Nã Nhị Thập Nhất Tiên Giới

Chương 10: Loạn Sơn 2

Thanh Danh dùng lục Tử Điện trói tên kẻ kia lại cho hắn đi làm trước. Hắn càng dẫy dụa, Tử Điện siết càng chặt, nhưng có vẻ như đối với hắn thì điều đó không thành vấn đề, ngược lại còn tỏ ra vẻ thích thú kỳ quái. Lúc này Thanh Danh mới nhìn kỹ được nét mặt của vị y sư này. Nếu xét về nhan sắc của vị này, hoàn toàn không tồi. Ngũ quan thanh tú, gò má ửng hồng nhẹ, đôi mắt sắc nét tựa một đường mực trong họa đồ, toát ra sự mị hoặc, da dẻ mịn màng diễm lệ, đôi lông mày tựa núi ngày xuân. Tuy vậy Thanh Danh có thể cảm nhận được một thân hình cường tráng vạm vỡ ẩn dưới xiêm y trắng kia, có phần trái ngược với dung mạo thanh tú. Tuy nhiên chỉ cần hắn cất lên điệu cười kì dị kia thì chắc hẳn tất thảy ma quỷ trên nhân gian này cũng phải sợ hãi mà trốn đi.

Y sư này dẫn Âm Thanh Danh đi xuyên qua rừng Ca Phi Mộc khô cằn, vừa đi trước vừa uốn éo nói năng xằng bậy hỏi Thanh Danh 7749 câu chuyện nhảm nhí.

"Lục bào ca ca từ đâu tới vậy. Sao mà da trắng thế? Lột da ra cho ta mượn nhé? Yên tâm ta lột ra rất có kỷ thuật, không hề đau đớn."

"Ca ca có biết rằng ăn ức gà rất tốt cho sức khỏe không, dù mọi người bão phần thịt đen hơn. Đúng là nhân loại ấu trỉ?"

"Ca ca còn muốn biết cách đi đại tiện hiệu quả không? Đầu tiên là....(phần sau có phần không đứng đắn cho lắm)

...

"Ngươi im lặng mà dẫn ta về sào huyệt! Nếu không, ta dùng Tử Điện xiết chết ngươi." - Thanh Danh trợn trừng mắt dọa nạt.

"Nếu thắt thì hãy làm lìa đầu ta ra đễ ta ghép lại nhé. Hê hê." - Hắn chỉ ngửa cổ lại trả lời một cách thích thú.

Thanh Danh chỉ hận không thể khâu mồm kẻ kia lại.

Đi bộ nửa canh giờ qua cánh rừng đến một khe nước, nước chảy róc rách nhưng đã gần cạn. Y sư mới ngửa cổ lại cười rạng rỡ nói:

"Ca ca nhà ta ở đây đấy, huynh có thấy không?"

"Ngươi nói cái gì vậy? Đây là nơi đất không nhà trống mà? Chẳng lẽ ngươi sống như thú vật ở đây?" - Hai hàng chân mày xô vào nhau bày tỏ sự phật ý. Có khi nào đây chỉ là một cái bẫy do kẻ kia bày ra, lừa y vào một trận địa nào đó.- "Ngươi có ý đồ hãm hại ta đúng không tên kia?

Y xư chẳng nói chẳng rằng, bước một bước qua con suối nhỏ, lắc qua lắc lại cái thân gọi sang phía Thanh Danh.

"Huynh qua đây chơi với ta đi mà. Nhà ta ở bên này này, bên đó không có gì đâu."

Chẳng hiểu sao Thanh Danh lại tin kẻ đó, một chân bước qua.

Một làn nước chảy

Tựa một đường cắt ngăn cách hai địa giới

Vừa đặt chân phải xuống đất, cảm giác như một làn gió xuân thổi nhẹ qua làn da, cỏ mềm tựa nhung, xung quanh trăm hoa đua nở, hoa tử đằng kết lại thành cổng hoa điểm cẩm tú cầu trắng xóa dẫn vào một căn nhà gỗ nhỏ đơn sơ. Cây cối xanh um tùm, đầy sức sống, thậm chí có thể nghe thấy cả tiếng chim hót. Thanh Danh khựng lại một giây, không hiểu điều gì vừa xảy ra.

"Ta biết nhà ta rất đẹp mà sao ca ca phải kiệm lời khen đến vậy?"

Y sư rảo bước tiến đến căn nhà quen thuộc, vừa đi vừa hát "Ăn ức gà là ăn ức gà...ăn ức gà thì sẽ rất đẹp rất đẹp."

Thanh Danh kéo thần thức trở về với thực tại, vẫn dè dặt giữ khoảng cách với kẻ kia. Đến tới cửa nhà, y khẩn khoản nhìn Thanh Danh với ánh mắt long lanh:

"Ca ca cho ta thò một cái tay ra mở cửa được không?"

Đây chỉ là một cái cửa gỗ, hà cớ gì mà phải để chính tay hắn mở. Thanh Danh không nói năng gì tự mình đẩy cửa ra, nhưng ngay lập tức bị một hào quang đánh ngược trở lại, lùi về sau hai, ba bước, vấp phải thềm nhà, ngã bịch một cái.

"Ca ca thật cố chấp, ta đâu phải một kẻ điên (thật ra có một chút) mà đi chơi quên khóa cửa. Mà mấy loại khóa bình thường đâu có lại đám thú rừng vô duyên ở đây?".

Thanh Danh đành phải chiếu cố thả lỏng Tử Điện cho kẻ kia. Y sư vẽ một hào quang ngữ chú chữ "Ái" lên cửa gỗ. Cửa gỗ như nghe được lệnh, lập tức mở ra.

Chỉ tiếc rằng nội cảnh với ngoại cảnh là một trời một vực.

Bên trong là đủ xác động vật vứt tứ tung, mùi xác chết phân hủy bốc ra đến buồn nôn.

Thủ cấp của hươu nai treo đầy trên trần nhà dán đầy bùa chú, mắt và lưỡi bị cắt ra để trên bàn, lục phủ ngũ tạng chất thành đống. Đây đúng là ngược đãi động vật.

Thanh Danh lấy vạt áo xanh che mũi, mặt nhăn nhó, tay phải ra lệnh cho Tử Điện siết chặt kẻ kia lại. Chứng cứ rành rành như vậy không thể sai vào đâu được. Y sư rên lên một tiếng rồi mếu máo:

"Sao ta mới đi chơi mấy ngày mà nhà ta đã thành ra như thế này? Ca ca huynh nói xem tại sao?"

"Một tay ngươi gây ra mà ngươi còn tỏ ra vô tội?" - Tên này quả thực không thể chịu đựng nổi. Thanh Danh thấy phẫn uất thay cho vùng Thượng Căn, tay trái nắm chặt bảo kiếm Kỳ Bích đến tấy đỏ, mắt toát ra sát khí, thu Tử Điện về rồi ra một đòn đanh thép, đánh văng y sư còn đang khóc nức vào cột nhà. Tường gỗ rung chuyển, khiến vài cái đầu thú rơi xuống đất lăn long lóc.

Vì hắn mà nơi đây tan hoang, kiệt quệ

Vì hắn mà gia đình ly tán, trẻ nhỏ nheo nhóc

Kẻ này làm tất cả những việc này là vì gì? Vì thích? Vì vui? Hay là có mục đích gì sâu xa hơn? Nhưng kể cả như thế, hắn cũng nên liệu trước hậu quả chứ?

Thanh Danh lệnh cho Tử Điện trói hắn lại, quay lưng đi, dựa vào cột nhà, day day thái dương, hận không thể khử hắn ngay tại đây. Bởi theo gia quy của Lê Lý thị, mọi kẻ phạm tội đều phải mang về Quy Nhân Thành, xét xử dưới sự bàn bạc của các vị chủ tướng gia các và nhất là Tông Chủ, kẻ nào tự tiện hành động ắt bị xử phạt, không phân cao thấp.

Vừa lúc ấy có một cặp một nam một nữ, thanh âm trong trẻo, tiến đến.

"Ê lá cây, ta không ngờ chỗ này lại vi diệu như vậy luôn đó. Sao bước qua đây khung cảnh lại khác như vậy?" - Hoàng Kỳ hớn hở nói

"Thì chỉ là một cái Ảo Giới thôi mà, Nhị Cẩu. Đồ chó nhà ngươi đúng là phẩm vị kém, cái gì cũng thấy ấn tượng cho được." - Khương Diệp khoanh tay tỏ vẻ kẻ trên. Nhưng Hoàng Kỳ hoàn toàn không quan tâm mà đã chạy đến cổng hoa tử đằng ngắm nghía.

"Ơ lá cây, ở kia có bóng người nào đó ở ngôi nhà nhỏ đằng kia kìa. Ra chào hỏi đi."

"Này này không biết là địch hay ta mà ngươi sao dám manh động vậy?" - Khương Diệp gọi với tới phía Hoàng Kỳ nhưng hắn chẳng quan tâm đã nhanh chân chạy tới căn nhà gỗ.

"Ơ Thanh Danh công tử? Sao huynh lại trói người ở giữa thanh thiên bạch nhật vậy?" - Hoàng Kỳ ái ngại nói.

"À...ta có việc..." - Thanh Danh có phần bất ngờ khi nhìn thấy hai vị này, cười nhàn nhạt.

"Sao tự dưng hôm nay có nhiều ca ca thanh tú đến thăm ta vậy?" - Kẻ đang bị trói kia ánh mắt lóe lên một tia nhìn ảo mị.

---

Một tháng trước

"Rời Thụy Khuê Thiên Hướng Phủ, ngươi chắc là về Liên Sơn nhỉ, Nhị Cẩu?" - Khương Diệp lau lau quả đào vào vạt áo rồi tiện tay cắn một miếng giòn rụm.

"Thật ra thì ta cũng chưa biết ta sẽ đi đâu cả. Có lẽ ta sẽ đi ngao du sơn thủy một phen. Nã Nhị Thập Nhất này còn quá nhiều bí mật chờ ta khám phá." - Hoàng Kỳ nhoẻn miệng cười, mặt sáng bừng sự tự tin.

Đến tới một ngã ba cắm một chiếc biển có hai mũi tên. Mũi tên bên trái viết Bắc Tản, mũi tên bên phải viết Nam Tản. Khương Diệp thoáng nghĩ cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cái tên lắm mồm phiền phức này rồi, sẽ chào tạm biệt hắn lần cuối một cách tử tế, cuộc đời dài rộng như vậy chưa chắc một sớm một chiều sẽ có thể gặp lại. Khương Diệp cầm bội kiếm chắp tay một cái:

"Cáo từ Hoàng Ngọc Hiếu công tử. Liên Sơn ở Bắc Tản, ngươi hãy tiện đường về nhà mà thăm thú sơn thủy phía bắc. Thứ lỗi không tiễn." - Trước khi đi, Hư Vô tặng mỗi người một chú thư điểu thu nhỏ để trong tay nải, nếu có việc gì xảy ra thì lập tức truyền tin. Càng may hơn, vị Hư Vô này đã thanh toán hết thảy số nợ cho đệ đệ của mình, Khương Diệp cuối cùng đã có thể thư thả quay về rồi.

"Thật ra thì sông núi phía bắc chưa có ngóc ngách nào là ta chưa đặt tên đến cả, ta chỉ cần nhắm mắt lại là có thể họa đồ y như đúc ấy chứ. Nên là ta quyết định sẽ tiếp tục khám phá trời nam." - Thật ra hắn ngoài Liên Sơn và Bắc Hà Thành thì chỉ mới đi phía Nam Tản có một lần, chưa thăm thú được gì. Bây giờ chỉ cần quay lại Bắc Sơn, phụ mẫu hắn sẽ phát hiện ra hành tung của cậu quý tử, thêm cả là hắn bỏ nhà đi chơi đã lâu, bây giờ mà về thì không khác nào chui đầu vào rọ, cá thả vào hồ, chim bay vào lồng. Đối với một kẻ ham vui mà nói thì không thể nào chấp nhận được. Thêm cả, tiền Hư Vô đưa cho hắn cũng khá nhiều, đủ cho hắn có thể tạm sống nhàn nhã, bây giờ không đi thì khi nào mới đi?

Nghe hắn nói xong một tràng, Khương Diệp chỉ biết cau mày nhăn nhó. Lão tổ tông ơi, ngươi vừa từ nhà ta đi ra mà, lại còn muốn vòng lại một lần nữa??!?! Cứ tưởng chặng đường về nhà sẽ yên tịch thảnh thơi, rộng mở độc bước, nay chẳng hiểu đâu lại có một con chó hoang bám đuôi.

Đường về nhà của Khương Diệp có lẽ chỉ mất một hai ngày lộ hành nhưng đột nhiên giờ lại bị kéo dài thành đến một tuần đằng đẵng. Không có trấn nào Hoàng Kỳ không ghé, không có quán nào Hoàng Kỳ không ăn, túi tiền lúc đầu rất nặng cũng cứ thế vơi dần.

Cũng có lần Khương Diệp nghi hoặc hỏi: "Ngươi không sợ hết tiền à?" thì hắn chỉ cười khì khì và đáp : "Tài bạch có căn cơ, sống chết tại số, hết tiền cũng chưa chết ngay được, không có gì đáng lo." Thật ra Khương Diệp biết được hắn vẫn luôn có một phương án cứu trợ để trong tay áo, một chốc một lát không thể chết ngay được.

Nghĩ đi nghĩ lại, tên Nhị Cẩu này tuy là phiền, nhưng nhờ hắn mà Khương Diệp cũng được thăm thú thêm nhiều cảnh quan đặc sắc, thu thập được nhiều loại thảo dược quý. Cứ tính là có chút thành quả đi.

---

An Thịnh Địa Giới nằm ở mạn tây nam của Nã Nhị Thập Nhất Giới, được một gia tộc khai phá mới vài trăm năm, so với các thế gia khác còn non trẻ hơn vài phần, tuy vậy nắm trong tay cả một vùng đất màu mỡ chưa ai động đến. Nơi đây sông núi trùng trùng điệp điệp, thảm thực vật đa dạng, đặc biệt ở đây có một hồ thác thần tên Bậc Quy Long, nói là hồ thác bởi hàng trăm hồ nhỏ lớn nối tiếp ở nhiều độ cao khác nhau, làn nước xanh ngọc bích chảy từ trên xuống dưới dưới ánh nắng chiếu rọi lấp lánh chạm tới hồ cuối cùng ở bình địa thì chia thành chín nhánh uốn lượn tỏa ra khắp hướng ăn vào địa mạch của An Thịnh. Đơn vị hành chính của An Thịnh cũng hết sức đặc biệt, không như các vùng khác một thành nhiều ấp xung quanh, Khương Thị chia nội tộc ra nhiều phủ lớn nhỏ, mỗi vùng đất phụ trách một vùng đất khác nhau, phủ lớn là Anh Lan Đằng Phủ chịu trách nhiệm điều phối và liên kết các phủ còn lại với nhau. Khương Diệp là đại tiểu thư của Thập Ngũ Dược Phủ, phủ nói lớn thì cũng không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, chỉ xinh xắn một mình ngự trong một vách núi xa cách so với các nơi còn lại, chúng dân xung quanh cũng không nhiều, nên phủ này hành Dược Đạo không giống các phủ khác, chỉ tập trung vào nghiên cứu, ngoài ra còn đảm đương một số trọng trách giao thương buôn bán với vùng đất bên ngoài.

Khương Diệp mang tiếng là tiểu thư đài các, tuy rằng thông minh, tư chất hơn người, nhưng tính tình ương ngạnh từ nhỏ, không thích yên vị dù chỉ một phút. Nuôi được cô nương này lớn khôn đến năm 15 tuổi đối với hai vị chủ phủ mà nói là cả một kì tích.

Năm lên 5 tự chế ra bùa chú, thiếu chút nữa là thiêu rụi cả phủ.

Năm lên 10 vẽ ra Nghiệp ấn chú tưởng rằng đuổi được tà ma lệ quỷ, ai ngờ vẽ thiếu một nét, tác dụng phản nghịch, khiến cho phủ một phen thành bãi tha ma.

Đặc biệt mỗi lần làm ra được những trò kinh thiên động địa ấy, Khương Diệp sẽ cười một điều cười rất bá đạo, vang vọi chói tai cả một vách núi. Nên mọi người trong vùng vẫn thường gọi nàng là Khương Đại Tiếu.

Năm ấy Khương Diệp tròn 16 tuổi, nghĩ rằng mình đã đủ tài nghệ, không muốn yên vị nơi vách núi này nữa, để lại một lá thư mạnh dạn tuyên bố với hai vị phụ mẫu sẽ hành tẩu giang hồ vài năm để mở rộng tầm mắt. Đang đi chơi thảnh thơi thì nhận được Thư Điểu nói rằng Khương Thị gia thiếu từ lớn đến bé không ai muốn tham dự Kim Tàng hội, trách nhiệm này bị ném lên đầu nàng. Nói gì thì nói, Khương thị trước nay vẫn trọng chữ nghĩa, bị bắt đi thì cứ đi, đến đó làm gì thì là việc của nàng. Cuối cùng bị vướng vào một vòng những chuyện linh tinh.

Kì này Khương Diệp bị triệu về để ăn sinh nhật đại quý tử của đại phủ tròn một tuổi, cũng là về thăm hỏi phụ mẫu.

Hoàng Kỳ lần đầu đi xa đến vậy, tới một nơi cảnh sắc hoàn toàn đối nghịch với nơi mình sinh ra, thay vì toàn núi là núi thì nơi đây toàn sông là sông, rất thú vị. Ngoài ra hắn còn rất bất ngờ về Thập Ngũ Dược Phủ, theo lời kể của Khương Diệp thì chỉ là một cái phủ nhỏ nhỏ nhạt nhẽo không có gì đáng để tâm, nhưng thực thế thì ...

Phủ rộng của trăm mẫu đất (một mẫu=10.000m2), gia nhân tấp nập, bên ngoài phủ là một trấn, bên trong phủ lại là một trấn riêng, người mua kẻ bán tấp nập. Khương Diệp vừa đặt chân tới đầu ngoại trấn đã có tiếng người nháo nhác cúi đầu chào một tiếng: "Đại tiểu thư", cô đi tới đâu cũng chỉ cao ngạo gật đầu mà không đáp lại. Cả đoạn mười dặm đường chỉ toàn người là người cúi chào. Hoàng Kỳ cũng có phần kiêng nể nha đầu này hơn. Khi ở Liên Sơn dù là đại công tử nhưng hắn cũng chưa được nghênh tiếp long trọng đến vậy. Không lâu sau khi đi vào phủ đã có một vị thiếu niên trẻ tuổi cầm bội kiếm quỳ xuống trước Khương Diệp:

"Bái kiến đại tiểu thư. Đại nội vệ ta biết tin mà chưa nghênh đón kịp thời, mong tiểu thư xá tội, kiệu của người đang trên đường tới."

Người kia mới dứt lời không lâu đã có một chiếc kiệu to như một gian nhà, khảm ngọc khảm trai, họa tiết phượng rộng ở sau lưng xuất hiện. Khương Diệp chỉ ừm một tiếng rồi bước lên kiệu. Hoàng Kỳ vẫn còn sững người một chút, chỉ là đi vào phủ thôi, có cần khoa trương vậy không. Thấy kẻ kia chần chừ, Khương Diệp mới cáu gắt thúc giục: "Có lên không thì bảo?"

Trong kiệu có hẳn nệm gấm bàn trà đã chuẩn bị sẵn, Hoàng Kỳ ngồi co do bó gối một lúc rồi mới mở lời:

"Ê lá cây, sao ngươi gia thế đáng sợ vậy? Lại còn vô cùng khoa trương nữa."

"Cũng đủ ăn đủ mặc thôi, có gì đâu? Ta từ nhỏ đã mắc phải Tiền Đình chú*, không hoạt động nhiều được."

*Người mắc phải sẽ không khống chế được thăng bằng, thường xuyên lâm vào tình trạng chóng mặt nhức đầu.

Nói rồi Hoàng Kỳ mới nhớ ra trên đường đến đây, Khương Diệp đòi nghỉ chân rất nhiều, lúc đầu y cũng thắc mắc vì sao người tu tiên đạo mà thể trạng yếu vậy, hóa ra là có nguyên do.

Chừng năm mười phút sau kiệu dừng lại, có một tì nữ vén màn mời Khương Diệp bước xuống. Đến khi ló đầu ra Hoàng Kỳ mới có cơ hội nhìn kĩ sự đồ sộ của phủ. Toàn bộ kiến trúc bằng gỗ gụ đen láy, khắc hình gia huy rồng chín đầu, gia nhân đang tấp nập treo những chiếc đèn đăng hình mặt trăng trang trí khắp phủ, Hoàng Kỳ mới sực nhớ ra ngày mai cũng đã trung thu. Khương Diệp mới phủi phủi vạt áo, từ trong nhà một giọng nói đanh thép quát ra:

"Còn biết đường mà về cơ à? Đứa nhỏ này..." - Sổ ra 300 lời giáo huấn, không thương tiếc, chỉ thẳng mặt Khương Diệp.

"Ẩy? Khương Diệp, cha ngươi à?" - Hoàng Kỹ lí nhí hỏi.

"Không. Cha ta chưa bao giờ mắng ta. Kia là sư bá của ta, lão toàn sang nhà ta uống rượu, làm loạn rồi giáo huấn ta thôi. Kệ lão." - Khương Diệp lí nhí trả lời.

Vị tiền bối kia đích thị là say xỉn lớn tiếng nhưng tại sao ngoài hắn ta ra, phủ lại yên ắng như vậy? Một bên là mẫu thân Khương Diệp, ngồi trên phản gỗ, nhập tâm đọc tiểu thuyết kiếm hiệp. Một bên là phụ thân Khương Diệp - Khương Đình lão gia - ngồi chống cằm, tay cầm tẩu thuốc, nhàn nhạt nhìn lão say kia. Cả hai vị này lúc nhìn thấy con gái về, biểu cảm vẫn ôn hoà, khẽ gật đầu. Liếc sang bên cạnh, thấy một cục thịt to to.

Khương Đình lão gia tất nhiên là nhớ. Cách đây không lâu, con gái ông dắt về một vị bằng hữu từ Liên Sơn. Không phải nói, thằng bé này ăn dằm nằm dề nhà ông, ăn đến mập ra mấy cân. Cũng hay, đến rất đúng lúc! Người gõ nhẹ tẩu xuống gạt tàn, nhẹ nhàng nói:

"Ngại quá, nhà ta có khách. Đệ về nghỉ ngơi đi." - nói rồi ngoắc ngoắc gia đinh trong phủ, khiêng vị tiền bối say xỉn kia ra ngoài. Đúng. Chính là khiêng ra ngoài như khiêng lợn quay.

"Ây da, các con, có nghe thanh âm gì không?" - Khương phu nhân hướng về Khương Diệp và Hoàng Kỳ, hỏi.

...

"Là thanh âm của yên tĩnh." - Khương phu nhân mặt đầy ý cười, lại tiếp tục đọc sách.

"Ha ha, con nha đầu này, MỘT LẦN NỮA lại mời được công tử từ Liên Sơn Hoàng Thị đến chơi." - Khương lão gia hào sảng, vỗ vai Hoàng Kỳ - "Nhờ ngươi mà cuối cùng có cớ đuổi người. Mau vào nhà, trà bánh đầy đủ, đặc biệt có bánh trung thu nhà làm, thích gì ăn nấy."

Hoàng Kỳ cảm thấy cái vỗ này quả thực khá là nặng vai. Suy cho cùng, Khương Diệp thành ra bộ dạng nghiệp tụ đầy người, mồm miệng cay độc hiện tại cũng có lý do cả mà.