Nã Nhị Thập Nhất Tiên Giới

Chương 5: Vũ Oán

Vũ điểu hoán oán nguyện

Khương Diệp sau khi thoát khỏi Vọng Ký chú, đặt tay lên trán, cảm giác như đã đi qua một vòng sinh tử bi hoan. Nếu đây là một bức họa, thì chỉ có màu của bi ai, sắc của đau thương.

"Ngươi vẫn nghĩ nàng ta thực sự yêu ngươi hay sao?" - Khương Diệp cười, một nụ cười ai oán, phảng phất chút thương hại.

"Có lẽ...không...chắc chắn là có...là thật." - Mắt kẻ kia phát ra tử khí

"Không phải có lẽ...mà là chưa từng có." - Khương Diệp đứng dậy, nói vọng qua màn lôi vũ

"Ngươi câm mồm" - Kẻ kia ôm lấy thân xác trong tay hắn mà hét lên.

"Những thứ tình cảm này chỉ là sự ban phát dành cho người. Còn về phía ngươi chỉ là sự tự huyễn hoặc, không hơn không kém." - Từng lời Khương Diệp nói như từng đòn chí mạng đối với hắn.

Hắn ôm lấy người con gái ấy cười điên loạn.

Nàng vẫn đang mỉm cười với hắn, vẫn đang yêu thương hắn, và từ nay đến vĩnh cửu nàng sẽ thuộc về hắn.

"Hạ Uyển, muội đừng lo. Chúng ta sẽ là vĩnh viễn, sẽ không ai có thể xen vào giữa hai ta được nữa". - Hắn nhìn nàng đắm đuối, như quên đi còn nhân gian đang cuồng quay, còn nhật nguyệt đang xô bồ, còn những oán hận đang bủa vây.

"Ngươi đừng níu kéo những gì đã thuộc về cõi vĩnh hằng nữa. Buông bỏ chấp niệm đi. Vốn dĩ người con gái đó chưa từng yêu ngươi. Hà cớ chi phải cố chấp." - Hư Vô hét lớn trong màn mưa. Cô biết rằng kẻ kia thần tính đã tiêu tán, ý chí cuồng quay nhưng có lẽ một chút linh thức nào đó vẫn còn.

Nhưng những lời đó chỉ là hàng vạn thương tiễn ghim vào trong lồng ngực hắn.

Những kẻ kia chẳng hiểu gì hết, nhân gian này chẳng hiểu gì hết, tất thảy cũng chỉ là những kẻ sách vở miệng nói đạo lý nhưng chẳng hề hiểu đạo lý. Những kẻ như vậy nên chết đi cho rồi. Những lời bọn chúng nói ra Hạ Uyển nghe thấy sẽ buồn lòng. Đúng vậy, phải gϊếŧ hết, gϊếŧ cho bằng hết.

Hắn lao đến đám tiên nhân kia.

Từng kẻ từng kẻ một sẽ phải chết. Chết rồi sẽ đẹp, sẽ không ăn nói xằng bậy nữa.

Cả cánh rừng chớp đoàng vũ lôi, xé nát thiên địa.

---

Hai

Tuần

Trước

Đản Đản nghe lời phu nhân đến Cổ Liên mang vải vóc lụa là về may y phục cho đại tiểu thư. Đản Đản vốn là thị nữ đã theo tiểu thư từ nhỏ, cả hai như hình với bóng.

Nay được thấy tiểu thư sắp sửa xuất giá về danh gia vọng tộc, quả là quá đáng mừng.

Tiểu thiếu nữ vừa đi vừa nhảy chân sáo, ca đồng dao rất vui tươi.

Về tới Diệp Vô Ảnh gia trang trời đã sẩm tối.

Cả biệt phủ long lanh trong đèn hỷ đăng rực hồng.

Cửa gỗ gụ sơn đỏ, khép kín đã dán song hỷ.

Sao hôm nay lại yên ắng vậy, tựa cả thanh không chỉ có tiếng lá chảy suối rơi.

Có lẽ rằng phu nhân muốn giữ không khí thanh tịnh cho tiểu thư được nghỉ ngơi sớm.

Đản Đản mở cửa ra, thấy phu nhân vẫn đang ngồi ở khách phòng bên cạnh ly trà thường nhật. Đản Đản đi tới khoảng sân trước khách sảnh, cúi đầu hành lễ với phu nhân:

"Bái kiến phu nhân, tiểu nữ đã đi Cổ Liên trấn về rồi đây ạ." - Đản Đản hớn hở khoe

Nhưng phu nhân không nói gì cả, chỉ ngồi lặng như tờ. Có lẽ rằng phu nhân đang phiền lòng. Bởi dù sao cả nhà cũng chỉ có một mụn con gái, tiểu thư đi có lẽ phu nhân sẽ rất cô quạnh. Đản Đản hiểu ý nên tự động xin lui xuống trước.

A Tán huynh đang quét sân mà sao cứ đứng yên vậy, Đản Đản phải ra kể với huynh ấy ngày hôm nay tới Cổ Liên vui như thế nào, còn mang cả bánh cá huynh ấy thích về đây.

Đản Đản lay lay tay A Tán:

"Ta về rồi này, xem ta mang gì về cho huynh này."

Nhưng A Tán mặt vẫn cúi gằm, bất động. Bình thường huynh ấy có bao giờ lạnh nhạt như vậy đâu, chắc là giận dỗi người ta hay gì. Chắc cả ngày không gặp ta nên muốn làm bộ làm tịch đây mà. Đản Đản cúi xuống: "Huynh ngẩng mặt lên nhìn ta một cái xem nào."

A Tán vẫn không ngẩng mặt.

Chỉ nhìn Đản Đản bằng gương mặt trắng bệch và đôi mắt trắng dã.

Quanh cổ y là một vết cắt mỏng như sợi chỉ.

Đản Đản nhận ra hai bàn tay mình đang ướt ướt, cô thất thần nhìn xuống, là máu tươi, đỏ như màu huyết dụ của y phục của Diệp Vô Ảnh gia trang

Thủ cấp A Tán rơi ra, lăn lông lốc, cả thân hình đổ rạp xuống. Sau lưng phía sau là cả mảng lưng đã được phanh ra, chỗ đáng ra nên có nội tạng giờ trống trơn.

Đản Đản hoảng loạn chạy ra chỗ phu nhân, kêu thất thanh: "Phu nhân! A Tán...Huynh ấy...chết rồi"

Nhưng phu nhân vẫn không nói không rằng. Đản Đản giàn giụa nước mắt quỳ xuống trước phu nhân.

Chỉ thấy tí tách nhỏ xuống

Từng giọt máu tươi

Từ cổ họng

Nữ nhân đầu rỗng tuếch, như rơi vào hô sâu của sự kinh hãi

Ở đằng sau Đản Đản, bỗng cất lên một tiếng hát nam nhân ma mị:

"Lương nhật, lương thời, lương ngẫu (Ngày tốt, giờ tốt, tốt lứa đôi)

Tứ quý hoa trường hảo (Bốn hoa đua nở)

Bách niên nguyệt vĩnh viên (Trăm năm trăng vẫn tròn)"

Bỗng dừng lại:

"Ô, tại sao ta lại để sót một tiểu cô nương thế này, thật thất lễ quá."

Hắn lao đến

Đản Đản đứng hình, chỉ có đôi mắt liếc về phía bên cạnh. Cô chỉ thấy một chiếc mặt nạ trắng vẽ một nụ cười quái đản.

Phập

Một dao ghim vào hốc mắt tiểu nữ kia, rạch một đường lên đứt đôi hộp sọ, não cùng huyết nhục văng tung tóe, nửa chiếc mặt nạ nhuộm trong máu tươi.

"Phu nhân à, đừng trách ta quên hành lễ với bà. Ta đã trở lại rồi đây."

Hạ Phu nhân nhìn hắn mắt trừng trừng, tóe ra hàng vạn oán giận.

"Chắc bà đang muốn nói ta là một người tài ba, đã trang hoàng cho cả gia trang thật lộng lẫy có phải không? Nhưng mà phu nhân hà cớ phải phí lời cho những chuyện vặt vãnh. Phu nhân nên giữ im lặng, sẽ đoan trang đức hạnh hơn nhiều."

Y bước đến, cầm con dao vẫn còn dính chút não tươi của Đản Đản, tay phải cắm một nhát vào cổ họng của Hạ phu nhân, mổ toang ra, tay trái cầm lưỡi của vị phu nhân kia, kéo một nhát.

Chiếc lưỡi dài ngoằng, dài lòng lọng trên tay, hắn vứt xuống đất như cẩu lương.

Hạ phu nằm xuống, mắt nhìn trừng trừng vào thư phòng, nơi xác Hạ lão gia bị xé thành trăm mảnh.

"Bà cứ ở đó nghỉ ngơi đi." - Y lau tay vào vạt áo - "Hạ Uyển, ta bái kiến phụ mẫu của nàng cả rồi, giờ sẽ qua gặp nàng ngay đây"

---

Hiện tại.

Diệp Vô Ảnh gia trang bị thảm sát

Cả Tây Hồ Bắc Hà thành xôn xao. Trên mọi tin bảng đều dán kín mít cáo phó, cứ đi một bước là một tiếng xì xào:

"Ngươi nghe tin gì chưa, cả một danh gia vọng tộc đã bị gϊếŧ hại. Nghe nói có được sự bảo hộ của Thụy Khuê Nguyễn Thị mà vẫn chết thảm vậy?" - Một lão nhân gia ngồi thưởng trà bình luận với bằng hữu.

"Nếu như vậy thì thường dân như chúng ta cũng sớm bị sờ đến thôi"...- Kẻ đối diện tiếp lời - "Hình như xác cả gia tộc tìm được tìm thấy chỉ trừ mỗi xác của đại tiểu thư."

"Quả là thảm thương" - lão nhân kia nhấp một ngụm trà rồi thở dài ngao ngán.

Tại Thụy Khuê Thiên Hướng phủ, ngự tại của Nguyễn thị, mái lợp vàng ròng, ẩn hiện sơn hữu,lát cẩm thạch trắng muốt. Kẻ qua người lại đều mặc kim tố phục. Chức tước khác nhau sẽ được phân biệt bởi hoa văn và số lượng kim châu đá quý ở trên y phục. Cả phủ toát lên sự cao sang quyền quý.

Giữa chính điện là Ngân phu nhân choàng lông bào kim tuyến đang ngồi bàn đại sự cùng các vị trưởng bối.

Nguyễn Sĩ - đại võ lệnh của Nguyễn thị tức giận, đập bàn lên tiếng:

"Bẩm thưa phu nhân, kẻ gây ra thảm sát vừa rồi chính là khiêu chiến với Nguyễn thị gia chúng ta. Diệp Vô Ảnh gia trang chính là một phần bộ mặt của Nguyễn thị, chúng ta phải bắt người đền tội. Xin phu nhân điều binh khiển tướng ngay tức khắc."

Ngân phu nhân chỉ thôi nhẹ tách mạn trà vẫn còn hơi ấm, hỏi y nữ phía đằng sau, người mặc lục lam tố phục, ánh mắt lạnh băng:

"Hư Vô, hiện tại huynh trưởng con không có nhà, con nói việc này nên xử trí ra làm sao?"

Hư Vô trước nay chưa từng thích tham gia vào chính sự của gia tộc, nhưng nay huynh trưởng không có ở đây, Ngân phu nhân sẽ bắt cô phải gánh vác một phần. Cũng là lẽ thường tình mà thôi.

Hư Vô nói vọng lên với các vị trưởng bối:

"Thưa các vị, ta biết rằng sự việc vừa rồi hết sức chướng tai gai mắt đối với Nguyễn thị. Nhưng Hạ phu nhân và Hạ lão gia đều có thân thủ không tồi lại bị kẻ này triệt hạ dễ dàng như vậy ta e y không phải một kẻ tầm thường. Bây giờ điều động thiên binh vạn mã có lẽ sẽ bứt dây động rừng, chưa kể trong tay hắn vẫn còn Hạ Uyển tiểu thư, chúng ta không biết hắn sẽ làm gì với nàng ấy. Chi bằng đích thân ta đi điều tra ngọn ngành sự việc."

"Tiểu thư...việc này quá nguy hiểm" - Các vị trưởng bối xôn xao nói ra nói vào - "Ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra..."

"Trước nay ta chưa từng làm các vị thất vọng." - Hư Vô nói một lời rất quả quyết

"Cứ để nhị tiểu thư đi. Xưa nay Hư Vô nhị tiểu thư chúng vọng sở quy* đánh đâu thắng đó, hành sự cẩn trọng. Các người không phải lo lắng" - Người vừa nói những lời trên là cữu cữu của Hư Vô - Thương Thành chủ sở.

*Ý chỉ tấm gương được mọi người hướng đến và tin tưởng

"Đúng vậy. Cứ để nhị tiểu thư đi." Kẻ này quay sang nói với người kia, đồng loạt tán dương.

Ngân phu nhân rất hài lòng với chí khí của nữ tử nhưng cũng chỉ bình luận: "Được".

Xưa nay Nguyễn thị nuôi dạy con cái rất cứng rắn, làm sai sẽ bị phạt nặng còn làm đúng cũng chẳng có lấy một lời tán dương. Đối với Hư Vô mà nói một vài năm đầu đời thấy bạn bè đồng trang lứa được chiều chuộng hơn cũng có phần buồn lòng nhưng lâu rồi thì thành quen, cũng chẳng mấy bận tâm. Đòn roi là chuyện thường tình của Thụy Khuê Thiên Hướng Phủ. Ngân phu nhân chỉ nói với hai đứa con rằng:

"Các con là kẻ bề trên nhưng đừng nghĩ rằng mình có đặc quyền. Ở đây sai ắt có phạt mà đúng ắt có thưởng, đã ở trên thì càng phải làm đúng đạo lý mới được người đời nể nang. Lỗi mà ta phạt người khác một trượng thì các con sẽ phải chịu mười trượng. Kẻ ở dưới mà sai sách thì chỉ là một hạt bụi, kẻ lãnh đạo mà sai sách thì vạn sự hoang tàn."

Con cháu là Nguyễn thị dù học rộng tài cao nhưng cũng rất cứng nhắc.

Duy chỉ có ngoại lệ là Nguyễn Bình Vương đại công tử, đại ca của Hư Vô. Tính tình y rất phóng khoáng. Từ nhỏ đã thích bày vẽ trò phá phách để chọc tức phu nhân, năm lên 15 tuổi bỏ nhà đi ngao du sơn thủy, năm 21 tuổi tuyên bố tự nghĩ ra quyền cước mới tên Bác Họ Hoàn xưng bá thiên hạ. Tuy nhiên sau bi kịch xảy đến với cố Tông Chủ, Nguyễn Bình Vương bỏ lại hoài bão tuổi trẻ trở về phủ để gánh vác chính sự.

Chính sự vừa bàn xong buổi sáng, quá trưa Hư Vô đã chuẩn bị lên đường tới Diệp Vô Ảnh gia trang. Thật ra xin đích thân đi như vậy cũng không hoàn toàn vì Hư Vô tham công tiếc việc, một phần trong đó là lý do ích kỷ, muốn thoát khỏi bốn bức kim tường ngột ngạt, một cuộc sống quá đỗi quy cách và dập khuôn tại phủ.

Lộ hành cách Tây Hồ Bắc Hà được tầm mười dặm, Hư Vô dừng chân tại một quán nước trong một trấn nhỏ. Đi hết gần nửa ngày đằng cũng mới chỉ là nửa chặng đường.

"Tiểu nhị, cho ta một bình Bỉ Ngạn Hoa Trà." - Hư Vô gọi loại trà yêu thích, lấy gói điểm tâm mà Ngân phu nhân đã chuẩn bị sẵn. Phu nhân là một người không mấy khi nói ra nội tâm nhưng một mực quan tâm tới con cái, các phu nhân thể hiện tình thương đó chính là những món ăn bà đích thân vào bếp, tự tay chuẩn bị.

Vừa định đưa tách trà nóng lên để thưởng thức, Hư Vô nghe một giọng quen thuộc.

"Khương Diệp, thật may mà gặp được ngươi ở trên đường. Ngươi biết không, ta vốn định đi thăm thú gia trang nọ mới bị thảm sát mà tối hôm qua lại quên tiền ở quán trọ. May mà đến đây lại gặp được ngươi thật may mắn quá. Mau vào uống trà."

Khương Diệp cô nương vẫn là giọng nói lanh lảnh đầy tính mỉa mai:

"Nhị cẩu, ngươi tưởng tiền của ta mà cho không à. Lãi suất nhị phân một tháng, ngươi liệu mà trả."

Hoàng Kỳ chấp tay vái ba vái:

"Bà cô tổ hãy cho ta một đường sống đi mà."

Thực ra Hoàng Kỳ cực kì khó chịu khi nghe hai chữ "Nhị Cẩu" phát ra từ miệng Khương Diệp. Nhưng cuộc sống mà. Thầm niệm đi niệm lại trăm lần chữ "Nhẫn".

Hư Vô quay ra cũng là lúc Hoàng Kỳ và Khương Diệp nhìn thấy cô.

"Ơ tỷ, sao tỷ lại ở đây?"