Nam Nam Chi Gian

Chương 42

Người dịch: Cá Voi

Nếu muốn mua nhà thì chút tiền cỏn con ấy của chúng tôi còn lâu mới đủ.

Đàn anh nói, bên chung cư đối diện đã bắt đầu mở hoạt động giao dịch bất động sản, nghe nói họ xây dựng khang trang đẹp đẽ lắm.

Tôi và Bành Trí Nhiên nhìn nhau, quyết định trước tiên qua bên đó xem thử. Quả nhiên rất đẹp. Trang trí đơn giản, nền lát màu gỗ, nội thất đồng bộ, ba phòng ngủ hai phòng khách, hai nhà vệ sinh, tổng diện tích một trăm ba mươi hai mét vuông. Vừa liếc mắt nhìn tôi đã biết chúng tôi khó mà mua nổi,  liền xem tiếp đến căn thứ hai.

Vừa bước vào căn hộ chúng tôi đã thích mê, kiến trúc quá đẹp. Hai phòng ngủ, hai phòng khách, hai nhà vệ sinh, tổng 101 mét vuông, một tầng có hai căn hộ, hai phía bắc nam đều đón gió, phòng ngủ hướng nam phòng khách hướng bắc.

Hơn nữa còn có cả tầng gác xép! Ôi chao, lối thiết kế mới đáng yêu làm sao! Phòng ngủ và nhà vệ sinh được đặt trên ba bậc thang, đồng thời phòng sinh hoạt chung và khu vực riêng tư cũng được ngăn cách riêng biệt.

Cô nàng môi giới tiếp tục giới thiệu:

“Trần tiên sinh, Bành tiên sinh, hai anh chớ vội coi thường ba bậc thềm này. Thiết kế tầng xép kiểu này vốn dĩ đã đắt hơn nhiều so với những thiết kế thông thường, hơn nữa khu chung cư của chúng tôi lại là khu đầu tiên cho xây dựng loại hình kiến trúc này, nên được rất nhiều người trẻ tuổi yêu thích. Lối kiến trúc này có thể ngăn cách giữa không gian sinh hoạt chung và không gian riêng ngay trong cùng một căn phòng, cực kỳ thích hợp với những người trẻ tuổi vừa yêu thích sự náo nhiệt vừa muốn có không gian riêng tư. Hơn nữa kiểu thiết kế này chỉ những căn hộ hai phòng mới có, còn những căn ba phòng thì không hề. Nếu hai vị thích thì nên mua ngay, bởi những căn như vậy bên chúng tôi còn lại không nhiều. Nếu nhanh tay không chừng hai vị còn có thể sống chung một tầng lầu, hoặc ít nhất cũng trở thành hàng xóm tầng trên tầng dưới với nhau. Hehe”

Vào những năm hai nghìn, hầu hết những người kinh doanh trong lĩnh vực bất động sản  vẫn chưa nhận ra được hầu hết những người mua nhà đều không mấy phóng khoáng trong chi tiêu. Vậy nên những người làm bên môi giới làm việc cực kỳ có trách nhiệm, không giống như bây giờ, người ta chỉ quan tâm đến doanh số bán hàng mà thôi.

Tôi và Bành Trí Nhiên càng tham quan căn hộ càng động lòng. Chao ôi, căn hộ quả thực quá lý tưởng. Một phòng ngủ, hai phòng sách, hai nhà vệ sinh, trong đó một nhà vệ sinh được đặt ngay trong phòng ngủ. Nhà bếp và phòng khách được ngăn bằng một cái cửa kéo, hoặc nếu không thích, chúng tôi vẫn có thể bỏ nó đi.

“Xin hỏi bức tường này có thể đập đi được không?”. Tôi vỗ lên bức tường ngăn giữa nhà bếp và phòng khách.

“Có thể”.Cô nàng môi giới đưa tờ thông tin căn hộ cho chúng tôi. “Bức tường này không phải tường chịu trọng lực. Hai vị nhìn thiết kế có thể thấy, những đường kẻ màu đen chính là tường chịu trọng lực, chống đỡ cho căn hộ. Những đường kẻ màu trắng rỗng tâm là tường không chống chịu, có thể bỏ đi tùy ý”.

Tôi ra ban công nhìn thử, ôi chao, chiều rộng cũng tương đối ổn. Về sau có thể đặt mấy cái ghế và thêm chiếc bàn ngoài này cùng Bành Trí Nhiên nằm phơi nắng nhỉ?

Xem xong căn hộ một lượt, tôi quả thực chỉ hận không có tiền để móc ra trả liền một mạch.

Có lẽ cô nàng môi giới cũng nhìn ra được sự hài lòng của tôi nên vội hỏi:

“Trần tiên sinh cảm thấy căn hộ này thế nào?”

Tôi đưa mắt nhìn Bành Trí Nhiên, cậu ấy lãnh đạm hỏi:

“Giá một mét vuông của căn hộ này là?”

Cô nàng nhiệt tình đáp:

“Giá gốc là bốn nghìn năm trăm tệ. Từ tầng sáu trở xuống là bốn nghìn năm trăm, từ tầng sáu trở lên cứ lên một tầng lại thêm năm mươi tệ một mét vuông.”

Tôi cùng Bành Trí Nhiên:………

Cô nàng bắt đầu bấm máy tính:

“Căn hộ này tổng diện tích là 101 mét vuông, tổng là bốn mươi lăm vạn bốn nghìn năm trăm tệ. Nếu anh thanh toán trước 30% thì số tiền cần trả là mười ba vạn sáu nghìn ba trăm năm mươi tệ.  Anh công tác được bao nhiêu năm rồi? Công ty chúng tôi có thể giúp anh đăng ký khoản vay kết hợp giữa quỹ tiết kiệm và doanh nghiệp, đến lúc đó vẫn còn có một số phí thủ tục cần thanh toán.  Cơ bản thì anh chỉ cần thanh toán cho lần đầu 145 vạn là đủ, sau khi lấy được sổ đỏ anh sẽ thanh toán nốt khoản thuế trước bạ*.…” bla bla.

Hai chúng tôi nhìn nhau, sau đó cảm ơn cô gái và nói chúng tôi sẽ về suy nghĩ thêm.

Một trăm bốn mươi lăm vạn, chúng tôi còn thiếu mất năm vạn nữa.

Sau khi về đến nhà cả hai chúng tôi đều gục đầu lên bàn, hai tay buông thõng, mặt đối mặt nhìn nhau. Gương mặt Bành Trí Nhiên đè lên mặt bàn có chút méo, trông có hơi buồn cười.

“Hay là để anh về vay chỗ bố mẹ anh”.

Tôi lắc đầu. Bành Trí Nhiên đi làm đã bao lâu nay, sớm đã trở thành một người đàn ông tự lập, chẳng gửi tiền về nhà cũng chưa từng hỏi đến tiền của bố mẹ. Tôi biết cậu ấy cũng giống tôi, không thích ngửa tay xin tiền của bố mẹ. Hơn nữa nhà cậu ấy còn có một chị gái, tuy rằng quan hệ giữa hai chị em họ khá tốt nhưng chị gái đã có bạn trai, đứa em trai ngay cả bạn gái cũng không có, bỗng nhiên lại hỏi vay tiền bố mẹ để mua nhà. Chị cậu ấy sẽ nghĩ sao đây. Vả lại cậu ấy vay tiền từ gia đình, sao có thể cùng tôi mua chung một căn nhà.

Vậy nên tôi cứ luôn không ngừng suy nghĩ còn có thể kiếm tiền từ đâu, còn có chỗ nào có tiền bây giờ. Con mẹ nó, tôi cũng không thể nói với mẹ tôi việc tôi muốn mua nhà, mẹ tôi chắc chắn sẽ phản đối việc tôi cùng góp tiền mua nhà với Bành Trí Nhiên….A! Trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ. Chẳng phải hai năm trước bố tôi có đưa cho tôi một tấm thẻ, trong thẻ có ba vạn tệ đấy sao!

Tôi lập tức đi tìm, lật tung cả lên tìm nửa ngày trời cuối cùng cũng thấy tấm thẻ trong túi áo da cũ đã không mặc đến gần hai năm nay.

“Bành Trí Nhiên, anh có còn nhớ hai năm trước bố em có cho em một khoản ba vạn trong thẻ ngân hàng không?”

Cậu ấy nhíu mày nhìn tôi: “Chẳng phải trước giờ em vẫn luôn không thích dùng tiền của ông ấy sao, chúng ta không cần.”

Quả thực tôi không thích dùng đến khoản tiền mà ông ấy cho tôi, hơn nữa hai năm nay tôi và bố tôi càng ngày càng ít liên hệ, có đôi khi phải hai ba tháng mới gọi một cuộc điện thoại. Dù sao tôi cũng đã quen rồi, mỗi lần gọi điện hai cha con tôi cũng chỉ khách sáo nói được vài câu rồi lại rơi vào im lặng, sau đó ông ấy đều dùng câu “cần tiền cứ gọi cho bố” để kết thúc cuộc hội thoại. Tôi vẫn luôn trả lời rằng tôi không cần, tôi tự lo được cho mình.

Từ trước đến giờ mỗi khi tôi và ông ấy nói chuyện điện thoại, tôi đều không giấu diếm nên Bành Trí Nhiên biết tôi không thích lấy tiền từ chỗ bố mình, nên mới nói như vậy.

Thế nhưng tình hình hiện giờ không giống. Trước đây tôi chẳng có nhu cầu gì, tiền tôi kiếm được cũng đủ để tự nuôi bản thân, sống cực kỳ thoải mái, đương nhiên chẳng cần đến số tiền ấy. Thế nhưng giờ đã khác! Tôi muốn mua nhà! Tuy rằng thêm cả ba vạn ấy nữa thì mới chỉ có mười hai vạn nhưng có còn hơn không! Chúng tôi cần nghĩ cách để có thể chi trả được cho lần trả góp đầu tiên. Phải biết rằng hiện giờ tôi chỉ hối hận một điều, giá trước khi mua cổ phiếu tôi không nghĩ đến khoản tiền này thì bây giờ có phải đã có đủ mười lăm vạn rồi không!

Thế là tôi vừa kéo Bành Trí Nhiên đến ngân hàng kiểm tra tài khoản vừa giáo huấn cậu ấy:

“Làm việc phải biết nặng nhẹ. Đúng vậy, em không thích dùng đến tiền của bố. Em biết hai chúng ta đều là những người không thích ngửa tay xin tiền gia đình. Nhưng thân là một thằng đàn ông co được thì cũng duỗi được, đợi sau này chúng ta có tiền rồi thì trả lại cũng không muộn!”

Tôi chạy ra ngân hàng kiểm tra tài khoản, thế nhưng trên cây ATM lại nhảy ra một dãy số, một số hai đằng sau có đến tận năm số không!!!

Tôi và Bành Trí Nhiên đứng đối diện với dãy số kia, nhìn đi nhìn lại hai ba lần. Không sai, chính là 200 sau đó là dấu phẩy, đằng sau dấu phẩy là ba số 0 tròn trĩnh.

Tôi: “Hai mươi vạn….”

Mãi cho đến khi Bành Trí Nhiên huých khuỷu tay tôi, nói “Em mau gọi cho bố hỏi lại xem, kẻo nhầm lẫn?”, tôi mới hoàn hồn lại, vội vàng nhấc máy gọi cho ông ấy.

Có vẻ như bố tôi đang ở nơi khá ồn, đầu dây bên kia xuất hiện rất nhiều tạp âm. Tôi nói bố à, lần trước bố đưa con tấm thẻ không phải nói trong đó có ba vạn sao, hôm nay con đi kiểm tra, sao lại nhảy ra tận 20 vạn!

Bố tôi nói, à Tiểu Gia à, hai năm nay tiền mừng tuổi tiền lễ tết bố đều gửi vài thẻ cho con mấy vạn, nhưng hình như con không cần dùng đến phải không! Giờ con có việc cần dùng đến tiền sao? Hai mươi vạn có đủ không?

Tôi hơi lắp bắp: “A, vâng vâng. gần đây con có việc cần dùng đến. Đủ rồi, đủ rồi. “

Bố tôi tiếp tục nói: “Nếu không đủ con cứ nói, giờ bố đang bận chút việc, gọi cho con sau”.

Tôi cúp điện thoại, sau đó chậm chạp rút thẻ ra, ngây ngốc nhìn Bành Trí Nhiên.

“Bành Trí Nhiên chúng ta….đủ tiền rồi”.

Đối với việc dùng đến số tiền này của bố tôi, cậu ấy vẫn có điểm không bằng lòng, bị tôi mắng cho một hồi. Tôi nói đây là của hồi môn của nhà vợ anh, nếu anh vẫn cảm thấy không thoải mái thì từ nay về sau mỗi tháng tự động trừ năm trăm tệ tiền tiêu vặt đi, dù sao thì căn nhà này em nhất định phải mua, không mua không được! 

Đến cuối cùng cậu ấy cũng chịu thỏa hiệp, mỗi tháng sẽ nộp ra năm trăm tệ, và chúng tôi vẫn sẽ dùng đến số tiền trong tấm thẻ kia.

Hai ngày sau chúng tôi gặp lại cô nàng môi giới nọ, cô ta cười ngọt ngào hỏi: “Trần tiên sinh, Bành tiên sinh, hai vị đã suy nghĩ kỹ cả rồi chứ?”

Chúng tôi nói đã suy nghĩ đủ rồi, hôm nay đến để ký hợp đồng.

Cô nàng vừa vui mừng vừa làm khó: “Tốt quá rồi, nhưng hai vị đến hơi muộn….”

Tôi suýt chết lặng.

Cô ta nói tiếp: ” Mấy hôm nay bên công ty chúng tôi đã bán mấy căn hộ hai phòng, nếu hai vị muốn mua chung một tòa nhà sợ không được rồi, chỉ có thể ở mỗi người một tòa nhà khác nhau, có được không?”

Hai chúng tôi nghe vậy đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

“Không cần, căn hộ này là hai chúng tôi cùng mua, không cần đến tận hai căn”. Bành Trí Nhiên nói.

Lòng tôi  hơi thấp thỏm lo lắng, không biết cô gái này sau khi nghe vậy sẽ phản ứng ra sao. Dẫu sao thì đầu năm nay chẳng mấy ai không phải người trong một gia đình lại cùng mua chung một căn nhà.

Quả nhiên nghe Bành Trí Nhiên nói vậy, cô nàng hơi sững sờ, do dự hỏi: “Hai người là anh em?”

Bành Trí Nhiên cười nói: ” Không phải, chúng tôi là bạn bè. Cả hai chúng tôi đều mới đi làm không lâu, không đủ điều kiện để mua mỗi người một căn, nên cùng mua để đầu tư.”

Cô nàng ồ lên một tiếng, tỏ vẻ vô cùng khâm phục: “Đầu tư sao? Hai anh thật lợi hại, còn rất trẻ mà đã nghĩ đến chuyện đầu tư nhà đất rồi. Anh thấy sao, cảm thấy căn hộ này có thể sinh lời không?”

Bành Trí Nhiên nhìn quanh một lượt, rồi cười: ” Có thể lắm. Người anh em của chúng tôi năm ngoái đã mua một căn ở tiểu khu đối diện, khi đó giá phòng mới chỉ ba nghìn chín trăm tệ, bên các cô mở giá bán đã bốn nghìn năm trăm tệ. Tôi nghĩ có khi còn sinh lời hơn cả gửi tiết kiệm.”

Cô nàng vừa gật đầu vừa làm hợp đồng. ” Chủ hộ đều đề tên hai anh sao?”

Bành Trí Nhiên: “Có thể không? Nếu không được thì cứ viết tên cậu ấy là được”.

“Được chứ, đương nhiên là được. Chỉ cần hai anh thỏa thuận với nhau ổn thỏa, chi trả như thế nào, về sau phân chia ra sao. Nếu như đã thương lượng ổn thỏa thì ký một thỏa thuận riêng tư, tránh cho mai sau xảy ra tranh chấp”.

“Vậy chúng tôi có thể cùng đứng tên vay nợ không?”. Tôi hỏi

Cô gái môi giới ló mặt ra khỏi màn hình máy tính: “Điều này thì không được, chỉ có thể có một người đứng ra vay nợ. Nếu muốn đứng tên hai người cần phải có giấy tờ chứng minh hai người có cùng huyết thống gia đình hoặc có giấy đăng ký kết hôn. Nếu không ngân hàng chỉ có thể đứng tên một người. Đương nhiên đối với khoản vay nợ, hai người các anh mỗi người chi trả một nửa, việc này ngân hàng sẽ không quản đến”.

Tôi còn chưa kịp tiếp lời, Bành Trí Nhiên đã lên tiếng: ” Một người thì một người, đứng tên tôi là được”.

Tôi định nói vài câu, nhưng chưa kịp thì đã bị cậu ấy trừng mắt: “Không cho phép em xen vào.”

Cô gái nọ hơi ngây người, sau đó bật cười.

Thế nhưng mấy câu tôi muốn hỏi cực kỳ cực kỳ quan trọng, tôi lại vừa mới mở miệng chưa kịp nói gì, Bành Trí Nhiên đã hỏi: “Em có ý kiến gì?”

Tôi bĩu môi: “Em không có ý kiến. Nhưng em chỉ muốn hỏi, nếu như chỉ có thể đứng tên một người vay nợ, vậy sau khi chúng ta hoàn thành ba đợt thanh toán thì phải vay bên quỹ tiết kiệm bao nhiêu, vay của công ty bao nhiêu nữa?”

Bành Trí Nhiên:….

Đến cuối cùng thì cũng ký kết được hợp đồng một cách ổn thỏa, căn nhà của chúng tôi nằm trên tầng 11. Tiểu khu này quả thực bán được lắm, vốn dĩ chúng tôi muốn mua ở tầng bảy hoặc tám vì ở thấp quá sẽ không thoải mái, ở trên cao thì đắt quá, thế mà đến cuối cùng tầng thấp nhất cũng chỉ còn lại tầng 11. Đơn giá là bốn nghìn bảy trăm năm mươi, tổng là gần bốn mươi tám vạn, trả góp lần đầu mười bốn vạn. Tiền vay từ quỹ nhiều nhất cũng chỉ có thể vay được mười vạn, số còn lại đều phải vay từ công ty, mỗi tháng còn hai nghìn tệ.

Ngay trong ngày hôm đó chúng tôi thanh toán hai vạn tiền mặt, tạm thời ký trước một phần hợp đồng. Sau đó hai chúng tôi chia nhau về nhà lấy sổ hộ khẩu, vài ngày sau đến thanh toán khoản trả góp đầu tiên, ký hợp đồng chính thức, giao tất cả giấy tờ liên quan cho công ty bất động sản.

Đến giờ tôi vẫn chưa dám tin, nhà số 02 tầng 11 tòa nhà số 6 tiểu khu XXX, từ nay đã là tài sản chung giữa tôi và Bành Trí Nhiên!
Chú thích:

*Thuế trước bạ: là một khoản lệ phí mà người sở hữu tài sản cố định như:ô tô, xe mô tô, nhà đất, súng săn… phải kê khai và nộp cho cơ quan  thuế trước khi đưa tài sản cố định vào sử dụng