền thấy y mặt đối mặt với Tống Xuân Đường, đuôi lông mày vẫn mang theo vẻ lười biếng buồn ngủ, y lui ra sau, phía sau lưng chạm vào lan giường rắn chắc.

Y đột nhiên thanh tỉnh bật dậy, bản thân sao lại mơ màng hồ đồ cùng tiểu sư đệ nằm trên một chiếc giường, còn ngủ cả một đêm.

"Sư huynh." Tống Xuân Đường mở hời mắt, ngáp một cái, "Trời còn chưa sáng, ngủ thêm lát nữa đi."

"Ngươi ngủ đi." Trần Ám Hương bắt đầu mặc quần áo, mỗi ngày giờ Mẹo tu luyện là thói quen của y, bất luận là gió lốc mưa sa hay là trời đổ mưa đá.

Y biết mình tư chất không đủ, cứ việc tâm pháp đọc đến thuộc làu, nhưng một khi tu luyện lên, linh lực vận hành lại trì trệ vô cùng, linh lực người khác hấp thu một ngày, y mất hơn mười ngày vẫn không hấp thu nổi.

Truyện Tổng Tài

Tông chủ đều lắc đầu thở dài, nói y không bằng làm một phàm nhân, đường thành tiên, với y mà nói là ngưỡng đêm cùng cực cả đời cũng không thể chạm vào.

Nhưng y chính là không muốn nhận thua, y chính là không muốn nhận mệnh..