Năm Năm Ngứa Ngáy

Chương 5: Đâm xuyên (H)

Convert: Vespertine

Editor || Beta: Manh

Quần áo rơi lả tả một đường, cửa phòng tắm khép hờ. Cùng tiếng nước òm ọp, hơi nước nóng như ẩn như hiện tràn ra rồi bốc lên cao.

Trước bồn rửa lớn, Hoắc Tuân đứng, Nhạc Dư ngồi. Hai ngón tay của anh đắm mình trong huyệt hoa, vách huyệt mấy máy bao chặt xương ngón tay như có vô số cái miệng nhỏ, chất nhầy phun trào, chảy xuống kẽ mông khi ngón tay được rút ra.

"Ưm..." Nhạc Dư nắm bờ vai Hoắc Tuân, vô thức nâng cao bụng dưới, môi âm hộ ướt đẫm, mềm mại như cánh hoa. Chẳng bao lâu sau, khi ngón tay hoàn toàn bị bao phủ đang gảy vách thịt, mũi chân Nhạc Dư căng lên, dịch thể tuôn ra như suối từ khe hở giữa ngón tay và mị thịt.

Nhân lúc nước chảy, Hoắc Tuân xoa nắn hạch hoa đã phát trướng, tách đùi Nhạc Dư ra, quy đầu xoay vài vòng ngoài phần thịt mềm mại rồi thong thả tiến vào bên trong.

"Cái này sướng hay ngón tay sướng?"

Nhạc Dư cúi đầu nhìn, gậy th*t dữ tợn cực kỳ càn quấyđang xâm chiếm thành trì của cô. Không biết ráng hồng trên mặt xuất hiện vì xấu hổ hay vì bị hơi nước trong phòng hun nóng, cô nheo mắt hỏi ngược: "Anh nói xem?"

"Cái này."

Hoắc Tuân cười, thúc sâu một cú, khiến Nhạc Dư rên rỉ thật dài. Anh để tay Nhạc Dư giữ chặt phần đùi đang được nâng cao, Nhạc Dư ngoan ngoãn làm theo. Đầu ngón tay cô trắng bệch vì dùng sức, còn dịch người về phía trước để gậy th*t thuận lợi giao hòa cùng huyệt hoa mềm mại sưng đỏ, nào biết dịch thể đã chảy xuống tận mông, khiến cô thiếu chút nữa trượt khỏi bồn rửa tay.

Sau một tiếng kinh hô, Hoắc Tuân kéo cô vào lòng. Động tác dưới thân vừa nhanh vừa mạnh, cái hôn của anh lại dịu dàng. Tinh tế liếm cổ cô, anh nói, cô quá khít.

"Thả lỏng ra nào."

Nhạc Dư trừng mắt ôm anh, mị thịt lại siết chặt hơn. Thấy anh kêu một tiếng, cô cười, nghiêng đầu cắn lên cổ anh, bụng dưới phập phồng, huyệt hoa co rút theo quy luật, tựa như biết hô hấp, khiến gậy th*t trong cơ thể bị vây chặt đến ngoan ngoãn.

Cô nói: "Hoắc Tuân, anh tuyệt thật đấy"

Sau đó, Hoắc Tuân chứng minh cho cô biết, anh còn có thể tuyệt hơn nữa.

Anh bế bổng Nhạc Dư lên, tiếng bành bạch không ngừng vang lên bên tai. Bầu vú lắc lư ở trước mắt, anh trông mà thèm, đột nhiên há miệng cắn mút thật mạnh, đầu v* sưng to như hạt đậu.

Tiếng bú mút chùn chụt khiến Nhạc Dư cảm thấy mình như đang cho con bú.

Nhưng Hoắc Tuân lại chẳng phải con trai cô.

dương v*t của anh tựa như cọc gỗ, hung ác đâm vào bên trong, lần nào cũng thúc mạnh như muốn húc văng cô. Sợ mình té ngã, Nhạc Dư bám chặt lấy anh, ưm ưm a a kêu loạn, chỉ cảm thấy xương mu tê dại, dịch thể không ngừng chảy ra, tí tách rơi đầy đất, chẳng kém những giọt mồ hôi là bao.

Vì làm tình trong tư thế này, gậy th*t vào càng thêm sâu, thỉnh thoảng còn đâm tới tận cửa tử cung. Nhạc Dư luôn có ảo giác như bị đâm xuyên, cả người căng cứng quấn lấy Hoắc Tuân, thoáng chốc tiết ra như trút nước. Cô mệt tới mức tay chân rã rời, nước mắt rơi như mưa, ngập ngừng nói nhỏ: "Hoắc Tuân... Chúng ta lên giường được không? Em mệt rồi."

Hoắc Tuân có thói quen tập thể hình, có thể chịu được tư thế này, nhưng đối với người lười muốn chết như cô, nếu không phải hai người "Tiểu biệt thắng tân hôn", còn lâu cô mới chịu thử hành động có độ khó cao như vừa đi vừa làm tình.

Hoắc Tuân đồng ý, nhưng gậy th*t vẫn chôn sâu trong cơ thể cô. Anh vững vàng bước ra khỏi phòng tắm rồi lập tức vào phòng ngủ. Sau khi thả người trong lòng xuống giường, không đợi giảm xóc, ham muốn tình dục nhất thời tung hoành, điên cuồng ra vào. Chỉ trong chốc lát, ga giường khô ráo đã nhuốm đẫm nước.

Nhạc Dư bị thọc đến mơ màng, ôm chặt Hoắc Tuân, mặc cho anh chiếm hữu, đón nhận mấy trăm lần ra vào mới nghênh đón tiếng kèn hiệu sau cùng.

Cuối cùng cũng kết thúc.

Nhạc Dư cuộn tròn dưới thân Hoắc Tuân, vừa định làm nũng thì thấy anh vừa hôn lên vú cô vừa nói: "Bảo bối à, chúng ta làm thêm lần nữa nhé?"

"..."

*

Phía công ty có chuyện đột phát, Hoắc Tuân phải rời khỏi Bắc Hoài sớm hơn dự định.

Vì có tiết học, khi Nhạc Dư nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn chưa đọc, Hoắc Tuân đã ở trên máy bay.

Còn tưởng là anh có thể ở thêm một buổi tối.

Nhìn mấy chữ đơn giản trên màn hình, trong lòng Nhạc Dư mất mát nhưng không biểu hiện ra ngoài. Cô chỉ đột nhiên cảm thấy rất khát, tuy nhiên, cho dù uống nhiều nước đến mấy thì vẫn chẳng có tác dụng gì.

Kỳ thực, tình huống đột phát tương tự đã từng xảy ra rất nhiều lần, vào thời điểm Hoắc Tuân bận bịu nhất, bọn họ từng xa cách khoảng hai tháng trời. Tuy nhiên, dù từng trải cỡ nào, Nhạc Dư vẫn không thể hoàn toàn thờ ơ. Cô sẽ luôn thấy hơi khó chịu, nếu khoa trương hơn thì còn sử dụng hình thức yêu đương của Dương Mai Mai với bạn trai lên người mình.

Dương Mai Mai và bạn trai đã hẹn hò được nửa năm, nhờ gia đình giới thiệu mà quen biết. Không giống trò yêu xa của cô và Hoắc Tuân, ngày nào hai người kia cũng có thể dính lấy nhau mà không ngại phiền.

Chẳng hạn như hiện tại, Nhạc Dư lại bắt đầu ảo tưởng, nếu ngày nào Hoắc Tuân cũng ở cạnh cô thì sẽ là cảnh tượng gì ----

Cánh tay không khỏi nổi da gà.

Cô nghĩ, có đôi khi khoảng cách thực sự rất tốt.

Hoắc Tuân không phải là món đồ của riêng cô, mà cô cũng có cuộc sống của chính mình, dính lấy nhau cả ngày dường như sẽ rất nhàm chán.

Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, trạng thái hiện tại của hai người rất tốt, không nhất thiết phải lo vớ lo vẩn.

Lại ngẩn người hồi lâu, mãi đến khi cây bút cạnh khuỷu tay lăn xuống bàn, phát ra tiếng rơi vang dội, Nhạc Dư mới hoàn hồn, giật mình phát hiện hai ngày nay bản thân thường xuyên lo được lo mất.

Đợi đến khi vào nhà vệ sinh, cuối cùng cô cũng tìm được đáp án.

Dì cả ghé thăm nhà.

Sau khi xử lý xong, ra khỏi phòng vệ sinh cách gian, cô nhe răng giả vờ cười với gương, tự giễu: "Bảo sao mày trở nên ngu ngốc như vậy."

Thà kiếm thêm ít tiền còn hơn dành cả ngày lo được lo mất, đến khi chia tay, bản thân sẽ không quá khó coi.