Mỹ Nhân Yêu Kiều Của Nhân Vật Phản Diện Sống Lại Rồi

Chương 9: Chương 9

Gió nhẹ chầm chậm thổi, bầu trời nhuộm màu hoàng hôn, Giang Triều nhìn Thẩm Nhu không nhúc nhích.

Bởi vì Thẩm Nhu biết tính tình của Giang Triều, xung quanh người đến người đi, cô chủ động tiến lên chào hỏi Giang Triều.

Hoàn toàn như trước đây, cô dùng giọng nói vừa mềm lại ngọt của mình kêu lên: “Giang Triều.”

Giang Triều nói: "Đưa tay đây."

Thẩm Nhu vươn lòng bàn tay về phía Giang Triều, một viên kẹo sữa bò được bỏ vào trong tay Thẩm Nhu, được đóng giống hệt như viên kẹo lúc trước cho Thẩm Nhu.

Giang Triều quay người cưỡi lên chiếc xe mô tô địa hình của cậu, tiếng động cơ vang vọng cuối cùng nhỏ xíu càng ngày càng xa, giống như cậu đến chỉ vì cố chấp để Thẩm Nhu chào hỏi cậu, rồi cậu cho Thẩm Nhu một viên kẹo sữa bò.

Thẩm Nhu nhìn hướng Giang Triều rời đi, ngón tay nắm lại một chút, cuối cùng nắm viên kẹo sữa bò vào lòng bàn tay.

Lúc nhận điện thoại của Trần Quân, Thẩm Nhu đang mua đồ ở siêu thị dưới cư xá, khi ở nhà gần như cô đều ở trong phòng ngủ, cần gì thì mỗi ngày lúc trở về đều vào siêu thị dưới lầu mua về trước, thậm chí đến nước cô cũng mua nước khoáng chứ cũng không tình nguyện xuống lầu uống.

Trần Quân hỏi: “Chị ở đâu, khi nào thì về tất cả mọi người đều đang chờ chị.”

Lúc Thẩm Nhu xách theo cái túi siêu thị quay về, Trần Thắng, Thẩm Tư, còn có Trần Quân đều ngồi trong phòng khách, trên mặt bàn cách đó không xa là đồ ăn được bọn họ nấu xong còn chưa bắt đầu ăn, Thẩm Nhu lập tức biết ý đồ của bọn họ.

Đi tới trước mặt bọn họ, Thẩm Nhu không hề ngồi xuống: “Chuyện gì?”

Trần Thắng muốn nói chuyện, Thẩm Tư giữ Trần Thắng lại: “Nhu Nhu, ngày mai sinh nhật mày cũng đón cùng chị họ mày giống như trước kia đi.

Chuyện lúc trước chúng ta cũng đừng tranh luận gì nữa, có được hay không? Mày học piano thì cũng đã đàn rồi, ngày đó chị họ mày cũng không có tham gia đêm hội đón người mới, cuộc thi hoa khôi bọn tao cũng không nói nữa.

Nếu như mày cảm thấy có thể thì chúng ta ăn cơm đi, tất cả mọi người đều đang chờ mày đó.”

Thẩm Nhu không muốn tranh luận với bọn họ, nhiều người, bắt đầu cãi cọ vô cùng ầm ĩ, cô bỏ lại một câu không đi rồi quay người lên lầu.

Dưới lầu lại là giọng nói quở Trần Thắng, giọng an ủi của Thẩm Tư.

"Đứa trẻ này đều do bà nuông chiều nó, bà xem thử xem bây giờ nó như thế nào, đứa hiểu chuyện trước đó đâu rồi! Được, nó không đi, tôi còn chẳng hy vọng nó đi đâu, không cần quan tâm nó nữa.”

“Nói nhỏ chút đi.”

Thẩm Nhu muốn về phòng, Trần Quân đuổi theo, lúc Thẩm Nhu muốn đi vào thì kéo tay cô lại, khi Thẩm Nhu quay người nhìn cậu ta, cậu ta nói: “Chị muốn tự mình mừng sinh nhật?”

Thẩm Nhu: “Nếu em không đến tiệc sinh nhật của Sở Lam thì ở với chị?”

Trần Quân bắt đầu né tránh ánh mắt Thẩm Nhu, không dám đối diện với cô: "Vì sao không thể cùng nhau chứ?”

Thẩm Nhu bình tĩnh hòa nhã: “Trần Quân, khi còn bé tôi muốn được mọi người khen ngợi, muốn mọi người yêu thích, tôi nghĩ cho dù mọi người thích Sở Lam như thế vẫn có một chút yêu thích tôi, chỉ thế thôi cũng khiến tôi mừng rỡ như điên.

Sau này tôi muốn công bằng, tôi nghĩ mọi người đối xử với tôi công bằng một chút là được rồi, tôi muốn mặc váy đánh đàn, muốn vào dịp sinh nhật được ăn một cái bánh gato thuộc về chính mình, muốn có thể tự mình lựa chọn..."

Trần Quân siết chặt cánh tay Thẩm Nhu, cao giọng: “Đừng nói nữa, ngày mai em ở với chị.”

Thẩm Nhu lắc đầu nhìn thẳng cậu ta: “Không, vì bây giờ tôi không cần gì cả, dù sau này các người đối xử với tôi tốt hơn Sở Lam tôi cũng không cần, bởi vì các người không xứng, ngay cả thích tôi các người cũng không xứng.

Thậm chí tôi đang suy nghĩ, nếu như các người không phải bố mẹ tôi, không phải em trai tôi thì tốt biết bao."

Trong lòng có hơi rầu rĩ, nghe được âm thanh dưới lầu, Trần Quân cũng không biết mình quay về phòng mình từ bao giờ.

Thẩm Nhu không dao động gì vì chút xíu lòng thương hại kia của Trần Quân, cô trở về tắm rửa thay quần áo, cột lại mái tóc rồi đến ngồi trước bàn sách ôn tập rồi làm bài tập.

Đời trước, thành tích thi đại học của cô không tệ, đời này còn cố gắng hơn một chút so với trước đó, nhất định sẽ có thể thi đậu đại học A.

Lý Lê gửi tin nhắn cho Thẩm Nhu.

[Lý Lê: Số phiếu trong cuộc thi khoa khôi của cậu vượt qua Sở Lam rồi, chỉ cần còn trong thời gian quy định của cuộc thi, Sở Lam không vượt qua cậu thì cậu sẽ thắng, aaaaa]

Thẩm Nhu nhìn tin nhắn của Lý Lê rồi rủ mắt, đời trước cô ta không mời bạn bè, đời này cô ta lại mời rất nhiều, thậm chí đến cả bạn khác lớp cũng mời, muốn biểu diễn piano thì váy lại bị cắt nát, chẳng lẽ là do Sở Lam làm?

Nếu Thẩm Nhu tham gia bữa tiệc sinh nhật này sẽ chỉ khiến cho mọi người biết cô là vật làm nền cho Sở Lam, cho dù cô có trở thành hoa khôi thì sao chứ, nếu như cô không tham gia thì Sở Lam cũng không tổn thất gì, hoặc là cho đến bây giờ Sở Lam cũng chẳng ngờ được Thẩm Nhu sẽ không tham gia.

Trần Quân vì lời nói của Thẩm Nhu mà tự mình mua quà sinh nhật cho Thẩm Nhu, ngoại trừ mua quà sinh nhật cho Thẩm Nhu cậu ta còn mua cho Sở Lam.

Hai món quà, giá trị của món nào cao hơn một chút nhìn liền có thể nhận ra, đến cả quà của Trần Thắng và Thẩm Nhu mua cũng không khác bao nhiêu với cậu ta, một món giá cả cao, một món giá cả bình thường.

Không phải là cậu ta không công bằng, chỉ là Sở Lam có xuất thân tốt, nếu như phải tặng quà sinh nhật thì phải tặng món quà giá trị cao hơn một chút mới được.

Trần Quân mua cho Sở Lam một chiếc váy, cậu ta cầm quà cho Sở Lam không biết suy nghĩ cái gì, mãi cho đến lúc Sở Lam gọi điện thoại cho cậu ta.

Sở Lam: “Nhớ kỹ đến sớm một chút giúp đỡ, còn nữa, em phải mặc âu phục màu lam, chị mặc váy lam, em khiêu vũ với chị.

Trước đây đều là Sở Thừa khiêu vũ với chị, nhưng sau khi chân Sở Thừa bị tàn tật, cậu ấy cũng không đi ra khỏi nhà nữa, tiệc sinh nhật lần này có lẽ cũng sẽ không tham gia.

Chị cũng không thể tìm Chu Tự khiêu vũ với chị một bài, cho nên Trần Quân, em nhất định phải đến sớm một chút.”

Trần Quân: “Được rồi, em biết rồi, nhưng mà em sẽ về sớm một chút.”

Sở Lam: “Hả, vì sao thế, chị muốn em ở lại đây, sau khi tiệc sinh nhật kết thúc chị muốn ăn khuya với em."

Trần Quân: “Thẩm Nhu sẽ không tham gia tiệc sinh nhật, nhưng chị ấy cũng muốn tổ chức sinh nhật."

Trước đó Sở Lam hỏi Thẩm Nhu, Thẩm Nhu nói cô không tham gia, Sở Lam cho rằng cô sẽ bị người nhà họ Trần thuyết phục.

Sở Lam không ngờ Thẩm Nhu thật sự không có ý định cùng tham gia tiệc sinh nhật, cô ta nói: "Nếu không thì em không nên đến tiệc sinh nhật của chị, để chị hỏi thử những người khác có thể khiêu vũ cùng chị không."

Trần Quân trả lời: “Không cần, em khiêu vũ với chị, em về sớm một chút là được rồi.”

.........!

Giang Triều có một cái chung cư ở bên cạnh trường học, là một căn hộ cao cấp hơn ba trăm mét vuông, vì cậu đi học nên mới mua, để lúc trưa nghỉ ngơi có thể ngủ được, buổi sáng không cần dậy sớm đến trường.

Giang Triều nằm trên ghế sofa, Tần Lễ và Lý Thâm ngồi dưới đất chơi đùa.

Chơi mấy ván cờ, Tần Lễ nhìn thiệp mời sinh nhật rơi dưới đất liền đưa tay nhặt lên, đến ngồi bên cạnh Giang Triều: “Tôi bảo người ta đi chuẩn bị quà kĩ càng rồi, nhưng mà cậu chắc chắn chị dâu nhỏ sẽ đến sao?”

Cuối tuần, ngoại trừ Giang Triều hẹn Thẩm Nhu ra, hoặc là chờ Thẩm Nhu đi ra ngoài rồi cậu ngẫu nhiên gặp Thẩm Nhu mới có thể gặp cô.

Sở Lam đưa thiệp mời cho cậu, đến cầm lấy cậu cũng không muốn cầm, nhưng bởi vì cậu nghĩ có thể Thẩm Nhu sẽ tham gia, Giang Triều liền hỏi vài câu, lúc này mới cầm thiệp mời, chỉ nghĩ nếu như Thẩm Nhu tham gia thì cậu sẽ mời Thẩm Nhu khiêu vũ đến nỗi đều bật cười.

Giang Triều nhắm mắt dưỡng thần: "Không đi."

Tần Lễ nhẹ gật đầu: “Cũng được, không đến thì không đến thôi, tôi cũng không muốn tặng quà cho Sở Lam kia.

Nhưng mà thứ bảy Chu Tự quay về, cũng sẽ đến tham gia tiệc sinh nhật của Sở Lam rồi, nếu như Thẩm Nhu cũng đi......."

Cậu tiện tay cầm gối ôm đập về phía Tần Lễ, Tần Lễ ôm lấy cười một tiếng với Giang Triều.

Giang Triều cười mỉa: “Bảo người đi chuẩn bị quà cho tôi.”

Cậu không đến khiêu vũ với Thẩm Nhu, chẳng lẽ để Chu Tự khiêu vũ cùng Thẩm Nhu sao, nếu như Thẩm Nhu mời Chu Tự khiêu vũ, Chu Tự đồng ý thì làm sao bây giờ.

Rốt cuộc Chu Tự có cái gì tốt, đẹp trai hơn cậu, có tiền hơn cậu, hay là đối xử tốt với Thẩm Nhu hơn cậu?

Tần Lễ: “Suy nghĩ một chút Thẩm Nhu đối với cậu đã rất tốt rồi, trước đó đều là nhìn thấy cậu thì bỏ chạy, bây giờ còn chào hỏi cậu.

Lần trước, ngay cả lúc đi theo xếp hàng đằng sau khi cậu ấy đi mua trà sữa lần trước, cậu ấy chưa uống trà sữa đã bỏ chạy rồi.”

Giang Triều tự ăn cục kẹo sữa bị chính mình bóp nát, trong miệng cậu chính là mùi sữa thơm nồng còn có chút ngọt, cậu phất tay với Tần Lễ một cái: “Đừng đụng vào kẹo của tôi.”

Tần Lễ: "...”

Bọn họ từ trường học trở về cũng chưa ăn cơm, Tần Lễ hỏi: “Không ăn kẹo, chúng ta có thể đi ăn cơm rồi chứ?”

Giang Triều: “Ừm, ăn cơm đi.”

.........!

Bởi vì là cuối tuần, buổi sáng Thẩm Nhu ngủ nhiều hơn một chút, sau khi rời giường, lúc ra ngoài cô phát hiện Trần Quân đứng ở bên ngoài, còn cầm một món quà.

Khi Trần Quân vừa định đưa quà cho Thẩm Nhu, Thẩm Nhu trực tiếp đi lướt qua người cậu ta.

Động tác của Trần Quân sáng sớm đi ra ngoài mua quà khác cho Thẩm Nhu dừng lại.

Sau khi đi ra ngoài, Thẩm Nhu đến tiệm bánh gato bên cạnh đặt trước một chiếc bánh, tâm trạng của cô rất tốt, nói với ông chủ tiệm bánh: “Không cần bánh gato đặc biệt lớn, nhưng phải trông đẹp một chút, sau đó bên trên viết Thẩm Nhu, sinh nhật vui vẻ."

Ông chủ nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của Thẩm Nhu, cười cười: “Nơi này có hình này, cháu xem một chút cháu thích mẫu nào.”

Sau khi Thẩm Nhu ước định với ông chủ tiệm bánh gato khi nào cầm bánh về, lại đến siêu thị.

Thẩm Nhu sẽ không làm đồ ăn, nhưng mà cô cảm thấy mình có thể học làm một chút, hôm qua cô đã làm xong tất cả bài tập, cũng dành rất nhiều thời gian để học, cho nên hôm nay có thể chuyên tâm bận bịu những chuyện khác.

Bên trong siêu thị, Thẩm Nhu mua nguyên liệu nấu ăn dựa theo thực đơn, sau khi mua xong thì hơi do dự, lại lấy cho mình thêm mấy chai bia trên kệ mua sắm, cắn môi cười, nhanh chóng đẩy giỏ hàng đi tính tiền.

Lúc cầm bánh gato và mang theo đồ về, bọn Trần Thắng đã sớm đến bữa tiệc, Thẩm Nhu nhìn thực đơn trên ghế sofa một lần, lúc này mới đến phòng bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn.

Lúc Sở Thừa gọi điện thoại cho Thẩm Nhu, Thẩm Nhu đang rửa rau, cô không nhìn là ai gọi đến đã trực tiếp nghe, giọng nói của thiếu niên có chút thận trọng: “Chị họ, sinh nhật vui vẻ.”

Thẩm Nhu nhìn điện thoại của mình một chút: “Sở Thừa?”

Sở Thừa: “Em mua quà cho chị, nhưng mà bọn họ nói chị sẽ không đến tham gia tiệc sinh nhật, khi nào thì chị đến lấy quà, hoặc là khi nào thì chị rảnh, em bảo người giúp em đưa qua cho chị.”

Sau khi Sở Thừa bị tật ở chân gần như đều an tĩnh đợi trong nhà mình, rất ít khi ra ngoài, đời trước khi chân cậu ấy khỏe lại, hầu như có rất ít tin tức, thậm chí cậu ấy còn trực tiếp tìm gia sư chứ không đến trường đi học.

Lúc ấy Thẩm Nhu biết rất ít tin tức về cậu ấy, mối quan hệ giữa bọn họ đại khái cũng là mỗi lần sinh nhật cô, Sở Thừa sẽ gọi điện thoại cho cô chúc cô sinh nhật vui vẻ, sẽ tặng cô một phần quà có giá trị không nhỏ.

Cậu ấy là một người có tính cách rất dịu dàng, sau này có hơi tự ti.

Thẩm Nhu: “Có thời gian rảnh thì chị sẽ tự mình đến lấy nha.”

Sở Thừa ít khi tiếp xúc với người khác có hơi vui vẻ bất ngờ: “Được, lúc nào chị họ đến nhớ gọi điện trước cho em đó."

...........!

Ban đêm, bên ngoài trang viên nhà họ Sở đông như trẩy hội.

Tiệc sinh nhật lần này của Sở Lam có rất nhiều người đến, bởi vì Sở Lam là con gái của nhà họ Sở, sau khi con trai nhà họ Sở bị thọt chân hầu như chưa bao giờ xuất hiện công khai trong trường hợp nào, Sở Lam thông minh lại có thành tích tốt, không ít người đều cảm thấy công ty của nhà họ Sở sẽ cho Sở Lam quản lý, thái độ của mọi người đối với Sở Lam nếu như không phải có mâu thuẫn gì, mặt ngoài nhìn thấy Sở Lam đều sẽ tán dương vài câu, dù sao lần này Sở Lam cũng là nhân vật chính trong bữa tiệc.

Đám Giang Triều đến sớm, lúc Giang Triều từ trên xe bước xuống, người chung quanh đều kinh ngạc, ai không biết lần trước Giang Triều đến cả sinh nhật của ông cụ Giang cũng không đi, kết quả cậu lại đến tiệc sinh nhật của Sở Lam.

Giang Triều trực tiếp đi vào sảnh bữa tiệc, tìm một chỗ ngồi xuống, khí chất của cậu mạnh mẽ, mặc âu phục không có sự ngây ngô của nhiều người đồng lứa, mà thậm chí lại có mấy phần giống như thương nhân tàn nhẫn trên thương trường, thực chất bên trong lại lộ ra vẻ trương dương không dễ chọc, vừa ngồi xuống bên ấy đã có không ít người liếc mắt, thậm chí có người còn đỏ mặt.

Mãi cho đến khi bữa tiệc bắt đầu, Thẩm Nhu cũng không tới.

Tần Lễ: “Trần Quân cũng đến đây rồi, chị dâu nhỏ còn không đến, sẽ không phải là không tham gia tiệc sinh nhật lần này chứ, hay là cậu gửi tin nhắn hỏi một chút đi?"

Giang Triều nắm điện thoại không nói lời nào, đứng lên chuẩn bị rời đi.

Lúc này, Sở Lam cùng bố mẹ nhà họ Sở gia cùng nhau từ trên cầu thang đi xuống, cô ta mặc lễ phục màu xanh lam tầng tầng lớp lớp, mang vương miện kim cương, dáng vẻ tinh xảo, khiến mọi người chú ý.

Cô ta nhìn thấy bọn Giang Triều muốn trở về thì có chút sốt ruột, còn nhìn thoáng qua vị trí của Giang Triều, Giang Triều trực tiếp bước về phía trước rời đi, Tần Lễ và Lý Thâm đuổi theo.

Cầm microphone, Sở Lam nói: “Cảm ơn các vị đã tham gia tiệc sinh nhật của tôi, cũng rất cảm ơn Giang Triều, nguyện ý nhận lời mời của tôi......"

Giang Triều giật cà vạt, ngón tay thon dài mở ra mấy cúc áo sơ mi, đẩy ra cửa sảnh bữa tiệc rời đi, Sở Lam sững sờ tại đó.

Sở Lam cười, lúc này mới tiếp tục: “Cảm ơn em họ Trần Quân của tôi đến tham gia tiệc sinh nhật của tôi, lát nữa sẽ cùng khiêu vũ với tôi, hơn nữa bình thường cậu ấy cũng chăm sóc tôi rất tốt.”

Giang Triều: “Cầm quà về đi.”

Lý Thâm: “Ha ha ha ha ha ha, Tần Lễ, cậu đi lấy đi.”

Tần Lễ: “Tại sao phải là tôi lấy chứ, tôi gọi điện thoại bảo người khác đi lấy?”

Bọn họ từ đại sảnh bữa tiệc ở trang viên bước ra ngoài, bởi vì chuyện quà này bây giờ mới không tiếp tục nữa, ba người nhìn nhau.

Bọn họ không có bất kì ý kiến gì về chuyện cầm quà về, Sở Lam mời Giang Triều tham gia tiệc sinh nhật, dùng chính là lý do Thẩm Nhu sẽ tham gia, nhưng mà Thẩm Nhu không có tham gia, bọn họ dựa vào đâu mà cho cô ta thể diện chứ?

“Thẩm Nhu với Sở Lam có cùng một ngày sinh nhật, có thể tham gia một bữa tiệc sinh nhật với Sở Lam, không giống tôi, sinh nhật của tôi nào có tiệc sinh nhật gì đó chứ.”

“Thẩm Nhu đến tham gia tiệc sinh nhật chính là vật làm nền rồi, có mấy người muốn chúc Thẩm Nhu sinh nhật vui vẻ chứ, lần này Thẩm Nhu cũng không có tới, nhưng mà em trai và bố mẹ của cậu ta đều đến đây."

“Thật hay giả thế, Thẩm Nhu không phải mừng sinh nhật một mình chứ?”

“Nếu như là tôi, tôi cũng không muốn tham gia tiệc sinh nhật của Sở Lam."

Trong phút chốc, ánh mắt của Giang Triều trầm xuống, cậu nhìn về phía mấy người mặc lễ phục đi tới, giọng nói có chút lạnh lùng: “Các người nói cái gì?”

Mấy người lần đầu tiên nhìn thấy Giang Triều có hơi hoảng hốt, nhưng bởi vì ánh mắt của Giang Triều hơi đáng sợ.

Tần Lễ cười rất ôn nhu: “Các người nói, Thẩm Nhu với Sở Lam cùng một ngày sinh nhật?"

Nhìn thấy bọn họ nhẹ gật đầu, Giang Triều quay người trở về.

Tần Lễ đuổi theo: “Anh Triều, cậu đừng xúc động.”

Giang Triều rủ mắt, giọng điệu đè nén sự tức giận muốn lao ra xé nát tất cả: “Bọn họ ức hiếp cô ấy, tôi chỉ cho cô ấy sự công bằng thôi.”

Nghĩ đến Thẩm Nhu có lẽ tự mình trong phòng ăn mì tôm, tự nói sinh nhật vui vẻ với bản thân mình, có khi còn đang co ro ôm mình nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, Giang Triều cảm thấy mình sắp điên rồi.

Cô gái của cậu chịu nhiều ấm ức rồi..