Năm Tháng Trường Ninh

Chương 11

Lần đầu tiên say rượu trong cuộc đời của Trương Hoàn đã hiến cho Lê Sinh, chờ đến ngày hôm sau anh bò dậy từ trên giường trong phòng ngủ dành cho khách, cảm giác đầu tiên là cả người giống như bị xe tải nghiền qua, anh cố gắng chào hỏi với Lê Sinh còn đang ngủ, nói để xe ở lại đây, sau đó ra về.

Trong ổ chăn thò ra một bàn tay vẫy vẫy với anh.

Trương Hoàn bắt taxi về đến dưới nhà, đoạn đường nhỏ 200m từ cửa tiểu khu vào trong tòa nhà mà anh lảo đảo như sắp chết, còn rất chóng mặt buồn nôn.

Anh nghĩ, nếu còn uống say nữa mình sẽ là tên khuyết tật não.

Chờ anh lắc lư đến dưới lầu đúng lúc thấy Thẩm Trường Ninh đang để đồ vào trong cốp xe, nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch, dáng vẻ ỉu xìu của Trương Hoàn, hắn nghi hoặc hỏi: “Tôi hôm qua cậu làm gì vậy?”

Trương Hoàn cảm thấy đến nói chuyện cũng mệt, “Say rượu.”

Thẩm Trường Ninh hết nói nổi, “Không phải cậu về nhà với tôi sao, sau đó còn ra ngoài nữa?” Nhìn dáng vẻ không còn sức để nói của Trương Hoàn Thẩm Trường Ninh giận sôi máu, “Thôi thôi, cậu hôm nay đi với tôi tới sơn trang, đến đó ngủ, nếu không để cậu ở nhà một mình tôi không yên tâm.”

Trương Hoàn vốn định từ chối, nhưng còn chưa chờ đầu óc bị rượu ảnh hưởng kịp vận động anh đã bị Thẩm Trường Ninh đẩy vào ghế phó lái, còn thắt cả dây an toàn cho luôn.

Đến khi Thẩm Trường Ninh chuẩn bị khởi động xe, Trương Hoàn đột nhiên nhớ đến một chuyện cực kỳ quan trọng, anh vội vàng quay sang nói với Thẩm Trường Ninh một tiếng: “Mèo!”

Lời nói không đầu không đuôi, cũng may Thẩm Trường Ninh hiểu ý, cầm lấy chìa khóa nhà trong tay Trương Hoàn bất đắc dĩ nói: “Để tôi làm cho.”

Chờ Thẩm Trường Ninh cho mèo ăn, đổ đầy nước vào tô, nín thở xúc phân, rửa tay bốn lần mới đi xuống lầu, lại phát hiện Trương Hoàn đã nghiêng đầu ngủ rồi, hắn không hiểu sao đột nhiên muốn cười, yên lặng lấy tấm chăn mỏng ở ghế sau đắp cho Trương Hoàn.

Trương Hoàn tỉnh lại đã là 1 giờ sau, không hiểu sao càng cảm thấy mệt mỏi, anh tựa người vào cửa xe, nhìn bàn tay Thẩm Trường Ninh đang nắm lấy tay lái.

Anh thầm nghĩ, tay Thẩm Trường Ninh xấu quá, sao mà gân guốc vậy.

Thẩm Trường Ninh một lúc sau mới phát hiện người bên cạnh đã dậy, hỏi: “Đói bụng không?”

Trương Hoàn đáp, “Còn tạm, chúng ta đi đây vậy?”

“Lâu Nham, chắc là một tiếng nữa sẽ tới nơi.”

“Có muốn tôi lái giúp anh một đoạn không?” Trương Hoàn chân thành đề nghị.

“Thôi khỏi, ngài cứ nghỉ ngơi đi.” Thẩm Trường Ninh lái xe vào khu phục vụ, Trương Hoàn theo hắn xuống xe nhưng anh không đi vệ sinh mà đến cửa hàng tiện lợi mua mấy quả cam, sau đó đi rửa tay.

Lúc Thẩm Trường Ninh đi về nhìn thấy Trương Hoàn đang ngồi trong xe bóc cam, thấy hắn vào thì đưa một quả mới trong túi tới.

Trương Hoàn là sợ Thẩm Trường Ninh có thói sạch sẽ nên mới lấy quả mới cho hắn, nhưng không ngờ Thẩm Trường Ninh lại cầm lấy quả anh đã bóc, cũng không bẻ từng múi ra mà cắn ngang giống như gặm táo, ba miếng đã hết một quả.

Trương Hoàn không biết vì cái gì, mãi cho đến khi xe chạy lên đường cái mặt của anh vẫn nóng bừng, cố tình Thẩm Trường Ninh lại nói: “Cho tôi miếng nữa.”

Cho? Cho cái gì?

Trương Hoàn quay đầu đi, Thẩm Trường Ninh thấy anh không phản ứng lại nhắc nhở: “Cam.” Còn quay mặt sang bên Trương Hoàn, há miệng, chỉ có đôi mắt vẫn nhìn thẳng phía trước.

Trương Hoàn yên lặng bẻ một múi ra đưa tới bên miệng Thẩm Trường Ninh, cách có hơi xa, Thẩm Trường Ninh cúi đầu cắn về phía trước, môi không cẩn thận cọ qua đầu ngón tay Trương Hoàn.

Bùm! Trương Hoàn cảm giác mình đột nhiên bị đun nóng đến 40 độ, cho dù không soi gương nhưng anh chắc chắn mặt mình đã đỏ bừng lên rồi, anh vội vàng quay mặt ra ngoài cửa sổ, chỗ tiếp xúc vừa nãy giống như mỗi tế bào đều có mắt, cực kỳ nhạy cảm.

Chỉ có tên đầu gỗ bên cạnh vẫn không biết gì, vừa nhai nhồm nhoàm vừa lúng búng nói: “Ngon quá, cho tôi thêm miếng nữa.”

Đến sơn trạng bạn của Thẩm Trường Ninh đều đã tới rồi, còn xếp bàn ra chơi mạt chược, thấy Thẩm Trường Ninh đến có người vội vàng vẫy tay với hắn” “Ninh Tử, mau lên mau lên, thay tôi một lát.”

“Làm sao vậy?” Thẩm Trường Ninh khó hiểu, người này không phải cho dù bị thương cũng không lui quân sao.

Người đối diện không kìm được bật cười, “Cậu ta hôm nay đã nổ liên tục mấy quả pháo rồi, lúc nãy còn nổ ba quả liên tiếp đấy.”

Thẩm Trường Ninh trước tiên chỉ vào Trương Hoàn nói, “Đây là đàn em của tôi, tên Trương Hoàn.” Sau đó lại giới thiệu lần lượt từng người một cho anh, người lúc nãy kêu Thẩm Trường Ninh tên là Trương Vượng, người ngồi đối diện là Trần Bội Phong, ngoại trừ 4 người ngồi chơi mạt chược, bên cạnh còn có 3 cô gái đang ngồi uống nước.

Thẩm Trường Ninh giới thiệu xong một vòng thì không để ý đến Trương Vượng nãy giờ vẫn kêu mình mà dẫn Trương Hoàn ngồi xuống bàn trà bên cạnh cúi đầu ăn trái cây.

Có một cô gái trong đó tên là Lý Thịnh Nam nhìn thấy hắn như vậy thì cười ha ha không ngừng, “Thẩm Trường Ninh, cậu chưa có vợ đúng không?”

Nói xong cũng không đợi Thẩm Trường Ninh trả lời, lại bổ sung: “Chậc, lười chết mất, khi nào mới có người bóc trái cây cho cậu ăn chứ?”

Thẩm Trường Ninh ăn hết trái cây trên bàn mới tựa lưng vào ghế ngồi, chậm rãi trả lời: “Cô đừng lo cho tôi, tôi thấy cô cũng không hơn tôi đâu.”

Lý Thịnh Nam không để ý tới hắn, chuyển sang bắt chuyện với Trương Hoàn, “Chữ Hoàn trong tên cậu nghĩa là tỏa sáng sao?”

“Không phải, là Hoàn trong hoàn giáp chấp binh, thêm một bộ thủ (cái tay) vào chữ “hoàn” trong “hoàn vũ” (thiên hạ), bỏ bộ “miên” (mái nhà) trên đầu đi.”

“Òa, nghe có vẻ phức tạp cũng rất có văn hóa!”

Lý Thịnh Nam bày ra dáng vẻ cô gái nhỏ đầy sùng bái, thiếu chút nữa làm cho Thẩm Trường Ninh sặc nước bọt, hắn phá đám nói, “Lý Thu Thủy cô đừng có làm tôi buồn nôn! Người anh em này của tôi nhỏ hơn cô đến 6 tuổi đấy, đừng mà có ý xấu với cậu ấy.”

Lý Thịnh Nam trợn trắng mắt, “Như vậy không phải là được ôm hai viên gạch vàng sao!”

Trương Hoàn từ trước đến nay không giỏi ứng phó với con gái, Lý Thịnh Nam liên tục hỏi han, anh chỉ biết ngượng ngùng trả lời, không nói dối một câu, cuối cùng đến giờ cơm tối, gốc gác của anh trên cơ bản đều bị Lý Thịnh Nam đào lên sạch sẽ.

Thẩm Trường Ninh thầm muốn cứu anh khỏi nước sôi lửa bỏng, nhưng bất hạnh thay chưa kịp làm gì đã bị người ta kéo vào bàn mạt chược, sau đó bị hết người này đến người khác nã pháo, tiền mặt trong ví không còn lại tờ nào.

Tan cuộc mấy người khác đều cười tươi chắp tay thi lễ với Thẩm Trường Ninh, “Tạ ơn sếp Thẩm giúp đỡ người nghèo.”

Thẩm Trường Ninh thấy chả sao cả, hắn là tên mù cờ bạc, đã sớm thua đến chết lặng, chỉ biết bất đắc dĩ nói: “Thôi, cho các cậu xem như giải hạn.”

Lý Thịnh Nam bên kia cười vui sướng khi người gặp họa, “Cảm ơn sếp Thẩm mời khách.” Nhóm bọn họ mỗi lần tụ tập đều thanh toán bằng tiền của người thua.

Trương Hoàn đi tới gần Thẩm Trường Ninh phía sau đám người, hỏi: “Anh không còn tiền mặt liệu có bất tiện không? Ở chỗ tôi vẫn còn một ít.”

Thẩm Trường Ninh cười lớn ôm lấy bả vai Trương Hoàn, “Vậy lúc về cậu trả giúp tôi ở trạm thu phí nhé.”

Hắn vừa nói vừa ôm anh đi về phía trước, Trương Hoàn dùng hết ý chí mới để mình trông tự nhiên nhất có thể.

Thế nhưng Thẩm Trường Ninh lại ghé sát bên tai anh, nhỏ giọng nói: “Cậu với Lý Thu Thủy… À quên, Lý Thịnh Nam, cậu có hảo cảm với cô ấy à, mặc dù tuổi của cô ấy lớn hơn cậu chút, nhưng là người rất tốt, nếu cậu không để ý đến chuyện tuổi tác.”

Gấp!!! Đối tượng yêu thầm nhiều năm đột nhiên mai mối bạn gái cho mình thì phải làm sao???

Nhưng hiển nhiên Trương Hoàn trước đây chưa từng nghĩ đến chuyện này, nếu không giờ khắc này đầu óc anh cũng không trống rỗng như này, gần nửa phút sau anh mới trả lời: “Chị Lý rất tốt, tôi cũng không để ý đến chuyện tuổi tác, chỉ là tôi cảm thấy tính cách của chúng tôi không được thích hợp lắm.”

Thẩm Trường Ninh đương nhiên cũng cảm thấy hai người này chắc chắn sẽ chẳng ma sát được tia lửa gì, hắn chỉ hỏi một cậu như vậy rồi chuyển đề tài.

Trương Hoàn vừa trả lời hắn vừa nghĩ, trái tim con người sao lại có thể chịu được nhiều cảm xúc như vậy chứ, vừa đau khổ vừa chua xót, lại có một chút bất lực buồn cười.

Giống như tờ giấy nhàu nát, nhiều nếp gấp.

Nhóm bạn của Thẩm Trường Ninh uống rất giỏi, lúc ăn cơm uống hết ba chai rượu nho, sau đó còn lấy thêm hai bình rượu gạo tự ủ của sơn trang, nhưng Trương Hoàn không định uống, anh cảm thấy tối qua say rượu như vậy là đủ rồi.

Anh ngồi bên cạnh Thẩm Trường Ninh, một buổi chiều làm quen tiếp xúc, mọi người đều biết anh là kiểu người ít nói, Trương Hoàn lặng lẽ ngồi một chỗ ăn, lại không kìm được lén nhìn Thẩm Trường Ninh đang uống rượu, nhìn món nào hắn gắp nhiều hơn mấy lần, nhìn hắn chỉ lo uống không ăn, nhìn hắn chỉ ăn thịt không ăn rau.

Anh xoay mặt kính bằng pha lên, theo bản năng chờ lúc Thẩm Trường Ninh uống xong rượu, nói xong lời, sẽ dừng những món mà hắn thích ngay trước mặt hắn, quả nhiên, Thẩm Trường Ninh sẽ gắp những món đó, anh cẩn thận cảm nhận loại vui sướng bí ẩn kia, như thành công làm được việc gì lớn lao vậy.

Mọi người uống gần say, bắt đầu chuyển sang rượu gạo, ồn ào nói muốn chơi trò chơi, Thẩm Trường Ninh nói: “Trương Hoàn không uống, cậu ấy tối qua mới uống rất nhiều rồi.”

Lý Thịnh Nam vỗ bàn, “Không được, nhiều người chơi mới vui.”

Những người còn lại cũng không đồng ý, Trương Hoàn cũng cảm thấy nếu mình từ chối thì sẽ làm mọi người mất hứng, anh cười nói: “Vậy mong mọi người nương tay.”

Lý Thịnh Nam gọi phục vụ dọn bàn, tuyên bố quy tắc trò chơi: “Trò này gọi là ‘Tôi đã làm mà bạn tuyệt đối chưa làm’, chai trên bàn chỉ vào ai, người đó phải kể ra một chuyện mình đã làm mà cảm thấy người khác chắc chắn chưa làm, nếu người khác cũng làm vậy thì phải tự phạt mình 3 ly, nếu thật sự không có ai làm, vậy những người còn lại mỗi người uống một ly.”

Vừa nói xong, xung quanh vang lên tiếng than thở, Trương Vương lớn tiếng nhất: “Lý Thu Thủy, cô kiếm đâu ra cái trò chơi ngang ngược như vậy?”

Lý Thịnh Nam lấy từ trong túi ra một chiếc đồng hồ cát, tiếp tục nói: “Cái đồng hồ cái này mỗi lần chảy hết là mười giây, trong vòng mười giây phải nói ra đáp án, nếu không phạt mười ly.”

Trò chơi này mới bắt đầu vẫn rất bình thường, trên cơ bản chai chuyển tới ai người đó vẫn đáp được, ví dụ như tôi chạy bộ 30km, tôi làm phẫu thuật suốt mười tiếng đồng hồ, tôi thi được thứ nhất toàn tỉnh nhưng là hồi tiểu học.

Những người không được chỉ định phải uống hết ly này đến ly khác, Trương Hoàn nhẩm tính, chai chưa chỉ vào anh lần nào mà đã phải uống 7,8 ly rồi, thế nhưng trời xanh cuối cùng cũng cho anh thoát một lần, anh vội vàng nói ra đáp án mà mình chuẩn bị tốt từ trước, “Tôi đọc thuộc toàn bộ ‘Đạo đức kinh"”.

Nhận được về vô số âm thanh cảm thán.

Sau đó hầu hết mọi người đều đã nói hết những đáp án mình nhớ, lần này chai chỉ vào Trần Bội Phong, ngay khi hạt cát cuối cùng trong đồng hồ rơi xuống anh cũng nghĩ ra được đáp án, “Tôi bị ngã bốn lần.” nói xong còn thở phào một hơi nhẹ nhõm, vẻ mặt hưng phấn tưởng mình lại tránh thoát một kiếp.

Thế nhưng không để Trần Bội Phong vui vẻ Trương Vượng vội vàng vỗ bàn, “Ông đây bị ngã sáu lần, ha ha ha cậu uống cho tôi!”

Những người còn lại cũng cười ngả nghiêng, sau đó trò chơi bắt đầu chuyển sang phong cách không giới hạn, đều là những người thân quen với nhau từ nhỏ nên hăng vô cùng.

Có cô gái nói mình hồi còn bé học theo con trai đứng tiểu, có người nói mình lên cấp 3 rồi còn đái dầm, có anh chàng nói mình hồi còn nhỏ học theo ti vi hôn môi với một tên con trai.

Đúng thật là cái sau còn ghê gớm hơn cái trước. Trương Hoàn chờ cái chai chỉ tới Thẩm Trường Ninh, muốn nghe xem hắn có từng làm chuyện xấu hổ nào không, nhưng chưa chờ được Thẩm Trường Ninh thì mình đã trúng chiêu, những chuyện hay ho thì đã trả lời hết rồi, nhìn cát rơi xuống từng chút một, lòng thì suốt ruột mà đầu óc trống rỗng.

Đầu óc anh nóng lên, không kịp suy nghĩ đã trả lời, “Tôi chưa từng yêu đương.”

Mọi người đều sửng sốt, sau đó phá ra cười, “Ha ha ha ha nhóc trai tân.”

Trương Hoàn nói xong đầu óc mới vận hành kịp, chỉ biết ngượng ngùng xấu hổ, nhưng may mắn thay anh chưa nói ra lời không nên nói.

Rượu cũng uống gần xong, mọi người đều chuẩn bị giải tán.

Thẩm Trường Ninh uống không ít, nhưng thoạt nhìn vẫn như bình thường, hắn khoác tay lên vai Trương Hoàn, nói: “Đi thôi nào, nhóc trai tân, đôi ta ngủ chung một phòng.”

Mặt Trương Hoàn nháy mắt đỏ bừng, lúc người khác nói ba chữ kia anh không chút phản ứng, nhưng nghe Thẩm Trường Ninh nói trong thanh âm như mang theo móc câu nhỏ, khiến cho người ta nghe mà ngứa ngáy.

Thẩm Trường Ninh vẫn còn suy nghĩ lý do Trương Hoàn không yêu đương, mặc dù hắn không phải là người thích hóng chuyện, nhưng chuyện này thật sự khiến hắn khó tin, điều kiện Trương Hoàn không tệ, dù là vẻ bề ngoài hay công việc, muốn tìm người yêu tuyệt đối không khó.

“Không tìm được người thích hợp sao?”

“Có thể xem là vậy đi!”

“Ha,” Thẩm Trường Ninh vui vẻ, “Cái gì gọi là xem là vậy.”

Trương Hoàn không trả lời hắn, anh với Thẩm Trường Ninh sóng vai nhau đi về phòng, đường nhỏ quanh co xuyên qua rừng trúc, gió đêm thổi qua, lá trúc lay động vang lên tiếng xào xạc, xa xa là tiếng cười nói của đám người, Trương Hoàn thầm nghĩ nếu con đường này không có điểm cuối thì thật tốt.

Thẩm Trường Ninh thấy Trương Hoàn không nói gì, lại hỏi: “Có người thích rồi à?”

Trương Hoàn quay đầu nhìn Thẩm Trường Ninh, Thẩm Trường Ninh dường như cảm nhận được tầm mắt anh cũng quay đầu lại, ánh mắt chạm nhau, Trương Hoàn đột nhiên thay đổi đáp án.

Anh ngoảnh mặt nhìn ánh đèn nhập nhèm phía trước, trả lời: “Có.”

Không biết có phải cảnh sắc xung quanh quá đẹp hay không, hay là không biết phải trả lời thế nào, Thẩm Trường Ninh không nói tiếp nữa.

Trương Hoàn nghĩ, đây có lẽ là khoảnh khắc Thẩm Trường Ninh tiếp cận gần tâm ý của mình nhất.

Cho dù muôn vàn không muốn thì cửa phòng vẫn rất nhanh đã hiện ra trước mắt, Trương Hoàn sáng đã tắm ở nhà Lê Sinh, hơn nữa vì nguyên nhân khó nói nào đó, sau khi đánh răng rửa mặt xong thì lên giường nằm. Thẩm Trường Ninh tắm trong phòng tắm, phòng ở đây cách âm rất tốt, nhưng Trương Hoàn cảm thấy khắp đầu óc mình chỉ toàn tiếng nước.

Anh đoán chắc nhiệt độ cơ thể mình hôm nay cao hơn mấy độ so với ngày thường, anh uống hết một chai nước, lại chỉnh điều hòa về 20 độ lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.

Thẩm Trường Ninh vừa đi từ trong phòng tắm ra đã bị khí lạnh điều hòa làm cho rùng mình, “Người trẻ tuổi cũng không nên ham lạnh quá, coi chừng bị cảm đấy.” nói xong thì chỉnh điều hòa lên 24 độ.

Hai người nằm ở trên giường, không hiểu sao bầu không khí đột nhiên có chút xấu hổ, bọn họ chỉ mới quen gần đây, đề tài chung để trò chuyện cũng không nhiều lắm, Trương Hoàn làm bộ chơi điện thoại, cầm di động bấm bấm, nhưng buồn thay điện thoại anh ngay cả trò Anipop cũng chẳng có.

Thẩm Trường Ninh đột nhiên mở miệng, kêu một tiếng, “Trương Hoàn.”

Trương Hoàn ngẩng đầu ngơ ngác.

“Nếu thật sự có người thích thì cứ mạnh dạn theo đuổi, đàn ông con trai sợ gì.” nói xong hắn hình như nghĩ tới khả năng kỳ lạ gì, ngập ngừng hồi lâu mới bổ sung, “Còn nếu bị gì cũng đừng giấu bệnh sợ thầy.” vừa nói ánh mắt vừa quét xuống nửa người dưới Trương Hoàn.

Trương Hoàn sửng sốt gần một phút mới phản ứng lại, thiếu chút nữa tức nghẹn, ném điện thoại sang một bên, nằm xuống trùm chăn quá đầu, đưa lưng về phía Thẩm Trường Ninh phun ra một chữ, “Ngủ.”

Bỏ lại mình Thẩm Trường Ninh: “…”