Nam Thần Nói Hắn Yêu Thầm Tôi

Chương 49: 49 Chương 48

Editor: babiQynne

Khi Thời Thanh Ninh đang nói chuyện với Vệ Ứng Khải ở hàng cuối lớp thì đúng lúc này lớp trưởng cũng tiến vào, lớn tiếng thông báo.

"Tiết cuối của hôm nay sẽ sắp xếp lại vị trí ngồi nên giờ giải lao sau mọi người nhớ thu dọn đồ đạc sớm chút nhé."

Kỳ thi tháng kết thúc, cũng đã đến lúc phải sắp xếp lại vị trí ngồi.

Thông báo này lập tức khiến cho bầu không khí trong lớp học sôi nổi hẳn lên, rì rầm đoán xem lần này sẽ thay đổi chỗ ngồi thế nào.

Chỉ có duy nhất Thời Thanh Ninh là không nghe thấy lời vừa rồi của lớp trưởng.

Cậu thẳng thắn nói với Vệ Ứng Khải: "Không phải, cậu hiểu lầm rồi."

Cậu không hề ôm loại tình cảm kia với Bách Dạ Tức.

"Không thể nào."

Vừa nhắc Tào Tháo liền thấy Tào Tháo đến, còn đang mải nói, đúng lúc này Thời Thanh Ninh trông thấy Bách Dạ Tức bước vào lớp từ cửa trước.

Nam sinh vừa mới cùng đám Lộ Siêu đi ra ngoài mua nước.

Thời Thanh Ninh mới thoáng nhìn thấy mặt đối phương đã lập tức quay mặt nhìn đi chỗ khác.

Cậu lặp lại lời kia một lần nữa.

"Không thể nào."

Vệ Ứng Khải: "..."

Vệ Ứng Khải có một loại khả năng khá đặc biệt đó là có thể điều khiển một bên lông mày cử động tuỳ thích.

Nửa bên lông mày của hắn nhếch lên, trưng ra vẻ mặt không biết phải nói gì nữa.

"Vậy cậu đỏ mặt cái gì?"

"Tôi không hề có loại cảm xúc kia với...cậu ấy," Thời Thanh Ninh làm bộ không nghe thấy, rất nghiêm túc giải thích, "Tình huống của chúng tôi có hơi phức tạp, vài ba câu không thể kể hết được."

Cậu đối với Bách Dạ Tức, rõ ràng chỉ là đã sớm biết được nội dung tiểu thuyết, một lòng muốn bảo vệ và chăm sóc hắn.

Có lẽ Thời Thanh Ninh thì còn có cơ hội suy xét xem là thích hay không thích, nhưng đối với Bách Dạ Tức thì hai chữ "yêu" hoặc "thích" này vĩnh viễn chỉ có thể mang lại thương tổn cho hắn.

Ba dẫn chứng trong tiểu thuyết còn chưa đủ rõ ràng sao?

Bởi vậy khi câu "Không thể" của Thời Thanh Ninh bật thốt ra khỏi miệng, tuy sắc mặt hồng thấu nhưng vẫn có thể nghĩ nhiều đến như vậy.

Cậu lại nghe thấy Vệ Ứng Khải nói.

"Cậu có từng thử nghĩ chưa, rõ ràng tốc độ tính toán của hai chúng ta là như nhau nhưng tại sao cậu luôn tính ra kết quả chậm hơn tôi?"

Cây bút Carbon chuyển động xoay một vòng 360 độ trong tay Vệ Ứng Khải, cán bút kẹp giữa ngón cái và ngón trỏ của hắn.

"Đó là bởi cậu suy nghĩ quá nhiều."

Hắn mở nắp bút ra viết một con số trên giấy, chính là đáp án của câu hỏi mà hai người bọn họ đang thảo luận.

Trên giấy không phân tích rõ bài giải, chỉ ghi kết quả, thói quen của Vệ Ứng Khải chính là như vậy, đến nháp cũng lười viết, người khác đọc bài phân tích của hắn cũng phải bối rối khó hiểu.

Vậy nên học sinh có thành tích Vật lý tốt trong lớp không chỉ có một, cũng chỉ có duy nhất Thời Thanh Ninh thảo luận bài với hắn.

"Tôi trực tiếp hơn, đi thẳng đến đáp án chẳng phải là được rồi sao?"

Vệ Ứng Khải nói, lại nhíu mày mang theo sự giảo hoạt.

"Ví như, đáp án của vài người nào đó chỉ cần vừa liếc mắt cũng có thể thấy được rồi."

Hắn bỗng nhiên nhích tới gần, nhỏ giọng hỏi.

"Thể phụ Entropy của cậu chắc là Bách Dạ Tức nhỉ?"

"?!"

Thời Thanh Ninh kinh ngạc, ban nãy thậm chí còn chưa kịp khó hiểu tại sao Vệ Ứng Khải đột nhiên nhích tới gần mình.

Vậy mà sau đó đáp án đã được tiết lộ ——

"Làm sao thế, sao mặt cậu đỏ như vậy?"

Nhân vật đang được nhắc đến đúng lúc này đi đến bên cạnh Thời Thanh Ninh.

"Có chỗ nào khó chịu?"

Giọng nói của Bách Dạ Tức đột nhiên vang lên khiến Thời Thanh Ninh sợ hết hồn, không chỉ phần chóp tai mềm mại, ngay cả vùng da trắng nõn sau tai cũng lập tức nhuốm một màu hồng thấu dễ thấy.

Thời Thanh Ninh trong lúc nhất thời trở nên úp úng không biết nói gì, Vệ Ứng Khải ngược lại lại rất bình thản đáp.

"Nào có gì đâu, chỉ là các mao mạch trên khuôn mặt cậu ấy đang sung huyết quá thôi ấy mà —— "

Thời Thanh Ninh thẹn quá hóa giận, trực tiếp vỗ quyển sách bài tập vào ngực Vệ Ứng Khải.

"Biết cậu giỏi sinh học rồi! Ngậm miệng!"

Vệ Ứng Khải buồn cười: "Chịu thôi, ai bảo đáp án tôi tìm ra lại chuẩn vậy cơ chứ."

Nhìn hai người cười đùa đấu võ mồm, hô hấp của Bách Dạ Tức hơi ngưng lại, đôi môi mỏng cũng chậm rãi mím chặt lại.

Gương mặt thiếu niên vẫn còn ửng đỏ, thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn tuyệt nhiên không hề ngẩng đầu lên liếc nhìn hắn dù chỉ một cái.

Khoảng cách giữa hai người chỉ có nửa bước chân, Bách Dạ Tức trông thấy cậu đứng dậy, đầu cũng không ngẩng chỉ vội vã ném lại một câu.

"Tôi đi tìm cô chủ nhiệm nói một chút về chuyện đổi chỗ ngồi đây."

"Ê, vậy thì tôi với cậu cùng đi luôn!" Vệ Ứng Khải nói xong liền đứng dậy đi theo.

Không để cho Bách Dạ Tức có cơ hội xen vào dù chỉ nửa lời, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn theo bóng dáng Thời Thanh Ninh vội vã rời đi như thể đang trốn chạy vậy.

"..."

Hai người họ có thể trò chuyện với nhau, giờ đến ngay cả chỗ ngồi cũng muốn ngồi cùng nhau?

Còn cười cười nói nói vui vẻ như vậy...

Sự yên tĩnh chậm rãi lan ra trong một góc phòng học, Bách Dạ Tức cụp mắt, hàng mi dài đổ xuống bóng đen như mực, hô hấp cũng dần trở nên thâm trầm.

Hắn đưa tay lên, chậm rãi dùng mu bàn tay đặt trên trái tim mình, từng đường mạch máu xanh nhạt dưới làn da trắng lạnh bị kéo căng ra, vậy nhưng vẫn không cách nào kìm lại được nhịp đập dữ dội từ nơi lồng ngực.

Vô dụng như vậy.

Bách Dạ Tức mặt không chút xúc cảm, nghĩ.

Bây giờ là vậy, trông thấy cậu ấy cười nói với người khác liền cảm thấy bất mãn.

Vậy sau này...

Đem quả tim này cho cậu ấy, còn sợ nó ồn ào nữa sao?

Đúng lúc này Lộ Siêu bước vào lớp, trông thấy Bách Dạ Tức liền búng tay gọi hắn: "Bách ca! Đưa nước của tôi cho tôi."

Lộ Siêu vừa mới chạy đi rửa mặt nên tiện tay nhờ Bách Dạ Tức cầm giúp chai nước về lớp trước.

Vốn tưởng người kia sẽ chỉ đơn giản ném trả lại mình chai nước, Lộ Siêu lại phát hiện Bách Dạ Tức thế nhưng lại không hề quay đầu lại.

Ngược lại, nam sinh vốn đã kiệm lời kia lúc này càng trở nên trầm mặc đứng im ở đó, rõ ràng là đang cầm đồ uống nhưng lại không hề đưa tay lên.

Gân xanh trên mu bàn tay hắn vẫn nảy lên từng đường rõ rệt, kìm thế nào cũng không được, nguồn lực mất kiểm soát tác động khiến chai nước trong tay Bách Dạ Tức trở nên méo mó biến dạng ——

"Bách ca?"

Lộ Siêu khó hiểu đi tới, lại nghe "Rắc" một tiếng.

"Ôi má ơi!!" Lộ Siêu bi thương ôm đầu kêu lên, "Đồ uống của tôi!"

Cậu ta vừa mới tiến tới còn chưa kịp hiểu chuyện gì, giây tiếp theo đã trông thấy đáy chai nước tăng lực của mình nứt ra, chất lỏng mang theo mùi thơm ngọt cũng theo đáy bình từ từ chảy ra.

"Vỡ rồi," Bách Dạ Tức lạnh mặt nói, "Tiết sau mua trả cậu."

Cũng không thèm đợi người kia đáp, hắn nói xong liền rời đi.

Cứ vậy bỏ lại Lộ Siêu ấm ức phía sau.

Vì cớ gì chai trà chanh mà Bách ca mua thì còn nguyên vẹn không sứt mẻ, mà chai nước bằng nhựa của mình lại vỡ nát cơ chứ...

Lộ Sieu nhìn theo Bách Dạ Tức cầm ngược chai nước rời đi, lại thấy đối phương trực tiếp đá chai nước vào thùng rác.

Bách ca đang tức giận?

Lộ Siêu nhìn ra được tâm trạng của Bách Dạ Tức đang rất không tốt, nhưng vẫn nghĩ mãi mà không thông.

Thế quái nào cái người vừa mới đá đồ uống kia thoạt nhìn trông còn khó chịu hơn cả người bị mất đồ uống là mình đây nhỉ?

Rất nhanh lại qua một tiết học, lúc hết giờ Giải Sơ Hạ liền bước vào lớp, mở lên màn hình TV đặt giữa bảng đen, màn hình TV lập tức hiện lên một sơ đồ.

"Dựa theo sơ đồ chỗ ngồi này để đổi vị trí, các em bắt đầu thay đổi chỗ ngồi luôn bây giờ đi."

Lớp học ngay lập tức trở nên ồn ào huyên náo.

Tuy màn hình TV khá lớn nhưng chữ lại nhỏ cho nên rất nhiều người chen chúc tiến lên xem, sơ đồ lớp cũng bị đoàn người che kín.

Sau khi đã nhìn rõ được sơ đồ lớp, đám học sinh trong lớp lại thi nhau chạy xuống đổi chỗ ngồi, học sinh cấp ba nhiều sách nhiều vở, việc thu dọn đồ đạc là quá phiền phức, vậy nên mọi người trực tiếp di chuyển bàn luôn.

Nhất thời, những tiếng ồn ào cùng với tiếng bàn ghế chuyển động vang lên không dứt.

Chỉ có dãy bàn cuối vẫn cứ yên tĩnh.

Bách Dạ Tức ngồi nghiêng đút tay vào túi, nghiêng người dựa vào bên tường, ngước mắt nhìn theo chiếc móc treo bằng nỉ hình quả chanh treo trên cửa sổ, xuất thần.

Mặt trời bên ngoài lặn về phía Tây, đường chân trời mờ nhạt, quả chanh nỉ vốn đã được bao phủ bởi ánh sáng rực rỡ lúc này càng trở nên tươi sáng hơn.

Bên trong phòng học nhộn nhịp huyên náo, Bách Dạ Tức lại chẳng để tâm liếc mắt lấy một lần.

Mãi đến tận khi có một thanh âm gọi tên hắn.

"Bạc Hà!"

Thời Thanh Ninh thật vất vả mới chen ra được từ đám đông bát quái kia, tiến đến bên cạnh Bách Dạ Tức, vỗ vỗ lên chồng sách giáo khoa trên bàn.

"Đi thôi, chúng ta ngồi ở hàng thứ tư đó."

Bách Dạ Tức đứng dậy nhưng cũng chẳng mảy may để ý đến bàn của mình, hắn đi tới giúp Thời Thanh Ninh dịch chuyển bàn ghế.

Các bạn học khác đều đang chuyển bàn, gần như tất cả bàn ghế trong lớp đã được di chuyển về vị trí mới, không gian lớp học cũng trở nên rộng rãi hơn.

Bách Dạ Tức chẳng cần phí quá nhiều sức lực đã kê lại bàn ghế xong xuôi, xoay người lại tìm Thời Thanh Ninh.

"Chỗ của cậu ở..."

Bất ngờ chính là, Thời Thanh Ninh không có đi theo sau hắn.

Bách Dạ Tức liếc mắt một cái về phía sau liền trông thấy thiếu niên cũng đang kéo bàn từ hàng cuối về phía trước, lông mày hắn khẽ giật giật một cái.

Thời Thanh Ninh vậy mà lại đang giúp hắn kéo bàn.

Tuy rằng sách vở của Bách Dạ Tức ít, bàn nhẹ, nhưng đây cũng không phải việc mà Thời Thanh Ninh nên làm, Bách Dạ Tức hai bước đi tới tiếp lấy cái bàn trong tay cậu.

Còn chưa mở miệng, hắn đã nghe người kia nói.

"Kéo đến bên phải bàn của tôi là được rồi nha!"

Động tác của Bách Dạ Tức cũng ngừng lại.

Trong lớp cứ hai người sẽ ngồi một hàng, mỗi người sẽ chỉ có một bạn ngồi cùng bàn.

Lúc này Bách Dạ Tức mới ngước mắt nhìn về phía bảng đen.

—— Sau đó hắn nhìn thấy ở ngay bên cạnh tên của Thời Thanh Ninh, chính là tên của hắn.

"Các em thao tác nhanh một chút nào."

Giải Sơ Hạ đứng ngoài cửa phòng học vỗ vỗ tay một cái, cất cao giọng nói.

Bởi vì tiết trước giáo viên đã xin cả lớp thêm vài phút, vì vậy thời gian nghỉ giữa giờ cũng không còn nhiều, đúng lúc này tiếng chuông vào học cũng vang lên.

Tiếng kéo bàn trong phòng học càng vang lên ầm ĩ, mãi cho đến khi hai chiếc bàn được kéo qua và xếp ngay ngắn cạnh nhau, hai người cùng ngồi xuống, Thời Thanh Ninh cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi để nói chuyện.

Cậu nghe thấy Bách Dạ Tức hỏi: "Vệ Ứng Khải không lại đây?"

"Lại đây làm gì?"

Thời Thanh Ninh khó hiểu, dùng ngón cái chỉ chỉ hất lại góc phòng học phía sau lưng.

"Cậu ấy đặc biệt đi tìm cô chủ nhiệm để nói vẫn muốn ngồi ở đó, muốn ngủ mà không bị người khác quấy rầy ấy mà."

"Cậu ta tìm giáo viên để nói muốn ngồi ở hàng cuối cùng?" Bách Dạ Tức rốt cuộc cũng có phản ứng lại, "Tôi còn tưởng rằng..."

Hắn nói còn chưa dứt lời, Thời Thanh Ninh đã nghe hiểu: "Cậu tưởng rằng cậu ấy muốn ngồi cùng với tôi ấy hả?"

Thời Thanh Ninh bật cười: "Ngay từ đầu tôi đã muốn ngồi chung với cậu rồi, giờ nghỉ giải lao trước mới đi tìm cô chủ nhiệm để nói về chuyện này đó."

"Tụi tôi chỉ là thuận tiện nên đi cùng nhau thôi, chứ không nói chung một chuyện đâu."

Nói đến đây cậu cũng ý thức được điều gì đó: "Vậy nên vừa rồi cậu mới không vui sao?"

"Xin lỗi," Bách Dạ Tức rũ mắt, "Tôi cho là...cậu muốn ngồi cùng cậu ta để tiện thảo luận bài."

Thời Thanh Ninh vừa định mở miệng đáp lại, lúc này lại bị Giải Sơ Hạ trên bục giảng ngắt lời.

"Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu buổi họp lớp nào."

Các bạn học đã ổn định vị trí, phòng học yên tĩnh lại, Thời Thanh Ninh cũng không tiện mở miệng nói chuyện nữa.

Cậu lấy ra hộp bút từ trong hộc bàn, còn thoáng nhìn lướt qua đầu ngón tay nhợt nhạt không chút sắc hồng của Bách Dạ Tức.

Trên bục giảng giáo viên chủ nhiệm đã bắt đầu cất tiếng nói.

Phía dưới bàn học, Thời Thanh Ninh duỗi tay kéo lấy bàn tay phải lạnh lẽo của Bách Dạ Tức.

Khí trời đã chuyển ấm nhưng Thời Thanh Ninh vẫn ăn mặc dày dặn, cơ thể cậu càng ấm áp.

Cảm thấy nhiệt độ tay của mình vẫn là không đủ, cậu liền dùng vạt áo cẩn thận che lại mu bàn tay của người kia.

Ngón tay của nam sinh hơi cứng ngắc, một lúc sau mới có vẻ được làm nóng lên, nhẹ nhàng nắm chặt ngón tay Thời Thanh Ninh.

Lớp học im ắng, lại không ai biết đến một góc này.

Dưới vạt áo, hai người bọn họ nắm lấy tay nhau.

Thời Thanh Ninh dùng một tay giúp người kia sưởi ấm, một tay còn lại lấy bút, cắn mở nắp bút, cùng với đó xé một tờ ghi chú.

Cậu phát hiện.

Bạc Hà rất thiếu cảm giác an toàn.

Một người đã từng bị tổn thương quá nhiều lần thì sẽ giống như chim sợ cành cong vậy.

Thời Thanh Ninh đang định viết ra những lời ban nãy chưa kịp nói cho đối phương, cậu muốn nói rằng không cần lo lắng, cậu cần tôi, tôi sẽ luôn ở đây.

Thế nhưng đến khi hạ bút, Thời Thanh Ninh lại cảm thấy không thể nói như vậy.

Phải làm thế nào mới có thể xoá dịu một đứa trẻ luôn sợ hãi sự mất mát?

Nét chữ của Thời Thanh Ninh rất rõ ràng và thanh thoát, đặt bút viết.

【 Chúng ta ngồi cùng bàn là bởi vì tôi muốn ngồi với cậu.

Suy nghĩ một chút, cậu lại gạch bỏ, trực tiếp đổi thành.

【 Tôi cần cậu.

Thời Thanh Ninh gấp nhỏ tờ giấy lại, nhét vào lòng bàn tay đang nắm chặt tay mình của Bách Dạ Tức.

Nhiệt độ đầu ngón tay của Bách Dạ Tức đã cao hơn, không còn lạnh lẽo tái nhợt như ban nãy nữa.

Ngồi cùng bàn thật tiện.

Thời Thanh Ninh nghĩ.

Qua một lát, mãi đến tận khi Thời Thanh Ninh bị Giải Sơ Hạ gọi lên chia sẻ kinh nghiệm ôn thi tháng vừa rồi, Bách Dạ Tức mới buông lỏng tay ra.

Buổi họp lớp kéo dài cho đến lúc tan học, sau khi hết tiế, đám học sinh vẫn như cũ tranh nhau chạy đến nhà ăn cướp cơm.

Trong phòng học trống rỗng, phải hơn mười phút sau mới bắt đầu có học sinh lục tục trở về lớp, lớp học dần sôi động trở lại.

Sôi nổi nhất vẫn là mấy hàng phía cuối lớp.

"Gì chứ, WTF, Bách ca điên rồi sao!"

Lộ Siêu quả thực muốn khùng luôn.

"Cậu ấy mua một đống nước tăng lực, còn cầm một chai đá chơi!"

"Đù, cậu ấy còn nói đá cái này sẽ may mắn đó!! Tui không tin!!"

Đáng tiếc dù cho Lộ Siêu không tin, chỉ mười phút sau cả lớp số 3 nhộn nhịp huyên náo đến mức Lộ Siêu cũng phải cạn lời.

Mấy nam sinh ngồi hàng sau sửng sốt: "Mua năm chai nước trúng hẳn ba thùng, á đù, tay thần hả?"

"Tại sao nắp chai của tôi cứ luôn chỉ có "Chúc bạn may mắn lần sau vậy hả!!"

Lộ Siêu cũng phục rồi.

Bách ca không lừa người, quả nhiên thật sự có vận may.

Đám nam sinh cùng đem đồ uống đến cửa hàng tiện lợi đổi thưởng, khiến chủ cửa hàng được một phen tái xanh mặt mày.

Ba thùng nước tăng lực đầy ắp, ông chủ không nỡ đưa cả thùng các tông cho bọn họ nên bỏ vào mấy cái túi lớn để bọn họ xách về.

Một đám nam sinh ai nấy cũng tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ kéo nhau trở về, trên đường về lớp cực kỳ gây sự chú ý, khiến cho lớp số 4 ngay cách vách cũng phải hết hồn.

"Mấy người làm gì vậy? Mua cái gì lắm thế, định tổ chức tiệc cưới à?"

Cũng chẳng trách bọn họ hiểu lầm, chủ yếu mấy cái túi mà ông chủ cửa hàng tiện lợi đưa cho đều là túi mang từ tiệc cưới về, bên ngoài được in những chữ hỉ đỏ chót bắt mắt.

Bởi vậy một đám nam sinh mỗi người xách theo một cái túi to, sắc đỏ tràn ngập.

Đám người Lộ Siêu cười nói vui vẻ, thật sự dám đáp.

"Đúng đấy, ngưỡng mộ không?"

"Uống rượu hỉ!"

Ba thùng đồ uống được phân phát đều cho cả lớp, vỏ chai đồ uống vị táo có màu đỏ quả thực cũng phần nào đem lại cảm giác của một buổi tiệc mừng.

Bữa tối Thời Thanh Ninh bị Thời phu nhận gọi về nên quay lại trễ một chút.

Đợi đến khi cậu trở lại, vừa bước vào phòng học lập tức bị cảnh tượng mỗi bàn đặt một chai nước làm cho choáng ngợp.

Cậu hỏi Bách Dạ Tức đến trước mình một lúc: "Gì vậy?"

Bách Dạ Tức ngồi nghiêng trên bàn, một tay chống gối, giữa những ngón tay thon dài là một lon trà chanh đang uống dở.

Phía sau lưng hắn hoàng hôn cũng đã đổ bóng, những đám mây đầy màu sắc phủ kín bầu trời, sắc trời màu tím hồng tráng lệ đẹp đến ngỡ ngàng..

Nam sinh nhìn sang, ánh mắt sâu xa như biển.

Một làn gió ấm áp thổi qua, mặt biển nổi sóng.

Hắn nói: "Có hỉ sự.".