Nam Phụ Yêu Nữ Phụ

Chương 45: Chương 41

Đoạn Thích: "..."

Đoạn Thích trầm mặc, anh mơ hồ cảm thấy, anh không nên tiếp tục như vậy.

"Hai người các em tới rồi à? Ngồi ở đây." Phương Phương cười nhìn hai người, sau khi Đường Thi Đoạn Thích ngồi xuống thì vô cùng vừa lòng gật gật đầu.

"Hơn hai tuần nữa cuộc thi đã bắt đầu rồi, các em chuẩn bị trước đi, đến lúc đó mới có thể thành thạo, giáo viên của các em cũng đã bàn bạc với cô, sẽ cố gắng không ảnh hưởng đến việc học tập của các em, các em vẫn giống như ngày thường là được rồi, không cần áp lực quá."

"Trình độ tiếng Anh của Đoạn Thích cô vẫn chưa biết, đúng lúc bây giờ các em ngồi cùng bàn, có vấn đề cũng có thể giao lưu, gặp được cái gì không hiểu cũng có thể tới tìm giáo viên."

"Vâng, cô Phương." Đường Thi cười nói.

Đoạn Thích ừ một tiếng.

Phương Phương lại nói rất nhiều phương pháp ôn tập như thế nào, Đường Thi nghe hết vào trong tai, Phương Phương nhìn Đoạn Thích, cười: "Được rồi, các em đi đến chỗ của thầy Từ đi, bọn họ tìm hai người các em nói chút chuyện."

Từ Văn nhìn hai học sinh đứng trước mặt mình mà có hơi đau đầu, Đoạn Thích nhảy lớp thì anh ta đồng ý, nếu Đoạn Thích có năng lực tham gia thi đại học thì không có đạo lý nào để người ta tiếp tục học lớp 11.

Nhưng mà, anh ta nhất thời cao hứng đã quên trong ban có một nữ sinh ngồi một bàn, hiện tại Đoạn Thích vào nhất ban, hai người này liền ngồi cùng bàn, Từ Văn cũng biết tình huống đặc biệt thì nên xử lý đặc biệt, thở dài một tiếng dưới đáy lòng rồi chậm rãi mở miệng.

"Đoạn Thích ở trong ban có chuyện gì thì Đường Thi giúp đỡ một chút, để Đoạn Thích mau chóng thích ứng." Cuối cùng, Từ Văn chỉ nói một câu như vậy.

Đường Thi nghe Từ Văn nói chuyện này, tuy miệng đáp ứng, nhưng cô không cho rằng Đoạn Thích cần cô quan tâm.

Cứ như đi lướt qua sân khấu, hai người lại cùng nhau trở về phòng học.

Đường Thi vào phòng học, phát hiện có người đang nhìn cô, cô nhìn lại, thấy được Lý Lộ Lộ không kịp thu hồi tầm mắt, trong mắt có bất mãn cùng tức giận.

Đường Thi không rõ nguyên do lắc đầu, trở về chỗ ngồi của mình.

Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã hơn một tuần, khắp nơi cao trung Thanh Dương lại tràn ngập sinh khí, học sinh ríu rít mà trò chuyện về kỳ nghỉ của mình.

Nghe Trịnh Tiểu Hi lải nhải bên người, khóe miệng Đường Thi cong cong.

"..

Đường Đường, cậu nói xem, ông ngoại tớ có phải quá xấu hay không?" Trịnh Tiểu Hi nói xong, không quên trưng cầu sự khẳng định của Đường Thi.

Đường Thi che miệng cười cười, nói: "Ừm..

Cái này à, khó mà nói."

"Còn không xấu? Toàn bộ kỳ nghỉ tớ cũng chỉ có thể vẽ chút đường cong linh tinh, một bức họa cũng không vẽ được!" Ông ngoại Trịnh Tiểu Hi muốn rèn luyện kiến thức cơ bản cho Trịnh Tiểu Hi, nên không cho cô ấy vẽ những cái khác.

Đường Thi thay đổi cách nói khác: "Vậy hiện tại lúc cậu đặt bút xuống vẽ thấy thế nào? Có phải tốt hơn một chút so với trước kia hay không?"

Trịnh Tiểu Hi nghẹn lời: "Hình như là nga, ha ha.."

"Đoạn Thích thật sự nhảy lớp hả?" Trịnh Tiểu Hi lôi kéo Đường Thi đi nhanh vài bước, nhỏ giọng hỏi.

"Thật."

"Còn ngồi cùng bàn với cậu?"

"Ừm."

Trịnh Tiểu Hi đẩy đẩy mắt kính, lại hỏi: "Đường Đường, cậu cảm thấy..

Đoạn Thích thế nào?"

"Hả?" Đường Thi nghi hoặc, nhưng Trịnh Tiểu Hi đã hỏi nên cô nghĩ nghĩ, trả lời: "Khá tốt, chính là có chút ấu trĩ."

Trịnh Tiểu Hi: "..

Ha ha ha ha ha."

Bởi vì muốn duy trì khoảng cách không xa không gần nên Đoạn Thích cũng đi nhanh vài bước lại có thính lực nhạy bén: "..."

Anh ấu trĩ? Anh mới không..

bước chân Đoạn Thích cứng đờ, nhớ tới chính mình làm ra đủ loại hành vi, cứng họng không nói được một tiếng nào.

Trịnh Tiểu Hi lập tức che miệng lại, nhìn về phía sau, Đường Thi cũng nhìn theo về phía sau, thấy sắc mặt Đoạn Thích vô cùng không tốt, vội bổ cứu nói: "Đoạn Thích anh còn nhỏ, chỉ là hơi có chút ấu trĩ, chờ anh trưởng thành thêm một chút thì sẽ không..

Ấu trĩ."

Trần Nghĩa: "Đường Đường, còn không bằng em đừng nói thêm lời này nữa, anh Đoạn đã bị em làm tức giận đến điên rồi." Ha ha ha, thật là muốn cười! Đoạn ca của anh ta có chút ấu trĩ ha.

Giả vờ lạnh lùng ở trước mặt cô gái mình thích, cái gì cũng không dám nói, cũng chỉ bằng vào những hành động đó khiến cho người ta chú ý, không phải ấu trĩ thì là cái gì?

"Trần Nghĩa, xem ra gần đây cậu rất thoải mái thì phải." Giọng nói Đoạn Thích âm trầm.

Trần Nghĩa giật mình, lắc đầu như trống bỏi, nhưng Đoạn Thích chính là buồn bực không chỗ phát tiết, Trần Nghĩa lại tự mình đâm đầu tới, sao Đoạn Thích có thể bỏ qua cho anh ta: "Tan học cùng nhau chơi bóng."

Trần Nghĩa muốn đấm mặt đất: "..."

Anh ta cao to như thế, làm sao lại đánh không lại anh Đoạn chứ?

"Đoạn Thích thật sự nhảy lớp!"

"Thật á?"

"Sách vở đều dọn đến lớp mười hai ban một rồi, chính là cùng một ban với Đường Thi kia đó."

"Người ta nhảy lớp, đây là có năng lực, chúng ta không có năng lực đó, cứ thành thành thật thật từ lớp mười một lên lớp mười hai đi."

"Ha ha đúng, đừng nghĩ đến chuyện nhảy lớp."

Học sinh mấy ban lớp mười một thảo luận vô cùng sôi nổi, bởi vì thứ nhất là người lớp mình, thứ hai là bởi vì Cố Lệ ở đây.

Chương Sơn nhìn không ra Cố Lệ đang suy nghĩ gì, suy nghĩ nửa ngày, mới hỏi: "Anh Lệ, Đoạn Thích nhảy lớp, cậu có muốn hay không?"

Cố Lệ liếc Chương Sơn, thờ ơ nói: "Không cần, Đoạn Thích có lựa chọn của cậu ta, tôi cũng có lựa chọn của chính mình."

Chương Sơn còn muốn nói cái gì, nhưng Cố Lệ đã cúi đầu xem một quyển sách về phương diện quân sự đang nổi, Chương Sơn có muốn nói nhiều thêm nữa cũng chỉ có thể nhét trở lại bụng.

Sao bọn họ cứ phải vào quân doanh huấn luyện một kỳ nghỉ, cái gì cũng không thay đổi?

Người không dễ chịu đâu chỉ một mình Chương Sơn?

Bản thân Tô Đình Đình thì không cảm thấy sao, dù sao dưới sự giúp đỡ của cha Tô, cô ta đang đi từng bước một đạt tới mục đích của chính mình, cho dù không lôi kéo được quan hệ với Đoạn gia thì thế nào? Hiện tại dưới thủ đoạn giao tiếp của mẹ cô ta, Tô gia ngày càng phát triển tốt hơn, ngay cả bà già trong nhà kia cũng tốt với mẹ con cô ta hơn trước!

Người quý ở chỗ tự mình hiểu mình, bọn họ không lôi kéo được quan hệ với Đoạn gia, nhưng còn có càng nhiều người đáng giá để bọn họ xã giao hơn.

Tuy rằng Tô Đình Đình chán ghét Đường Thi, hận Đường Thi không cho cô ta mặt mũi, nhưng Tô Đình Đình nghĩ rất rõ ràng, nếu Đường Thi ở Đoạn gia một ngày thì cô ta vẫn phải cười nói với Đường Thi, không có khả năng thật sự ra tay tàn nhẫn với Đường Thi, chi bằng chậm rãi đợi thời cơ.

Nhìn Tô Tiếu phía trước đang cúi đầu đọc sách, khóe miệng Tô Đình Đình nở nụ cười ác ý, khó chịu đi, Tô Tiếu, rất nhanh, cô sẽ càng khó chịu hơn..

Toàn bộ học sinh cao trung Thanh Dương tham gia cuộc thi chỉ có bốn người, đều là mũi nhọn tiếng Anh, mỗi cá nhân đều là niềm tự hào của cao trung Thanh Dương, Đường Thi có thể cảm nhận được, so sánh với lần thì trước thì không khí cuộc thi lúc này càng hồi hộp hơn, đối thủ cũng càng mạnh mẽ hơn, những thí sinh đứng đầu cả nước đều tụ tập ở nơi này.

Nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, Đường Thi chớp chớp mắt, người bên kia cũng thấy được bọn họ, Hạ Cảnh với Kim Khanh đã đi tới.

"Đường Đường, em với Đoạn Thích đều vào vòng trong? Thật lợi hại, năm đó chị vẫn không thể tham gia." Năm đó Kim Khanh cũng tham gia cuộc thi ở Bắc Kinh, chỉ là không thể tham gia cuộc thi cả nước, lần này là đến đây làm tình nguyện.

Đường Thi cười cười ôn hòa, câu nói này trả lời thế nào cũng không tốt.

"A Thích, sao em cũng muốn tham gia loại thi đua kiểu này?" Hạ Cảnh thật tò mò, trong ấn tượng của anh, Đoạn Thích luôn luôn không thích những trường hợp náo nhiệt như thế này.

Đoạn Thích: "Vì thêm điểm."

"Phải không?" Hạ Cảnh cười cười, không tiếp tục hỏi nữa, chỉ là trong lòng cảm thán, đứa em trai năm đó đi theo sau anh ta với A Duệ cũng có bí mật rồi.

"Hạ đại ca, chị Khanh sao lại ở chỗ này?" Đường Thi hỏi.

"Bọn chị là tình nguyện viên được trường cử tới." Kim Khanh nói.

Trong lòng Đường Thi thấy kỳ quái, chẳng lẽ lần đó Kim Khanh chưa thổ lộ? Hơn nữa, đôi mắt Kim Khanh thi thoảng vẫn nhìn về phía Hạ Cảnh, tình huống của hai người vẫn như cũ không có gì thay đổi.

Đường Thi cũng chỉ là nghĩ như vậy, chứ không đi sâu vào tìm tòi nghiên cứu, chuyện tình cảm của người khác, cô không làm cố vấn tình cảm nổi, cô một người già chưa từng nói chuyện yêu đương, không thích hợp xử lý mấy vấn đề này.

"Đường Thi Đoạn Thích." Phương Phương ở cách đó không xa vẫy tay với hai người Đường Thi, lần này Phương Phương là giáo viên dẫn đội của cao trung Thanh Dương, dù sao cũng có hai người là học sinh của cô.

Đường Thi Đoạn Thích với Hạ Cảnh Kim Khanh nói lời tạm biệt rồi vội vàng rời đi.

"Hạ Cảnh trước kia anh cũng từng tới đây thi hả?" Kim Khanh cười hỏi.

Hạ Cảnh gật đầu: "Đúng vậy." Chuyện cứ như mới ngày hôm qua, nhưng đảo mắt, anh đã sắp tốt nghiệp đại học.

Đột nhiên Kim Khanh cảm thấy trong lòng trống rỗng, cô hiểu rõ, cho dù như thế nào, cô đều không thể đi vào lòng Hạ Cảnh, cho nên lần ở Giang Thị kia, cô vẫn lùi bước, bởi vì cô còn muốn để lại cho mình một chút hy vọng xa vời.

"Làm sao vậy?" Hạ Cảnh cúi đầu hỏi.

Kim Khanh lắc đầu, xoay người: "Chúng ta nên trở về đội ngũ đi, đợi chút nữa là bắt đầu rồi." Hạ Cảnh, cứ để em ở bên cạnh anh thêm một thời gian nữa, đến lúc anh tìm được người mình thích thì em sẽ rời đi..

Kỳ thật Kim Khanh biết ý của Hạ Cảnh, bởi vì Hạ Cảnh biểu hiện đủ rõ ràng, nhưng cô làm bộ không biết, nói cô si tâm vọng tưởng cũng được, cô chính là không muốn tình yêu đơn phương của mình lụi tàn nhanh như vậy, luôn có chút hy vọng xa vời đủ để chống đỡ cô tiếp túc bước tiếp.

Hạ Cảnh nhìn bóng dáng cô đơn của Kim Khanh, khẽ thở dài, anh đang đợi, đợi Kim Khanh tự mình nói ra, sau đó cự tuyệt.

Cho dù anh cố ý xa cách Kim Khanh, nhưng Kim Khanh lại quá chấp nhất với một chữ tình, mà anh biết Kim Khanh tuyệt đối không phải là cô gái mà mình muốn làm bạn cả đời.

"Mọi người đừng căng thẳng, cứ như bình thường là tốt rồi, các em tuyệt đối nổi bật, phát huy ra trình độ bình thường là được, cô tin tưởng các em có thể, đừng tạo áp lực quá lớn cho mình." Giọng nói Phương Phương ôn hòa.

"Vâng, cô Phương." Đường Thi với hai bạn học khác đều ngoan ngoãn vâng một tiếng, Đoạn Thích gật đầu.

Phương Phương cũng không thèm để ý Đoạn Thích gật đầu, có thể gật đầu đều xem như tốt rồi, cô cũng không ngại học sinh có cá tính trẻ con một chút.

Bài thi đầu thứ nhất kết thúc, Đường Thi nhẹ nhàng thở ra, không có gì bất ngờ xảy ra thì cô hẳn là có thể đoạt giải, thêm điểm là không có vấn đề gì, cô tương đối hài lòng với biểu hiện của mình lần này.

Phương Phương đưa mấy người đi, vui vẻ trở về trường báo tình huống, chi tiết học sinh cả nước, cô mơ hồ biết, lần này trường học chắc chắn có thể có giải, có lẽ, không chỉ một người..

Đoạn Thích với Đường Thi cùng đường, Phương Phương cũng không tự mình đưa người trở về, cô yên tâm với Đoạn Thích, bởi vì cuộc thi diễn ra ở trung tâm văn hóa, vẫn cách đại viện bên kia một khoảng, Đường Thi không nói gì đi theo Đoạn Thích.

Lúc đi trên đường cái, Đường Thi luôn chú ý xe cộ ở hai bên, hiện tại phương tiện giao thông còn chưa được xem là hiện đại lắm, cũng có rất nhiều người không tuân thủ luật giao thông, thậm chí, có khối người đấu đá lung tung.

"Tránh ra tránh ra! Xe tôi không dừng được!" Đột nhiên, trên đường cái có người hô to.

Đường Thi lập tức phản ứng lại, Đoạn Thích đã kéo tay cô, trốn xa ra bên cạnh, sau khi đứng yên, Đường Thi nhẹ nhàng thở ra, nhìn Đoạn Thích không chút hoang mang, mới nhìn về phía chiếc xe máy không dừng được trên đường phố kia, xe máy không dừng được, chủ xe đang cố gắng khống chế đầu xe, nhưng không thay đổi được gì.

Thẳng tắp chạy về phía trước, người bên cạnh nghe được giọng nói đều tránh hết sang bên cạnh, nhưng có một người già tránh không kịp, trong lúc hoảng loạn còn té ngã trên mặt đất, Đường Thi tận mắt nhìn thấy có ông lão dưới sự xô đẩy của đám người, té ngã trên đất, cách bọn họ không xa, lúc này xe máy đang chạy về phía bên đó, nhưng lại không ai kéo ông lão kia một tay.

Đường Thi muốn chạy tới, nhưng có người còn nhanh hơn cô một bước, chạy đến bên ông lão, ôm ông lão lên, lại nhanh chóng rời xa đường phố, xe máy gào thét chạy qua, đâm vào trên bồn hoa, chủ xe cũng vội vàng nhảy xuống trong tình huống khẩn cấp, xe máy tiếp tục đâm về phía trước, cuối cùng ngã trước một mặt tường.

Đường Thi còn chưa hết kinh hoảng đã lập tức chạy về phía Đoạn Thích, nhìn Đoạn Thích từ trên xuống dưới: "Sao rồi, không bị thương chứ?" Cô chính mắt nhìn thấy, chiếc motor kia chạy lướt qua sát người Đoạn Thích!

Đoạn Thích bị nhìn đến mức không được tự nhiên, nghiêng người nói: "Không bị thương, thân thủ tiểu gia tốt như vậy, làm sao có thể bị một chiếc xe máy làm bị thương chứ?"

Đường Thi thấy trên người Đoạn Thích không có chỗ nào bị thương mới yên lòng, lúc này mới nhớ tới ông lão được Đoạn Thích cứu, mặt đỏ hồng: "Ông sao rồi ạ?"

Đường Thi không cảm thấy ngượng ngùng, bất luận người nào cũng có lòng riêng của mình, cô quan tâm Đoạn Thích trước, không có gì đáng trách.

Đoạn Thích nói: "Ông Lương, cháu đưa ông đi bệnh viện trước nhé? Chân của ông bị thương, không phải rất nghiêm trọng, nhưng mà cháu thấy ông vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra xem sao."

Đường Thi ngơ ngác, ông Lương?

Ông Lương cười ha hả nói: "Vậy phiền A Thích rồi, quả nhiên ông Lương già rồi, bị chút vết thương nhỏ như vậy cũng đi không nổi." Lại nhìn về phía Đường Thi, cười hiền lành: "Cô bé này chính là Đường Thi?"

Đường Thi càng thấy kỳ lạ hơn, ông lão này biết cô? Lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng Đường Thi vẫn lễ phép gật đầu: "Ông Lương, chào ông, cháu là Đường Thi, chúng cháu đưa ông đến bệnh viện trước nhé, có chuyện gì trên đường nói tiếp cũng không muộn."

Ông Lương gật gật đầu.

Chủ xe máy bò dậy đầu tiên là dọn xe máy lại, sau đó nhanh chóng chạy lại xem ông Lương, bởi vì chủ xe có kêu to nên người qua đường cơ bản đã né tránh hết, không có ai bị thương, ông Lương xem như bị tai ương rơi xuống đầu, cũng không phải chủ xe cố ý làm bị thương.

Chẳng qua chủ xe này cũng coi như có trách nhiệm, giúp đỡ cùng đưa đến bệnh viện, lại thanh toán tiền viện còn để lại phương thức liên hệ mới vội vàng đi, anh ta còn có chuyện phải xử lý, ông Lương cũng không ồn ào mà để người ta đi.

Bởi vì ông Lương đã lớn tuổi nên vết thương rất nghiêm trọng, phải nằm viện quan sát điều dưỡng mấy ngày, bác sĩ đi rồi, trong phòng bệnh mới xem như yên tĩnh, vừa rồi không hỏi ra miệng, hiện tại Đường Thi mới có thời gian hỏi.

"Đoạn Thích, sao ông Lương lại biết em?" Đường Thi nhỏ giọng hỏi.

Đoạn Thích liếc Đường Thi một cái, chậm rãi nói: "Ông ngoại của Trịnh Tiểu Hi."

Đường Thi hiểu ra, hóa ra là như thế, khó trách.

Ông Lương cười nói: "May mà có cháu quan tâm Tiểu Hi của ông, nha đầu kia có cháu giúp đỡ khuyên bảo làm ông đỡ phiền lòng hơn rất nhiều."

Đường Thi vội xua tay: "Tiểu Hi cũng giúp cháu rất nhiều ạ.".