Nam Nam Chi Gian

Chương 46

Ngày hôm đó rơi vào cuối tuần, và theo thói quen của Bành Trí Nhiên, cậu ấy sẽ không gọi tôi đi cùng. Bành Trí Nhiên không thích giữa một đám bạn chơi với nhau có sự xuất hiện của người lạ, cậu ấy nói như vậy mọi người đều sẽ cảm thấy rất mất tự nhiên.

Thế nhưng trong số người tham gia dự án này  có Châu Phong, hơn nữa lần đi KTV này còn là công ty cậu ấy đứng ra mời khách. Thời còn đi học, tôi, Bành Trí Nhiên và cậu ấy là ba người có mối quan hệ tốt nhất, ra trường đi làm đã lâu nhưng đến nay vẫn chưa một lần gặp nhau, liền mượn cơ hội lần này gặp lại.  Châu Phong biết tôi sống cùng Bành Trí Nhiên nên khi hẹn Bành Trí Nhiên đi KTV không quên nhắc nhở: ” Nếu thuận tiện thì gọi cả Trần Gia cùng đi,  đã lâu không gặp cậu ấy, nghe nói bị thuyên chuyển ra vùng ngoại thành rồi phải không, bình thường cũng hiếm có cơ hội gặp nhau, cuối tuần đưa cả cậu ấy theo đi”.

Vậy nên Bành Trí Nhiên mới gọi tôi.

Người nhóm máu B ấy mà, không trách được việc đến muộn. Chúng tôi muộn mất ba mươi phút, cũng không có gì quá khoa trương.

Tôi nhớ lần đến muộn khoa trương nhất là lần đồng nghiệp gọi cậu ấy tới đánh bài, ngày đó hai chúng tôi ra ngoài ăn cơm. Mấy việc như hẹn nhau đánh bài này thường sẽ hẹn trước một ngày, nhưng dù có hẹn trước thì Bành Trí Nhiên vẫn cứ tới muộn mà thôi. Cuộc điện thoại đầu tiên gọi đến thúc giục khi chúng tôi vừa đến quán ăn, vừa đặt mông ngồi xuống gọi món xong, bên kia mọi người đều đã đến đủ, chỉ thiếu duy nhất mình cậu ấy. Vậy mà cậu ấy nói: “Ừ, tớ đang trên đường đến rồi, chắc khoảng mười lăm phút nữa, mọi người đợi chút”.

Tôi còn tưởng cậu ấy không kịp ăn cơm liền đi luôn, nào ngờ sau khi tắt máy cậu ấy còn bình tĩnh gọi thêm vài món ngon. Quả thực trâu bò.

Sau đó đợi thức ăn lên chúng tôi bắt đầu dùng bữa, chưa ăn được bao lâu thì cuộc điện thoại thứ hai gọi đến. Cuộc gọi này cách cuộc gọi đầu chắc khoảng ba mươi phút trôi qua. Bành Trí Nhiên vừa gật đầu vừa ậm ừ đáp: ” Ôi chao, tắc đường lắm, phía trước đang bị tắc ở đường XXX, ngay cả nhích cũng không nhích nổi. Nhưng bác tài nói qua hai ngã tư nữa là đến ngay rồi.” Nói xong còn nháy mắt với tôi một cái: “Bác tài, sắp đến chưa?”.

Tôi hết cách, đành phải phối hợp diễn với cậu ấy. “Sắp rồi sắp rồi, qua hai cái ngã tư nữa thôi”.

Cúp điện thoại xong, cậu ấy còn chớp mắt nhìn tôi, nói em thực thông minh. Tôi cạn lời, lòng thầm nghĩ thật may mắn người đợi cậu ấy không phải tôi.

Nhưng  đó vẫn chưa phải lần đỉnh cao nhất. Đỉnh cao nhất là khi cuộc gọi thứ ba gọi tới, lúc ấy chúng tôi đang thanh toán, tôi nói Bành Trí Nhiên ơi Bành Trí Nhiên, anh vừa nói với người ta qua hai ngã tư nữa thôi là đến nơi, giờ ngay cả cơm cũng ăn xong rồi, em xem anh  trả lời người ta thế nào.

Kết quả vừa nhấc máy lên, đối phương còn chưa kịp nói gì cậu ấy đã cướp lời: ” Đến rồi đây đến rồi đây, tớ đang đứng ngay ngoài cửa, cậu cúp máy liền nghe thấy tiếng chuông, mau ra mở cửa cho tớ”.

Cúp máy xong cậu ấy vẫn còn ung dung bước ra khỏi quán ăn với tôi, thong thả bắt một chiếc taxi. Sau đó cậu ấy có nhận thêm cuộc điện thoại đòi mạng nào không thì tôi không biết, cũng không biết vị đồng nghiệp nọ của cậu ấy có thực sự tin lời cậu ấy, cúp máy xong liền chạy ra mở cửa không.  Nhưng dẫu có ra sao thì tôi vẫn cảm thấy vị đồng nghiệp nọ thực đáng thương. Phải biết rằng khi Bành Trí Nhiên lên xe, bên kia họ đã đợi ngót nghét gần một tiếng đồng hồ.

Vậy nên theo như những gì tôi biết về Bành Trí Nhiên, ngày đó chúng tôi đi KTV muộn mất ba mươi phút, quả thực chẳng thấm vào đâu.

Đương nhiên, những người khác không biết đến thói quen cao su giờ của cậu ấy, có lẽ vì trong công việc Bành Trí Nhiên là người rất chuẩn mực, chưa bao giờ làm gì quá phận.

Khi chúng tôi bước vào phòng hát, những người khác đều đã đến đông đủ cả, hầu hết đều là một đám đàn ông, chỉ có hai cô gái. Trừ Châu Phong, tôi chẳng quen biết một ai. Trông thấy tôi đến Châu Phong cực kỳ vui, vội kéo lấy tôi giới thiệu với mọi người, bảo tôi cứ tự nhiên. Sau khi xong màn làm quen với tôi, đám đông bắt đầu ồn ào, nói Bành Trí Nhiên anh đến muộn, phạt anh hát một bài.

Bành Trí Nhiên hát không tồi, nên cậu ấy rất sảng khoái chịu phạt, đứng dậy chọn bài. Khi ấy có người lên tiếng: “Không được, hát một mình thì có nghĩa lý gì. Phạt hát song ca với Lục Sương mới được!”. Ngay lập tức mọi người hò reo hưởng ứng, có người còn xung phong chạy lên chọn bài.

Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra,  tiếng nhạc đã vang lên, là bài “Tương tư trong mưa gió”. Sau đó một cô gái bị kéo lên bục diễn, đám đông hò reo nói hai người mau hát cùng nhau.

Tôi không hiểu, nên dùng ánh mắt hỏi Châu Phong chuyện gì vậy. Châu Phong nhoẻn cười: “Bọn họ đang gán ghép Bành Trí Nhiên với Lục Sương. Lục Sương làm bên tổng công ty, lần này Bành Trí Nhiên giúp đỡ cô ấy không ít, hai người họ cũng thường hay trò chuyện. Mọi người đều bảo hai người có triển vọng”.

“Thật sao?’. Tôi cười cười, quay lên nhìn, Bành Trí Nhiên đã bắt đầu hát, dáng vẻ vô cùng nhập tâm. Tôi bỗng nhiên có cảm giác khó chịu vô cùng, đồng thời tự an ủi bản thân, Trần Gia mày đừng khờ, nếu hai người bọn họ thật sự có gì mờ ám, Bành Trí Nhiên sẽ đưa mày theo sao, chắc hẳn chỉ là những người xung quanh gán ghép vậy thôi.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn đặc biệt để tâm đến Lục Sương.

Thế rồi tôi phát hiện, sự việc nào chỉ đơn giản là mọi người trêu đùa gán ghép.

Tôi nghĩ, Lục Sương có lẽ thật sự có cảm tình với Bành Trí Nhiên.

Nói thực lòng, Lục Sương không xinh đẹp, nhưng tính cách không tồi. Khi đám đông ồn ào đùa giỡn, cô ấy chỉ mỉm cười hiền lành, không tỏ ra nũng nịu từ chối, trực tiếp cầm mic lên hát cùng Bành Trí Nhiên, có vẻ như rất có phong cách hán tử.

Nhưng dù có vờ như tùy ý đến đâu, người nhạy cảm như tôi vẫn nhận ra được tia sáng lấp lánh lóe lên từ trong ánh mắt Lục Sương. Loại tia sáng ấy, chỉ thấy trong mắt những người có trái tim đã rung động.

Trong khoảnh khắc đó tôi thừa nhận, lòng tôi cực kỳ không vui. Giống như năm đó tôi không thích cô nàng họ Kiều nọ dính lấy Bành Trí Nhiên. Nhưng tôi cũng không biểu hiện ra cảm xúc của mình, bởi tôi nào có quyền ngăn cấm người khác thích Bành trí Nhiên. Dẫu sao đó cũng là quyền tự do cá nhân của họ.

Tôi nghĩ, chỉ cần Bành Trí Nhiên không có tình ý gì với người ta là được.

Nhưng ngay sau đó thái độ trì trệ của Bành Trí Nhiên đã chọc giận tôi.

Hát xong màn song ca trong tiếng trêu đùa của quần chúng nhân dân, những người khác liền chọn bài loạn cả lên. Sau khi mỗi người lần lượt hát xong bài của mình, bầu không khí bỗng trầm xuống. Đông người đi hát khó tránh khỏi trường hợp như vậy, nếu từng người lên hát một, trong thời gian bạn đang hát, những người khác sẽ rơi ào trạng thái không biết làm gì, dù bạn hát có hay đến mấy, đám đông cũng khó lòng nhập tâm hoàn toàn, bầu không khí vì vậy mà trở nên nhàm chán. Hơn nữa chúng tôi hôm nay còn có mấy vị ngũ âm không đầy đủ, chỉ uống bia và chơi xúc sắc.

Thấy vậy Bành Trí Nhiên liền chọn một loạt bài hát ca từ sôi động nhằm hâm nóng  bầu không khí. “Mặt trời đỏ” của Lý Khắc Cần, “Trời cao biển rộng” của beyond, “Born to be wild” của Trương Học Hữu,  “Côn nhị khúc” của Châu Kiệt Luân,  “Truyền nhân của rồng” của Vương Lực Hồng….. bài nào có nhạc điệu sôi nổi liền chọn bài đó. Sau đó lôi kéo người này người kia lên hát, bầu không khí mới dần náo nhiệt trở lại.

Quả nhiên Lục Sương không hề gây thất vọng, chọn “Một chút động lòng”. Tiếng nhạc vừa vang lên, cô ta liền đưa mic cho Bành Trí Nhiên, hỏi: “Có được không?”

Tôi nghe trong lời nói ấy, mang hai tầng ý nghĩa.

Tôi không biết Bành Trí Nhiên có hiểu hay không, dẫu sao thì cậu ấy vẫn cười hì hì nhận lấy mic, trả lời: “Đương nhiên rồi”. Sau đó bắt đầu hát.

Tôi bực bội bỏ ra ngoài hút thuốc.

Đứng bên ngoài hút một hồi lâu, tôi cảm thấy mình có chút trẻ con, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy hay thôi bỏ qua đi, có lẽ tên ngốc Bành Trí Nhiên ấy thật sự không hiểu được ý chỉ ám muội của người ta. Cũng giống như thời điểm ban đầu tôi ở bên cậu ấy, thích cậu ấy lâu thật lâu mà cậu ấy cũng đâu phát hiện ra, không cần so đo với kiểu người trì độn như cậu ấy làm gì. 

Sau đó tôi trở lại phòng hát.

Sau khi trở lại, vì phục vụ quần chúng nhân dân, tôi cũng hát hai bài. Tâm trạng mới tốt lên được một chút, con mẹ nó đồ ngốc Bành Trí Nhiên vậy mà lại chủ động chọn bài song ca mời Lục Sương cùng hát. Ngọn lửa trong lòng tôi lập tức bùng cháy.

Người khác trêu chọc gán ghép, tôi mặc kệ. Lục Sương có đem lòng thích Bành Trí Nhiên tôi cũng mặc kệ, nhưng hay lắm Bành Trí Nhiên cậu không biết tự ý thức bản thân hả. Đang yên đang lành  tìm con gái nhà người ta hát hát hò hò ân cần niềm nở đến thế làm chi?

Trong thời khắc đó tôi cảm nhận được cảm giác chua chua trong lòng mình dường như càng lúc càng tràn ra toàn bộ cơ thể. Nếu tiếp tục ngây ngốc ở đây, có lẽ sắc mặt sẽ khó coi lắm. Vì không muốn để lộ tâm trạng của mình, tôi lại bỏ ra ngoài hút hai điếu thuốc. Lần này tôi đi hơi lâu, mãi cho đến khi Bành Trí Nhiên phát hiện, gọi điện hỏi tôi đang ở đâu. Tôi nói em đi vệ sinh, chút nữa quay lại.

Vào nhà vệ sinh chỉnh đốn tâm trạng ổn thỏa tôi mới quay lại, túm lấy Châu Phong cùng uống bia.

Tôi nghĩ những người bình thường ấy mà, có lẽ sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác dù lòng rất ghen nhưng không dám biểu hiện ra như tôi bây giờ, thực sự tủi thân vô cùng.

Chuyện này nếu xảy ra với một đôi nam nữ bình thường, bạn trai của bạn trước mặt bạn cùng người con gái khác hát ba bốn bài tình ca liên tiếp, cứ cho là họ không có tình ý gì với nhau, dù bạn có ghen thì người khác cũng cảm thấy là chuyện rất thường tình. Phụ nữ ấy mà, nhỏ nhen một chút là điều rất bình thường, hơn nữa ghen tuông  là gia vị trong tình yêu, người khác có biết cũng chỉ cười rồi thôi. Phụ nữ cũng có thể nói vì quan tâm vì yêu anh tôi mới  ghen mà thôi!

Nhưng còn tôi? Con mẹ nó hai người bọn họ song ca tình khúc trong mắt người khác mới là chuyện thường tình. Một thằng đàn ông như tôi đây ghen vì một thằng đàn ông khác mới  không bình thường! Không phải sao! Không phải sao!

Mẹ nó, hiện giờ ngoại việc cố nín nhịn, tôi còn có thể làm gì khác đây?

Nói thật lòng, tôi chẳng muốn mình say, vấn đề nằm ở chỗ tôi không điều khiển được cảm xúc của mình. Ngoài ra có một ý nghĩ khác thường cứ lớn dần trong đầu tôi:  mẹ nó chỉ vì chúng tôi là những kẻ đồng tính nên cả đời này đừng nghĩ đến chuyện ân ái trước mặt người khác, ngay cả cùng nhau hát lên một bài tình ca cũng không được. Đệch, tình yêu này sao mà thiệt thòi!

Cứ như vậy, cảm giác vừa chua xót vừa khổ sở khiến tôi chỉ biết dùng bia giải tỏa.

Châu Phong hát không hay, vậy nên từ đầu đến cuối chỉ ngồi uống. Giờ có tôi ngồi cạnh uống cùng, cậu ta vui ra mặt, nhiệt tình kể với tôi về bản thân trong suốt hai năm vừa rồi. Nói từ công việc đến chuyện cuộc đời, nói đến đồng nghiệp nói sang bạn gái, nói hết chuyện cổ phiếu đến chuyện nhà cửa. Tôi ngồi sát cậu ta, hai đùi kề sát nhau, tận lực tìm chủ đề tiếp lời, muốn khiến bản thân không bận tâm đến những tiếng gán ghép trêu chọc Bành Trí Nhiên và Lục Sương vang lên bên cạnh.

Uống được một lúc lâu, tôi có chút choáng váng. Châu Phong kể xong chuyện về bạn gái, quay sang hỏi tôi sao đến giờ vẫn độc thân, có muốn cậu ấy giới thiệu cho một cô không, công ty cậu ấy có hai cô gái được lắm. Nghe đến đây, không hiểu sao ánh mắt tôi cứ vô thức tìm kiếm bóng dáng Bành Trí Nhiên, phát hiện cậu ấy cũng đang nhìn tôi. Tôi nhoẻn cười, sau đó quàng tay ôm cổ Châu Phong, cả người phía trên gần như dính sát vào cậu ta, nói: “Được nha, người anh em của cậu gần đây thực cô đơn, mau giới thiệu cho tớ một cô xinh đẹp, chúng ta cần phải tranh thủ nhanh một chút”.

Nói xong ngửa đầu uống bia, nhưng bia trong chai hết sạch cả rồi. Tôi liền đặt vỏ chai lên bàn, vươn tay cầm chai của Châu Phong đang uống dở, tu một mạch vài ngụm. Uống xong tôi mới nhìn đến Bành Trí Nhiên, phát hiện sắc mặt cậu ấy thực sự khó coi.

Không biết vì sao,  tôi cảm thấy  hả hê vô cùng.