Mỹ Nhân Sư Đệ Không Bình Thường

Chương 7: 7 Bị Trói Đến Lan Lăng

"Sư huynh, ta cùng huynh."

Tống Xuân Đường ngồi trên giường, chăn gấm trượt xuống đến phần eo, hắn từ phía sau vòng lấy eo Trần Ám Hương.

"Được."

Cứ như vậy, hai người bọn họ cùng tu luyện, ánh nắng như thoi đưa, đảo mắt đã nửa năm sau.

Tối nay vừa lúc là trung thu, bọn họ ngồi trên mái hiên, Mai Hương Uyển là nơi cao nhất ở Sương Diệp Phong, ngồi chỗ này, giống như ngay cả trăng trên trời giơ tay cũng có thể với tới.

Tống Xuân Đường dựa Trần Ám Hương, hai người dựa rất gần, tựa như một cây hoa song sinh.

"Sư huynh." Tống Xuân Đường mở miệng.

Trần Ám Hương ngoái đầu nhìn lại, lấy ánh mắt hỏi hắn.

"Chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau, được không." Khi nói lời này, Tống Xuân Đường rũ mắt, ánh trăng như nước trải đầy mặt hắn, lông mi run lên, tưởng như ánh trăng cũng rơi xuống.

Trần Ám Hương chỉ nhìn hắn, qua hồi lâu, y mới quay đầu lại một lần nữa, chậm rãi nói: "Vĩnh viễn? Làm sao có thể vĩnh viễn, ngươi sẽ độ kiếp phi thăng, mà ta chỉ là một phàm nhân, ở trần thế trằn trọc luân hồi, nếm hết đau khổ sau đó rơi vào một nắm đất vàng."

"Ngươi nói cho ta, làm sao có thể vĩnh viễn." Y nghe thấy âm thanh mình chua xót lại khô khốc.

"Sư huynh...." Tống Xuân Đường trố mắt, "Chỉ cần huynh nguyện ý, chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau, huynh nguyện ý không?"

Trần Ám Hương đôi môi giật giật, cuối cùng nói: "Xin lỗi."

"Ngươi phát hiện." Tống Xuân Đường cười cười, "Là phát hiện lúc nào?"

"Không biết." Trần Ám Hương đưa mắt nhìn nơi xa ở phía chân trời.

"Ta còn tưởng rằng bản thân mình đã ngụy trang rất giống đó, không ngờ từ ban đầu đã bị phát hiện." Tống Xuân Đường buông tay ra, "Vậy ngươi vì sao không vạch trần ta."

"Chính là bởi vì quá giống, cho dù biết giả, cũng lừa chính mình là thật."

Tống Xuân Đường yên lặng nhìn Trần Ám Hương, thân hình dần dần biến thành dáng vẻ của thiếu niên cột đá kia, nó vươn tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Trần Ám Hương: "Ngươi đừng khóc....!Chỉ cần ngươi muốn, ta biến thành Tống Xuân Đường, chúng ta sẽ ở chỗ này cả đời."

Hoá ra là bản thân khóc sao? Trần Ám Hương cười nhẹ, ôm lấy nó nói: "Không được, nhưng cảm ơn ngươi, cho ta một giấc mộng.

Nửa năm này, ta đã không tiếc nuối, có thể cáo biệt chính mình của trước kia.

Nhưng mà, xin lỗi, thực xin lỗi...."

Y xin lỗi vì đã từng có hành động làm tổn thương thiếu niên này.

"Không sao, kết cục này là ta nên có." Trong mắt thiếu niên thuần tịnh không một tia tạp chất.

"Nhưng, ngươi tốt như vậy, hẳn là nên nhận được chúng sinh tín ngưỡng."

Thiếu niên chỉ cười cười, nó xoa gương mặt Trần Ám Hương, ánh mắt tựa như đi qua muôn vàn thời gian trường hà, nói: "Ta muốn là tín đồ duy của một mình ngươi."

Rồi sau đó mặt mày thiếu niên giãn ra, nói: "Ta có một thứ muốn cho ngươi, lần đầu gặp mặt đã muốn đưa cho ngươi."

Tiếng mất, nó hóa thành muôn vàn ánh sáng tan đi.

"Ngươi tên gì?" Trần Ám Hương vội vàng hỏi.

Thiếu niên hơi hơi hé miệng, lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Nó nhớ tới thân phận hiện tại của mình, nhíu chặt mày, ngay sau đó bình thường trở lại.

Nó cười một cái cuối cùng với Trần Ám Hương.

Thần sa đọa không thể ở để lại dấu vết giới trên thế giới này, cho dù là được người nhớ tên.

Trần Ám Hương cầm trong tay một bình đan dược màu trắng, y nhìn đan dược trong lòng bàn tay, chợt phiền muộn một trận.

Kiếp trước Tống Xuân Đường bị thương, y khắp nơi tìm kiếm thuốc, mới tìm được đan dược này, vì thế y còn trả giá đại giới rất lớn.

Thiên địa vạn vật từ từ nhạt màu, như một cuộn tranh dần dần khép lại trước mặt y, y dù có muôn vàn không nở, cũng biết nên tỉnh mộng rồi.

Y không hận bất kỳ người nào, sau khi từ nơi này đi ra ngoài, y sẽ hoàn toàn tạm biệt quá khứ.

3000 thế giới, nếu y và tiên đồ vô duyên, cũng muốn đi nhìn mọi thứ một lần.

Cột đá hơi sáng, Trần Ám Hương cách một lớp tường trong suốt, thấy Tống Xuân Đường bên ngoài, y vươn tay muốn miêu tả khuôn mặt Tống Xuân Đường.

Mà Tống Xuân Đường dường như cũng có linh cảm, giăng tay ra trước tường đá.

Trần Ám Hương nghĩ y vẫn thích Tống Xuân Đường, vô luận là quá khứ hay là hiện tại.

Chỉ là phần thích này không nên tái xuất hiện, bọn họ không phải người cùng một thế giới.

Y nhắm mắt, tay dùng sức đẩy ra phía ngoài, tường đá trong suốt lập tức biến mất, y từ cột đá ngã ra ngoài.

Tống Xuân Đường theo bản năng mà tiếp y vào lòng, đôi tay dùng hết sức ôm y.

"Tiểu sư đệ, có thể buông ta ra rồi." Trần Ám Hương nói.

Tống Xuân Đường đầu ngón tay giật giật, cuối cùng chậm rãi buông ra, nói: "Sư huynh, huynh không sao chứ."

"Ta không sao, nếu mọi việc đã giải quyết, chúng ta nên trở về thôi." Trần Ám Hương nói xong liền ngự kiếm bay ra ngoài cửa động

Phía sau đột nhiên vang lên một âm thanh, Trần Ám Hương quay đầu, chỉ thấy Tống Xuân Đường hai mắt nhắm nghiền ngã trên mặt đất, bị Lăng Tiêm Vân chói thành một đoàn.

"Lăng Tiêm Vân!" Trần Ám Hương nhanh chóng xoay người trở về: "Ngươi đang làm cái gì vậy hả? Buông tiểu sư đệ ta ra."

"Gấp cái gì? Thứ kia có phải cho ngươi một đan dược hay không."

Trần Ám Hương không nói gì.

"Nhìn dáng vẻ hẳn là có.

Hừ." Lăng Tiêm Vân cười lạnh, giơ tay với Trần Ám Hương, "Đưa đan dược cho ta, ta sẽ thả hắn."

Trần Ám Hương lấy ra đan dược, đưa cho Lăng Tiêm Vân trước, nói: "Ngươi làm tiểu sư đệ ta tỉnh lại trước."

"Hắn chỉ ngất xỉu thôi, một canh giờ sau sẽ tỉnh lại." Lăng Tiêm Vân nhận đan dược, cười một cái với Trần Ám Hương.

Trần Ám Hương còn chưa biết rõ cái ý cười kia là gì, thân thể liền nhũn ra, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, Trần Ám Hương phát hiện chính mình đang ở bên trong xe ngựa rộng lớn, tay bị dây thừng không biết tên trói chặt, y hơi giãy giụa một chút, dây thừng siết càng chặt.

"Ta khuyên ngươi vẫn là đừng dùng sức lực." Lăng Tiêm Vân xốc màn xe lên tiến vào, "Đây là Khổn Tiên Thằng, ngươi càng giãy giụa thì càng siết chặt."

"Tiểu sư đệ ta đâu?"

"Ngươi quan tâm hắn làm gì? Ta đã đóng gói hắn đưa về Thiên Linh Tông rồi."

"Lý Thị và Mạc Hà đâu?" Trần Ám Hương nói.

Lăng Tiêm Vân không trả lời y, chỉ tới gần chút, đôi tay chống lên bên cạnh y, "Hỏi những người khác, không bằng ngươi ngẫm lại tình cảnh của chính mình, đi? Trần Ám Hương."

"Ta cũng chỉ là một người bình thường, ngươi ở chỗ ta cũng không chiếm được cái gì, Thiên Linh Tông thấy ta chậm chạp không trở về cũng tới tìm người."

"Sẽ không đâu." Lăng Tiêm Vân cười nhạt, bạc sức trên người đinh linh rung động.

"Ngươi, ngươi đã làm cái gì?"

Lăng Tiêm Vân lại vuốt tóc trên vai gã, nói: "Ngươi thật sự không nhớ rõ sao?"

Tống Xuân Đường cau mày tỉnh lại, hắn nhìn nhìn xung quanh, phát hiện chỉ có Mạc Hà, liền hỏi: "Sư huynh đâu?"

Mạc Hà ngồi thiền chậm rãi mở mắt ra: "Huynh ấy đi theo Lăng Tiêm Vân đến Lan Lăng."

"Cái gì?!"

"Mạc Hà nói không sai." Lý Thị ở phía trước đánh xe, y thò đầu vào, bắt đầu sinh động như thật mà giải thích, "Ngươi lúc ấy hôn mê, Lăng Tiêm Vân nói ngươi té xỉu, Mạc Hà liền mang ngươi quay về Thiên Linh Tông.

Hắn lại nói muốn đưa Trần Ám Hương đến Lan Lăng, nói là muốn mời Trần Ám Hương đến Lan Lăng."

"Sư huynh nói thế nào?"

"Hiện giờ ngươi thấy đấy, cũng không biết Trần Ám Hương nghĩ làm sao, cái tên Lăng Tiêm Vân vừa thấy đã không phải người tốt gì, cứ vậy mà muốn cùng hắn đến Lan Lăng."

"Nhớ ra chưa?" Lăng Tiêm Vân nhìn chăm chú hai mắt y, nhìn biểu tình y liền biết y đã nhớ được.

"Ngươi đã sử thủ thuật che mắt gì với ta." Trần Ám Hương biết bản thân tuyệt đối sẽ không nói chuyện như vậy.

"Nào có thủ thuật che mắt gì, ta chỉ là để ngươí nói ra ý nghĩ chân thật của mình thôi, là chính ngươi không muốn trở về."

Trần Ám Hương không nói gì, nhưng y không muốn thấy mặt Lăng Tiêm Vân, liền dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần.

"Tại sao ta cảm thấy, từ khi ngươi ra ngoài dường như có chút thay đổi." Lăng Tiêm Vân ngưng thần nhìn Trần Ám Hương nói.

"Thay đổi chỗ nào?" Trần Ám Hương nói.

"Đại khái là so với trước kia nhìn càng đẹp." Lăng Tiêm Vân nói xong, nhìn Trần Ám Hương cau mày, gã khẽ cười một cái, sát gần lại chút nhẹ giọng nói, "Ta đều đã tâm động rồi."

Trần Ám Hương không muốn để ý người này, y muốn nôn, cơm đêm qua đều nôn ra ngoài.

Y kiếp trước cùng Lăng Tiêm Vân giao tiếp không nhiều lắm, chưa bao giờ nghĩ người này lại có bộ dạng đó.

"Ây dô, Hương Hương không để ý đến ta, thật làm người ta thương tâm quá."

"Câm miệng!" Trần Ám Hương gương mặt xấu hổ và giận dữ đến đỏ bừng, "Không được gọi ta như vậy."

"Phụt, ha ha ha."

Tống Xuân Đường nắm chặt quyền, gắt gao nhìn bầu trời bên ngoài, bỗng nhiên nói: "Ta muốn đi Lan Lăng."

"Vì cái gì." Mạc Hà nói.

"Ta căn bản không có bị thương, là Lăng Tiêm Vân đánh ta hôn mê, hắn nhất định có ý đồ khác với sư huynh."

Mạc Hà trầm tư trong chốc lát: "Nếu như theo lời ngươi nói, chỉ sợ là hiện tại bọn họ đã tới Lan Lăng rồi, chúng ta lúc này đi đến đòi người không tốt, e rằng phải cầu sư tôn ra mặt."

Lúc này, xe ngựa đột nhiên ngừng lại.

Tống Xuân Đường cùng Mạc Hà nhìn nhau, lập tức xuống xe ngựa hành lễ: "Sư tôn."

"Sư tôn." Tống Xuân Đường lập tức ngẩng đầu, "Sư huynh, huynh ấy...."

"Việc này ta đã biết rồi." Thôn Trần nhàn nhạt nói, "Lăng Li Tiên Tôn đã viết thư báo với ta, cô ta mời Trần Ám Hương đến Lan Lăng một thời gian."

"Nhưng sư tôn...."

"Tống Xuân Đường, từ khi bái nhập Sương Diệp Phong đã được bao lâu rồi, tự ngươi tính toán xem, hiện giờ tu vi lại tiến bộ nhiều ít? Sang năm là đại bỉ giới tu chân 5 năm một lần, vi sư gửi gắm kỳ vọng vào người rất cao.

Hôm nay trở về thì ngươi bế quan đi, không đột phá Kim Đan không cho phép xuất quan."

Thôn Trần nói xong, Tống Xuân Đường rũ mắt không nói, trước khi đi mắt y liếc nhìn Lý Thị một cái.

Lý Thị trong lòng thầm hiểu, ra dấu yên tâm.

"Đến Lan Lăng rồi." Lăng Tiêm Vân nắm Khổn Tiên Thằng trói Trần Ám Hương, tay hai người giấu trong ống tay rộng, người khác cũng thấy không rõ Trần Ám Hương bị trói chặt, chỉ cho rằng bọn họ quan hệ rất tốt mà nắm tay.

Trần Ám Hương vừa xuống xe ngựa, ánh mắt nhìn lướt một vòng, núi cao trùng điệp trong sương mù, tầng tầng lớp lớp rừng cây nhiễm màu âm u, gió thổi qua, bụi hoa trải khắp núi đồi bay nghiêng ngả.

Lan Lăng ẩn bên trong sơn cốc, phảng phất một thế ngoại đào nguyên, mỗi một hơi hô hấp đều nhiễm hương thơm hoa cỏ.

"Thiếu chủ đã quay về rồi." Lạc Hoa chào đón, cô nghiêng nghiêng người, nhìn về phía Trần Ám Hương, đôi mắt nhíu lại, cười nói: "Còn vị này chính là...."

"Hửm?" Lăng Tiêm Vân nhìn liếc qua một cái.

Lạc Hoa lập tức ngậm miệng, chỉ là sau đó lại che miệng trêu đùa cùng người bên cạnh.

Trần Ám Hương có chút không được thoải mái, suốt một đường đi tới, ánh mắt đều là loại ánh mắt như Lạc Hoa, nhìn đến trong lòng y chột dạ, đi được một lát, y lắc lắc Khổn Tiên Thằng trong tay.

"Sao vậy?" Lăng Tiêm Vân cảm giác được Khổn Tiên Thằng trong tay đong đưa, ngoái đầu nhìn lại nói, "Hương Hương không cần sốt ruột, sắp tới nơi ở rồi."

"Nếu ngươi nói là mời ta tới, vì sao còn muốn trói ta lại."

"Không trói ngươi lại, ta sợ ngươi chạy." Lăng Tiêm Vân nói.

"Ta chạy làm gì? Ta rất thích nơi này."

"Vậy là tốt rồi." Lăng Tiêm Vân cong môi cười, ánh trăng phản chiếu vào trang sức bạc đeo trên trán, sáng trong như tuyết trắng, lại đẹp đẽ quý giá tựa hoa lan nở "Nhưng, ta muốn nắm ngươi như vậy."

Trần Ám Hương nghẹn lời, y nghĩ, người này có sở thích thật kỳ quái, chỉ là rất mau y phát hiện Khổn Tiên Thằng lỏng đi một ít, nhưng muốn tránh thoát lại không thể.

Sau khi y thử vài lần không có kết quả thì dứt khoát từ bỏ, đi theo Lăng Tiêm Vân xuyên qua một hành làng hoa đằng dài, một căn nhà trên tường treo đầy đèn phủ lụa đỏ xuất hiện ở trước mặt.

Phòng này và xung quanh tại sao không giống nhau, có vẻ có hơi náo nhiệt quá mức.

"Thiếu chủ." Lạc Hoa tiến lên nói, "Thời gian cấp rút, đã bố trí nhanh nhất có thể rồi."

"Không tồi, hai ngày này cứ tiếp tục cẩn thận làm, cần phải làm cho tốt nhất." Lăng Tiêm Vân nói.

"Vâng, thiếu chủ." Lạc Hoa nhìn trộm Trần Ám Hương một cái, đuôi lông mày mang hỉ ngầm.

.

Truyện Quan Trường

"Đây là có hỉ sự gì sao?" Trần Ám Hương khó hiểu hỏi.

Gian nhà này khắp nơi dán rất nhiều hình vẽ kỳ quái màu đỏ, cực kỳ không phù hợp với phong cách chỉnh thể của Lan Lăng.

"Đúng vậy."

Lăng Tiêm Vân mắt mang ý cười mà nhìn Trần Ám Hương, nắm Khổn Tiên Thằng trong tay đi vào.

Khi bước vào cửa, một cánh hoa đọng trên mái hiên rơi xuống vai Trần Ám Hương, mang theo một chút hương thơm nhè nhẹ thấm người..