Nã Nhị Thập Nhất Tiên Giới

Chương 42: Nhất Đẳng 2

Gương mặt thiếu niên thường ngày hồng hào tươi tỉnh căng tràn nhiệt huyết nay phẳng lặng trắng nhợt như một tờ giấy lặng thinh. Nguyễn Võ nhìn xác cha mình nằm đó yên bình như chìm vào một giấc ngủ êm đềm, không chút vướng bận, không chút sầu khổ, vĩnh cửu rời bỏ hồng trần.

Hư Vô toan nói một vài câu an ủi nhưng đầu lưỡi chẳng thể động đậy. Nỗi đau mất người thân, nàng ta đã trải đủ, đã nếm thử nhiều hơn một lần trong đời, nhưng vẫn không dám nhận hai chữ thấu hiểu khi thấy kẻ khác cũng phải trải qua cảnh tương tự. Gia đình là thiêng liêng, là duy nhất của mỗi con người, một khi đã khuyết sẽ vĩnh viễn không thể tròn đầy, vết sẹo dần cũng khép miệng, nhưng có điều, cơn đau sẽ chẳng bao giờ biến mất.

Đám tang của Tổng Đại Các Chủ diễn ra một cách chóng vánh, chỉ có những vị trưởng lão quyền cao chức trọng ở Nguyễn Thị tham dự, dân chúng không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra. Thường khi, Nguyễn Thị sẽ kín tiếng về những việc như thế này, chưa kể trong thời kỳ nhạy cảm hiện tại, không thế gia nào dám để lộ ra bất cứ nội tình nào ra ngoài. Hư Vô bằng cách nào đó mà dễ dàng nâng Nguyễn Võ lên thay thế vị trí của cha mình, dù rằng y đang có ý định chuyển sang bộ tướng, bè cánh của Nguyễn Lý Thương đương nhiên không có chút phản đối, những người còn lại thấy sự hậu thuẫn của Hư Vô cũng không có gan hó hé. Duy chỉ có việc sẽ chẳng có lễ sắc phong nào xảy ra hết.

Buổi chiều sau cơn mưa cuối hạ, bầu không trong lành sạch bóng bụi trần, giang sơn lại đôi phần đổi thay.

"Thượng Các đại nhân, thật không ngờ lão Tổng Các lại chết thảm như vậy." – Một vị các chủ tóc đã điểm hoa tiêu, ánh mắt buồn bã nói với vị ở bên cạnh.

"Lão Tổng Các bị kẻ gian hãm hại, thù này nhất định chúng ta phải báo. Ngươi báo với các vị chủ tướng phe chúng ta, bảo bọn họ mau chóng thu binh đang đóng ở Bắc sơn trở về Bắc Hà Thành, chúng ta phải tạo sức ép lên tiểu thư, khiến Người mau đánh bay bọn Mạnh thị kia. đêm dài lắm mộng, sai lầm này chúng ta đã phải trả giá quá nhiều rồi."

Tuy nhiên khi bọn họ chưa kịp gửi tâm ý này đến Hư Vô, rạng sáng hôm sau nàng ta đã phải tức tốc rời phủ, ngự thư điểu tiến về Sở Kiến phủ.

"Hư Vô, liệu một thư điểu của người có chở được đến ba người và một con chó không vậy?" – Khương Diệp gãi đầu ái ngại nói, nhìn đám người bên cạnh mình.

"Không sao đâu. Hỏa Lang cho nó tự đi đường bộ cũng được, nó có tốc độ của báo hoa mà, chắc chắn sẽ không chậm hơn chúng ta là bao."

"Cái thứ này mà nhanh như báo á, ta thấy nó còn chậm hơn con lừa nữa."

Hỏa Lang nghe không ra tiếng người nhưng cũng có thể đoán ra được Khương Diệp đang nói xấu mình gì đấy, bèn tức tưởi sủa nạt lại vài câu. Khương Diệp đương nhiên cũng nhanh chóng đáp lại vài tiếng sủa khác.

Ba người Khương Diệp, Phát Nghệ và Thanh Danh vừa lách cách trèo lên Thư Điểu cao cả trượng, yên cưỡi và thang để trèo lên đều dát vàng lấp lánh, trạm trổ hoa văn mỹ lệ, Khương Diệp và Phát Nghệ vẫn không thể nào quen với việc chạm vào mấy thứ đồ này, có lẽ do bản thính "cần kiệm liêm chính" đã ăn sâu vào trong máu bọn họ rồi.

Khi Khương Diệp vừa đặt bộ hạ yên vị xuống yên thì đằng xa có một thiếu niên bạch y thở hổn hà hổn hển, vẫy tay chạy tới, hét khản cả cổ họng

"CHO TA ĐI THEO VỚI!!!! TA MUỐN GẶP HOÀNG HUYNH."

Thư điểu này đáng ra là phải sẽ ngồi rất vừa vặn thoải mái...nếu chỉ có 3 người, nay 4 kẻ áp dính vào với nhau, chân kẻ này chồng lên người kia, Khương Diệp lọt thỏm giữa 3 vị nam nhân dù không cao lớn cho lắm nhưng cũng đủ ép nàng ta thành chiếc lá khô dẹp lép. Còn Thư Điểu của Hư Vô lại hết sức rộng rãi, một mình một điểu, thoải mái vô cùng, không hề hay biết đằng sau có ba kẻ đang chen lấn nhau mà sinh tồn. Di được nửa đường, mặt trời lên thiên đỉnh, Khương Diệp ôm rịn cái nón vải sờn cũ của mình, co gối thu lu chỉ muốn trốn trọn trong mành vải trắng không phải hứng chịu chút nắng nào. Nhưng tiếc thay, chú thư điểu này đã lâu không bay đường xa, có chút loạng choạng khi gặp gió lớn.

Kết quả là Khương Diệp được ba kẻ kia đẩy ra ngoài cùng ngồi, vừa thoáng hơn, cũng vừa thuận tiện cho việc...giải quyết bức bách dồn ứ trong lồng ngực.

Ba kẻ còn lại nhìn dáng vẻ ấy mặt cũng xanh đỏ tím vàng chuyển sắc theo. Có vẻ triệu chứng của Tiền Đình chú cũng có thể lây ở một mức độ nào đấy.

Nhìn chung quãng đường di chuyển trên không này cũng không có vấn đề gì, ngoài việc ba người kia tính đến nước lúc quay về có lẽ nên đi ngựa thì hơn.

Hư Vô đột nhiên hạ lệnh cho đoàn Thư Điểu hạ cánh ở một bình nguyên, có lẽ cách Sở Kiến Phủ chỉ khoảng 100 dặm về phía nam. Nơi đây trong tầm nhìn 5 dặm không có nhà cửa hay dấu hiệu của con người, ở giữa bình nguyên cỏ xanh rì, gồ lên một ngọn núi nhỏ. Hư Vô hạ lệnh cho tộc nhân dựng trại, chuẩn bị đồ ăn trưa, rồi bản thân thì biến mất không thấy tăm hơi đâu, trước khi đi còn dặn Thanh Danh coi chừng mọi người, đưa y cầm một tấm ngọc lệnh bài hổ phách, nói một canh giờ nữa nàng ta sẽ quay lại.

Hư Vô đi đến rìa bình nguyên, men theo một con đường mòn nhỏ thoai thoải xuống dốc, dần đi vào một cánh rừng nhỏ, nàng lấy trong tay áo một chiếc độc nhãn kính, mắc cài đúc từ vàng dòng, gài bên mắc cài vành tai là một sợi dây chuyền vàng lấp lánh điểm một vài đóa bạch kim bỉ ngạn tinh khôi. Hư Vô cài chiếc kính lên mắt phải, chớp mắt vài lần để nhãn mạc thích nghi với lăng kính, niệm thầm ba lần "Khai Sinh Huyền, Khai Tử Huyền". Trong tầm nhìn nội vi của lăng kính hiện lên những luồng sáng hổ phách tụ về một điểm. Hư Vô bước đi theo sự chỉ dẫn của những luồng sáng cho đến khi chúng tắt lịm trong lăng kính. Nàng dẫm chân một vài cái, âm thanh vọng lại là tiếng "cộc" "cộc" rỗng tuếch khô khốc. Nàng ta rút bảo kiếm ra, vẽ những hình thù kỳ lạ trên nền đất, một mật đạo mọc lên, mở ra trước mặt nàng. Bước chân chậm rãi tiến vào bên trong, khi bóng người đã khuất vào bóng tối, mật đạo cũng sập xuống thành một đám đất đá lổn ngổn rồi hòa mình im lìm trở lại với cây cỏ.

Ánh lửa chập chờn phía trong soi sáng đường đi và hốc mắt có phần sâu hoắm hơn thường lệ của Hư Vô. Những tiếng rên la chu chéo cứ lớn dần, xoáy một nỗi đau tàn độc vào tai người nghe. Cảnh tượng bên trong hết sức tang thương, hang chục người máu me đầm đìa, quằn quại co quắp, gắng gượng băng bó cho nhau dù chẳng ai khá hơn ai là bao. Chẳng ai

"Hư Vô tiểu thư..." – Người vừa lên tiếng là chủ tử của Sương Phi khu vực này, một nam nhân tuổi ngoài 30, gương mặt vuông vắn, toát ra vẻ chính trực, đoan chính, nhưng chẳng ai ngờ rằng người này đã từng khiến một gia tộc thù địch của Nguyễn Thị thân bại danh liệt, quay ra cắn xé lẫn nhau, chết trong oán khí.

"Chuyện gì đã xảy ra? Sao ta bước vào mà ngươi cũng không nhận ra? Sương Phi ở đây như thế nào thì khác nào đã diệt." – Hư Vô bắt mạch nam nhân, mạch tượng vừa yếu vừa thất thường, người này thân thủ cũng thuộc vào thập đại cao thủ của Sương phi, vậy mà giờ đây ra nông nỗi này, thật khó tưởng tượng. Đầu óc Hư Vô quay vòng vòng, chẳng lẽ là bị đánh mai phục, nhưng từ khi đặt chân đến đây nàng ta chưa từng thấy dấu vết xâm nhập của kẻ khác.

"Là...đại nhân của Sương Phi Thành Nam." - Giọng nói của y càng lúc càng trầm đục – "Nhưng cô ta không phải là người...mà là quỷ...tiếng cười ấy đã gây ra cơ sự này..."

"Tiếng cười?"

"Khụ khụ... tiểu thư...sao người...lại ở đây?

"Cường Bích sắp lên Hoàng Liên Sơn bái sơn thần, ta phải đến đây đón đầu hắn trước."

"Tiểu thư, đường lên ... Sở Kiến Thành đã bị chặn lại cả rồi...từ chân núi xuất hiện một trường lực cản lại Thư Điểu của chúng ta, động vật bình thường đi qua đều hóa thành xác chết khô, không biết từ bên trong có thể ra được không nhưng chắc chắn từ bên ngoài không thể.

"Sương Phi Thành Nam sau khi đánh úp các ngươi xong thì đã đi đâu rồi."

"Cô ta như nửa điên nửa tỉnh, khi định ra chiêu cuối cùng kết liễu tất cả chúng ta thì dừng lại bỏ đi, theo tiếng bước chân có lẽ là đi về phía Bắc."

"Ta biết rồi, các ngươi ở lại đây, cố gắng chống cự, ta sẽ tìm người đến giúp các ngươi ngay."

Hư Vô trở về nơi dám người Thanh Danh đang dựng trại, gấp rút điều người canh gác bốn phía, thay đổi đội hình trại về thế phòng thủ cao độ. Rồi dẫn Thượng Y đến chi nhánh Sương Phi ở gần đây, cậy nhờ Thượng Y chẩn bệnh cho mọi người. Hắn ta nhìn thấy một đám bệnh nhân đau yếu, tâm đức nổi lên, thần tốc bắt mạch, xem vết thương cho mọi người. Độc tác thuần thục thoăn thoắt, thậm chí người bệnh còn chưa cảm nhận được có ai vừa chạm vào tay mình chẩn mạch thì hắn đã rời đến người khác.

"Thượng Y, tình hình thế nào rồi?"

"Tuy khá nguy cấp nhưng ứng phó kịp thời, tại hạ sẽ lo liệu được, tiểu thư đừng lo lắng quá. Mấy người này chỉ thiếu chút nữa thôi là có thể mất mạng hàng loạt, có lẽ kẻ ra tay đã đao hạ lưu tình rồi."

"Ta để lại ấn bảo vệ xung quanh đây, thủ phạm vẫn còn ở gần đây phải tìm ra bằng được, phiền ngươi giúp ta lo liệu chỗ này."

"Tiểu thư yên tâm. Có ta ở đây, bọn họ sẽ không sao đâu."

Hư Vô rời đi trong tâm trạng lo lắng, nàng ta không thể mường tượng hình dạng bây giờ của Ôn Quýnh đã hóa thành thế nào mà đôi mắt của kẻ tàn độc nhất nhì Sương Phi phải hùn hụt nỗi sợ hãi như vậy. Nếu nàng ta còn quanh quẩn ở đây thì có khi nào sẽ tấn công đám người Khương Diệp hay không? Làm sao để truyền tin lên Hoàng Thị về tình thế ở dưới này, mà liệu tình hình ở trên núi có ổn không... Mọi đường như đóng lại dồn Hư Vô vào thế bí. Tiếng chuông nhỏ bên hông Hư Vô vang lên leng keng thanh khiết, đập vỡ hết thảy những dồn ứ này.

Chuông bạc của Mặc Dương tặng nàng vào sinh nhật lần thứ 15

"Hư Vô, nếu muội gặp nguy hiểm, chỉ làm vỡ chiếc chuông này, gọi tên ta ba lần, ta sẽ nghe thấy lời nhắn của muội và đến ngay."

Hư Vô chỉ cười đáp:

"Muội làm sao gặp nguy hiểm nào được chứ." – Thật ra trong lòng nàng khi ấy chỉ nghĩ, dù có ngàn cân treo sợi tóc, dù có thập vạn nhất sinh, nàng cũng sẽ bảo hộ chiếc chuông nhỏ này.

Nhưng nay, Hư Vô không còn chỉ là thiếu nữ đầu đội trời chân đạp đất phiêu diêu tự tại, trong tay là biết bao nhiêu mạng người nương nhờ vào Nguyễn Thị.

Hư Vô dứt chuông từ bên hông đặt xuống đất, dùng chuôi kiếm giáng mạnh một đường chắc nịch xuống đôi chuông nhỏ xinh xắn, một luồng thủy tức xanh biếc cuồn trào từ chiếc chuông nhỏ, biến thành một hồ nước lảng bảng bao quanh Hư Vô.

"Giang Mặc Dương"

"Giang Mặc Dương"

"Giang Mặc Dương"

Dòng nước cuộn tròn thành từng đợt sóng, cuốn tới bức tranh thủy mặc về gian nhà nhỏ nhắn ngự bên bờ sông dài dằng dặc, nơi ấy chính là nội phủ của Giang Gia. Khung cảnh di chuyển gần hơn vào phía bên trong thư phòng đơn sơ kết từ những rặng tre nứa mộc mạc, dòng nước cuồn cuộn bao quanh nam tử đoan nghiêm khẳng khái, đang đưa từng nét bút, dứt khoát phát ra một chiến thuyền tinh xảo trước nay chưa từng thấy, dù là ghi chép sách vở.

Dòng nước kéo vào thư phòng y mang theo làn không khí mát lành dễ chịu, nhưng lòng y lại nặng trĩu thoáng chút lo sợ. Giọng Hư Vô trầm lạnh vang khắp gian phòng nhỏ, chỉ có Mặc Dương mới nhận ra được sự hoảng hốt, cực nhọc phảng phất.

"Hư Vô, ta đây, xảy ra chuyện gì vậy? Muội có ổn không? Muội đang ở đâu?"

"Ta đang ở chân núi Hoàng Liên Sơn. Huynh mau nói đại tẩu truyền tin lên cho thúc phụ của tẩu rằng dưới chân núi tình thế đang rất nguy cấp, có kẻ mai phục bọn ta dưới chân núi Hoàng Liên tạo ra kết giới chặn đường lên núi. Không có cách nào liên lạc được phía bên trên."

"Ta hiểu rồi, liên giới này chỉ tồn tại được khoảng một canh giờ. Muội cố gắng tập trung thần lực hướng về phía ta để giữ kết nối ổn định."

"Huynh không cần lo cho ..." – Hư Vô chưa kịp nói hết câu, bóng hình Mặc Dương đã rời xa khỏi làn nước xanh thẳm. Nàng ta tiếp tục thần tốc lao về phía trại nghỉ. Chặng đường yên tĩnh chẳng được bao lâu đã bị phá vỡ bởi tiếng cười xé vải buốt óc rợn gáy đối mà với Hư Vô không mấy xa lạ. Duy chỉ có điều âm lượng có lẽ phải tăng đến vài chục lần kèm với sự lắt léo quỷ dị nhiễu loạn của âm vực, so với những gì nàng nhớ thì đây là thanh âm nhuốm màu sát khí chứ không còn đơn thuần vô hại nữa rồi.

Hư Vô vừa đến gần khu vực trại đã thấy cây cối xung quanh đổ rạp, cỏ cây héo tàn, trời xanh nắng đổ ban nãy đã phủ kín mây mù nặng nề. Đám lĩnh của Nguyễn Thị đã nằm rạp xuống như ngả rạ, tay chân bẻ ngược ra đằng sau, các khớp nối xương khớp đã rời khỏi vị trí vốn có, đôi mắt trắng dã, hai bên tai máu chảy thành dòng đỏ loét.

"Ôn Quýnh!" – Hư Vô không thể tin vào cảnh tượng đang xảy ra trước mắt mình.

Có thể thấy từ xa một thiếu nữ áo đỏ mái tóc rũ dài, tay chân lòng thòng rủ xuống trong vô định, khi Hư Vô vừa đặt chân tới, chiếc đầu nhỏ nhắn bẻ ngược lại ra đắng sau, chĩa đôi huyết nhãn nhìn trừng trừng vào nữ tử vận hoàng y cười nắc nẻ. Thanh Danh lợi dụng thời cơ kẻ thù bị sao lãng, hít hơi thật sâu dùng Tàng Âm Sáo thổi điệu Hoa Ảnh được phổ ở âm thứ, quỷ dị nhưng vừa hay lại triệt tiêu được khách âm phát ra từ nữ nhân kia.

Hư Vô nhanh chóng tiến đến cạnh Thanh Danh, thiết lập Mộc Lục Cầm Hạc Khúc, điệu đàn bay bổng cao vút tựa hạc trắng thanh cao vỗ cánh chao liệng trên bầu trời thành đàn thu hẹp lại phạm vi ảnh hưởng của tiếng cười, nhưng ngay lập tức tiếng cười ấy tắt bặt. Ôn Quýnh xoay người

Một chiếc lá chạm xuống màn cỏ dày

Chao nghiêng

Mộc Lục Cầm gãy làm đôi

Vệt cong nhẹ mỏng tang tựa chiếc lá chao nghiêng

Dây đàn bật ngược về hai phía, đánh tự phản lại thần chú của Hạc Khúc ngược về phía Hư Vô.

Hắc Lục Cầm rung lên bần bật phát ra một thanh âm trầm ấm tràn đầy dịu êm, tựa như một triền núi thoai thoải tràn đầy nắng ấm, nơi đàn hạc có thể thanh thản nghỉ chân. Chỉ có điều đàn hạc ấy đã hoen máu, rơi tự do, trầm mình trong không trung tang tóc.

"Mọi người...mau chạy đi...Hư Vô tiểu thư...người chạy đi" – Một giọng nói yếu ớt vang lên trong tiềm thức của bốn người họ. Giọng nói của Ôn Quýnh đã không còn chút thanh sắc của kẻ sống. Nhưng đứng trước họ là một Ôn Quýnh vẫn đang cười rất sảng khoái, đang hả hê, vô song ngạo nghễ.

Giọng nói yếu ớt kia vừa dứt, chân thân hiện tại của Ôn Quýnh lao về phía Hư Vô không chút do dự, ả rút một chiếc bút dài cả tấc, một đầu đầu lông trong suốt, một đầu dao sắc lẹm, cán tạc từ kim anh hồng đào, khắc chìm hai chữ Đường Nghệ. Ả cười khan, dùng đầu dao rạch một đường thẳng tắp trên cổ tay, cứa mang động mạch chủ, máu tuôn thành dòng đỏ tươi, bàn tay còn lại di chuyển xoay đầu bút, chấm mực nhẹ nhàng vào vòng máu tanh ấm ấy. Đường Nghệ bút như được bơm một nguồn năng lượng dồi dào, hóa đỏ sáng rực, chuyển thành ác khí. Ôn Quýnh vẽ lên không trung những đường nét dị hợp, rời rạc, dần nốt liền lại, hiện ra một con ngựa chiến hung tợn, rực hồng, đôi mắt đỏ lấp lánh kết từ viên hồng ngọc hoang dại nhất mà người ta từng được thấy, hơi thở của nó phì phò ra những làn khói trắng dày đặc nặng trĩu xuống nền cỏ héo tàn.

Tiếng cười của Ôn Quýnh cất lên cao vút, chuyển hóa thành một siêu thanh vượt ngoài khả năng mà con người có thể cảm nhận được. Nhưng dù sao thanh âm này sinh ra với một mục đích khác, đó chính là biến thành một dây cương vô hình điều khiển con ác mã khát chiến kia.

Làn nước bao quanh Hư Vô lại tụ vào nhau lảng bảng, một giọng nói trầm đục nhưng ngắt đoạn truyền đến

"Cường Bích...Sở Kiến...viếng thần...mọi người đều...không sao... viện trợ."

Tin truyền của Mặc Dương hẵng còn chưa kết, một làn gió độc lao tới chém phăng thủy trận ra làm hai, hóa thành hai vũng nước sũng sượi trên nền đất. Vậy là có lẽ tình hình trên Sở Kiến phủ không sao. Cường Bích đã âm thầm hành tốc ra ngoài này, còn sắp đặt cho Hư Vô nhận được tin chậm một bước, tất cả có lẽ là để dụ đám người bọn họ đương đầu với Ôn Quýnh ở đây. Nếu đám người bọn họ chết dưới chân núi này thì hắn có thể dễ dàng làm giả một tin lan truyền ra ngoài: "Nguyễn Thị bị bại lộ việc cài mật thám vào địa giới của Hoàng Thị, đại tiểu thư Nguyễn Thị nhanh chóng phải lấy mạng ra đền vì bội tín ước".

Hư Vô chỉ vừa mới yên tâm về binh quyền Nguyễn thị khu vực biên giới phía Bắc nhờ sự "hi sinh" của Nguyễn Lý Thương, Cường Bích đã nhanh chóng dịch chuyển thế cờ, nắm Liên Sơn Hoàng Thị trong tay, đánh ngược trở lại.

Ôn Quýnh là quân cờ Hư Vô không ngờ tới nhất, tại sao cô ta lại có thể nắm trong tay sức mạnh vô song thời gian ngắn như vậy? Chẳng phải Hư Vô đã giải được ấn nô ɭệ giữa Ôn Quýnh và Mạnh Thị rồi sao. Nhưng xem ra người đứng trước mặt nàng hiện tại cũng không hoàn toàn là Ôn Quýnh nữa.

Hắc Lục cầm trơ trọi chống đỡ lại liên tiếp những làn phong bão kết từ vó ngựa dồn dập, dù mang hình dáng là một con ngựa nhưng khi nó lại gần người ta chỉ có thể cảm nhận được một làn khí buốt lạnh, làm tê liệt đến từng thớ cơ, còn nếu chạm vào, chắc chắn chẳng khác nào bị một hàng trăm lưỡi dao xoay vòng lăng trì cả. Mộc thuật của Thanh Danh cũng chỉ có thể mang tính phòng thủ trước sa số cơn phong bão này, Hư Vô mất đi Mộc Lục Cầm hoàn toàn không thể thi triển Pha Lê Huyền trận, còn Hắc Lục Cầm thì căng mình thoát khỏi cơn đau buồn khi mất đi tri kỷ cũng không thể phát huy được mười phần thần lực.

Chí ít Thanh Danh và Hư Vô vẫn có thể bảo hộ được cho Khương Diệp, Phát Nghệ và Lang Ben ở phía sau. Nhưng tình hình cứ tiếp tục kéo dài như vậy e rằng sẽ không đi đến kết cục tốt đẹp.

Khương Diệp cau mày nhìn tình thế trước mặt, đôi mắt đảo điên loạn theo chuyển động của phong mã, suy tính gì đấy, rút trong tay áo một xấp giấy hoàng, và hũ chu sa nhỏ, hí hoáy vẽ hàng loạt những hình thù kỳ dị ngoằn ngoèo, rồi đồng kết ấn tay, miệng lẩm bẩm một loại ngôn ngữ dị biệt. Lúc này, một loạt giấy hoàng vô tri vô giác bay lên, lao về phía phong mã tựa như trứng chọi đá. Quá bán số bùa chú ấy còn chưa chạm được vào con ngựa quỷ quái kia đã đứt thành đôi hoặc bốc cháy thành tro.

Duy chỉ có một tờ giấy vượt qua được, lao thẳng về phía Ôn Quýnh, nhưng nàng ta vẫn chẳng thèm để tâm, tiếp tục dồn tâm trí điều khiển phong mã triệt tiêu âm đấu với Hắc Lục cầm và Tàng Âm sáo, đồng thời kìm kẹp từng đường đi nước bước của Hư Vô và Thanh Danh.

Đôi mắt Khương Diệp sáng quắc tinh nghịch, miệng nhếch mép cười quỷ quái, đổi khẩu âm.

Chiếc bùa nhỏ lao đến Ôn Quýnh, vụt cái đã bịt mồm được nàng ta lại.

Ngựa chiến cũng ngay lập tức tan biến khỏi không trung, không khí yên tịnh hồi không tựa hồ chưa từng có sóng gió nào nổi lên.

"À há. Chỉ được cái to mồm!" – Khương Diệp đắc ý cười lớn, không hề để ý một tiểu đao đã lao vút về phía nàng, nếu Phát Nghệ không kịp thời phản ứng có lẽ trán Khương Diệp đã có thêm một nét chấm phá đỏ tươi mới.

"Để ý vào!" – Phát Nghê gắt gỏng nhắc nhở.

Khương Diệp cười trừ vài cái, biết thân biết phận thu mình về phía đằng sau như một con rùa rụt cổ.

Hư Vô cùng Thanh Danh quyết không lãng phí thời cơ vàng, đồng loạt song phi tấn công Ôn Quýnh, nhưng khi chiêu thức của cả hai chỉ còn cách Ôn Quýnh nửa thước, bùa chú bịt mồm ả ta đã rách làm đôi, tiếng cười tiếp tục vang lên, âm luật từ Tàng Âm và Hắc Mộc đều bị giải hóa.

Khương Diệp đã nhanh trí biến ra bảy bảy bốn chín lá bùa khác để nhanh chóng thế chỗ cho chiếc bùa rách kia rồi quay sang nói với mọi người:

"Hai vị. Chiếc bùa này chỉ có tác dụng trong vòng năm phân*. Ta có thể lấy số lượng bù chất lượng nhưng cũng chỉ có thể đẩy lùi cô ta được phần nào. Hai vị mau nghĩ ra cách khác, tốc chiến tốc thắng thì hơn!"

*một phân = 15 giây

Hai hệ thuật của Hư Vô và Thanh Danh dù không tương khắc nhưng cũng chẳng có chút mảy may chịu hòa hợp với nhau, thành thử ra hai loạt chiêu thức cùng đánh ra lại ít nhiều trung hòa mức độ bạo liệt của nhau, giảm sức công phá xuống hai ba phần. Hư Vô mất đi một trong tam pháp bảo hộ thân, bảo kiếm Tách Bạch và Hắc Lục Cầm đều không thể điều khiển như ý muốn. Tiếp tục sử dụng Âm Luật song tấu với Thanh Danh hiện tại có lẽ không phải là ý hay.

Bọn họ cứ thế cầm cự đã được ba canh giờ.

Trong lúc Hư Vô vẫn đang không biết xử trí thế nào, một viên bảo thạch tím khói đục mờ từ trên trời giáng xuống nơi Ôn Quýnh đứng, tạo thành một thạch lao bao quanh người nàng ta, khóa lại mọi chuyển động.

"Tỷ tỷ!" – Hoàng Kỳ rướn mình nhảy lên những tán lá của những cây cao thưa thớt sót lại, đáp mình xuống cạnh Hư Vô, dáng vẻ cũng không khá hơn là bao. Tử bào và mũ đạo chưởng của hắn đã rách bươm phần mép, dính vài vết máu tanh. Khuôn mặt thì nhợt nhạt nổi bật là hai bọng mắt sưng vù, thâm sì, râu ria lởm chởm tạo vài ba nét phong trần, đôi môi trắng bệch da bong tróc như đã lâu rồi hắn không đổ giọt nước nào vào miệng vậy.

"Hoàng Kỳ! Sao đệ ra ngoài được? Không phải Sở Kiến Phủ bị kết giới vây lại sao?" - Hư Vô ngạc nhiên

"Dương Nhã tỷ báo tin lên cho cha đệ, điều đệ xuống đây gấp. Chính bọn đệ ở trên kia cũng không hề hay biết về những việc này. Cường Bích bất ngờ đến Sở Kiến phủ hôm qua, nói rằng muốn tá túc một đêm để sáng sớm khởi hành đi đến Liên Sơn đỉnh bái thần. Ngoài ra hắn không có hành vi nào quá phận cả. Đại lễ sắc phong sắp tới cũng chỉ nhắc tới rất qua loa, không nói gì nhiều...mà kia... có phải Ôn Quýnh không? Chuyện gì đã xảy ra?"

"Bọn ta cũng không biết, vừa đến đây đã bị Ôn Quýnh tập kích. Nguồn sức mạnh này của cô ta cũng không hiểu từ đâu mà ra. Thạch trận của đệ khống chế được bao lâu nữa."

"Chắc là khoảng nửa canh giờ nữa." - Hoàng Kỳ ái ngại nói tiếp - "Nhưng tỷ và đệ không thể nán lại đây lâu. Có một chỗ tỷ cần đến."

"Hoàng Kỳ, ngươi dùng thạch trận gì mà khống chế được ả ta tốt vậy? Thổ Kỳ? Tử Thạch? Hay là Diệp..." - Khương Diệp háo hức hỏi.

"Hạ Châu Thạch" - Cả hai đồng loạt nói ra rồi cười sáng quắc

Mắt Khương Diệp sáng quắc như ánh sáng ban mai. Nàng ngay tức khắc kéo Hoàng Kỳ ra một góc, thậm thà thậm thụt thì thầm to nhỏ, cả hai khua chân múa tay bàn luận gì đấy mà người khác nhìn vào trông không khác gì một phường tuồng chèo chính hiệu là bao. Đến một đoạn cả hai gật gù tâm đắc gì đấy, rồi đồng loạt nở nụ cười không có chút nhân tính nào. Khương Diệp đẩy Hư Vô vào phía Hoàng Kỳ rồi dõng dạc nói.

"Ngươi cứ đưa Hư Vô đi đi. Ở đây ta lo liệu được." - Khương Diệp biến từ trong không trung một cuộn giấy lớn đường kính phải hơn cả thước. Hư Vô dù vẫn còn bán tín bán nghi không hiểu rõ về cuộc đối thoại quái đản ngắn ngủi kia. Nhưng nhìn dáng vẻ gấp gáp của Hoàng Kỳ nàng có lẽ cũng không thể nán ở lại đây lâu, Thanh Danh cũng trấn an nàng bằng cách nói rằng y sẽ bảo hộ được những người còn lại.

Hoàng Kỳ dẫn Hư Vô xuôi về cánh rừng phía tây bắc, cỏ cây ở đây thưa thớt hơn, cây lá kim và những tán lơ thơ tạo cảm giác tiêu điều cô quạnh. Chẳng mấy mà bọn họ đã đến ngôi làng bị thảm sát. Người dân ở đây đều mặc vải tràm thêu thổ cẩm. Chỉ còn lại vài ba đứa trẻ đang ngồi túm tụm lại với nhau cạnh một vài người trưởng thành khác ở trước một hiên nhà trống không có xác người, chúi đầu nhai nhồm nhoàm một thứ gì đấy như là lương khô, có lẽ đây là thức ăn mà Hoàng Kỳ để lại trước khi xuống núi. Hai người đàn ông khỏe mạnh duy nhất cứ đều đều khiêng từng xác chết này qua xác chết khác. Nhìn thấy bóng Hoàng Kỳ, gương mặt của bọn họ có rạng rỡ lên được nửa phần, tuy nhiên khi nhìn thấy Hư Vô thì hoàn toàn là thái độ ngược lại, tất thảy đều rúm ró, xanh mét run sợ, chạy cả vào trong những gian nhà sàn cũ đã phủ cả những lớp mốc trắng đục.

Hư Vô cau mày khó hiểu, nàng ta biết bản thân không phải người dễ gần gì nhưng cũng đâu đến mức nhìn thấy là phải chạy rẽ đất như vậy.

"Trên đường xuống đây ta mới phát hiện một số làng nhỏ của các bộ tộc thiểu số khác nhau đã bị sát hại hàng loạt bởi một toán hung thủ mắc áo đen che kín mặt. Đệ truy được dấu vết của chúng, đuổi xuống gần chân núi. Khi hai bên giao chiến thì chúng làm rơi thứ này."

Hoàng Kỳ lấy từ trong tay áo một mộc lệnh bài, viền ngoài mạ vàng dòng, bên trong là hai con rồng của Nguyễn thị lượn sóng đôi thành hình một chiếc lá bồ đề. Hư Vô cầm tấm thẻ bài trong tay Hoàng Kỳ. Nhìn kỹ càng đến từng nếp gấp vảy rồng, bàn tay tỉ mỉ cảm nhận chất liệu, cân nặng của mộc bài.

"Không tồi. Nhưng không phải mộc bài của Nguyễn Thị." - Hư Vô nhận xét rồi lấy từ bên hông kim bài của chính mình, để hai chiếc sánh đôi cạnh nhau, tiếp lời - "Lệnh bài của Nguyễn Thị từ cao đến thấp đều có một điểm nhất quán đó là đôi mắt rồng thần sẽ kết từ Hắc Tinh Thạch, một loại Phản Thạch, vật chất đen nhất Nã giới. Người khác không nhận ra sẽ chỉ nghĩ đó là hắc thạch bình thường. Nhưng làm giống được đến mức này, chắc chắn phải lấy được bản vẽ từ trong nội phủ ra."

Hoàng Kỳ đăm đăm nhìn mộc bài, không bình luận gì thêm. Chỉ nói Hư Vô cùng nhau an bài cho những người dân ở đây rồi lên đường tiếp. Bọn họ thoạt ban đầu tuy còn rất sợ hãi, nhưng nhìn vẻ đăm đăm lãnh khốc của Hư Vô khi ở gần lại càng sợ thất mật hơn, thành ra bảo gì cũng nghe không dám cãi lại, cũng thấy vị này đi với Hoàng đại công tử nên yên tâm hơn được vài ba phần.

Xong xuôi, Hoàng Kỳ dẫn Hư Vô đi vào một con đường mòn nhỏ ở phía sau làng dẫn lên đỉnh núi. Trên dọc đường có thể nhìn thấy những ngôi làng khác nhau nhuộm huyết nồng mùi tử khí. Nếu Hoàng Kỳ không đến kịp, có lẽ ngôi làng vừa rồi cũng chịu chung số phận bi ai này. Đi khoảng vài trăm thước thì thấy một mảng hổng của kết giới, dù rất lờ mờ nhưng với khả năng của Hư Vô thì hoàn toàn có thể nhận ra đây không phải loại kết giới bình thường. Kết giới càng ẩn hiện, khó nhận ra thì người tạo chúng sẽ càng có sức mạnh đặc biệt. Nhìn Hoàng Kỳ bên cạnh, Hư Vô cũng lờ mờ hiểu ra được rằng hắn chắc hẳn đã hao tốn rất nhiều không lực để chọc thủng được kết giới này, dáng vẻ hiện tại của y dù che dấu nhưng cũng toát lên vài phần nhọc nhằn.

"Đệ có sao không, có đi tiếp được không? Hay để ta cõng đệ?"

Hoàng Kỳ nét mặt như bị đè một tảng đá nặng cả tấn lên đầu. Y biết mình hiện giờ có hơi "xơ xác" nhưng cũng đâu đến mức liễu yếu đào tơ để cho một nữ tử khác phải cõng mình cơ chứ. Hai tay y liền giơ lên vẫy vẫy kết hợp với chiếc đầu lắc lia lịa và miệng liên tục nói: "Không cần! Không cần! Không cần! Đệ còn đi..."

Chưa dứt được hết câu y đã bị Hư Vô nhấc bổng lên cõng nhong nhong sau lưng.

"Tỷ...nhỡ cô nương nào nhìn thấy thì sao mà đệ lấy được vợ nữa???" - Hoàng Kỳ như chết trong tâm nhiều phần và nét mặt hóa đá. Nhưng y chắc hẳn đã quên rằng tỷ tỷ của y không phải nữ tử bình thường, hay nói đúng hơn không phải người bình thường. Nhưng thấy tốc độ đã nhanh hẳn y mới nhận ra lúc trước bản thân di chuyển khá lề dề, tốc độ do sau khi phá kết giới không còn được nhanh nhạy như trước, Hư Vô vì nóng lòng nên đã nghĩ ra cách này để di chuyển nhanh hơn. Hai người một nam một nữ, "cõng nhau" băng qua những triền núi khúc khuỷu, gập ghềnh, sáng ngời tình thân.

Theo lời chỉ dẫn của Hoàng Kỳ, chẳng mấy mà cả hai đã có mặt trước đại môn Sở Kiến phủ. Hư Vô thường ngự điểu đến đây, ít khi đi qua cửa chính nên có thấy chút lạ lẫm. Mặt trăng đã vươn mình ngự đến không đỉnh, ngạo nghễ đơn độc. Hư Vô đặt Hoàng Kỳ xuống, phủi lại áo sống cho phẳng phiu. Hoàng Kỳ gọi lớn:

"Người đâu. Sao không có ai gác cửa hết vậy? Mau mở cửa cho ta." - Hoàng Kỳ gọi lớn vào trong. Đáng lẽ ra, bình thường sẽ có hai quan binh gác cổng ở đây, vậy mà giờ chẳng thấy bóng ai. Khi Hoàng Kỳ gần như mất kiên nhẫn và có ý định đá phăng cả hai cánh cửa khép im lìm kia đi thì chúng lại như tự cảm nhận được luồng sát khí mà mở ra để tránh bị gây sát thương không cần thiết.

Hoàng Kỳ đá mất đà vào không trung ngã bổ nhào tựa một con ếch chổng ngược.

"Công tử! Sao người lại ra nông nỗi này?" - Một giọng phụ nữ trung niên đầy chất kim thống thiết vang lên. Người này chính là tân quản đốc của Sở Kiến phủ, Dương nhũ mẫu, người chăm nom cho hai vị Hoàng công tử từ nhỏ đến lớn. Bà chạy xà đến bên cạnh thiếu niên mà trong lòng mình quan trọng không khác gì con trai ruột, đau xót xuýt xoa không ngớt rồi đỡ Hoàng Kỳ dậy. - "Trời ơi đất hỡi, ai làm gì Hoàng đại công tử nhà chúng thành ra bộ dạng ma chê quỷ hờn thế này!!!"

"Con không sao đâu mà nhũ mẫu. Mọi người và lính gác đâu hết cả rồi sao lại để nhũ mẫu khổ cực gác cửa thế này?"

"Hầy! Cái vị Cường Bích Tôn kia bắt cả phủ chúng ta phải tháp tùng hắn lên Liên Đỉnh bái thần. Nếu không phải ta giả bệnh thì cũng không ở đây đón ngài rồi. Rồi sau đấy nhỡ đâu ngài không vào được phủ rồi chết đói ở bên ngoài. Thân già này nghĩ đến cảnh tượng đấy đã không sống tiếp được rồi..." - Giọng nói của Dương quản đốc hòa vào tiếng khóc nấc nghẹn ngào có chút gì đó thật xé lòng.

"Mọi người khởi hành lâu chưa?" - Hư Vô lúc này mới lên tiếng dò hỏi

"Mới khoảng nửa canh giờ trước." - Dương quản đốc đáp lại - "Nhưng khởi hành ban tối thế này có lẽ không di chuyển nhanh được."

"Giờ đuổi theo có kịp không?" - Hư Vô quay sang hỏi Hoàng Kỳ

""Giờ đi luôn thì chắc kịp. Đệ với tỷ khởi hành luôn đi."

Tuy nhiên khi câu này của Hoàng Kỳ vừa dứt người phụ nữ bên cạnh hắn đã thay đổi bộ dạng từ hiền từ ủy mị sang đằng đằng sát khí, hai mắt bốc lửa, mọc nanh mọc vuốt thét ra sấm:

"Trời ơi đuổi theo cái gì chứ??? Ngài nhìn bộ dạng ngài xem còn đi đâu được. Mau đi vào tắm rửa ăn uống đi."

"Không cần, không cần. Con với tỷ tỷ đang vội lắm. Nhũ mẫu cứ ở lại trông nhà đi." - Hoàng Kỳ nhoắng cái đã kéo Hư Vô đi về phía Bắc, chạy thục mạng lên đỉnh núi, quên rằng bản thân vẫn còn đang yếu ớt.

"Hoàng Kỳ...nhũ mẫu của đệ hình như có vài phần...nói sao nhỉ...hơi lạ." - Hư Vô gằn giọng nhẹ, buông lời dò xét khi cả hai đã cách Sở Kiến phủ một đoạn khá xa.

"Thứ đó không phải nhũ mẫu của đệ...hoặc không hoàn toàn là bà ấy."

"Ý đệ là?"

"Đệ cũng không chắc nữa. Chúng ta cứ lên Sơn Miếu trước rồi tính." - Hoàng Kỳ trả lời, giọng lạc dần đi có chút trầm đục xuống vài thanh sắc như đang cố kìm nén tâm tư khó nói. Hai bàn tay hắn vô thức nắm chặt lại, nổi gân cuồn cuộn tím tái, nếu trong bàn tay hắn là một viên đá thì bây giờ có lẽ đã nát thành tro.

Hư Vô chỉ ừ một tiếng đáp lại. Khi gặp nhũ mẫu kia Tẩy Thanh Thủy trong huyết quảng nàng đã đôi ba phần lạo xạo biến động, nếu là tà thuật thì e rằng đã được che giấu quá kỹ, không để lại chút vết tích gì, nhưng Tẩy Thanh Tủy trước nay rất nhạy với các loại hắc thuật, tà chú không thể sai được. Chưa kể trước đây Hư Vô có gặp mặt vị nhũ mẫu này một hai lần, tuy chỉ là tiếp xúc qua loa cũng có thể thấy bà ấy vẫn có phong thái cao đạo, chỉn chu, ít khi biểu lộ cảm xúc, bên cạnh Hoàng Kỳ luôn giữ chừng mực của phận bề tôi chứ không hề tỏ vẻ quá đỗi gần gũi như tối nay...

-------------

Sơn Miếu của Hoàng Thị nằm trên một mỏm đá trắng toát phủ băng tuyết cách sơn đỉnh chừng một dặm. Ánh trăng lãnh bạc rọi xuống làm một nửa sườn núi đón ánh sáng ảo mộng bừng sáng êm dịu. Có thể nhìn thấy một lớp cỏ xanh và rêu xanh đâm xuyên qua những lớp băng mỏng tang trong suốt tựa một khối pha lê thuần khiết trong trẻo.

Dù nói là miếu nhưng kiến trúc ở đây giống như một cung điện cao thấp phân bậc rõ ràng có phần tương tự với những tẩm điện treo leo tại Hải Lâm Thành. Điểm khác biệt ở đây chính là những mái ngói tím thẫm trạm trổ hoa văn tử đằng uốn lượn cảnh một mặt trăng khuyết. Các khu vực tẩm điện chia thành ba phần: thượng, trung, hạ.

Tộc nhân Hoàng Thị đã xếp thành hai hàng trải dài hai hàng kéo dài từ chính điện của hạ đến lưng núi, trên tay họ là những chiếc đèn lồng giấy tím, ngọn nến thắp sáng một thứ lửa , tỏa ra một thứ lửa xanh tím lấp lánh chứa đựng cả một tiểu ngân hà. Những chiếc đèn lồng này vốn có tên gọi là Tử Ngân Đăng, được thắp sáng bởi ngọn lửa Thiêm Lai, ngọn lửa vĩnh hằng thắp sáng trên một đuốc băng ngự tại Hoàng Liên Đỉnh. Theo truyền thuyết, vào đêm đông chí khi ngọn lửa này sẽ mở ra một chiếc cổng dẫn đến Thiên Giới khi đóa hoa. Còn việc loài hoa ấy có thực sự tồn tại hay không, ít ai có thể khẳng định được.

Cường Bích Tôn cùng Hoàng Tông Chủ đã lên tới đền thượng. Đền thượng vốn xưa kia còn được gọi là đền mẫu thờ thánh nữ đại ngàn, tài cao đức trọng, theo truyền thuyết vị nữ thần này đã phi thăng khi mới tròn 16 tuổi cũng là vào tiết rằm tháng tám, nhưng chi tiết của lần phi thăng này lại không hề được ghi chép lại trong lịch sử. Dân chúng vì thấy Hoàng Liên Sơn dần bớt đi sự khắc nghiệt, mùa màng tốt tươi nên người ta cứ mặc nhiên tin vào vị nữ thần này mà lập đền thờ hương hỏa sùng bái, quả thật từ đó trở đi nơi rất yên bình trù phú hiếm đâu sánh bằng.

Cường Bích không rời mắt bức tượng nữ thần đúc bằng vàng cao mười trượng, mặt mũi thanh tú uy nghiêm, đôi mắt đính ngọc lục bảo sáng quắc hướng về phương nam sa săm. Hắn rút ba thẻ nhang trầm hương, khai hỏa chú tạo một ngọn lửa cháy phầm phập nghi ngút khói tưởng như muốn thiêu rụi đám nhang trên tay hắn, nhưng ngọn lửa chỉ cháy như vậy, không hề lan ra, cũng không hề bùng thêm. Hắn cắm phập nắm hương vào trong bát, kính cẩn cúi dưới ngọn lửa mà bản thân vừa tạo ra rồi lại rướn người thẳng lên, nhìn chằm chằm pho tượng vàng trước mặt, thu con ngươi lại bé bằng hạt đậu, cười nhếch mép cợt nhả quỷ quyệt. Khi quay lưng lại đi về phía Hoàng Tông Chủ, hắn lại tỏ hòa nhã kính cẩn:

"Hoàng thúc, ta..." - Hắn chưa kịp kết nốt câu thưa gửi việc mình đã hành lễ đầy đủ, việc tiếp theo nên làm gì thì đã có một tên lính gác của Hoàng Thị lộc xộc lao vào khiến Hoàng Tông Chủ giơ tay tỏ ý bảo hắn chờ một chút rồi nghe tên lính kia thì thầm to nhỏ gì đấy.

Nghe xong Tông Chủ liền phi ra ngoài, để lại một mình phu nhân và nhị công tử ở lại Mẫu Điện với hắn, không chút kiêng nể. Tông Chủ phu nhân thấy chồng mình hành sự như vậy có phần không phải liền ngọt nhạt nói đỡ vài câu trước mặt Cường Bích:

"Lão gia nhà ta tính tình hơi bốc đồng, chắc hẳn bên ngoài có việc gì ảnh hưởng đến việc bái lễ của ngài nên ông ấy mới sốt sắng đi giải quyết ngay như vậy. Mời Cường Bích Tôn theo ta tới giếng ngọc ở sau điện rửa mặt bằng nước thần để kết phần hạ lễ." - Phu nhân hiền dịu đưa tay mời Cường Bích với giọng nói ôn tồn nhã nhặn. Nhìn sắc mặt nam nhân này có phần dịu xuống vài phần bà cũng đã yên tâm hơn đôi chút.

Lần này Cường Bích đột ngột ngự giá đến tận Sở Kiến phủ giữa đêm khuya với đám yêu cầu quái đản của hắn khiến không ít người trong Hoàng Thị trường tai gai mắt, nhưng hắn lại mang rất nhiều lễ tạ thành tâm tặng lại cho Hoàng Thị kèm theo lời nhờ cậy có phần ngọt tai về việc muốn cử hành Đại Điển Thần Lễ tươm tất đầy đủ. Dù chưa từng nghe về loại thần lễ này nhưng một phần do "lòng thành" và mười phần do sự đe dọa mà Cường Bích có thể mang lại, Hoàng Thị đành chấp nhận cho hắn thực hiện lễ bái Sơn Thần nơi đây một cách gấp rút như vậy.

---

"Tiểu Kỳ, Hư Vô, hai đứa làm gì ở đây, sao lại ra nông nỗi này?" - Hoàng Kỳ mặt mũi méo xệch do còn dư trấn việc nửa đường bị Hư Vô cõng đến đây. Miệng mấp máy không thành câu rõ ràng, nhìn vào không khắc người sắp bị đột quỵ là bao.

Hư Vô liền nhanh chóng giải thích việc nhận được tin cấp báo về lời mời của Cường Bích tới Sở Kiến Phủ để giúp hắn tiến hành Tiền Lễ của Đại Điển Thần Lễ, tuy nhiên lại nhận được thông tin sai, dù khởi hành từ sớm nhưng vẫn chậm hơn hắn một bước, và tiếp theo đó bị kết giới và kẻ địch chặn lại ở chân núi, phải nhờ Hoàng Kỳ và Khương Diệp nhanh chóng kết hợp hóa giải thế trận mới có thể có mặt ở đây.

Hoàng Kỳ một lúc sau hoàn hồn lại có kể vắn tắt sự kiện các buôn làng nhỏ ở chân và sườn núi bị thảm sát một cách man rợ do kẻ địch đội lốt lính tráng của Nguyễn Thị.

"Kẻ đứng sau việc này...con e là..." - Hoàng Kỳ còn chưa kịp nói hết câu đã bị phụ thân hắn chặn họng

"Là thằng nhõi đang chỉ tay năm ngón coi trời bằng vung trong kia chứ còn ai. Dám ngang nhiên gϊếŧ người của ta trên đất của ta. E rằng hắn chán sống rồi." - Hoàng Tông Chủ nghiến răng ken két, lộ cả hàm nanh sắc nhọn nom không khác một con hổ mẹ bị bắt mất con là bao, Nay kẻ thù gần ngay trước mắt chỉ hận không thể cào cấu, gặm xé đến từng mẩu xương vụn.

"Hoàng Thúc hãy bình tĩnh. Hiện tại vẫn chưa tính được hắn nắm giữ vũ khí gì trong tay, chúng ta ở ngoài sáng còn vũ khí kẻ thù lại trong tối. Ngoài ra cũng không rõ xung quan bao nhiêu phần là phe ta bao nhiêu phần là phe địch, tuyệt đối không được khinh suất. Thúc và Hoàng Kỳ đệ cứ trở vào diễn nốt vở kịch này với hắn. Con sẽ ở ngoài này tiếp ứng cho mọi người nếu có gì xảy ra." - Hư Vô kiên định đáp, giọng nói cứng cỏi nhưng cũng nhẹ bẫng khiến người ta chẳng mảy may nhận ra nàng ta đã phải trải qua một ngày dòng chiến đấu, nếu là người thường có lẽ đã dễ dàng gục ngã,

Tông Chủ nghe tới đây liền định thần lại, đồng tình với Hư Vô, sai một chủ tướng thân tín bên cạnh mình đến phò ta Hư Vô rồi quay mình cùng Hoàng Kỳ tiến ra sau điện về phía giếng ngọc.

Hư Vô nhìn lên bầu trời đã chuyển sang một khối tím, cam nhập nhoặng hòa với nhau trên nền trời sao sâu ngắt. Một đêm đang dần trôi qua trong yên bình, một suy nghĩ chạy ngang qua nàng ta, rằng lạ lùng thay, dù thế sự có vô vàn nhiễu loạn, con người có gϊếŧ chóc có hủy hoại, có tiếp tục đấu tranh thì thời gian vẫn luôn lững lờ trôi, còn thiên nhiên vẫn điềm đạm quay khung cửi tuần hoàn vốn có của nó.

Nàng ta mới chỉ định ngồi xuống phiến đá ở cạnh đấy một chút, tổng hợp lại những chuyện vừa xảy ra để đánh giá lại tình hình. Tuy nhiên còn chưa kịp nghỉ ngơi bao lâu bên trong đã phát ra những âm thanh dữ tợn:

"Thằng chó! Mày ở đâu!!! Mày đã làm gì vợ con tao?!?"

Tiếng tông chủ vọng ra khiến chim muông nháo nhác vỗ cánh bay đi trong hoảng sợ. Hư Vô ngay lập tức lao vào phía trong xem xét tình hình liền bị một đám lính của Hoàng Thị ngăn lại. Những kẻ này mặt mũi trắng bệch, tay chân run rẩy, miệng chảy ra một thứ dãi nhớt đen ngòm đặc quánh, toàn thân bọn họ bốc ra mùi hắc của lưu huỳnh trộn lẫn với mùi tử thi nồng nặc.

"Có độc! Mau nín thở" - Hư Vô

Vị chủ tướng bên cạnh Hư Vô nhanh chóng rút trường đao che chắn cho vị hoàng bào tiểu thư có phần hơi quá cao lớn phía sau mình. Một chiêu đỡ hết các đòn tấn công của đám binh lính dị hợm kia. Nhìn thân thủ của người này Hư Vô cũng có thể hiểu được tại sao vị này lại được chọn làm cận vệ hầu cận cạnh Hoàng thúc. Hắn nhanh chóng thi triển Thạch Thức Vũ, tạo ra một trận mưa đá, mỗi viên đá đều to bằng một cái đầu đáp xuống đám quái nhân. Tuy nhiên bọn chúng dùng có bị dập nát người, vỡ đầu, não bộ tung tóe vẫn còn sức sống mãnh liệt, những bộ phận rời rạc ấy tự tìm đến nhau mà chấp vá lại thành một quái nhân mới, tay chân lởm khởm máu đen quanh bê bết khắp thân thể, tiếp tục tập tễnh bước tới, Thậm chí có thể nghe ra hai tiếng gầm gừ phát ra từ một thân xác.

Ngoài ra, đám người quỷ dị ấy không hiểu từ đâu mà túa ra như kiến cỏ, gϊếŧ được một kẻ thì mười kẻ khác lại lao đến, hiện tại Hư Vô không thể thi triển được âm thuật do sức lực đã gần cạn kiệt sau trận đấu với Ôn Quýnh, chỉ có thể thi triển kiếm pháp bình thường. Tuy rằng có thể dễ dàng giải quyết đám người này nhưng số lượng lại quá đông. Đường hướng thi triển thân pháp của bọn chúng lại phát triển tiến hóa khôn lường học cách tiến hóa trong phút chốc. Ngoài ra, từ người bọn chúng toát ra một loại tà khí có liên kết mắt xích theo chuỗi, càng đông lại càng mạnh, khiến Tẩy Thanh Thủy bên trong Hư Vô hỗn loạn, vô tình trấn áp cả khí lực bên trong chủ nhân. Chẳng mấy mà Hư Vô và vị chủ tướng kia đã bị dồn vào một góc, bốn bề là quái nhân đang nhe nanh nhe vuốt muốn nuốt sống cả hai người họ.

Nhưng

Một

Hai

Ba

Hằng sa số quái nhân bốc cháy.

Một ngọn lửa hồng từ đâu lan tới cháy cao ngút. Dần dần trước mặt hai kẻ còn đang loay hoay không biết tự giải vây thế nào chỉ còn một đám tro tàn, vài cánh tay hoặc bàn chân còn sót lại.

"Gâu! Gâu! Gâu"

"Hỏa Lang ngươi vừa phải thôi ta tiền đình quá!!! Nóng chết mất!!! Huệ...!!!"

Tia nắng đầu tiên xuyên qua những tán cây, chiếu rọi vào bóng hình Chiến Hỏa Lang ba đuôi tam nhãn oai phong lẫm liệt cùng bộ lông trắng muốt phất phơ trong gió, trên lưng nó một nữ tử đội mũ mặt mày tái mét xanh xao; một nam nhân với một tay giương chiếc hắc tản leng keng tiếng kim loại va vào nhau về phía trước hộ thân, một tay đang cố kéo áo nữ tử bên cạnh để nàng ta không bị xóc văng ra ngoài mà rơi xuống đường. Phía sau họ là một vị công tử vận lục khởi bào, nho nhã địu trên lưng một cô nương bị gói trong một chiếc phù to bằng cả mành chiếu. Năm kẻ bọn họ, 4 người 1 thú, dẫn theo cả đạo quân vạn người vận kim bào lấp lánh dưới ánh khởi dương.